“Cậu bạn kia của con cũng không quá tệ nha. Thái độ của cậu ấy với mẹ làm mẹ cảm thấy bản thân bỗng dưng trở thành một bà nữ vương ghê gớm vậy.” Vài ngày sau, Dinah ngồi ở mép giường nói chuyện cùng hắn, và bày tỏ một sự tán thành hiếm có với thái độ của một người ở khu an toàn.
Trong lòng Heller vừa mới cảm thấy có chút ấm áp thì bà đã lại nói: “Mẹ vốn cảm thấy người khu an toàn đều là lũ rác rưởi lòng lang dạ sói, nhưng mà cái cậu bạn kia của con thì mình có thể phá lệ đem về, cho làm quản gia linh tinh các thứ.”
“Vâng, mẹ.” Heller thống khổ nhắm mắt lại.
David hoàn toàn chịu trách nhiệm về Heller. Nói cách khác thì như là trách nhiệm của một thằng con trai.
Nếu buổi chiều trời đẹp thời tiết tốt, David sẽ đẩy xe lăn đưa Heller đi dạo quanh bệnh viện với Dinah. Anh sẽ chủ động tìm chủ đề để nói, kể cho bà nghe một vài chuyện thú vị lúc ở quân doanh. David có thể nhận biết được chủ đề nào Dinah thích và chủ đề nào mà bà không hứng thú nghe. Nếu Dinah nói điều gì đó cực đoan, David sẽ chỉ mỉm cười cho qua chứ không đặt nặng nó trong lòng. Bản năng làm mẹ đã ngủ say bao lâu nay của Dinah dường như đã được đánh thức, bà bắt đầu chỉnh đốn lại bản thân. Bà sẽ rửa mặt cho Heller, khi hắn đói sẽ làm cho hắn một chiếc sandwich, khi hắn khát sẽ rót cho hắn ly nước. Bà không biết rằng Heller đã không còn dùng ly nước đó từ rất lâu rồi, nhưng dù sao đi nữa thì Heller vẫn rất biết ơn về điều đó. Hắn biết ơn mặt trời tận tụy vô tư, những nơi mà nó chiếu đến đều trở nên ấm áp và hân hoan, dẫu cho việc ai cũng biết đó chỉ là ảo ảnh dưới ánh mặt trời mà thôi. Heller ép bản thân phải kiềm chế để không căm hận cái vầng mặt trời hoàn toàn không biết gì kia.
Hắn yêu David nhiều lắm, và hắn cũng biết David yêu hắn đến dường nào. Ngày mà Dinah trở về, David đẩy xe lăn cùng hắn đi ngắm cảnh đêm. Dưới màn đêm tối mịt, khu trung tâm ở đối diện lại bắt đầu phát những quảng cáo cỡ đại của bọn họ, ánh đèn chiếu xuống làm cát xung quanh sân vận động hắt lên màu xanh, màu bạc, màu đỏ nhạt và tím sáng, ở các góc độ khác nhau mà hiện ra một thứ ánh sáng nom như thủy tinh. David nắm lấy một nắm cát rồi nhìn chúng chảy xuống từ những kẽ ngón tay, ánh mắt dịu dàng như đang nhìn người mình yêu.
“Em trai của anh, em biết đấy,” Anh nói với Heller, “Anh không muốn thiên vị ai hơn trong bốn đứa em mình, nhưng có lẽ em cũng nhìn ra, anh đặc biệt để ý đến hai thằng nhỏ. Vào cái năm mà cặp sinh đôi ấy ra đời, khu an toàn thay đổi chính sách mới, cả nhà anh bắt buộc phải chạy như điên đến khu mới chỉ trong một đêm để tránh khỏi cơn bão bụi phóng xạ sắp đến. Đêm đó cha anh đang ở nhà xưởng biên giới cách đó vạn dặm, hai đứa em gái thì đều sốt cao không rõ nguyên nhân, mẹ anh một mình ôm cả hai đứa chúng nó trong vòng tay, hai đứa nhỏ hơn thì để cho anh ôm. Năm đó anh mới mười tuổi. Đồ phòng hộ chất phóng xạ được phát vốn đã không đủ dùng, những kẻ phụ trách phân phối thì đồng loạt đội giá lên. Mẹ anh đã phải bán tất cả trang sức của bản thân để đổi cho anh và em trai một bộ đồ bảo hộ trẻ em cũ. Nhưng như vậy cũng không thể nhét vừa cả ba đứa nhỏ, cho dù đó có là hai đứa trẻ mới sinh. Vì thế mẹ đã bảo anh ôm một đứa vào trong ngực, còn đứa còn lại thì cõng trên người, làm như vậy thì anh có thể cản được gần hết lượng phóng xạ mà đứa nằm trước ngực kia có thể nhiễm phải. Sau đó anh phải đảo vị trí của hai đứa nó mỗi tiếng một lần để đảm bảo rằng hai đứa nhận được lượng phóng xạ ngang nhau. Đó là cách tốt nhất mà mẹ con anh có thể nghĩ ra vào thời điểm đó.”
“…David, em xin lỗi.” Heller nói.
“Một tiếng đầu tiên, anh còn chưa cảm thấy gì. Tuy rằng lúc ấy mới chỉ mười tuổi nhưng cơ thể anh vốn đã khỏe mạnh từ nhỏ, vì từ khi lên ba anh đã bắt đầu làm việc nhà giúp ba mẹ, ý chí cũng rất kiên định. Tiếng thứ hai, anh bắt đầu có chút lực bất tòng tâm. Qua thêm một giờ đồng hồ nữa, anh bắt đầu tụt lại ở phía sau, vì vậy cũng ảnh hưởng đến tốc độ của mẹ anh. Bà lo lắng ở một bên trông chừng anh, nhưng lại không thể nói chuyện, anh chỉ có thể xua xua tay với bà ấy, thúc ép bà nhanh chóng theo kịp người dẫn đường, sau đó cắn răng tiếp tục đi về phía trước. Có lẽ là sau khoảng năm tiếng, hoặc cũng có thể là ở tiếng thứ tư, anh đã muốn quên hết nhiệm vụ phải tráo đổi vị trí của hai em. Không phải là anh hoàn toàn quên mất việc ấy, em biết loại cảm giác đó mà: việc thì nằm ở đó nhưng người thì không muốn làm.”
“Như thế là không công bằng.” Heller nhẹ nhàng nói, “Lúc ấy anh đã rất mệt rồi mà.”
“Đúng vậy, lúc ấy anh đã rất mệt rồi. Có thể nói rằng trên thế giới này không có một ai mệt bằng anh vào thời điểm ấy. Mỗi một sợi tóc của anh đều thấm đẫm mồ hôi, hai chân thì không còn cảm giác, xương cốt cả người đau nhức muốn chết. Anh cảm thấy, nếu không phải vì hai đứa nhỏ đang nương tựa vào mình, anh hoàn toàn có thể cởi bỏ bộ quần áo bảo hộ đang mặc trên người ra và chết ở đó. Nhưng mà anh đã không làm vậy, anh chỉ quên không thay đổi vị trí của hai đứa nó mà thôi. À không, không phải quên, mà là anh đã không đổi. Kỳ thật việc ấy có khó khăn gì mấy đâu? Nhưng anh chỉ là không muốn làm điều đó. Anh tự nhủ rằng chắc đứa nhỏ ở sau lưng anh lâu thêm một lúc nữa cũng sẽ chẳng có việc gì đâu. Anh đã cố gắng đi nhanh hơn một chút. Cứ như vậy, đứa bé nằm sau lưng anh đã phải chịu đựng phóng xạ trong suốt tám tiếng đồng hồ. Khi kiểm tra y tế, họ phát hiện ra rằng đôi mắt của thằng bé đã mất đi độ mẫn cảm với ánh sáng. Đến khi thằng bé được ba tuổi, nó vẫn luôn phải vịn vào tường mà đi. Tới lúc nó lên năm thì cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút bóng dáng mơ hồ. Ba mẹ đều nói rằng đó không phải là lỗi của anh. Bọn họ thậm chí còn gạt thằng bé, chỉ nói với nó rằng vì đêm ấy anh hai dũng cảm cõng nó và người anh song sinh đi qua khu phóng xạ nên hai đứa mới có thể sống sót. Thằng bé rất thích và ngưỡng mộ anh. Lại nói, chuyện nực cười là, người hại thằng bé thành như vậy là anh, nhưng nó lại không biết hung thủ rốt cuộc trông như thế nào.”
“David.” Heller nói, “David, David. Dừng lại đi, anh đừng như vậy.”
David hít sâu một hơn, trong mắt anh lập lòe một thứ ánh sáng mê mang. “Không sao. Anh biết mình có tội, cho nên anh cũng đã đặt ra mục tiêu cho chính mình. Anh sau này phải bảo vệ họ, nếu không thể bảo vệ họ thì ít nhất cũng phải khiến những kẻ cả gan dám tổn thương họ trả giá. Anh nhớ kỹ tên kẻ chủ trì việc phát vật tư, muốn chờ đến khi có đủ năng lực sẽ quay lại báo thù, sau đó thú nhận mọi thứ với em trai mình. Có lẽ là năm ngoái, anh cảm thấy thời điểm đã tới rồi. Nhưng kết quả là gì, em biết không, Heller? Ông ta đã chết được hai, ba năm rồi. Ông ta mất chức, không phải vì cắt xén đồ bảo hộ của nhân dân, mà con mẹ nó vì buôn lậu vật tư của khu trung tâm. Vợ chồng hai người bọn họ đều bị đuổi ra khu phóng xạ, bị ép tham gia trò đấu thú biến thái kia. Bọn họ chỉ để lại một thằng nhóc mười mấy tuổi, suốt ngày lang thang trên đường, nhặt đồ thừa để làm ấm bụng. Nó chứng kiến bố nó trên TV vì giữ mạng mình mà đá gãy chân vợ, cũng chứng kiến mẹ mình bị nanh vuốt của đám thú nhiễm phóng xạ xé xác thành từng mảnh nhỏ như thế nào. Xem xong, nó cũng nhảy lầu tự tử luôn. Chỗ đầu óc nó vỡ toác trên mặt đường, cũng chính là chỗ anh đang đứng khi ấy.”
“Không, anh không khổ sở, anh chỉ là không biết nên hận ai. Anh phải giải thích chuyện mình không thể thú tội với em mình như nào đây? Đơn giản là vì anh không tìm được người để báo thù ư?”
“Quên nó đi, quên chuyện này đi, David.” Heller van nài anh. Hắn muốn hôn anh, lại bỗng nhớ ra mình đang ngồi xe lăn, đành phải lùi lại mà tiếp tục van xin hôn lên bàn tay anh đang đặt trên vai hắn. David lấy lại tinh thần, ngồi xuống trước mặt Heller. Nom anh vừa tủi nhục lại vừa bất lực, nhưng Heller lại cảm thấy giờ phút này, người mình yêu không hề cần một nụ hôn an ủi. Heller nói: “Anh đã tìm được rồi.” Hắn nâng tay lên, chỉ về phía khu trung tâm.
“Anh lại phải chuẩn bị lần nữa.” David lẩm bẩm nói một mình. Heller chưa nói được, cũng chưa nói không được. Hắn không cảm giác được cậu bé chết thảm kia thì có liên quan gì đến mình, không cảm giác được thế giới trong đôi mắt em của David đen tối ra sao. Cũng tựa như khi hắn không cảm nhận được bàn tay mẹ đặt lên mặt mình đau đớn như nào. Thể theo cách nói của David thì Heller cũng không phải là không cảm giác được, mà là hắn cố tình không quan tâm.
Nhưng hắn không thể không quan tâm đến David, mộ David chỉ vì muốn để hắn dễ chịu hơn chút mà để lộ ra cái bụng sói mềm mại của mình, một David sẽ nói cho hắn biết bí mật đen tối nhất của chính bản thân mình. Cho nên Heller nghĩ là, trong lòng người yêu có một luồng phản nghịch như vậy cũng chẳng có gì sai, dù sao thì khu trung tâm chung quy lại cũng không có cách nào phá hủy. David quay lại và đẩy xe lăn đưa Heller trở lại bệnh viện, đi đi dừng dừng, trong lúc đó còn xấu xa thắt vài bím tóc của hắn. Heller vờ như không biết, như vậy sau khi trở về phòng hắn có thể giả bộ bất ngờ nhìn vào gương rồi cùng cười đùa với người yêu.
Bằng cách nào đó, trên đường đi, Heller nhớ lại những gì David đã nói vào lần đầu tiên gặp mặt Dinah. Hắn hỏi David: “Anh có tin rẳng trên thế giới này có những đứa trẻ nhìn thấy mẹ mình khóc thút thít nhưng mặt vẫn vô cảm, và những bà mẹ nhìn thấy con mình chảy máu nhưng vẫn thờ ơ không?”
“Anh tin.” David khẳng định. Anh hôn đỉnh đầu hắn. Heller biết anh không thực sự hiểu ý của mình, nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là giờ phút này bọn họ đang ở cùng một chỗ.