P/s: Cú dùng từ hơi kỳ xíu (• ▽ •;)
___________
Phòng khách vốn không lớn nhưng lại chen đầy người.
Thư Uyển còn đang nghĩ tới bữa tối, chưa nói mấy lời đã chạy về phòng bếp, chừa chỗ cho người trẻ tuổi nói chuyện.
Bùi Ý nhìn Lê Vu An bị thương ở chân không tiện đi lại, rồi lén nhìn Yến Sầm, trong lòng hoàn toàn bị chiếm giữ bởi sự tò mò.
"Lê Viên, cậu với tôi vào phòng ngủ ngồi một lát nha?"
Lời này vừa nói ra, Bạc Việt Minh, Tần Dĩ Thuấn và hai người kia đều đưa mắt nhìn qua.
Lê Vu An lần đầu tiên tới nhà ăn cơn, vốn dĩ có hơi câu lệ: "Hả?"
"Có chút chuyện muốn hỏi cậu, liên quan đến công việc."
Bùi Ý đưa ra một lý do thích hợp, nhẹ nhàng đỡ bạn tốt lên: "Đi thôi, vào phòng của tôi ngồi."
Bùi Nguyện nhìn hai người bọn họ, cười nhẹ nói: "Hai đứa vào đi, lát nữa nhớ ra ăn cơm."
Bùi Ý cười khẽ trả lời: "Chị, để mọi người bận trước, xíu nữa em ra hỗ trợ."
Nói xong, cậu lại cho Bạc Việt Minh một ánh mắt.
—— biểu hiện tốt nhe, đừng căng thẳng.
Bạc Việt Minh hiểu được ám chỉ trong ánh mắt người yêu, không dấu vết gật đầu.
Cửa phòng ngủ một lần nữa nhẹ nhàng đóng lại.
Ngăn cách hai người trong phòng khách nhỏ, đồng thời cũng chắn sự câu lệ và bất an trong lòng Lê Vu An.
Lê Vu An nhẹ nhàng thở ra, lạnh lẽo nơi khóe mắt phai nhạt chút.
Bùi Ý bảo bạn tốt ngồi lên ghế gỗ, chính cậu ngồi đối diện với y ở mép giường: "Có phải ở bên ngoài không quen đúng không? Bây giờ chỉ có hai chúng ta ở đây, tâm tình cũng khá hơn nhiều rồi đi?"
"Còn tốt, tôi hơi chậm chạp trong việc làm quen với người khác."
Trước kia, khi còn là thiếu gia nhà giàu, y vẫn có thể dùng sự lạnh lùng, kiêu ngạo để che giấu tính cách chậm chạp của mình.
Bùi Ý hiểu ý, cầm bình giữ ấm trên bàn đầu giường, rót ra một ly đường phèn tuyết lê: "Đây, uống thử đi?"
"Sáng sớm mẹ tôi đã hầm tuyết lê rồi để ở đây, lén chia cho cậu một nửa đó."
Lê Vu An uống nước đường ấm áp, khói nóng mơ hồ dâng lên mang theo vị ngọt mà y vô cùng yêu thích: "Nhìn dì rất quen thuộc."
Hai người tuy là anh em họ cùng huyết thống, dựa theo bối phận thì phải gọi Thư Uyển là "thím".
Nhưng y không muốn liên quan gì đến nhà họ Bùi nên cảm thấy gọi "dì" thoải mái hơn.
Bùi Ý có lẽ hiểu được suy nghĩ của bạn tốt, không thèm quan tâm đ ến quy củ xưng hô đó, chỉ thừa nhận: " Ừm, bà ấy là một người rất cứng cỏi cũng rất dịu dàng, tiếp xúc thêm vài lần sẽ biết."
Bùi Ý không muốn lặp lại câu " Thư Uyển, Tần Dĩ Thuấn là người tốt" với y nữa, cậu biết——
Những người có trái tim mềm mại có thể xác nhận lẫn nhau thông qua tiếp xúc thực sự, thay vì lặp đi lặp lại những lời giải thích bằng lời nói.
Lê Vu An uống một ngụm nước lê, trong lòng cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu: "Bùi Ý, cậu muốn nói chuyện công việc gì với tôi?"
Bùi Ý liếc nhìn chân phải của y: "Trước tiên nói cho tôi biết, tại sao chân cậu lại bị thương? Có nghiêm trọng không?"
"..."
Lê Vu An im lặng một hai giây, thành thật thừa nhận: "Hôm nay không phải tôi đến công ty G.M họp tổng kết dự án sao?"
Bùi Ý gật đầu: "Ừm, vậy tiếp theo?"
Lê Vu An che giấu một chút sự thật, chỉ nói: "Khi họp xong, tôi không nhịn được thèm thuốc lá nên trốn vào lối thoát hiểm hút vài hơi, kết quả, kết quả tôi cũng không biết làm sao Yến tổng có thể tìm tới..."
Vốn muốn đi đến chỗ không người để giải tỏa phiền não, vì thế Lê Vu An một bên hút thuốc, một bên đi đi lại lại trên cầu thang.
Y mới hút được nửa điếu thuốc thì nghe thấy âm thanh cửa lối thoát thoát hiểm mở ra——
Khoảnh khắc quay đầu nhìn thấy bóng dáng Yến Sầm, Lê Vu An không hiểu vì sao mình lại hoảng sợ, trượt chân ngã xuống.
Nghĩ đến hành động xấu hổ xui xẻo của mình cách đây không lâu, Lê Vu An muốn tìm một cái lỗ để chui xuống!
"Có chút đau, nhưng bị thương không nghiêm trọng lắm, phỏng chừng 10 ngày nửa tháng là có thể lành lại. Bác sĩ nói trong vòng một tháng nên tránh chạy và cử động nhanh."
Bùi Ý dặn dò: "Vừa lúc có mấy ngày nghỉ, cậu nên ở nhà tránh đi ra ngoài nhiều. Nếu anh Hướng và studio có vấn đề gì, tôi sẽ đến đó, vì vậy đừng tự lăn lộn chính mình."
Hai người từ trước tới nay làm việc cùng nhau, nhưng khi gặp chuyện cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Hôm nay Lê Vu An là lần đầu tiên mỉm cười: "Ừm."
Bùi Ý nhân cơ hội này hỏi: "Vậy cậu nói đi, giữa cậu và Yến Sầm rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Lê Vu An nhìn thấy ánh mắt bát quái của bạn tốt, ánh mắt hơi tránh đi: " Chuyện gì là chuyện gì?"
"Là Yến Sầm đưa cậu đến bệnh viện, rồi cũng là anh ta đưa cậu tới khu trung cư, thậm chí còn cõng cậu lên tầng 4 đó?"
Bùi Ý đã sớm nhìn thấu mọi chuyện, tấm tắc bảo lạ: "Đường đường là giám đốc G.M, sao anh ta lại sẵn sàng bỏ ra thời gian và công sức để cõng cậu từ tầng 1 lên tầng 4?"
Lê Vu An đ è xuống ngượng ngùng, mạnh miệng: "Tôi là cổ đông hợp pháp của YWY, đồng thời cũng là đối tác đầu tư của anh ấy."
Bùi Ý nhướng mày: "Vậy thì sao?"
Cậu vẫn còn nhớ rõ mô tả về "Yến Sầm" trong nguyên tác——
Tuy rằng anh đối với người ngoài dịu dàng, ôn nhã, nhưng là người dịu dàng có chừng mực, sẽ không dễ dàng vượt qua ranh giới.
Mấy chuyện cũ thì không nói.Về việc ngày hôm nay, nếu bạn tốt chỉ là người liên lạc bình thường, Yến Sầm có thể sắp xếp trợ lý của mình đến giúp đỡ, không cần phải tự mình làm hết mọi việc.
Lê Vu An bị chặn họng không nói nên lời, trong lòng vẫn có chút lộn xộn.
Bùi Ý bắt gặp y cau mày, không xác định dò hỏi: "Lê Vu An, cậu lo lắng cái gì? Nếu Yến Sầm có ý nghĩ khác với cậu, này không phải đúng lúc sao? Cậu đối với anh ta..."
Đang nói một nửa, Bùi Ý kịp thời dừng lại, đổi lời thành xin lỗi: "Xin lỗi, tôi trong lúc nhất thời quản nhiều."
Lê Vu An nhìn về phía bạn tốt lắc đầu: "Không sao, tôi đã sớm biết cậu có thể nhìn ra, cậu không nói là vì muốn giữ thể diện cho tôi."
"Chỉ là tôi không xác định được thái độ của Yến Sầm với cậu nên muốn hỏi." Bùi Ý giải thích, dứt khoát hỏi: " Lê Viên, vì sao cậu lại không dám nói, cứ thử xem biết đâu lại được?"
"Thử cái gì? Nói cho anh ấy, tôi từ thời đại học đã có tình cảm với học trưởng là anh sao?" Lê Vu An phức tạp mà cười một tiếng, nói ra suy nghĩ của chính mình ——
"Bùi Ý, tôi không muốn dùng loại tình cảm này để ép buộc anh ấy."
Yến Sầm động tâm cũng tốt, yêu thầm cũng thế, vậy đều là việc riêng của y.
Lê Vu An cảm thấy mình không nên, cũng không có tư cách bộc lộ tình cảm tích tụ bao nhiêu năm này, mạnh mẽ đặt chúng trước mặt đối phương, yêu cầu đối phương phải đáp lại như ý muốn.
Bùi Ý im lặng.
Cậu biết, mỗi người đều có cách xử lý tình cảm riêng.
Lê Vu An bình tĩnh lại: "Nửa năm qua, bọn tôi làm việc thỉnh thoảng có tiếp xúc, anh ấy chiếu cố tôi rất tốt, nhưng tôi không thể mặc kệ mình trầm hãm trong đó được."
Lê Vu An nhận định y và Yến Sầm không thể yêu, huống hồ điều y không nói rõ với Bùi Ý chính là——
Yến Sầm trong nhà là con một.
Mặc dù hôn nhân đồng giới bây giờ không phải hiếm, không giống như y, sinh ra trong một gia đình đứng đắn, trong tương lai có lẽ sẽ tìm được một cô gái môn đăng hộ đối để kết hôn.
Nếu hai người thực sự hẹn hò thì giới tính và gia thế của y sẽ không được gia đình đối phương thừa nhận.
"..."
Lê Vu An suy nghĩ một lát, sau đó nở nụ cười chua xót——
Thật là...càng ngày càng thái quá!
Chính mình sao có thể ảo tưởng xa đến như vậy?
Bùi Ý đã lâu không thấy bạn tốt nhìn cô đơn như vậy: "Lê Viên?"
"Không sao đâu."
Lê Vu An siết chặt chiếc cốc, uống thêm hai ngụm đường phèn tuyết lê, đè nén nỗi chua xót đã lâu không tràn ngập trong lòng.
Bùi Ý nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Vu An, lẽ ra tôi nên nói với cậu nhiều hơn một lần——"
"Cái gì?"
"Cậu rất ưu tú." Bùi Ý dứt khoát nói: "Cậu xứng đáng nhận được tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này!"
"Tôi biết, cậu từ nhỏ đã ở trong vòng tròn ưu tú, cho nên khi gặp chuyện sẽ không tránh được đau khổ."
Giống như gia đình từng phá sản Lê Vu An, cũng giống như Bùi Hoán sau khi biết được sự thật, càng giống như Bạc Quan Thành hiện đang bị giam giữ.
"Nhưng cậu phải biết rằng tiêu chuẩn của thế giới này không bao giờ dùng gia thế của một người để cân nhắc."
" Đại đa số người đều sinh ra trong gia đình bình thường, càng có một số người vừa mới sinh ra đã bị bỏ rơi, trở thành cô nhi."
Bùi Ý đã trải qua những khoảng thời gian khó khăn, cũng đã tận hưởng cuộc sống của một tiểu thiếu gia nhà giàu, đến cuối cùng cậu trở về sống như một người bình thường.
Vậy thì thế nào?
Cậu đã dựa vào nỗ lực của chính mình, từng bước đạt được điều mình mong muốn!
Nếu Bùi Ý có thể làm được thì Lê Vu An cũng có thể.
Có lẽ Bùi Ý đang trong giai đoạn tìm hiểu, không thể giúp đỡ khuyên nhủ bạn tốt quá nhiều trong chuyện tình cảm, nhưng ở khía cạnh khác, cậu không muốn Lê Vu An thiếu đi sự tự tin cơ bản nhất.
Lê Vu An nghe được Bùi Ý nói, trong mắt lóe lên một tia sáng: " Bùi Ý."
"Hửm?"
Lê Vu An ăn ngay nói thật: "Có đôi khi tôi nhìn cậu, cảm thấy tâm lý tuổi tác so với tôi cậu thành thục hơn rất nhiều."
Bùi Ý không có phủ nhận điểm này.
Trải qua nhiều chuyện, càng hiểu nhiều.
"Cậu yên tâm đi, tôi hiểu ý của cậu, cho nên hiện tại tôi chỉ muốn hướng về sự nghiệp."
Lê Vu An thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình: " Tôi vứt bỏ gia thế của mình, vậy nên tôi phải tự mình làm chỗ dựa."
"Có lẽ một ngày nào đó, sự nghiệ chính là con át chủ bài mạnh nhất của tôi, có lẽ tôi cũng có thể đối diện với tình yêu mà mình mong muốn."
Bùi Ý nhìn thấy sự chân thành và động lực trong lời nói của bạn tốt, mỉm cười đáp lại: "Không phải chỉ là theo đuổi sự nghiệp thôi sao? Tôi sẽ đồng hành cùng cậu."
Lê Vu An nhấc tay, nâng cốc đường phèn tuyết lê lên: "Vậy cụng ly."
Bùi Ý cầm lấy nửa cốc đường phèn tuyết lê còn lại: "Cụng ly!"
...
Trên ghế sofa trong phòng khách, Bạc Việt Minh và Yến Sầm thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Mà Tần Dĩ Thuấn còn lại bất động thanh sắc âm thầm quan sát hai người, đặc biệt là Yến Sầm " da mặt dày " tới cửa.
Bùi Nguyện cầm hai túi đồ ăn chưa chế biến ra khỏi bếp, nhìn rõ tình huống thì kinh ngạc: "Anh, sao mọi người ngồi bất động vậy? Không nói chuyện sao?"
Tần Dĩ Thuấn không có cảm xúc gì: "Ừm, không thân."
"..."
"..."
Bạc Việt Minh và Yến Sầm nhìn nhau, cả hai đều có cảm giác bị kéo vào danh sách đen.
Tần Dĩ Thuấn nhìn túi đồ ăn trong tay Bùi Nguyện: "Có cần giúp đỡ không?"
"Có ạ."
Bùi Nguyện biết tính cách ngoài lạnh trong nóng của Tần Dĩ Thuấn, một chút cũng không sợ anh ta: "Một túi khoai tây nhỏ, một túi đậu que, gọt vỏ khoai tây và cắt đậu que thành từng đoạn ngắn là được."
"Vừa rồi chậm trễ một ít thời gian, bây giờ phải làm nhanh thôi."
Bùi Nguyện không muốn phiền đến Yến Sầm và Bạc Việt Minh vẫn còn tính là "khách", vì vậy chỉ có thể chỉ huy cho anh họ nhà mình: "Anh, anh có thể giúp em không?"
Tần Dĩ Thuấn gật đầu nhận lấy, ra hiệu nói: "Em vào bếp giúp mợ đi, việc nhỏ này để bọn anh làm."
"Ah?"
Bùi Nguyện không xác định mà nhìn về phía Bạc Việt Minh và Yến Sầm, nhìn hai người mười ngón tay không dính nước xuân là thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ, sao có thể làm được loại việc này?
"A cái gì?" Tần Dĩ Thuấn bình tĩnh, liếc nhìn Bạc Việt Minh rồi nhìn Yến Sầm bên cạnh: "Có vấn đề gì à?"
Bạc Việt Minh nhớ tới ánh mắt Bùi Ý trước khi vào phòng: "Không thành vấn đề."
Yến Sầm đưa tay đẩy gọng kính lên, giấu đi tia sáng trong đáy mắt: "Tôi da mặt dày tới cọ cơm, việc nhỏ này đương nhiên phải giúp."
Tần Dĩ Thuấn khẽ hừ một tiếng: "Được rồi, túi này các cậu phụ trách."
Nói xong, anh ta đưa một túi khoai tây dính bùn cho Bạc Việt Minh và Yến Sầm.
"..."
"..."
Vừa rồi còn vui vẻ, hiện tại hai người thấy vậy không hẹn mà cùng mà lâm vào trầm mặc.
Bùi Nguyện nhịn cười nói: "Hai người chờ chút, tôi dạy hai người."
Cô nhanh chóng vào bếp lấy ra một chậu nước và hai chiếc thìa thép nhỏ, dạy từng bước một: "Những củ khoai tây nhỏ này rất dễ lột vỏ, khi đã ướt, chỉ cần dùng thìa cạo nhẹ xuống dưới là có thể lột."
Bạc Việt Minh và Yến Sầm quan sát cẩn thận, nhanh chóng bắt đầu làm.
Bùi Nguyện càng nhìn càng cảm thấy hai người không tồi, cô nhìn cách cửa phòng đóng chặt, nhịn không được lặng lẽ hỏi: "Tiểu Ý và Tiểu Lê ngày thường tiếp xúc nhiều với hai người, các cậu cảm thấy hai đứa nhỏ như thế nào?"
Bạc Việt Minh nhớ tới người yêu, không thiếu khích lệ: "Kỳ thật Bùi Ý rất thông minh, rất ưu tú, thỉnh thoảng có hơi nóng nảy một chút, những tính tình cũng rất đáng yêu."
Yến Sầm không tự giác nói tiếp: "Tiểu Lê tổng cũng vậy..."
Vừa dứt lời, ba người nghe thấy một tiếng "bộp" giòn giã——
Tần Dĩ Thuấn đang ngồi trên ghế sofa đối diện, trong tay cầm đậu que nhìn như một thanh kiếm sắc bén.
Anh ta giả vờ bình tĩnh mà ném đậu que vào rổ: "Tiểu Nguyện, em vào phòng bếp đi, nơi này có bọn anh là đủ rồi."
Bùi Nguyện ngừng nói chuyện: "Phiền ba người rồi, làm nhanh lên nha."
Bạc Việt Minh và Yến Sầm đưa mắt nhìn nhau, im lặng tiếp tục gọt vỏ khoai tây.
Chỉ trong chốc lát, cánh cửa phòng đóng chặt hồi lâu cuối cùng cũng mở ra.
Bùi Ý giúp Lê Vu An bị thương ra ngoài, vừa ra cậu nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách ——
Bạc Việt Minh và Yến Sầm động tay một chút có thể ký xuống mấy dự án mấy ngàn vạn hoặc mấy trăm triệu, mà giờ phút này 2 đôi tay ấy đang lột vỏ khoai tây.
Tần Dĩ Thuấn ở quân đội đã quen với việc sử dụng kiếm và súng thật trong thực chiến, trong chốc lát đã bẻ gần hết túi đậu que.
Ba người có chiều cao gần bằng nhau đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu làm công việc trong tay, nhìn tư thế còn tưởng bọn họ đang cạnh tranh với nhau xem ai có thể làm tốt hơn.
Bùi Ý thật sự không nhịn được, cười trộm: "Các anh đang làm gì vậy?"
Bạc Việt Minh bắt gặp ánh mắt của người yêu, nói: "Nói xong rồi?"
Lực chú ý của Yến Sầm vẫn đặt trên người Lê Vu An: "Tiểu Lê tổng, chân đang bị thương mau tới chỗ này ngồi, đừng đứng lâu."
Tần Dĩ Thuấn cầm đậu que đã bẻ làm đôi đứng dậy, không dấu vết bảo vệ cải trắng nhà mình: "Tiểu Ý, em đỡ Tiểu Lê ngồi ở bên này."
"Vâng."
Bùi Ý lúc này không thèm để đến vị trí của mình, quay đầu hướng tới bếp gọi: "Mẹ, chị, hai người có cần giúp gì không? Con cũng có thể làm được."
"Hai đứa các con đều là em trai, đừng lăn lộn, ngồi nói chuyện phiếm nghỉ ngơi, chờ cơm ăn là được."
Tần Dĩ Thuấn thi hành nhiệm vụ bảo vệ hai em trai, ánh mắt đảo quanh Bạc Việt Minh và Yến Sầm: "Nhanh lên!"
Lột khoai tây cũng phí nhiều thời gian như vậy, về sau có thể chăm sóc ai?
Bạc Việt Minh và Yến Sầm không nói chuyện, tốc độ lột vỏ khoai tây lại nhanh hơn ——
Anh vợ, tương lai anh vợ thật sự không dễ chọc!
Bùi Ý và Lê Vu An nhìn thấy động tác của hai người, nhìn nhau, nhịn cười đến vất vả.
Dù cười nhưng hai người vẫn tham gia giúp đỡ.
Mọi người vội vàng làm ra bàn đồ ăn nóng hổi trước bảy giờ, ngồi vây quanh chiếc bàn ăn tạm bợ.
Thư Uyển nhìn bọn nhỏ vây quanh bàn, trong lòng run lên.
Sau hơn 20 năm, cuối cùng bà cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là náo nhiệt: "Mọi người ăn nhiều một chút, đừng câu lệ."
Bùi Ý đặc biệt nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, đêm nay bọn con nhất định sẽ ăn hết, đúng không?"
Tần Dĩ Thuấn và Bạc Việt Minh lần lượt gật đầu, Lê Vu An và Yến Sầm tương đối xa lạ cũng gật đầu.
Bùi Ý chủ động làm người trung gian khuấy động bầu không khí, hỏi đáp để tìm chủ đề, mọi người phối hợp trò chuyện.
Chỉ trong một bữa ăn, cảm giác mới lạ vi diệu đều biến mất.
Thư Uyển trước khi bữa tối kết thúc đã trở về phòng, khi bà bước ra lần nữa, trên tay cầm một chồng phong bao lì xì nặng trĩu.
Bà lần lượt phát phong bì đỏ cho mấy đứa nhỏ nhà mình: "Tiểu Nguyện, Tiểu Ý, còn có Dĩ Thuấn, đây của mấy đứa, tết phải có lì xì nha."
Bùi Nguyện vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn mẹ!"
Cho dù chỉ có hai mẹ con, Thư Vãn nhất định sẽ tặng cô một phong bao lì xì màu đỏ trong dịp Tết Nguyên đán. Dù phong bao lì xì năm nay đến sớm hơn nhưng cô vẫn nhận.
Mặc dù chỉ có mẹ con hai người, khi ăn tết Thư Uyển cũng sẽ mừng tuổi cho cô, tuy rằng mừng tuổi đến sớm hơn một chút, nhưng cô cảm thấy năm nay vui vẻ hơn so với mấy năm trước.
Bùi Ý cảm nhận được độ dày của bao lì xì, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, đã bị Thư Uyển chặn trở về: "Cầm đi!"
Thư Uyển nằm mơ đều hy vọng con trai út có thể khỏe mạnh, sống vui vẻ, mỗi năm bà đều chuẩn bị một bao lì xì, cuối cùng năm nay cũng có thể đưa đi.
Bùi Ý sửa lời: "Cảm ơn mẹ, con sẽ giữ thật tốt."
Thư Uyển mỉm cười, lần lượt đưa những bao lì xì bằng nhau cho Tần Dĩ Thuấn và Lê Vu An.
"Hai đứa cũng không thể từ chối, coi như là thím thay mặt cho chú nhỏ và cậu nh ỏ của hai đứa đưa đi, tết phải có lì xì vừa để lấy lộc cũng để cầu bình an."
"Cháu..."
Lê Vu An do dự.
Tần Dĩ Thuấn nghĩ nghĩ, thay Lê Vu An nhận bao lì xì, nhét vào trong tay đối phương: "Còn không mau nói câu cảm ơn?"
Ngón tay cầm bao lì xì của Lê Vu An hơi siết chặt, không quá tự nhiên lại chân thành mở miệng: "Cảm ơn...Thím."
Bùi Ý thấy bạn tốt chậm rãi tiếp nhận người nhà của mình, ý cười càng sâu: "Mẹ, trên bàn còn có hai người đang đỏ mắt kìa."
Thư Uyển nghe ra câu nói vui đùa này: "Con đứa nhỏ này, không thấy trên tay mẹ còn cầm bao lì xì sao?"
Bà vừa nói, vừa đưa hai bao lì xì còn lại cho Bạc Việt Minh và Yến Sầm: "Đây, hai đứa cũng cầm lấy đi."
Đây là lần đầu tiên Bạc Việt Minh nhận được lì xì mừng năm mới, không xác định mà nhìn về phía người yêu, thấy đối phương không tiếng động gật đầu, hắn mới cảm ơn rồi nhận lấy.
Yến Sầm không ngờ mình cũng có phần: "Dì, dì xác định cho cháu sao?"
"Ừm, Ăn tết có mừng tuổi mới tính là náo nhiệt!"
Thư Uyển hôm nay tâm tình rất tốt, trực tiếp nhét vào tay anh: "Tiền không nhiều lắm, hai đứa lớn lên trong gia đình phú quý đừng ghét bỏ là được."
Yến Sầm như cũ duy trì lễ nghĩa: "Đương nhiên không chê, tâm ý của dì là quan trọng nhất, đây là lần đầu tiên bọn cháu nhận được bao lì xì."
Bạc Việt Minh nghe bạn tốt nói, gật gật đầu.
Gia cảnh của hai người đều được coi là hàng đầu ở Đế Kinh, nhưng ngày lễ, ngày tết đều hiếm khi thực hiện lễ nghi truyền thống này, nhiều nhất là thêm một chút tiền tiêu vặt vào thẻ ngân hàng của bọn họ.
Lạnh như băng, không bằng giờ phút này có ý vị gia đình.
Nhóm người Bùi Ý cầm bao lì xì, rất tự giác mà giúp đỡ Thư Uyển dọn dẹp bàn ăn.
Thẳng đến khi đồng hồ trên tường chỉ tới 10 giờ, mới sôi nổi rời đi.
Bùi Ý nhớ tới đây là tầng 4: "Lê Viên, cậu vẫn nên tìm người cõng cậu xuống đi, đừng đi xuống lỡ đạp hụt lại khổ."
Yến Sầm gật đầu: " Tôi..."
Tần Dĩ Thuấn khởi động radar, giành trước nói: "Để anh."
Anh ta bước tới trước mặt Lê Vu An, khom lưng ra hiệu: "Tiểu An, em lên đây."
Lê Vu An từ chối: " Em..em có thể tự mình đi được, không phiền..."
"Làm anh trai cõng em trai có gì phiền?" Tần Dĩ Thuấn thấy Bùi Ý: " Lúc Tiểu Ý bị thương, anh vẫn cõng thằng bé như thường."
Bùi Ý nhận được ánh mắt của anh mình, vội gật đầu không ngừng: " Lê Viên, nhanh lên đi! Hay là, cậu muốn người khác cõng?"
Lê Vu An nghe thấy nửa câu nói kia: "Không có!"
Nói xong, y liền leo lên bả vai của Tần Dĩ Thuấn.
Tay Yến Sầm hơi nâng lên, đỡ một chút, như sợ y mất trọng tâm mà té ngã.
Bùi Ý nhìn thấu không nói toạc, chủ động cầm tay Bạc Việt Minh: "Mẹ, bọn con đi đây, hai ngày nữa con lại qua."
"Nhớ đi trên đường phải cẩn thận đấy!"
Thư Uyển không cố tình giữ con trai út ở nhà qua đêm, nội tâm rất bằng lòng.
Bùi Nguyện cầm lấy áo khoác của mình lên, trong lòng cũng có tò mò giống như em mình: "Mẹ, con xuống tầng tiễn mọi người, lát con về!"
...
Một đám người đi xuống khu dân cư.
Bùi Ý và Bạc Việt Minh phải quay về trang viên Bạc thị, Tần Dĩ Thuấn biết mình không lý do ngăn cản, đành phải hỏi người em trai trên danh nghĩa khác.
"Tiểu An, em làm sao tới được đây?"
Yến Sầm thay y trả lời: "Ngồi xe của tôi đến."
Lê Vu An gật đầu bổ sung: "Buổi chiều bị thương ở chân, cho nên Yến tổng giúp em lái xe."
Đôi mắt Bùi Ý chớp chớp, tạo cơ hội: "Đi từ chỗ nào ra thì về chỗ ấy. Anh à, chỗ anh ở và chỗ bọn em ở hai phương hướng khác nhau, đừng đi qua đi lại, về nghỉ ngơi sớm đi."
"..."
Tần Dĩ Thuấn dễ dàng bị lời nói của em mình cản về.
Nhóm người tạm biệt nhau rồi lên xe ra về.
Bùi Nguyện đi theo xuống lầu nhìn thấy cảnh tượng như mong muốn này, nụ cười trên mặt như nở hoa: "Anh, anh nói xem, cặp đôi này nhìn rất xứng đôi, có phải không?"
Tần Dĩ Thuấn nghe thấy em họ nói những lời này, giữa mày hơi cau lại ——
Xứng?
Mình chỉ thấy thằng kia trướng mắt thôi!
...
Kim đồng hồ chuyển đến 11 giờ.
Bạc Việt Minh khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, Bùi Ý đang ẩn nấp ngoài cửa nhìn thấy hắn ra liền dùng tay chân treo trên người hắn.
"Nhị ca!"
Bạc Việt Minh nhanh chóng ôm lấy cậu: " Ở đây đợi làm gì? Không lạnh sao?"
"Đang bật máy sưởi, sao lạnh được?"
Bùi Ý hôn lên yết hầu còn sót lại giọt nước của người: "Nhị ca, em có thứ này muốn đưa cho anh, sờ vào túi áo ngủ của em đi."
Bạc Việt Minh hô hấp nặng nè, dễ như trở bàn tay mà dùng một tay ôm lấy Bùi Ý, một tay khác rảnh rỗi sờ túi: "Cái gì vậy?"
Vừa dứt lời, hắn lấy từ trong túi áo ngủ của người yêu ra một bao lì xì.
Ánh mắt Bạc Việt Minh hơi nheo lại, có chút kinh ngạc "Em chuẩn bị cho anh?"
"Đúng!"
Bùi Ý cong môi giải thích: "Em đã chuẩn bị từ lâu rồi, vốn định đợi đến đêm giao thừa mới đưa cho anh, nhưng không ngờ đêm nay mẹ em lại đưa trước, nhưng cũng không quan trọng——"
"Nên đưa cho anh, sớm muộn gì cũng phải đưa."
Bùi Ý nhìn vào mắt Bạc Việt Minh, nhỏ giọng mà nghiêm túc chúc: " Chúc Nhị ca của em một năm mới khỏe mạnh bình an." ( vô bệnh vô tai)
Bạc Việt Minh cười khẽ hôn lên môi người yêu: "Cảm ơn mèo con."
Nói xong, hắn ôm Bùi Ý đến tủ rượu trong phòng khách nhỏ, làm động tác tương tự.
"Em cũng mở tủ thứ hai đi."
"A?"
Bùi Ý đột nhiên ý thức được cái gì, vừa mở ra đã thấy ——
Trong tủ đặt vô số dụng cụ mở nắp chai còn có một bao lì xì nằm lặng lẽ ở một góc.
Khóe miệng Bùi Ý cong lên thêm một chút, "Nhị ca, anh cũng chuẩn bị?"
Bạc Việt Minh không phủ nhận: "Vốn muốn chờ đến đêm giao thừa uống rượu một mình để em phát hiện, không ngờ em lại đưa lì xì sớm cho anh, lúc này mà không đáp lễ lại thì anh thua mất."
Bùi Ý xì một tiếng bật cười, cố ý ước lượng trọng lượng của bao lì xì: "Không thua không thua, còn rất nhiều á, còn câu chúc đâu?"
Bạc Việt Minh đặt cậu ngồi trên quầy nước, nghiêm túc chúc cậu: "Cũng chúc tiểu tiên sinh của anh, năm mới khỏe mạnh bình an, đừng sợ, đừng mê mang, đừng cô độc."
Bùi Ý cảm động đến khó tả, nghiêng người hôn hắn một cái: "Có anh ở đây, em không sợ hãi, không mê mang, không cô độc."
Như hắn mong muốn, Bạc Việt Minh hôn nhẹ cậu một cái, nói: " Nghỉ sao, không đi làm?"
Bùi Ý hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu này, cậy mạnh rầm rì: "Hm, nếu anh có bản lĩnh, em có thể nằm trên giường mười ngày!"
"..."
Giọng nói của Bạc Việt Minh thoát ra khỏi yết hầu hơi vi diệu: "Phải không? Vậy tiểu tiên sinh cũng phải chống đỡ được đấy."