Editor: Cú béo.
_____________
Xe dừng lại trước trang trại ngựa tư nhân hàng đầu ở Đế Kinh, ngay lập tức có huấn luyện viên ra đón, gõ nhẹ lên cửa sổ xe hai lần.
Bùi Ý mặc bộ đồ cưỡi ngựa ngoan ngoãn mở cửa: "Chào buổi sáng, thầy Cao."
Huấn luyện viên Cao mỉm cười chào đón cậu đi ra ngoài, sau đó lịch sự trao đổi ánh mắt với Tông Bách Ngạn và Hứa Dung ngồi ở hàng ghế trước.
Tông Bách Ngạn nhìn cậu bé nhà mình, dặn dò: "Tiểu Ý, con ăn trưa với thầy Cao và các bạn khác nhé, hôm nay ba Ngạn có việc không thể ở lại tập luyện với con, nhưng ba sẽ đón con đúng ba giờ chiều."
Điều này đã được dặn dò không biết bao nhiêu lần trên đường đến đây.
Phối Ý gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Hứa Dung vốn luôn cưng chiều Bùi Ý, cũng xuống xe theo.
Y đeo một chiếc bình nước hình hoạt hình dễ thương lên người Bùi Ý, lại nhéo má con trai nhà mình: "Tiểu Ý, nước ấm trong bình phải uống hết, ba Dung sẽ kiểm tra khi con về nhà."
Phối Ý ngoan ngoãn mà "vâng" một tiếng.
Hứa Dung lại nói: "Tối nay về, ba Dung sẽ làm bánh kem nhỏ cho con ăn, được không?"
Bùi Ý nghe thấy có món ngọt yêu thích, liền cười tươi: "Dạ được!"
Hứa Dung xoa đầu cậu, giọng điệu dịu dàng không đổi: "Ngoan, đi đi, đừng để thầy Cao và các bạn đợi lâu, hôm nay chúng ta đã muộn mười mấy phút rồi."
Nghe câu nói cuối, Bùi Ý ngượng đỏ cả mặt.
Cậu lén liếc nhìn Tông Bách Ngạn trong xe, nhõng nhẽo: "Tất cả là lỗi của ba Ngạn."
"..."
Tông Bách Ngạn đột nhiên bị con trai bán đứng, tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên hỏi lại: "Con nói ai?"
Bùi Ý không trả lời, cầm lấy bình nước nhỏ của mình chạy biến, thầy Cao cũng phải tăng tốc để đuổi kịp.
Nhìn bóng lưng hoạt bát chạy trốn của Bùi Ý, Tông Bách Ngạn vừa tức vừa buồn cười: "Thằng nhóc này, càng ngày càng to gan."
Hứa Dung trả lời: "Gan dạ hoạt bát không tốt sao? Em nhớ lúc mới nhận nuôi thằng bé về không?"
Bùi Ý lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ đã thấp bé, gầy gò, tính cách trầm lặng, ít nói.
Ban đầu bọn họ định cho cậu đổi họ theo mình, nhưng cậu nhất quyết không chịu, hỏi ra mới biết tên là do viện trưởng cũ đặt.
Tông Bách Ngạn và Hứa Dung cho rằng, danh tính của con trẻ không phải xác nhận bằng huyết thống hay họ tên, nên không ép Bùi Ý đổi họ.
Bọn họ cưng chiều Bùi Ý gần ba năm, cuối cùng các chỉ số sức khỏe cũng đạt tiêu chuẩn, tính cách cũng trở nên vui vẻ hoạt bát.
Hứa Dung nhìn thấy Bùi Ý biến mất ở góc đường, mới quay sang nhìn người yêu: "Trước đây luôn là em cùng thằng bé bé tập cưỡi ngựa, hôm nay tại sao nhất định phải theo anh?"
Tông Bách Ngạn nắm tay y, hôn một cái, khi cúi đầu che giấu một tia sáng tối trong ánh mắt: "Chỉ muốn ở bên anh thôi."
Mất đi rồi mới càng trân trọng, không nỡ rời xa nửa bước.
Hứa Dung nói: "Hôm nay anh phải hướng dẫn một số sinh viên làm đồ án tốt nghiệp, em đi theo có thể sẽ rất chán."
"Giáo sư Hứa khi làm việc là quyến rũ nhất, sẽ không chán đâu." Tông Bách Ngạn mỉm cười đáp.
Thực ra, anh đang đợi khoảnh khắc này.
Đã có cơ hội làm lại cuộc đời, anh đương nhiên muốn xóa sạch mọi ác ý từ gốc.
Tông Bách Ngạn khởi động xe: "Đi thôi, em đưa anh đến trường."
Hứa Dung không cãi lại sự kiên định của người yêu, chỉ nghĩ rằng anh vẫn còn ám ảnh với cơn ác mộng đó, đành chiều theo: "Được rồi."
...
Mùa tốt nghiệp này, Hứa Dung có năm sinh viên dưới sự hướng dẫn của y.
Từ mười giờ sáng, y đã bắt đầu hướng dẫn từng sinh viên về tác phẩm và ý kiến chỉnh sửa, làm liên tục đến chiều.
Tông Bách Ngạn ngồi bên lặng lẽ quan sát, trong đầu nhớ lại "tất cả các sự kiện"——
Sinh viên gây rắc rối cho Hứa Dung tên là Thẩm Triệt, gia đình làm kinh doanh phụ tùng kim loại, đáng tiếc ba của cậu ta mắc phải bẫy nợ, mất cả chì lẫn chài, nhiều năm gây dựng sự nghiệp hoàn toàn sụp đổ.
Họa vô đơn chí.
Ba Thẩm vì mệt mỏi làm việc liên tục trong thời gian dài, gặp tai nạn trên đường cao tốc, tử vong tại chỗ.
Người mẹ ngồi ghế phụ cũng nguy kịch, sau đó được cứu sống nhưng bị liệt nửa người.
Gánh nặng đột ngột đổ lên vai Thẩm Triệt, nhưng tài xế xe tải gây tai nạn lại không có khả năng bồi thường.
Thẩm Triệt là một thiếu niên kiêu ngạo từ trong xương tủy, cậu ta không muốn tiết lộ hoàn cảnh gia đình, nhưng áp lực càng giấu kín trong lòng càng dễ biến chất.
Vì không thể cân bằng giữa cuộc sống và học tập, cậu ta dự định làm qua loa đồ án tốt nghiệp để lấy bằng, tìm việc làm, nhưng lại gặp phải Hứa Dung nghiêm túc.
Thẩm Triệt nghiến răng không chịu nói, Hứa Dung cũng không biết rõ về biến cố của gia đình cậu ta, chỉ đứng trên góc độ "giáo sư" nghiêm khắc phê bình hành vi sao chép này.
Kết quả, cuộc đối thoại này như là giọt nước tràn ly khiến lạc đà gục ngã —
Nội tâm u ám bị đè nén từ lâu của Thẩm Triệt toàn bùng phát, cậu ta sau khi uống rượu đã viết ra lời vu khống linh tinh, rồi trong cơn say đã nhảy lầu!
Cậu ta chỉ đơn giản muốn dùng cái "chết" của mình và lời vu khống bịa đặt, để Hứa Dung và những người khác bồi thường một khoản tiền dùng cho việc điều trị và sinh hoạt sau này của mẹ mình.
Chỉ có thể nói, vừa đáng trách vừa đáng thương.
"Bách Ngạn, đợi lâu chưa?" Hứa Dung bưng một cốc cà phê tự pha trở lại, đưa cho người yêu: "Còn một sinh viên chưa tới."
"Đợi nói chuyện xong với cậu ấy chúng ta có thể đi rồi."
Tông Bách Ngạn nắm lấy tay người yêu, kiên nhẫn nhất có thể: "Không vội, anh làm việc của anh đi."
"Ừm."
Lời vừa dứt, phòng làm việc liền vang lên tiếng gõ cửa do dự.
Hứa Dung theo bản năng quay lại trả lời: "Mời vào."
Rất nhanh, một bóng dáng gầy gò bước vào, chính là Thẩm Triệt, người mà Hứa Dung và Tông Bách Ngạn đang đợi.
Hứa Dung nhìn thấy sinh viên đã lâu không gặp, câu đầu tiên là quan tâm, "Thẩm Triết? Sao em lại gầy thế này?"
Toàn bộ trạng thái của Thẩm Triệt trông rất mệt mỏi, lễ phép cúi chào: "Chào giáo sư."
"Vào đi."
Hứa Dung ngồi trở lại bàn làm việc của mình, mở trang hồ sơ liên quan đến Thẩm Triệt: "Ba lần trước tác phẩm dự bị của em đều trống không, tôi đã thúc giục em qua đoạn chat nhưng em không trả lời, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có cảm hứng ạ."
Thẩm Triệt lắc đầu tóm tắt, ánh mắt không tự giác lướt về phía Tông Bách Ngạn.
Ánh mắt trầm tĩnh của Tông Bách Ngạn nhìn thẳng vào cậu ta, sau khi đối đầu im lặng hai giây, anh tùy ý đặt điện thoại lên giá sách trên bàn.
"Em ra ngoài trước, hai người nói chuyện."
Hứa Dung trao cho người yêu ánh mắt mỉm cười, đối diện với sinh viên Thẩm Triệt thì hơi thu lại: "Thẩm Triệt, hôm nay em không định đến tay không chứ?"
"Cứ tiếp tục như thế này, em không thể tốt nghiệp thuận lợi, em biết không?"
Thẩm Triệt không tự giác nắm chặt túi quần, lấy ra một cái USB: "Giáo sư, bản thiết kế và ảnh thực đều ở trong này."
Hứa Dung ngạc nhiên, nhưng vẫn dịu dàng nhận lấy: "Được, em ngồi xuống, để tôi xem trước."
"Nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ bổ sung sao lưu hệ thống sau, để không ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của em."
"Vâng."
Trắc nhẹ nhàng nuốt nước bọt.
Rất nhanh, Hứa Dung mở USB trên máy tính.
Y chỉ nhìn lướt qua bản thảo thiết kế, lập tức nhận ra điều không ổn.
Hứa Dung có thành tựu mỹ thuật vượt xa nhiều người cùng lứa, những tác phẩm từng thấy cũng không ít, sinh viên muốn gian lận gần như không thoát khỏi mắt y.
"..."
Hứa Dung lại nhìn sang Thẩm Triệt bên cạnh đang che giấu sự căng thẳng, mặt mày dịu dàng từ trước giờ trở nên nghiêm nghị đáng sợ: "Thẩm Triệt, em làm sao thế?"
...
Bước ra khỏi phòng làm việc, Tông Bách Ngạn không đi xa mà chọn đứng ngoài cửa để mở hé.
Quả nhiên, tiếng phê bình giáo dục hiếm hoi của người yêu đối với sinh viên truyền ra, nhưng y không chọn vào ngăn cản ngay —
Hứa Dung có sự kiên trì và ranh giới của mình đối với nghề nghiệp và nghệ thuật, Tông Bách Ngạn luôn ủng hộ cách xử lý của y trong chuyện này.
Chưa đầy mười phút, cửa phòng làm việc bị kéo ra mạnh.
Thẩm Triệt bị phê bình nghiêm khắc, giận dữ lao ra, mọi sự xấu hổ, không cam lòng, phẫn nộ và u ám thay nhau hiện lên trên khuôn mặt, đôi tay rũ xuống nắm chặt thành nắm đấm, trông như đã kìm nén đến đỉnh điểm.
Tông Bách Ngạn nhanh chóng chặn đường cậu ta: "Ra rồi? Chúng ta nói chuyện chút đi?"
Ánh mắt hai người lại đối diện nhau.
Thẩm Triệt theo bản năng cảm thấy kháng cự, cậu ta nghĩ đến khả năng đối phương đã nghe thấy tất cả những gì xảy ra bên trong, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Ai thèm nói chuyện với anh! Cút!"
"..."
Tông Bách Ngạn nghe tiếng chửi tức giận này, chân mày hơi nhíu lại.
Anh nhìn bóng lưng Thẩm Triệt bước đi nhanh như gió, nói thẳng: "Thẩm Triệt, chi phí điều trị của mẹ cậu, tôi có thể giúp cậu ứng trước."
Bước chân vội vã bỗng dừng lại.
Thẩm Triệt đứng sững tại chỗ mấy giây, rồi mới không thể tin quay lại: "Anh, sao anh biết?"
Tông Bách Ngạn tiến tới, không giấu giếm: "Tôi biết gia đình cậu có khó khăn, cũng biết hiện giờ cậu đang rất vất vả."
"Tôi là bạn đời của giáo sư Hứa, mà cậu là một trong những sinh viên anh ấy quý nhất, tôi có thể giúp cậu, nhưng điều kiện là —"
Anh dừng một chút, trong ánh mắt hiện lên một chút xem kỹ: "Cậu phải thật sự bình tĩnh rồi nói chuyện với tôi, nếu không thì khỏi bàn."
"..."
Thẩm Triệt lựa chọn im lặng, một lúc lâu sau mới vì lòng tự trọng mà trả lời: "Tôi không cần sự bố thí của bất kỳ ai!"
Tông Bách Ngạn hỏi ngược lại: "Ai nói tôi muốn bố thí cho cậu?"
"Tại sao?"
"Tất nhiên là có điều kiện, đó là cho cậu mượn, chỉ cần dùng để cứu chữa mẹ cậu, bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho mượn."
Tông Bách Ngạn lấy ra tấm danh thiếp đã chuẩn bị trước khi ra ngoài, đưa cho Thẩm Triệt. Trên đó viết rõ ràng thân phận và chứng minh thực lực của anh -----
Tổng giám đốc tập đoàn Tông Thị, Tông Bách Ngạn.
Đây là một trong ba tập đoàn hàng đầu của Đế Kinh, bao gồm nhiều ngành nghề khác nhau.
"Đợi đến khi cậu thực sự tốt nghiệp bằng năng lực của mình, tìm được công việc, tích góp được tiền rồi từ từ trả lại tôi, không có thời hạn."
"..."
Ánh mắt Thẩm Triệt lay động, run rẩy nhận lấy tấm danh thiếp, sự tức giận và thù hận tích tụ trong lòng những ngày qua, dưới sự giúp đỡ bất ngờ này, dần dần tan biến.
Tông Bách Ngạn thấy ánh mắt Thẩm Triệt dịu đi, âm thầm thở phào.
Thực ra, anh có hận Thẩm Triệt của "quá khứ", nếu không vì ác ý trước khi qua đời của đối phương, người yêu của anh sẽ không rơi vào cảnh ngộ như vậy.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đều có cơ hội làm lại từ đầu.
Bỏ qua tất cả, Thẩm Triệt chỉ là một sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm sống, không ai có thể dễ dàng đối mặt với những biến cố gia đình và khó khăn trong cuộc sống nhiều lần.
Nói thẳng ra là...
Hiện tại, mối quan hệ giữa Hứa Dung và Thẩm Triệt vẫn là thầy trò, cả hai vẫn có liên quan đến vụ việc này.
Dù Tông Bách Ngạn đã ngăn chặn trước khi bọn họ xảy ra "tranh chấp", điều đó không chắc chắn có thể ngăn chặn ác ý chết chóc tích tụ lâu ngày của Thẩm Triệt bùng phát.
Nếu đã vậy, chi bằng giải quyết triệt để khó khăn của đối phương từ gốc rễ, để đối phương có lại hy vọng vào cuộc sống.
Dù sao, nếu chỉ là vấn đề tiền bạc, đối với Tông Bách Ngạn mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn, việc anh bỏ qua "thù hận" giúp đỡ Thẩm Triệt đang trên bờ vực sụp đổ, chẳng phải cũng là cứu người yêu bị liên lụy sao?
Tiếng bước chân vang lên.
Hứa Dung với vẻ mặt phức tạp bước ra từ văn phòng, rõ ràng y đã nghe thấy cuộc đối thoại ngắn giữa hai người vừa rồi.
Y không còn nghiêm túc tuyệt đối như khi phê bình "sao chép", ngược lại có một chút lo lắng: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Triệt không còn thắc mắc tại sao Tông Bách Ngạn biết được tình hình gia đình mình, bị thực tế đã đè bẹp, trước sự thiện ý bất ngờ này, cuối cùng cậu ta không thể chịu đựng nổi nữa.
"Giáo sư Hứa, xin lỗi."
Thẩm Triệt khóc nức nở, kể rõ những gì đã xảy ra trong mấy tháng qua.
"... Em thực sự không thể cân đối được việc học, vì thế em mới làm điều không nên làm là sao chép, em... em chỉ sợ không tốt nghiệp được."
Như vậy thì những năm tháng nỗ lực học tập của cậu ta sẽ đổ sông đổ biển!
Tự trọng của Thẩm Triệt lặng lẽ tiêu tan, không thể chịu nổi nữa mà quỳ xuống khóc: "Tông tiên sinh, xin anh giúp tôi, tôi... tôi sau này nhất định sẽ tìm cách trả lại tiền cho anh!"
Sau tai nạn xe của bố mẹ, Thẩm Triệt đã từng thử mượn tiền từ họ hàng, mới biết được bố cậu ta đã mượn khắp mọi người để lấp đầy lỗ hổng tài chính từ trước.
Còn về khoản vay trên mạng, đó cũng là lãi chồng lãi, sắp trở thành hố sâu không đáy rồi!
Hứa Dung và Tông Bách Ngạn nhìn nhau, nhanh chóng đỡ Thẩm Triệt dậy.
"Thẩm Triệt, là tôi với tư cách là người hướng dẫn đã không kịp thời chú ý đến tình hình gia đình và áp lực tâm lý của em, điểm này tôi xin lỗi em, xin lỗi."
Hứa Dung để cậu ta ngồi lại trong văn phòng, bày tỏ thái độ của mình: "Nhưng em phải hiểu, đây tuyệt đối không phải là lý do để em sao chép."
Thẩm Triệt lặng lẽ gật đầu.
Thực ra trước khi làm việc này, cậu ta cũng đã nhiều lần do dự, chỉ là cú sốc quá lớn, cậu ta không đủ sức thiết kế hay vẽ bất cứ thứ gì.
"Thế này nhé, tình trạng của mẹ em quan trọng hơn, chi phí chúng tôi sẽ giúp ứng trước, tôi sẽ giúp em xin hoãn tốt nghiệp một năm."
"Vì không cân bằng được cả hai, vậy thì hãy làm từng việc một. Chúng ta không thể bỏ cuộc sống, cũng không thể hủy hoại việc học."
"Em là một đứa trẻ rất có tài năng và nhạy bén, tôi không muốn em vì khó khăn nhất thời mà hủy hoại cả đời, em hiểu chứ?"
Tông Bách Ngạn rót một ly nước ấm, đưa qua.
Anh nghe thấy người yêu an ủi cẩn thận, chú ý đến sự biết ơn hiện lên trong mắt Thẩm Triệt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước, Hứa Dung bệnh nặng như vậy, ngoài những lời đánh giá ác ý, quan trọng nhất là cảm giác trách nhiệm và ân hận về việc Thẩm Triệt tự tử.
Những cảm xúc tiêu cực này liên tục gặm nhấm linh hồn của y, bây giờ thì tốt rồi ----
Hứa Dung đã làm được điều mình muốn còn phải làm với tư cách là giáo viên, còn Thẩm Triệt có lẽ cũng có thể từ những cảm xúc tiêu cực mà tìm thấy cứu rỗi.
Thẩm Triệt dưới sự an ủi của Hứa Dung dần dần bình tĩnh lại, kìm nén nước mắt khom lưng chân thành cảm ơn: "Cảm ơn giáo sư, em... em nhất định sẽ nhớ rõ lời phê bình và dạy dỗ của thầy."
Hứa Dung quan tâm hỏi: "Nhà em ở đâu? Có cần chúng tôi đưa về không?"
"Không cần đâu, em... em về thẳng bệnh viện." Thẩm Triệt thành thật nói.
Nhà của họ bọn đã bán từ lâu, sau tai nạn xe để tiết kiệm tiền, cậu ta đã trả lại căn phòng thuê ban đầu.
Tông Bách Ngạn nói thẳng: "Vậy cậu về suy nghĩ kỹ càng tối nay, trong thời gian ngắn cần bao nhiêu chi phí để duy trì cuộc sống bình thường, ngày mai tôi sẽ cử trợ lý đến bàn giao với cậu."
Thẩm Triệt càng thêm biết ơn, nghẹn ngào nói cảm ơn.
...
Sau khi Thẩm Triệt đi, Hứa Dung mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh không biết gia đình cậu ấy lại gặp biến cố như vậy, may mà có em ở đây."
"Phải, may mà có em ở đây."
Tông Bách Ngạn cầm điện thoại trên bàn, trong đó đã ghi lại mọi chuyện xảy ra kể từ khi Thẩm Triệt bước vào văn phòng, anh cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất ----
Nếu đối phương còn ngoan cố muốn vu khống, thì video này sẽ trở thành bằng chứng đầy đủ và kịp thời nhất.
Tông Bách Ngạn không nói nhiều về việc này với người yêu, chỉ bước tới nắm lại tay y: "Giáo sư Hứa, anh định cảm ơn em thế nào đây?"
Hứa Dung nhướng mày: "Tối nay xuống bếp nấu nhiều món ngon được không?"
Tông Bách Ngạn thừa dịp văn phòng không có ai, ôm eo Hứa Dung hôn trộm một cái: "Hay tối nay trên giường "làm" nhiều món ngon nhé?"
"..."
Hứa Dung cười bất đắc dĩ: "Em nghiêm túc đi, đây là học viện nghệ thuật, đừng có không đứng đắn."
Tông Bách Ngạn trả lời không nghiêm túc: "Tình yêu là nghệ thuật vĩ đại nhất."
Hứa Dung cười hai tiếng, bỗng nhớ ra một chuyện: "Khoan đã, mấy giờ rồi?"
Tông Bách Ngạn giật mình, vừa thấy thời gian vừa vặn chỉ tới bà giờ.
Hai người nhìn nhau, gần như cùng lúc chạy vội ra khỏi văn phòng ----
Sau cả buổi náo loạn, bọn họ suýt nữa quên mất con của mình!