*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lăng Vân Phàm đưa ba đàn em lên taxi, sau khi tài xế lái xe đi, Lăng Vân Phàm quay đầu lại và không ngạc nhiên gì khi nhìn thấy Kỷ Thương Hải đứng trong bóng tối cách đó không xa, chăm chú nhìn mình.
Lăng Vân Phàm bước đến gần hắn và hỏi: "Đã xem đủ chưa?"
Kỷ Thương Hải khẽ mỉm cười: "Chưa đủ."
Lăng Vân Phàm: "Tôi hỏi cậu, nếu tình hình vừa rồi vượt quá tầm kiểm soát, đàn em kia nhất quyết báo cảnh sát thì phải làm sao đây?"
Kỷ Thương Hải không đồng ý: "Tôi sẽ không để tình thế vượt quá tầm kiểm soát."
Lăng Vân Phàm không chịu nổi: "Nếu thực sự mất kiểm soát thì sao? Cậu định vào đấy ngồi một tháng mười ngày à?"
Kỷ Thương Hải im lặng.
Lăng Vân Phàm tiếp tục: "Nếu cậu thực sự vào đấy một tháng mười ngày, tôi phải làm sao đây? Tôi không thể không lo lắng đến chết, cậu hiểu không?"
Kỷ Thương Hải không ngờ Lăng Vân Phàm sẽ nói như vậy, hắn có chút giật mình, nhìn cậu.
Sau đó ánh mắt của Kỷ Thương Hải trở nên ôn hòa như nước, thấp giọng nói: "Tôi hiểu rồi."
Lăng Vân Phàm nói tiếp: "Thực sự hiểu rồi à?"
"Ừ." Kỷ Thương Hải gật đầu cười nói: "Không nên hành động một cách bốc đồng, để cậu phải lo lắng."
Lăng Vân Phàm thở dài: "Đúng vậy!"
Kỷ Thương Hải cười hiền lành: "Lần sau tôi sẽ dạy cậu ta một bài học bằng phương pháp không phạm pháp luật."
Lăng Vân Phàm: "..."
Lăng Vân Phàm nuốt trôi một ngụm máu của Lăng Tiêu mắc kẹt trong cổ họng.
Lăng Vân Phàm: "Cậu biết làm cái quái gì, không còn lần sau nữa! Không được làm chuyện như thế này nữa!"
Kỷ Thương Hải nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay Lăng Vân Phàm, ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay của Lăng Vân Phàm, như muốn lau sạch điều gì đó. Kỷ Thương Hải thở dài, giọng điệu đầy đau khổ: "Không công bằng, cậu ta phát tán Pheromone trên cậu, còn nắm tay cậu, tôi chỉ có thể nhìn thôi à? Vân Phàm, cậu không cảm thấy điều này tàn nhẫn với tôi quá sao?"
Lăng Vân Phàm: "Sau này tôi sẽ tránh xa cậu ta. Do tôi phạm sai lầm, tôi đã không kéo giãn khoảng cách với cậu ta. Loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi hứa với cậu."
Kỷ Thương Hải không nhịn được nữa, tiến tới muốn hôn Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm giữ chặt vai Kỷ Thương Hải, không để hắn tiếp cận: "Chúng ta đang ở trên đường lớn, hơn nữa trước tiên cậu phải suy nghĩ kỹ xem tại sao mình lại hành động bốc đồng như vậy."
"Vậy sau khi suy nghĩ xong, khi chúng ta trở về phòng trọ rồi tôi có thể hôn cậu không? Kỷ Thương Hải cười hỏi.
"Khụ." Gương mặt Lăng Vân Phàm ửng hồng, "Chuyện ấy khi về nhà chúng ta sẽ bàn sau."
Nói xong, Lăng Vân Phàm bước nhanh về phía nhà hàng.
Kỷ Thương Hải theo sau cậu trở lại nhà hàng, đi vào phòng bếp.
Trịnh Hùng mỉm cười đầy ẩn ý ngay khi nhìn hai người họ: "Mọi việc đã giải quyết ổn thỏa chưa?"
Lăng Vân Phàm: "Ừ, em gọi taxi bảo nhóm đàn em quay lại trường rồi."
Lúc này Kỷ Thương Hải mới biết làm ra vẻ tử tế: "Thật xin lỗi, đã gây phiền toái cho anh."
Trịnh Hùng xua tay: "Thôi được rồi, tôi nhìn ra lần sau cậu còn dám nữa, đêm nay nhà hàng không có việc gì, hai người về đi, nói chuyện cho rõ ràng."
Vì Trịnh Hùng đã nói như vậy nên hai người không ở lại lâu nữa, chào tạm biệt Trịnh Hùng rồi rời đi.
Hai người vừa tới cửa nhà hàng, Trịnh Tư Thanh đột nhiên đuổi theo: "Anh Phàm, anh Hải, đợi đã!"
Hai người dừng lại, Lăng Vân Phàm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Anh có quên cái gì không." Trịnh Tư Thanh đưa chiếc túi trong tay cho Lăng Vân Phàm, "Có phải của anh không? Em tìm thấy nó đằng sau chiếc ghế anh ngồi trong phòng."
"À, đúng rồi." Lăng Vân Phàm nhận lấy chiếc túi, "Cảm ơn em."
"Không có gì, tạm biệt." Trịnh Tư Thanh vẫy tay chào hai người rồi chạy đi.
Kỷ Thương Hải nhìn chiếc túi trong tay Lăng Vân Phàm, thoạt nhìn đã nhận ra nó chính là chiếc túi mà đàn em Omega đã ôm trong tay khi bước vào.
Một cảm giác lạnh lẽo chạy vào lòng Kỷ Thương Hải, ngoài mặt giả vờ mỉm cười hiền lành, nhẹ giọng hỏi Lăng Vân Phàm: "Đây là gì vậy?"
"Áo khoác." Lăng Vân Phàm không biết thước đó Kỷ Thương Hải đã từng nhìn thấy đàn em cầm túi này, cậu không muốn phiền toái, giải thích đơn giản hai chữ, liền không nói thêm nữa: "Chúng ta về thôi. "
Kỷ Thương Hải: "...Ừ."
Sau khi hai người về đến nhà trọ, Lăng Vân Phàm vứt bừa ba lô và túi xách trên tay lên ghế sofa, sau đó đi tắm để gột rửa sự mệt mỏi tích tụ từ những ngày thi đấu vừa qua.
Sau khi cậu bước ra khỏi phòng tắm xông hơi, Kỷ Thương Hải cầm ly sữa nóng trên tay đi tới.
Lăng Vân Phàm cầm lấy sữa nóng rồi nói: "Cảm ơn, đi tắm đi."
Kỷ Thương Hải không nói nên lời, nhìn Lăng Vân Phàm, tựa hồ đang chờ cậu nói gì đó.
Vẻ mặt Lăng Vân Phàm khó hiểu: "Còn chờ cái gì? Chẳng phải cậu ghét mùi khói dầu trên người, mỗi lần về đều phải tắm sao?"
"Ừm..." Kỷ Thương Hải nheo mắt lại, cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Lăng Vân Phàm uống cạn ly sữa nóng, mang đến bồn rửa chén rửa sạch đặt sang một bên, lấy khăn lau khô tóc, trong lúc lau thì nhìn thấy cái túi đồ bỏ ở góc sofa, bước đến định lấy áo ra sắp xếp.
Nhưng khi cậu mở nút cài túi và lấy bộ đồ ra thì ngửi thấy mùi hoa hương nhẹ trên bộ áo.
Là mùi pheromone của Omega.
Lăng Vân Phàm: "..."
Lăng Vân Phàm đỡ trán.
Thực ra mùi đó rất nhẹ, nếu không phải Lăng Vân Phàm từng ngửi thấy mùi pheromone của đàn em Omega kia thì có thể không nhận ra được. Nên cũng không thể nói đàn em kia có ý định gì.
Nhưng lúc này, Lăng Vân Phàm không có thời gian để suy nghĩ xem đàn em của mình có cố ý để lại mùi pheromone trên áo hay không, chuông cảnh báo đang vang lên trong đầu cậu, cậu nghĩ nhất định phải ngăn chặn Kỷ Thương Hải nhìn thấy chiếc áo này, đang định cho áo vào máy giặt để giặt sạch ngay lập tức.
Sau đó Lăng Vân Phàm nhận ra điều gì đó khiến cậu cảm thấy hơi suy sụp.
Máy giặt ở trong phòng tắm!
Mà trong phòng tắm có Kỷ Thương Hải!
Những tục ngữ nói rất đúng, chỉ cần suy nghĩ của bạn không trượt dốc thì luôn có nhiều giải pháp hơn là khó khăn.
Lăng Vân Phàm lấy chiếc áo và bước vào phòng bếp, quyết định chế biến chiếc áo bằng cách ngâm trong sa tế, giấm, và bột đậu, nói chung là gia vị nào đậm đà nhất thì đổ lên.
Trong căn hộ này, có một lối đi dẫn từ đầu đến cuối. Khi từ phòng khách đi vào bếp, sẽ phải đi ngang qua cửa phòng tắm..
Vì vậy, ngay khi Lăng Vân Phàm bước nhanh vào nhà bếp, cửa phòng tắm khẽ mở và người bên trong bước ra, khiến Lăng Vân Phàm đâm đầu vào trong lòng ngực của Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm: "..."
Kỷ Thương Hải: "Vân Phàm, cậu không sao chứ? Sao đi nhanh như vậy..."
Lời nói của Kỷ Thương Hải đột ngột dừng lại vì hắn nhìn thấy chiếc áo khoác trong tay Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm cảm thấy như đang đấu với Pikachu, cơ thể trở nên cứng đơ. Cậu cầu nguyện Kỷ Thương Hải sẽ không ngửi thấy mùi Pheromone trên chiếc áo này, căng da đầu nói: "Đây là, là..."
Kỷ Thương Hải cười, nụ cười tựa như gió xuân ấm áp: "Đây là áo khoác của cậu, tôi thấy cậu mặc nó rồi."
Lăng Vân Phàm tưởng rằng Kỷ Thương Hải không có chú ý nên mới thở phào nhẹ nhõm: "Ừ."
Kỷ Thương Hải tiếp tục nói: "Tôi luôn cảm thấy chiếc áo khoác này rất hợp với cậu."
Lăng Vân Phàm cười gượng: "Thật sao?"
Kỷ Thương Hải tiếp tục cười: "Nhưng hiện tại tôi không nghĩ như vậy, bởi vì nó có mùi Pheromone của Omega."
Lăng Vân Phàm: "..."
Lăng Vân Phàm yếu ớt: "...Nghe tôi giải thích..."
Kỷ Thương Hải trực tiếp vươn tay, nắm lấy cằm của Lăng Vân Phàm, hung hăng cắn môi cậu.
Thật ra, khi Lăng Vân Phàm đang tắm, Kỷ Thương Hải đã mở túi ra, nhìn thấy rõ thứ bên trong.
Dù ghen tuông gần như khiến hắn phát điên nhưng hắn vẫn cố chịu đựng mà không nói gì, chờ đợi giây phút này.
Đây là khoảnh khắc mà Lăng Vân Phàm không thể từ chối bất kỳ điều gì hắn làm.
"Xì." Khóe môi đau nhức, Lăng Vân Phàm hít một hơi khí lạnh, lẩm bẩm: "Nhẹ một chút."
"Sao lại đưa áo khoác cho cậu ta?" Cánh tay của Kỷ Thương Hải ôm chặt eo Lăng Vân Phàm, khuôn mặt không còn nụ cười giả tạo như trước, đôi mắt tăm tối đến đáng sợ.
Lăng Vân Phàm muốn thở dài, cậu nói: "Ngày đó cậu ta đột nhiên phát tình... Mẹ kiếp, đợi một chút, nghe tôi nói đã!"
Lăng Vân Phàm bị Kỷ Thương Hải bế lên, đi vào phòng ném lên giường.
Lăng Vân Phàm ngã xuống giường, tất cả những gì cậu có thể nghĩ là: Chiều cao 1 mét 8 mét của ông đây có phải là phí lắm không?
"Đó là nơi công cộng trong hành lang trường. Không có chuyện gì xảy ra cả. Tôi cho cậu ta mượn áo khoác. Cậu ta uống thuốc xong thì bình tĩnh lại rồi chúng tôi đường ai nấy đi." Lăng Vân Phàm ngồi dậy, giải thích hết mình, sợ rằng nếu chậm một nửa giây, Kỷ Thương Hải sẽ nổi điên.
Kỷ Thương Hải tiến về phía trước, hai tay đặt ở hai bên người Lăng Vân Phàm, giữ lấy thân thể cậu: "Cậu không lấy áo khoác lại."
Lăng Vân Phàm: "Tôi quên, tôi thực sự quên mà."
Kỷ Thương Hải quay đầu hôn lên tuyến thể sau gáy Lăng Vân Phàm, nụ hôn mơ hồ và nhớp nháp khiến Lăng Vân Phàm run rẩy, Kỷ Thương Hải nói: "Cậu nói xem Omega kia đã làm gì với áo khoác của cậu? Làm thế nào cậu ta để lưu lại Pheromone trên đây?"
Lăng Vân Phàm: "...Đừng suy nghĩ lung tung được không? Có thể là vô tình dính phải. Dù sao thì mùi cũng nhẹ."
Kỷ Thương Hải cười lạnh: "Có thực sự chỉ là suy nghĩ lung tung của tôi không? Ah, thực sự tức giận, quả nhiên hôm nay không nên để yên cho cậu ta, nên cắt bỏ đôi mắt đã nhìn thấy cậu, cái miệng gọi tên cậu, cái tai đã nghe tiếng cậu, tất cả..."
Kỷ Thương Hải dừng lại một chút, không tiếp tục nói nữa.
Lăng Vân Phàm: "..."
"Vân Phàm." Bộ mặt của Kỷ Thương Hải thay đổi, trở thành vẻ tội nghiệp, đặt trán lên vai Lăng Vân Phàm, nói nhỏ, "Tôi lại làm cậu sợ à? Xin lỗi, đừng ghét tôi, tôi biết tôi đang ghen, tôi cũng biết mình ghen không đúng, tôi đang cố kiềm chế cảm xúc của mình, chỉ là tôi thích cậu, tôi thích cậu lắm, thích đến không biết phải làm sao, chỉ cần nghĩ đến Omega kia cầm chiếc áo của cậu, tôi sẽ tức điên lên."
"Tôi thừa nhận, tôi vẫn muốn lập tức nhốt cậu lại, nhốt ở một nơi chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy cậu, nhưng tôi sẽ không tái phạm, cậu đừng sợ, cũng đừng ghét tôi."
Lăng Vân Phàm: "Tôi không ghét cậu, làm sao tôi có thể ghét cậu."
Kỷ Thương Hải cảm thấy vô cùng oan ức: "Vân Phàm, sau này nhìn thấy chiếc áo khoác đó, cậu có nhớ tới mùi pheromone của Omega kia không?"
Lăng Vân Phàm: "Chậc, cậu đang nói cái gì thế? Tôi sẽ giặt cái áo khoác đó. Nếu cậu vẫn thấy khó chịu thì tôi sẽ quyên góp hoặc tặng cho bạn bè. Nếu không hiệu quả thì cứ vứt đi. Được không?"
Kỷ Thương Hải lắc đầu.
Lăng Vân Phàm bất đắc dĩ: "Vậy muốn sao? Cậu nói đi."
Kỷ Thương Hải đáp: "Tôi muốn cậu, tôi muốn biến cậu thành một đống hỗn loạn,không cảm nhận được điều gì ngoại trừ tôi, đầu óc chỉ có tràn ngập chuyện của tôi."
Lăng Vân Phàm: "..."
Giọng điệu của Kỷ Thương Hải mang vẻ cầu xin, hắn nhẹ nhàng gọi tên Lăng Vân Phàm: "Anh Phàm à."
Lăng Vân Phàm ngã người ra sau như cam chịu số phận, nằm trên giường, thanh âm hiếm khi mềm mại: "Đừng làm tôi bị thương."
Kỷ Thương Hải cong mắt cười, lần này là nụ cười chân thành.
Hắn hứa: "Sẽ không."
"Còn nữa..." Kỷ Thương Hải hôn lên vành tai Lăng Vân Phàm, hơi thở ấm áp mơ mơ hồ hồ truyền vào tai cậu, "Anh Phàm, cậu có biết Alpha cũng có thể đạt được kho.ái cảm từ phía sau không?"
......Nơi cũ......
________
Vừa thấy từ "Nơi cũ.. " mình có vào weibo tìm thì phát hiện tác giả có viết H đoạn này và mấy đoạn lần trước nữa, nhưng phải được tác giả duyệt mới vào được. Lần mò một một chút thì thấy mấy bạn bên Trung bảo tác giả đăng H ở Guidingshudan.com. Web này là web riêng tư + thêm phải có địa chỉ IP thì mới vào được. Thôi thì mình chịu chết, mọi người chịu khó ăn chay đi.