Vậy nếu như cậu mang thai, chẳng lẽ là mang thai con của đối thủ một mất một còn, hơn nữa người ta còn xem cậu là kẻ thù đã đẩy mình vào chỗ sao?
Nhan Thanh theo bản năng mà ôm lấy bụng nhỏ, mặc dù còn chưa biết linh bé nhỏ kia có tồn tại hay không.
Nếu đúng là như vậy, cậu chỉ có thể xin bé con này.
Nhan Thanh cau mày, tâm phức tạp khiến cảm xúc trùng xuống.
Sau khi đưa Tiểu Bạch Dương về nhà, cậu đi về nhà mình, cảm xúc ngày càng tụt nhanh như đất lở.
Cậu rầu rĩ không vui bước đi, không để ý tới mình đi vào một đoạn đường nhỏ bị hỏng đèn đường.
Bởi vì ngày thường thường xuyên đi đường này, mặc dù đèn bị hỏng, nhưng dựa vào ánh sáng của ánh trăng cậu vẫn có thể đi qua.
Nhan Thanh đi được nửa đường, ở giao lộ xuất hiện người đàn ông chắn ngay đường đi.
Một hai ba bốn năm sáu.
Nhan Thanh còn yên lặng ở trong lòng đếm một chút, sau đó thầm mắng cốt truyện tạo hố cho cậu.
Mẹ nó, sáu thằng thái này không phải đi theo Bạch Dương sao? Vì sao lại trực tiếp đi về phía cậu?"
Tuy rằng ở trong nguyên tác cậu cũng là người bị , nhưng đó là lấy thân phận một kỵ sĩ.
Hiện tại thì đây là cái gì?
Chuyện bố đây là Alpha có phải bị cốt truyện quên mất rồi không?
Bố đây là Alpha.
Bố đây là Alpha.
Bố đây là Alpha.
Đã ba lần.
Nghe được không?
Trời.
Nhan Thanh tức giận đến muốn chửi mẹ nó.
"Cậu chính là Bạch Dương?"
Nam nhân cầm đầu thoạt hình lớn lên nhân mô nhân dạng, nhưng sắc mặt trắng bệch, khiến người ta cảm giác cả người gã tối tăm.
Gã vừa mở miệng, làm cho người ta cảm thấy gã như ra ở một nơi ẩm ướt âm u.
Chỉ là, ánh mắt người này có vẻ không tốt.
Bạch Dương mẹ mày.
Bố mày có chỗ nào giống Bạch Dương sao?
Bạch Dương là Omega, còn bố đây là Alpha.
"Không trả lời coi như là cam chịu, lão đại nhà anh muốn làm quen với cậu, nào em trai, đi theo bọn anh một chuyến đi." Người đàn ông mặt trắng nói.
"Cảm ơn cả nhà nhà anh, tôi không phải họ Bạch, cũng không phải là Bạch Dương." Nhan Thanh siết chặt nắm đấm đến vang khanh khách.
"Không phải Bạch Dương? Vậy cậu tên gì?"
"Tôi là Nhan Thanh, mấy người vui lòng rửa sạch mắt chó của mình một chút không lại nhận nhầm người."
"Nhan Thanh cũng có thể, theo bọn anh đi đi." Nam nhân lại nói.
"...... Tên gì cũng có thể?" Nhan Thanh muốn đánh người.
"Đúng vậy, bởi vì lão đại bọn anh vốn là muốn gặp cậu, tuy rằng anh nhớ nhầm tên, nhưng mặt cậu lớn lên đẹp như vậy tất nhiên anh đây không nhớ nhầm." Nam nhân nhếch miệng lộ ra nụ cười âm trầm, đi về phía Nhan Thanh.
Khi tay gã sắp đụng vào tay Nhan Thanh, bị cậu tránh đi, một chân đá lên đầu gối đối phương.
Nam nhân trực tiếp quỳ gối xuống truớc mặt Nhan Thanh.
"Muốn mang bố mày đi thì đầu tiên mày phải biết bố mày là ai đã." Nhan Thanh vừa mắng vừa bẻ ngón tay vang lên tiếng bạch bạch, còn xoay xoay đầu, nhàn nhã làm động tác khởi động làm nóng người.
Mặc kệ, mặc dù không phải là vì Bạch Dương thì hôm nay cậu vẫn phải đánh người.
Hiện tại cứ thu thập mấy tên thái này trước, điểm cốt truyện này sẽ coi như qua.
Nam nhân xoa xoa đầu gối, rõ ràng bị đạp đến trầy ra máu, gã lại như cũ cười ngâm ngâm nhìn Nhan Thanh, giống như mình chẳng đau chút nào.
"Ớt cay nhỏ đanh đá như vậy làm anh cứng lên rồi." Gã tự bẻ cổ mình, làm cho cổ vang lên tiếng kêu khanh khách.
Nhan Thanh đã chuẩn bị sẵn sàng, gã vừa lên cậu cũng tiến lên phía trước.
Ban đầu, Nhan Thanh chiếm thượng phong, gắt gao áp chế đối phương, kết quả nam nhân thấy mình đơn thương độc mã đánh không thắng cậu, phất tay lên, bảo năm người phía sau cùng hành động.
Nhan Thanh đấu tay đôi với ai trong số bọn họ cũng sẽ không thua thiệt, nhưng khi một mình cậu đánh với sáu người, sức lực cũng dần cạn kiệt.
Trong hỗn loạn, cậu bị một tên đấm vào bụng, Nhan Thanh đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
Nhan Thanh ôm bụng, cong eo lại, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần, còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn rõ ràng thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm của mấy tên thái.
Còn có thanh âm xương cốt đứt gãy.
Lý Chuẩn hung hăng đánh một lúc sáu người, nắm đấm càng ngày càng mạnh.
Nhan Thanh hít sâu một hơi, nhịn đau đớn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: "Cậu đánh nhẹ thôi, lại đánh nữa sẽ mất mạng đấy."
Lý Chuẩn đánh quá tàn nhẫn, đôi mắt hung ác mà Nhan Thanh chưa từng thấy qua, " mấy con rệp cũng không có việc gì."
Hắn nhìn thấy mặt Nhan Thanh trắng như tờ giấy, tay còn ôm bụng, sắc mặt trở nên lạnh hơn, đáy mắt một mảnh sát ý.
Lý Chuẩn ra hết toàn lực, đánh đến mức sáu tên thái mặt mũi bầm dập, máu tươi ròng.
Nhan Thanh sợ hắn thật đánh người, miễn cưỡng vươn tay giữ lấy tay của Lý Chuẩn.
Tuy rằng nếu có đánh người, tinh tặc đoàn phía sau lưng Lý Chuẩn cũng có thể giúp hắn xoá dấu vết, nhưng Nhan Thanh vẫn không muốn có người trước mặt mình.
"Báo cảnh sát đi, để cho bọn họ ăn cơm tù, để họ nước mắt hối hận ở sau song sắt."
Nhan Thanh thuyết phục Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn thu tay lại, vẫn nhịn không được giẫm lên mu bàn tay của một tên thái, sau đó mở quang não ra, liên hệ hai dãy số.
Một số là số báo công an, số còn lại là của ba ba hắn.
Hắn nói chuyện Nhan Thanh bị thương.
Sau đó đỡ Nhan Thanh đi ra khỏi hẻm nhỏ, đến ghế dài phụ cận công viên ngồi.
Nhan Thanh ngồi xuống, Lý Chuẩn ngồi xổm trước mặt Nhan Thanh, "Bụng rất đau sao? Có muốn đi bệnh viện không?"
Nhan Thanh cự tuyệt, lắc đầu nói: "Tôi không đi, cậu đi mua giúp tôi một chai nước đi."
"Nhưng sắc mặt cậu kém như vậy, phải đi xem có tổn thương đến nội tạng hay không tôi mới yên tâm được." Lý Chuẩn không đồng ý.
"Sẽ không, tôi thường xuyên đánh nhau, tự biết giữ chừng mực, ngồi nghỉ một lát sẽ khỏe lại thôi." Nhan Thanh vẫn cự tuyệt, vẻ mặt đáng thương nhìn Lý Chuẩn, "Tôi muốn uống nước, cậu đi mua nước về cho tôi đi."
Lý Chuẩn không thể nhẫn tâm cự tuyệt cậu.
Hắn đứng dậy đi mua nước.
Nhan Thanh nhìn Lý Chuẩn đi xa, đến khi không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa lập tức nhảy dựng lên, nhanh chóng đi về một hướng khác.
Cậu ôm bụng nên đi không được nhanh, đi được lát lại phải dừng lại .
Nhan Thanh nhớ rõ gần đây có một phòng khám tư nhân, khoảng cách không xa, cậu muốn đi đến đó để kiểm tra.
Cậu không dám đi cùng Lý Chuẩn, đành phải để hắn đi chỗ khác, còn mình thì trộm đi tìm một phòng khám.
Nhan Thanh đi tới phòng khám, mới vừa vào cửa, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
......
Thời điểm Nhan Thanh tỉnh lại, trước mắt là một bác sĩ đeo kính gọng vàng, ngũ quan tuấn mỹ, vô cùng đẹp trai.
Thấy Nhan Thanh tỉnh lại, lập tức cười ngâm ngâm đi đến.
"Bạn học, tỉnh rồi sao?" Bác sĩ không chỉ lớn lên đẹp trai mà thanh âm cũng rất êm tai.
Nhan Thanh nhìn xung quanh, hiện mình đang nằm giường bệnh, nhưng bụng đã không còn đau nữa.
Cậu sờ sờ bụng, ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ, nói: "Bác sĩ, tôi ngất đi lâu chưa?"
"Không lâu lắm, vừa tròn một tiếng, tôi còn nghĩ nếu cậu còn chưa tỉnh chắc sẽ gọi điện cho người trong nhà cậu đến." Bác sĩ ngồi bắt chéo chân ở giường bệnh bên cạnh, trong tay cầm một con dao phẫu thuật gọt vỏ táo.
Vỏ táo gọt ra thật dài, từ tay y rũ xuống, làm cho bàn tay y thoạt nhìn càng thêm trắng nõn.
Nhan Thanh nghe nói vẫn chưa nói cho người nhà cậu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức mở quang não ra, quả nhiên thấy được hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, trong đó hơn % là Lý Chuẩn gọi.
Còn có bọn Từ Khải, Vĩ Ngư.
Nhan Thanh nhìn thấy các cuộc gọi của Lý Chuẩn thì chột dạ, kết quả Lý Chuẩn lại gọi đến. Dưới thế cấp bách, Nhan Thanh trực tiếp ấn nút từ chối.
Bác sĩ ở bên cạnh cười, nói: "Người này là ba ba lớn của bé con trong bụng sao?"
Chỉ một câu nói bình thường, ở trong tai Nhan Thanh lại như long trời lở đất, chấn động đến màng nhĩ đau, cả người đều choáng váng.
Nhan Thanh thật lâu không có lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch.
Dù là vẻ mặt vui sướng, hay là vẻ mặt trấn kinh của cậu bây giờ, bác sĩ đã thấy qua nhiều, y biết là hiện tại Nhan Thanh vẫn chưa chấp nhận được sự thật là mình đang mang thai.
Y nhẹ nhàng đưa quả táo đã gọt vỏ cho Nhan Thanh, nói: "Ăn táo trước đi."
Bác sĩ không trực tiếp nói chuyện bé con với Nhan Thanh, mà tận lực rời đi sự chú ý của cậu, cho cậu phục hồi tinh thần lại.
Nhan Thanh không biết làm sao, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn là dựa vào bản năng nhận lấy quả táo mà bác sĩ đưa cho.
Cậu đem quả táo đặt ở bên miệng cắn một miếng, vốn dĩ quả táo rất ngọt, nhưng khi ăn cậu chẳng còn cảm nhận ra vị gì.
Bác sĩ thấy cậu một mình đến bệnh viện, vừa tới cửa đã ngất đi, một người đi bên cạnh cũng không có, nghĩ đến liền nhịn không được đau lòng cậu.
Tuy rằng không biết cậu đã gặp chuyện gì, nhưng nhìn cái dạng này của Nhan Thanh, người cậu còn mặc đồng phục, càng cảm thấy đau lòng.
Bác sĩ duỗi tay xoa xoa đầu Nhan Thanh, kéo cậu vào trong lòng mình, khuôn mặt hoàn toàn chôn trong áo trắng của y, nhẹ nhàng vỗ sau lưng Nhan Thanh, nói: "Có gì ủy khuất thì khóc ra đi, tôi là bác sĩ, cậu phải tin tưởng tôi."
Không phải lời nói gì động lòng người, nhưng giờ khắc này lại làm Nhan Thanh nhịn không được khóc lên.
Mọi thứ rõ ràng ngay trước mắt.
Từ nhỏ cậu đã cao lớn hơn so với bạn bè cùng trang lứa, luôn cho rằng sau này mình sẽ phân hóa thành một Alpha. Kết quả đến năm hai mươi, vậy mà trở thành một Omega cao cấp hiếm thấy.
Thân phận như vậy chưa bao giờ mang đến chỗ tốt gì cho cậu.
Không thể nộp được khoản thuế độc thân kếch xù, dưới sự an bài của quốc gia, cậu bắt đầu thường xuyên đi xem mắt........ Đó là một quãng thời gian cậu không bao giờ muốn quay lại.
Thật vất vả thay đổi thân phận, có thể sống như một Alpha chân chính, lại bởi vì một lần ngoài ý muốn có được bé con mà không ai mong đợi này.
Hài tử xuất hiện, đánh vỡ toàn bộ kế hoạch của cậu.
Vốn có một chiếc áo choàng kiên cố, cuối cùng cũng trở nên nguy ngập nguy cơ.
Nhan Thanh không biết mình ở trong lòng bác sĩ khóc bao lâu, khóc đến cả người mệt mỏi, bác sĩ đưa khăn giấy cho cậu, cậu cũng cầm lấy chà lau lung tung.
Chóp mũi hồng hồng, nhận khăn giấy lau nước mũi.
Bác sĩ sợ cậu thiếu nước, đổ một ly nước ấm đưa cho cậu, nhìn thấy cậu khóc nấc lên, còn vỗ vỗ lưng giúp.
"Cảm ơn." Nhan Thanh nhận lấy ly nước, uống một ngụm rồi một ngụm.
Ủy khuất rồi khóc lên, thoạt nhìn càng đáng yêu.
Bác sĩ đột nhiên cảm thấy thương tiếc, y xoa xoa đầu Nhan Thanh, đè ngốc mao đỉnh đầu cậu xuống, nói: "Muốn nói cái gì, có thể nói cho tôi nghe một chút."
Nhan Thanh hít hít cái mũi, nói chuyện còn mang theo tiếng nức nở, nói: "Tôi không muốn khóc, vì sao đột nhiên lại dễ khóc như vậy?"
Bác sĩ không lưu chút nào mà cười, nói: "Cảm xúc dựng phu vốn dĩ rất hay thay đổi, hơn nữa mỗi người đều sẽ có biểu hiện khác nhau, thích khóc cũng là một loại biểu hiện. Vốn dĩ Omega tương đối kiều nhu, thích khóc cũng rất bình thường, cậu không cần có gánh nặng tâm lý."
"Nhưng tôi đâu có muốn khóc." Nhan Thanh đáng thương nhìn bác sĩ.
"Vậy đừng khóc." Bác sĩ lấy lại cái ly trong tay cậu, nói: "Còn muốn uống nước không?"
Nhan Thanh gật gật đầu, chờ bác sĩ xoay người đi rót nước, cậu ở phía sau nói: "Bác sĩ, vừa rồi tôi đánh nhau với người khác, bị người ta cho một đấm vào bụng."
Cậu có chút kháng cự việc nói ra chữ bé con.
"Cậu muốn hỏi bé con có việc gì không chứ gì?" Bác sĩ lại rót một ly nước ấm, xoay người trở về, nhét ly nước vào tay Nhan Thanh, "Không cần lo lắng, bé con rất kiên cường, không có việc gì."
Nhan Thanh nghe hai chữ bé con này, đột nhiên lại muốn khóc.
Nhưng cậu hít hít mũi, nỗ lực nhịn xuống.
"Bác sĩ, tôi có cần phải nằm viện không?" Nhan Thanh không đầu không đuôi nói một câu.
"Không cần, nhưng nếu như cậu không muốn về nhà, tôi có thể ở chỗ này bồi cậu." Bác sĩ nói.
Nhan Thanh suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Thôi bỏ đi, tôi về nhà thì vẫn hơn."
Cậu vừa nói xong, quang não trong tay lại vang lên.
Bác sĩ và cậu đều cùng nhìn về phía quang não, Nhan Thanh không muốn đối mặt, muốn trốn tránh chuyện này, trực tiếp ấn nút im lặng. Chờ đến khi cuộc gọi ngừng lại, cậu mới xoa xoa cái mũi bị khóc đến đỏ lên kia, gõ chữ gửi tin nhắn cho Lý Chuẩn.
【 Xin , tôi về nhà rồi, giờ đang rất mệt, buồn ngủ lắm, cậu không cần gọi điện cho tôi đâu. 】
Nhan Thanh gửi tin nhắn xong thì đóng quang não lại, sau đó nhìn bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, hiện tại tôi có thể trở về chưa?"
"Có thể, để tôi kê cho cậu thuốc an thai, cậu mang về, mỗi ngày uống ba lần, uống sau khi ăn, uống được nửa tháng thì đến tìm tôi." Bác sĩ kê thuốc cho cậu.
Nhan Thanh nghe nói phải uống thuốc, còn phải tiếp tục kiểm tra, nước mắt lại muốn rơi.
Cậu có chút thảm hề hề nghẹn nước mắt, nhưng thanh âm khóc nức nở lại không giấu được, nói với bác sĩ: "Bác sĩ ơi, tôi lại muốn khóc."
"Vậy khóc đi." Bác sĩ ôn nhu cười nói.
Thanh âm bác sĩ rất êm tai, nhưng Nhan Thanh không cảm thấy an ủi chút nào, hít hít cái mũi, "Nhưng mà tôi không muốn khóc, có loại thuốc nào có thể khiến tôi không khóc không?"
Cậu không muốn thành một Alpha chỉ cần động một cái là khóc lóc.
Bác sĩ thấy cậu rất đáng yêu, nỗ lực nghẹn cười, nói: "Không có, cậu nhịn một chút là được rồi, qua ba tháng đầu là sẽ khôi phục lại như bình thường thôi."
"Hiện tại nó được mấy ngày rồi?" Nhan Thanh nỗ lực chịu đựng cảm giác muốn khóc, nghẹn đến mức vô cùng khó chịu.
"Hai sáu ngày, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, nếu vẫn nhịn thì có thể sẽ có tác dụng phụ khác, ví dụ như dễ cáu giận linh tinh." Bác sĩ nói.
Nhan Thanh nghe xong, nước mắt hoàn toàn nhịn không được, cậu đứng ở mép giường, lại khóc mười phút, khăn giấy ném đầy sọt rác, khóc đến mức khăn giấy trong hộp chẳng còn tờ nào, thảm hề hề nói: "Không được, tôi không khóc nữa, tôi về đây, bác sĩ ơi, cảm ơn anh nhé!"
"Chờ một chút, cậu cầm danh thiếp của tôi đi, nếu có vấn đề gì thì gửi tin nhắn qua cho tôi, gọi điện cũng có thể." Bác sĩ đuổi theo Nhan Thanh đến cạnh cửa, đưa một tờ danh thiếp cho cậu.
Nhan Thanh nhìn danh thiếp, không thể hiểu được lại muốn khóc.
Nhưng cậu nhớ đến khăn giấy của bác sĩ đã dùng hết, lại nỗ lực nhịn xuống không nước mắt.
Đứng ở cửa, vẫy vẫy tay với bác sĩ, nói: "Bác sĩ ơi, tôi đi đây, hẹn gặp lại."
"Được, hẹn gặp lại, về sau nhớ chú ý an toàn, có việc gì cứ gọi điện cho tôi."
Nhan Thanh quay người lại, lại muốn khóc.
Xong rồi, bố đây thành quái vật thích khóc rồi.
__________________