Tần Dĩ Thuấn lập tức hiểu được ý của Bùi Ý muốn biểu đạt, đôi mắt hẹp dài nheo lại tức khắc hiện ra sắc bén.
"Bùi Hoán! Tôi hỏi cậu, Tiểu Ý mười tuổi năm ấy rơi xuống bể bơi, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là do cậu tạo ra?"
Câu hỏi đơn giản lại khí phách, cơ hồ muốn câu trả lời ngay lập tức.
Bạc Việt Minh khẽ cau mày, ánh mắt tập trung nhìn sườn mặt người yêu, lặng lẽ chờ đợi diễn biến tình hình.
Vợ chồng Bùi thị và An Dương nghe thấy tiếng chất vấn bất thình lòng vang lên, trên mặt không hẹn mà cùng mà lộ ra hoang đường ——
Nhìn toàn bộ giới hào môn ở Đế Kinh, ai mà không biết Bùi tiểu thiếu gia nhà họ Bùi khi mới mười tuổi đã ngoài ý muốn chết đuối, lúc cứu lên liền biến thành kẻ ngốc trở thành trò cười cho mọi người trong giới.
Trước nay đều không có ai hoài nghi vụ tai nạn này, sự cố không phải ngoài ý muốn mà là do người tạo ra!
Bùi Như Chương không nghĩ tới chuyện hôm nay còn liên lụy đến chuyện cũ năm xưa, vốn đã tâm loạn như ma ông lập tức lên tiếng: "Dĩ Thuấn!"
"Mày thân là anh trai, không ngóng trông mọi việc sẽ tốt hơn mà còn khơi mào ra mâu thuẫn!"
Đầu tiên là hoài nghi Bùi Hoán tổn thương lão gia tử, giá họa cho Lê Vu An, sau lại hoài nghi Bùi Ý năm đó chết đuối là do Bùi Hoán làm? Khi đó mới bao lớn?
Bùi Như Chương liếc mắt nhìn Bạc Việt Minh không tỏ thái độ, nói chuyện hơi chút khách khí: "Tiểu Ý đầu óc nó hữu hạn, chỉ nghe nó nói những điều vô nghĩa này, sao có thể coi là sự thật?"
Tần Dĩ Thuấn lại bắt đầu mở chế độ "bảo vệ em trai", lạnh lùng phản bác: "Chính là bởi vì mấy người vẫn luôn coi Tiểu Ý trở thành tên ngốc mà đối đãi, cho nên dù em ấy có nói sự thật, cũng sẽ bị mấy người coi thành lời nói dối."
"Bùi Hoán!"
Tần Dĩ Thuấn làm lơ Bùi Như Chương ngăn cản, một lần nữa điểm danh.
Anh không thuận theo không buông tha mà truy hỏi: "Tôi hỏi cậu, Tiểu Ý năm đó chết đuối, rốt cuộc có liên quan gì đến cậu không?"
Khí tràng của Tần Dĩ Thuấn được mài giũa trong mưa bom bão đạn, bằng kiếm súng thật, rất ít người có thể chịu được tra hỏi gay gắt của anh.
"..."
Dù Bùi Hoán có ngụy trang tốt đến đâu, hơi thở của cậu ta vẫn nhất thời hỗn loạn.
Bùi Ý nhận thấy người trước mặt buông lỏng, trong mắt tràn ra một tia lạnh lẽo, mấy ngày hôm nay, với tư cách là một người xuyên sách, cậu chưa bao giờ nghĩ kỹ về chuyện này——
Thứ nhất là bởi vì trong nguyên tác không có mô tả chi tiết nên không thể phân tích.
Thứ hai là bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, nguyên chủ không còn giữ được ký ức trước và sau khi chết đuối.
Vì thế, Bùi Ý cho rằng nguyên chủ vô tình tự mình rơi xuống nước, cho đến khi cậu vừa biết được chuyện cũ từ miệng Tần Dĩ Thuấn——
Khi Bùi Hoán còn nhỏ, cậu ta dám đẩy nguyên chủ sáu tuổi xuống cầu thang?
Rõ ràng đây là một thói quen xấu đã được nuôi từ nhỏ!
Đã có lần đầu thì không có gì đảm bảo sẽ không có lần hai!
Trực giác Bùi Ý mách bảo có khả năng này, nên bắt lấy thời cơ hỏi vài câu thăm dò, Bùi Hoán im lặng vừa lúc chứng thực suy đoán này.
Mọi chuyện đã đến mức này rồi, không còn khả năng cứu vãn nữa.
Bùi Ý chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt theo nghĩa nghiêm khắc, trong xương cốt quật cường mang theo điểm có thù tất báo.
Đã bắt được cơ hội, vậy cậu không ngại bổ sung thêm một số thông tin cho "sự thật" chưa xác định này.
"Là cậu, đẩy tôi!" Bùi Ý đến gần Bùi Hoán, mặt đối mặt mà nói: "Tôi khó chịu, cậu không nhìn, không giúp tôi."
Chỉ mười ba từ là đủ để mọi người hình dung ra một đoạn chuyện xưa.
Mọi người nghe thấy lời buộc tội ngắn gọn lại khẳng định của ý, mọi người đều biểu cảm khác nhau.
"..."
Bùi Hoán đang ở giữa cơn bão ngôn luận, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã bị lỗi sợ hãi bao vây, cậu ta không bao giờ ngờ đến nợ cũ bốn năm trước mới vừa giải quyết xong, bây giờ nợ cũ lại quay ngược về tận tới 20 năm trước ——
Mặc dù hiện tại xét nghiệm ADN đã tiết lộ thân phận của cậu ta, nhưng trong mắt Bùi Hoán khi còn nhỏ, cậu ta và Bùi Ý đều là cháu ruột của Bùi lão gia tử.
Cậu ta còn lớn hơn Bùi Ý một tuổi, là trưởng tôn danh chính ngôn thuận!
Chính là cái gì? Từ khi từ cậu ta bắt đầu có nhận thức——
Sự chú ý của Bùi lão gia tử, Bùi lão phu nhân luôn đổ dồn vào Bùi Ý, mỗi lần ra ngoài dự tiệc đều mang đối phương đi theo, chưa bao giờ đặt sự chú ý lên cậu ta.
Bùi Ý dù làm gì cũng có thể nhận được vô số lời khen ngợi, còn cậu ta thì sao, luôn bị Bùi Như Chương yêu cầu phải trở nên càng ưu tú, mọi việc đều phải vượt qua người trước!
Bùi Hoán còn nhớ có lần mình ấm ức hỏi Bùi Như Chương: Vì sao mình vẫn luôn nỗ lực, nhưng ông nội và bà nội vẫn luôn thích em trai?
Bùi Như Chương trả lời cậu ta: Bởi vì con là con trai ba, bởi vì con không đủ ưu tú, con muốn ông nội và bà nội chú ý đến con, vậy con phải làm người duy nhất.
Duy nhất?
Cái gì là duy nhất?
Phải chăng sau khi bác qua đời, ba ba trở thành con trai duy nhất của ông nội?
Không có người biết, Bùi Như Chương đơn giản thuận miệng một câu, sẽ gieo xuống hạt giống ác độc vào lòng Bùi Hoán, hơn nữa còn nhanh chóng mọc rễ nảy mầm.
Lần đầu tiên Bùi Hoán làm việc ác là đẩy Bùi Ý xuống cầu thang, kết cục chính là bị Tần Dĩ Thuấn vừa vặn bắt được.
Dưới sự giáo dục khắc nghiệt của đối phương, chột dạ và sợ hãi khiến cậu ta khóc lóc xin tha, ác niệm trong lòng ức chế sinh trưởng.
Chỉ là giáo dục không có trừng phạt, hạt giống không nhổ tận gốc, chung quy sẽ có ngày chúng mọc trở lại!
Năm Bùi Ý mười tuổi, cậu đã giành được giải nhất trong cuộc thi Olympic Toán tiểu học, trong khi Bùi Hoán cũng tham gia, chỉ giành được vị trí thứ ba, sau khi tin tức được truyền về nhà——
Bùi Như Chương đóng cửa mắng cậu ta không tiền đồ, không thể so với Bùi Ý.
Vợ chồng già Bùi thị trong miệng nói cả hai đứa nhỏ đều rất tuyệt, nhưng đối với Bùi Ý thiên vị vẫn rõ ràng như cũ.
Lòng ghen ghét sinh ra ác niệm đã ngủ yên nhiều năm, Bùi Hoán lại nghĩ tới những lời Bùi Như Chương đã nói với mình——
"Chỉ khi Bùi Ý biến mất, con mới có thể trở thành người duy nhất!"
Nghiêm túc mà nói Bùi Ý là tự mình rơi xuống nước, chỉ là Bùi Hoán ở rìa bể bơi đã chứng kiến tất cả.
Trong suốt một phút dài đó, Bùi Hoán đang nấp sau cây cột trang trí của bể bơi, phớt lờ tiếng kêu cứu của em trai mình.
Hai chân cậu ta như là bị đóng đinh, miệng như bị bịt kín, mà đôi mắt cứ như vậy nhìn đối phương từng chút từng chút mất đi sức lực, chìm xuống.
Sau đó, Bùi Ý được quản gia đi ngang qua cứu lên.
Bùi Hoán đã từng vô cùng sợ hãi, cậu ta sợ đối phương tỉnh lại sẽ tố cáo cậu ta thấy chết mà không cứu, cậu ta sợ những ánh mắt thất vọng chán ghét nhìn mình.
Nhưng thượng đế chung quy vẫn là giúp đỡ cậu ta ——
Sau khi tỉnh dậy Bùi Ý trở nên ngu ngốc, không còn thông minh như trước nữa!
Bùi lão gia tử vô cùng thất vọng bắt đầu chú ý đến Bùi Hoán, cậu ta rốt cuộc cũng được như ý nguyện trở thành thiếu gia ưu tú duy nhất của nhà họ Bùi!
Mấy năm nay, Bùi Hoán vẫn luôn sợ Bùi Ý khôi phục lại, cậu ta lén nói bóng nói gió với Bùi Như Chương và Đặng Tú Á rằng đối phương là mối uy hiếp tiềm tàng.
Thân là ba mẹ, không ai không vì con mình mà suy xét, cho nên bọn họ mới ở sau lưng không ngừng đánh chửi, k1ch thích Bùi Ý nổi điên, làm cậu trở nên càng ngày càng tự kỷ.
Bùi Hoán biết tất cả những chuyện này, nhưng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giả vờ không biết.
...
Bùi Hoán thoát ra khỏi hồi ức ngắn ngủi, thề thốt phủ nhận: "Bùi Ý, mày đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn! Tao không có! Chính mày tự trượt chân, sao có thể trách tao?" Theo như lời của đối phương vốn dĩ sẽ không thể hoàn toàn là sự thật.
Huống chi đã hai mươi năm trôi qua, hiện tại tra lại có thể có chứng cứ gì?
"Rốt cuộc là Bùi Ý đang nói hươu nói vượn, hay là cậu có tật giật mình?" Tần Dĩ Thuấn nói một cái chuẩn: "Bùi Hoán, cậu đừng quên, cậu hiện tại đã Không còn là thiếu gia nhà họ Bùi."
"..."
Tần Dĩ Thuấn ném xuống một câu hỏi: "Nếu lão gia tử biết cậu là người hại Bùi Ý, cậu cho rằng ông ấy sẽ làm gì cậu? Cậu cho rằng cậu còn có thể ở lại nhà họ Bùi sao?"
Hai câu đơn giản, đánh thẳng vào điểm yếu của Bùi Hoán.
Không đợi cậu ta nghĩ ra biện pháp ứng phó, Bạc Việt Minh vẫn luôn đứng một bên an tĩnh xem liền mở miệng: "Không cần chờ Bùi lão gia tử quyết định."
Ánh mắt mọi người chuyển qua.
Đôi mắt ẩn dưới ống kính của Bạc Việt Minn rất yên tĩnh, nói chuyện vẫn luôn ổn trọng: "Bùi đổng, từ giờ trở đi ——"
"Nếu Bùi Hoán còn ở lại nhà họ Bùi dù chỉ một ngày, vậy nhà họ Bùi đừng bao giờ mơ tưởng nhận được lợi ích từ nhà họ Bạc."
Mặc kệ sự thật lúc còn nhỏ có bị bại lộ hay không, Bùi Hoán trước đây xác thật vì lợi ích muốn động tay với Bùi Ý.
Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để Bạc Việt Minh không thể dung thứ cho cậu ta!
Bùi Như Chương cũng không bị dọa sợ.
Nghe Bạc Việt Minh đã bay lên đến trình độ này, gắt một tiếng: "Bạc tổng, cậu đây là có ý gì? Bùi thị chúng tôi đã ký hợp đồng với Thành tổng!"
Bạc Việt Minh cười lạnh: "Đã ký hợp đồng? Dựa vào tôi và Bùi Ý liên hôn bắc cầu ký hợp đồng sao?"
"..."
Bùi Như Chương bị nói đến á khẩu không trả lời được.
Bạc Việt Minh vẫn còn ngụy trang đeo kính dẫn đường, nhưng lại không ngăn được lại khí thế mạnh mẽ của hắn: "Ông cho rằng hợp đồng mà một kẻ như Bạc Quan Thành ký có thể giữ lời sao?"
"Đương nhiên, Bùi đổng có thể tiếp tục coi cậu ta là hàng giả, có thể gánh vác được hậu quả thì tốt."
Bạc Việt Minh dứt khoát uy hiếp: "Muốn cho Bùi thị rơi đài, với tôi mà nói, không phải việc gì khó."
Sắc mặt Bùi Như Chương cứng đờ.
Ông thiếu chút nữa quên mất, người đứng trước mặt mình bây giờ đã không còn là Bạc Việt Minh bị buộc cắt chức của nửa năm trước nữa!
Cách làm việc của Bạc Việt Minh cực kỳ giống Bạc lão phu nhân năm đó, sấm rền gió cuốn, tập đoàn Bạc thị vẫn như cũ hô mưa gọi gió, ngay cả Bạc Lập Huy đều phải sợ hắn ba phần!
Nếu một ngày nào đó đối phương tiếp quản tập đoàn Bạc thị, vậy chuyện nhà họ Bùi rơi đài sẽ có khả năng trở thành hiện thực!
Cùng lúc đó, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng Bùi Hoán cũng trở nên hoảng loạn bất an ——
Sống ở nhà họ Bùi hai mươi lăm năm, cậu ta hiểu bản tính ích kỷ của Bùi lão gia tử và Bùi Như Chương.
Nửa năm trước, hai ba con bọn họ ép Bùi Ý liên hôn vì lợi ích của nhà họ Bùi, nhưng vậy thì sao? Bọn họ sẽ vì bảo toàn Bùi thị mà từ bỏ một người không có quan hệ huyết thống!
Bùi Ý nhìn biểu tình của hai người, trong lòng vạn phần vui vẻ.
Hắn trút giận cho cả mình và nguyên chủ!
Bùi Ý không tự giác mà xoay người nhìn Bạc Việt Minh, nhìn đối phương đứng ở đằng sau mình giống như chỗ dựa kiên cố, cậu lại có loại cảm giác kích động và sùng bái.
Thậm chí còn ngây ngốc mà toát ra một ý nghĩ ——
A!
Rất đẹp trai!
Rất thích!
Thật sự muốn hôn anh ấy!
Tầm mắt ẩn dưới tròng kính của Bạc Việt Minh bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của người yêu, hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, càng không muốn lãng phí thời gian ở một nơi như vậy.
Đối với hắn, Bùi lão gia tử tốt xấu không quan trọng, ôm nhóc mèo con ngủ trong ổ chăn mới quan trọng.
...
Không khí lại một lần nữa chìm trong im lặng, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Một y tá từ bên trong bước ra: "Người nhà của Bùi Dương có ở đây không?"
Bùi Như Chương đi qua: "Chào cô, là tôi!"
"Ca phẫu thuật thành công, người nhà trước tiên thanh toán tiền viện phí, xử lý thủ tục nằm viện, khi người bệnh chuyển đến phòng bệnh, bên đó sẽ có các bác sĩ chuyên môn giải thích tỉ mỉ cho mọi người."
Tần Dĩ Thuấn và Bùi Ý không tiến lên, cũng nghe thấy những gì y tá nói, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm——
Người trước là quan tâm dành cho trưởng bối.
Mà Bùi Ý hoàn toàn là vì mừng cho bạn tốt, may Bùi lão gia tử không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, như vậy Lê Vu An liền có thể trút bỏ được gánh nặng không cần thiết.
Bùi Như Chương tiếp nhận đơn thông tin từ y tá, nói cảm ơn hai lần.
Lúc ông chuẩn bị đi xuống tầng đóng viện phí, Bùi Hoán liền đi theo ông chủ động xin ra trận: "Ba, loại chuyện này cứ giao cho con."
Bùi Như Chương nhớ lại chuyện vừa xảy ra, liếc nhìn bóng dáng của Bạc Việt Minh, không dấu vết mà đẩy sự giúp đỡ của Bùi Hoán ra.
"Không cần, chuyện của lão gia tử hai vợ chồng chúng tôi sẽ phụ trách."
"..."
Không phải ba mẹ, mà là vợ chồng.
Nhìn như một câu xưng hô tầm thường, như âm thầm đại biểu một sự thay đổi lớn.
Bùi Hoán nhìn bóng dáng Bùi Như Chương rời đi mà không có chút lưu luyến, vẻ mặt vặn vẹo trong một giây, cậu ta dùng sức kéo tay Đặng Tú Á.
"Mẹ, mẹ tin con sao?"
Đôi mắt cậu ta lại đỏ hoe, vừa ấm ấm ức vừa không cam lòng: "Mẹ là người nhìn con lớn lên, con là dạng người gì, mẹ hẳn phải biết rõ!"
Chẳng lẽ chỉ vì không có quan hệ huyết thống, mà sự tồn tại và hành vi của cậu ta đều biến thành sai lầm sao?
"Đúng vậy, mẹ nhìn con lớn lên từ nhỏ." Đặng Tú Á nước mắt không ngừng rơi, nội tâm sớm đã loạn như cuộn chỉ rối: "Sao có thể không hiểu được con?"
Chính vì hiểu rõ như vậy nên bà ta mới có thể phán đoán được lời biện giải của Bùi Hoán có vài phần là thật, vài phần là giả.
Trước đây Đặng Tú Á luôn nhìn con mình qua cặp kính râm, cho dù có chuyện gì không tốt, bà ta cũng sẽ tự động tìm lý do để bù vào.
Nhưng nay đã khác xưa ——
Bùi Hoán đã "đánh cắp" thành tích con trai ruột của bà ta ngay từ khi còn học đại học, hôm nay còn muốn lợi dụng Bùi lão gia tử để gài bẫy Lê Vu An.
Tâm trí Đặng Tú Á vẫn còn quanh quẩn bóng lưng khi Lê Vu An rời đi, bà ta không thể tưởng tượng được con trai ruột của mình đã phải chịu đựng bao nhiêu bất bình và khổ sở trong những năm qua, mới khiến y không còn chút hy vọng nào vào gia đình.
So sánh một bên Bùi Hoán có được cuộc sống êm đềm dưới sự che chở và ủng hộ của vợ chồng bọn họ, không phải quá mức thuận buồm xuôi gió?
Sai thì chính là sai, bà ta và bọn họ đều cần phải suy ngẫm lại!
Đặng Tú Á không có biện pháp trực tiếp vứt bỏ đứa con mình đã nuôi nấng hơn 20 năm, chỉ là trong tâm bà ta đã chú định sẽ không thiên vị đối phương vô điều kiện như trước.
Đặng Tú Nha đau đớn thoát khỏi sự lôi kéo của Bùi Hoán, bắt chính mình làm lơ cảm xúc của cậu ta: "Tiểu Hoán, mấy ngày nay con tạm thời đừng chạy tới bệnh viện, ông nội bên này có ba mẹ chăm sóc."
"Hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm đi."
"..."
Đặng Tú Á theo sát bước chân chồng mà đi.
Bùi Hoán cười thảm một tiếng, cái gì cũng chưa nói, nhưng cũng cái gì đều cũng đều hiểu.
Tần Dĩ Thuấn không dấu vết mà thở dài, lấy điện thoại nhìn thoáng qua thời gian: "Không còn sớm nữa, Tiểu Ý, chúng ta cũng đi thôi."
"Vâng."
Bùi Ý chạy về phía Bạc Việt Minh trước mặt Tần Dĩ Thuấn, nắm tay như thường lệ: "Nhị ca, đi thôi."
Tần Dĩ Thuấn thấy một màn này, ánh mắt lại dày đặc chút.
Tiếng bước chân dần dần rời xa, mang đi áp suất cao vốn đã ngưng tụ trong không khí.
Bùi Hoán vô thức lùi lại nửa bước, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà hai chân nhũn ra ngã trên mặt đất, cậu ta bụm mặt điên cuồng mà cười hai tiếng, cảm xúc hỏng bét——
Sống phú quý hai mươi lăm năm, cậu ta không hề biết cảm giác rơi từ thiên đường ngã xuống bùn lại có tư vị như nào, bây giờ mới hiểu được vì sao ông trời lại chớ trêu đến thế?
Vì cái gì?
Vì cái gì mà chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủn, cậu ta cái gì đều không có?
Trong đầu Bùi Hoán chỉ còn lại câu hỏi này, trái tim trống rỗng đến đáng sợ.
An Dương miễn cưỡng từ trong tin tức dư thừa thoát ra: "Tiểu Hoán!"
Bà nhìn Bùi Hoán cô đơn lẻ bóng sắc mặt trắng bệch, vội vàng lao tới muốn đỡ nhưng lại bị đối phương đẩy ra——
"Đừng chạm vào tôi!" khóe mắt Bùi Hoán muốn nứt ra mà nhìn chằm chằm vào An Dương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, trong lòng tích tụ oán giận mấy ngày nay cuối cùng cũng bộc phát.
"Nếu không phải bà đột nhiên nổi điên chạy đến tiệc sinh nhật của tôi làm ầm lên, thì tôi đã không có kết cục như thế này!"
"Vì cái gì? Vì cái gì bà không thể nói riêng với tôi?"
"Vì cái gì bà một hai phải đem chuyện này làm ầm cho tất cả mọi người đều biết! Là bà làm hại tôi, đều là bà làm hại!"
An Dương khí huyết lên, run rẩy nói: "Tiểu..Tiểu Hoán?"
Trước đây, dù ở trong nhà hay bên ngoài, Lê Vu An chưa bao giờ dùng giọng điệu này la mắng bà, gay gắt với bà, cho dù phát bệnh mất kiểm soát, Lê Vu An cũng sẽ cố gắng hết sức để an ủi bà và làm bạn.
"Mẹ là mẹ của con!"
An Dương suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể nghẹn ngào nói ra một câu vô lực.
Bùi Hoán nhớ tới chính mình sắp mất đi tất cả, đối với câu trả lời buồn cười này phát ra tiếng trào phúng: "Đây là lời mà bà dùng để bắt cóc Lê Vu An suốt những năm qua à?"
Sắc mặt An Dương đột nhiên tái nhợt.
Bùi Hoán tự mình đứng dậy, lạnh lùng nhìn An Dương: "Mẹ ư? Cái xưng hô này có giá trị bao nhiêu tiền? Nhà họ Lê của bà có thể mang đến cho tôi cái gì?"
"Chỉ bằng một công ty trò chơi Lê Minh không có bao nhiêu giá trị, tên ngốc Lê Vu An nguyện ý tiếp nhận, nhưng tôi thì không!"
Nếu là đặt ở trước kia, Bùi Hoán còn nguyện ý làm ngoài mặt ——
Suy cho cùng, cậu ta vẫn muốn có một cuộc sống như ý muốn chỉ cần lợi dụng hơn hai mươi năm ở chung, nghĩ cách ôm vớt nhà họ Bùi còn tính là cây đại thụ này.
Về phần trò chơi Lê Minh, chỉ cần dựa vào "Thiếu gia nhà họ Bùi" và nhân mạch, tuỳ tiện hạ bút đầu là có thể nuôi sống.
Nhưng bây giờ thì sao? Cậu ta gần như chẳng còn lại gì!
"Tôi không muốn làm con của bà, bà cách xa tôi, càng xa càng tốt!" Bùi Hoán ném xuống một câu tàn nhẫn này, không quay đầu lại mà rời khỏi hành lang.
An Dương bị bỏ lại tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cậu ta biến mất sau chỗ ngoặt, trong đầu lại ngoài ý muốn hiện ra ánh mắt thất vọng của Lê Vu An phân rõ quan hệ hai người.
Một giây, hai giây, ba giây.
An Dương rốt cuộc nhịn không được che mặt khóc rống, bà hậu tri hậu giác mà ý thức được ——
Những gì mình đã làm trong bốn năm qua đã khiến bà mất đi đứa con trai trân quý nhất!
...
Bùi Ý nắm tay Bạc Việt Minh, đi đến bãi đậu xe với Tần Dĩ Thuấn.
"Đói bụng không?" Bạc Việt Minh thấp giọng dò hỏi Bùi Ý, lại nghiêng người mời Tần Dĩ Thuấn ở phía trước: "Tần tổng, anh có muốn cùng đi ăn chút gì không?"
Tần Dĩ Thuấn dừng lại, quay đầu nhìn hai người trước mặt bằng ánh mắt phức tạp, suy nghĩ một lúc rồi chọn cách nói trắng ra: "Hai người đừng ngụy trang trước mặt tôi nữa."
Vừa rồi trên hành lang bệnh viện, đám người Bùi Như Chương giả vờ suy nghĩ, không rảnh quan sát quá nhiều chi tiết, tuy nhiên là người ngoài như Tần Dĩ Thuấn có thể nhìn rõ——
"Bạc tổng, mắt của cậu sớm lành rồi? Còn Tiểu Ý, em đã sớm khôi phục tâm trí, có thể giao tiếp bình thường với mọi người rồi phải không?"
"..."
"..."
Lời nói thẳng thắn của Tần Dĩ Thuấn khiến Bùi Ý và Bạc Việt Minh rơi vào im lặng ngắn ngủi.
Bạc Việt Minh biết đối phương là người thông minh, ngụy trang cũng không chẳng ích gì.
Hắn chủ động tháo kính gây cản trở ra, thừa nhận: "Tần tổng, xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý giấu anh."
Chỉ là với Bùi Như Chương và đám người kia, hắn vẫn yêu cầu duy trì cảnh giác nhất định, miễn cho đối phương thông đồng với đại phòng nhà họ Bạc âm thầm hố hắn.
Tần Dĩ Thuấn nghe thấy Bạc Việt Minh thẳng thắn thành khẩn, lại đem ánh mắt gắn trên người Bùi Ý.
Bùi Ý hoảng hốt: "Anh, rất xin lỗi, em..."
Tần Dĩ Thuấn đánh gãy câu nói của cậu, lần đầu tiên gọi tên đầy đủ: "Bùi Ý, em tới đây với anh một chút."
"..."
Hô hấp Bùi Ý căng thẳng, không tự chủ được mà nhìn về phía Bạc Việt Minh.
Bạc Việt Minh thấp giọng: "Đi đi, anh ở trong xe chờ em."
Theo hắn cho rằng, Tần Dĩ Thuân sẽ không làm gì tổn thương Bùi Ý, chỉ là chủ động thẳng thắn thành khẩn cùng phát hiện rồi bị bắt, cảm xúc đối phương khó tránh khỏi sẽ có phập phồng.
Lạch cạch.
Cửa xe đóng lại.
Bùi Ý ngồi ở ghế phụ, thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt Tần Dĩ Thuấn: "Anh ơi, em sai rồi."
"Em...em thật sự không phải cố ý giấu anh, chỉ là gần đây bận quá, em nghĩ trước tết Nguyên Đán hoặc Tết Âm Lịch sẽ tìm anh thẳng thắn."
Trong số hai nhóm người hiện đã biết tính cách thực sự của Bùi Ý——
Bạc Việt Minh từ sáng sớm liền phát hiện cậu ngụy trang, sống chung dưới một mái nhà, chú Khải và Lâm Chúng cũng tình cờ biết được chuyện này.
Lê Vu An bởi vì là người hợp tác kiêm bạn tốt, nên nếu muốn thăng tiến trong sự nghiệp, cậu phải thẳng thắn nói ra, theo dõi hạng mục.
Ban đầu, Bùi Ý "giả ngu" là để duy trì bản thân*, nhưng sau này chỉ là để mọi việc dễ dàng hơn, tránh những rắc rối không đáng có.
*Duy trì bản thân mình trong nhà họ Bạc và tiểu kim khố của ẻm( hai nghĩa)Bùi Ý chưa bao giờ xin lỗi bất kỳ ai. Chỉ khi đối mặt với Tần Dĩ Thuấn, Thư Uyển, Bùi Nguyện, cậu mới cảm thấy chột dạ và áy náy vô cùng——
Không chỉ bởi vì bị buộc phải thay thế nguyên chủ đã biến mất, mà còn vì cậu rất trân trọng gia đình và tình cảm gia đình muộn tới này.
"Chuyện từ khi nào? Vì sao lại muốn gạt anh?"
Tần Dĩ Thuấn hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén xuống buồn bực và khó hiểu: "Tiểu Ý, em cảm thấy anh không thể tin tưởng sao?"
"Không phải!"
Bùi Ý cúi đầu, xin lỗi và áy náy đan chéo ở trong lòng cậu: "Lúc cùng với nhà họ Bạc liên hôn, em chạy trốn rơi xuống sông, sau khi được cứu lên đã có chút khôi phục."
Tần Dĩ Thuấn nghe được lời này, lông mày hơi nhíu lại.
"Lúc đó CMND của em nằm trong tay đám người Bùi Như Chương, cũng không có đủ tiền để chạy trốn, cho nên chỉ có thể tương kế tựu kế vào nhà họ Bạc."
"Ngay từ đầu, em đối với mọi người xung quanh bố trí phòng vệ, cái hôm anh quay về tìm em, vết thương trên trán Tôn Nghiệp Long là do em cố ý gây ra, vừa là để bảo vệ bản thân, vừa là để dạy cho ông ta một bài học."
Bùi Ý không có biện pháp đem chuyện xuyên sách nói ra, chỉ có thể kết hợp với những gì mình tự trải qua tường thuật lại.
Bao gồm cả việc tạm thời ở nhà họ Bạc, đến chuyện thực sự nảy sinh tình cảm với Bạc Việt Minh thông qua những ngày ở cùng nhau.
Lại bao gồm cả sự hợp tác của cậu với Lê Vu An trong trò chơi, sự nghiệp của hai người đang ở giai đoạn sơ khai.
Nói xong lời cuối cùng, mặt cậu cúi thấp xuống đến nỗi không cả nhìn thấy được.
"Anh, em xin lỗi."
Tần Dĩ Thuấn nhìn đầu Bùi Ý trong chốc lát, anh cảm thấy người trước mặt đã cách xa người em trai trong ký ức của mình.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình ảnh hai người hòa hợp sau khi gặp mặt hiện lên trong đầu anh —— Đúng vậy, Bùi Ý thân cận với anh biểu hiện ra đều là sự thật.
Thời gian một phút một giây mà trôi đi.
Bùi Ý im lặng dày vò, cậu ngày thường thoạt nhìn tiêu sái quyết đoán, nhưng sợ nhất làm tổn thương những người bên cạnh mà mình tin tưởng hoặc thân thiết.
"Lần sau gặp chuyện còn giấu anh nữa sao?"
Bùi Ý lắc đầu như trống bỏi, chậm vài giây rầm rì: "...Anh, anh..anh không tức giận sao?"
Tần Dĩ Thuấn hỏi ngược lại: "Giận thì có ích gì? Hay là dứt khoát không nhận đứa em trai này? Hay là đánh mông em?"
Bùi Ý nghe được nửa câu sau liền di chuyển cơ thể về phía cửa phía xe: "Anh không tức giận là được."
Đừng đánh mông là được.
Tần Dĩ Thuấn nhìn thấy hành động nhỏ đáng yêu của cậu, không vui trong lòng liền tiêu tan: "Em thật sự muốn ở cùng Bạc Việt Minh?"
"Vâng."
Bùi Ý vừa trả lời xong câu này, đột nhiên nhìn thấy Tần Dĩ Thuấn lại cau mày, tim đập thình thịch: "Anh, anh sao vậy?"
Tần Dĩ Thuấn không dấu vết mà đè ép hàm dưới, không tình nguyện nói: "Tiện nghi cho cậu ta!"
"..."
Bùi Ý sửng sốt hai giây, nháy mắt cười ra tiếng.
Tần Dĩ Thuấn nhìn thấy cậu cười, khóe miệng lạnh lùng có hơi tan chảy "Đêm nay anh có chút chuyện muốn xử lý, vội chạy trở về ăn cơm."
"Lần sau có cơ hội mang Lê tiên sinh đi ăn cơm cùng."
Ấn tượng đầu tiên của Tần Dĩ Thuấn với Lê Vu An cũng không tệ lắm. Tuy đối phương không muốn quay lại nhà họ Bùi, nhưng không đại biểu bọn họ không thể làm quen với nhau.
Bùi Ý gật đầu: "Được, để em nói chuyện với cậu ấy!"
Hai người lại đơn giản nói vài câu, Bùi Ý sợ làm chậm trễ chuyện quan trọng của Tần Dĩ Thuấn nên tranh thủ xuống xe.
Chỉ là sau khi xuống xe cậu đi vòng từ đầu xe tới cửa ghế lái, gõ gõ cửa sổ xe: "Anh!"
Tần Dĩ Thuấn hạ cửa kính xe xuống: "Sao vậy?"
Trong lòng Bùi Ý vẫn còn sót lại một chút áy náy, cậu cảm thấy phải làm gì đó: "Ngày mai em dành thời gian đến công ty tìm anh nhé? Em mang cà phê cho anh?"
"..."
Tần Dĩ Thuấn nghe đến hai chữ "cà phê", cảm thấy đầu lưỡi bắt đầu đắng ngắt, anh không nói cho ai biết, từ lần trước cậy mạng uống thử cốc cà phê em trai nhà mình đưa tới, thiếu chút nữa khiến anh thức cả đêm.
Tần Nhất Thuận hiếm khi lộ ra một tia do dự: "Em tới người không là được, cà phê chắc không cần."
Có thời gian uống thứ đắng đó đến mức làm rớt đồ, thì thà để ăn đồ ngọt với em trai còn hơn.
...
Bùi Ý một lần nữa trở lại xe, bên trong xe chỉ có Bạc Việt Minh.
Cậu nhìn thoáng qua hàng ghế phía trước, hỏi: "Nhị ca, lão Phó đâu rồi?"
Bạc Việt Minh đặt máy tính bảng xuống: "Ông ấy và vợ mang theo đứa nhỏ đến bệnh viện, nói đột nhiên phát sốt, anh nghĩ em sẽ không trở về trong khoảng nửa tiếng nữa nên bảo ông ấy đến bệnh viện nhìn xem."
Bạc Việt Minh luôn rất khoan dung với cấp dưới đáng tin cậy của mình.
"Em đã nói rõ với Tần tổng chưa?"
"Rồi."
Bùi Ý thừa dịp bên trong xe không có người ngoài, trực tiếp khoá cửa xem ngồi trên đùi Bạc Việt Minh.
Bạc Việt Minh rất ngạc nhiên với sự chủ động của người yêu, nhưng cũng không từ chối, ngược lại duỗi tay ôm eo cậu: "Anh mới vừa gọi cho Yến Sầm, Tiểu Lê tổng bên kia hẳn là tạm thời không có vấn đề gì lớn."
"Mặt khác cũng nhắn tin cho chú Khải, nhờ ông ấy chuẩn bị đồ ăn trước khi chúng ta về nhà, bây giờ em có đói không?"
Bùi Ý nghe thấy Bạc Việt Minh giải thích, trình lòng ấm áp hoà hợp: "Còn tốt lắm."
Cậu nhớ tới cách đây không lâu đối phương bá đạo bảo vệ mình ở hành lang bệnh viện, nhị không được khen ngợi: "Nhị ca, vừa rồi dáng vẻ anh bảo vệ em thật đẹp trai!"
Trước đây, Bùi Ý không thích dựa dẫm vào người khác, tự chủ trong mọi việc, nhưng cậu dần dần phát hiện có thể được người mình thích bảo vệ là một điều vô cùng may mắn và hạnh phúc.
Bạc Việt Minh cười khẽ, sau đó nhìn thấy nhóc mèo con trước mặt càng ngày càng gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, hơi ấm dần dần tăng lên.
"Làm gì vậy?"
"Đừng nhúc nhích."
Bùi Ý từ mặt Bạc Việt Minh khẽ hôn l3n chóp mũi hắn, ngo ngoe rục rịch mà tỏ vẻ: "Đêm nay phải làm khóc anh!"