Sau Khi Giả A Bại Lộ, Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau.

Nhan Thanh đến sớm, mang theo hai phần bữa sáng đến trường học.

Lúc cậu đến, phòng học chỉ có vài người, Lý Chuẩn cũng còn chưa tới, cậu nhanh chóng đem bữa sáng nhét vào hộc bàn của hắn, lén lút tránh đi tầm mắt mọi người.

Sau đó ngồi xuống, ăn sạch bữa sáng của chính mình, rồi lấy mũ che đầu tiếp tục ngủ.

Vì không để cho người khác biết mình đưa bữa sáng cho Lý Chuẩn, Nhan Thanh cố ý dậy thật sớm, dậy sớm ăn no sau đó liền mệt rã rời.

Thời điểm Lý Chuẩn đến, Nhan Thanh đã đi gặp Chu Công, nguyên bản ghé vào bàn chính mình ngủ, cánh tay trực tiếp duỗi đến trên mặt bàn Lý Chuẩn, chiếm một diện tích lớn.

Lý Chuẩn cái gì cũng không nói, xem một cái rồi ngồi xuống, gửi thấy được hương vị của bữa sáng.

Hắn lấy bữa sáng ra từ trong hộc tủ, mở ra xem một cái liền thấy bên trong có màn thầu và sữa đậu nành.

Lý Chuẩn sờ màn thầu còn hơi nóng, ngoài ý muốn, Nhan Thanh cư nhiên sẽ thuận theo đem bữa sáng mang đến, tuy rằng Lý Chuẩn đã ăn sáng, nhưng vẫn đem màn thầu đưa đến bên miệng, vừa định cắn một ngụm, tay bị cánh tay Nhan đụng phải. Hắn nhìn qua, Nhan Thanh còn đang ngủ, chỉ là đem mặt quay lại hướng hắn.

Nhan Thanh khi ngủ, thiếu đi một chút lưu manh, khuôn mặt lại vừa trắng vừa sạch sẽ làm người ta dễ dàng sinh hảo cảm, còn có hàng mi vừa dài vừa dày kia khiến lúc cậu ngủ phá lệ ngoan ngoãn.

Lý Chuẩn không chú ý chính mình nhìn chằm chằm Nhan Thanh ngủ, còn bị mấy bạn nữ ở cửa lớp chụp trộm.

Không bao lâu sau.

Diễn đàn trường Thanh Tường xuất hiện một Topic hot.

Học sinh chuyển trường VS giáo bá, bức ảnh chụp được này rất có cảm giác CP

L: Ngao ô, nhan sắc này đúng là khiến người khác hét chói tai, hai người này mà bên nhau thì đúng là tổ hợp nhan sắc.

L: Cả hai đều là Alpha cao cấp, thành một đôi rất lãng phí, hay là để cho tôi đi.

L: Tôi có thể 【 Gáy gáy gáy 】

L: Giáo bá mà tức giận thì thôi luôn, mọi người nhớ đừng để lộ thân phận.

L: Không xong, tự nhiên tôi muốn làm fan của couple này.

……

L: Số lầu của tôi có chút nguy hiểm, ở bên trong, bị liên luỵ.

L: Trên lầu là ma quỷ sao?

……

Từ Khải cùng Vĩ Ngư thấy Topic này, cười ra tiếng ngỗng kêu, sau đó gửi link diễn đàn qua cho Nhan Thanh.

“Nhan ca, mau xem Topic này đi.” Từ Khải chia sẻ qua cho Nhan Thanh, còn thò đầu qua.

“Có cái gì hay hả?” Nhan Thanh bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, mí mắt muốn sập xuống như là mắt cá chết.

“Một topic về mày cùng học sinh chuyển trường, hiện tại mấy cô ấy còn nói mày với Lý Chuẩn rất có cảm giác Couple." Vĩ Ngư giải thích.

“Đùa gì vậy? Cảm giác CP? Tao cùng khuôn mặt như cương thi kia của Lý Chuẩn? Ánh mắt mấy cổ bị sao vậy?"

Nhan Thanh lướt lướt bình luận, cuối cùng thấy được ảnh chụp cậu cùng Lý Chuẩn ở chỗ ngồi.

Góc độ chụp ảnh tương đối xảo quyệt.

Lý Chuẩn chỉ nhìn Nhan Thanh một cái, vậy mà trong ảnh giống như là đang liếc mắt đưa tình.

Nếu không phải Nhan Thanh biết kịch bản, có khi cậu cũng tin cái bức ảnh này cùng với tin bịa đặt trên diễn đàn.

Nhan Thanh bị bình luận bên dưới làm tức giận, lướt lướt vài cái chuẩn bị tắt đi lại không cẩn thân ấn tới làm ảnh chụp phóng đại lên liền nhìn thấy cánh tay cậu duỗi đến hàn học của Lý Chuẩn, bá chiếm một diện tích thật lớn..... Cho nên, bởi vì bị cậu chiếm bàn cho nên Lý Chuẩn mới nhìn chằm chằm lúc cậu ngủ say? Nhưng vì sao hắn lại không gọi cậu dậy?

Từ Khải thò đầu qua nhìn một cái, nhìn thấy ảnh chụp phóng đại của hai người, tổ hợp nhan trị cao, một người lãnh khốc, một người ngoan ngoãn ngủ, không thể không nói đúng là rất có cảm giác CP, chỉ là câu này y không dám nói ra.

Y liếc mắt đầy thâm ý nhìn Nhan Thanh đang tức giận kia.

Nhan Thanh liếc y rồi nói: "Ánh mắt của mày là có ý gì?"

Nhan Thanh một bộ mày dám nói thì chỉ có con đường chết, Từ Khải nuốt nuốt nước miếng, nói: “Tao cảm thấy mày nói đúng, các nàng đều mắt mù.”

Từ Khải: Khuất phục cường quyền ( YW) tôi là nghiêm túc.

Nhan Thanh đã đưa bữa sáng cho Lý Chuẩn được nửa tháng, mỗi ngày dậy sớm, còn có thể chạy vài vòng quanh trường, chỉ tiếc, bị thể chất hạn chế, dù cậu cẫn luôn vận động thì cũng không có biện pháp luyện ra khối cơ bụng nữa, hiện tại chỉ có thể nỗ lực duy trì một tầng cơ bắp hơi mỏng, cũng may không khó coi, lúc cởi áo còn có thể thấy múi cơ bụng.

Nhan Thanh tuy rằng đã tiếp nhận chính mình dần dần nhược hóa thành thân thể Omega, nhưng tâm thái như cũ còn nghĩ mình là Alpha.

Từ nhỏ đến lớn Nhan Thanh đều cao lớn hơn so với bạn cùng trang lứa, mười mấy tuổi liền vượt qua chiều cao trung bình của Omega, mọi người xung quanh và cả chính cậu đều cảm thấy mình có thể phân hoá thành Alpha, kết quả đến năm hai mươi tuổi mới bắt đầu phân hoá.

Phân hoá thành Omega.

Tuy rằng là Omega cao cấp, nhưng cậu một chút cũng không cao hứng.

Hai mươi năm, cậu thật sự không nghĩ chính mình sẽ trở thành một Omega.

Bởi vì cái này, cậu thật sự hâm mộ Lý Chuẩn. Nam nhân này như được tạo hoá đắp nặn, thân cao m, mày kiếm mắt sáng, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, miệng cũng gợi cảm mê người, trên người mỗi một chỗ đều là Chúa sáng thế tỉ mỉ chế tạo mà thành.

Nữ nhìn chân mềm, nam nhìn ghen ghét.

Trước kia, lúc bạn thân chuẩn bị viết 《 Dẫn lửa thiêu thân 》, tìm cậu giúp để xây dựng nhân vật, hỏi hình mẫu mà cậu muốn trở thành, Nhan Thanh đang nhàm chán thế nhưng vẫn nghiêm túc trả lời, sau đó, bạn thân đúng là chọn dùng, hơn nữa còn chỉnh thành phản diện, cùng Nhan Thanh trở thành đối địch quan hệ.

Tôi cùng hình mẫu mà bản thân muốn trở thành lại thành quan hệ đối địch

Sau này bạn thân viết ra rồi nói với Nhan Thanh làm cậu tức giận đến mức thiếu chút nữa "đưa" bạn thân vào bệnh viện.

Đương nhiên, nếu Nhan Thanh đoán được mình sẽ xuyên sách thì hôm đó cậu sẽ không hạ thủ lưu tình.

“Ngoại trừ màn thầu, cậu không ăn khác sao?” Lý Chuẩn ăn màn thầu với sữa đậu nành cả tháng, nhìn thấy màn thầu đều sinh tâm lý chán ghét.

Nhan Thanh đem bữa sáng đặt ở trên mặt bàn Lý Chuẩn, cà lơ phất phơ nói: “Ăn chứ, sủi cảo tôm, hoành thánh nhỏ, cánh gà, xương sườn, gạo nếp gà, sầu riêng tô, chả giò chiên…… Cái gì tôi cũng ăn.”

Cậu liệt kê ra rất nhiều thứ, duy nhất không đọc là bữa sáng bình thường mà cậu chuẩn bị cho Lý Chuẩn.

Lý Chuẩn ước lượng túi, nhíu mày, “Cậu ăn phong phú như vậy mà ngày nào cũng chỉ cho tôi ăn màn thầu?"

Nhan Thanh nhếch miệng lộ ra lúm đồng tiền, ánh mắt hiện lên sự giảo hoạt, nói: “Cậu chỉ nói tôi phải mang bữa sáng cho cậu chứ không chỉ định muốn ăn gì nha, nếu cậu ghét bỏ thì ngày mai bảo tôi khỏi mang bữa sáng không phải là được rồi sao?"

Lý Chuẩn híp híp mắt, “Tưởng bở.”

Nhan Thanh: “…… Xí.” Xem cậu có thể kiên trì ăn đến khi nào.

Lý Chuẩn này nếu có thể chịu đựng được một tháng ăn màn thầu, vậy cậu nhất định sẽ đưa đủ cả một học kỳ, để xem ai là người không chịu được trước. .

Hừ ╭(╯^╰)╮

Từ Khải bị Nhan Thanh dẫn dắt, gần đây mỗi ngày đều dậy sớm, hai học tra số một số trong lớp đều đến trường sớm nhất, làm đại biểu môn lịch sử - Vĩ Ngư kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nuốt nắm tay của chính mình.

“Hai người các cậu chuẩn bị làm đại sự gì sao?" Vĩ Ngư hỏi.

“Nhan ca nói cậu ấy muốn thi lấy hạng nhất." Từ Khải ngáp một cái, nước mắt đều chảy ra.

Dậy sớm thần trí không rõ, ngay cả buổi sáng ăn gì cũng không nhớ rõ, chỉ thấy mỗi ngày Nhan Thanh ăn xong đều phải đóng gói mấy cái màn thầu cùng với một hộp sữa đậu nành.

Y cũng không nhớ phải hỏi vì sao Nhan Thanh phải đóng gói.

Ngày thường đều có thói quen ngủ nướng, hiện tại mỗi ngày đều phải dậy sớm, đầu óc còn chưa kịp thích ứng, mỗi ngày đều muốn bãi công, y liền không nhớ đến phải hỏi Nhan Thanh.

“Cái gì? Muốn thi hạng nhất? Mày nghiêm túc sao? Nhan ca, đầu óc mày không bị gì đi? Không phải là mất trí nhớ chứ? Hiện tại có ổn không?" Vĩ Ngư còn nhớ rõ hôm mà Nhan Thanh giống như không quen biết họ.

Từ Khải thói quen tùy tiện, ngày đó bồi Nhan Thanh đi bệnh viện trở về, liền không hỏi đến chuyện này nữa, mấy ngày nay nhìn Nhan Thanh cũng chưa có vấn đề gì, liền khẳng định không có việc gì, lúc này nghe Vĩ Ngư hỏi, y mới nhớ tới, cùng Vĩ Ngư nhìn Nhan Thanh.

Nhan Thanh chuyển bút, tùy ý nói: “Không nhớ cũng không sao, dù sao bố nhớ rõ bọn mày."

Chỉ cần là cốt truyện xuất hiện trên sách thì cậu đều nhớ rõ, còn mấy phần ngoại lệ thì cậu cũng không nhớ rõ lắm, cho nên cậu chỉ có thể mơ hồ trả lời hai người họ.

Từ Khải đập tay, nói: “Có đạo lý.”

Vĩ Ngư liếc mắt nhìn Nhan Thanh một cái, mí mắt giật giật: Miệng còn tiện như vậy, xem ra là không có ảnh hưởng gì.

“A, thiếu chút nữa quên, ngày mai cuối tuần, Lan tỷ hẹn chúng ta đi nhảy Disco, đi không?” Từ Khải khoác vai Nhan Thanh hỏi.

Vĩ Ngư đẩy gọng kính đen lên, từ chối: "Tuần sau thi rồi, tao muốn tập trung ôn tập, không đi."

“Xí, lần nào mày cũng không đi, mất hứng, lại nói học tập sao vui bằng nhảy Disco.” Từ Khải bĩu môi.

“Lịch sử rất thú vị, gần đây tao học lịch sử địa cầu cổ, tinh cầu xanh thẳm kia thật sự rất thú vị." Vĩ Ngư nói đến phạm trù hứng thú của mình, đôi mắt đều sáng lên, lúc Từ Khải cho rằng y vẫn giữ nguyên lập trường, y lại lập tức nói: "Nhưng tao lựa chọn đi cùng chúng mày."

Từ Khải: “…… Mày bị ngu à?”

Từ Khải dỗi Vĩ Ngư xong lại hỏi Nhan Thanh, nói: “Nhan ca, mày thì sao? Nửa tháng nay mày đều không đi cùng, hôm nay mày sẽ không lỡ hẹn chứ?"

“Lan tỷ là ai?” Lúc Nhan Thanh thấy tiếng "tỷ" còn tưởng là nữ, theo bản năng hỏi.

“Lan tỷ là Lam Kiệt đó, Emma, nếu như Lan tỷ mà biết được mày không nhớ rõ rắn, hắn sẽ ôm bồn cầu khóc mất." Từ Khải chế nhạo.

“Vì cái gì là ôm bồn cầu khóc?” Khẩu vị nặng thật.

“Ha ha ha ha ha, mày không nhớ rõ sao? Được nha, Lan tỷ mày còn không nhớ thì quên chuyện này rồi cũng là bình thường. Hồi trước có một lần bọn mình uống say, Lan tỷ đi WC, chậm chạp không trở về, chờ lúc bọn mình tìm thấy liền phát hiện tên kia ôm bồn cầu khóc, cười chết tao, cái này đủ để tai cười ỉa một năm."

Nhan Thanh nhớ đến lần trước gặp Lam Kiệt, não bổ hình ảnh gã ôm bồn cầu khóc lóc, bả vai run rẩy.

Thật thích.

Người thành phố đúng là biết chơi.

Quán bar Thuần Ái.

Nhan Thanh, Từ Khải cùng Vĩ Ngư ba người đến quán bar, tìm thấy Lam Kiệt ở trên ghế lô, phát hiện bên trong có một hai ba bốn năm sáu bảy…… Ngồi không dưới mười người.

Nhan Thanh thích náo nhiệt, nhìn thấy người nhiều cũng không để ý, chỉ là khi ánh mắt cậu xẹt qua người ngồi ở giữa bị chúng tinh phủng nguyệt Lý Chuẩn, mặt đều tái đi.

Cậu quay đầu muốn đi. Bị Từ Khải ngăn cản.

“Tới cũng tới rồi, đừng làm cho huynh đệ khó xử.” Từ Khải ghé vào tai Nhan Thanh nhỏ giọng nói thầm.

Nhan Thanh còn hơi khó ở, nhưng cũng không tiếp tục đi ra ngoài, Từ Khải cùng Vĩ Ngư nhân cơ hội đẩy cậu đến chỗ trống.

Nhan Thanh mới vừa ngồi xuống, chú ý tới một ánh mắt nóng rực từ khi cậu vào cửa đều chưa từng rời đi, chờ cậu tìm được, phát hiện ra người đó là Hách Mẫn, là một Omega.

Ánh mắt Hách Mẫn nhìn cậu không quá thích hợp.

Nhan Thanh ngồi vị trí cách Hách Mẫn chỉ có hai người, Hách Mẫn thấy thế, muốn đứng dậy lại đây chào hỏi.

Lúc này, Lam Kiệt bỗng nhiên đứng lên, trong tay cầm hai ly Cocktail, một ly đưa cho Nhan Thanh rồi nói: “Nhan ca, hẹn cậu rất nhiều lần nhưng lần nào cũng không đến, ly này tôi kính cậu.

Nhan Thanh khó chịu, Lam Kiệt mời cậu mà còn mời thêm Lý Chuẩn, không đưa tay nhận, Từ Khải bên cạnh cười hì hì, lôi kéo nhan Thanh tiếp nhận ly rượu, cười đùa hoà giải, “Nhan ca gần đây thân thể không tốt lắm, để tôi uống thay Nhan ca."

Vừa dứt lời y liền định lấy ly rượu trong tay Nhan Thanh, nhưng còn chưa kịp cầm đã Nhan Thanh cầm lên uống, còn hung tợn liếc xéo Lam Kiệt một cái.

Lam Kiệt cười cười, nói: “Nhan ca tửu lượng thật tốt, không hổ là Alpha cao cấp, mặc kệ làm cái gì đều giỏi hơn người bình thường.”

Nhan Thanh uống quá nhanh, đầu có chút choáng váng, nhưng vẫn nghe ra giọng nói âm dương quái khí của Lam Kiệt.

Gia hỏa này hôm nay mời cậu đến quán bar, không phải vui vui vẻ nhảy Disco mà là một bữa Hồng Môn Yến sao? Cũng không biết gã dùng phương pháp gì thế những lại mời được Lý Chuẩn đến.

Khó chịu.

Sớm biết rằng như vậy, còn không bằng ở nhà đọc sách.

Thi giữa kỳ mà có thành tích tốt, còn có thể lấy cái cớ này để kêu anh cậu tài trợ mua hai chiếc xe mới.

“Biết bố là Alpha cao cấp thì nhớ biết điều chút. Lần sau mà còn xảy ra chuyện này, bố không tha cho mày đâu."

Nhan Thanh không sợ nhất là có người đến chịu đòn, người làm cậu ăn mệt cò chưa được sinh ra đâu. Nhan Thanh lựa chọn quên Lý Chuẩn đang bị vài Omega vây quanh trên ghế lô đi.

Lam Kiệt vẫn còn cười, nâng ly uống một ngụm nói: “Nhan ca, tôi cũng không phải cố ý, hơn nữa không phải cậu luôn thích náo nhiệt sao? Cho nên tôi mới mời nhiều bằng hữu tới.”

Nhìn vẻ cười cợt của Lam Kiệt khiến Nhan Thanh khó chịu, lửa giận công tâm, nắm cổ áo gã lên muốn đánh, may mà có Từ Khải cùng Vĩ Ngư nhanh tay lẹ mắt ngăn cản lại.

“Nhan ca, bớt giận.”

“Nhan ca, đừng tức giận.”

Bọn họ cũng đều biết Nhan Thanh có xích mích với Lý Chuẩn, cũng biết Nhan Thanh vì cái gì mà tức giận, muốn vui vui vẻ vẻ đi nhảy Disco. Gia hoả tự xưng là huynh đệ kia mời, kết quả lúc đi vào phát hiện người mà mình xem là huynh đệ này biết rõ cậu không thích Lý Chuẩn mà gã vẫn mời hắn đến.

Này không phải có ý làm cậu không thoải mái sao?

Lý Chuẩn là một Alpha cao cấp, lại là nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết, trên người tự mang vương bát khí tràng, một biểu tình người sống chớ có lại cần, lạnh mặt ở một bên ngồi uống rượu, mấy Omega ngồi cạnh thèm nhỏ dãi nhan sắc của hắn, thèm hắn nhưng cũng không dám quá thân cận, càng không dám cùng hắn có tứ chi tiếp xúc.

Tuy rằng bọn họ không biết bối cảnh thân phận của Lý Chuẩn, nhưng nghe lời đồn thì cũng suy đoán ra được người này không phải là người họ có thể tùy tiện trêu chọc.

Vốn dĩ có thể sinh ra một Alpha cao cấp thì gia đình đều không đơn giản.

Kỳ thi đại học cũng đã đến gần, bọn họ tuy rằng ham chơi nhưng cũng không dám vì lòng tham tức thời mà làm hỏng tiền đồ của chính mình.

Từ lúc Nhan Thanh tiến vào, hắn vẫn luôn chú ý tới cậu, nhìn sắc mặt cậu chuyển từ vui sang giận, lại bởi vì bị đồng bạn khuyên lại, vì tình cảm huynh đệ mà cố nén giận.

Khi cậu tức giận, bộ dáng giống như một con hamster nhỏ tàng trữ thức ăn ở hai bên má.

Lý Chuẩn vốn dĩ cũng không muốn tham gia loại tụ hội cãi cọ ồn ào này, nhưng nghe nói có Nhan Thanh nên hắn cũng đi tới.

Lý Chuẩn cảm thấy, nơi có Nhan Thanh, hẳn là sẽ không quá nhàm chán.

Kết quả cũng như hắn mong muốn, gia hỏa này thật đúng là làm lòng người vui sướng.

Nhan Thanh cùng Lam Kiệt chửi nhau một trận, cậu lấy cớ đi ra ngoài hít thở không khí cho nên trực tiếp mở cửa ghế lô đi ra ngoài.

Từ Khải cùng Vĩ Ngư muốn đi theo nhưng Nhan Thanh dùng ánh mắt cảnh cáo, liền không đuổi theo nữa, chỉ là ánh mắt của hai người nhìn Lam Kiệt cũng thật phần khó chịu.

Nhan Thanh tuy rằng cà lơ phất phơ, làm các thầy cô đau đầu, nhưng việc cậu đối tốt với huynh đệ là sự thật không thể bàn cãi.

Lúc trước Lam Kiệt bị Trần Mộ trường Hồng Vi đối diện bắt nạt, cũng là Nhan Thanh dẫn theo bọn họ đi giáo huấn Trần Mộ một trận, hơn nữa còn tuyên bố Lam Kiệt là huynh đệ của cậu trước mặt mọi người, từ đó không ai dám bắt nạt gã nữa.

Người trọng tình trọng nghĩa như Nhan ca lại bị người mình tán thưởng chơi một phen, khẳng định khó chịu tới rồi cực điểm.

Nhan Thanh uống xong ly rượu kia liền cảm thấy cơ thể có chút nóng, lúc đầu cậu còn chưa chú ý mà chỉ nghĩ là do bị chọc tức.

Đi đến bên ngoài bị gió lạnh thổi nhưng thân nhiệt vẫn không có biện pháp bình ổn đi xuống, hơn nữa theo thời gian trôi qua, cậu càng cảm thấy nóng hơn.

Nhan Thanh đi ngang qua đèn đường, nhìn thấy khuôn mặt cậu trên mặt chiếu của kim loại, sắc mặt ửng hồng ánh mắt ướt át, trong lòng lộp bộp một chút, tức khắc cảm thấy không ổn.

Hiện tại thân thể cậu nóng lên hình như không phải do men say, mà là do kỳ tình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio