Uống say còn có thể miệng theo đường cũ năm trước nữa.
“Em đưa đầu em qua đây, anh nhất định sẽ không ra sức đánh em.” Quý Dương nhíu mày, giơ tay lên đặt ở trước màn hình.
Do say rượu, tất cả phản ứng của Tần Lộ Dịch đều chậm hơn bình thường. Đầu hắn đi xuống chút, đập lên điện thoại phát ra tiếng cạch, cứ như một con ngỗng ngốc. Sau đó không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, thấp giọng cười, tiếng cười sang sảng.
Quý Dương bị bầu không khí kỳ quái, nhưng lại ấm áp mềm mại này cảm hoá, cái tay làm dáng muốn đánh Tần Lộ Dịch lúc đầu đã để xuống, cậu khẽ hôn micro một cái, đôi môi chạm vào phát ra một tiếng vang yếu ớt rất đặc biệt, sau khi hôn xong bản thân Quý Dương cũng không nhịn được mà cười theo.
Có cảm giác như hai tên ngốc đang chat video, tuy nghĩ vậy, Quý Dương lại thấy ngọt ngào trong lòng.
“Em uống rượu say thì ra lại ngốc như vậy, ” Đầu ngón tay cậu xẹt qua gương mặt gần trong gang tấc của Tần Lộ Dịch trên màn hình, nơi tiếp xúc màn hình dường như sinh ra dòng điện yếu ớt, có chút tê dại, “Cảm thấy rất dễ bắt nạt.”
Cảm xúc nhớ mong vào giờ phút này càng trở nên sâu nặng.
Quý Dương hoàn toàn ngã lên gối, ánh đèn màu quýt trên tủ đầu giường chiếu lên mặt cậu, chiếu cậu thành một mặt trời nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp.
Cậu quên sau đấy cậu đã ngủ mất vào lúc nào, cũng không đếm được hết những lời hai người nói hôm qua, chỉ biết khi tỉnh lại trong tai cậu vẫn còn đeo tai nghe, điện thoại đã tắt máy vì hết pin.
Bên ngoài phòng truyền tới tiếng ăn sáng của người nhà, Quý Dương mò đồng hồ báo thức bên cạnh liếc xem, bên trên chỉ rõ tám giờ.
Quý Dương sạc pin điện thoại, mới khởi động máy một lát là trong WeChat đã có rất nhiều tin nhắn nhảy ra.
Tần Lộ Dịch: Tối qua anh ngủ chảy nước miếng kìa.
Giang Bằng Bác: Cậu dậy chưa? Chờ cậu chơi bóng chung nhé. 【 Chào buổi sáng 】
Bé bí ngô: Ở nhà hả? Đúng rồi, nếu Địch Tử Triết hỏi ông lấy tài liệu, thì tuyệt đối đừng cho ảnh 【 Dao 】
Viên Tuệ Tuệ: Ai! Chơi game chung đi, kêu Lộ Dịch nữa 【 Mắt long lanh 】
Địch Tử Triết: Dương Dương, tài liệu lúc trước tui phát cho ông ông còn không, tui quên mang về nhà rồi, rảnh thì gửi cho tui nhé 【 Cảm ơn 】
Cậu trả lời từng tin nhắn.
Tục tưng Dương Dương: Anh là quỷ mới tin em! Sáng dậy có đau đầu không? 【 Link web cách giải rượu tốt nhất 】
Tục tưng Dương Dương: Mới dậy, ngại quá, điện thoại hết pin nên tắt máy, mới nhìn thấy tin nhắn thôi.
Tục tưng Dương Dương: Tui sợ bây giờ tui đảm bảo phát sáng mù mắt bà, tài liệu? Bà đã nói vậy tui phải tìm để gửi đi mới được.
Tục tưng Dương Dương: Tối nhé? Ban ngày tao phải ra ngoài rồi, không biết em ấy có thời gian không nữa.
Tục tưng Dương Dương: Tui không có đem máy tính ở trường về, ông tập trung đi hẹn hò đi! Khó có được ngày nghỉ.
Chờ trả lời xong hết, Quý Dương đẩy một cái ngồi dậy, ra ngoài rửa mặt.
“Dương Dương, mấy giờ con ra ngoài, lát nữa ghé siêu thị mua giùm mẹ mấy bao lì xì với câu đối về nhé?” Mẹ Quý Dương đang đút cơm cho Quý Văn Văn, tranh thủ hỏi Quý Dương.
Bây giờ Quý Dương vẫn còn hơi phiền chuyện hôm qua bà đã tự ý đồng ý người ta để mình đi chơi hôm nay, nên buồn phiền nói: “Dạ…”
Ba Quý Dương cầm đầu mốt xem tin thời sự, nhìn không chớp mắt nói: “Tôi đã nói hôm qua bà đừng đồng ý cho nó mà, cũng không biết là ai, may mà không bán con bà đi luôn. Chết mất.”
Mẹ Quý Dương thật sự cảm thấy đuối lý: “Tôi không phải là thấy nó ở nhà cả ngày à…”
Quý Dương chỉnh lý một lát rồi nhận được hồi âm từ Giang Bằng Bác.
Giang Bằng Bác: Không sao, tôi cũng mới dậy không lâu.
Ba nội, WeChat ba nhắn cho tui là vào hai tiếng trước đó.
Tục tưng Dương Dương: Chơi bóng thì có thể tôi không đi được, lát nữa tôi phải đi siêu thị mua chút đồ Tết, nếu không lần sau đi đi?
Quý Dương cảm thấy đây coi như là một lời từ chối vừa uyển chuyển vừa tự nhiên.
Giang Bằng Bác: Tôi cũng phải đi siêu thị mua ít đồ, đúng lúc cùng đường, chơi bóng cứ để lần sau đi, tôi lái xe một mình cũng rất nhàm chán.
Quý Dương kinh ngạc.
Sao cậu lại không kỹ xảo nói chuyện như vậy chứ!? Không chỉ làm người ta không thể từ chối, còn thuận lợi hẹn lần sau gặp lại?
Xã hội xã hội, vì thế Quý Dương không thể không thỏa hiệp.
Tục tưng Dương Dương: Được, vậy mấy giờ đi?
Giang Bằng Bác: Khi nào cậu xong thì nói với tôi một tiếng là được, tôi đi lúc nào cũng được cả.
Bởi vậy lúc ăn cơm Quý Dương cũng không nhịn được mà có chút oán giận mẹ cậu.
Nhìn mẹ làm gì cho con đây này.
Mẹ Quý Dương không dám nhìn Quý Dương, trước khi ra cửa thì nhét thêm cho cậu mấy trăm đồng.
Quý Dương và Giang Bằng Bác sau năm lớp thì đã cắt đứt liên hệ, cậu chỉ biết đối phương đi học ở trường cấp ba trọng điểm khác, một người thành đông một người thành tây, sau đó nữa thì tất cả thông tin đều cắt đứt, cậu cũng không cố ý đi tìm hiểu, lâu dần thì người này là ai cũng quên sạch sành sanh.
Hai người như vậy thì nhất định sẽ không có chủ đề nào chung cả, cho nên chờ khi Quý Dương ngồi vào ghế phụ, bầu không khí trong xe bỗng im lặng rất lúng túng.
Lúng túng đến mức làm cậu nổi da gà khắp người.
Tần Lộ Dịch cũng bất thường mà không trả lời tin nhắn cho cậu, Quý Dương nhiều lần nhấn vào khung chat giữa hai người rồi thoát ra ngoài.
Có lẽ là điện thoại hết pin, hoặc là tạm thời không đặt bên người, Quý Dương tạm thời không để ở trong lòng.
“Tôi nghe nói cậu ở đại học S, bên đó thế nào?” Giang Bằng Bác mở miệng bắt chuyện.
“Cũng không tệ lắm, bây giờ đã thích ứng rồi, cậu thì sao, giờ đang học ở đâu?” Quý Dương lễ phép tiếp tục chủ đề.
Ngoại trừ lúng túng, cậu thật sự không có bất kỳ ác cảm nào với Giang Bằng Bác, dù sao giữa hai người ngoại trừ một lần tỏ tình thất bại, cũng không có lục đục gì.
“Tôi ở thành phố A, tôi nghe nói thành tích của cậu rất tốt, sao không tới thành phố A?”
“Thành phố S cũng rất tốt mà, gần nhà, hơn nữa trình độ của ngành tôi thích cũng tốt hơn trường ở thành phố A, suy xét tổng hợp đi.”
“Cũng đúng, ” Giang Bằng Bác gật đầu, “Vẫn phải xem sau này, sau này tôi cần phải ở lại thành phố A để phát triển, không gian phát triển bên đó lớn hơn bên chúng ta nhiều, thành phố J thật sự không quan trọng bằng thành phố A.”
Quý Dương nói: “Trình độ kinh tế và nguyên nhân địa lý không thể so sánh được, một bên hạng hai một bên hạng nhất, sau này phát triển ở đâu thì tôi thực sự chưa nghĩ tới.”
“Vậy không bằng tới thành phố A đi, cậu có suy nghĩ về thành phố A không?”
“Có chứ, ” Với câu hỏi này Quý Dương gật đầu rất nhanh, “Thành phố A thì tôi nhất định sẽ đi.”
Tần Lộ Dịch là người thành phố A, không nói tới phát triển sau này, sau này ngẫn nhiên tới thành phố A là nhất định sẽ không chạy khỏi lịch trình mỗi ngày.
Giang Bằng Bác cười cười: “Ừm, thành phố A là nơi rất không tệ, tuy áp lực lớn, nhưng tiềm lực cũng lớn.”
Sau đó là một ít tán gẫn lúc có lúc không, nói nhiều hơn bầu không khí giữa hai người có chiều hướng tự nhiên lại, dù sao đều là người trẻ tuổi, thật sự muốn tán gẫu thì vẫn sẽ có chủ đề.
Nam sinh mua đồ nhanh hơn nhiều, nửa tiếng sau hành trình siêu thị hoàn toàn kết thúc.
Ở dưới lầu nhà Quý Dương, khi Giang Bằng Bác nhắc lại chuyện ra ngoài chơi bóng, Quý Dương cũng gật đầu đồng ý.
Cậu vừa nhấn nút đi lên trong thang máy, vừa lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện Tần Lộ Dịch vẫn không trả lời tin nhắn nào cho cậu. Quý Dương cảm thấy có hơi kỳ quái, suy nghĩ một chút, trong lòng không khỏi lo lắng, vì thế dứt khoát gọi điện qua.
Giờ phút này, nhà họ Tần.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng, rồi ngay sau đó lại làm cuộc xung đột mâu thuẫn trở nên trầm trọng hơn nữa.
Tần Lộ Dịch nhặt điện thoại bị quăng xuống sàn nhà đã nát cả màn hình điện thoại, thấy là Quý Dương gọi, vẫn cúp điện thoại trước.
Tần Lễ đứng trước người hắn, giận dữ nhìn hắn: “Mày bỏ điện thoại xuống cho tao, nghe không hả?”
Tần Lộ Dịch ngẩng đầu hờ hững nhìn ông, mở miệng thản nhiên nói hai chữ: “Không bỏ.” Rồi thả điện thoại vào trong túi mình lại.
Tần Lễ đi máy bay về suốt đêm, ngay cả nghỉ ngơi cũng không nghỉ, về tới nhà chuyện đầu tiên làm là gọi Tần Lộ Dịch vào phòng làm việc, quở mắng hắn chuyện hắn “làm loạn quan hệ nam nữa” ở bên ngoài một trận, bảo Tần Lộ Dịch lập tức cắt đứt qua lại với Quý Dương, không thì sẽ phạt Tần Lộ Dịch.
Nhưng nhiều năm qua Tần Lộ Dịch đâu hề chịu thua ông một lần, hai cha con đối đầu gay gắt tự nhiên là không ai nhường ai, luôn căng thẳng cho tới giờ, lúc nãy bác gái trong nhà cũng bị làm sợ phải lén ra ngoài gọi điện cho Trần Uẩn.
Tần Lễ bị hai chữ vừa nãy của Tần Lộ Dịch làm tức đến té ngửa: “Mày muốn làm tức tao không sao, mày có thể đổi cách khác, cần gì phải uất ức bản thân đi tìm đàn ông?”
“Tôi không uất ức, tôi là sợ uất ức anh ấy.” Tần Lộ Dịch cắm hai tay vào trong túi, sống lưng thẳng tắp.
Coi như Tần Lễ có giận đi nữa, ông vẫn rất hiểu cân lượng của con trai mình, điều kiện của Tần Lộ Dịch thì có thể uất ức ai chứ? Trong mắt Tần Lễ, câu nói vừa nãy của Tần Lộ Dịch vẫn không thể nào là xuất phát từ đáy lòng, mà rõ ràng là đang làm trái ông.
“Mày tìm đàn ông, trong nhà này sẽ không có một phần của mày nữa, mày cút ra ngoài cho tao!” Tần Lễ mặc dù biết lời này sẽ không gây khó dễ được Tần Lộ Dịch, nhưng cũng muốn nói ra để trấn lại, trong lòng ông vẫn âm thầm hi vọng Tần Lộ Dịch có thể vì vậy mà nghe lời khuyên, thay đổi lại tính hướng.
Trần Uẩn đúng lúc vội vã chạy về, nghe thấy câu này thực sự là sợ hết hồn, lúc trước hai cha con không phải là không cãi nhau, nhưng câu nói cút ra ngoài như này tuyệt đối là không nói qua. Cô ngay cả áo khoác cũng không kịp cởi, bước nhanh vào phòng làm việc lầu hai: “Lão Tần, ông nói nhảm gì thế? Ông mới về nước mà còn có sức đi làm khổ người khác hả, mới sáng sớm đã dạy người, coi căn nhà này là công ty của ông hả?”
Trần Uẩn vừa tới, cơn giận của Tần Lễ đã thu lại rất nhiều, nhưng tạm thời không thể nghẹn lại hoàn toàn, đành phải quay đầu nghiến răng nghiến lợi.
“Lộ Dịch con về phòng trước đi, đừng nghe ngươi ba nói nhảm.” Trần Uẩn vươn tay đẩy nhẹ Tần Lộ Dịch.
“Tôi mặc kệ ông có thái độ gì, nhưng có vài lời tôi muốn nói rõ cho ông biết một lần, có tin hay không thì tùy ông, ” Tần Lộ Dịch nhìn thẳng mặt ba hắn, nói rõ từng chữ: “Tôi rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, sẽ không bắt đầu vì cái gọi là giận dỗi, càng sẽ không kết thúc vì ý kiến của ai khác, ông muốn nhúng tay cũng được, không nhúng tay cũng được, cũng không ảnh hưởng gì với tôi cả.”
Tần Lễ phẫn nộ nhưng không thể làm gì khác hơn là nhìn Tần Lộ Dịch sải bước rời khỏi phòng.