Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

chương 74

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trans by: mitruong

Vương Như Diên rất sợ tiến vào Lệ Cảnh viện. Đây từng là nơi nàng ao ước được vào ở, hiện tại chỉ muốn thoát đi. . . . . . Nàng tin tà, người từng ở trong viện này, không ai có kết cục tốt.

Từ Diệp Châu đến Diệp Trăn, cuối cùng ngay cả Trần Tư Vũ cũng lặng lẽ tan biến.

"Nhị thiếu phu nhân, ngài vào ở vội vàng, nô tỳ mới vừa sai người chuẩn bị cho ngài mọi thứ. Nếu ngài còn cần gì khác, tùy thời có thể nói với nha hoàn trong viện." Đỗ Quyên hào phóng tự nhiên đứng trong sân, dáng vẻ so với Vương Như Diên còn giống phu nhân hơn.

"Ta, ta muốn rời khỏi nơi này. . . . . ."

Đỗ Quyên cười khẽ, hơi hơi nhấc bước chặn Vương Như Diên lại: "Muốn ngài ở nơi này là ý của phu nhân, ngài tuyệt đối đừng làm nô tỳ khó xử. Nếu ngài muốn rời khỏi Hầu phủ, vậy chờ sau khi bữa tiệc kết thúc, ngài tự mình đi nói với phu nhân. Dựa theo lẽ thường, nô tỳ cũng không muốn ngài tiếp tục ở lại Hầu phủ này. Cho nên, ngài không cần lo lắng nô tỳ sẽ ở sau lưng ngài ngáng chân."

Vương Như Diên lo sợ bất an, ngay từ lúc tiến vào nơi này liền cảm thấy gió lạnh từng trận. Có người hầu phủ canh giữ ở cửa, nàng chỉ có thể buông suy nghĩ muốn chạy trốn.

Bữa tiệc này, nhân vật chính vốn là Diệp Lục, lại bởi vì Bình Dương Hầu phu nhân tự dưng gây rối mà làm cho yến hội cuối cùng chấm dứt cũng không được vui vẻ.

Văn phu nhân trước mặt người khác vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười không thèm để ý, sau khi người tới đủ rồi liền lập tức mặt lạnh, tố khổ cùng Tần Hảo nói: "Bà ta cũng là một vị Hầu phu nhân, trên người có cáo mệnh, nhưng làm việc lại không có đạo lý. Hôm nay vốn dĩ là ngày tốt của Hầu phủ chúng ta, ngược lại, bà ta cố tình chọn đúng ngày này đến gây sự."

"Bình Dương Hầu phu nhân từ trước đến nay đều như vậy." So với Văn phu nhân, Tần Hảo đã trải qua mấy lần, nỗi lòng cũng rất nhanh bình phục. Hơn nữa, những lời vừa rồi mà Trúc Cẩm và Trúc Hoài nói đã khiến Bình Dương Hầu phu nhân mất hết mặt mũi.

"Nhưng thật ra ủy khuất Tam đệ. Hôm nay vốn nghĩ có thể tìm cho hắn một cửa hôn sự tốt, lại bởi vì chút chuyện lộn xộn này mà trì hoãn." Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tần Hảo vẫn ở chính viện trò chuyện cùng Văn phu nhân, còn Diệp Mạch thì đến viện của Diệp Lục.

Văn phu nhân lắc đầu: "Chuyện này thật ra không có việc gì, vốn dĩ ta cũng đã có ý tưởng. Muội muội ngươi gả đến Kim Lăng Phó gia, ngươi cũng biết Phó gia bọn họ có vị đích nữ, tên là Phó Khanh."

Tần Hảo suy nghĩ một chút, mơ hồ nhớ lại có một người như vậy, nhưng nàng cũng không phải cùng chi với Phó Vân: "Ta nhớ là phía trước nàng còn có hai vị tỷ tỷ chưa đính hôn."

Muốn cùng Phó gia kết thân, kỳ thật nhị cô nương đại phòng chưa đính hôn là thích hợp nhất.

"Lớn nhỏ không quan trọng, trước mắt các vị cô nương đã sắp cập kê, làm mai cũng chính là trong hai năm này. Ý của Lục ca nhi là việc hôn nhân của hắn có thể định ra trước, nhưng thành thân không được vội vàng. Ta vốn cũng không nghĩ tới vị Tam cô nương Phó gia này, chính là Lục ca nhi không vội, vậy vừa vặn vị cô nương này định thân rồi cũng không sốt ruột."

"Trước đây Phu nhân từng gặp qua Tam cô nương?"

Văn phu nhân bác bỏ, "Ta chưa gặp qua, mẫu thân ta cùng vị Tiền phu nhân Phó gia kia có chút quan hệ cá nhân, họ thường có thư lui tới, lần này ở trong thư Tiền phu nhân có nói đến việc hôn nhân của các vị cô nương Phó gia, mẫu thân mới nhớ tới Lục ca nhi cũng còn chưa đính hôn."

Bản thân Tần Hảo là chưa từng gặp mặt, cũng chưa hiểu biết gì thì đã gả cho Diệp Mạch. Tuy rằng sau khi nàng thành thân cuộc sống rất tốt, nhưng nàng vẫn cảm thấy trước khi đính hôn cần phải có những hiểu biết cơ bản nhất về nhau, nếu là có thể nhìn thấy mặt từ xa là tốt nhất.

Văn phu nhân phe phẩy cây quạt, thấy vẻ mặt Tần Hảo lộ ra vẻ nghi hoặc thì bật cười: "Ngươi không nghĩ rằng việc này quá đột ngột sao? Dù sao Lục ca nhi cùng Tam cô nương cũng chưa gặp mặt nhau, cứ như vậy định ra việc hôn nhân, vạn nhất bọn họ không thích nhau thì phải làm sao bây giờ? Cho nên, việc này phải mời ngươi giúp một chút."

"Phu nhân là muốn ta viết thư cho Vận tỷ nhi, bảo bọn họ mang theo Phó gia Tam cô nương cùng vào kinh?" Tần Hảo suy nghĩ một chút, liền đoán ra tâm tư của Văn phu nhân, "Đây đúng thật là biện pháp tốt, cũng thật thích hợp. Chẳng qua phu thê Vận tỷ nhi là lạy mặt trước, rồi mới trực tiếp đến kinh thành. Tính toán lộ trình, có thể bọn họ đã đi qua Kim Lăng rồi."

Văn phu nhân hơi thất vọng, "Vậy xem ra phải tìm cách khác thôi."

"Kỳ thật cũng không khó. Nếu Phu nhân thật sự muốn gặp Phó gia Tam cô nương, nếu như không thể tự mình đi Kim Lăng, chi bằng tìm cớ làm cho Tam cô nương đến kinh thành. Trong thư Vận tỷ nhi gửi cho ta từng nhắc qua, trưởng bối Phó gia vẫn luôn hy vọng các vị cô nương có thể gả đến kinh thành. Tuy rằng hiện giờ Tạ thế tử cùng Phó gia không có huyết thống quan hệ, nhưng Phó gia Nhị cô nương lại thật sự là thân biểu muội của hắn. Chờ Vận tỷ nhi tới kinh thành rồi, ta lại đi tìm muội ấy, xem có thể đón Nhị cô nương và Tam cô nương Phó gia đến kinh thành hay không."

Văn phu nhân lập tức gật đầu: "Như vậy thì không thể tốt hơn. Dù sao Lục ca nhi hiện tại không gấp, chúng ta đây sẽ chờ Tam cô nương vào kinh nhìn xem. Bà mối tới thăm trong khoảng thời gian này, ta đều cự tuyệt." Nếu có ý với Phó gia Tam cô nương, thì theo cách đối nhân xử thế của Văn phu nhân, nàng sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện lần lượt xem mắt cho Diệp Lục trong khoảng thời gian.

Sau khi Tần Hảo trở về, Diệp Mạch đã trở lại, nàng đem chuyện Diệp Lục với Phó gia Tam cô nương nói cho hắn nghe.

Diệp Mạch không đặt tâm tư vào việc này, nghe qua thuận miệng phụ họa: "Môn đăng hộ đối, không tồi." Bàn tay đặt trên đầu Tần Hảo, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.

Tần Hảo nghiêng đầu, tránh bàn tay to đang làm loạn, "Ta với chàng đang nói chính sự đấy. Vận tỷ nhi bọn họ đại khái khi nào thì đến kinh thành?"

"Nhị hoàng tử nóng vội, cho nên dọc đường bọn họ gặp rất nhiều khó khăn, không thuận lợi hồi kinh như vậy."

Tần Hảo chợt nắm chặt tay, "Chàng nói cái gì? Vậy bọn họ có thể gặp nguy hiểm hay không?"

"Tạ Cảnh là con trai duy nhất của Bình Dương Hầu, Bình Dương Hầu tuyệt không cho phép hắn gặp chuyện không may. Huống chi, Nhị hoàng tử muốn chính là trợ lực của Tạ Cảnh, cũng không phải muốn dồn Tạ Cảnh vào chỗ chết. Hai người bọn họ sẽ không gặp chuyện không may, cùng lắm trên đường trở về sẽ gặp phải một chút phiền toái."

Diệp Mạch thu tay, sau khi thấy Tần Hảo vào nhà, liền tùy tiện cầm lấy tờ giấy mà Trúc Cẩm đưa qua, xem xong liền thiêu hủy: "Trúc Cẩm, dặn dò Tiền Diệp cẩn thận. Một khi có gì không đúng, trước bảo toàn bản thân trở ra, chuyện khác không cần lo lắng."

Trúc Cẩm gật đầu, nhanh chóng rời khỏi Tùng Cảnh viện.

Trúc Hoài hạ giọng, nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, Tiền tiến sĩ rõ ràng là muốn đi theo Thái Tử gia, vì sao ngài để hắn theo bên cạnh Nhị hoàng tử?"

"Nếu hiện tại ta quy hàng Nhị hoàng tử, ngươi cảm thấy hắn sẽ tin không?" Diệp Mạch thản nhiên hỏi lại.

Trúc Hoài vò đầu: "Tiểu nhân cho rằng Nhị hoàng tử sẽ rất rối rắm. Hắn khẳng định muốn đoạt lấy ngài từ Thái Tử điện hạ, nhưng lại sợ ngài sẽ đang ở Tào doanh lòng tại Hán. Cho nên, thiếu gia để cho Tiền tiến sĩ đi, chính là bởi vì cho tới bây giờ hắn đều không có quan hệ gì với Thái Tử điện hạ sao?"

"Thân phận của Tiền Diệp rất thích hợp. Hắn không chỉ là tiến sĩ, còn là anh em đồng hao của ta. Quan trọng nhất là, thê tử của hắn, Tần Dư cùng với mọi người của chi trưởng Tần gia đều có hiềm khích. Tiền Diệp vì hồng nhan lựa chọn cùng chúng ta là địch, là một cái cớ hoàn mỹ. Tin tức bên phía hắn nhất định phải xử lý kịp thời, cần phải bảo vệ sự an toàn của hắn."

Trúc Hoài trịnh trọng gật đầu, hắn ngày thường hồn nhiên, cũng biết lúc này không thể phạm sai lầm.

Diệp Mạch vốn không nghĩ đến để Tiền Diệp đi, nhưng sau đó lại phát hiện ra rằng họ không thể có đột phá lớn từ Trấn quốc tướng quân. Hơn nữa, Hoàng Thượng cũng không cho phép thái tử đem thân thế của Nhị hoàng tử truyền ra. . . . . . Nếu như thế, chỉ có thể khiến cho Nhị hoàng tử chó cùng rứt giậu, tự loạn đầu trận tuyến!

Những ngày sau đó, tháng của Tần Hảo càng ngày càng lớn, Diệp Mạch cắt giảm rất nhiều chuyện, yên tâm ở Tùng Cảnh viện cùng nàng.

Tần Hảo mỗi ngày buổi sáng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Diệp Mạch, mỗi ngày buổi tối nhắm mắt lại người cuối cùng nhìn thấy cũng là Diệp Mạch. . . . . . Không chỉ thế, mỗi lần chỉ cần nàng hơi nhìn quanh một chút, là có thể thấy hắn trong tầm mắt mình . . .

Dần dà, Tần Hảo chợt cảm thấy Diệp Mạch thật sự còn dính người hơn cả nàng. . . . . . Cho đến khi Văn phu nhân vì chuyện Vương Như Diên mà đến Tùng Cảnh viện tìm Tần Hảo.

——

"Nàng giấu diếm chuyện này thật lâu, ở đây hai ba tháng cũng không cho phép nha hoàn hầu hạ gần người, quần áo trên người đều là chính nàng ta xác định không thành vấn đề mới có thể làm cho nha hoàn mang đi giặt." Văn phu nhân vô cùng ảo não, trong lòng đối với Bình Dương Hầu phu nhân chán ghét càng sâu.

"Vậy Phu nhân có hỏi ra được chuyện gì không?"

"Đứa nhỏ đương nhiên không có khả năng là của Diệp Cung, nhưng hỏi nàng, nàng lại nói đây là đứa nhỏ của nàng ta, không liên quan với những người khác. Nếu Hầu phủ chúng ta không thể khoan nhượng nàng mang theo đứa nhỏ sống tại đây, vậy thả nàng rời đi." Văn phu nhân xoa mi tâm, "Nhưng sau sự việc lần trước, ta làm sao còn dám thả nàng đi? Nếu rời khỏi Hầu phủ, ai biết nàng lại nháo ra chuyện yêu thiêu thân nào nữa?"

Vương Như Diên được khám ra là đã mang thai, đây là chuyện không ai trong hầu phủ ngờ tới.

Tần Hảo chống cằm, lẳng lặng suy tư, nghĩ tới một việc của Vương gia lúc trước, nhân tiện nói: "Phu nhân, nếu không người đi Vương gia hỏi một câu? Vương gia muốn đổi nàng lấy thứ gì đó có lợi hơn, nói không chừng có thể biết đứa nhỏ trong bụng nàng là của ai."

Văn phu nhân cảm thấy có lý, lập tức cũng không ngồi yên, tự mình đi an bài việc này.

Diệp Mạch nghe nói việc này cũng không thấy bất ngờ, ngược lại cười nhạo hai tiếng, nói, "Bảo Phu nhân bảo trụ đứa nhỏ này, đừng dễ dàng để mất. Nếu có người tính kế Hầu phủ, vậy trong thời gian này vẫn là tiếp tục ở lại Hầu phủ."

Đối với Vương Như Diên mà nói, hiện giờ sống ở Lư Dương Hầu phủ giống như là có một cái gông xiềng chế trụ nàng. So với ở hầu phủ sống cuộc sống giàu có, nàng càng hy vọng có thể có một cuộc sống trái ngược mà tự do. . . . . . Quan trọng nhất là, nếu nàng tiếp tục ở lại đây, nàng không xác định bản thân có thể còn sống để ra ngoài hay không. . . . . .

Diệp Huy lại cho rằng việc này xử trí như vậy rất không để thanh danh của Lư Dương Hầu phủ trong lòng! Một khi bị truyền ra, hầu phủ sẽ trở thành trò cười trà dư tửu hậu của mọi người.

Văn phu nhân tự nhiên hào phóng ngồi ở thượng vị, vờ như không nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Diệp Huy.

"Các ngươi rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Người này tuyệt đối không thể ở lại Hầu phủ, lập tức đem người đưa trở về, đưa đến Vương gia đi!"

Văn phu nhân nhướng mày, nghe vậy quay đầu lại, "Hầu gia xác định thả nàng đi có thể bảo toàn thanh danh mà ngài muốn sao? Vương Như Diên là loại người gì, chẳng lẽ Hầu gia không biết sao? Nếu nàng thật sự là người tốt, có thể sống đến bây giờ? Không bằng đem người đặt dưới mí mắt, như vậy ít nhất có thể cam đoan nàng sẽ không sinh sự. Ta gả cho Hầu gia cũng được một thời gian, chẳng lẽ Hầu gia không tin tưởng ta có thể khống chế được nàng?"

Diệp Huy nghẹn lời, hắn sao có thể không biết năng lực của Văn phu nhân? Trước kia cho dù là Cố Văn Ngọc hay là Trầm Quân Như, đều kính trọng hắn như trời. Đổi thành Văn phu nhân, có từng chân chính đem phu quân hắn đây để vào mắt?

Văn phu nhân thấy hắn như vậy, liền nhắc đến chuyện khác: "Ngày thành thân của Cố Sầm và Công Chúa đã được định rồi, Kì Dương Bá phủ cùng Hầu phủ là quan hệ thông gia, đến lúc đó Hầu gia đi Bá phủ uống rượu mừng không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio