Edited by mitruong
Diệp Mạch cùng Tần Hảo chuẩn bị vàng lá, còn không chỉ là một hòm, nếu dùng túi để đựng, cũng là một cái túi không nhỏ.
Tần Hảo nhớ tới vẻ mặt một lời khó nói hết của Tần Vận lúc ấy liền dở khóc dở cười: "Vận tỷ nhi phỏng chừng không ngờ tới chúng ta sẽ chuẩn bị cho muội nhiều vàng lá như vậy. Lúc ấy muội ấy ngây ngẩn cả người, sau đó còn hỏi ta, có phải vị tỷ phu chàng đây bình thường giấu rất nhiều tiền riêng hay không."
Diệp Mạch vội nhấc tay đầu hàng: "Oan uổng quá. Tiền của vi phu đều giao cho nương tử, nương tử cũng không thể oan uổng vi phu. Phó gia không cần quá lo lắng, nhưng Bình Dương Hầu phu nhân ở kinh thành không phải là người dễ sống chung."
"Ta lo lắng chính là chuyện này. Ta và Bình Dương Hầu phu nhân không có quan hệ gì, bà ta đã khinh thường ta. Vận tỷ nhi thân là tức phụ (nàng dâu) cháu ngoại trai của bà ta, đường đi có thể khó hơn ta nhiều." Mặt mày Tần Hảo đầy lo lắng, nàng vô cùng lo lắng về những ngày sau khi Tần Vận thành thân.
Diệp Mạch thầm thở dài. Nếu chỉ là dì thì không sao, đáng sợ nhất chính là Bình Dương Hầu phu nhân mới là thân sinh mẫu thân của Phó Vân. Tần Vận gả đến đó, chính là con dâu . . .
"Cô nương, Lão phu nhân và Phu nhân hỏi ngài hiện tại có tiện hay không, nếu là tiện thì qua cùng trò chuyện. Tam cô nương phải xuất giá, có một số việc còn muốn cùng ngài nói một câu."
Nghe Lục La nói xong, Tần Hảo trước tiên nhìn về phía Diệp Mạch, mổ một ngụm vào bên mặt của hắn: "Phu quân ngoan, chàng ngủ trước đi. Ta đi bồi Tổ mẫu cùng Mẫu thân trò chuyện."
Dứt lời, Tần Hảo không đợi Diệp Mạch đưa tay bắt được, liền nhẹn ra khỏi phòng.
Diệp Mạch: ". . . . . ."
"Cô nương, ngài hiện tại đang mang thai đấy, đi đường phải chậm một chút." Tần Hảo bước đi như bay, làm cho Tử La và Lục La đi theo sợ hãi.
Hai người rất nhanh đuổi theo, tận tình khuyên bảo.
Tần Hảo không nói gì, quay đầu lại nhìn, không có ai. Nhưng nàng lại cảm thấy Diệp Mạch trong phòng khẳng định là đang đứng trước cửa sổ nhìn nàng.
——
"Hảo tỷ nhi, mau tới chỗ Tổ mẫu." Lão phu nhân thấy Tần Hảo rất vui vẻ, trên mặt lộ ra vẻ chân thành vui mừng: "Giờ này còn gọi con qua đây, Cô gia không có ý kiến chứ?"
"Chàng sẽ không đâu ạ. Phu quân biết con rất nhớ người thân trong nhà, cho nên quyết định cùng con trở về ở lại một thời gian." Tần Hảo xoa xoa tay lão phu nhân, ghé vào trên đầu gối của bà.
Lão phu nhân hài lòng vuốt tóc nàng: "Con sống tốt, Tổ mẫu mới cảm thấy tốt. Hảo tỷ nhi, chuyện trong nhà Cô gia như thế nào? Từ lúc con gả đến đó, tất cả chúng ta đều chú ý của Lư Dương Hầu phủ. Hiện tại trong Hầu phủ cũng chỉ có Đại cô gia và một đệ đệ cùng cha khác mẹ với hắn, vị trí thế tử này. . . . . ."
Trong lòng Tần Hảo lộp bộp, nàng chưa bao giờ muốn nhắc tới chuyện này ở nhà.
"Tổ mẫu, vị trí thế tử, phu quân cũng không để ý." Tần Hảo ôn nhu nói, "Con ủng hộ mọi quyết định của phu quân, con sẽ cùng chàng sống cuộc sống nào mà chàng muốn trải qua trong tương lai."
Lão phu nhân thoáng thất vọng, người ở thế hệ của bà đều hy vọng con cháu được sống tốt hơn. Nếu có thể có được tước vị của Hầu phủ, về sau Tần Hảo chính là phu nhân Hầu phủ, ở kinh thành là có thể có chỗ đứng.
Nhưng nếu để cho người khác của Diệp gia bước lên vị trí này, Diệp Mạch thân là đích xuất con của nguyên phối sao có thể có kết cục tốt được?
Lão phu nhân nghĩ ngợi rồi tiếp tục thuyết phục: "Hảo tỷ nhi, nếu Cô gia là thế tử Hầu phủ, về sau chính là Hầu gia. Cô gia thân có tật, có tước vị này bảo đảm, đối với con và Cô gia đều tốt."
Trong lòng Tần Hảo có muôn vàn suy nghĩ, lời lão phu nhân nói nàng cũng không nghe vào bao nhiêu . . .
Chờ lão phu nhân khuyên xong, Tần Hảo cắn môi nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu, Mẫu thân, con cũng không để ý phu quân có phải thế tử hay không, về sau có tước vị hay không, điều con để ý chính là phu quân. Chàng lúc còn rất nhỏ bà bà đã không còn, từ nhỏ lại sống dưới gối Trầm phu nhân. Vừa sực nhớ ra, hai chân phu quân sẽ không thể đứng lên nữa. Hiện giờ cuộc sống khá hơn, con chỉ muốn phu quân có thể sống thật tốt. . . Hơn nữa, dựa vào năng lực của phu quân, con cũng tin chàng. Nếu chàng thật sự muốn một cái tước vị, căn bản không cần phải là cái tước vị Lư Dương Hầu phủ!"
Đây là Tần Hảo thực tâm nói.
Nàng vô cùng tin tưởng vào năng lực của Diệp Mạch, nếu Diệp Mạch thật sự để ý mấy thứ này, thế tử vị này đã sớm là vật trong tay hắn, làm sao lúc trước còn cho phép Trầm Quân Như nhảy nhót?
Lão phu nhân trầm mặc suy tư, thật lâu sau thở dài: "Cũng tốt, con đứa nhỏ này tính tình trái lại không vội không nóng. Cuộc sống như vậy tuy rằng nhìn không tới con đường rất cao rất và rất tốt, nhưng ít ra hai vợ chồng con có thể sống một đời cử án tề mi[]. Lần này con trở về, Tổ mẫu để cho Đỗ Quyên theo hầu hạ bên cạnh con. Thời điểm Vận tỷ nhi xuất giá, Thược Dược sẽ cùng đi theo nó."
[] (举案齐眉) Hán Việt: CỬ ÁN TỀ MI nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
"Đỗ Quyên và Thược Dược đều là người dùng quen bên người của ngài, lần này đưa hai người cho con và Vận tỷ nhi, người hầu hạ bên cạnh Tổ mẫu ngài không phải sẽ thiếu sao không? Tử La và Lục La tuy rằng trẻ tuổi, nhưng bọn họ hầu hạ rất tốt. Trong Tùng Cảnh viện ít người, người hầu hạ cũng ít, hai người các nàng đã đủ dùng."
"Tử La và Lục La là ta đích thân chọn cho con, tất nhiên ta là tin tưởng bọn họ." Lão phu nhân từ ái nói: "Nhưng dù sao hai người họ còn quá trẻ. Ở kinh thành, thời điểm con phải xuất môn, bên người không thể không có một nha hoàn có thể áp trụ trận đi theo. Đỗ Quyên hầu hạ bên người ta nhiều năm như vậy, nàng làm việc ổn trọng lại có trật tự, có nàng đi theo con, tổ mẫu rất yên tâm."
Lão phu nhân đã nói hết lời, Tần Hảo không thể cự tuyệt. Nhưng trước đó một nha hoàn đã bị phái đi bởi vì nhị phòng, hiện giờ lại đem Đỗ Quyên và Thược Dược đưa cho các nàng, vậy bên người lão phu nhân cũng chỉ còn lại một nhất đẳng nha hoàn hầu hạ . . .
Tần Hảo nhìn về phía Tề thị, nàng hy vọng Tề thị có thể nói giúp.
Không ngờ lão phu nhân giận dữ vỗ nhẹ lên mặt nàng: "Nhìn nương con cũng vô dụng. Chuyện này là ta và Tổ phụ con cùng nhau quyết định, nương con nói chuyện cũng không hữu dụng."
Tề thị buồn cười: "Đỗ Quyên ở bên cạnh con, bất luận là Tổ mẫu con hay là ta đều có thể yên tâm. Nếu con cảm thấy thiếu người hầu hạ bên cạnh Tổ mẫu, ngày mai ta liền tìm mấy nha hoàn đáng tin cậy trong nhà là được. Không cần trực tiếp hầu hạ thân cận, có thể bưng trà rót nước, trước tiên ở trong viện lịch lãm (rèn luyện)."
Thấy mọi người trong nhà đều đã đồng ý, Tần Hảo gật gật đầu, tạ ơn lão phu nhân.
Lão phu nhân cười đem một hộp gỗ hoa văn tinh tế đặt vào trong tay nàng: "Đây là vòng tay lúc trước đặc biệt làm cho mấy tỷ muội các con. Lúc ấy con xuất giá vội vàng, vòng tay này còn chưa làm xong. Hiện giờ cùng lúc đưa cho Vận tỷ nhi, cũng vừa vặn có thể cho con mang về kinh thành."
Là một đôi vòng tay ngọc dương chi thượng hạng. . . . . .
Tần Hảo đóng nắp hộp lại, nghiêng qua dán lên bên người lão phu nhân.
Lão phu nhân cười khẽ mắng: "Đều sắp làm mẹ rồi, còn như trẻ con vậy. Thời gian cũng không còn sớm, con cũng không thể bỏ mặc Cô gia ở trong phòng. Đỗ Quyên, hầu hạ Hảo tỷ nhi trở về, trên đường phải cẩn thận, chú ý dưới chân, đừng để bị ngã."
Tề thị và Tần Hảo cùng nhau rời đi, nhưng đi đến ngã rẽ, Tần Hảo dừng bước, đưa chiếc hộp cho Tử La và Lục La: "Hai người các ngươi về trước đi."
Đây là ở Tần gia, hai nha hoàn không cần lo lắng nàng sẽ gặp chuyện gì, ngoan ngoãn lên tiếng trả lời rời đi.
Tề thị khó hiểu: "Hảo tỷ nhi, con đây là muốn. . . . . ."
"Nương, ngài đã bao lâu không gặp Nhị thẩm?" Dưới ánh trăng, Tần Hảo thản nhiên nói.
Sắc mặt Tề thị ngưng trệ, ngữ khí bình thản bài xích: "Sau khi Tần Dư xuất giá đã không còn gặp mặt. Con nhắc tới nàng làm gì?"
"Bà ấy cũng rất lâu không gặp Nhị muội muội đi? Nói vậy Nhị thẩm rất muốn biết tình hình gần đây của Nhị muội muội ở kinh thành. Nương, chúng ta cùng đi thăm Nhị thẩm đi."
Tiểu phật đường, đó là nơi mà nàng từng thiếu chút nữa đi vào. Lâm thị đi vào là sám hối, lúc trước nàng lại là. . . . . . cự hôn.
Tiểu phật đường trụ tại một nơi thanh tịnh ở cửa sau Tần gia, xung quanh không có ai qua lại. Mấy người đi trên đường, ngoại trừ nghe được tiếng gió đêm, cũng chỉ có tiếng bước chân của các nàng.
Một ánh sáng mờ mờ hắt ra từ Phật đường, và một bóng người đang quỳ gối dưới cửa sổ, trong miệng niệm gì đó, phật châu trên tay không ngừng chuyển . . . . . .
"Nhị thẩm ở phật đường lâu như vậy, ngược lại là ổn định hơn trước kia."
Đầu ngón tay Lâm thị đang lần phật châu thì dừng lại, qua một lát mới nặng nề nói: "Hôm nay mới mười lăm, ngươi không ở kinh thành đón năm mới lại trở về đây?"
"Nhị thẩm vẫn ở lại phật đường, nhưng đối với tin tức bên ngoài lại rất linh thông. Vậy Nhị thẩm cũng biết tình trạng của Nhị muội muội ở kinh thành ra sao?"
Thân mình Lâm thị hơi cương cứng, cầm phật châu xoay người: "Chuyện giữa ngươi cùng Nhị phòng ta, không liên quan đến Dư tỷ nhi. Lúc trước là chúng ta không muốn Dư tỷ nhi xuất giá, cho nên mới đi bức bách lão phu nhân và lão thái gia đáp ứng để ngươi thế gả. Nếu ngươi muốn tìm người tính sổ để hả giận, tìm ta là được rồi, đừng đi quấy rầy Dư tỷ nhi."
Thấy Tần Hảo sau khi vào cửa vẫn chưa có chỗ ngồi, Tề thị sai người chuẩn bị ghế dựa, hai người ngồi xuống: "Con hiện tại đang mang thai, vẫn là nên nghỉ ngơi sớm một chút. Chuyện trước mắt, tốc chiến tốc thắng, đừng cố chịu đựng."
Nghe vậy, ánh mắt Lâm thị cổ quái nhìn chằm chằm bụng Tần Hảo, châm biếm: "Không phải Diệp Mạch là kẻ tàn phế sao? Người tàn phế hai chân còn có thể hành nhân luân (ý là quan hệ vợ chồng í)? Tần Hảo, ngươi sẽ không phải vì để đứng vững gót chân ở Lư Dương Hầu phủ mà làm ra một số việc chỉ nữ tử thanh lâu mới có thể làm chứ?"
Tuy rằng lời của bà ta là hỏi, nhưng xem thần sắc này, ngữ khí này, tựa hồ đã sớm nhận định Tần Hảo là nữ nhân vì đạt được mục đích mà không biết xấu hổ. . . . . .
Mặt mày Tề thị nháy mắt nghiêm nghị, thẳng tay vung tới: "Lâm thị, nói chuyện tích đức! Mỗi lời ngươi nói bây giờ, về sau sẽ báo ứng ở trên người nữ nhi ngươi!"
Ngược lại, Tần Hảo bình tĩnh hơn rất nhiều. Ngay lúc Lâm thị muốn trở tay, mấy người Đỗ Quyên lập tức ngăn bà ta lại.
"Nhị thẩm an tâm một chút chớ nóng nảy. Ngươi cũng biết nữ nhi của ngươi ở kinh thành là không biết xấu hổ như thế nào chứ? Phu quân của ta, chính là Đại tỷ phu của nàng đấy. Nàng cũng bất cần luân lý, tự mình đến Hầu phủ tìm phu quân. Sau khi phu quân không phản ứng nàng, nàng lại tìm cơ hội ở Hầu phủ phá hoại thanh danh của ta. Nhưng những điều nàng nói ra lại là mang đá đập chân mình. Ta cũng không làm gì, chỉ đem chuyện nhị phòng các ngươi đã làm, cùng với sở tác sở vi của nàng ta ở kinh thành lan truyền ra ngoài. Ngươi nói xem, Nhị muội muội ở kinh thành còn có cơ hội đứng vững chân không?"
"Độc phụ!" Lâm thị cuồng loạn, người lẳng lặng lễ Phật vừa rồi biến mất đích không còn một mảnh: "Dư tỷ nhi là thân đường muội của ngươi! Máu chảy trên người nó với ngươi đều là của Tần gia! Thanh danh của nó bị hủy, thanh danh nữ nhi của Tần gia có thể nào tốt? Sự tình đã qua lâu như vậy, vì sao ngươi nhất định nắm lấy không buông? Tiền Diệp là người muốn đi con đường làm quan, ngươi hủy Dư tỷ nhi không phải là hủy Tiền Diệp hay sao? Ngươi độc phụ này. . . . . ."
"Nương, chúng ta đi thôi." Tần Hảo chính là đến để nói với Lâm thị những lời này, nàng đột nhiên cảm thấy gϊếŧ người tru tâm là một lựa chọn vô cùng tốt.
Muốn lẳng lặng lễ Phật? Tần Hảo nhìn Lâm thị tựa như một kẻ điên, cười lạnh: "Người bị hủy thanh danh là Tần Dư, không phải Tiền Diệp. Nếu Nhị thẩm lo lắng cho Tiền Diệp như vậy, có thể viết thư bảo Tiền Diệp hưu Tần Dư, như vậy con đường làm quan của hắn sẽ không còn bị ảnh hưởng nữa."