Bởi vì Lương Viễn Triết thật sự rất lưu manh, để lại bóng ma trong lòng Mục Nhiên, cho nên trong một thời gian rất dài về sau, Mục Nhiên không chịu ngủ chung với Lương Viễn Triết.
“Tôi muốn ngủ sô pha!” Mục Nhiên ôm gối đầu ra bên ngoài.
“Không sợ bị lạnh rồi cảm mạo sao?” Lương Viễn Triết túm cậu lại.
“Không sợ!” Mục Nhiên không nghe, huống hồ so với việc bị hắn dùng thắt lưng trói, cảm mạo thật sự tốt hơn nhiều!
Hai người giằng co một hồi, Mục Nhiên không có ý nhượng bộ, cuối cùng Lương Viễn Triết đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp, chính mình ôm chăn ra phòng khách.
Mục Nhiên trong ổ chăn ôm gấu bông cọ cọ, cảm thấy vừa mềm mềm vừa ấm áp dào dạt, so với ôm Lương Viễn Triết còn sướng hơn. Quan trọng hơn là, gấu sẽ không động tay động chân với mình.
Từ đó về sau địa vị gấu bông lên như diều gặp gió, Lương Viễn Triết buổi sáng mỗi ngày mở cửa, đều có thể thấy Mục Nhiên ôm nó vào trong ngực, vì vậy hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này Lương thiếu gia vô cùng chờ mong tập huấn dã ngoại đến, hai người lúc đó sẽ ở trong cái lều trại nhỏ, không tin cậu ấy có thể chạy đến nơi khác.
Bởi vì kỳ thi cuối kỳ lập tức sẽ bắt đầu, cho nên Mục Nhiên sau giờ hoạt động ngoại khoá buổi chiều, thường xuyên mang theo túi sách chạy về phòng học, giám thị Lương Viễn Triết không cho hắn nhàn rỗi.
“Tổ tông nhỏ ơi, hôm nay tôi có trận bóng.” Lương Viễn Triết có ý đồ đòi lại một chút quyền tự do.
“Tôi đã hỏi qua rồi, hôm nay chỉ là trận thi đấu giao hữu, cũng không quan trọng lắm!” Mục Nhiên đưa cho hắn một đề thi. “Làm nhanh lên, trong bốn mươi phút làm không xong thì hôm nay không được hôn chúc ngủ ngon. Còn nữa, nếu không làm đúng hơn %, cũng không cho hôn!”
Lương Viễn Triết dở khóc dở cười, nhận mệnh lấy bút ra, cúi đầu nghiêm túc làm bài.
Mục Nhiên lấy một quả lê từ túi ra, vừa cắn vừa xem tiếng Anh.
“Ăn một mình hả?” Lương Viễn Triết bất mãn. “Lúc rời khỏi nhà cũng phải đem theo hai trái chứ?”
“Ây da!” Mục Nhiên vỗ vỗ đầu. “Trái của tôi đã ăn vụng ở trong lớp rồi, trái này vốn là cho cậu, nhưng quên mất!”
Lương Viễn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, sao lại ngốc như vậy?
“Cho cậu ăn một miếng.” Mục Nhiên giơ quả lê đến bên cạnh miệng hắn.
Lương Viễn Triết há mồm, còn chưa cắn được, trên bục giảng đã truyền đến tiếng thầy chủ nhiệm rống to: “Mục Nhiên!”
Mục bảo bảo hoảng sợ, quả lê trong tay “bộp” một phát rớt xuống bàn, nước quả lê bắn tung toé lên mặt Lương thiếu gia.
Chẳng lẽ mình không cẩn thận, động tác quá mức thân thiết, bị thầy phát hiện? Mục Nhiên khẩn trương choáng váng, xong đời rồi!
“Em không phải ở lớp bồi dưỡng hoá học sao, vì sao lại về đây?” Chủ nhiệm lớp thực nghi hoặc.
“Em, là, chính là…” Mục Nhiên lắp bắp, em em nửa ngày cũng không nói tiếp được.
“Thầy ơi, cậu ấy quay lại dạy bổ túc cho em.” Lương Viễn Triết đứng lên giải thích.
“Bổ túc cho em?” Chủ nhiệm lớp có chút ngoài ý muốn.
“Em học khác khoa.” Lương Viễn Triết quay đầu nháy mắt với Mục Nhiên. “Cậu ấy học văn giỏi, nên mới đến đây giúp em.”
“Thì ra là vậy.” Chủ nhiệm lớp thực vui mừng, vui mừng đến mức không quên kêu gọi các bạn học toàn ban, có vấn đề gì có thể hỏi Mục Nhiên.
Vì vậy thời gian kế tiếp, Mục bảo bảo bị một đống lớn các bạn học sinh vây quanh, chỉ xong toán lại giảng tiếng Anh, làm bổn phận phục vụ nhân dân một phen.
Lương Viễn Triết cười lắc đầu, ngồi ở một bên im lặng làm bài.
Mục Nhiên thực ai oán, mình không muốn giảng đề, rõ ràng chỉ tới đây bồi một mình hắn…
Mặt đầy huyết lệ!
Sự tình sau đó phát triển thành, mỗi lần đến giờ hoạt động ngoại khoá, Mục Nhiên đều trở thành gia sư miễn phí, thậm chí có bạn học khác ban cũng đến nghe.
“Cổ họng đau quá!” Trên tàu điện ngầm về nhà, Mục Nhiên buồn bực ho khan.
“Sau khi trở về uống nhiều nước vào.” Lương Viễn Triết đưa cho cậu một viên kẹo bạc hà chanh đường. “Đã bảo cậu đừng có đến đây, thời gian lúc nãy không bằng nằm úp sấp ngủ một lát.”
Mục Nhiên bĩu môi, nghĩ rằng ngay cả cổ họng khàn đi, chỉ cần Lương Viễn Triết đồng ý học tập cho tốt, cũng là đáng giá!
Nếu không, hai người làm sao có thể cùng nhau bước vào đại học được?
Thời gian từng ngày trôi qua, ba ngày sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Mục Nhiên bị dọa nhảy dựng, Lương Viễn Triết cư nhiên nằm trong danh sách hai mươi người điểm cao nhất.
Lương thiếu gia ho khan hai tiếng, che giấu sờ sờ cái mũi, không nghĩ lần này làm quá tốt, tiểu ngu ngốc này sẽ không nhìn ra được cái gì chứ?
“Cậu gian lận?” Mục Nhiên khẩn trương hề hề nhỏ giọng hỏi.
Lương Viễn Triết dở khóc dở cười. “Làm sao có thể?”
Lão tử trước khi chuyển trường tốt xấu gì cũng nằm trong top của trường, nếu không phải vì lừa cậu giúp tôi học bổ túc, làm sao có thể điểm thấp như vậy?
“Cũng đúng nha, trong kỳ thi chúng ta ngồi cùng nhau.” Mục Nhiên cười ngây ngô, với tốc độ học hành như vậy, mình và hắn vào cùng một trường đại học, cũng không phải không có khả năng.
“Nhưng mà bảo bảo này, cậu bị xuống hạng nha.” Lương Viễn Triết nhắc nhở cậu.
“Hả?” Mục Nhiên vừa xem điểm cho Lương Viễn Triết, cũng không chú ý đến điểm mình, bị hắn nói mới phát hiện, lần thi này mình đứng thứ nhì, đứng nhất là Tô Siêu Mỹ!
Mục bảo bảo trong nháy mắt mất hứng, thật đáng ghét mà, chỉ kém hai điểm!
“Nè.” Lương Viễn Triết xoa bóp khuôn mặt cậu. “Đừng bĩu môi, tôi đưa cậu đi ăn.”
“Ăn cái gì đây?” Mục Nhiên quả nhiên mắc câu.
“Bí mật.” Lương Viễn Triết trạc trạc bụng cậu, cười xấu xa.
Nơi Lương Viễn Triết mang Mục Nhiên đến là cửa hàng thịt nướng, vừa đúng thời gian cơm chiều, bên trong rất đông, hai người lung la lung lay nửa ngày mới có được chỗ ngồi.
Mục Nhiên ngồi trên chiếc ghế có hình dạng gốc cây, tâm tình rất tốt đọc thực đơn, muốn thịt bò, muốn thịt ba chỉ, muốn tôm, muốn bạch tuộc, cá thu cũng muốn!
Lương Viễn Triết cười lắc đầu, lại gọi một ít rau xanh và nước trái cây, đã đoán trước được chắc chắn cậu sẽ thích nơi này!
Kỳ thật từ đáy lòng mà nói, Lương Viễn Triết rất muốn dẫn cậu đến một nhà hàng tốt nhất, sau đó lại phát hiện mỗi lần như vậy cậu đều ngần ngại, một bữa cơm cũng không ăn được bao nhiêu, về nhà còn phải tìm mì ăn liền để chống đói. Nhưng mỗi lần ăn ở những cửa tiệm bình thường, cậu sẽ luôn luôn ăn rất vui vẻ!
Với lại, Lương thiếu gia cũng thường xuyên cân nhắc, kỳ thật Nhiên Nhiên cũng không phải nuôi quá khó, tuy rằng ăn rất nhiều, nhưng lại không tốn kém!
“Tiểu Nhiên.” Đột nhiên bên cạnh có người gọi.
“Mẹ?” Mục Nhiên có chút ngoài ý muốn.
“Hừ!” Dì Mục còn chưa nói gì, thằng nhóc bên cạnh đã mặt đầy chán ghét, trừng Mục Nhiên xong lại cố ý làm nũng. “Mẹ, chúng ta đi tìm ba ba đi!”
“Muốn ngồi với mẹ hay không?” Dì Mục thử hỏi Mục Nhiên.
“Chán ghét, con không muốn cùng hắn ăn cơm!” Thằng bé nghe vậy bỗng tức giận, vội vã muốn đẩy Mục Nhiên ra, nửa chừng lại bị một bàn tay bắt lấy!
“Không có ai dạy mày phải lễ phép với anh trai sao?” Lương Viễn Triết sắc mặt rất âm trầm.
“Anh là ai?” Thằng nhóc giãy dụa tay, dùng chân liều mạng đá hắn.
“Tiểu Dịch!” Dì Mục chạy nhanh qua ôm lấy thằng nhỏ, miệng liên tục giải thích.
“Sao lại ăn hiếp anh trai tôi, anh là người xấu!” Con bé bên cạnh cũng ồn ào theo, thực tàn ác trừng Mục Nhiên. “Anh cũng như vậy, toàn đến nhà chúng tôi, phiền chết!”
“Mẹ, con và bạn còn có việc, đi trước.” Mục Nhiên sắc mặt tái nhợt, cúi đầu liền đi ra ngoài.
“Nhiên Nhiên!” Dì Mục ôm con trai muốn đuổi theo, lại bị Lương Viễn Triết một phen túm lại.
“Tôi sẽ chăm sóc Mục Nhiên!” Tuy rằng Lương Viễn Triết tận lực giữ cho bản thân bình tĩnh, nhưng bất kỳ ai cũng có thể nghe được sự tức giận trong giọng cậu.
Con bé lùi về phía sau mẹ, có chút sợ hãi nhìn hắn.
“… Cám ơn.” Dì Mục bị hai đứa nhỏ cuốn lấy cũng không đi được, đành phải nhờ Lương Viễn Triết.
Mục Nhiên có chút thất thần chậm rãi đi trên đường, không chú ý tới dòng xe cộ lui tới trước mặt, thẳng tắp bước qua.
“Nhiên Nhiên!” Lương Viễn Triết kinh hồn tán phách, cổ họng rống lên một tiếng rồi chạy nhanh qua.
May mắn sau khi Mục Nhiên nghe được liền dừng lại, một chiếc xe vụt qua trước mắt.
“Không bị thương chứ?” Lương Viễn Triết xông tới, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Mục Nhiên lắc đầu, trên mặt không có biểu tình gì ngoài kinh ngạc.
“Ngoan, không có việc gì.” Lương Viễn Triết nhìn đến đau lòng, cũng bất chấp là ở trên đường cái, vươn tay gắt gao ôm cậu vào lòng. “Có tôi ở đây.”
“Tôi không sao.” Mục Nhiên chôn mặt trong lòng hắn, giọng nói rầu rĩ. “Chỉ có chút khổ sở thôi, cậu đừng lo lắng, qua một lúc sẽ ổn thôi.”
“Tôi làm sao có thể không lo lắng cho cậu được.” Lương Viễn Triết xoa xoa nước mắt của cậu. “Về nhà nhé?”
“Tôi muốn đến bờ đê bên cạnh con sông.” Cái mũi Mục Nhiên đỏ bừng. “Cậu đi với tôi nha?”
Dưới loại tình huống này, đừng nói là đi bờ sông, cho dù là cậu muốn bay đến hành tinh Cybertron (), Lương thiếu gia phỏng chừng cũng một tiếng đáp ứng ngay.
Bờ đê cũng không xa, bên cạnh là một ngọn hải đăng cao chót vót, đã bị phá vỡ và rất cũ. Ban ngày có nhiều du khách nên rất náo nhiệt, buổi tối lại lành lạnh thâm trầm, chỉ có đôi ba cặp tình nhân tản bộ.
Gió đông có chút mạnh, Mục Nhiên hắt xì, Lương Viễn Triết cởi áo khoác ra, bao lấy cậu ôm vào lòng.
“Lúc trước khi tôi mới chuyển đến đây, mẹ rất hay mang tôi đến nơi này chơi thả diều.” Mục Nhiên tựa vào ngọn hải đăng, nhìn xuống. “Nghe dì của tôi nói, khi mẹ tôi li dị, ba tôi đã cho mẹ một khoản tiền không nhỏ, kết quả mẹ đem đầu tư hết vào chứng khoán, không còn biện pháp nào mới mang tôi đến nơi này tìm người thân thích nương tựa.”
Lương Viễn Triết không nói chen vào, chỉ là cánh tay đang ôm cậu lại siết chặt hơn một chút.
“Khi đó mẹ tôi ở đây bán một vài vật kỷ niệm, tôi không có việc gì làm, nên thường xuyên đến đây chơi.” Mũi Mục Nhiên hơi nghẹt. “Sau đó mẹ bị người khác ăn hiếp, là cha dượng giúp mẹ giải vây, sau đó bọn họ kết hôn.”
“Khi đó cậu bao nhiêu tuổi?” Lương Viễn Triết hỏi.
“Năm sáu tuổi đi.” Giọng Mục Nhiên rất nhỏ. “Vốn là cha dượng không muốn cho tôi đến trường, mẹ tôi vì vậy mà bất hoà với ông ta. Có lần bọn họ lại vì điều này mà cãi nhau, tôi trốn khỏi nhà muốn đi tìm cha tôi, kết quả bị lạc đường. May là có người tốt đưa tôi đến viện mồ côi, ở đó một tháng, sau đó mẹ lại tới đón tôi, tôi thậm chí còn luyến tiếc.”
“Trách không được sau khi cậu lớn lên vẫn còn đến nơi đó.” Lương Viễn Triết hiểu rõ.
“Sao cậu lại biết?” Mục Nhiên kinh ngạc.
“Tôi nói rồi, trước đây tôi đã biết cậu.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu. “Nửa năm trước tôi có đến viện mồ côi, vừa vặn nhìn thấy cậu đặt mông ngồi vào trong vũng bùn.”
“Cậu lúc đó cũng có mặt?” Mục Nhiên có chút xấu hổ.
Bản thân cậu sau khi học xong, cũng thường xuyên đến viện mồ côi làm tình nguyện. Trong viện có rất nhiều trẻ em bị bệnh tâm thần, lần đó cậu bị một cậu bé mập rất doạ người đẩy vào trong vũng bùn. Vốn nghĩ không có nhiều người biết, thế nhưng vẫn bị thấy được!
Lương Viễn Triết cười, lúc ấy mình chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua sân sau, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một nam sinh bẩn hề hề, đang rất tức giận giảng đạo lý cho một cậu bé mập mắc bệnh tâm thần. Hai người hoa tay múa chân, rõ ràng là nước đổ đầu vịt, còn cố tình nói vô cùng nghiêm túc. Hình ảnh ấy thật sự rất buồn cười, muốn quên cũng không thể quên được.
Trước khi đi có hỏi viện trưởng, mới biết được cậu là học sinh đến làm tình nguyện. Trong các trường trung học trọng điểm tốt nhất, danh tiếng của Mục Nhiên thật sự rất vang dội. Lương Viễn Triết có chút ngoài ý muốn, học sinh giỏi không hẳn là phải mang kính mắt mặc đồng phục màu xanh. Vốn nghĩ rằng mình đã đủ đặc biệt, không nghĩ tới Mục Nhiên còn khác người hơn. Chẳng những làm việc ở viện mồ côi, còn đi làm thêm kiếm chút tiền lẻ.
Tò mò cũng được, thích cũng được, tóm lại từ đó về sau, Lương thiếu gia mỗi ngày chủ nhật sẽ đến viện mồ côi, chỉ để nhìn cậu nam sinh khi cười lại vô cùng đáng yêu kia. Ai ngờ càng nhìn càng không bỏ xuống được!
Khi Mục Nhiên ở trong phòng bếp nấu ăn, Lương Viễn Triết rất muốn đi vào giúp cậu rửa đồ ăn, sau đó thuận tiện cọ cọ chóp mũi đầy mồ hôi của cậu.
Khi Mục Nhiên ngồi kể chuyện trong lớp học, Lương Viễn Triết rất muốn giúp cậu kể tiếp đoạn sau, sau đó sẽ cho cậu một cái kẹo bạc hà.
Khi Mục Nhiên đang lau bàn, Lương Viễn Triết rất muốn quét rác bên cạnh, sau đó sẽ nói “Hey, tiểu ngu ngốc, chúng ta làm quen một chút được không?”
Đáng tiếc không đợi Lương thiếu gia thực hiện được, Mục Nhiên cũng đã xin nghỉ với viện trưởng. Cậu bảo mình sẽ sớm lên cấp ba, khả năng về sau không thể đến đây mỗi tuần, vì để xin lỗi, Mục Nhiên còn mang cho các em bé một con gấu bông thật lớn.
Vì vậy vào một cuối tuần, Lương thiếu gia cố ý ăn mặc thật tuấn tú đến viện mồ côi bị kích động mạnh, vì sao tìm thế nào cũng không thấy Mục Nhiên?
“Không làm nữa?” Lương Viễn Triết hỏi, sao lại xui như vậy, đúng lúc mình chuẩn bị đến gần hỏi thăm lại rời khỏi!
“Bạn học này, cậu có muốn tham gia hàng ngũ tình nguyện viên của chúng tôi không?” Nữ giáo viên phụ trách việc đăng ký thân thiết hỏi.
“Không có hứng thú.” Lương Viễn Triết rất tuyệt tình mà từ chối, thuận tiện tiêu tiền mua luôn con gấu bông to kia.
Sau đó, Lương thiếu gia làm việc luôn luôn kiên quyết thuận lợi chuyển trường, ngồi cùng bàn với cậu.
Cũng lại sau đó, Mục Nhiên quang vinh lọt bẫy, bị người nào đó thuận lợi bắt về nhà.
Đương nhiên, tất cả điều này, Mục Nhiên suy nghĩ đơn giản tuyệt đối sẽ không biết được, hơn nữa dù đã biết Lương Viễn Triết đã sớm gặp được mình, Mục bảo bảo cũng chỉ cảm khái một câu rất nhỏ. “Oa, trùng hợp thật!”
“Ừ, trùng hợp!” Lương Viễn Triết xoa bóp mặt cậu. “Nào, cười một cái.”
“Tôi không phải bán rẻ tiếng cười.” Mục Nhiên tâm tình tốt hơn một chút, cười đẩy đẩy hắn.
“Tôi thích bộ dáng cười tủm tỉm của cậu.” Biểu tình Lương Viễn Triết rất nghiêm túc.
Bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu, lỗ tai Mục Nhiên có chút nóng, nghĩ nghĩ, vươn tay bám vào bờ vai của hắn.
“Sao thế?” Lương Viễn Triết cười. “Muốn bóp vai?”
Mục Nhiên vui vẻ, nhón chân nghiêng qua.
Lương Viễn Triết rất phối hợp nhắm mắt lại, giây tiếp theo, trên môi truyền tới xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng.
“Tôi biết cậu rất tốt với tôi.” Mục Nhiên ôm cổ hắn. “Tôi thích cậu nhất.”
Lương Viễn Triết cười, cọ cọ trán với cậu, lại một lần nữa hôn thật sâu.
Cho dù tương lai có bao nhiêu thăng trầm đi nữa, chỉ cần có hắn ở bên cạnh mình, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn cả, đúng không?