Nhan Thanh cắn răng nói: "Tôi không có ưu điểm nào khác sao?"
Ngụy Hướng Viễn nói: “Ngay thẳng.”
Lý Chuẩn: “Đáng yêu.”
Nhan Thanh: “……”
Thật là cảm ơn ngài, còn không bằng không mở miệng, ai hiếm lạ cái từ đáng yêu này chứ!
Nhan Thanh phủi tay không thèm quan tâm nữa, tới mở TV xem.
Nhan Thanh xem bộ phim huyền nghi có ba ba cậu làm diễn viên chính, có chút đau đầu nhưng cốt truyện lại rất xuất sắc.
Nhan Thanh xem đến mê muội, hoàn toàn đắm chìm trong cốt truyện, thẳng đến chỗ ngồi bên cạnh lõm xuống, trọng lượng nhiều hơn một người thì cậu mới hiện ra sủi cảo đã bao xong rồi.
“Sủi cảo đều bao xong rồi sao?” Nhan Thanh hỏi Lý Chuẩn đang ngồi bên cạnh.
"Xong rồi, chờ một lát nữa là có thể ăn."
Lý Chuẩn nói xong liền mở một túi đồ ăn vặt, túi đồ ăn vặt kia được đặt vào một bao riêng. Nhan Thanh tưởng là thứ tốt gì mà khiến Lý Chuẩn đối đãi như vậy. Kết quả là chờ đến khi thấy hắn mở ra, cậu chỉ thấy một túi snack khoai tây bình thường, mặt khác bên trong túi mua hàng còn để lại nhiều túi snack có vị bất đồng.
" tay cậu là snack vị gì đấy, ăn ngon sao?” Nhan Thanh trông thấy Lý Chuẩn ăn vô cùng ngon miệng, nhịn không được tò mò.
"Vị dâu tây, ăn rất ngon, muốn thử không?" Lý Chuẩn đưa gói snack qua.
Nhan Thanh nghe thấy vị dâu tây sắc mặt liền thay đổi, nói: “Không được, tôi không thích ăn dâu tây.”
Lý Chuẩn bỗng nhiên tiến đến bên người Nhan Thanh, ở hõm vai cậu ngửi ngửi, "Phải không? Tôi tưởng cậu rất thích ăn kẹo sữa vị dâu tây, bởi vì người cậu có mùi kẹo sữa dâu tây rất thơm."
Nhan Thanh sợ tới mức trực tiếp đẩy Lý Chuẩn ra, kéo cổ áo mình lại, cảnh giác nói: “Khẳng định là cậu ngửi sai rồi."
“Chuẩn ca, Nhan ca, sủi cảo chín rồi.” Từ Khải từ cửa bếp hô lên một tiếng.
"Được rồi, lập tức tới.” Nhan Thanh ấn tạm dừng, đứng dậy kêu Lý Chuẩn, “Đi thôi, đi ăn sủi cảo.”
"Ừm.” Lý Chuẩn đứng lên, tùy tay nhét gói snack khoai tây chưa ăn xong giấu vào dưới bàn trà."
Tầm mắt Nhan Thanh vẫn dõi theo tay hắn, bị hành vi này làm chấn kinh, nói: "Cậu thích ăn vị dâu tây đến vậy sao? Thích đến mức không thể chia sẻ cho người khác."
Lý Chuẩn cong khóe môi, “Đúng vậy.”
Nhan Thanh: “……”
Còn không phải chỉ là một gói snack thôi sao, bao nhiêu tiền lắm?
Chỉ với giá trị con người của hắn thì còn thu mua được cả nhà máy sản xuất snack nữa là..
Lúc ăn sủi cảo, Nhan Thanh thấy được mấy cái sủi cảo cậu bao rơi rụng ở trong nồi, xác vỏ bánh ở bên , còn nhân thì hơn phân nửa rớt xuống đáy nồi.
Từ Khải dùng muỗng khảy khảy, nói: “Nhan ca, mày nhìn này, mấy cái trôi nổi này đều do mày bao, của bọn tao tuy rằng xấu nhưng ít nhất nó không có bị bục ra đâu."
Nhan Thanh tức giận đến mặt đỏ tai hồng, trừng mắt liếc Từ Khải, nói: "Tao cũng đâu có bắt mày ăn."
Nói xong làm bộ như muốn cướp lấy muôi trong tay Từ Khải, múc đi mấy miếng sủi trôi nổi trong nồi, chuẩn bị tự mình ăn luôn. Nhưng cậu vừa mới múc lên thì đã có một cái bát đưa tới.
Tay Nhan Thanh run một cái, da sủi cảo liền rớt vào trong cái bát không kia.
“Lý Chuẩn, cậu tranh sủi cảo với tôi làm gì?"
Ngay cả da sủi cảo cũng muốn, quả thật là điên rồ.
Lý Chuẩn dùng đũa kẹp lên cắn một miếng, nói: "Muốn tôi trả lại cho cậu sao?"
“Mẹ nó, cậu ăn qua rồi còn gì." Dưới sự giận dữ, Nhan Thanh múc hết da sủi cảo vào bát Lý Chuẩn, thở phì phì, "Thích ăn đúng không, cho cậu hết đó."
Lý Chuẩn cười nói: “Cảm ơn.”
Nhan Thanh: “……” Thằng này chắc bị ngáo rồi.
“Nhan ca, trong đống sủi cảo này có nhét một đồng tiền xu, ai ăn trúng năm nay sẽ luôn nhận được may mắn." Bạch Dương cười nói.
“Tiền xu? Không sợ cắn vỡ răng sao?"
Trong nhà Nhan Thanh không cơ loại tập tục này, tuy rằng đã nghe qua nhưng cậu vẫn cảm thấy nếu cắn không cẩn thận có thể làm vỡ răng.
Bạch Dương ăn một miếng nhỏ sủi cảo, sau đó giải thích cho cậu: "Chỉ càn không cắn quá nhanh là sẽ không sao."
Nhan Thanh sợ hư răng, ăn vô cùng cẩn thận, một cái miệng nhỏ một cái miệng nhỏ, khó có khi văn nhã được như vậy.
Sau khi ăn liên tiếp bốn năm cái, một ngụm cắn xuống liền trúng một thứ cứ rắn, mặt vui vẻ, nói: "Tôi ăn trúng nó rồi."
Sau đó dùng chiếc đũa thò vào trong hổng được cắn ra, đẩy không ra đồng bạc mà lại thấy một quả táo đỏ to bằng đầu ngón tay.
Nhan Thanh không thể hiểu được, đem táo đỏ kẹp lên hỏi: “Tiền xu đại biểu vận may, vậy táo đỏ sẽ có ý nghĩa gì? Cả năm nay đều rực rỡ sao?"
Bạch Dương nhìn lại đây, sắc mặt ửng đỏ, nói: “Không phải……”
Câu nói kế tiếp, y có chút khó mở miệng.
Nhan Thanh càng cảm thấy đến tò mò, lại hỏi: "Thế cái này do ai nhét vào?"
Vĩ Ngư nhấc tay nói: “Tao, tao đó.”
Nhan Thanh trừng y: "Mày á? Nguyên nhân?”
Vĩ Ngư quai hàm tắc đến phình phình, nói chuyện hàm hàm hồ hồ: “Tao cũng không nhớ rõ có ý nghĩa là gì, tao thấy Bạch Dương bỏ tiền xu vào, nhớ thấy có thể nhét táo đỏ nên tao liền tiện tay tắc một cái, vận khí của mày tốt đấy."
Vĩ Ngư mới vừa nói xong, Lý Chuẩn liền hộc ra một đồng tiền xu nho nhỏ.
“Loảng xoảng.” Rơi xuống ở trong chén, nói cho mọi người ai mới là người có vận may.
“Oa, là Chuẩn ca, năm nay chắc chắn vận khí của cậu sẽ rất tốt." Từ Khải nói.
Nhan Thanh hâm mộ nhìn thoáng qua tiền xu trong bát Lý Chuẩn, trong lòng nghĩ: Người này đâu phải chỉ năm nay vận khí mới tốt, rõ ràng là hắn vĩnh viễn có vận khí tốt.
Chỉ cần bug bám vào người, không có gì là Lý Chuẩn không làm được.
Nhan Thanh hâm mộ xong, có chút chua lòm hỏi: "Vậy táo đỏ của tao thì sao? Ngụ ý là gì? Không có ai biết sao?"
Ngụy Hướng Viễn rốt cuộc mở miệng, nói: “Táo đỏ ngụ ý là sớm quý tử.”
Nhan Thanh vừa mới nhét vào trong miệng đã lập tức phun ra.
Trời ạ. Còn cho người ta ăn sủi cảo nữa không?
Cái gì mà sớm quý tử?
Còn lâu cậu mới nhé!
Cậu tuyệt đối sẽ không bị người khác làm to bụng, càng sẽ không vì bất luận lý do gì con cho một Alpha khác.
Vĩ Ngư thấy sắc mặt cậu không tốt, có chút lo cậu sẽ giận. Sủi cảo cũng chỉ nhai hai ba cái là đã nuốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Thanh, trông vô cùng chột dạ.
“Nhan ca, kỳ thật, kỳ thật cái này đối với Alpha chỉ có ý là mày sẽ sớm làm cha, chứ không phải nói mày sẽ mang thai gì gì đó." Vĩ Ngư vừa giải thích đã chọc tới nỗi đau của Nhan Thanh.
Nhan Thanh lườn y một cái, Vĩ Ngư lập tức câm miệng không dám nói tiếp nữa.
"Sau này tao sẽ không kết hôn, không đẻ con, cho nên táo này tao không cần ăn." Nhan Thanh đen mặt, gắp táo đỏ ném vào sọt rác.
Mọi người vì tiểu đệm này mà trở nên khẩn trương hơn.
Sau khi ăn xong sủi cảo, cả đám chụm lại xem phim.
Từ Khải nhìn gói snack khoai tây dưới gầm bàn trà, đang muốn duỗi tay lấy thì bị Lý Chuẩn không chút lưu đánh rớt cái tay, một miếng hắn cũng không cho, độc hưởng.
Từ Khải sờ sờ mu bàn tay bị đánh đến tê dại nhìn về phía Nhan Thanh. Nhan Thanh nhớ đến lời Lý Chuẩn vừa nói, tâm bỗng nhiên tốt lên, từ trong túi mua hàng lấy một gói snack vị khác đưa cho y, nói: "Vị dâu tây là chân ái cuộc đời của Lý Chuẩn, mày ăn vị thanh qua() đi, đừng tranh với hắn."
() Tôi không tra được Thanh qua là gì, không phải dưa hấu dưa leo, mướp đắng, chịu.
Từ Khải túi ra, khọp khọp ăn, vừa ăn vừa nói: "Chuẩn ca, cậu thích ăn đồ có vị dâu tây lắm sao?"
Lý Chuẩn nhét vào trong miệng một miếng, cắn đến tiếng giòn tan, nói: "Ừm."
“Vậy cậu và Nhan ca đúng là trời một đôi bạn tốt, vì tin tức tố của Nhan ca vừa đúng là, ô ô ô......"
Từ Khải còn chưa dứt lời đã bị Nhan Thanh hung hăng bưng kín miệng.