Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

chương 61: một đường ngọt đến trái tim

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thím Chu sửng sốt một chút, sau đó cười tủm tỉm nói: “Ai nha, sao con biết thím định lấy cái này? Cảm ơn con nhiều nha."

Nàng nói xong, cầm lấy túi kẹo cuối cùng rồi ném vào xe đẩy.

Lý Chuẩn nhìn lướt qua xe của thím Chu, phát hiện sự trùng hợp của hai xe đẩy tầm 90%.

Lý Chuẩn nhếch nhếch khoé môi nhẹ nhàng cười cười.

Khẩu vị sao lại càng ngày càng giống người mang thai vậy này?

Sao cậu càng ngày càng đáng yêu như vậy trời!

Thím Chu nhìn thấy xe đẩy của hắn một cái, kinh hỉ thở dài: “Ai nha, con mua đồ cũng không sai biệt lắm với thím nhỉ? Trong nhà con có người mới mang thai sao? Vậy thím chúc mừng nhà con nhé!"

Lý Chuẩn nhìn xe đẩy chồng chất đồ ăn vặt, nói: "Không phải, chỉ là bạn con dạo này trở nên thích ăn đồ chua ngọt thôi."

“Thích ăn chua ngọt? Thật không phải bởi vì mang thai sao? Người mang thai sẽ dễ dàng trở nên thích ăn đồ ăn vặt. Con xác định là bạn con không có mang thai chứ?" Thím Chu vẫn mãi xác nhận.

Lý Chuẩn ảo tưởng một chút bộ dáng Nhan Thanh mang thai, vui vẻ lên.

Nhóc con kia nếu có thể mang thai, nói không chừng đúng là sẽ mang thai đứa con của hắn.

Chỉ là đại khái sẽ rất tức giận, mỗi ngày đều sẽ xù lông lên.

Nhưng nếu cậu như vậy thì cũng rất đáng yêu.

Lý Chuẩn nghĩ đến bộ dạng tức giận của Nhan Thanh liền cười không dừng được, cong khoé môi giải thích nói: "Không phải mang thai, cậu ấy là Alpha, chắc là do dạo này nóng lên nên thèm ăn đồ chua thôi."

"Vậy đúng là kỳ quái thật, thím lần đầu tiên nghe thấy không mang thai mà đột nhiên thích ăn đồ chua chua ngọt ngọt, nhưng mà cũng không có việc gì. Mang thai ấy à, tuy rằng vui vẻ nhưng dựng phu dựng phụ đều phải chịu tội, con dâu nhà thím ngày nào cũng nôn, cả người đều gầy đi, cả nhà thím ai cũng đau lòng nhưng chẳng có cách nào giúp được nó."

“Còn sẽ gầy đi sao?" Lý Chuẩn theo bản năng hỏi.

"Ừ, lúc đầu sẽ không có khẩu vị, sau đó lại nôn, bé con còn phải hấp thu dinh dưỡng, sao có thể không gầy được." Giọng điệu thím Chu vô cùng đau lòng cho con dâu.

“Có thím quan tâm y như vậy thì con dâu thím chắc chắn sẽ rất vui." Lý Chuẩn nói.

Lý Chuẩn còn đang suy nghĩ lời thím Chu vừa nói.

Hắn nhịn không được đem tình huống thím Chu so sánh với Nhan Thanh một chút.

Nhóc con kia thật ra ăn rất ngon, ăn còn nhiều hơn so với ngày thường, chính là không có béo lên mà còn gầy đi.

Thím Chu cầm lấy túi kẹo chua kia ở trên xe cầm ra, ném vào xe của Lý Chuẩn, nói: "Bao kẹo này chắc là mua cho bạn cháu đi? Ai nha, nhìn thím này, thiếu chút nữa hiểu lầm, con mang về đi thôi."

“Không sao đâu, bao cuối cùng, thím cứ cầm đi." Lý Chuẩn lại đem kẹo cho thím Chu.

“Ai nha, sao có thể không biết xấu hổ như này được, nhóc con cháu tri kỷ quá, lần sau có rảnh thì dẫn theo bạn con qua, thím làm đồ ăn ngon cho mấy đứa."

“Cảm ơn thím Chu."

"Không cần khách khí, thím qua bên kia chọn trái cây, lát nữa mang về làm canh chua cho con dâu ăn. Nó rất thích canh chua mà thím nấu, còn may trước kia thím học được chút tinh túy từ mẹ, có thể làm canh ngon hơn một chút."

Thím Chu đẩy xe mua sắm đi đến khu bán trái cây.

Lý Chuẩn nhanh chân đuổi theo.

"Thím Chu, thím phải tự tay làm canh chua sao?"

“Đúng vậy, cháu cũng muốn làm sao?”

"Cái này cháu không giỏi lắm."

Lý Chuẩn lộ ra nụ cười mê người mà bảy thím tám dì cũng phải siêu lòng ra.

Thím Chu thiếu chút nữa phạm hoa si, vẻ mặt hiền từ lôi kéo cánh tay Lý Chuẩn, nói: "Cái này dễ thôi, thím dạy con và mẹo, đảm bảo bạn con sẽ thích ăn, ngày nào thím cũng nấu cho con dâu, khẩu vị của nó tốt hơn rất nhiều......"

Lý Chuẩn không thích tứ chi tiếp xúc, vì để học được cách làm canh chua liền cùng thím Chu đi dạo một vòng xem rau củ trái cây, học tập thím Chu cách chọn trái cây, cuối cùng lăn lộn ở trong siêu thị gần một tiếng mới đi về.

Thu hoạch tràn đầy.

Sau khi Lý Chuẩn ra khỏi cửa, Nhan Thanh đợi vài phút, chạy ra ngoài cửa xác định không nhìn thấy thân ảnh Lý Chuẩn nữa, nhanh chân quay về rồi đóng cửa lại.

Trở về thư phòng.

Cậu đem bản phác thảo của hôm nay ra, bắt đầu vẽ, tô màu.

Làm việc hoàn toàn quên mất thời gian.

Chờ cậu mắc tiểu rồi đi WC mới phát hiện thời gian đã trôi qua tầm một tiếng.

“Lý Chuẩn sao còn chưa trở lại? Đừng nói là đã về nhà rồi nhé?" Nhan Thanh thèm ăn, muốn ăn đồ chua vô cùng.

Nhưng cậu tìm kiếm mọi ngóc ngách trong nhà chẳng tìm được viên kẹo chua nào.

Nhan Thanh chạy ra cửa nhìn vài lần, đợi không được Lý Chuẩn trở về, trong lòng bắt đầu có chút sốt ruột, muốn gọi điện thoại hỏi xem một chút, lại sợ Lý Chuẩn cảm thấy mình thúc giục hắn, cuối cùng nhịn xuống.

Nhưng trong chốc lát, lại không kiềm chế được mà từ thư phòng đi ra.

Cậu không thể ngồi được nữa, bắt đầu đi tới đi lui trong phòng khách, thường thường chạy đi ra nhìn qua mắt thần, hoặc là nhìn từ cửa sổ phòng khách, cửa sổ này vừa vặn có thể nhìn thấy con đường từ siêu thị về nhà cậu bắt buộc phải đi qua.

Chờ lần thứ mười cậu nhìn ra cửa sổ, rốt cuộc nhìn thấy thân ảnh Lý Chuẩn xuất hiện trong tầm mắt.

Nhan Thanh lập tức chạy về rồi nằm lên sô pha, ôm gối trong lồ ng ngực, bắt đầu làm bộ xem TV, nhưng lực chú ý lại không nằm trong nội dung phim, hai tai chỉ chú ý không biết khi nào cửa mới mở.

“Lạch cạch.”

Cửa mở.

Lý Chuẩn xách theo hai túi đồ lớn, đặt ở huyền quan, đổi giày xong rồi xách đi vào.

“Chờ lâu rồi đi? Tôi gặp cô hàng xóm ở siêu thị, con dâu nhà thím ấy mang thai, lôi kéo tôi tán gẫu một lúc lâu.”

Lý Chuẩn xách đồ vào phòng bếp, đầu tiên bỏ đồ vào tủ lạnh cất đi, lại lấy ra túi kẹo chua mà Nhan Thanh thích đổ vào đ ĩa pha lê trong suốt trên bàn, mang ra phòng khách cho cậu ăn.

Nhan Thanh cầm lấy một viên kẹo rồi bóc ra ném vào trong miệng, nói: "Con dâu thím ấy mang thai thì kéo cậu lại tán gẫu làm gì?"

“Bởi vì vui đó, nhà họ chờ mong đứa bé kia rất lâu rồi, rốt cuộc cũng có mang, gặp người khác đều không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui. Nhưng mà tôi cũng không mệt, cùng thím ấy hàn huyên còn được chỉ dạy cách làm canh chua, cậu xem phim trước đi, để tôi đi nấu cho cậu nếm thử."

Lý Chuẩn nói xong, đem mấy túi hoa quả xách vào phòng bếp rửa sạch.

Nhan Thanh ôm ôm gối, duỗi dài cổ nhìn vào phòng bếp.

Lý Chuẩn vẫn mặc đồng phục trên người, đứng ở trước bồn nước mà nghiêm túc rửa sạch trái cây.

Hắn đặt trái cây đã rửa sạch lên rổ bên cạnh.

Rổ trái cây có ba bốn tầng, mỗi tầng đều đựng mỗi loại trái cây khác nhau.

Nhan Thanh xem ngứa ngáy cả người, ném gối ôm xuống, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, từ sau lưng Lý Chuẩn thò tay ra vặt một quả nho, vừa định cho vài miệng thì Lý Chuẩn lại cướp đi từ trong tay cậu.

Nhan Thanh u oán mà trừng mắt Lý Chuẩn.

Oán trách hắn ngay mà một quả nho cũng không cho cậu ăn.

Lý Chuẩn nhanh nhẹn lột một loạt quả nho rồi đưa đến bên miệng Nhan Thanh, nói: "Ăn đi, tôi lột xong rồi cậu sẽ không bị bẩn tay."

Nhan Thanh cúi đầu ăn một trái xong, Lý Chuẩn thuận tay ném vỏ vào thùng rác, lại đưa cho Nhan Thanh mười quả nho đã lột vỏ.

Quả nho chua chua ngọt ngọt, vừa lúc hợp khẩu vị Nhan Thanh.

Hoàn toàn ăn nghiện luôn, căn bản không dừng lại được.

Cậu ăn liên tiếp mấy quả nho, khi ăn xong cả miệng lẫn tay đều sạch sẽ, ngón tay Lý Chuẩn lại bị nhuộm thành màu tím, móng tay cũng dính chất lỏng màu tím.

Cậu có chút ngượng ngùng nói: "Tôi ăn xong rồi, cậu cũng ăn đi."

“Không ăn nữa? Vậy cậu đến phòng khách xem phim đi, làm xong rồi tôi sẽ gọi cậu." Lý Chuẩn xoay người, rửa tay thật sạch sẽ.

Nhan Thanh từ phía sau vòng qua bên cạnh Lý Chuẩn, vén tay áo nói: "Để tôi phụ cậu, vừa lúc cũng không có việc gì làm."

Cậu muốn hỗ trợ rửa đồ, nhưng cảm giác hai người sóng vai ở bồn nước có chút xấu hổ, ánh mắt lướt qua bàn đá cẩm thạch một vòng, nói: "Tôi đi gọt trái cây."

Nhan Thanh cầm lấy dao gọt hoa quả, lại cầm quả xoài, có chút không thể nào xuống tay, nhìn chằm chằm quả xoài hỏi Lý Chuẩn: "Xoài có cần gọt vỏ không?"

“Không cần gọt vỏ, cắt ra là được." Lý Chuẩn cúi đầu tiếp tục rửa trái cây.

Nhan Thanh vụng về mà cầm dao khoa tay múa chân một chút, cậu ngây ngốc đặt quả xoài trên tay, cầm dao tước qua, lưỡi dao rất nhanh, chạm vào ngón tay một chút đã thấy máu.

“Shh.”

Nhan Thanh thảm hề hề mà hít một ngụm khí lạnh.

Lý Chuẩn xoay người thấy ngón tay cậu rướm máu, bỗng nhiên đau lòng, thân thể hành động theo bản năng, cầm lấy ngón tay Nhan Thanh cho vào miệng m út, hút lên.

Cũng may miệng vết thương không quá sâu, chỉ là ngón tay dính nước nên máu loang ra hơi nhiều.

Nhan Thanh có thể cảm giác được ngón tay mình bị đ@u lưỡi ướt át bao vây lấy, miệng vết thương có chút đau, nhưng nhiều hơn là cảm giác ngứa ngáy.

Khoảng cách giữa cậu và Lý Chuẩn khá gần, gần đến mức có thể thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt hắn.

Nhan Thanh rất mê mặt Lý Chuẩn, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác như tim đập không chịu sự khống chế.

"Tôi thấy ổn rồi." Nhan Thanh rút ngón tay về, nhìn thấy máu đã ngừng.

Hai người đều có chút xấu hổ, lại không hẹn mà chuyển tầm mắt.

Nhan Thanh bịt lại ngón tay bị thương, cảm giác như tần suất tim đập ngày càng nhanh hơn.

Mặt Lý Chuẩn cũng có chút đỏ, hắn bối rối nói: "Tôi đi lấy băng dán cá nhân cho cậu."

Sau đó đi ra khỏi phòng bếp.

Không bao lâu, Lý Chuẩn xách hòm thuốc tiến vào, đặt ở trên bàn bếp, đầu tiên lấy ra nước sát trùng và tăm bông tiêu độc cho ngón tay, sau đó dán băng cá nhân có in hình dễ thương vào ngón tay cậu.

“Động ngón tay một chút để tôi xem." Lý Chuẩn sờ vào băng cá nhân, sợ sẽ làm ảnh hưởng khớp xương hoạt động, kêu cậu động động xem.

Nhan Thanh nghe lời mà ngoắc đầu ngón tay, ngoan ngoãn nói: “Có thể động.”

Lý Chuẩn bắt đầu xụ mặt răn dạy Nhan Thanh, nói: "Dao này quá sắc bén, cậu cũng không rành làm thì đừng có làm, còn may không dùng nhiều sức, nếu không sẽ đau lắm."

Nhan Thanh cúi đầu, nhéo nhéo băng cá nhân trên tay, nghiêm túc nghe mắng, chờ Lý Chuẩn mắng xong, mới vừa vô tội vừa đáng thương mà nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ muốn giúp cậu thôi, nhưng tôi vô dụng quá, dùng dao cũng không nổi."

Nhìn cậu nghiêm túc nhận sai như vậy lại làm Lý Chuẩn đau lòng.

Thậm chí hối hận vừa rồi lớn tiếng răn dạy Nhan Thanh.

Hắn bắt lấy tay Nhan Thanh, hai tay nắm lấy, nói: "Không có việc gì, còn lại để tôi làm cho, cậu chỉ cần nhìn thôi là được."

"Vậy tôi giúp cậu rửa trái cây nha?" Nhan Thanh đầy thanh máu sống lại.

Ngữ khí cũng trở nên vui vẻ.

Lý Chuẩn lắc đầu, “Không cần, tay cậu bây giờ không thể chạm vào nước, tôi làm tí là xong ngay."

"Thế thì ngại lắm, cái gì cũng một tay cậu làm hết."

“Không có việc gì, tôi làm cậu nếm thử, làm không ngon tôi có thể tiếp tục cải tiến." Lý Chuẩn rửa sạch quả táo đưa cho Nhan Thanh, mói: "Ngoan, cậu ở bên cạnh nhìn, còn lại để tôi làm."

Nhan Thanh nhận quả táo, dùng sức cắn một miếng.

Giòn, thơm ngọt ngon miệng.

Một đường ngọt đến trái tim.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio