Sau Khi Giả Vờ Mất Trí Nhớ Tình Địch Nói Tôi Là Bạn Trai Hắn

chương 102: c102: uống thuốc sẽ có tác dụng phụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kể từ khi ấn dấu tạm thời biến mất, chu kỳ phát t.ình của Dung Trạm trở nên rối loạn. Trước đây y đã đi khám, bác sĩ nói đó là hiện tượng bình thường, chỉ cần được Alpha đánh dấu trở lại là sẽ ổn.

Dung Chiến yếu ớt nói: “Nhưng bác sĩ, người yêu của tôi là Beta.”

"Ồ, Beta à?" Bác sĩ đẩy kính lên, "Không sao đâu, khoảng một năm nữa tình trạng của cậu sẽ từ từ hồi phục."

Dung Trạm thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi."

Tuy nói trong vòng một năm sẽ bình thường trở lại, nhưng Dung Trạm vẫn vô cùng lo lắng trước sự bất ổn trong đời sống tình dục của mình trong năm nay.

Trước đây khi làm việc tại Studio, dù chu kỳ rối loạn nhưng vẫn được Kỷ Thương Khung bảo vệ, còn bây giờ ở Tập đoàn Tung Hoành, những cơn phát tì.nh đến đột ngột khiến Dung Trạm hoàn toàn không kịp trở tay.

Nhiệt độ dâng trào nhanh chóng quét qua toàn thân, pheromone không thể kiểm soát dần dần tràn ra, Dung Trạm thở hổn hển, đầu gối yếu ớt gần như ngã xuống đất, tay phải đặt trên bồn rửa, tay trái vội vàng lục túi chỉ để tìm một thứ gì đó.

Y để thuốc ức chế trong văn phòng, giờ phút này y không mang theo bên mình.

Y phải đến văn phòng, Dung Trạm hoảng đến mức bước nửa bước ra khỏi phòng vệ sinh thì cả thân thể đều mất sức, liền ngã xuống đất.

Vừa rồi hai người đang nói chuyện trong phòng ngửi thấy mùi pheromone, bối rối bước ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Dung Trạm đang ngã trên mặt đất.

“Này, cậu sao vậy?” Có người bước tới đỡ Dung Trạm lên.

Một người khác nói: "Có lẽ là đột ngột phát t.ình, tôi đi gọi người tới giúp." Nói xong bỏ đi ra ngoài.

Cảm giác được người đang ôm mình là Alpha, toàn thân Dung Trạm run lên vì sợ hãi, y đưa tay đẩy người đó ra, nhưng vì yếu ớt mà ngược lại như đặt tay lên hư vô.

Mặt của người đàn ông đỏ bừng vì pheromone của Dung Trạm, anh ta nuốt khan một cái rồi sinh ra ý đồ, nói: "À mà, tôi hiện tại không trong giai đoạn nhạy cảm, và có mang theo thuốc ức chế cho Alpha, vậy này được không, tôi uống thuốc rồi đánh dấu tạm thời cho cậu, như vậy cậu cũng sẽ dễ chịu hơn chút.”

Dung Trạm kinh hãi lắc đầu: "Không, không."

Người đàn ông lấy trong túi ra những viên thuốc ức chế, đổ hai viên thuốc vào lòng bàn tay, nhai rồi nuốt: "Vậy cậu muốn mang bộ dạng như thế này đi đâu? Định để cho mọi người ở tầng này biết mình đang phát tì.nh à? Dù sao thì, đánh dấu tạm thời cũng sẽ biến mất, tôi làm vì muốn tốt cho cậu thôi."

Vừa nói, người đàn ông vừa phớt lờ sự phản kháng của Dung Trạm, kéo cổ áo Dung Trạm ra, cắn vào bên cổ trắng mịn của y.

Nhưng anh ta đã cắn phải một nắm đấm.

Người đàn ông sửng sốt một lát, sau đó ngẩng đầu đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Thương Hải.

Kỷ Thương Hải nâng tay còn lại đấm một phát khiến anh ta mặt trệch mồm nghiêng, ngã lùi nửa mét, che mặt mà vẫn biện minh: "Làm cái gì vậy? Tôi đang cứu cậu ta mà! Tôi đánh dấu cậu ta, cậu ta sẽ không phát ra Pheromone, sẽ không phát tì.nh nữa! Tôi cũng chả làm gì khác cả!”

Kỷ Thương Hải phớt lờ lời cãi vã của người đàn ông, đưa Dung Trạm trở lại văn phòng.

Sau khi Dung Trạm uống thuốc ức chế, mặc dù toàn thân không còn cảm giác nóng bức và tiết ra pheromone nhưng chuyện vừa rồi rõ ràng khiến y sợ hãi, y ngồi trên ghế văn phòng, co rúm người lại và run rẩy không ngừng.

Kỷ Thương Hải cũng không an ủi y, mà đứng ở cửa văn phòng chờ.

Mười phút sau, có người xông vào văn phòng: "Tiểu Trạm!!"

Dung Trạm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hy vọng giống như người chết đuối bám vào khúc gỗ trôi dạt.

Kỷ Thương Khung chạy tới trước mặt Dung Trạm mấy bước, vừa khẩn trương vừa lo lắng hỏi: "Em có sao không, em vẫn ổn chứ?"

"Anh Thương Khung." Dung Trạm mở miệng, giọng nghẹn ngào nức nở, y dang tay ra ôm chặt Kỷ Thương Khung, vùi cả người vào trong ngực Kỷ Thương Khung, lặng lẽ nức nở.

"Không sao đâu, không có chuyện gì cả, có anh ở đây rồi." Kỷ Thương Khung ôm thật chặt Dung Trạm, vỗ nhẹ lưng an ủi y.

Kỷ Thương Hải không làm phiền hai người, lặng lẽ rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại, sải bước đi đón Lăng Vân Phàm tan làm.

Kỷ Thương Khung đau lòng mà ôm Dung Trạm, tự trách nói: "Tất cả là lỗi của anh. Anh biết kỳ phát t.ình của em đang bị rối loạn, lẽ ra không nên để em quay lại làm việc ở tập đoàn Tung Hoành."

Dung Trạm vùi mặt vào trong ngực Kỷ Thương Khung, nghẹn ngào lắc đầu: “Là em muốn trở về Tập đoàn Tung Hoành, em muốn làm nhiều hơn nữa để chứng minh em có thể đứng ở bên cạnh anh, nhưng em vẫn vô dụng như vậy... Hức..."

"Nói cái gì đấy?" Kỷ Thương Khung vội nói, "Tiểu Trạm có làm gì đi nữa cũng có thể đứng cạnh anh mà, huống chi em còn tốt như vậy.”

Dung Trạm khụt khịt: “Anh Thương Khung, cảm ơn anh.”

Kỷ Thương Khung: “Em không sao chứ? Có muốn đến bệnh viện không?"

Dung Trạm vội vàng lắc đầu: “Em không muốn đến bệnh viện, em muốn về nhà.”

"Được, chúng ta trở về đi." Kỷ Thương Khung buông Dung Trạm ra, nắm lấy cánh tay của y, "Đứng lên được không? Đi được không?"

Dung Trạm cố gắng đứng vững một lúc, cảm thấy đôi chân mình đã lấy lại sức lực dưới tác dụng của thuốc ức chế, sau đó y ngước mắt lên, nhìn Kỷ Thương Khung với đôi mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Anh Thương Khung, em không đứng lên nổi, chân em không có sức.”

"Đừng khóc, không sao đâu. Anh cõng em." Kỷ Thương Khung nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên khóe mắt Dung Trạm, ngồi xổm xuống trước mặt y, "Nào, lên đi. "

Dung Trạm nằm trên lưng Kỷ Thương Khung, được anh vững vàng cõng lên.

Kỷ Thương Khung bước ra khỏi văn phòng và nói: "Tiểu Trạm, anh không quen đường trong tập đoàn Tung Hoành lắm, anh phải hỏi đường mới tìm được văn phòng. Em chỉ anh đi xuống bãi để xe ở tầng -2 thế nào đi.”

“Được.” Dung Trạm vòng tay qua cổ Kỷ Thương Khung, sau đó dùng lời dẫn anh đến chỗ đông người.

Xung quanh Dung Trạm vẫn còn thoang thoảng mùi pheromone, bộ dáng của y được Kỷ Thương Khung cõng, tự nhiên khiến người khác liếc nhìn và xì xào.

Kỷ Thương Khung sợ Dung Trạm xấu hổ, vội vàng tăng tốc nói: "Sao lại có nhiều người thế này? Có đường nào ít người hơn không?"

Dung Trạm: “Vừa lúc tan ca, cho nên... Anh Thương Khung, phía trước thang máy có thể đi thẳng lên tầng hai.”

"Được." Kỷ Thương Khung chạy vào thang máy, đi đến nơi đỗ xe ở tầng hai, anh đặt Dung Trạm lên ghế phụ, thắt dây an toàn rồi lái xe về nhà.

Sau khi lái xe đến bãi đậu xe của chung cư, Kỷ Thương Khung cõng Dung Trạm lên nhà.

Trong lúc hai người chờ thang máy, Kỷ Thương Khung cảm thấy hô hấp sau lưng của Dung Trạm trở nên gấp gáp, thân thể sát sau lưng cũng có cảm giác nóng bừng.

"Lại cảm thấy khó chịu sao?" Kỷ Thương Khung sốt ruột.

Dung Trạm lặng lẽ hừ một tiếng.

Kỷ Thương Khung: “Chúng ta sẽ về nhà sớm thôi, em đợi chút.”

Đang nói chuyện thì cửa thang máy mở ra, Kỷ Thương Khung nhanh chóng bước vào thang máy, một tay ấn lên lầu, khi thang máy đến nơi, anh nhanh chóng bế Dung Trạm vào căn hộ, đặt y lên ghế sofa.

"Anh Thương Khung..." Dung Trạm nhẹ nhàng dựa vào tay vịn trên ghế sô pha, hai mắt mờ mịt, má đỏ bừng, một bên cổ lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, y mơ hồ gọi tên Kỷ Thương Khung.

"Chờ đã, anh đi lấy thuốc." Kỷ Thương Khung thở dài đứng dậy, lấy thuốc ức chế Omega trong tủ thuốc ra, rót thêm một cốc nước ấm, đưa hai thứ vào tay Dung Trạm.

Dung Trạm cầm thuốc và cốc nước trong tay: “…”

Kỷ Thương Khung cũng thúc giục y: "Tiểu Trạm, nhanh uống thuốc đi, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn."

Dung Trạm mím môi, nhìn Kỷ Thương Khung, dùng giọng như muỗi nói: "Anh Thương Khung, uống thuốc sẽ có tác dụng phụ..."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio