P/s: Ai da! Tui vẫn thích làm phân đoạn công việc hơn là tuyến tình cảm( " ▽ ")
___________
Anh có muốn em không?
Lời mời thẳng thắn và cảm động lòng người lại cứ như vậy được ném ra, Bạc Việt Minh chỉ cảm thấy đầu óc mình hiếm khi trống rỗng.
Hắn theo bản năng chiếm lấy đôi môi của người trong ngực, dùng sức hôn thật lâu mới để cậu mở miệng: "Anh đương nhiên muốn ——"
Giọng nói khàn khàn chưa từng có, vừa xúc động, cũng vừa kiềm chế: "Nhưng em còn đang sốt, cánh tay cũng bị thương, không thể làm bậy được."
Bùi Ý lại ôm lấy hắn, gò má nóng bừng: "Nhưng em muốn anh."
Cậu đã suy nghĩ rõ ràng, cả hai người dù sớm hay muộn cũng sẽ đi tới bước này.
"Nhị ca, cẩn thận một chút là được rồi."
Bùi Ý đứt quãng mà hôn Bạc Việt Minh, từ mặt, chóp mũi, môi, yết hầu, thu hút toàn bộ lực chú ý của hắn một cách chân thành và vụng về nhất.
"Em không sợ đau, em cũng biết anh sẽ không làm em bị thương...ưm!"
Chưa dụ dỗ xong đã bị cuốn vào nụ hôn.
Hô hấp Bạc Việt Minh dồn dập, nhưng trên môi và lưỡi lại mang theo lạnh lẽo, như thể nước biển cuồn cuộn đang tràn vào, đem người yêu bao vây trong chính hơi thở của mình.
Bùi Ý chỉ sửng sốt một hai giây, lập tức nắm lấy cổ áo ngủ của hắn bằng bàn tay trái không bị thương, đáp lại mang lại cho hắn cảm giác an toàn cơ bản nhất.
Hơi thở hòa quyện nóng bỏng cuộn lên, giống như một vòng xoáy bất ngờ xuất hiện trên mặt biển, hút bọn họ xuống vực sâu.
Nụ hôn kết thúc.
Bùi Ý mới nhận ra hai người đã vô tình thay đổi tư thế, cậu ngẩng đầu nhìn Bạc Việt Minh, khóe mắt hiện lên một tia khao khát.
Bạc Việt Minh né tránh cánh tay phải bị thương nặng của cậu, nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của người yêu: "Em đã nghĩ kỹ chưa? Ngày mai là thứ Hai, không cần đi làm?"
Bùi Ý dùng tay trái móc lấy cánh tay Bạc Việt Minh, nghiêng người về phía trước cọ vào chóp mũi hắn, ranh mãnh vui đùa: "Dù sao em cũng phải nghỉ dưỡng thương, nói không chừng sau này có thể tính vào tai nạn lao động á?"
Bạc Việt Minh khó hiểu: "Tai nạn lao động?"
Bùi Ý nghiêm túc nói: "Đúng rồi, với tư cách là một trong những người đại diện của YWY, em sẵn sàng nguyện ý nhận lời mời từ các cổ đông của G.M."
Bạc Việt Minh lại hôn cậu: "Em học được miệng lưỡi trơn tru từ khi nào vậy?"
Bùi Ý không nhìn thấy trong mắt hắn lại có bất an cùng khẩn trương, càng lúc càng có nhiều suy nghĩ ngo ngoe rục rịch: "Nhị ca, em thật sự, thật sự, thật sự đã nghĩ kỹ rồi ——"
"Em muốn hoàn toàn có được anh, cũng như anh có thể hoàn toàn có được em vậy."
Bạc Việt Minh nghiêng đầu xoa xoa vành tai cậu: "Đổi xưng hô nào, hôm nay trong WeChat em gọi anh như nào?"
"..."
Bùi Ý nhớ tới câu xưng hô kia, chỉ cảm thấy toàn thân càng nóng.
Bạc Việt Minh bắt đầu động tay, dỗ dành hỏi: "Lần đầu mới gặp mặt lại gọi thuận miệng như vậy, tại sao càng tiếp xúc càng không muốn gọi?"
Bùi Ý bị hắn k1ch thích đến mức hơi thở run rẩy, đầu óc nóng bừng choáng váng: "Trước kia chỉ là để người ngoài nhìn thấy, chỉ là câu nói vui đùa, còn có vô số việc phải làm."
Bạc Việt Minh tiếp tục k1ch thích cậu: "Vậy hiện tại thì sao?"
" Ah..ưm."
Bùi Ý hừ ra tiếng, gắt gao giữ chặt cánh tay Bạc Việt Minh không buông.
Cậu miễn cưỡng bắt được chút lý trí cuối cùng trong cơn choáng váng, đối diện hai con mắt đầy d*c vọng trộn lẫn hỗn loạn lại nảy ra một tia trêu chọc.
"Chồng ơi."
"..."
Rốt cuộc Bạc Việt Minh không thể cưỡng lại lời mời này, sợi dây kiềm chế đột nhiên bị đứt, ngay lập tức chạy đến bờ vực mất kiểm soát. Bùi Ý thở hổn hển, chìm vào nụ hôn sâu.
Cái nóng một lần nữa bò lên, chiếm lĩnh toàn bộ thế giới của bọn họ.
...
Bùi Ý mơ hồ tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, không thể phân biệt được đông tây nam bắc.
"Nhị ca."
Bùi Ý vừa lên tiếng, đã bị giọng nói khàn khàn vô cùng của mình dọa cho giật mình, trong mắt vẫn còn tỉnh táo hiện lên mê mang chưa từng có——
Đây là giọng nói của mình sao? Sao lại thành như vậy rồi?
Tiếng bước chân vang lên.
Bạc Việt Minh bưng ly nước ấm trở về, nhìn thấy người yêu ngây ngốc cuối cùng cũng tự động tỉnh lại, hắn không khỏi tăng tốc độ.
"Tỉnh rồi?"
"..."
Sau khi nhận ra Bùi Ý cảm thấy cổ họng mình có chút bốc khói, nhìn thẳng vào ly nước trong tay hắn.
Bạc Việt Minh đỡ người yêu đang ngơ ngác ngồi dậy, đưa nước cho cậu: "Đây, uống chút nước đi, uống chậm một chút."
Bùi Ý lên tinh thần uống hết ly nước trong một ngụm, cho đến khi ly nước ấm xuống bụng, cậu mới cảm thấy mình tỉnh táo hơn một chút.
——ực!
Bên cạnh Bạc Việt Minh đo nhiệt độ cho cậu, cau mày nói: "Còn hơi sốt, em có thấy khó chịu không?"
Bùi Ý lắc đầu, lại gật đầu: "Mới tỉnh lại cảm thấy choáng váng là chuyện bình thường, bây giờ là mấy giờ rồi, nhị ca?"
Bạc Việt Minh trả lời: "3 giờ chiều."
Bùi Ý cả kinh: "3 giờ rồi?"
Trong đầu cậu tự động ước lượng thời gian, sau đó không tự chủ mà đứng dậy, trong mắt còn hiện lên một cảm giác đắc ý không thể giải thích được.
"Nhị ca, anh ——" không được hả.
Bùi Ý đột nhiên nhớ lại quá trình mãnh liệt đến mức khiến người ta ngất xỉu kia.
Chỗ nào không được? Rõ ràng là thực hành rất tốt!
Nói được một nửa, tức khắc sửa lời, nhưng vẻ đắc ý trong khóe mắt vẫn không giảm: "Khụ, ý em là, xem ra em cũng rất lợi hại."
Bạc Việt Minh nhướng mày: "Rất lợi hại? Chỗ nào lợi hại?"
Sự tự tin của Bùi Ý vẫn dâng lên, cũng cảm thấy đầu mình không còn choáng váng nữa: "Sáng sớm chúng ta làm loại chuyện này, hiện tại mới ba giờ chiều em đã dậy, này không đủ để chứng minh thân thể của em rất lợi hại sao?"
Bạc Duyệt Minh thở dài, dứt khoát cầm lấy điện thoại: "Chính em xem đi."
"Cái gì?"
Bùi Ý nhìn màn hình điện thoại sáng lên, trên màn hình hiện lên một chuỗi thời gian——
Thứ ba, buổi chiều 15:07.
"..."
Vẻ mặt đắc ý của Bùi Ý lập tức cứng lại, thậm chí còn mang một chút hoài nghi nhân sinh.
Không phải thứ hai?
Mà là thứ ba 3 giờ chiều?
Cậu trực tiếp hôn mê gần một ngày rưỡi?
Bạc Việt Minh nhịn cười, nghiêng người ghé sát vào tai thì thầm: "Có một bé mèo con, ngoắc ngoắc đến lợi hại, gọi đến làm càn, ngủ gọi cũng không tỉnh."
"..."
Khí huyết của Bùi Ý thoáng chốc dồn lên não, xấu hổ đến mức không nói lên lời, rũ mắt tránh né mới phát hiện trên mu bàn tay mình có một lỗ kim hơi mờ——
Bạc Việt Minh mặc dù rất cẩn thận kiềm chế bản thân, nhưng rốt cuộc cũng đã kiềm chế rất lâu, một khi đã buông thả thì có chút quá đáng.
Bùi Ý vốn đang sốt nhẹ, không giảm mà lại tăng lên ngay sau đó, dù có gọi thế nào cũng đều ngủ, Bạc Việt Minh không còn cách nào khác chỉ có thể nhờ bác sĩ tư tiêm cho cậu một liều thuốc hạ sốt.
Bùi Ý nhận rõ hiện thực cũng bị chính mình đả kích, khuôn mặt nóng đến đỏ bừng, đầu lại lần nữa cảm thấy choáng váng.
Cậu nằm ngửa trở về, dứt khoát kéo chăn qua đầu mèo nhỏ: "Anh đừng nói chuyện với em, bây giờ thành ra vầy có chút mất mặt."
"Giữa anh và em còn có gì phải mất mặt? "
Bạc Việt Minh vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cậu trong chăn: "Đã tỉnh rồi thì ít nhất phải đứng dậy ăn chút gì đó đã, bụng đói không thể để lâu được."
Bùi Ý được hắn nhắc nhở, cậu mới cảm thấy đói.
Cậu một lần nữa lộ ra đôi mắt, mang theo cậy mạnh quật cường từ trong xương cốt: "Vậy thì anh không được phép nói cho người ngoài biết".
Bị làm đến hôn mê suốt một ngày rưỡi?
Nếu để Lê Vu An biết chuyện này, thế nào cũng phải độc miệng cười chết cậu là chuyện có thể!
"Chuyện giữa chúng ta anh chưa bao giờ nói ra bên ngoài." Bạc Việt Minh cúi người hôn lên trán cậu: "Hơn nữa, ban đầu em đã bị sốt, chú Khải và những người khác chỉ nghĩ em vẫn bị dọa sợ, miệng vết thương nhiễm trùng mới ngủ không được."
"Thật sao?"
"Anh không lừa em."
Bùi Ý miễn cưỡng khôi phục một tia tự tin, cố gắng đứng dậy dù đau nhức không tả xiết: "Nhị ca, em đói."
Bạc Việt Minh dịu dàng đáp lại: "Nhà bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cho em rồi, em muốn ở trong phòng ăn hay xuống tầng?"
Bùi Ý suy nghĩ một chút: "Xuống tầng đi."
Vì để chứng minh rằng không có chuyện gì xảy ra với cậu —— xuống tầng! Nhất định phải xuống dưới!
Bạc Việt Minh nhặt áo khoác dày đã chuẩn bị sẵn gần đó lên: "Vậy mặc quần áo rồi rửa mặt đi, có cần anh giúp không?"
Bùi Ý không chú ý đến ý nghĩa của nửa câu sau, vừa xuống giường, chân cậu đột nhiên mềm nhũn ——
Như thể Bạc Việt Minh đã đoán trước được, hắn bế cậu lên.
Bùi Ý đặt một tay lên vai hắn, sau đó nhận ra: "Không được cười! Em...em bị bắt cóc rồi lại bị thương ở sau lưng, nên không đủ sức lực."
"Ừm." Bạc Việt Minh nghiêm trang mà phối hợp cậu: "Thật sự không có nhiều sức lực."
Sáng hôm qua vùng vẫy dữ dội muốn bò đi nhưng vì "không đủ sức" nên mới bị hắn kéo lại.
Bùi Ý nhìn thấy trong mắt Bạc Việt Minh có tia không thích hợp: " Em luôn cảm thấy trong lòng anh đang cười nhạo em."
Bạc Việt Minh phủ nhận: "Không có."
Bùi Ý không tin: "Thật sự không có sao?"
Bạc Việt Minh để cậu ngồi lên bồn rửa mặt sạch sẽ, chuẩn bị bàn chải đánh răng: "Mau rửa mặt."
"Ò."
Cánh tay phải Bùi Ý bị thương không nhấc lên được, hiệu suất làm việc bằng tay trái cũng chậm hơn không ít.
"Muốn anh ôm xuống tầng, hay là ở trong phòng ăn cơm?"
"Xuống tầng xuống tầng."
Bùi Ý chủ động ôm hắn giống như gấu koala, bất chấp tất cả: "Dù sao cũng không phải lần đầu tiên em mất mặt, em liền dán lấy anh, khống chế anh."
Bạc Việt Minh hôn lên đôi môi ướt át của người yêu rồi mang theo cậu ra khỏi phòng.
Bùi Ý nhìn thấy Tham Trường vẫn đang rúc trong ổ mèo, có chút lo lắng: "Nhị ca, anh có đưa Tham Trường đi kiểm tra không? Em nghĩ trưa hôm trước nhóc ấy cũng bị dọa sợ rồi."
Cũng may đánh không lại cùng có thể chạy trốn, cũng có thể nghe hiểu lời cậu nói.
Bạc Việt Minh trả lời: "Yên tâm, anh đã bảo Lâm Chúng đưa nó đến bệnh viện thú cưng kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn, tối qua vẫn ăn đồ hộp cho mèo như bình thường."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi xuống cầu thang.
Chú Khải còn đang nằm trong phòng nghỉ ngơi, vừa nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra xem xét tình huống: "Ai u, tiểu tiên sinh cậu tỉnh rồi hả?"
"Chú Khải, chú trở về nằm đi."
Bạc Việt Minh thấp giọng bày tỏ sự quan tâm của mình, cũng muốn chừa lại một chút không gian cho "mèo con mất mặt" được thoải mái.
Hắn ra hiệu cho người hầu mang đồ ăn lên: "Ăn đi."
Bùi Ý uống hai ba ngụm cháo thanh đạm để lấp đầy dạ dày. Mãi đến khi cảm giác khó chịu vì đói dịu đi, cậu mới chuyển chủ đề sang chuyện khác.
"Nhị ca, hai ngày trước anh đã đánh Bạc Quan Thành trước mặt rất nhiều cổ đông, anh không cần giả vờ mù nữa sao?"
Bạc Việt Minh gật đầu: "Ừm, chuyện này gã đã biết trước khi đại hội cổ đông bắt đầu, bằng không gã cũng sẽ không liên hợp với các cổ đông khác để gây áp lực cho anh."
Bùi Ý khó hiểu: "Gã làm sao mà biết được? Anh bị lộ từ khi nào?"
Bạc Việt Minh đúng sự thật trả lời: "Ngày đó ở bãi đậu xe bệnh viện, em đi theo Tần tổng nói chuyện riêng, anh một mình trở về xe nhìn thấy Bùi Hoán."
"..."
Bùi Ý nghe thấy cái tên này liền cau mày nói: "Sao lại là cậu ta? Anh cố ý để bị lộ hả?"
Bạc Việt Minh không phủ nhận: "Anh ở phòng cấp cứu của bệnh viện uy hiếp Bùi Như Chương —— chỉ cần anh còn ở Bạc thị thì Bùi Hoán còn ở nhà họ Bùi thì bọn họ sẽ không được lợi gì cả."
Bùi Hoán chắc hẳn rất luyến tiếc với cuộc sống của một thiếu gia được nhà họ Bùi cung cấp. Cậu ta không muốn bị đuổi ra ngoài nên chỉ có thể tìm cách khiến Bạc Việt Minh xảy ra chuyện để loại bỏ mối đe dọa này.
"Anh cố ý lộ trước mặt cậu ta, cậu ta hẳn là quay lại nói với Bạc Quan Thành, muốn mượn tay của người khác để đối phó với anh."
Không nghĩ tới, tất cả những điều này đều nằm trong sự kiểm soát của Bạc Việt Minh.
"Đệt!"
Bùi Ý không nhịn được chửi nhỏ một tiếng.
Ý thức được mình đang đối mặt người yêu, lại giả vờ ngoan ngoãn văn minh.
Bạc Việt Minh đã nhìn thấu tính cách "mèo hoang nhỏ" của cậu, thúc giục: "Mau ăn cơm."
Bùi Ý gật đầu, nhân cơ hội đổi chủ đề: "Nhị ca, những chuyện khác đã có kết quả chưa?"
"Thành Ngưỡng Sơn và Bạc Lập Huy bên kia không thể trốn, ngay cả người nhà họ Thành cũng sẽ bị xử lý."
Bạc Việt Minh dùng khăn ướt lau tay, lột tôm cho người yêu: " Nghe người ta nói, Thành Ngưỡng Sơn và Bạc Lập Huy vừa bị bắt đã lao vào cắn nhau."
Bùi Ý nghe được trò hề này, hừ lạnh một tiếng: "Thật đúng là phụ tử tình thâm, chó cắn chó."
Quả nhiên trong xương cốt đều là người ích kỷ người, tai vạ tới nào nghĩ đến người thân.
Bùi Ý cắn con tôm được Bạc Việt Minh bóc vỏ, lẩm bẩm nói: "Thành Ngưỡng Sơn một đống tuổi như vậy, để ông ta ngồi tù có nuốt trôi nổi không? Chắc hẳn ông ta sẽ nghĩ cách tìm người nộp tiền bảo lãnh?"
Bạc Việt Minh thấy nhóc mèo con thích ăn liền tiếp tục bóc: " Mấy năm nay ông ta tích lũy " nhân mạch " đều là vì mặt mũi nhà họ Bạc mới có được, vào thời điểm này ai sẵn sàng vì mối quan hệ để nộp tiền bảo lãnh cho ông ta?"
Cho dù luật pháp có quy định rõ ràng rằng người già trên bảy mươi lăm tuổi có thể được giảm hình phạt, nhưng cho dù Thành Ngưỡng Sơn ra ngoài thì còn dư lại cái gì?
Bùi Ý cảm khái: "Ài, sống hơn phân nửa đời còn tự mua dây buộc mình."
Rõ ràng là Thành Ngưỡng Sơn đã đồng ý ở rể khi còn trẻ, nhưng theo thời gian trong tâm trở nên bất mãn.
Cầm tất cả những gì nhà họ Bạc cho, cố tình không biết đủ, không cảm ơn, trái lại còn đổ lỗi cho cái danh hiệu "Bạc lão gia tử" đã mang lại cho ông ta quá nhiều trói buộc.
Nếu thực sự có năng lực, có thể từ bỏ tất cả những thứ này để tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình, sống phân nửa đời người lại muốn tự lập, kết quả còn không phải trở thành câu chuyện và trò cười cho người khác sao?
Bất quá nói trở về, Bạc lão phu nhân mới xứng với câu: nữ trung hào kiệt, dám yêu dám hận!
Bùi Ý nhìn Bạc Việt Minh, trong lời trêu chọc cất giấu một chút hâm mộ: "Nhị ca, anh có người bà tốt như vậy, hâm mộ ghê."
Bạc Việt Minh sửa lại: "Em cũng có."
Bùi Ý cười ra tiếng.
Cửa biệt thự mở ra Lâm Chúng bước vào, anh nhìn hai người ngồi ở bàn ăn, bước chân chậm lại.
"Bạc tổng, tiểu tiên sinh, hai người đều ở đây."
"Sao vậy?"
Lâm Chúng trả lời: "Ah, cảnh sát bên kia gọi tới hỏi tình huống của tiểu tiên sinh, hỏi có cậu có tiện không? Qua bên đó phối hợp với bọn họ lấy lời khai?"
Hôm qua cảnh sát đã cử người đến hỏi nhưng Bùi Ý vẫn trong trạng thái "ngủ và tiêm thuốc".
"Chờ xíu nữa tôi đến đó."
Bùi Ý khẽ cắn thìa, nhìn Bạc Việt Minh muốn nói lại thôi: "Nhị ca, anh hai ngày này không đến tập đoàn sao?"
"Bà nội đặc biệt cho anh một kỳ nghỉ, vừa lúc chị Chung Dịch trở về, Bạc Kiều bên kia cũng bắt đầu thử việc" Bạc Việt Minh đơn giản giải thích, đáp lại lời nói trong lòng của cậu: "Chờ lát nữa em cùng anh đi qua đó, vừa lúc anh cũng phải tìm cảnh sát báo án."
Bùi Ý nhất thời không phản ứng: "Cái gì?"
Bạc Việt Minh nhắc nhở: "Em lại quên rồi sao? Anh đã nói qua với em, tai nạn xe của anh có lẽ là do người gây ra."
"..."
Vẻ mặt của Bùi Ý đột nhiên thay đổi, lập tức ý thức được trong đó kỳ quặc: " Nhị ca, ý anh là, Bạc Quan Thành đã ra lệnh cho bọn họ gây ra vụ tai nạn xe?"
Bạc Việt Minh suy đoán: "Đúng rồi, đến chỉ xem cảnh sát thẩm vấn bọn họ như nào thôi."
Bùi Ý nhanh chóng ăn xong bát cháo, vừa đứng dậy lại đột nhiên khựng lại, nói không nên lời, tức khắc buồn miệng, nhíu nhíu mày.
Bạc Việt Minh nhìn đến bật cười: "Gấp cái gì?"
Bùi Ý nhỏ giọng buồn bực: "Đều tại anh."
Bạc Việt Minh lại hỏi lại: "Là ai dụ dỗ trước?"
"..."
Bùi Ý không có lời để nói.
Lâm Chúng ăn cơm chó, cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy sự tồn tại của mình ngày càng
thêm dư thừa!
...
Màn đêm dần buông xuống, Bùi Ý và Bạc Việt Minh từ phòng thẩm vấn đi ra.
Anh cảnh sát đứng đầu phụ trách vụ án dừng lại nói: "Bạc tiên sinh, Bùi tiên sinh, xin yên tâm, chờ chúng tôi nắm giữ chứng cứ sẽ bắt đầu bàn giao lại vụ án cho cấp trên xử lý."
Lý Quý bị bắt mạnh miệng, vì giảm bớt hành vi phạm tội, những chuyện khác gã ta không chịu thú nhận, chẳng qua khung chat vẫn là bán đứng gã ta.
Về phần hai thằng đệ do Lý Quý mang tới, bọn họ sáng sớm đã nói hết những gì cần nói.
Bằng chứng phạm tội bắt cóc ngày hôm trước hết sức thuyết phục, với tư cách là kẻ chủ mưu, Bạc Quan Thành không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Chỉ là sự thật về vụ tai nạn do người gây ra cần được xác minh thêm, rốt cuộc cảnh sát bắt người chú trọng nhất chính là chứng cứ.
"Cảm ơn, phiền đến anh rồi."
"Không cần khách khí, đây nghĩa vụ của chúng tôi." Vẻ mặt cảnh sát chính khí: "Tôi còn nhiều việc phải làm không tiễn hai người được nữa, hai vị đi thong thả."
Hai người bước ra khỏi sảnh đồn cảnh sát.
Những cơn gió lạnh gào thét của màn đêm thổi tới, chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài lạnh đến mức khiến Bùi Ý rùng mình.
Bạc Việt Minh vội vàng lấy chiếc khăn trong tay một lần nữa quàng lên cổ câu: "Lạnh sao?"
Bùi Ý rụt cổ lại cười nói: "Không lạnh, ấm lắm."
Bạc Việt Minh đưa tay sờ trán cậu, hình như không còn nóng nữa: "Còn choáng không? Nếu em mệt, nói với anh, anh bảo Lâm Chúng đưa em về nghỉ ngơi."
Bùi Ý tò mò hỏi: "Nhị ca, anh còn muốn đi đâu?"
Bạc Việt Minh nói thẳng: "Đi bệnh viện gặp Bạc Quan Thành, có chuyện bà nội muốn anh nói với gã."
Ngày hôm trước Bạc Việt Minh mất khống chế, đánh Bạc Quan Thành bất tỉnh trước mặt mọi người, cái loại tính cách ác độc này nói không chừng muốn mượn việc này để " bắt" hắn một lần nữa.
Bùi Ý nghĩ tới khả năng này, nắm lấy tay hắn: "Em không mệt, em cùng anh đi."
Bạc Việt Minh đan mười ngón tay: "Được."
...
Bệnh viện trung tâm thành phố Đế Kinh.
Bạc Quan Thành nằm trên giường bệnh với những vết bầm tím và sưng tấy trên mặt. Nước da tái nhợt, xấu xí chỉ sau hai ngày.
Đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên.
Bạc Quan Thành liếc mắt nhìn, sau khi nhìn rõ người, lập tức từ trên giường bò dậy, khuôn mặt vốn đã sưng tấy lộ ra oán hận thật sâu.
"Bạc Việt Minh, mày còn dám tới!"
"..."
Có cái gì mà không dám?
Hiện tại ai mới là kẻ thất bại?
Bùi Ý trong lòng trào phúng, nhưng lại ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Bạc Việt Minh, không nói lời nào.
Bạc Quan Thành nhìn thấy hai người càng đến gần, gã đột nhiên cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn đầu giường phi qua: "Cút!"
—— loảng xoảng!
Dao gọt hoa quả phi xuống bên chân Bùi Ý.
Sắc mặt Bạc Việt Minh nhanh chóng trầm xuống, đá con dao về chân giường: "Bạc Quan Thành, tới bây giời anh vẫn còn muốn đả thương người?"
"Đả thương người? Tao làm cái mẹ gì?"
Bạc Quan Thành nghĩ đến điều gì buồn cười lắm, vỗ vỗ khuôn mặt sưng phù của mình: "Gương mặt này là mày ban tặng cho tao, cứ chờ xem, tao sẽ đi lập báo cáo giám định thương tích!"
Gã tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người trước mặt!
Bạc Quan Thành như bắt được nhược điểm của hắn, ác ý sâu trong đáy mắt bừa bãi hiện lên: "Chính mày là người làm, sẽ không chịu thừa nhận đi?"
Ánh mắt Bùi Ý hơi thay đổi, hận không thể đi lên đấm vào mặt Bạc Quan Thành thêm hai cái nữa——
Đối phó với loại người này không nên nương tay!
Rõ ràng chìm mình đã làm nhiều chuyện bẩn thỉu, cậu đã không nhắc đến nó, ngược lại muốn nhân cơ hội cắn ngược lại?
Bạc Việt Minh cảm nhận được sự xúc động lẫn tức giận của người yêu, cọ nhẹ vào cổ tay cậu.
Bùi Ý cảm nhận được trấn an không tiếng động của hắn, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Bạc Việt Minh nhìn thẳng vào Bạc Quan Thành, vẻ mặt không chút sợ hãi thừa nhận: "Chuyện đã làm phải thừa nhận, vậy lúc trước anh lên kế hoạch cho tai nạn xe, hôm trước lên kế hoạch bắt cóc, cũng đủ để anh phải ngồi tù mọt gông."
Bạc Quan Thành cắn răng, tác động đến miệng vết thương: "Mày..."
"Tôi chỉ ở đây để nói với anh, tôi không hối hận về những gì tôi đã làm với anh, càng không sợ thủ đoạn khởi tố sau này của anh, giữa hai chúng ta, ai nghiêm trọng hơn? Trong lòng anh hẳn là hiểu rõ."
"..."
Nụ cười của Bạc Quan Thành hơi cứng lại, trong lúc nhất thời gã không biết đáp lại như nào——
Chính gã cùng Quỷ ca cấu kết mới là nghiêm trọng hơn, còn về phần Bạc Việt Minh cho gã ăn mấy quả đấm, đến lúc đó tùy tiện tìm lý do "phòng vệ chính đáng" để kết thúc câu chuyện.
"Bạc Việt Minh, đừng tưởng rằng chỉ dựa vào sự bảo vệ của nhà họ Bạc là có thể vô pháp vô thiên! Mày nói tao lên kế hoạch hãm hại? Chứng cứ đâu? Mày có cũng đủ chứng cứ sao? Cảnh sát có sao?"
Gã luôn rất kín đáo trong mọi việc, không bao giờ tự mình làm bất cứ điều gì.
Nếu Bạc Việt Minh có bằng chứng về vụ tai nạn xe đó, e rằng gã không nên ở đây lâu mà phải đối mặt với cuộc thẩm vấn lạnh như băng!
Bạc Việt Minh thấy gã tự mình giãy giụa hết sức buồn cười, nhàn nhạt xoay chủ đề: "Bạc Quan Thành, anh có từng nghĩ, người thừa kế mà bà nội vừa ý nhất thực ra chính là anh không?"
"..."
Bạc Quan Thành sửng sốt, buồn cười hừ một tiếng.
"Bà từng nói với tôi rằng anh có năng lực hơn ba mình, anh làm người vừa đủ khéo léo, lúc cần thiết cũng có thể tàn nhẫn."
So với tính tình lạnh lùng ít nói ít cười của Bạc Việt Minh, Bạc Quan Thành thân là trưởng tôn mới là người kế vị phù hợp nhất trong số những người nhà họ Bạc.
"Xuất thân của tôi chắc chắn sẽ bị chỉ trích. Bà đã nói với tôi từ trước —— nếu một ngày nào đó bà không thể cử động được nữa, bà sẽ để anh đảm nhận vị trí chủ tịch và để tôi giúp anh làm việc."
Bạc Quan Thành đè nén kinh ngạc của mình, phủ nhận: "Mày nghĩ mày đang lừa ai? Mày sẽ cam tâm tình nguyện giúp tao sao?"
"Đương nhiên là không." Bạc Việt Minh không nói dối: "Tôi và anh không phải là người cùng đường, từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ cùng một phe."
Những năm qua, sở dĩ hắn nguyện ý ở lại tập đoàn làm việc chỉ là để hiếu kính Bạc lão phu nhân, không muốn để bà thất vọng.
Bạc Việt Minh chưa bao giờ thèm muốn vị trí chủ tịch tập đoàn Bạc thị. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng sau khi Bạc Quan Thành tiếp quản, hắn sẽ tự mình từ chức, tình nguyện cùng bạn tốt Yến Sầm quản lý G.M.
Bạc Quan Thành vẫn không tin: "Không thể nào, sao bà có thể nhường vị trí lại cho tao? Sao mày có thể không tranh cùng tao?"
Bạc Việt Minh hỏi: "Có cái gì mà không thể? Ngẫm lại tên của mình đi."
Bạc Quan Thành, Quan Thành.
Mặc dù Thành Ngưỡng Sơn chọn cái tên này với tâm tư không tốt, nhưng trong lòng Bạc lão phu nhân——
Năm đó bà hy vọng Bạc Quan Thành sẽ gánh vác gia nghiệp của nhà họ Bạc, cùng với tham vọng ẩn sau trong lòng chồng bà.
Đáng tiếc theo thời gian trôi đi, suy nghĩ của Bạc Quan Thành càng ngày càng lệch lạc, cuối cùng khiến bà hoàn toàn thất vọng.
Bạc Quan Thành lắc đầu, phủ nhận: "Không thể nào! Mày đừng mơ có thể lừa được tao! Cháu trai duy nhất mà bà coi trọng nhất chính là mày! Tao chỉ là vật trang trí mà thôi! Vật trang trí!"
Bùi Ý đã tìm ra chìa khóa, tiếp lời kết luận: "Nếu anh chỉ là một vật trang trí, với tính tình của Bạc lão phu nhân, bà ấy sẽ cho anh cơ hội vào tập đoàn Bạc thị sao?
Bà ngay từ đầu sẽ cắt đứt hy vọng của Bạc Quan Thành!
Bạc Việt Minh đem sự thật bày ra trước mắt, "Trưởng tôn, đại thiếu gia nhà họ Bạc, nếu tôi còn chưa tốt nghiệp, anh đã trở thành tổng giám đốc trẻ nhất của tập đoàn Bạc thị."
"Hồi đó bà ấy đảm nhận một dự án trị giá gần một tỷ, chỉ vì để rèn luyện cho anh khi mới bước chân vào tập đoàn, cho dù lỗ vốn cũng không sao cả, điều này còn chưa đủ để giải thích vấn đề sao?"
"..."
Bạc Quan Thành siết chặt chăn, sắc mặt như người bị tát mấy cái.
Bùi Ý nhìn thấy vẻ mặt thay đổi 180 độ của gã, chỉ có thể buồn cười mà lắc lắc đầu ——
Chỗ dựa lớn nhất cũng không cần, sao lại cứ phải cùng người khác làm bậy!
Nếu Bạc Quan Thành có thể suy nghĩ kỹ hơn, tập trung vào công việc thì có lẽ vị trí chủ tịch ngày hôm nay sẽ sớm là của gã!
Bạc Việt Minh không muốn tiếp tục dây dưa với gã, chuyển biến tốt liền thu về: "Hôm nay tôi đến đây chỉ để chuyển lời của bà nội, anh tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, hắn mang theo Bùi Ý rời đi.
Tiếng cửa đóng lại đập mạnh vào tim Bạc Quan Thành, gõ nát nhận thức lâu nay của gã.
Bạc Quan Thành chỉ cảm thấy mình đang bị đẩy vào vực thẳm vô tận, vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, bản thân như đang mất kiểm soát.
Hoá ra Bạc lão phu nhân coi trọng mình sao? Hoá ra trước kia mình cũng từng được thiên vị sao?
Bạc Quan Thành che mặt, mặc cho vết thương đau đớn vô cùng, cười điên cuồng, không chút khống chế, giữa kẽ hở ngón tay tràn ra từng giọt nước mắt.
Là không cam lòng? Hay là hối hận?
Gã không thể nói ra cảm xúc sâu trong lòng mình, chỉ biết bây giờ tất cả đều đã quá muộn!