Kỷ Thương Khung không thường thể hiện sức mạnh, lần này gắt gao ép Đường Vận làm 3D cho mình, miệng lẩm bẩm nhanh nhanh không kịp thời gian.
Đường Vận giữ bình tĩnh để không phát cáu, phải làm thêm giờ để làm mẫu cho anh, cuối cùng trên màn hình máy tính xuất hiện một chiếc vòng cổ hình hoa hướng dương xinh đẹp và tinh tế.
Kỷ Thương Khung nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Đúng là tôi muốn kiểu này.”
“Anh Vận, cảm ơn nha!" Anh cảm kích vỗ nhẹ vai Đường Vận đang cằn nhằn, gọi Kỷ Thương Hải: "Tiểu Hải, em biết thợ làm đồ trang sức không? Anh muốn làm một chiếc vòng cổ."
Kỷ Thương Hải: "Để em giúp anh hỏi một chút, ngân sách của anh là bao nhiêu?"
Kỷ Thương Khung nói số tiền, rồi do dự hỏi: "Đủ không nhỉ?”
Kỷ Thương Hải: “Anh, anh có hiểu khả năng tài chính của mình không vậy?"
Kỷ Thương Khung dở khóc dở cười: "Anh không rành về làm trang sức mà.”
Kỷ Thương Hải: "Số tiền anh đưa ra đủ để tìm một đội ngũ rồi, em giúp anh hỏi một chút."
"Được rồi, làm phiền em." Kỷ Thương Khung vô cùng nhẹ nhõm, "Để anh gửi cho em bản vẽ thiết kế."
Sự thật đã chứng minh, không có gì là không thể hoàn thành nếu giao cho Kỷ Thương Hải.
Chỉ trong một ngày, Kỷ Thương Hải đã giúp Kỷ Thương Khung tìm được một nhà sản xuất đồ trang sức phù hợp.
Kỷ Thương Khung cảm kích: "Tiểu Hải, cảm ơn em."
Kỷ Thương Hải lấy những bức vẽ do Kỷ Thương Khung vẽ, lật giở từng trang: "Đây là vòng cổ à? Làm cho Dung Trạm sao?"
"Đúng vậy, tiểu Trạm nói muốn nhận vòng cổ làm quà sinh nhật." Kỷ Thương Khung vuốt mái tóc vàng, hồn nhiên tươi cười, “Cho nên, anh muốn đưa em ấy một cái tốt nhất, nghĩ kỹ thì, có cái gì tốt hơn bản thiết kế của anh không nhỉ?”
Kỷ Thương Hải: "..."
Tự tin, nhưng cẩn thận suy nghĩ kỹ thì cũng không có gì xấu cả.
"Ừ, rất tốt." Kỷ Thương Hải trả lại bức vẽ cho Kỷ Thương Khung, suy từ sờ vào khớp ngón áp út của mình.
Đảo mắt cái đã đến sinh nhật của Dung Trạm, lại là chủ nhật, Kỷ Thương Khung đưa y đến khu vui chơi giải trí chơi hết mình cả ngày, tối lại đi ăn ở nhà hàng cao cấp, đặt nhiều món Dung Trạm thích ăn.
Sáng tới chiều, Dung Trạm cứ cười híp mắt, ánh mắt trong veo luôn dõi theo Kỷ Thương Khung.
Ăn tối xong, hai người trở về nhà, Kỷ Thương Khung đưa món quà mà anh đã chuẩn bị từ lâu cho Dung Trạm.
Đó là một chiếc hộp vuông được bọc trong giấy gói màu vàng nhạt, có dán một bông hoa hướng dương nhỏ dệt từ len.
"Anh Thương Khung, cảm ơn anh." Đôi mắt Dung Trạm sáng lên, y do dự một chút, sau đó đột nhiên vòng tay qua cổ Kỷ Thương Khung, ngẩng đầu hôn lên má anh.
Kỷ Thương Khung che khuôn mặt bị hôn của mình lại, cảm giác như bị nhấn chìm trong hũ mật: “Mau mở ra nhìn xem, nếu không thích thì có thể đổi.”
“Em sẽ thích.” Dung Trạm kiên quyết nói.
Y đặt hộp quà lên bàn, lấy bông hoa hướng dương dệt từ len ra đặt sang một bên, cẩn thận bắt đầu xé từ góc, thậm chí không muốn xé lớp giấy gói màu vàng nhạt chói lóa này.
Sau vài phút, y lấy chiếc hộp ra khỏi giấy gói.
Thực chất chiếc hộp được làm bằng gỗ, trên mặt có chạm khắc những chùm hoa trông rất cao cấp và hoành tráng.
Dung Trạm bất an: “Cái này có phải rất đắt không?"
Kỷ Thương Khung không trả lời thẳng: “Mở ra nhìn xem.”
Dung Trạm bèn mở hộp gỗ, khi thấy chiếc vòng cổ nằm khuất trong lụa vàng trong hộp, đôi mắt y trợn to đầy ngạc nhiên.
Đồ trong hộp này là vòng cổ, không bằng nói là trang sức.
Một lớp da bò mềm mại tuyệt đối không làm chật cổ, được trang trí bằng các viên ngọc quý lung linh và rực rỡ. Phía sau cổ là một bông hoa hướng dương đang nở, được tạc từ đá quý màu vàng tự nhiên, được trang trí bằng lá vàng. Ở trung tâm hoa có một lỗ khóa nhỏ, tổng thể lịch sự và tao nhã, không có bất kỳ lỗi nào trong quá trình chế tác.
Vòng cổ đối với Omega luôn mang ý nghĩa trói buộc và chiếm hữu.
Nhưng chiếc vòng cổ này lại mang lại cảm giác của tình yêu sâu đậm và sự nhẹ nhàng.
Ngay cả những người đi ngang qua không hiểu rõ câu chuyện bên trong cũng có thể cảm nhận được sự cống hiến và tâm huyết.
Vì Dung Trạm cam tâm cho Kỷ Thương Khung trói buộc mình, anh trồng đầy hoa trong lòng em, dùng tình yêu đáp lại tình yêu.
"Anh Thương Khung, cái này…có phải là do anh tự thiết kế không?" Dung Trạm biết bông hoa hướng dương này, nó rất đặc biệt, khi y hỏi, nước mắt liền rơi xuống.
"Ừm, em thích không?" Kỷ Thương Khung cười nhìn Dung Trạm, sau đó giật mình nói: "Sao em lại khóc rồi?"
Dung Trạm lau nước mắt: "Bởi vì em quá cảm động, anh Thương Khung, anh đeo cho em đi."
Kỷ Thương Khung gật đầu, cầm chiếc vòng cổ trong hộp lên, tự tay đeo lên người Dung Trạm: “Nó có siết cổ em lắm không? Có khó chịu không?”
Dung Trạm lắc đầu, vuốt ve bông hoa hướng dương không bao giờ héo, đôi mắt long lanh nước, nhưng khóe miệng không khỏi cong lên: “Không, anh Thương Khung, cảm ơn anh, em rất thích chiếc vòng cổ này. "
Y cong mắt mỉm cười, rạng rỡ như ánh mặt trời, giống như năm đó, trước cửa sổ sạch sẽ của phòng vẽ tranh, y ôm một bó hướng dương lớn, nhìn Kỷ Thương Khung và mỉm cười hạnh phúc.
-
-
Lúc này, Kỷ Thương Hải vừa tắm xong và đi vào phòng, nhìn thấy Lăng Vân Phàm đang ngồi trên giường, tựa lưng vào giường, đặt laptop lên đùi, chăm chú nhìn màn hình.
Kỷ Thương Hải đi tới, ngồi xuống bên giường, đưa tay nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo vào ngón áp út của Lăng Vân Phàm.
"Đang bận, đang bận." Lăng Vân Phàm rút tay lại, ánh mắt vẫn dồn vào màn hình máy tính mà không chuyển hướng.
Kỷ Thương Hải: "..."
Kỷ Thương Hải không làm phiền Lăng Vân Phàm nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm lau khô mái tóc ướt, sau đó mở điện thoại lên, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.
Cuộc gọi đến từ Trang Quỳnh Hoa.
Kỷ Thương Hải gọi lại.
Điện thoại reo một hồi, lập tức có người bắt máy, giọng Trang Quỳnh Hoa vang lên: “Cậu Kỷ."
Kỷ Thương Hải bình tĩnh hỏi: “Có việc tìm tôi sao?”
Trang Khung Hoa: “Tôi tìm được một cơ sở y tế ở nước ngoài có thể xóa vết đánh dấu, nhưng…”
Kỷ Thương Hải: "Nhưng gì?"
Trang Khung Hoa: “Nhưng chi phí chữa trị và phục hồi đều rất cao.”
Kỷ Thương Hải: "Không sao, cứ làm đi, tôi sẽ trả tiền."
Trang Khung Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn cậu.”
Kỷ Thương Hải: "Cô đáng được như vậy."
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Thương Hải chuyển tiền vào hai tài khoản, sau đó mở nhóm làm việc, kiểm tra xử lý tin nhắn chưa đọc, sau đó kiểm tra tin tức, ước chừng một giờ sau, Kỷ Thương Hải trở về phòng.
Trong phòng, Lăng Vân Phàm vẫn giữ nguyên tư thế như trước, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đôi tay như múa trên bàn phím.
Kỷ Thương Hải ngồi ở bên giường, đưa tay sờ sờ một bên mặt Lăng Vân Phàm: "Vân Phàm, cậu bận lắm sao?"
Lăng Vân Phàm thở ra: “Ừm, trò chơi gốc của studio sắp được phát hành rồi, dự đoán sẽ bận một thời gian." Cậu nhìn lên đồng hồ, "A, chết tiệt, đã muộn như vậy rồi, chờ tôi một chút nữa, xong việc này sẽ đi ngủ ngay.”
Lần này Kỷ Thương Hải không rời đi, ngồi ở bên giường chờ đợi.
Ước chừng mười phút sau, Lăng Vân Phàm đóng máy tính: "Xong! Đi ngủ thôi!"
Kỷ Thương Hải duỗi tay cầm lấy chiếc máy tính trên đùi Lăng Vân Phàm, giúp cậu cất máy tính trở lại thư phòng, khi quay lại còn đòi hôn Lăng Vân Phàm coi như khen thưởng, sau đó ôm cậu nằm xuống.
Các ngày gần đây, Lăng Vân Phàm thực sự rất bận rộn, vì quá mệt mỏi, sau khi tắt đèn liền ngủ thiếp đi.
Nhưng Kỷ Thương Hải lại không ngủ được, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán người đang ngủ trong ngực mình như chuồn chuồn chạm vào nước, không nhịn được đưa tay chạm vào ngón áp út trống rỗng của Lăng Vân Phàm.