Trans by: mitruong
Thời điểm Tần Hảo lâm bồn, Diệp Mạch khẩn trương hơn ai hết, nhưng vì bên cạnh có quá nhiều người chờ đợi nên hắn phải cố che giấu bí mật của mình. Không chỉ có thông gia là Tạ Cảnh Tần Vận đến đây chờ, ngay cả Diệp Huy chưa từng một câu quan tâm cũng xuất hiện tại Tùng Cảnh viện.
Sau khi Diệp Huy xuất hiện, Văn phu nhân liền đi theo hắn một tấc cũng không rời, để ngừa hắn ở sau lưng gây chuyện với Diệp Mạch, nếu như vậy thì chính viện thật không đúng. Cho nên, sắc mặt Diệp Huy từ đầu tới cuối đều rất khó coi.
Tần Vận cùng Tần Hảo ở trong phòng, người bên ngoài ngoại trừ nghe được âm thanh bên trong, cũng chỉ có thể sốt ruột.
Ngược lại, Diệp Mạch là người bình tĩnh nhất. Nhưng những người quen biết hắn đều biết hắn càng bình tĩnh thì nỗi lo lắng trong lòng càng mãnh liệt.
Tần Hảo lâm bồn, Vương Như Diên mang thai được sáu tháng, Văn phu nhân ở bên cạnh chờ, đợi cho Tần Hảo bình an sinh hạ đứa nhỏ này, nàng phải chạy trở về nhìn xem Vương Như Diên.
Hiện tại, đến nhìn mỗi ngày đã thành thói quen của Văn phu nhân. Tinh lực nàng đặt ở trên người Diệp Huy cũng không nhiều bằng Vương Như Diên.
Giày vò sau hơn hai canh giờ, Tần Hảo đã hạ sinh, nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Khi nàng tỉnh lại, Tùng Cảnh viện đã yên tĩnh trở lại, nhưng có rất nhiều quà tặng chất trong sân.
Tần Hảo yếu ớt mở mắt ra, nâng tay lên, vuốt ve nam nhân đang ngồi nghiêng đầu trên giường.
Diệp Mạch ngủ không sauu, Tần Hảo vừa chạm vào hắn, liền bị hắn nắm thật chặt: "Mọi chuyện đều ổn, có đói bụng không?"
Tần Hảo sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, trước đây chỗ này giống như một quả bóng, bây giờ thì bằng phẳng, nhưng nếu cẩn thận sờ lên, có thể cảm thấy trên eo có một vòng thịt, đó là di chứng của việc sinh con......
Tần Hảo chỉ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đói."
Ngoài cửa Đỗ Quyên và Tử La bưng thức ăn vào, Diệp Mạch tự tay đút cho nàng ăn. Ăn xong, Tần Hảo liền cảm thấy buồn ngủ, chỉ chốc lát, lại chìm vào giấc ngủ.
Diệp Mạch không còn cách nào, đắp chăn cho nàng rồi ra khỏi phòng.
Trúc Hoài thật cẩn thận tới gần, "Thiếu gia, Hoàng Thượng ngất xỉu."
"Chuyện khi nào?" Diệp Mạch mặt không chút thay đổi hỏi, ánh mắt rơi vào hồ nước nhỏ trong góc tường, "Ai truyền tin này?"
"Tạ thế tử báo tin, trước khi hắn rời Hầu phủ đã lưu lại tin tức này. Lúc ấy ngài bận đi xem Thiếu phu nhân và tiểu công tử, tiểu nhân chưa nói cho ngài biết."
Diệp Mạch trầm tư, nói: "Tin tức mới nhất."
"Trong cung còn chưa có tin gì, thái y xuất cung đều cả đêm chạy về trong cung. Nhưng bố phòng chung quanh hoàng cung đều do Tề tướng quân kiểm soát, không dễ để chúng ta có được tin tức."
Diệp Mạch xoay người liếc nhìn căn phòng với ánh sáng ảm đạm, để Trúc Hoài ở lại trong coi Tùng Cảnh viện, "Sau khi Thiếu phu nhân tỉnh lại, hãy nói cho nàng biết sự việc. Trúc Cẩm, đi thôi."
Diệp Mạch cũng không vào cung, mà đi gặp thái tử. Thái tử ở trong cung đợi một ngày một đêm, vừa mới bị Hoàng hậu nương nương khuyên quay về nghỉ ngơi. Nhưng Hoàng Thượng bất tỉnh, thái tử cũng không thể thật sự nghỉ ngơi.
"Thân mình Phụ hoàng vốn luôn khỏe mạnh, lại đang trong thời kỳ tráng niên, khó có khả năng xảy ra loại chuyện này." Ánh mắt Thái tử trống rỗng, trên người bao trùm khí tức suy sụp.
"Thái y nói thế nào?" Diệp Mạch cảm thấy Hoàng Thượng là ân nhân. Nhưng ân nhân này cũng dùng phần ân tình này đến áp chế hắn, cho nên, trong lòng hắn đối với Hoàng Thượng chỉ có lạnh nhạt. Hoàng Thượng sống hay chết, kỳ thật cũng không liên quan gì đến hắn.
Thái tử nhìn hai bàn tay trống không của mình, trầm giọng nói, "Phụ hoàng đây là vất vả lâu ngày thành bệnh, phát hiện quá trễ, chỉ có thể cố gắng kéo dài sự sống của người."
Diệp Mạch híp mắt, tâm tư lập tức xoay chuyển, "Nếu Hoàng Thượng thực sự gặp bất trắc, ngươi có dự tính gì không? Hiện tại, người ở bên cạnh Hoàng Thượng được sủng ái nhất vẫn là Quý phi. Người ủng hộ Quý phi và Nhị hoàng tử, cũng không kém người ủng hộ ngươi." Không cần biết Hoàng Thượng ngầm tính thế nào, nhưng là mọi người đều nhìn thấy Hoàng Thượng luôn sủng ái quý phi, mà nhị hoàng tử do quý phi sinh ra cũng mơ hồ có dấu hiệu vượt qua thái tử.
"Chỉ dựa vào bọn họ?" Thái tử cười nhạo, rốt cục trên khuôn mặt mệt mỏi lộ ra một tia tức giận, nhưng là lệ khí, "Mặc kệ Phụ hoàng có thể khỏe lại hay không, cũng không phải là thời điểm Quý phi và Lâm Ngạn có thể làm xằng làm bậy. Bố phòng đồ hoàng cung trong tay Tề lỗi vẫn phải lấy được, chúng ta phải thay đổi phòng thủ càng sớm càng tốt. Vạn nhất...... Phụ hoàng thực sự bất trắc, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước. Phụ hoàng còn chưa tỉnh, trong thời gian này ta hầu như đều phải ở trong cung, chuyện ngoài cung, cần ngươi và Tạ Cảnh hỗ trợ."
Diệp Mạch gật đầu, nhớ kỹ việc này. Thấy thần sắc thái tử mỏi mệt, Diệp Mạch cũng không muốn ở lại lâu, liền cáo từ rời khỏi.
Trở lại Tùng Cảnh viện, Tạ Cảnh và Tiền Diệp đã chờ trong sân.
Hiện giờ Tần Hảo mới vừa sinh con xong, sau khi Diệp Mạch xuất môn không có ai giúp chiêu đãi. Trúc Hoài đương nhiên không dám mời hai vị này vào trong, chỉ có thể ngồi ở chỗ uống trà nhỏ tại lối vào viện tử.
Diệp Mạch vào trong sân, Tạ Cảnh liền đứng dậy đưa bố phòng đồ cho hắn: "Đã lấy được bố phòng đồ chung quanh Hoàng cung."
Thật đúng là...... Muốn cái gì có cái đó.
Diệp Mạch đánh giá bố phòng, lơ đãng hỏi, "Bình Dương Hầu hỗ trợ lấy được?"
Tạ Cảnh không phủ nhận, "Hiện tại để lấy được thứ này, ngoại trừ cha ta, ước chừng không ai khác có thể lấy được nhanh chóng và dễ dàng như vậy. Trước khi ngươi trở về, ta cùng Tiền Diệp đã nghiên cứu một lúc, trong đó có mấy địa điểm không rõ đã được đánh dấu, ngươi xem xem."
Tầm mắt Diệp Mạch rơi vào những chỗ cơ bản được khoanh tròn bằng bút. Bốn nơi này nằm ở bốn góc đông, nam, tây, bắc, nhưng lại cách bốn cổng thành một khoảng cách nhất định, muốn từ nơi này vào cung cũng không có khả năng thực hiện. Bởi vì khắp nơi trong cung đều có người tuần tra, không thể che giấu nhiều người như vậy.
Diệp Mạch dùng đầu ngón tay thay bút nối liền bốn điểm đó, nhìn thật lâu, mới đột nhiên nheo mắt: "Bốn địa phương này được lựa chọn rất tốt. Mọi người đều cho rằng phòng ngự quan trọng nhất là ở cổng thành, muốn quét sạch phiến quân, phần lớn người của chúng ta sẽ lựa chọn chặn lại ở cửa thành. Nhưng bốn nơi này...... Bọn họ không cần nhiều người, chỉ cần một vài người là có thể xoay chuyển tình thế!"
Tạ Cảnh và Tiền Diệp liếc nhau, Tạ Cảnh trầm giọng nói: "Bắt giặc phải bắt vua trước?"
Bên kia, Tiền Diệp cũng phản ứng lại, ánh mắt lạnh lùng, "Nếu thật sự là như vậy thì tình cảnh của Hoàng Thượng hiện giờ rất nguy hiểm. Nếu chúng ta không có được bố phòng đồ này, thì dù có kiểm soát được khu vực xung quanh hoàng thành, chúng ta cũng sẽ thua những người này."
Diệp Mạch không vội, ũng không gấp so với bất kỳ ai khác, "Ta sẽ sắp xếp người đi vào đây, bố phòng xung quanh hoàng cung, cần các ngươi hỗ trợ làm tan rã. Bên phía Nhị hoàng tử có động tĩnh gì?"
Tiền Diệp cười khúc khích, nói: "Tin tức Hoàng Thượng bệnh nặng không truyền ra bên ngoài, nhưng sau khi Nhị hoàng tử biết liền liên tiếp hành động. Trước tiên hắn vào cung cùng Hoàng Thượng nửa ngày, sau đó liền lấy lý do thân mình không khoẻ trở lại phủ, triệu kiến đám người Tần Cẩn Phó Dương. Còn có, Trần thái phó xuất hiện rồi."
"Hoàng Thượng bệnh nặng, nếu Nhị hoàng tử không chiếm được điều mình muốn, sẽ khởi binh ép Hoàng Thượng nhường ngôi. Gần nhất, cũng là thời cơ tốt nhất, chỉ có ngày thành thân của hắn cùng Lâm Tương Ca."
Nghe vậy, Tạ Cảnh và Tiền Diệp gật đầu đồng ý.
Lần trước Nhị hoàng tử muốn tính kế Tạ Cảnh, đem Lâm Tương Ca đưa vào Bình Dương Hầu phủ, hòng đánh cắp thông tin của hầu phủ cho hắn sử dụng.
Lại không ngờ rằng bị Tạ Cảnh phản công, ngược lại là hắn và Lâm Tương Ca bị hạ dược rồi đẩy lên giường.
Phải nói chiêu này của nhị hoàng tử không chỉ thua trong tay Tạ Cảnh mà còn thua ở trong tay Lâm Tương Ca..... Hắn đã xem thường sự si mê của Lâm Tương Ca đối với hắn!
Lâm Tương Ca phát hiện mình cùng Nhị hoàng tử có vợ chồng chi thực thì rất vui vẻ nhưng lại bị Nhị hoàng tử lạnh nhạt. Nàng không cam lòng, cho nên đem chuyện này nháo lên, náo đến quý phi không có cách nào áp chế được. Sau đó, Ninh vương tiến cung cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng Hoàng Thượng không trực tiếp cự tuyệt như lần trước, ngược lại là đáp ứng cửa hôn sự này.
Kỳ thật trong lòng Diệp Mạch có suy đoán, rằng Hoàng Thượng lần này đột nhiên bệnh nặng, nói không chừng có liên quan đến quý phi và nhị hoàng tử.
Trời vừa tối, Tạ Cảnh và Tiền Diệp liền cáo từ.
Tần Hảo kế tiếp chính là ở cữ, Diệp Mạch lúc không có việc gì sẽ ở trong phòng cùng nàng. Nhưng nàng phát hiện, trong hai tháng này Diệp Mạch ngày càng có nhiều việc, đến nỗi thường xuyên vào buổi sáng khi nàng mở mắt ra, người cũng đã không còn bên cạnh.
"Lệ Cảnh Viện...... mang thai gần tám tháng rồi đi?" Tần Hảo xoa mi tâm, trêu ghẹo đứa nhỏ bọc trong tả lót.
Nghe vậy, Đỗ Quyên dừng công việc trong tay, bẻ ngón tay tính: " Hiện tại sắp đến tết, Nhị thiếu phu nhân đích xác đã mang thai tám tháng."
"Còn chưa biết phụ thân của đứa nhỏ là ai?"
Tử La ở một bên hừ lạnh, "Văn phu nhân phái người tra xét đã lâu, cũng chưa điều tra ra đâu. Hơn nữa, Nhị thiếu phu nhân cắn chặt hàm răng không nói, Văn phu nhân tìm không thấy một chút manh mối nào, nên việc này trước hết gác lại."
Tần Hảo nhu hòa nhìn bánh bao nhỏ mềm mềm, hết lần này đến lần khác duỗi ngón tay ra trêu chọc, bánh bao nhỏ tuy nhỏ nhưng sẽ không tự chủ nắm lấy ngón tay nàng......
"Cô nương, Phó tam cô nương đã tới kinh thành nửa tháng rồi. Ba ngày trước, Văn phu nhân mang theo Tam thiếu gia ra ngoài gặp Tam cô nương, nghe nói hai bên đều vừa ý. Hiện giờ, Văn phu nhân đang giúp Tam thiếu gia đặt mua sính lễ, chuẩn bị thỉnh bà mối tới cửa làm mai hạ sính ấy."
Nghe Lục La nói xong, Tần Hảo đối việc này rõ ràng hứng thú hơn so với chuyện ở Lệ Cảnh Viện: "Trong lúc ta ở cữ, Phu nhân giúp không ít. Lát nữa Lục La đi chính viện hỏi một chút, nhìn xem có cái gì cần giúp. Hôm nay thời tiết tốt, ta cũng muốn đi ra ngoài dạo một chút. Đỗ Quyên, ngươi đi Bình Dương Hầu phủ nhắn với Vận tỷ nhi, nếu muội ấy ở Hầu phủ, buổi chiều ta đến tìm muội ấy."
"Cô nương, ngài mới ra tháng không bao lâu, nếu không nô tỳ hỏi một chút Tam cô nương có thời gian hay không, thỉnh nàng đến Hầu phủ gặp ngài?"
Tần Hảo lắc đầu, "Ta muốn đi xem Vận tỷ nhi sống thế nào. Mời muội ấy đến Hầu phủ, vì để ta không lo lắng, muội ấy chưa hẳn sẽ nói thật." Tuy rằng trực tiếp đi cũng không nhất định có thể nhận được tin tức thật sự, nhưng ít nhất nàng có thể nhìn thấy tận mắt.
Bình Dương Hầu phủ và Lư Dương Hầu phủ cách nhau cũng không xa, Đỗ Quyên đi về không đến một canh giờ, "Tam cô nương nói, thỉnh ngài buổi chiều qua nói chuyện. Nếu có thể mang tiểu công tử thì thật tốt."
"Tiểu bánh bao còn quá nhỏ, ta tranh thủ hắn ngủ trưa qua ngồi một chút rồi về ngay. Tử La đi theo ta là được, Đỗ Quyên và Lục La hãy ở lại chăm sóc."
Tần Hảo là lần thứ hai bước vào Bình Dương Hầu phủ, lần đầu tiên trải qua cũng không tốt, cho nên nàng đối với nơi này cũng sinh tâm bài xích.
Cho đến khi tới Bình Dương Hầu phủ, gặp Tần Vận, mới phát hiện Tạ Cảnh thời gian gần đây cũng đi sớm về trễ.
"Đại tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội. Tuy rằng vị ở chính viện kia không dễ nói chuyện, nhưng bọn muội bình thường chỉ ở trong viện của mình, rất ít đi chính viện. Tạ Cảnh thấy muội cùng bà bà (mẹ chồng) bất hòa, ngày thường cũng sẽ không yêu cầu muội đi chính viện thỉnh an bà ấy."
Tần Hảo nhìn Tần Vận từ trên xuống dưới, Tần Vận là người đẹp nhất trong mấy tỷ muội Tần gia. Vẻ đẹp của nàng là kinh diễm. Mấy tỷ muội đứng chung một chỗ thì nàng là người đầu tiên mọi người nhìn đến.
"Phó gia Tam cô nương đến kinh thành, việc hôn nhân với Tam đệ cũng không sai biệt lắm, muội coi như là buông xuống một cọc tâm sự."
"Khanh tỷ nhi là người rất tốt, tỷ tỷ yên tâm, nàng gả đến Lư Dương Hầu phủ, sẽ không là người sinh sự."
Tần Hảo nhớ mong tiểu bánh bao, đoán chừng hắn sắp tỉnh, liền chuẩn bị trở về. Vốn là muốn đến cáo từ Bình Dương Hầu phu nhân, nhưng khi nàng đến gặp Bình Dương Hầu phu nhân, phu nhân đối nàng vẫn là kén cá chọn canh. Ngay cả khi nàng làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, còn không phải vẫn không nhận được một lời khen ngợi? Nếu như thế, sao không để cho bản thân thoải mái?
Lời của tác giả: bởi vì trọng điểm không phải đứa nhỏ, cho nên sẽ không quá chú trọng viết về đứa nhỏ.
Sắp kết thúc rồi, kết cấu ban đầu không nhiều từ lắm, hiện tại kỳ thật đã vượt quá rồi.