Sau nguyên đán ở trường không có tiết học, Ninh Tuy ôm điện thoại và máy chơi gam, ở trong biệt thự trải qua mùa đông cùng lão công thực vật.
Sau khi Quý Úc Trình lấy thân phận của tặng cho Ninh Tuy một người tuyết, điện lượng tăng lên rất nhanh, cơ hồ trong một ngày có thể tăng tới %.
Chỉ là sau khi đạt tới %, Quý Úc Trình mơ hồ cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn.
Nụ hôn chân ái lần trước linh hồn của hắn vẫn luôn ở trong trạng thái không dung hợp với cơ thể, là một người hoàn toàn trong trạng thái thực vật.
Sau đó mới dần dần dung hợp, các bộ phận cơ thể khai thông từng chút một, dần trở thành có thể khống chế được cơ thể của mình.
Nhưng lúc này, hắn cảm giác cơ thể giống như bị quá tải, toàn thân không có chỗ nào không đau, điện lượng tăng dần, đến ngày hôm sau tăng lên tới %, cơn dâu này càng dữ dội hơn.
Nếu trận tai nạn xe hai nắm trước lại xảy ra trên người hắn lần nữa.
cảm nhận được trạng thái của hắn, vô phương ứng đối lại sốt ruột: "Ký chủ, tại sao lại như vậy?"
Hắn hoài nghi vấn đề nằm ở năng lượng của hệ thống dần dần gia tăng, năng lực dần hồi phục lại, bản thân nằm trên giường hai năm, so với người người thường thì cơ thở yếu ớt hơn rất nhiều cho nên không thể dung nạp nó.
Hệ thống dù sao cũng là thể năng lượng, một người khỏe mạnh bình thường có lẽ có thể hoàn toàn khiến nó ở nhờ được.
Nhưng cơ thể bị chán thướng sau tai nạn xe của Quý Úc Trình vĩnh viễn không thể đánh đồng với người bình thường.
nói: "Nếu không tui rời khỏi cơ thể anh nhé? Nhưng......!nhưng rời đi cũng không được."
Hai năm này Quý Úc Trình hoàn toàn dựa vào để giữ cho cơ bắp không bị teo lại, cơ năng cơ thể đang vận chuyển.
Giả sử rời đi, sự suy giảm tích luỹ trong hai năm qua sẽ xảy ra ngay lập tức thì phải làm sao.
Quý Úc Trình ban đầu muốn cố gắng chịu đựng, nhưng đến ngày hôm sau, Ninh Tuy phát hiện sự không ổn của lão công thực vật, toàn thân hắn trở nên nóng hơn bình thường, mồ hôi ướt đẫm áo ngủ, thậm chí giống như sốt cao.
So với cái trình độ nóng hầm hập lần này, độ nòng sau khi tắm xong lần trước hoàn toàn không đáng kể.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, chỉ số nhịp tim trên máy dò dấu hiệu sinh mệnh cũng ngay lập tức cao đến hơn một trăm, Ninh Tuy và quản gia đều sợ hãi, nửa đêm vội vàng gọi bác sĩ riêng tới.
Sau khi bác sĩ tới xem thử, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, yêu cầu bọn họ lập tức đưa Quý Úc Trình tới bệnh viện tốt nhất.
Trái tim Ninh Tuy đập lỡ một nhịp, nắm chặt tay Quý Úc Trình, đắp chăn lên cho hắn đi theo người trên cáng lên xe.
Cơ thể của người thực vật vô cùng yếu ớt, bình thường cảm lạnh một chút cũng khiến người khác hoảng sợ không thôi, huống chi cơ sốt đột ngột nhay cơ hồ không chỉ là cảm mạo đơn giản.
Bác sĩ gia đình nói người thực vật thông thường sẽ không ho, nếu như hiện tại các triệu chứng như sốt bên ngoài xuất hiện, tình hình có thể đã rất nguy hiểm.
Quản gia mang theo trợ lý vội vàng chạy xe tới, lòng như lửa đốt gọi điện thoại cho lão gia tử.
Một tiếng "Tút———", trên hành lang, màng nghĩ của quản gia và Ninh gần như bị xé rác, bác sĩ bên trong nói lớn: "Không có nhịp tim! Chuẩn bị sốc điện!"
Ninh Tuy và quản gia nhìn nhau, sắc mặt đều tái nhợt.
Viện trưởng bị cuộc gọi gọi tỉnh, vội vàng đeo khẩu trang đi vào phòng phẫu thuật.
Ninh Tuy nhìn cánh cửa đóng lại một lần nữa, trong lòng có chút hốt hoảng.
Dù đã sớm biết tuổi thọ của người thực vật không lâu, nhưng Quý Úc Trình đã nằm trên giường hai năm vẫn bình an vô sự, Ninh Tuy cho rằng tối thiểu hắn vẫn có thể sống thêm vài năm nữa, vì sao.....!lại đi tới bước này?
Mình mới gả vào chưa tới ba tháng, hắn liền........
Nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, ngày trước diễn ra hoạt động kỷ niệm trường, mình còn đẩy hắn xuống ăn bánh kem thổi nến cùng quản gia.......! Mặc dù hắn chỉ là người thực vật an tĩnh ngồi ở đó, nhưng lúc đó hắn vẫn còn tốt.
Cách đây một thời gian hắn nằm trong lòng mình, được mình nắm tay chơi trò chơi, vẫn còn thở đều, mọi thứ đều bình thường.
Ninh Tuy ngồi xổm dựa vào tường, trong lòng giống như có một bóng đen, có chút không thể chấp nhận được.
Cậu có thể chấp nhận Quý Úc Trình tỉnh lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, đề nghị ly hôn về phía mình, chấm dứt hành vi lợi dụng hệ thống kiếm tiền trên người hắn của cậu.
Nhưng không thể chấp nhận Quý Úc Trình cứ ở trong trạng thái người thực vật như vậy, không để lại bất cứ di ngôn nào mà chết đi trong đêm tuyết lạnh.
Cứ như vậy mà vội vàng kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của thiên chi kiêu tử trong truyền thuyết sao?
Đầu óc Ninh Tuy rối bời, trong lòng nảy sinh thương xót vô hạn với Quý Úc Trình, đồng thời lại có chút mất mát trống rỗng.......
Ở bên nhau ba tháng, cho dù không đối đãi với cơ thể của người thực vật, chỉ đối đãi với một búp bê cũng sẽ sinh ra chút cảm tình.
..........
Quý Úc Trình cảm nhận được ý thức của mình đang dần buông lỏng.
Hai năm ba tháng trở thành người thực vật, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác linh hồn bị xé nát.
Phải chết sao?
ở trong cơ thể hắn kêu gào khóc lớn: "Sớm biết tui đã không trộm điện rồi, thà là một người thực vật luôn, ít nhiều gì ký chủ anh cũng sẽ không chết......"
Sắp phải chết rồi, vẫn bị đau đầu bởi cái tên hệ thống chết tiệt này.
Quý Úc Trình hữu khí vô lực ở trong lòng nói: "Câm miệng."
: "Ký chủ, ký thức của anh hồi phục được một chút rồi sao? Ban nãy anh hôn mê hoàn toàn!"
Quý Úc Trình cảm giác bản thân đau đến suýt ngất, toàn thân hắn đều là mồ hôi, như thể bị một chiếc xe tải cán qua đến mức lục phủ ngũ tạc đều phân tan nát.
"Hiện tại ông nội tao chắc vẫn đang ở trên máy bay, mày có thể truyền tin tức từ nơi xa không?" Cơ thể Quý Úc Trình vô cùng suy yếu, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ.
Nhưng hắn muốn làm một việc cuối cùng.
vội vàng gật đầu: "Có thể, ký chủ anh muốn tui làm cái gì, may nói di ngôn, nếu không sẽ không kịp!"
Quý Úc Trình: "......"
Gấp cái đầu mày.
...........
Năm tiếng sau, Quý Úc Trình bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cánh cửa vẫn chưa từng mở ra.
Máy bay của Quý lão gia tử hạ cánh, lão gia tử mệt mỏi chạy tới, trông như đã già đi vài tuổi.
"Úc Trình nó......."
Quản gia đôi môi run rẩy, đỡ lão gia tử ngồi xuống ghế, chiếc nạng trong tay lão gia tử cơ gồ không thể nắm vững.
Ông lẩm bẩm nói: "Tai nạn xe vốn đã rất nghiêm trọng, hai năm này là ta cố gắng giữ lại mạng chống cho nó, làm một người thực vật nằm trên giường hai năm, nó chắc hẳn cũng rất thống khổ......!cũng tốt....."
Ninh Tuy ở một bên yên lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy càng chật vật.
Ninh Tuy ở trong não bộ hỏi : "A Thống, có biện pháp nào có thể cứu được Quý Úc Trình không?"
Mặc dù hỏi như vậy nhưng cậu không ôm hy vọng.
chỉ là một hệ thống thể năng lượng, làm sao có thể có biện pháp cứu người chết sống lại?
cũng ở trong não bộ cậu nghi hoặc nói: "Nhưng, A Tuy, Quý Úc Trình không có dấu hiệu của cái chết, nếu như đối tượng mục tiêu trở nên yếu, chấm đỏ ở đây sẽ chuyển sang màu xám, mục tiêu gần chết, dấu chấm ở đây sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng chấm đỏ của Quý Úc Trình vẫn rất rõ rệt, thậm chí còn sáng sơn người đàn ông thực vật tóc vàng ở nước ngoài."
Ninh Tuy sửng sốt: "Có ý gì? Cậu muốn nói có lẽ anh ấy có thể tỉnh lại?"
: "Không thể xác định, nhưng phán đoán của tôi chưa từng sai."
Mặc dù không biết hiện tại Quý Úc Trình đang trong tình huống nào rồi, có thể tỉnh lại hau không, nhưng cổ họng Ninh Tuy vừa nãy như bị nghẹn lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Sinh mệnh không sao thì tốt rồi.
Khi Ninh Tuy đang suy nghĩ nên nói thế nào mới có thể truyền đạt điểm này cho lão gia tử, lão gia tử đột nhiên vẫy tay với cậu: "Ninh Tuy, con qua đây."
Ninh Tuy đi qua: "Ngài vẫn ổn chứ?"
Lão gia tử do dự một lát, nói với quản gia: "Vừa rồi ở trên máy bay, ta quả thật rất mệt, ngủ gật một lát mơ thấy Úc Trình."
Ninh Tuy có chút bi thương, chợp mắt một lúc có thể nằm mơ, ai, điều này có bao nhiêu hy vọng cháu trai sẽ tỉnh lại.
"Nó gửi ta giấc mơ......"
Nói đến đây, giũa lông mày lão gia tử cũng có vài phần khó thể tưởng tượng, nhìn về Ninh Tuy: "Trước tiên nó hỏi ta, sau đó nói với ta, hy vọng ôn nội có thể quyên góp % tài sản đứng tên, % còn lại đưa cho con.
Đương nhiên nếu như con muốn %, vậy thì không quyên góp phần nào, toàn bộ cho con.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
Ninh Tuy: "........" A?
Mặc dù Ninh tuy rất yêu tiền, nhưng cậu cũng chưa bao giờ tận mắt thấy tình cảnh này, không tiếc trái lương tâm nhận khoản thừa kế này.
"Ông nội, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, ngài đừng nghĩ nhiều, trước khi xảy ra chuyện con mặc dù thích Quý Úc Trình nhưng Quý Úc Trình chưa từng nhìn thấy con, thậm chí anh ấy không biết con là ai......" Ninh Tuy dừng lại: "Làm sao có thể đưa lại tài sản cho con."
Ninh Tuy nói: "Nói không chừng anh ấy ám chỉ người vợ tương lai của anh ấy?"
Lão gia tử lắc đầu: "Nó chỉ định nên nói giữ lại cho con, Ninh Tuy, hai từ này ta nghe rõ vô cùng."
Nói xong, lão gia tử trầm tư: "Để ta suy nghĩ."
Ninh Tuy: "......"
Cậu biết người lớn tuổi bây giờ đều rất tin tưởng vào mấy chuyện giấc mơ này, nhưng điều này tuyệt đối không có khả năng!
Lão gia tử đừng bị giấc mơ lừa gạt!
Lão gia tử nhìn phòng phẫu thuật, từ từ cau mày.
Giả sử chỉ là giấc mơ bình thường cũng thôi đi, lão gia tử cũng không mê tín như vậy nhưng ở trên máy bay, ông cơ hồ cảm thấy Quý Úc Trình đang nói trong đầu mình, âm thanh đó ông đã nghe ha mươi ba năm, rất quen thuộc.
Cháu trai đích thân ông muôi lớn, làm sao có thể không nhận ra?
Giọng điệu rõ ràng cũng là giọng điệu của Quý Úc Trình.
Câu cuối cùng "quyên góp hay không cũng không quan trọng gì, em ấy muốn toàn bộ thì cho em ấy, lão đầu, ông bảo trọng", rõ ràng là lời mà Quý Úc Trình mới dám nói..