*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng tử Nhan Thanh co lại, cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh trai sẽ xin lỗi mình, khiếp sợ đến mức sững sờ đứng tại chỗ.
Bạch Thư cười cười với cậu, chủ động kéo tay Nhan Quyết và Nhan Thanh, ba người ôm nhau.
"Chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì thì nói ra là tốt rồi, xét thấy anh trai em trước kia nhiều lần làm chuyện quá đáng, hiện tại không thể dễ dàng tha thứ cho anh ấy, hay là phạt anh ấy ăn ớt xanh một tuần có được hay không?"
Bạch Thư vừa nói xong, mặt Nhan Quyết cũng tái đi.
Trên đời này anh ghét nhất là ớt xanh, bảo anh ăn một miếng ớt xanh còn không bằng kêu anh dẫn quân đi diệt Trùng tộc.
Một tuần ăn ớt xanh chính là muốn mạng anh mà.
Bạch Thư quả nhiên là người hiểu anh nhất.
Nhan Thanh thân là em trai của Nhan Quyết, tất nhiên cũng biết anh mình ghét ớt xanh như thế nào, nhìn ánh mắt xin tha của anh, cậu vừa định nói chuyện thì có bàn tay đặt lên eo cậu, kéo cậu ôm vào lòng, để cậu dựa vào bả vai mình.
Nhan Thanh nghiêng đầu thấy được Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn thay cậu trả lời, nói: "Một tuần quá ít, ít nhất phải một tháng thì mới tốt."
Từ khi Lý Chuẩn xuất hiện, ánh mắt Nhan Quyết đều gắt gao chăm chú nhìn vào bàn tay đặt trên eo Nhan Thanh, hận không thể trực tiếp băm luôn cái tay kia.
Hình ảnh Lý Chuẩn ôm eo Nhan Thanh như một hạt sạn trong mắt Nhan Quyết, động tác Lý Chuẩn lại càng quá đáng, hắn ôm Nhan Thanh vào trong lòng, hạt cát trong mắt Nhan Quyết lại biến thành hòn đá to.
Thời thời khắc khắc làm mắt anh khó chịu.
Bạch Thư thấy một giây trước còn bình thường mà giờ anh đã muốn chuẩn bị tư thế đánh nhau, duỗi tay xoa nhẹ ngực Nhan Quyết, ôn nhu cười nói: "Được rồi, một tháng, anh sẽ phụ trách giám sát, mỗi ngày anh sẽ đổi đa dạng các món ớt xanh, thuận tiện phát sóng trực tiếp cho Nhan Nhan xem luôn."
Nhan Quyết khổ không nói nổi, mặt xệ xuống.
Nhan Thanh khó có khi nhìn thấy anh mình ăn mệt, đương nhiên không lý do nào buông tha cơ hội tốt như vậy, cậu nhếch miệng khẽ cười, nói: "Em cảm thấy được đó."
Cậu nói có thể, Nhan Quyết cũng tự biết mình đuối lý, càng không có lý do để nói không được.
Ăn ớt xanh liền ăn ớt xanh đi.
Dù sao cũng là do anh tự chuốc lấy.
Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, Bạch Thư cùng Nhan Quyết về nhà.
Nhưng ngày hôm sau, ngay khi đến thời gian Nhan Thanh tan học, hai người kia lại tới, đến trước cả thời gian Nhan Thanh về nhà.
Nhan Thanh và Lý Chuẩn mới từ trường học về đến nhà, bọn họ đã đứng chờ ngoài cửa.
Lý Chuẩn và Nhan Quyết vẫn bất hoà như ban đầu, gặp mặt liền trừng mắt, nếu không có Nhan Thanh và Bạch Thư ở đây, có lẽ hai người này lại đánh nhau tiếp mất.
Dù sao thì thực lực hai người họ cũng ngang nhau, đánh nhau thì không ai thiệt thòi gì, nhưng không bị thương là không có khả năng.
Trên người Nhan Quyết và Lý Chuẩn đều là vết thương, ngay cả trên mặt cũng thế.
Chỗ bị thương của hai người cũng không sai biệt lắm, sống mũi dán băng gạc, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.
Nhưng mặc dù như vậy, khi không gặp nhau ai cũng không chịu thua, đều lấy lý do bị thương mà làm nũng với vợ mình.
Trước mặt vợ thì giả vờ đáng thương, nhưng khi đối chọi gay gắt thì biến thành thiết huyết tráng hán, chỗ nào cũng không đau, ai đau thì làm cháu trai.
"Anh, anh dâu, vào nhà thôi."
Nhan Thanh rất thích Bạch Thư, khi thấy y đến liền vui vẻ, vội vàng mở cửa cho hai người vào nhà.
Cửa phòng mở ra.
Nhan Thanh đi vào trước, sau đó là Bạch Thư.
Khi Nhan Quyết cùng Lý Chuẩn đến cửa, hai thân thể cao lớn rắn chắc đi cùng nhau, cánh tay cũng đụng chạm.
Hai người đồng thời ngừng lại.
Nhan Quyết ỷ vào thân thể chính mình cao lớn hơn chút, chống khung cửa, ngăn không cho Lý Chuẩn vào.
Vẻ mặt anh nghiêm túc, nói: "Nhan Nhan nhà tôi bình an về nhà rồi, cậu không có việc gì thì về trước đi."
Trước kia anh không biết thì thôi, bây giờ đã biết rồi thì hắn còn muốn ở chung với Nhan Nhan nhà họ sao?
Không có cửa đâu.
Ngay cả cửa sổ cũng không có.
Hiện tại Nhan Nhan chính là Omega nhu nhược kiều quý.
Alpha đều là cầm thú, quyết không thể để Alpha khác lại gần Nhan Nhan, đặc biệt là Lý Chuẩn.
Tên hỗn đản này bụng dạ khó lường, sớm mơ ước đến Nhan Nhan nhà họ, nói không chừng hắn biết Nhan Nhan là Omega mới theo đuổi cậu cũng nên.
Thằng chó không biết xấu hổ.
Chỉ cần có Nhan Quyết anh ở đây một ngày, liền tuyệt đối không để Lý Chuẩn bước vào cửa......
"Quyết ca, sao hai người còn không đi vào?"
"Tới, lập tức đến."
Tiếng Bạch Thư từ trong phòng truyền đến, khí thế của Nhan Quyết lập tức tắt lịm, khó chịu liếc mắt nhìn Lý Chuẩn một cái, sau đó xoay người đi vào.
Lý Chuẩn: "......"
Nhan Nhan đáng yêu như vậy, sao lại có người anh trai đáng ghét như Nhan Quyết nhỉ?
Tính cách biệt nữu này chắc chỉ có ở trẻ lên ba thôi.
Bạch Thư kéo tay Nhan Quyết qua, nói: "Em vừa đặt nguyên liệu nấu ăn trên Tinh Võng, chắc vài phút nữa đồ ăn sẽ tới cửa, lát nữa anh ra nhận nhé. Còn có, hôm nay chúng ta sẽ làm vằn thắn ăn."
Nhan Thanh vỗ tay tán thành, nói: "Được đó, em thích ăn sủi cảo."
Nhan Quyết cũng thích ăn sủi cảo, nhất là sủi cảo do Bạch Thư làm, một lần anh có thể ăn cả mấy chục cái.
Giữa trưa ăn một bữa toàn ớt xanh, căn bản là ăn không no, hiện tại trong miệng chỉ có mùi ớt xanh, khó có khi có thể thay đổi khẩu vị, tất nhiên là anh vô cùng vui vẻ.
Nhan Quyết vô cùng vui vẻ, vừa định cười một chút tỏ vẻ tán đồng, liền nghe Bạch Thư tủm tỉm cười nói: "Em còn cố ý mua mấy cân ớt xanh, lát nữa sẽ làm sủi cảo nhân ớt xanh cho anh."
Nhan Quyết chảy mồ hôi hột, nói: ".... Sủi cảo đâu có, đâu có nhân ớt xanh đâu?"
"Đúng vậy, vì anh nên em đã nghiên cứu phát minh ra vị mới, anh thấy vui không? Cảm động không?"
Nhan Quyết: "Vui vẻ, cảm động, cảm ơn vợ yêu."
Bạch Thư cười càng đáng yêu, thanh âm thanh thúy: "Vậy là tốt rồi."
Tuy rằng Nhan Quyết vô cùng ghét ớt xanh, nhưng nhìn thấy Bạch Thư vui vẻ như vậy thì dù thế nào cũng thấy đáng giá.......
Vài phút sau, Nhan Quyết từ cửa lấy về một túi ớt xanh, sống không còn gì luyến tiếc mà bỏ vào phòng bếp.
Ớt xanh quả nhiên vẫn rất đáng ghét.
Chỉ cần nhìn thấy liền có cảm giác chán ghét.
Lý Chuẩn làm trợ thủ băm nhân sủi cảo giúp Bạch Thư, Nhan Thanh lại học Bạch Thư làm vằn thắn, nhưng tay quá đen, đặt sủi cảo chung một chỗ với y liền cảm thấy giống như hình ảnh order trên mạng và hình ảnh ngoài đời.
"Nhan Nhan, thi đại học xong em có tính toán gì không?"
Tay nghề Bạch Thư rất tốt, chỉ vài giây đã có một em sủi cảo trắng trẻo mập mạp ra đời.
Hôm qua đã quá muộn nên y cũng có rất nhiều vấn đề không hỏi rõ ràng, hôm nay liền muốn hỏi chút kế hoạch của Nhan Thanh xem mình có hỗ trợ được gì hay không.
Nhan Thanh vụng về mà bao một cái sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo, đặt ở một nơi thật xa chỗ Bạch Thư để.
Mé! Xấu quá!
Nhan Thanh tự ghét bỏ xong, lại tự an ủi chính mình, ít nhất là không bị vỡ.
"Em định thi đại học xong sẽ nói rõ cho cả nhà."
Bây giờ đến khi thi đại học cũng không còn bao nhiêu thời gian, nếu nói bây giờ có thể sẽ ảnh hưởng đến cả nhà.
bị chiến tranh trạng thái.
Hơn nữa cậu cũng muốn chuẩn bị thật tốt, muốn thi thành tích khiến mình vừa lòng trong kỳ thi đại học.
Tuy nói đây là lần thứ hai trong đời cậu thi đại học, nhưng lần này cậu lại muốn chứng minh cho mọi người xem, cậu không phải đứa học dốt vô năng.
Cũng không phải vết nhơ duy nhất trong cuộc đời huy hoàng của ba nhỏ cậu.
"Tuy rằng năm tháng đầu khi Omega chúng ta mang thai bụng sẽ không quá rõ ràng, nhưng em còn đến trường, vừa hay mọi người đều đang ở độ tuổi hiếu động nhất, ngày thường em nhất định phải chú ý, đừng đùa giỡn nhiều với bọn họ, tránh va chạm đến bụng." Bạch Thư nghiêm túc dặn dò.
Nhan Thanh ở bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Thư nhìn cậu đáng yêu như vậy, có chút xúc động muốn xoa xoa đầu cậu, nhưng nhìn thoáng qua tay toàn bột mì nên đành thôi.
"Đúng rồi, lần trước anh đưa sủi cảo cho em, là em hay Lý Chuẩn ăn phải miếng sủi cảo nhân táo đỏ vậy?" Bạch Thư bỗng nhiên nhớ tới chuyện kia, tò mò hỏi.
Khi đó y còn nghĩ cả hai đều là Alpha, ai ăn cũng không có việc gì.
Hiện tại vẫn vậy, ai ăn cũng giống nhau.
Nhan Thanh chỉ chỉ chính mình.
Sau đó cậu bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên cậu ăn sủi cảo nhân táo đỏ.
Đó là lần họ đến Emilia tinh, trước khi cậu đến kỳ ph@t tình rồi mang thai nhóc con trong bụng.
Đờ mờ.
Thằng cờ hó Vĩ Ngư này, mau đến chịu hết tiền sữa bột cho bé con nhà cậu ngay lập tức.
Nếu không phải thằng cờ hó này khiến cậu ăn sủi cảo nhân táo đỏ thì cậu sẽ không mang thai chỉ trong một lần kết hợp không đánh dấu.
Nhan Thanh càng nghĩ càng thấy tức.
Còn có thằng cờ hó Từ Khải ngu ngốc kia nữa, nó phải nhận thầu toàn bộ tiền tã cho bé con nhà cậu.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan......"
Bạch Thư gọi cậu rất nhiều lần, cuối cùng dùng khuỷu tay chạm lên cánh tay cậu thì Nhan Thanh mới hồi phục lại tinh thần.
"Em làm sao vậy? Nãy giờ cứ nghiến răng nghiến lợi, kêu nửa ngày cũng không đáp lại, là nghĩ đến chuyện gì sao?" Bạch Thư cười cười nói.
"Không, không có gì..... Đúng rồi, anh dâu, anh định tạm nghỉ học một năm sao?"
Nhan Thanh không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề sủi cảo nhân táo đỏ nữa, nhanh chóng tìm để tài để dời đi.
"Thân thể anh không tốt lắm, bác sĩ kiến nghị anh tạm nghỉ học một năm để điều dưỡng cho tốt, anh em cũng không yên tâm khi anh đến trường. Tuy rằng anh không thể tiếp tục đi học cùng các bạn, nhưng vì sức khỏe của bé con nên anh nguyện ý hi sinh." Bạch Thư nói.
Kết quả này cũng là quyết định sau khi anh và Nhan Quyết cân nhắc rất lâu.
Nhan Quyết lo lắng cho thân thể Bạch Thư nhưng cũng tôn trọng quyết định của y, thậm chí nói nghĩ nếu y nhất quyết đi học thì anh ấy sẽ toàn lực giúp đỡ.
Nhưng tình yêu là từ hai phía, bé con không chỉ là con của Nhan Quyết, y cũng rất yêu đứa nhỏ này, cho nên cuối cùng vẫn quyết định tạm nghỉ học một năm.
"Vậy anh có hối hận không?" Nhan Thanh nói.
"Kỳ thật ban đầu anh có chút mâu thuẫn, trước khi mang thai cả anh và anh em đều chưa chuẩn bị tâm lý gì, bọn anh vẫn nghĩ chờ đến khi tốt nghiệp, công việc ổn định mới sinh bé con. Nhưng bé con đến đầu tiên, có lẽ đây là duyên phận đi, tuy rằng sẽ hi sinh một năm nhưng anh cũng thấy đáng."
Bạch Thư cầm lấy một cục bột, bắt đầu nặn thành hình tròn dẹt.
Y đặt vỏ bánh vào lòng bàn tay, thanh âm thanh thúy, nói: "Từ nhỏ anh đã rất thích trẻ con, từ khi biết mình là Omega anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, sau này anh sẽ cùng một người đàn ông cùng lập gia đình, hiện tại đẩy kế hoạch lên trước, nhưng vì là anh em nên anh không hối hận."
Nhan Thanh ở bên cạnh nhìn Bạch Thư, nhìn thấy mắt y tràn ngập ánh sáng của tình yêu, có chút hâm mộ và càng thêm vui vẻ.
Nếu cậu phân hoá giống như người bình thường thì có phải hôm nay sẽ giống như Bạch Thư, sẽ chuẩn bị tâm lý từ sớm không?
Đáp án có lẽ là khẳng định, có lẽ là phủ định.
Nhưng mặc kệ như thế nào, cậu cũng không thay đổi được những chuyện đã phát sinh.
"Đừng chỉ nói đến anh, nói em với Lý Chuẩn đi, ai đứa bắt đầu xác định quan hệ từ khi nào? Trước kia còn lừa gạt nói bọn em chỉ là bạn bè, kết quả thì con cũng có luôn rồi." Bạch Thư trêu ghẹo Nhan Thanh.
Nhan Thanh không nghĩ tới đề tài quay về mình nhanh như vậy, đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Thật ra cũng không lâu lắm, khi mới mang thai em cũng không định nói cho cậu ấy biết, sau này là do cậu ấy tự phát hiện."
Nhan Thanh thích Bạch Thư, ở trước mặt y, cả người cậu đều thả lỏng.
Cậu nói ra gần như hết mọi chuyện về cậu với Lý Chuẩn cho y.
Sau khi Bạch Thư nghe xong, càng thấy đau lòng cho cậu, dùng bàn tay dính bột chạm nhẹ lên mu bàn tay Nhan Thanh.
"Sau này còn có bọn anh, đừng tự gánh vác hết tất cả mọi thứ, bọn anh đều là người nhà của em, em phải học ỷ lại bọn anh nhiều một chút."
Nhan Thanh chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Bạch Thư.
"Nếu em là Alpha, em nhất định cưới anh trước anh em cho xem."
Khi cậu cho rằng mình sẽ phân hoá thành Alpha, hình mẫu lý tưởng của cậu chính là loại hình như Bạch Thư.
Ôn nhu hiền lương còn tri kỷ.
"Em có thể cướp bất cứ thứ gì của anh, chỉ có em ấy là không thể." Nhan Quyết vừa vặn đi tới liền nghe được Nhan Thanh nói.
"Anh tới đúng lúc lắm, em vừa băm ớt xanh cho anh rồi, chuẩn bị làm vằn thắn đây." Bạch Thư nhấc mí mắt lên, liếc mắt nhìn Nhan Quyết một cái.
Nhan Quyết nhăn mặt, thanh âm đáng thương, cầu xin nói: "Hôm nay có thể không ăn sủi cảo nhân ớt xanh không?"
Anh không muốn sau này nhìn thấy sủi cảo sẽ nhớ đến nhân ớt xanh đâu.
"Vậy không được, ai kêu ngày thường anh không biểu hiện thật tốt, gặp chuyện cũng chỉ biết giơ nắm đấm lên."
Nhan Quyết bị quở trách cũng không giận, anh kéo ghế dựa rồi ngồi xuống.
"Thói quen trong quân đội, đặc biệt là đám tân binh, không đánh không được, chỉ có nắm đấm đủ mạnh mới khiến bọn họ chịu phục, lúc đấy bọn họ mới chân chính phục tùng anh."
"Bọn họ sẽ giống Nhan Nhan sao? Nhan Nhan là em trai duy nhất trên đời này của anh đấy!" Bạch Thư không đồng ý với quan điểm của Nhan Quyết.
Nhan Quyết xem nhẹ ớt xanh trên bàn, lựa chọn cầm lấy chày cán bột hỗ trợ cán bột, nói: "Nếu em ấy chịu nói mình là Omega sớm một chút thì anh cũng đâu có đánh em ấy."
"Alpha thì không phải em ruột anh à?" Bạch Thư trợn trắng mắt.
"Vì là em ruột mới không thể không nghiêm khắc, Alpha sinh vào nhà anh cần gánh vác quá nhiều thứ, tuy rằng lời anh nói như đang trốn tránh trách nhiệm, nhưng anh thật lòng muốn tốt cho nó, chỉ là trong mắt mọi người, có lẽ anh đã dùng sai phương pháp rồi."
Nhan Quyết khó có khi mở rộng cửa lòng, nói hết ra những lời trong lòng.
Những lời này, thật ra nếu anh không nói thì Nhan Thanh và Bạch Thư vẫn có thể hiểu, vì biết nên mới có thể dễ dàng tha thứ như vậy.
Nhan Thanh cũng không cảm thấy hận anh mình, chỉ là thân thể không chịu được khống chế, dưới ảnh hưởng của cốt truyện khiến cậu theo bản năng mà sợ hãi.
Cho dù là hiện tại, khi anh cậu tới gần, cậu vẫn có ý niệm muốn chạy như cũ.
Loại tình huống này, có lẽ phải chờ tới khi kết thúc cốt truyện mới hết được.
Nhan Thanh tìm lấy cái cớ đi vào phòng bếp, để lại không gian cho hai người.
Lý Chuẩn còn đang bận rộn ở phòng bếp, Nhan Thanh ngửi thấy mùi ngon, đi tới, đứng ở phía sau Lý Chuẩn, nhón chân lên, lướt qua bả vai hắn xem hắn đang nấu món gì.
"Đang làm cái gì? Thơm quá."
"Canh móng heo."
Lý Chuẩn nghiêng đầu, vừa vặn làm khoé miệng đưa đến bên miệng Nhan Thanh.
- ----------------------------------------
Xin lỗi vì để các cô chờ lâu nhé, dạo này tôi cũng bận rộn không có nhiều thời gian cho lắm 🤣 Vì tôi sắp nghỉ việc rồi.
Hôm nay xin chúc mừng sinh nhật Kangbao nhé, Kangbao luôn luôn khoẻ mạnh để chăm sóc nhà Bao ai đồ của cháu nhé!!!