Sau Khi Giả Ngu Kết Hôn Với Vai Ác Bị Mù

chương 35-36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì ở quán trà ăn không ít, sau khi về đến nhà Bạc Việt Minh và Bùi Ý không ăn bữa tối.

Bùi Ý lấy lý do "mệt rã rời" trở về phòng, nhanh chóng khóa cửa phòng lại, lấy điện thoại ra.

Trong hộp tin nhắn có một tin chưa đọc, được Hướng Nam Sinh gửi tới nửa giờ trước: "Xin lỗi, tôi có việc nên không trả lời được, lời mời này đến quá đột ngột, hơn nữa tôi đối với thân phận của cậu còn nghi vấn, xin lỗi tôi không có biện pháp đáp ứng."

"..."

Bùi Ý nhìn này đoạn tin nhắn này, dứt khoát bấm số điện thoại của đối phương, đứng dậy đi vào phòng tắm kết nối.

Tư——tư ——tư ——

Chờ đợi một lát, rốt cuộc đầu bên kia truyền đến âm thanh: "Chào cậu, tôi là Hướng Nam Sinh."

Bùi Ý đ è xuống giọng nói, lễ phép tiếp đón: " Xin chào, Hướng tổng, tôi là Will của 《 Mạt Vụ 》."

Đầu bên kia điện thoại ngừng một chút, Hướng Nam Sinh hít một hơi nói: "Tôi đã từ chối qua tin nhắn rồi."

"Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn mời lại qua điện thoại, tôi hiểu nỗi lo lắng của Hướng tổng, rốt cuộc tôi chưa lộ mặt mà đã đưa ra lời mời, quả thật rất khó để người khác tin tưởng, chỗ này là tôi sai."

Bùi Ý dừng một chút, căng giãn vừa phải: "Nếu Hướng tổng sẵn sàng chấp nhận lời mời này, tôi sẽ nhờ Lê Vu An đích thân tới đàm phán với anh."

Hướng Nam Sinh không trực tiếp cúp máy, giọng điệu bình tĩnh che giấu mệt mỏi: "Will tiên sinh, không biết cậu có biết studio Du Minh là do Kha Minh và tôi thành lập không."

"Nguyên nhân cơ bản nhất dẫn đến thất bại của cuộc đấu thầu đầu tư buổi chiều hôm nay là do Du Minh chúng tôi, nhưng không có nghĩa sẽ gục ngã ở đây."

Hình ảnh dị thú ngoài hành tinh đạo văn đã được thay thế, nhóm mỹ thuật được yêu cầu tạo ra một thiết kế mới, kỹ năng tạo mẫu của bọn họ vẫn còn có đó, bọn họ vẫn có thể làm được miễn là có kinh phí.

Studio của họ vẫn chưa đóng cửa, chỉ cần huy động được vốn thì sau này vẫn có cơ hội tìm kiếm các nhà đầu tư khác, tiếp tục mở rộng phát triển.

Bùi Ý dứt khoát thừa nhận:" Đúng vậy, tôi chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Hướng tổng."

Ở thế giới thực, cậu bắt đầu làm việc trong studio cùng với bạn bè, một nhóm người đã làm việc chăm chỉ trong 8 năm, từ studio vô danh trở nên nổi tiếng ở trong nước.

Không ai sẵn sàng từ bỏ tình bạn đã cùng mình đồng cam cộng khổ trong ngừng ấy năm cả.

Nếu lòng người không thay đổi thì mọi thứ tự nhiên sẽ không thay đổi, nhưng lỡ như có người thay đổi thì sao?

Bùi Ý nghĩ tới tất cả những gì cậu đã bí mật quan sát ở G.M ngày hôm nay, ẩn chứa thâm ý mà hỏi lại: "Nhưng Hướng tổng, anh có chắc rằng Du Minh vẫn là studio mà anh thành lập trước kia không?"

"Hiện tại người bên cạnh anh là Kha Minh, liệu những ý tưởng, mục tiêu thậm chí là cả điểm mấu chốt về mặt đạo đức của anh ta, về điểm này anh cũng nhất trí sao?"

Hai người họ giống ông chủ và nhân viên hơn là đối tác.

"..."

Hướng Nam Sinh ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.

Là nhất trí sao?

Anh không thể trả lời câu hỏi này.

Sau khi cuộc đấu thầu kết thúc vào buổi chiều, hai người đã xảy ra tranh chấp lớn nhất từ trước tới nay——

Kha Minh thẹn quá hóa giận cho rằng Hướng Nam Sinh không nên ở trước mặt mọi người xin lỗi Lâu Ương, nhất cử động này tương đương với thừa nhận Du Minh bọn họ đã phạm tội hành vi sao chép, căn bản chính là một cái tát vào hắn trước mặt tất cả mọi người!

Chỉ cần mốc thời gian sớm hơn Lâu Dương, cho dù kéo đầu tư không thành công, thì cũng không nhất thiết bị buộc tội " sao chép ".

Nhưng Hướng Nam Sinh không đồng ý.

Anh đề xuất thiết kế lại bối cảnh trò chơi liên quan đến《 Dị Thú 》, nhưng Kha Minh đã đầu tư chi phí vào giai đoạn đầu, không muốn thực hiện.

Hai người cãi nhau đến cuối cùng, nói một câu " cút đi " rồi hai người ai về nhà lấy.

Nếu là thật sự ầm ĩ ra kết quả này, ai mới là người rời khỏi trước? Kết quả không cần nói cũng biết.

Hướng Nam Sinh chỉ hiểu kỹ thuật, cũng chỉ muốn làm việc chăm chỉ ở mức độ kỹ thuật, vì vậy anh không hiểu sự kiêu ngạo của Kha Minh khi muốn một bước lên trời, anh không hiểu trái tim mình đang dần bị lây nhiễm bởi tiền bạc và lợi ích.

Mục đích ban đầu của họ là tạo ra một trò chơi địa phương phổ biến ở Trung Quốc, không phải vì bắt chước bối cảnh trò chơi nước ngoài hoặc tham khảo hay đạo văn ý tưởng của người khác.

Hiện tại rõ ràng là rất sai rồi.

"Hướng tổng, sự im lặng của anh đã nói lên tất cả."

"Tôi muốn tạo ra một trò chơi địa phương dành cho các người chơi trên khắp cả nước, cài đặt cơ bản của 《 Mạt Vụ 》bao gồm các nhân vật sau này cũng đều là người Trung."

Bùi Ý nói thẳng không cố kỵ, tiếp tục tung ra cành ôliu: " Tôi tin rằng sự phát triển của Du Minh ngày trước, qua mấy tháng sau nhất định không thể tách rời trình khỏi độ kỹ thuật của anh. Nếu anh đồng ý đến《 Mạt Vụ 》, anh sẽ được nhận đãi ngộ cao hơn."

"Tất nhiên là ngoại trừ danh hiệu "đối tác"."

Bùi Ý ăn ngay nói thật, ngoại trừ sự hỗ trợ tài chính từ khoản đầu tư của G.M, cậu hy vọng cậu và Lê Vu An có quyền chỉ đạo《 Mạt Vụ 》 trong tương lai.

Hướng Nam Sinh hiếm khi tràn ra một tiếng cười nhẹ: "Will tiên sinh đủ trực tiếp."

Bùi Ý trả lời: "Nếu thành thật thì sẽ dễ nói chuyện hợp tác hơn."

"Đúng vậy, nhưng thật xin lỗi, bây giờ tôi phải từ chối." Hướng Nam Sinh không giấu giếm: " Studio Du Minh là công việc của tôi, sẽ không có ai đột nhiên từ bỏ công việc của mình cả."

"Tôi hiểu."

Bùi Ý trả lời, thấu hiểu không quên kèm theo thời hạn: "Nhưng nhiều nhất là một tháng, nếu tìm được lập trình viên phù hợp hơn, vị trí lãnh đạo không thể là của Hướng tổng."

Hướng Nam Sinh lại thở dài một tiếng rồi cười, vẫn duy lời chúc phúc chân thành: "Will tiên sinh, trò chơi cậu thiết kế rất thú vị. Tôi hy vọng một ngày nào đó nó sẽ trở nên phổ biến trong giới trò chơi."

"Còn nữa, thay tôi gửi lời xin lỗi tới Lâu tổng hộ tôi."

Kha Minh biết tính tình Hướng Nam Sinh nghiêm túc nên cố tình giữ bí mật, đến lúc anh phát hiện ra thì studio đã bỏ ra rất nhiều công sức cho trò chơi này rồi.

Anh là gián tiếp tính đồng lõa, không dám nói chính mình không sai, nhưng ít ra nên nói một câu xin lỗi, một câu đều không thể thiếu.

Bùi Ý cong môi: "Được, nếu trong vòng một tháng, Hướng tổng có thay đổi, đều có thể trực tiếp liên hệ với Tiểu Lê tổng."

"Được."

Điện thoại cúp máy.

Bùi Ý một lần nữa đi ra ngoài, ngồi lên giường mở ra giao diện Du Đồ, trong nhóm chat của cậu, Lê Vu An và Lâu Ương, còn có ba bốn tin nhắn chưa đọc.

"Will, đấu thầu thành công! Đúng như anh đoán, tên Kha Minh hỗn đản kia đã sao chép thiết kế mô hình của chị Ương!"

"Anh không nhìn thấy đâu, hôm nay chị Ương dọa anh ta choáng váng không cả đi nổi luôn."

Lâu Ương bổ sung hai câu: "May Will phân tích phán đoán đều không sai, dựa theo lời nói trước đó tôi đã đặt bẫy ngôn ngữ, với tính cách ngạo mạn của đối phương quả thực đã nhảy vào bẫy."

"@Will, anh đi đâu rồi?"

Bùi Ý sớm đã chứng kiến ​​cảnh đấu thầu, làm sao có thể không biết buổi chiều sẽ sôi động như thế nào? cậu nhanh chóng vòng qua hai người rồi trả lời: "Chúc mừng, hai người đã vất vả rồi, đặc biệt là chị Ương, đi rất xa mới tới được đây cũng mệt rồi đi?"

Trả lời tin nhắn trong nhóm được gửi đến nhanh chóng.

"Buổi chiều sau khi kết thúc tôi trở về khách sạn ngủ một giấc, hiện tại cảm thấy khá tốt, còn một thời gian nữa thì vốn của G.M mới chính thức được đầu tư. Tôi sẽ thử thiết kế hình ảnh của sáu nhân vật trước. "

Lâu Ương là một người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, trong công việc cô sẽ không bao giờ cẩu thả.

Có lẽ vận mệnh chú định, Bùi Ý vừa lúc đụng phải thời điểm cô muốn về nước phát triển, cho nên tất cả mới thuận lý thành chương như vậy.

Điện thoại lại rung lên một chút, là tin nhắn trong nhóm của Lê Vu An: "Tôi đã nói vấn đề tài chính ở trò chơi, trong vòng nửa tháng tôi sẽ cố gắng ký hợp đồng với G.M, về địa điểm làm việc cụ thể vẫn là ở trò chơi Lê Minh hả?"

Một môi trường làm việc hòa đồng, nhân viên có thể tiết kiệm rất nhiều năng lượng tiêu hao.

Bùi Ý đồng ý: "Có thể, nhưng phần cứng cần nâng cấp không thể cứu được, cần phải suy nghĩ nhiều hơn về việc tăng giảm nhân sự."

"Hiểu rồi."

"Vu An nếu có yêu cầu có thể tìm tôi để giúp đỡ, tôi làm trong ngành này nhiều năm. Ngoài những điều khác ra, tôi vẫn còn một số kỹ năng quản lý."

Bùi Ý nhìn hai người đang thảo luận trong nhóm, nhân cơ hội này kể cho hai người nghe đại khái chuyện xảy ra vừa rồi——

Lê Vu An biết được việc này, tỏ vẻ tán đồng: "Tôi lúc trước có nói chuyện với Hướng Nam Sinh, anh ta xác thật có năng lực, nếu nguyện ý tới tổ dự án 《 Mạt Vụ 》, thì đó là một chuyện tốt."

Y tạm dừng hai giây rồi nói: "Chị Ương, chị thấy thế nào?"

"Hai người các cậu an bài, tôi không thành vấn đề, nghiêm túc mà nói, chỉ cần Hướng Nam Sinh không hành xử như Kha Minh, tôi sẵn sàng tiếp nhận một đối tác làm việc có năng lực."

Kinh nghiệm làm việc của Lâu Ương lớn hơn nhiều so với hai cậu trai trẻ, tư duy và cách nhìn tổng thể của cô cũng rất chín chắn.

Đột nhiên, cô nói thêm một câu: "Nhưng tôi hơi tò mò."

Bùi Ý hỏi lại: "Tò mò cái gì?"

"Will, buổi chiều cậu không đến địa điểm đấu thầu, tôi và Vu An cũng không giải thích ngay với cậu. Làm sao cậu có thể tính toán thời điểm thích hợp để mời Hướng Nam Sinh? Nhỡ đâu anh ta có liên quan đến " sao chép " thì sao?"

"..."

Bùi Ý nhìn đoạn tin nhắn này, trong lòng chợt run lên, không hiểu sao cậu lại nghĩ đến một hình ảnh ——

Thân là "điệp viên ngầm", cậu đột nhiên để lọt ra một chút gì đó, kết quả bị ánh mắt sắc bén của Lâu Ương bắt được, thậm chí còn lấy ra một khẩu súng màu đen chĩa vào cậu.

Trực giác bẩm sinh của phụ nữ quả thật rất lợi hại đến đáng sợ.

Bùi Ý âm thầm cảm khái, vội vàng bù vào: "Tôi có người ở hiện trường, hơn nữa tư liệu cá nhân của Hướng Nam Sinh cùng tác phẩm ở studio cũng có trên website."

Chỉ mất vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi.

Lâu Ương: "Ồ ra là vậy."

Lê Vu An: "Will, tôi hẹn chị Ương đi ăn khuya, nhân tiện coi như chúc mừng thắng lợi hôm nay."

Lâu Ương cười trả lời: "Tôi biết tên tiểu tử cậu không thể tới được, lát nữa tôi và Vu An uống rượu sẽ uống thêm hai ly cho cậu."

"..."

Bùi Ý nghẹn họng, bất đắc dĩ ở trước màn hình máy tính cười ra tiếng: "Được, hai người cứ ăn đi, tôi sẽ tự mình ăn mừng."

- -

Một lúc sau.

Dỡ xuống một thân mỏi mệt Bùi Ý từ phòng tắm đi ra.

Có lẽ là bị Lê Vu An và Lâu Ương khơi dậy cơn nghiện rượu, hoặc có lẽ là do nhiệt độ trong phòng tắm quá nóng, cậu chỉ cảm thấy mình lại muốn uống rượu, trong tâm lại một lần nữa ngo ngoe rục rịch.

Bùi Ý nghĩ đến tủ rượu trong phòng khách nhỏ, cảm thấy đã đến lúc lén lút nếm thử vì mục đích "ăn mừng" rồi.

Dù sao Bạc Việt Minh vẫn chưa nhìn thấy gì, cho nên chỉ cần cậu lấy rượu, đóng cửa lén uống thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Bùi Ý dưới đáy lòng âm thầm tính toán một phen, dự định trước tiên mở cửa điều tra tình hình địch.

Kẽo kẹt.

Cửa phòng mở ra nháy mắt, cậu đã gặp ngay Bạc Việt Minh ở cửa.

"..."

Bùi Ý hoảng sợ, vội vàng thu liễm thần sắc.

Bạc Việt Minh không kịp gõ cửa nhanh chóng rũ hai mắt xuống, chỉ để lại hàng mi dài quá mức của mình, phảng phất bóng dáng hư vô.

Sự im lặng không thể giải thích được kéo dài chưa đầy ba giây, Tham Trường liền nhảy tới bên chân bọn họ: "Meo ô ~ meo!"

Bạc Việt Minh điều chỉnh xong trước: "Bùi Ý? Em ra đây làm gì?"

Bùi Ý bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn đắn đo, mím môi nói: "Sữa bò, em muốn uống, sữa bò! Nhị ca."

Bạc Việt Minh phối hợp đưa sữa bò ấm trong tay cho cậu: "Chú Khải vừa đưa tới, còn nóng thì uống đi."

"Vâng."

Bùi Ý giả vờ vui sướng tiếp nhận, làm trò trước mặt Bạc Việt Minh ——

Tuy chỉ uống một ngụm nhỏ nhưng cậu vẫn phát ra âm thanh ực cực kỳ khoa trương, uống xong còn cố ý nhếch khóe mắt nhiễm ý cười nói: "Uống ngon ~"

"......"

Bạc Việt Minh thiếu chút nữa bị đánh lừa bởi "diễn xuất điêu luyện" này, phối hợp nói: "Thích là tốt, hôm nay tôi hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước đây."

Sau khi Bùi Ý nghe thấy nửa câu nói này, ánh mắt không khống chế được mà sáng lên.

Rất tốt!

Ông trời cũng trợ giúp cậu!

Bạc Việt Minh nhận ra được sự vui mừng lén lút của cậu, nhưng cũng không lộ ra ngoài chỉ nói: "Ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Hôm nay ra ngoài rất lâu, hai mắt hắn bắt đầu trở nên chua xót mỏi mệt, xác thật muốn chợp mắt nghỉ ngơi sớm.

Vừa nói, hắn vừa quay người với cây gậy dẫn đường trên tay, nhưng bước chân của hắn lại cố tình lệch khỏi hướng phòng ngủ chính.

Bùi Ý im lặng nhìn hắn một lúc, sau đó bước tới nắm tay hắn: "Nhị ca."

"Hửm?"

"Chỗ này."

"Tôi đi sai đường sao?"

"Ừm."

"Vậy em giúp tôi về phòng đi."

"...vâng!"

Hai người một hỏi một đáp.

Mãi cho đến khi cửa phòng ngủ chính đóng lại, cả hai mới tháo mặt nạ ra.

Bùi Ý đứng im lặng trước cửa phòng ngủ chính một lúc, nhìn qua khe hở dưới chân cho đến khi xác nhận rằng đèn bên trong đã tắt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu kế hoạch uống rượu mà mình đã chờ đợi từ lâu.

Bùi Ý nhẹ nhàng bước đến tủ rượu, ánh mắt cậu đầy phấn khích lướt qua các loại rượu hảo hạng.

Tuyển quá quý? Không được, dù sao thì cũng không có sự đồng ý của Bạc Việt Minh.

Tuyển đơn chi? Không tốt, số lượng chỉ có một, nếu uống sẽ có thể bị chú Khải phát hiện.

Bùi Ý rối rắm một hồi lâu, mới lấy ra một chai Lafite cổ điển thông thường ở góc bên trên bên phải vách tủ rượu, đương nhiên không hề rẻ.

—— keng!

"Meo~"

Tiếng va chạm của chai rượu vang lên cùng với tiếng kêu của Tham Trường.

Bùi Ý có tật giật mình tức khắc cứng người tại chỗ, đợi một lúc mới nói: "Suỵt! Lát nữa cho em ăn cá khô nhỏ."

Tham Trường siêu nhỏ giọng: "Ô ~"

Bùi Ý nhận thức rõ ràng về khả năng uống rượu hiện tại của mình, cậu chắc chắn không thể uống rượu trong phòng khách nhỏ, để không đánh động người khác, cậu đưa mắt ra hiệu cho meo meo dưới chân mình: "Đi thôi!"

Một người một mèo bay nhanh vào phòng, lưu loát đóng cửa lại làm chuyện xấu.

...

Khi Bùi Ý bước vào phòng, cậu mới nhận ra mình căng thẳng đến mức chỉ lấy cái mở nắp chai mà quên lấy ly rượu, cậu sợ mở cửa sẽ gây ra tiếng ồn lớn nên suy nghĩ một chút không định mở cửa mà trực tiếp uống luôn.

Nút chai rượu dễ dàng được rút ra, mùi thơm độc đáo của rượu vang đỏ ngay lập tức lan tỏa khắp phòng.

Trước đây Bùi Ý chắc chắn sẽ đủ tỉnh táo để nhàn nhã hưởng thụ, nhưng bây giờ thì khác, sao cậu có thể quan tâm nhiều đến vậy?Cậu giơ chai rượu uống hai ngụm, tức khắc cảm thấy mỹ mãn mà híp híp mắt.

Quá tuyệt!

Cuối cùng cũng không có ai quản mình uống rượu nữa!(つ✧ω✧)つ

...

Bạc Việt Minh nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng trong đầu lại không ngừng hồi tưởng lại tia hưng phấn loé qua trong ánh mắt Bùi Ý, hắn luôn cảm thấy nhóc mèo con đang giấu gì đó sau lưng mình.

Càng nghĩ càng không ngủ được.

Chờ đến khi cảm giác chua xót ở đôi mắt tan đi, Bạc Việt Minh nhịn không được đứng dậy bật đèn, nhìn thoáng qua thời gian ——

Bất tri bất giác đã 12h30 rồi.

"Lúc này hẳn là em ấy ngủ rồi?"

Bạc Việt Minh mơ hồ lẩm bẩm, nhưng bản năng xúc động lớn hơn lý trí, hắn lặng lẽ mở cửa phòng.

Đèn trong phòng khách nhỏ vẫn sáng.

Bạc Việt Minh nhìn lướt qua tủ rượu trên tường, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, không đợi hắn cẩn thận nhìn rõ, phòng ngủ phụ vang lên tiếng Tham Trường làm nũng kêu to.

Cùng lúc đó vang lên tiếng từ chối: "Không, không cho em ăn cá khô nhỏ nữa, anh, anh đã cho em rất nhiều rồi!"

"...."

Khác với ngày thường nói rõ ràng, nhưng chỉ là giọng điệu và tạm dừng đều không bình thường, hình như là...say rượu nói lắp bắp.

Đây là uống trộm rượu sau lưng mình?

Bạc Việt Minh đột nhiên phản ứng lại, trong lúc nhất thời không biết nên tức giận hay buồn cười, hắn nheo mắt lại, đi đến gần phòng ngủ phụ, gõ cửa thăm dò.

Động tĩnh trong phòng chợt lớn hơn chút, sau một lúc lâu mới phát ra một tiếng mơ mơ màng màng: "Ai, ai vậy?"

Bạc Việt Minh đơn giản rõ ràng nói: "Bùi Ý, mở cửa."

Âm thanh truyền ra lắp bắp: "Đã...đã ngủ rồi."

Bạc Việt Minh không tin: "Mở cửa."

Lại một sự im lặng ngắn ngủi, cửa phòng lúc này mới từ bên trong mở ra một lối nhỏ.

Vẫn là Bùi Ý vô tình say rượu đứng ở cửa híp mắt, sau khi xác nhận bên ngoài là người mà mình nhận thức được, ngoan ngoãn tươi cười còn dính thêm một tia chột dạ.

"Hắc hắc nhị ca."

"..."

Bạc Việt Minh nhìn cậu đã bị men say thấm vào mặt, lại thoáng nhìn qua chai rượu trong tay cậu, chỉ còn hơn một nửa chai, biết rõ cố hỏi: "Uống cái gì đây?"

Hắn nhớ rõ lần trước Bùi Ý say rượu, ngày hôm sau tỉnh lại sau hoàn toàn quên hết, hiện giờ uống hơn nửa chai, khẳng định cũng sẽ quên đến không còn một mảnh!

Bùi Ý bị cảm giác say kích đến quên hết tất cả, cao giọng tỏ vẻ: "Em uống...uống sữa bò!"

"..."

Bạc Việt Minh ánh mắt hơi chếch đi, hừ cười.

Sữa bò?

Nhóc mèo con say rượu như này rồi mà vẫn có thể bịa ra lời nói dối để đối phó hắn.

Ly sữa bò mà hắn đưa trước khi đi ngủ gần như còn nguyên vẹn trên bàn.

Bùi Ý tự cho là đã lừa gạt được Bạc Việt Minh, men say trong cơ thể nóng dần lên.

Cậu có chút khát mà li3m li3m môi, khẽ meo meo mà lần nữa giơ chai rượu lên, mới uống một ngụm nhỏ, chai rượu trong tay bỗng nhiên nhẹ đi ——

Bạc Việt Minh lấy bình rượu, nghiêm túc nói: "Không được uống nữa."

Bùi Ý không vui mà nhíu mày, duỗi tay phải đoạt lấy, kết quả chân trái vấp phải chân phải trực tiếp ngã vào lòng ngực Bạc Việt Minh, lời trách cứ còn chưa nói ra khỏi miệng đột nhiên biến thành một tiếng âm thanh nức nở, vừa đáng yêu vừa đáng thương.

"Cẩn thận."

Bạc Việt Minh sợ Bùi Ý té ngã, đưa tay đỡ người trong lòng, sau đó tùy ý đặt chai rượu lên tủ bên trong cửa.

"Hưm, nóng quá."

Bùi Ý vốn sợ nóng cảm nhận được sự mát mẻ sảng khoái trên cơ thể Bạc Việt Minh, h@m muốn uống nước trong nháy mắt đã thay đổi.

Cậu vòng tay ôm lấy người trước mặt, không chút do dự dán cả thân mình lên để hấp thụ hơi lạnh.

Chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo rơi ra.Bạc Việt Minh lơ đãng cúi đầu, liền nhìn thấy quang cảnh ở phía sau áo choàng tắm, làn da quanh năm giấu ở dưới lớp quần áo quá mức trắng nõn, dính chút rượu cũng ửng đỏ cả một mảng lớn.

Mê người vô cùng.

"..."

Bạc Việt Minh hô hấp chậm một nhịp, chỉ cảm thấy chua xót ở đôi mắt dần ngóc đầu trở lại.

Bùi Ý cố tình trong lòng ngực còn không hề hay biết, hai tròng mắt ươn ướt mang theo cảm giác say, giống như là bị người khi dễ tàn nhẫn, đôi môi hồng nhạt lúc đóng lúc mở, khó chịu mà hừ hừ: "Em khát."

Bạc Việt Minh không có cách nào đối phó với cậu, cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: "Vậy em buông tay ra trước, tôi đi lấy nước cho em."

"Không, không cần."

Bùi Ý theo bản năng mà dính càng chặt, mơ hồ không rõ hỏi: "Nếu anh chạy thì sao bây giờ?"

Bạc Việt Minh hừ cười: "Đây là nhà của tôi, còn có thể chạy đi đâu được nữa?"

Bùi Ý tạm dừng suy nghĩ trong chốc lát, không nghĩ ra kết quả, chỉ có thể rúc ở trong lòng ngực hắn rầm rì lặp lại câu kìa vài lần: "... khát quá."

"Bây giờ mới biết khát? Ai bảo em lén lút uống nhiều rượu như vậy?"

Bùi Ý đột nhiên ngẩng đầu, kiên quyết nhấn mạnh: "Emuống rượu rất tốt! Em có thể, em có thể uống!"

Bạc Việt Minh hỏi lại: "Vậy còn muốn uống nước không?"

"Muốn."

Nhóc mèo con say rượu co được dãn được.

"..."

Bạc Việt Minh bất đắc dĩ, đành phải bế Bùi Ý đi đến sô pha trong phòng khách nhỏ.

Sống 26 năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn học cách chăm sóc người khác.

Bạc Việt Minh một tay ôm Bùi Ý, một tay rót nước ấm, còn tri kỷ mà đưa đến bên miệng đối phương: "Uống đi, uống xong sẽ hết khát."

Bùi Ý nhìn chằm chằm cốc nước sôi để nguội, nghiêng đầu nói: "Rượu trắng sao? Em cũng có thể uống."

"..."

Bạc Việt Minh yên lặng nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười nhuốm một xíu tức giận.

Lúc nào rồi mà vẫn còn nghĩ đến chuyện uống rượu.

Cũng may Bùi Ý kịp thời nhận lấy ly nước, uống bằng cả hai tay rồi ngoan ngoãn đưa lại.

Bạc Việt Minh hỏi: "Muốn nữa không?"

Bùi Ý lắc lắc đầu, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.

Bạc Việt Minh bị ánh mắt chuyên chú của cậu nhìn chằm chằm hô hấp nóng lên, có chút không được tự nhiên: "Nhìn cái gì?"

Bùi Ý lắc đầu không nói lời nào, lăn hầu kết.

Cậu dùng đầu ngón tay chọc chọc gương mặt Bạc Việt Minh, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà ra, nhéo má hắn: "Anh lớn lên thật đẹp trai."

Đây không phải lần đầu tiên Bạc Việt Minh nghe được câu khen ngợi như vậy, nhưng mỗi lần nghe Bùi Ý khen mình, trong lòng luôn có một niềm vui không thể giải thích được.

Hắn không cự tuyệt người trước mắt hồ nháo, trở tay nắm lấy bàn tay ấm áp của cậu, xúc động hỏi lại: "Tôi đẹp, hay là Yến Sầm đẹp hơn?"

"Hửm?"

Bùi Ý mộng bức mà chớp chớp mắt, trong lúc nhất thời không nhớ tới "Yến Sầm" là ai.

Bạc Việt Minh nhớ tới trước mắt người đối với Yến Sầm từng có đủ loại "vi diệu", trong lòng dâng lên ghen tuông mà chính hắn cũng không để ý, bám riết không tha mà truy hỏi: "Bùi Ý, tôi đẹp, hay là Yến Sầm đẹp hơn?"

Bùi Ý thong thả lọc lại những thông tin trong câu hỏi này, trong đầu đột nhiên nhớ tới thân phận của người trước mắt.

Cậu một lần quay trở lại trong lòng ngực Bạc Việt Minh: "Nhị ca đẹp hơn."

Bạc Việt Minh nhướng mày, lại tiếp tục hỏi: "Lê Vu An và tôi, ai là người tốt hơn?"

Bùi Ý nhíu mày, trong lúc nhất thời không để ý đối phương đang nói đến ai, cậu thành thật nhiệt liệt nói: "Nhị ca là người đẹp nhất! Cũng chính là người em thích nhất ——"

Trong các nhân vật trong sách.

"Ợ!"

Bùi Ý ợ lên một chút, dừng lại ở phần hình dung còn đang dang dở.

Bạc Việt Minh đương nhiên không biết những lời ẩn ý sâu xa này, nhưng trong đáy mắt lại hiện ra nụ cười: "Thật sao?"

Bùi Ý dùng sức gật gật đầu: "Thật!"

Bạc Việt Minh nắm chặt tay cậu không buông, mang theo tia cẩn thẩm thăm dò mà chính mình cũng chưa phát hiện: "Thích cái gì ở tôi? mắt tôi không nhìn thấy, hoàn cảnh ở nhà họ Bạc không tốt, từ nhỏ không được yêu thương."

"Huh......"

Thời gian Bùi Ý phản ứng càng lâu, lời nói ra lại vẫn là an ủi: "Nhị ca chính là...chính là người tốt nhất trên thế giới!"

Là " nhân vật phản diện trong nguyên tác" thì thế nào? Từ khi xuyên sách đến nay, tất cả mọi người mà cậu gặp không thể so sánh được với Bạc Việt Minh.

Đối phương che chở cậu, ngăn chặn những thương tổn cho cậu, còn cho vậy ăn đồ ăn ngon, ngoại trừ....Ngoại trừ việc không cho cậu uống rượu.

"Nhị ca."

"Ừm?"

Hai mắt Bùi Ý bị cảm giác say thấm đến mê ly, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Anh đừng sợ!"

"..."

Đừng sợ?

Tay Bạc Việt Minh chợt buông lỏng, hắn chìm đắm trong sự an ủi ngắn gọn hai chữ này.

Bùi Ý lại ngước lên, chủ động đặt tay lên trên mặt hắn, gần trong gang tấc, hô hấp giao nhau: "Mắt anh sẽ ổn thôi, và mọi thứ......đều sẽ ổn thôi."

Bạc Việt Minh không thể nói xúc động là gì, trở tay nhéo nhẹ một chút sau cổ Bùi Ý: "Em ở bên cạnh tôi cùng tôi tốt lên sao?"

"Ừm..m."

Bùi Ý mẫn cảm mà rụt cổ, phát ra một tiếng ưm ư không thể nghe thấy, như là trả lời, cũng như là làm nũng.

Thần kinh cậu đã bị cảm giác say hoàn toàn làm cho mệt mỏi, ngáp nhỏ một cái, nghiêng đầu dựa vào trên vai Bạc Việt Minh cọ cọ, không nói.

Hơi thở ấm áp phả vào một bên cổ, gây ra cảm giác tê dại quen thuộc.

Bạc Việt Minh chỉ cảm thấy dẫn lửa thiêu thân, rồi lại áp không được cái nóng trong người: "Bùi Ý?"

Đáp lại hắn, là giọng mũi rầm rì khó có thể nhận ra.

Bạc Việt Minh hơi cúi đầu, đem tay Bùi Ý lần nữa nắm lại.

Hắn mang theo một tia không thể khống chế xúc động, môi nhẹ cọ qua mang theo mùi hương trên những sợi mềm mại, bất động rất lâu.

Mãi đến khi xác nhận hơi thở của Bùi Ý dần dần ổn định, Bạc Việt Minh mới điều chỉnh tư thế đứng dậy, dễ dàng bế người đang ngủ trong lòng về phòng ngủ.

Không có được cá khô nhỏ Tham Trường sớm đã chui vào trong ổ mèo, nghe thấy động tĩnh liền thò đầu nhỏ ra: "Meo?"

"Đừng ồn."

Bạc Việt Minh ngăn lại một tiếng, đem Bùi Ý trong lòng ngực dịu dàng đặt ở trên giường, nương theo ánh đèn tối tăm nhìn cậu một hồi lâu ——

Khuôn mặt trắng nõn còn ửng đỏ vì men say, màu môi nhiễm một lớp nước màu đỏ.

Mặt mày nhu hòa, rất ngoan ngoãn.

Bạc Việt Minh đột nhiên nghĩ đến Bùi Ý thỉnh thoảng lộ ra giảo hoạt khi " giả ngốc", khoé miệng không tự chủ được mà cong lên, hắn luôn cảm thấy điều đó phù hợp với tính cách thực sự của hắn hơn.

Bạc Việt Minh không hề chậm chạp trong tình cảm, hắn đã nhận ra sự ưu ái và sức nặng của Bùi Ý trong lòng mình.

Vì vậy, bất kể vì sao đối phương chọn giả ngu, hay tại sao cậu lại bằng lòng chấp nhận liên hôn ở lại nhà họ Bạc, hắn cũng đều nguyện ý cho đối phương đủ không gian và tự do trước khi nói sự thật với hắn.

Bùi Ý không muốn nói, hắn cũng không ép hỏi.

Rốt cuộc mỗi ngày " giả mù" cùng Bùi Ý diễn kịch, lại nhìn cậu trong lúc lơ đãng lộ cái đuôi nhỏ, cũng rất thú vị.

Bạc Việt Minh khẽ cười một tiếng, nghiêng người đắp chăn cho cậu.

Bùi Ý dường như cảm nhận được điều gì đó trong giấc ngủ, đột nhiên kéo Bạc Việt Minh lại: "Đừng động, ngủ đi."

Áo choàng tắm dài người đã lỏng ra hơn phân nửa, từ gương mặt đến cổ trở xuống, đều ửng hồng rất mê người.

"..."

Là em muốn tôi ở lại.

Ánh mắt Bạc Việt Minh tối sầm xuống, trở tay nắm lấy bàn tay "không an phận" của Bùi Ý.

Hắn nằm xuống bên kia giường, trực tiếp ôm người kia vào lòng không nói một lời, một lần nữa đắp chăn đàng hoàng.

Có lẽ cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên chăn, trong lúc Bùi Ý mơ ngủ dùng sức dán chặt, hừ hừ hai tiếng tiếp tục ngủ.

Đối với cái ôm bất thình lình này hắn không cảm thấy khó chịu.

Bạc Việt Minh chậm rãi gỡ bỏ tảng đá lớn trong lòng xuống, thỏa mãn mà thở dài: "Ngủ ngon, mèo con."

[ P/s: Chậc chậc! Nói trước bước không qua, bị conditinhyeu quật rồi nha =)) ]

...

Đồng hồ sinh học của Bạc Việt Minh luôn đúng giờ, khi tỉnh dậy, cánh tay bị cảm giác tê dại quen thuộc chiếm giữ.

Chăn của hai người đã bị Bùi Ý đá gần như toàn bộ, nhưng đầu sỏ gây tội vẫn không biết gì khoác cả tay cả chân lên người hắn, say rượu ngủ ngon lành.

Bạc Việt Minh hiếm khi muốn ngủ nướng thêm một lúc nữa, nhưng rất mau đã bị lý trí đè ép trở về.

Nếu ngủ thêm một nữa sẽ không sao, nhưng sợ sau khi Bùi Ý tỉnh lại sau sẽ giật mình đến phát ngốc, hắn còn muốn chơi đùa với nhóc mèo con thêm một chút nữa, nên không thể làm lộ bí mật được.

Bạc Việt Minh một lần nữa đắp chăn cho Bùi Ý, nhanh chóng đứng dậy xuống giường.

Hắn đặt chai rượu vang đỏ của ngày hôm qua lên bàn cạnh giường ngủ rồi ra khỏi phòng, giả vờ như cái gì cũng không thấy.

So với "bị bắt quay ngựa", Bạc Việt Minh càng mong chờ Bùi Ý vào một ngày nào đó sẽ chủ động nói cho hắn biết tất cả, nếu nhóc mèo con thích diễn hắn sẽ tiếp tục diễn cùng cậu.

Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.

Tiếp theo là một thanh âm kinh ngạc vang lên: "Nhị thiếu gia?"

Bạc Việt Minh di chuyển mắt và thấy chú Khải đang đứng ở trước cửa hành lang.

Chú Khải vốn là muốn xem Bạc Việt Minh đã dậy chưa, lại không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy, nhất thời không biết nên tiến hay lùi.

Ông thân làm trưởng bối thật sự không thể nhịn xuống quan tâm, hỏi một câu: "Nhị thiếu gia, cậu và tiểu tiên sinh đây là?"

"Không có gì, Bùi Ý tối hôm qua uống say."

Bạc Việt Minh nhanh chóng đi ra ngoài vài bước, hạ giọng sợ đánh thức người trong phòng: "Cứ coi như chúng ta không biết chuyện Bùi Ý uống rượu đi, chú trước hết đi chuẩn bị ít trái cây giải rượu và nước mật ong chờ em ấy tỉnh lại rồi uống."

Chú Khải sửng sốt vài giây, đột nhiên không hiểu hai người trẻ tuổi này đang làm chuyện gì, nhưng ông vẫn là lựa chọn đáp ứng: "Vâng."

"Nhị thiếu gia cậu muốn ăn gì? Tôi bảo phòng bếp chuẩn bị cháo."

"Ừ, cháo đi."

Bạc Việt Minh nhớ tới tình huống của Bùi Ý, bất đắc dĩ nói: "Phỏng chừng hôm nay Bùi Ý sẽ không dậy, để phòng bếp chuẩn bị bữa trưa sớm, tôi về phòng tắm rửa rồi xuống tầng."

"Vâng."

...

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa.

Bùi Ý ủ rũ cụp đuôi ngồi trước bàn, ăn không nhiều mà cứ bóc nho nhét vào miệng, hy vọng sẽ lập tức xua đi lượng cồn còn sót lại trong cơ thể.

Đã lâu rồi cậu không được uống rượu thoả thích.

Tối hôm qua không ai quản cậu liền không khống chế được bản thân, nói chỉ uống một phần ba thôi, kết quả càng uống càng hăng, đến cuối say không biết trời đất là gì ngủ một giấc tới sáng.

Bùi Ý nghĩ đến đây, có chút chột dạ mà liếc nhìn Bạc Việt Minh đối diện.

Ánh mắt đối phương hơi có chút vô lực mà buông xuống, thong thả ung dung mà ăn đồ ăn chú Khải đã chuẩn bị, hoàn toàn không thấy được trạng thái say rượu của cậu, hẳn là ngày hôm qua hắn không phát hiện không phát hiện mình uống rượu.

Bùi Ý âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

May sau khi cậu uống rượu xong rất ngoan ngoãn, không nháo ra chuyện gì xấu.

Tham Trường ngồi ở góc bàn đột nhiên nhảy lên ghế dựa, đứng thẳng thân thể ngửi quả nho trong tay Bùi Ý, làm nũng đòi ăn: "Meo ~"

"Không cho."

Bùi Ý siêu nhỏ giọng ngăn lại, rồi đưa một quả nho bóc vỏ khác vào trong miệng.

Lúc này dù có khó chịu đến mấy, cậu cũng phải giả vờ như không có chuyện gì, dù sao cậu cũng không dám xin thuốc giải rượu, may mà nho cũng có tác dụng giải rượu, ăn nhiều một chút cũng không sợ bị lộ.

Bùi Ý ăn hết quả này đến quả khác hai má thỉnh thoảng sẽ phồng lên.

Trong lúc cậu không chú ý Bạc Việt Minh lén nhìn cậu, trong mắt thoảng qua tia bất đắc dĩ——

Lúc này không cho thuốc giải rượu cũng tốt.

Để cho nhóc mèo con nhớ, tửu lượng không tốt không nên làm bậy.

"Nhị thiếu gia."

Chú Khải từ ngoài biệt thự trở về, đến gần bàn ăn nói: "Tam tiểu thư đã từ nước ngoài trở về."

Đuôi lông mày Bạc Việt Minh hơi nhếch lên: "Bạc Kiều đã trở lại?"

Đang ăn nho Bùi Ý nghe thấy lời này, vô thức dựng hai tai lên, trong đầu bắt đầu hồi tưởng nhân vật "Bạc Kiều" này ——

Đối phương là chị em song sinh với Bạc Vọng, cũng là em gái cùng cha khác mẹ của Bạc Việt Minh, đứng thứ ba trong toàn bộ nhà họ Bạc.

Bạc Kiều từ nhỏ đã ở nhà họ Tiết, lớn lên dưới sự chăm sóc của ông bà ngoại, từ khi học cấp 3 cô đã chọn đi du học, tính cách tương đối dũng cảm và độc lập.

Bùi Ý nhớ rõ, ngoại trừ Bạc lão phu nhân ở ngoài, Bạc Kiều là người duy nhất trong nguyên tác không có bất kỳ thành kiến ​​nào với Bạc Việt Minh, nhưng dù sao cũng là anh em cùng cha khác mẹ, quan hệ không tính là quá thân cận.

"Là hôm qua mới trở về."

"Người giúp việc vừa chuyển lời, nói chúng ta đã lâu không gặp, Tam tiểu thư nói rất nhớ mọi người, muốn mời chúng ta tối nay tới nhà chính họp mặt."

Chú Khải liếc nhìn Bùi Ý vẫn đang bóc nho, kể lại tất cả những gì mình đã biết: "Nhị thiếu gia, cậu có đi không?"

Bùi Ý thực sự muốn gặp tam tiểu thư trong lời đồn, nhưng cô ấy không mời cậu, cậu cũng không thể đưa ra quyết định thay cho Bạc Việt Minh.

"Đi."

Bạc Việt Minh suy xét đồng ý, còn như có như không mà liếc nhìn người đối diện: "Bùi Ý cũng đi theo cùng đi."

Đại phòng và nhị phòng, nói không chừng đêm nay có những thứ hấp dẫn để xem.

Một khi đã như vậy, hắn mang nhóc mèo con hay tò mò trộn lẫn một chân, chưa chắc không thể.

...

Buổi tối 6 giờ.

Bạc Việt Minh mang theo Bùi Ý đúng giờ đến nhà chính, bầu không khí náo nhiệt trong phòng chớp mắt đình trệ.

Trong lúc im lặng, Bùi Ý nhanh chóng quan sát lần lượt từng người trên bàn cơm ——

Bạc lão gia tử ngồi ở ghế chủ vị, một trái một phải hai bên sườn là con trai cả Bạc Lập Huy, con thứ Bạc Lập Hồng, cũng chính là trong miệng người ngoài gọi "Đại phòng, nhị phòng".

Tiết Mẫn ngồi bên cạnh chồng, nhìn về phía Bạc Việt Minh trong ánh mắt trước sau như một: không vui.

Người chồng phong lưu đa tình của bà đã có quan hệ tình cảm trước khi kết hôn, thậm chí còn sinh trước bà một đứa con trai, làm người ai có thể dễ chịu được? Huống chi Bạc Việt Minh được Bạc lão phu nhân yêu thích, thậm chí còn vượt qua cả Bạc Vọng!

Tưởng tượng đến con trai út nhà mình ngoài ý muốn gãy xương, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, vẻ mặt Tiết Mẫn càng trở nên khó coi.

Nếu không phải Bạc Việt Minh ở trong bữa tiệc gây khó dễ, Bạc Vọng sẽ chạy không tới quán bar uống rượu? Sẽ không bị gãy xương? Tất cả đều do tên tạp chủng này gây lên!

Đôi mắt ẩn dưới cặp kính dẫn đường của Bạc Việt Minh nhìn rõ tình hình, trực tiếp bỏ qua một chút địch ý không đáng kể, hạ mắt xuống để hạn chế tầm nhìn, dùng gậy dẫn đường từ từ đến gần.

Bùi Ý đi theo bên người hẳn, đồng dạng cũng giả vờ căng thẳng.

Phía sau tiếng bước chân vang lên, giọng nói Bạc Quan Thành vang lên: "Việt Minh cuối cùng em cũng tới rồi, anh đang chuẩn bị kêu người tới đón em tới."

Bạc Việt Minh cùng Bùi Ý đồng thời thoảng qua một tia chán ghét, lại cực nhanh ẩn vào giữa mày.

Bạc Quan Thành đến gần, chủ động vỗ vỗ bả vai Bạc Việt Minh: "Đi đến chỗ ngồi có được không? Để anh giúp em?"

Bạc Việt Minh từ chối: "Không nhọc anh họ lo lắng, có chú Khải dẫn đường là được."

Hai người "huynh đệ hữu hảo" mà nói chuyện với nhau hai câu, từng người ngồi vào chỗ.

Con dâu trưởng không tới, Bạc Quan Thành và ba Bạc Lập Huy ngồi cạnh nhau, còn Bạc Việt Minh và Bùi Ý, hai người ngồi cách Tiết Mẫn một ghế nên ngồi ở cuối.

Bạc Quan Thành mỉm cười nhìn về phía đối diện: "Nhị thẩm, vết thương ở chân của Tiểu Vọng đã đỡ hơn chưa? Cháu đã liên hệ với một chuyên gia chỉnh hình rất giỏi. Nếu cần thiết, ông ấy có thể tiến hành kiểm tra chi tiết hơn cho Tiểu Vọng."

Gã từ trước đến nay đều rất giỏi ngụy trang.

Tiết Mẫn lo lắng cho tình trạng chân của con trai mình, nghe vậy tức khắc vui vẻ ra mặt: "Ai, cảm ơn Quan Thành đã lo lắng."

Nói xong, bà lại nhìn về phía Bạc Việt Minh bên cạnh, thấp giọng nói thầm: "Đồng dạng là anh, sao lại khác biệt lớn như vậy."

Bạc Lập Hồng không dấu vết mà kéo áo vợ, ý bảo bà nói ít thôi, kết quả gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của Tiết Mẫn.

Bùi Ý đem một màn này thu vào trong mắt, như cũ bình tĩnh nhìn Bạc Việt Minh, thầm nghĩ ——

Một người anh họ làm bộ làm tịch mà " tỏ ra tốt bụng", một người anh khác lại là ở phía sau màn làm chủ dẫn tới "gãy xương".

Sự khác biệt này có thể không lớn sao?

Bạc Quan Thành giả vờ như không để ý đến mâu thuẫn nhỏ giữa hai vợ chồng ở nhị phòng, tiếp tục cười hỏi: "Kiều Kiều đâu? Nói không phải đêm nay đón gió tẩy trần cho em ấy sao? Hiện tại cả nhà đều đến đông đủ rồi, sao bây giờ còn chưa đến?"

Bạc lão gia tử ngồi ở vị trí chủ vị nghe thấy lời này, như có như không mà hít một hơi thật sâu.

Tiết Mẫn vội vàng giải thích: "Ba, mọi người chờ một chút, Kiều Kiều lâu lắm rồi không trở về, buổi chiều ngủ bù lại sức, con bé cũng phải có thời gian để trang điểm xinh đẹp..."

Bạc Lập Hồng nói tiếp: "Con đã thúc giục con bé rồi, sẽ tới nhanh thôi."

"Từ từ cũng không sao." Bạc lão gia tử phát ra tiếng.

Ông ta nhìn những người hầu và quản gia đang đứng bên bàn ăn, yêu cầu: "Ngoại trừ lão Thân, những người khác đều rời đi đi, đây chỉ là một bữa tiệc gia đình nhỏ, không cần nhiều người như vậy đứng xung quanh hầu hạ."

Chú Khải nghe thấy lời này, lo lắng nhíu mày: "Lão gia tử, mắt nhị thiếu gia không tiện, tôi......"

Bạc lão gia tử cau mày: "Bảo ông đi ra ngoài thì cứ đi ra ngoài đi, lão Thân làm tổng quản gia còn đứng ở chỗ này, chẳng lẽ để cháu trai tôi đói không ăn được cơm sao?"

"..."

Bạc Việt Minh thấp giọng nói: "Chú Khải, tôi không sao."

Chú Khải biết tình huống thật sự của Bạc Việt Minh, cũng không nói lại được với Bạc lão gia tử, đành phải khẽ gật đầu lui về phía sau.

Như để giảm bớt sự im lặng và xấu hổ, Bạc Quan Thành đột nhiên lên tiếng: "Ông nội, trước đây không phải ông nói ông ăn không ngon sao? Cháu mang theo một chút sơn trà tốt nhất đến cho ông, k ích thích vị giác làm ấm dạ dày."

"Nếu Kiều Kiều còn chưa tới, cháu pha cho mỗi người một cốc, mọi người đều có nếm thử?"

Đối với Bạc Quan Thành vị cháu trai này, Bạc lão gia tử luôn phá lệ thiên vị và ưu ái: "Được, chúng ta thử uống đi."

Bạc Quan Thành liếc nhìn người người hầu A Khai bên cạnh, người sau hiểu ý, đi thẳng về phía quầy nước ngoài bếp.

Chưa đầy năm phút, đối phương đã mang khay trà quay lại.

Người hầu A Khai bắt đầu phục vụ trà cho Bạc lão gia tử ở chủ vị, rồi theo thứ tự từ trái sang phải.

Bạc Quan Thành nhìn chăm chú vào cốc trà thuốc sơn tra đang tỏa khói nóng, tùy ý để A Khai đưa cốc trà bốc khói tới trước mặt Bùi Ý.

"Bùi tiểu thiếu gia, trà của cậu."

Bùi Ý ngắn ngủi im lặng mà nghiêng đầu, đối diện tầm mắt của người hầu A Khai: "Nóng quá."

A Khai bị ánh mắt cậu nhìn chằm chằm làm cho căng thẳng một lúc rồi mới đáp: "Đúng vậy, Bùi tiểu thiếu gia xin hãy cẩn thận."

"...."

Bạc Việt Minh im lặng quan sát tất cả những điều này qua tròng kính, hắn nhạy bén nhận thấy có điều gì đó không ổn ——

Người hầu này mới tới sao?

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy người này bên cạnh Bạc Quan Thành.

Trong lúc suy tư, người hầu A Khai bưng lên một tách trà cũng đang bốc khói, cẩn thận đưa vào tay Bạc Việt Minh: "Nhị thiếu gia, trà của anh."

Bạc Việt Minh ngay lập tức nhận ra điều gì đó và hơi co cánh tay phải lại, quả nhiên, chiếc cốc của A Khai đột nhiên nghiêng "vô tình".

Trà nóng ở nhiệt độ nhất định vương vãi trên bàn, va chạm với bát đĩa bên cạnh tạo ra tiếng lạch cạch.

Bạc Việt Minh nhanh chóng che lại cánh tay phải của mình, phát ra một thanh âm trầm khàn cực kỳ đau đớn, hoảng sợ đứng dậy lui về phía sau, kết quả vô ý xô đổ ghế, lại phát ra một tiếng động lớn.

A Khai hoảng sợ "Nhị thiếu gia, thật xin lỗi! Là tôi không cầm chắc!"

Ánh mắt Bùi Ý ngồi bên cạnh đột nhiên thay đổi ——

Không cầm chắc?

Thật sự coi cậu là tên ngốc sao?

Cư nhiên còn dám ở dưới mí mắt cậu động thủ với Bạc Việt Minh?

Bùi Ý quyết đoán cầm lấy cốc trà của mình, hất thật mạnh vào cánh tay A Khai, giả điên kêu gào: "Quá nóng, không uống!"

A Khai bên cạnh không dự đoán được Bùi Ý sẽ đột nhiên "nổi điên", hơi nóng trên cánh tay trong nháy mắt truyền đến trái tim.

"—— tê!"

Vẻ hoảng sợ giả tạo trên mặt anh ta nứt ra và được thay thế bằng nỗi đau thực sự.

Theo sau một biến cố đột ngột này, sự chú ý của mọi người tập trung lại thì thầm vào tai nhau nói.

Bạc Lập Hồng có chút kinh ngạc, nhưng ông lại không quan tâm đ ến vết thương con trai mình, Tiết Mẫn tràn ra một tiếng cười không thể nghe thấy.

Bạc Quan Thành nhìn vẻ mặt Bạc Việt Minh vẫn duy trì đau đớn, sâu trong đồng tử thoảng qua một tia u ám, nghi ngờ trong lòng lúc này mới biến mất.

Gã cố tình chọn bữa tối này để yêu cầu người hầu của mình làm một số thủ thuật, chỉ để kiểm tra tình trạng mắt của Bạc Việt Minh trước mặt tất cả mọi người——

Người bình thường nhất định sẽ né tránh trong khoảnh khắc nhận thấy trà nóng được đưa tới, nhưng Bạc Việt Minh lại không kịp phản ứng, thậm chí sau khi rót trà nóng, hắn còn đứng dậy né tránh.

Bùi Hoán nói thấy Bạc Việt Minh xuất hiện ở G.M, hắn còn tưởng hai mắt của mình đã lành?

Không nghĩ tới, qua bốn tháng vẫn là một người mù!

Rất hợp ý gã.

Bạc Quan Thành phán đoán tình huống, cùng lúc đó, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên ——

Bạc Kiều xuất hiện trong bộ váy đỏ rực rỡ.

Cô vừa đến cửa chính liền chú ý tới tình huống bên trong, không đợi mọi người mở miệng, cô đã hướng về quản gia mà trách móc.

"Xảy ra chuyện mà ngây ngốc ở chỗ này, còn không chạy nhanh đi lấy túi chườm nước đá đưa cho anh hai tôi chườm?"

"Lão gia tử đau lòng cho anh hai phản ứng không kịp, ông đến một chút sơ cứu khẩn cấp còn không có, sao lên làm được tổng quản gia vậy? Dựa ngươi cái mặt già này sao?"

Lời này nói được trắng ra, nửa câu sau không hề giữ lại một chút mặt mũi cho tổng quản gia.

"..."

Sắc mặt lão Thân ngượng ngùng, lão lùi lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Bạc lão gia tử, vội vàng xoay người đi lấy túi chườm nước đá.

Bùi Ý không chú ý đến tam tiểu thư vừa mới xuất hiện, nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Bạc Việt Minh, muốn kiểm tra tình trạng tay phải của hắn: "Nhị ca, tay."

Trên thực tế, vào lúc đó, Bạc Việt Minh đã có chút đề phòng.

Chỉ là ở trước mắt nhiều người, hắn không thể né tránh đến quá mức đột ngột, để tránh bị phát hiện.

Tuy nhiên, Bạc Việt Minh vẫn tránh được phần nguy hiểm hơn ở cổ tay, chỉ có đầu ngón tay và mu bàn tay bị tổn thương chút ít, còn phản ứng cường điệu vừa rồi là hắn đều dùng nó để lừa gạt mọi người.

Bùi Ý nhìn thấy ngón tay đã đỏ bừng thậm chí còn phồng rộp của Bạc Việt Minh, hô hấp run lên: "Nóng, có đau hay không?"

Bạc Việt Minh có khả năng chịu đau rất mạnh, vết bỏng này hoàn toàn có thể khống chế được, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng hiếm thấy của Bùi Ý, lời nói đến bên miệng lại đặc biệt tâm cơ mà sửa lại: "Ừ, có một chút."

Vừa dứt lời, quả nhiên hắn nhìn thấy trong mắt nhóc mèo con càng thêm lo lắng.

Lúc này, Bạc Kiều đang đứng ở cuối bàn ăn bừa bộn, nheo mắt nhìn người hầu A Khai, đường kẻ mắt màu đỏ hướng lên trên khiến ánh mắt của cô càng sắc bén hơn.

A Khai không biết nhiều về vị yam tiểu thư này nên vô thức bào chữa cho mình: "Tam tiểu thư, là, là vấn đề của tôi"

Bạc Kiều hừ một tiếng: " Đương nhiên là vấn đề của anh, nếu không thì còn có thể là ai nữa? Anh thậm chí còn mắc sai lầm trong cách rót trà và rót nước cơ bản nhất?"

"Anh họ." Cô nhìn về phía Bạc Quan Thành cười hỏi: " Sao anh lại giữ một người như vậy bên mình thế? Nhà lớn chắc chắn không thiếu tiền đi? Anh thậm chí còn không tuyển được người hầu tốt hơn sao?"

"..."

Bạc Quan Thành nhất thời nghẹn họng.

Bạc Lập Huy bên cạnh tức khắc cảm thấy hơi chột dạ không nhịn được, ho nhẹ một tiếng.

Tiết Mẫn thấy con gái mình vừa đến mồm miệng đã như khẩu súng bắn liên thanh, vội vàng đứng dậy ý bảo: "Kiều Kiều, người hầu thỉnh thoảng mắc lỗi trong công việc là chuyện bình thường, con đừng nói bừa nữa."

Bùi Ý nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt ——

Thỉnh thoảng mắc lỗi trong công việc là chuyện bình thường? Giả vờ khoan dung làm gì? Tôi mà là người khác chắc cũng vô ý đổ nước trà nóng trên tay Bạc Vọng đấy!

Nếu không phải người trong nhà, mới không đau lòng, không tức giận!

Tiết Mẫn tiếp tục nói: "Mau vào chào ông nội con đi."

Bạc Kiều nhìn về phía Bạc lão gia tử, cười xin lỗi: "Ông nội, cháu ở nước ngoài đã lâu, thích nói chuyện thẳng thắn, mong ông đừng để ý."

Dù sao cũng là đưa cháu gái duy nhất của mình, Bạc lão gia tử vẫn còn tính khoan dung: "Được rồi, đều ngồi đi."

Bạc Kiều nhìn Bạc Việt Minh đã chườm đá xong, mỉm cười ra hiệu với A Khai: "Còn ở đây làm gì?"

"Chính anh đã làm sai chuyện còn bị thương đến anh hai tôi, còn chọc đến Bùi tiểu thiếu gia không vui, với vết thương của anh, sẽ không chờ chúng tôi gọi xe cứu thương tới rước anh chứ?"

"..."

Vẻ mặt A Khai trở nên xấu hổ cực độ.

Anh ta nhìn thoáng qua Bạc Quan Thành không hề phản ứng, chịu đựng tức giận cùng nghẹn khuất đi ra ngoài.

Quản gia lão Thân vừa mới bị giáo huấn, không đợi Bạc lão gia tử chỉ thị, nhanh chóng dọn dẹp đống bừa bộn ở cuối bàn ăn, chủ động đỡ Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngồi xuống.

Bạc Kiều thấy vậy, lúc này mới cong môi ngôi bên cạnh Tiết Mẫn.

Đồ ăn được mang lên.

Tâm trí Bùi Ý cuối cùng cũng hoạt động trở lại, cậu bí mật quan sát Bạc Kiều thông qua động tác ăn uống của cô——

Đối phương mặc một chiếc váy dài trên xương quai xanh có xăm một chuỗi ký tự tiếng Anh, tóc được buộc gọn trên đầu, phô bày trọn vẹn vẻ ngoài thanh tú và diễm lệ.

Bạc lão gia tử nhìn đứa cháu gái đã lâu không gặp, trong mắt hiện lên một tia không đồng tình với phong cách ăn mặc của cô, nhưng ông kiềm chế không nhắc đến:"Tiểu Kiều, sao cháu đột nhiên muốn về nước?"

"Cháu ở nước ngoài chán rồi."

Bạc Kiều đẩy nước trà sơn tra trước mặt ra, cầm lên ly champagne bên cạnh uống lên nửa ly nói: "Ông nội, cháu cũng muốn làm việc cho nhà họ Bạc, ông sắp xếp cho cháu một vị trí giám đốc trong tập đoàn đi."

"..."

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều im lặng.

Bạc Việt Minh che túi nước đá lại, đột nhiên cảm thấy mình đã đánh giá thấp người em gái đã lâu không gặp này.

Trong một công ty lớn như nhà họ Bạc, có sự tham gia của Bạc Lập Huy và Bạc lập Hồng, bất kỳ sự sắp xếp hoặc thay đổi vị trí nào cũng có thể ảnh hưởng đến hướng đi quyền lực trong tương lai.

Bạc Kiều nói ra dễ dàng, nhưng sức nặng của lời nói này không hề nhẹ.

Bùi Ý cũng nghe hiểu được ý này cũng rất hứng thú chờ đợi câu trả lời của Bạc lão gia tử.

"Tiểu Kiều, một nữ hài tử lấy tiền trong nhà ăn nhậu chơi bời là được, cần gì phải bận tâm đ ến mấy thứ này?"

Bạc lão gia tử không dấu vết mà thoái thác, sau đó ra hiệu cho con trai thứ hai Bạc Lập Hồng: "Nếu cháu không chịu ngồi yên, vậy ông sẽ sắp xếp cho cháu một vị trí nhẹ nhàng hơn trong công ty con."

"Khối lượng công việc ở tập đoàn rất lớn và nặng nề, cháu sao có thể chịu nổi?"

"Thời điểm bà nội làm chủ, nhưng luôn luôn thi hành nam nữ bình đẳng, nhà chúng ta không thịnh hành trọng nam khinh nữ đâu nhỉ?" Bạc Kiều phản bác, đem ly champagne uống một hơi cạn sạch.

"Ông nội, cháu không chê mệt, người nào cũng sẽ có một cương vị, còn không phải là ông nói sao?"

"..."

Ánh mắt Bạc lão gia tử hơi thay đổi.

Tiết Mẫn phát giác ra bầu không khí có gì không đúng, vội vàng giấu tay dưới gầm bàn ngăn con gái mình lại.

Bạc Kiều bình tĩnh buông ly rượu, nhìn như vô hại mà cười hỏi: " Phải không? Bên ngoài cháu nghe được rất nhiều lời bàn tán, nói rằng ông nội rất ưu ái bác và anh họ."

Bạc Quan Thành nhìn thoáng qua Bạc lão gia tử, truy hỏi: "Kiều Kiều, em nghe được chuyện này ở đâu?"

"Chẳng lẽ không phải sao?"

Bạc Kiều nhìn chung quanh một vòng bàn ăn: "Hiện tại tập đoàn đổng sự là bác, tổng giám đốc là anh họ, nhị phòng chúng ta nhiều con như vậy, ngoài công ty chi nhánh ra còn có cái gì nữa? Nhân tiện, bác cũng phụ trách một công ty chi nhánh phải không?"

Tính theo cách này thì nhìn phòng căn bản chẳng thu được gì cả.

Bạc lão gia tử dừng lại động tác ăn cơm: "Cháu tuổi còn trẻ, không hiểu đừng nói bừa, mắt Việt Minh không tiện, ta bất đắc dĩ mới bỏ chức vị của thằng bé, tạm thời giao cho Quan Thành quản lý, anh cháu cũng rất vất vả."

Bạc Việt Minh nghe thấy lý do thoái thác buồn cười này, yên lặng cầm túi nước đá sắp tan chảy xuống.

Bùi Ý đồng dạng ở dưới đáy lòng trào phúng ——

Có thể bày tỏ sự thiên vị nói được ra đoàng hoàng như thế, thật đúng là hiếm thấy.

"Vất vả?"

Bạc Kiều cân nhắc từ ngữ này, cất giấu một tia có mục đích: "Dã tâm lớn, đương nhiên sẽ vất vả, nếu chỉ là tạm thời, vậy thay đổi người đi."

——bốp!

Bạc lão gia tử đột nhiên đập đôi đũa xuống mặt, tức giận rõ ràng.

Bạc Lập Hồng nhíu mày: "Kiều Kiều, bớt tranh cãi!"

Bạc Quan Thành ổn định mỉm cười, cực lực hoà giải: "Kiều Kiều, em ở nước ngoài đã lâu, cũng không biết tình hình hiện tại trong tập đoàn. Nếu vị trí không được sắp xếp thích hợp, anh sợ em sẽ bị chỉ trích, ông nội chỉ đang nghĩ tới em."

"Ông nội đang thay anh suy xét chu toàn, vẫn là ở gia đình hai bên suy xét? Có chút người được chiếm được tiện nghi ít đi khoe mẽ đi."

Bạc Kiều đang lo không cơ hội lên án công khai Bạc Quan Thành, sau khi nghe thấy lời này lập tức mở miệng nói ——

"Khi bà nội ở nhà, anh hai đã làm bao nhiêu dự án, kiếm được bao nhiêu tiền cho tập đoàn? Ngay cả dự án Yuanji lúc trước được khen ngợi nhiều cũng là do anh ấy thực hiện phải không?"

"Anh họ, anh nhặt ăn sẵn được của hời còn chưa tính, em nghe nói dự án thương nghiệp Đức qua tay anh? Đã gây bao nhiêu rắc rối? Tập đoàn thiệt hại bao nhiêu, anh cũng hẳn biết rõ nhỉ?"

Lời kia vừa thốt ra, gương mặt tươi cười của Bạc Quan Thành tức khắc không nhịn được.

Bạc Kiều phảng phất còn cảm thấy chưa hết giận: "Ông nội, mắt của anh hai không tốt, nhưng không đồng nghĩa là không bị điếc hay bị câm, càng không phải đầu óc bị làm sao, dựa vào cái gì mà chức vị của anh ấy nói bỏ là bỏ?"

"Nhị phòng chúng ta nên trọng dụng người, đại phòng gây lên chuyện cũng không bị làm sao à?"

"Đều là họ Bạc với nhau, đều là cháu trai cháu gái của ông, đây không phải gọi là thiên vị, thì gọi là gì?"

"..."

Ngực Bạc lão gia tử phập phồng lên xuống, ông ta muốn mắng nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, bị một tiểu bối nói xa xả vào mặt trước mặt tất cả mọi người, mặt mũi đều bị mất sạch, nhưng tất cả những gì cô nói đều là sự thật.

Sự im lặng lặng lẽ lan rộng trong nhà ăn.

Ngoại trừ Bạc Việt Minh vẫn bình tĩnh như cũ, khuôn mặt của mọi người có mặt đều lộ ra vẻ mặt khó coi.

Bùi Ý đem một màn này thu hết vào đáy mắt, nhịn không được dưới đáy lòng vỗ tay nhiệt tình ——

Bạc tam tiểu thư này nói không sai vào đâu được!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio