Sau Khi Gây Thù Với Chủ Thần

chương 99: chúa cứu thế 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Phù Bạch Khúc.

Chuyển ngữ: Chúc ai đang thi thi tốt

Lòng Yến Chiêu đau.

Còn gì đau khổ hơn chuyện "Tôi xem em như người yêu mà em chỉ coi tôi là bạn tình"?

Vẻ mặt ảm đạm của y thể hiện quá rõ, Dung Dữ hỏi: "Anh không bằng lòng?"

Yến Chiêu: Ai lại bằng lòng làm bạn tình?

Rồi sau đó lại nghĩ, với mị lực của Dung Dữ tất nhiên có khối người bằng lòng.

Trong thế giới đã có vô số yêu ma quỷ quái thậm chí là tiên muốn lên giường với Ma Vương, trải qua một đêm xuân với hắn. Thực lực, dung mạo, quyền lực địa vị, Dung Dữ đứng trên đỉnh thế giới nhận quỳ lạy của chúng sinh bên dưới.

Khi đó Dung Dữ chẳng vừa ý ai, lẻ loi độc hành rất nhiều năm. Cá nước thân mật (chỉ chuyện ân ái) là gì? Ma Vương không có loại dục vọng của thế tục này.

Khi đến thế giới nhỏ, có lẽ mất đi lực lượng và địa vị, không có đủ các cách giải tỏa buồn chán nên mới nghĩ đến chuyện tìm một bạn tình trò chuyện an ủi.

Nghĩ đến đây Yến Chiêu đau hơn.

Ma Vương giữ mình trong sạch giờ đây lại dạo chơi nhân gian, lại là nồi của y đúng không? Y đã nhiều lần tự bê đá đập vào chân mình rồi.

"Không muốn cũng được thôi, trước hết là do anh đại nghịch bất đạo bò lên giường ba anh. Anh thèm ăn, tôi có nhu cầu, thoả mãn nhu cầu cá nhân không tốt à?" Dung Dữ nói, "Nhìn điệu bộ bất đắc dĩ của anh là muốn kết thúc mối quan hệ này? Vậy cũng được, tôi không làm chuyện ép buộc tang thi, từ nay về sau tôi vẫn là ba, anh là con trai, chúng ta tiếp tục giữ quan hệ cha con."

Yến Chiêu: "..."

"Không được." Y phản đối.

Dung Dữ nghiêng đầu: "Tại sao không được? Anh không vui không phải vì chơi chán nên muốn kết thúc quan hệ bạn tình à?"

Yến Chiêu:...Tôi không vui vì tôi muốn trở thành bạn trai của em.

Y không nói ra lời này.

Bây giờ dáng vẻ Ma Vương bất cần đời hiển nhiên không tin thứ gọi là chân tình. Dù y có nói cũng sẽ không được đáp lại, mà có khi còn bị giễu cợt.

Nếu đã như vậy thà rằng duy trì quan hệ hiện tại.

Bằng không muốn làm tình cũng không làm được.

Quan hệ đã gần gũi đến độ này, y cố gắng thêm chút nữa có lẽ sẽ gõ mở cửa lòng Dung Dữ. Nếu lùi về sau thì đường phía trước sẽ càng khó đi hơn.

Yến Chiêu bứt rứt ấm ức nói: "Tôi không có ý chấm dứt."

Dung Dữ khoanh tay: "Vậy anh tỏ thái độ cho ai xem?"

Yến Chiêu hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Tôi dục cầu bất mãn." (vừa có nghĩa là muốn nhưng không chiếm được vừa có nghĩa không được thỏa mãn tình dục.)

Dung Dữ: "...Ha?"

Yến Chiêu thích ứng với thân phận mới trong một giây, đè Dung Dữ xuống giường nhỏ giọng nói: "Em ăn no rồi, còn tôi chưa."

Áo ngủ tơ lụa bị cởi ra, Dung Dữ bình tĩnh đáp: "Tinh hạch trong không gian."

Ánh mắt Yến Chiêu thâm trầm: "Thèm ăn, ăn em lót dạ."

Y nhận thân phận này, mai sau sẽ bắt Dung Dữ thực hiện tốt nghĩa vụ của một bạn tình.

...

Lòng Yến Chiêu giận, lửa đạn mãnh liệt gần như thiêu Dung Dữ đến thoi thóp sống dở chết dở.

Dung Dữ nắm lấy gối, trong thoáng chốc sinh ra xúc động muốn phóng hỏa thiêu chết Mặt Trời đang nằm trên người mình.

Trong mấy thế giới, kỹ thuật của Mặt Trời bây giờ tuyệt đối là tệ nhất, không có tệ hơn. Dù gì tang thi Mặt Trời cũng biết dịu dàng không làm hắn khó chịu, còn người này thật sự rất ra sức lấy mạng hắn.

Sau khi phí một buổi trưa Dung Dữ đau khổ nghĩ, kĩ thuật của mấy Mặt Trời khác tốt như thế đều có cái giá cả, đều là nhờ hắn dùng giây phút đau khổ này đổi lấy.

Yến Chiêu tệ mà không tự biết, nhìn Dung Dữ mất hết sức lực nằm bẹp trên giường đắc ý nói: "Thấy sao? Giỏi hơn chồng cũ của em đúng không?"

Y âm thầm đọ thể lực, đến cả chuyện này cũng muốn so đo.

Người yêu gọi tên gã khác trên giường, cực kỳ tổn thương mà tính sỉ nhục cũng cực mạnh. Yến Chiêu canh cánh trong lòng nhất định phải bắt Dung Dữ thừa nhận rằng, phương diện này y mạnh hơn gã đàn ông đó.

Dung Dữ: "...Ha ha."

Yến Chiêu ở Vạn Thần Giới rất lâu nên không hiểu điệu cười này của nhân loại là có ý giễu cợt.

Nhưng y hiểu tiếng người.

Dung Dữ nói một câu khẳng định: "Anh còn mặt mũi nói thế hả? Kĩ thuật của anh là tệ nhất trong mấy người."

"..." Yến Chiêu bị đả kích.

Rất nhanh y đã lấy lại tinh thần, phát hiện một đả kích còn lớn hơn.

"Mấy người là ý gì?!" Yến Chiêu không thể tin cao giọng, "Trừ một chồng cũ ra em còn ai nữa?"

"Còn một chồng chưa cưới." Dung Dữ hời hợt nói, "Hắn tên Phó Thiển Tri, kĩ năng giường chiếu tốt hơn anh gấp mười lần."

Hắn biến mất trước đêm diễn ra hôn lễ nên Phó Thiển Tri đúng là chồng chưa cưới. Sau đó hắn đã chạy đi kết hôn với Sở Trác, về logic thì không có vấn đề.

Yến Chiêu: "!!!"

Chồng chưa cưới? Đã đến mức bàn chuyện cưới gả rồi???

Còn mạnh hơn y gấp mười lần???

Một ngày trước Yến Chiêu nghĩ, sẽ không còn chuyện nào hỏng bét hơn chuyện Dung Dữ có người yêu cũ.

Thực tế nói cho y rằng có đấy, Dung Dữ có hai người yêu cũ.

Yến Chiêu cảm thấy đỉnh đầu mình xanh đến phát sáng, từng cái nón xanh đội lên đầu. (đội nón xanh = cắm sừng)

Không, ngay cả đội nón xanh y cũng không có tư cách. Thậm chí y còn không phải người yêu chân chính của Dung Dữ mà chỉ là một bạn tình theo nhu cầu.

Yến Chiêu cười khổ hỏi: "Em còn thích hắn?"

Dung Dữ thành thật đáp: "Thích chứ, hàng to kĩ thuật tốt vóc người khoẻ, quyền cao chức trọng mặt lại đẹp. Tôi đâu chỉ thích, tôi yêu hắn muốn chết."

...Rõ ràng là nói yêu, lúc này lòng Yến Chiêu lại không chút gợn sóng, không biết có phải do đã đau đến chết lặng rồi không.

Đợi đã...

Yến Chiêu bỗng bắt được trọng điểm: "Vậy em có thích Sở Trác không?"

Dung Dữ gật đầu: "Thích chứ, hàng to kĩ thuật tốt vóc người khỏe, quyền cao chức trọng mặt lại đẹp. Tôi đâu chỉ thích, tôi yêu hắn muốn chết."

Yến Chiêu: "..." Câu này với câu đánh giá Phó Thiển Tri khác nhau chỗ nào!

Yến Chiêu hỏi tiếp: "Vậy em thích tôi không?"

"Tất nhiên thích, dù sao anh cũng đẹp, dáng người..."

Yến Chiêu hỏi tiếp: "Vậy em yêu tôi không?"

Lần này Dung Dữ im lặng.

Trái tim Yến Chiêu vọt đến cổ họng.

Hồi lâu sau Dung Dữ kiên quyết lắc đầu: "Không yêu."

Yến Chiêu bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"

Dung Dữ: "Anh to nhưng kĩ thuật tệ."

"..." Tổn thương cực mạnh.

Yến Chiêu lại cười.

Dung Dữ đâu chỉ không yêu mình, em ấy cũng không yêu Sở Trác, không thương Phó Thiển Tri, không yêu bất kỳ ai. Sự yêu thích của em ấy là đối với vẻ ngoài nông cạn, chỉ cần điều kiện bên ngoài đầy đủ thì sẽ tùy tiện nói lời yêu với mỗi một người.

Nhưng đây không phải yêu.

Tình yêu chân chính là độc nhất vô nhị.

Trước kia Yến Chiêu không hiểu nhưng sau này yêu Dung Dữ đã hiểu ra rồi. Năm xưa Mặt Trời cao cao tại thượng nhìn xuống đông đảo chúng sinh, mà nay ánh mắt Mặt Trời chỉ đặt trên người Dung Dữ.

Đã trông thấy một hồng y chói mắt nóng bỏng nhất, thì sẽ không còn quan tâm đến sắc thái rực rỡ của muôn vàn thế giới nữa.

Nếu như người nào cũng yêu, vậy chính là không yêu ai cả.

Tâm trạng Yến Chiêu bình tĩnh lại một cách quái dị, thậm chí còn vui mừng đến kỳ lạ.

Dù mới biết Dung Dữ còn một người yêu cũ.

Nhưng cũng biết Dung Dữ không yêu bất kỳ ai.

So với trái tim hoàn toàn thuộc về người khác thì tình trạng phong lưu đa tình nhưng chưa bao giờ thật lòng này, trái lại làm Yến Chiêu thấy nhẹ nhõm.

Theo đuổi một người vô tình dễ hơn theo đuổi một người đã trao trái tim cho kẻ khác rất nhiều.

Yến Chiêu rất biết tìm cách an ủi bản thân.

Vòng Huyết Ngọc: Đại Ma Vương anh làm gì vậy, Sở Trác Phó Thiển Tri rõ ràng đều là Chủ Thần đại nhân mà!

Dung Dữ: Hắn uất ức lắm à?

Vòng Huyết Ngọc: Tất nhiên rồi!

Dung Dữ: Uất ức cũng phải nhịn.

Dung Dữ: Hắn bực bội là ta hả giận.

Vòng Huyết Ngọc:...

Đợi đã, giọng điệu của Đại Ma Vương sai sai.

Đại Ma Vương sẽ không phát hiện Chủ Thần đại nhân bây giờ thật sự là Chủ Thần đại nhân đấy chứ?

Rõ ràng thế giới trước Đại Ma Vương đã hết hận Chủ Thần đại nhân rồi, cũng không hành hạ nữa, chỉ đưa một chén rượu độc vì muốn Chủ Thần đại nhân thoải mái... Không lý nào đến thế giới này Đại Ma Vương lại cố ý khiến Chủ Thần đại nhân đang không biết gì khổ sở.

Trừ phi Đại Ma Vương biết Chủ Thần đại nhân bây giờ không phải không biết mà là đang giả vờ không biết, vì vậy Đại Ma Vương cũng làm như không biết.

Vòng Huyết Ngọc rùng mình.

Vậy nó giúp Chủ Thần đại nhân gạt Đại Ma Vương há chẳng phải sẽ rất thảm?

Cứu mạng, tại sao nó phải dính vào màn lừa gạt lẫn nhau của đôi chồng chồng này vậy!

Thế nó có nên báo cho Chủ Thần đại nhân không?

...Thôi bỏ đi, không xoắn xuýt nữa, Chủ Thần đại nhân không chủ động liên lạc với nó nó cũng không thể truyền lời cho Chủ Thần đại nhân.

Sáng nay nó trong phòng tối mà Chủ Thần đại nhân cũng đâu nhân cơ hội liên lạc nó.

- -- Này là đương nhiên. Ma Vương câu hồn nhiếp phách tiêu hồn thực cốt như thế, sao Yến Chiêu lại phân tâm trong lúc ấy được.

Vòng Huyết Ngọc nghĩ tới nghĩ lui quyết định giả chết đến cùng.

Nó đã nhìn ra địa vị trong gia đình của Chủ Thần và Ma Vương, có thể không nghe lời Chủ Thần đại nhân nhưng tuyệt không thể phản bội Đại Ma Vương.

...

"Anh điên rồi à?" Dung Dữ kinh ngạc, "Tôi nói kĩ thuật anh tệ anh còn cười được?"

Yến Chiêu nhanh chóng mím môi, nhưng nhìn ánh mắt cũng biết tâm trạng y đang rất tốt.

Vòng Huyết Ngọc không nỡ nhìn thẳng. Chủ Thần đại nhân, ngài không biết những người đó đều là ngài, nên bị cắm nhiều sừng thì có gì mà vui chứ!

Sao vòng Huyết Ngọc hiểu được đường sóng não của Chủ Thần.

Nếu y chỉ biết Dung Dữ có người yêu cũ, vậy đó tuyệt đối là tin tức cực xấu.

Nhưng ban đầu y có một tin xấu hơn --- Dung Dữ yêu người khác.

Nếu đem ra so sánh, Dung Dữ không yêu ai cả chỉ là có hai bạn tình cũ thôi, chuyện này mà là tin xấu à?

Đây là tin cực kỳ tốt!

Đối với Dung Dữ, Yến Chiêu gần như không có tiêu chuẩn nào cho giới hạn cuối cùng.

"Giúp tôi mặc quần áo." Dung Dữ lười biếng nói, "Tôi muốn đi dạo trụ sở chút."

Yến Chiêu xỏ áo T-shirt cho hắn: "Em muốn đi đâu?"

"Khu D."

Dung Dữ thấy hứng thú với khu D cũng là vì Lạc Thủy nói khu D có một thị trường giao dịch. Mọi người bày ít vật phẩm dùng để đổi lấy thuốc thang, lương thực và đồ dùng sinh hoạt.

"Thị trường giao dịch áp dụng hình thức lấy vật đổi vật, thời tận thế tiền đã trở thành giấy vụn. Trước tận thế rất nhiều châu báu có giá trị liên thành mà nay chỉ cần mấy gói mì đã đổi được. Dù vậy cũng có rất ít người đổi, bây giờ lương thực mới là thứ vô giá, châu báu không đáng một đồng." Lạc Thủy nói như vậy.

Châu báu sao lại không đáng một đồng chứ? Dung Dữ nghĩ.

Hắn thích nhất những thứ đó.

- --

Khu D.

So với dãy nhà thoải mái sáng sủa ở khu A, người ở khu D đều ở trong những túp lều. Tài nguyên điện rất quý nên đêm đến nơi này thậm chí còn không được cung cấp điện.

Mọi người sẽ tranh thủ thời gian ban ngày bày hàng ra vỉa hè ngồi bán, mong đổi được thức ăn cho một ngày.

Trong thị trường giao dịch, một người đàn bà ngồi trên cái ghế đẩu, trước mặt bày đầy châu báu ngổn ngang. Trước tận thế bà là một quý phu nhân giàu có, mỗi ngày đều đi mua sắm làm đẹp uống trà chiều với hội chị em, cuộc sống rất sung sướng. Nhưng tận thế ập đến, chồng và con trai bà biến thành tang thi, bà cũng mất đi năng lực sinh tồn.

Bà từng ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn xuống những công nhân đang vất vả làm lụng dưới cái nắng gắt, cười nhạo đám người ở tầng chót ngày ngày khổ cực bôn ba mà mình thì trời sinh tốt số.

Những đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo đã sớm biết lo liệu việc nhà còn bà từ nhỏ đã như một cô công chúa. Từng có những đứa bé nghèo khổ đi bán hàng rong khắp nơi, mời bà mua một bao thuốc lá còn tặng thêm bật lửa, bà đã khinh miệt đẩy nó ra: "Chồng tôi không hút thuốc lá dỏm."

Phong thủy luân chuyển, bây giờ bà đã biến thành người dưới tầng chót. Đừng nói là trà chiều tinh tế, bà thậm chí còn chẳng thể no bụng.

Trước kia bà dựa vào bán túi hàng hiệu sống qua ngày, những cái túi đó còn đựng được đồ nên có chút tác dụng. Nhưng châu báu trang sức thật sự không có chút hữu dụng, bà buôn bán ế ẩm, đã mấy ngày rồi không thu hoạch được gì.

Nếu như không đổi được thức ăn bà sẽ chết đói.

Tuyệt vọng là không một ai dừng chân đoái hoài đến châu báu của bà, bọn họ chỉ đi lướt qua dừng ở gian hàng kế bên, tình nguyện dùng thức ăn đổi lấy một cái bật lửa.

Trong tận thế, châu báu còn không đáng tiền bằng cái bật lửa.

Buồn cười hơn là chủ sạp bên cạnh là đứa trẻ bán thuốc lá chào hàng bà lúc trước.

Bật lửa đổi được hai hộp bánh quy, đứa trẻ đói bụng lập tức mở hộp lấy bánh nhét vào miệng ra sức nhai.

Người phụ nữ nhìn mà thèm, bụng sôi ùng ục. Cơn đói khiến người ta phát điên, đứa trẻ không có người nhà bên cạnh, bà thậm chí còn nảy ra suy nghĩ nên cướp hộp bánh đó không.

"Cho này." Đứa bé bỗng đưa nửa hộp bánh còn lại cho bà.

Người đàn bà sửng sốt.

"Con nghe tiếng bụng cô kêu." Đứa bé nói, "Con chia cho cô một ít."

Mặt người đàn bà đỏ lựng.

Cũng không phải vì xấu hổ. Đứa bé không nhận ra bà. Bây giờ bà ăn mặc lam lũ tiều tụy chật vật, so với quý bà xinh đẹp gọn gàng ban đầu như hai người khác nhau.

Bà thấy xấu hổ vì suy nghĩ quá quắt của mình.

Bà ăn bánh quy mà hốc mắt nóng lên, bà nhớ lại đứa con trai luôn chia quà vặt cho bà.

"Tôi không biết em thích những châu báu này, chúng còn không đẹp bằng tinh hạch."

Giọng nói của một người đàn ông truyền tới.

"Tinh hạch không phải đút cho anh hết rồi à?" Một thanh niên khác biếng nhác nói...

Tinh hạch? Là người có dị năng!

Người có dị năng tuyệt đối là khách hàng lớn ở khu D, bọn họ thường không thiếu thức ăn.

Người đàn bà khó khăn đứng lên, lúc nhìn thấy hai người trước mắt hơi sửng sốt.

Trước tận thế bà chưa từng thấy người đàn ông nào tuấn mỹ như vậy. Huống chi sau tận thế mọi người đầu bù tóc rối mặt mày lấm lem, trông hai người này hệt như hạc trong bầy gà.

"Hai vị khách muốn mua gì không?" Bà vội vàng hỏi.

Dung Dữ nhìn lướt: "Muốn hết."

Người đàn bà ngẩn ngơ: "Muốn, muốn hết?"

Yến Chiêu cũng chau mày: "Muốn hết?"

"Sao? Không chịu mua?" Dung Dữ nhẹ giễu.

Yến Chiêu nói: "Tôi thấy đều là hàng loại hai, nếu em muốn tôi đưa em đến tiệm trang sức dạo."

Chẳng lẽ bây giờ là trước tận thế hả? Thoải mái nói đi dạo tiệm trang sức? Bên ngoài đều là tang thi đấy. Người đàn bà thẫn thờ nghĩ.

"Tôi muốn mua về đập chơi." Dung Dữ lại nói một câu chấn động.

Người đàn bà: "..." Trước tận thế bà có khoe của cũng không mất trí như người này.

Mi tâm Yến Chiêu giật một cái. Sở thích này...rất Ma Vương.

"Có phải anh không muốn mua cho tôi không? Anh không yêu tôi đúng không? Coi anh do dự kìa." Dung Dữ thình lình nổi giận, "Trước kia Minh Hoài không nói không rằng đều mua hết cho tôi."

Yến Chiêu: "Được được được tôi mua cho em."

Ba giây sau.

"Minh Hoài lại là ai?!"

Người đàn bà giật nảy mình. Hai người này đừng có đánh nhau trước gian hàng của bà nhé.

Dung Dữ nhàn nhạt nói: "Bạn trai cũ của tôi."

Hết chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio