Diệp Diễm Thanh dùng cơm với Ngải Trừng ở bên ngoài trước rồi mới về nhà, vào nhà nhìn thấy Văn Dữ là hào hứng kể lại buổi chụp hình hôm nay diễn ra thế nào. Đoàn đội chụp ảnh rất tán thưởng hắn, nhưng Diệp Diễm Thanh da mặt mỏng, ngượng ngùng khen bản thân mình trước mặt Văn Dữ, nên chỉ nói đoàn đội người ta rất hòa thuận, chụp ảnh rất thuận lợi.
Văn Dữ làm bộ chưa thấy qua bộ ảnh, hỏi: “Chụp theo phong cách gợi cảm sao?”
Diệp Diễm Thanh gật đầu.
Văn Dữ cười hỏi: “Vậy em biểu hiện thế nào? Nói anh nghe xem.”
Diệp Diễm Thanh xấu hổ đỏ mặt, cái này sao mà nói được chứ?!
Ấp úng trong chốc lát, Diệp Diễm Thanh nói: “Cũng…… Cũng không biểu hiện gì đặc biệt, nhiếp ảnh gia kêu em làm sao thì em làm thế đấy thôi.”
Hắn thừa nhận bây giờ hắn muốn chạy trốn, mắc cỡ chết mất!? Chẳng lẽ biểu diễn trước mặt Văn Dữ à? Hay là nói cho Văn Dữ biết trong đầu hắn vẫn luôn nghĩ làm thế nào mới có thể không biểu hiện như là mình không câu dẫn người khác, mà vẫn để đối phương cảm giác được đây? Hay là nói cho Văn Dữ biết hắn đã biến Văn Dữ thành đối tượng mà mình muốn câu dẫn hả?
Đừng đùa chứ, cái nào cũng không nói ra được hết, chỉ có thể đem thành quả đổ cho nhiếp ảnh gia, tuy rằng bắt đầu từ bộ đồ thứ hai nhiếp ảnh gia cũng chỉ biết nói “Tuyệt vời”, “Đẹp trai quá”, “Perfect” này nọ.
“Vậy họ kêu em làm sao?” Văn Dữ cũng không tính buông tha Diệp Diễm Thanh.
Diệp Diễm Thanh cảm thấy Văn Dữ lúc này muốn trêu người, nhưng hắn lại không muốn đuổi người đi, chỉ có thể tiếp tục nói lắp nói: “Cũng không có gì, chỉ, chỉ nằm chỗ này một chút, ngồi chỗ kia một lát thôi à.”
“Vậy là em tự hiểu bọn họ muốn gì à?”
“Hiểu cái mông ấy.” Diệp Diễm Thanh không biết mình đang nói gì, cả một ngày chụp ảnh cứ trôi qua trong mơ hồ vậy.
Văn Dữ cười: “Cần phải luyện tập ngôn ngữ biểu đạt nha.”
“Em có viết tiểu thuyết đâu, luyện tập làm gì……”
Văn Dữ nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Luyện cho tốt để kể anh nghe chi tiết, chuyện gì nói được hay không được anh đều muốn nghe.”
Văn Dữ không ám chỉ gì, nhưng không biết vì sao Diệp Diễm Thanh vẫn luôn muốn chạy trốn, bốn bỏ năm lên một chút, Văn Dữ giống như đang bắt hắn đọc truyện người lớn vậy, vì thế lỗ tai của hắn cũng đỏ lên, không biết tiếp lời thế nào.
“À, anh, em buồn ngủ rồi, em đi trước nha.” Nói xong hắn xoay người bỏ trốn.
Lại bị Văn Dữ bắt lấy cánh tay kéo lại: “Chạy cái gì? Trò chuyện với anh một lát là giúp cho em đấy.”
Văn Dữ nhấn mạnh chữ “Giúp.”
Tim Diệp Diễm Thanh đập nhanh như trống bỏi, hắn cũng không phải không hiểu chuyện, là một tiểu gay bình thường lại đứng gần Văn Dữ đến như vậy, mà hôm nay lại mơ tưởng tới người ta, cảm giác như thắng xe không nhạy, càng đạp thắng xe chạy càng nhanh, càng nghĩ càng xa, Diệp Diễm Thanh muốn tát vào mặt mình một cái để tỉnh táo hơn.
Cuối cùng lại buột miệng thốt ra: “Vậy, vậy không cần giao lưu đâu, kích cỡ của hai người khác nhau mà, không tiện cho lắm……”
Thành công làm cho Văn Dữ sửng sốt, qua một hồi lâu mới bật cười ha ha: “Sao mà em đáng yêu vậy chứ?”
Diệp Diễm Thanh nói xong mới ý thức được mình đang nói gì, về tính hướng, bọn họ đã từng nói tới, nhưng vấn đề kích cỡ thì chưa bao giờ.
Diệp Diễm Thanh cảm thấy mình càng nói càng sai, vội vàng kéo ra khoảng cách với Văn Dữ: “Hôm nay em mệt rồi, đầu óc không tỉnh táo cho lắm, anh đừng để ý nha, em đi ngủ trước đây.”
Lúc này Văn Dữ mới không giữ người ta lại, hắn khẳng định Diệp Diễm Thanh sẽ xấu hổ bàn luận chuyện biểu hiện gợi cảm thế nào với mình, người bình thường có ai tự nhiên đề cập đến đâu, kì quái lắm. Hắn muốn trêu chọc người ta mới luôn truy vấn, cảm thấy không thể chỉ có một mình mình bốc hỏa được, còn cái người khởi xướng thì lại không có gì.
Diệp Diễm Thanh bị hắn làm cho xấu hổ, mặt cùng lỗ tai đều đỏ, bộ dáng đặc biệt đáng yêu, hoàn toàn khác với trên ảnh chụp. Nhưng hắn cũng có chút lo lắng rằng mình quá tùy tiện, chọc Diệp Diễm Thanh không vui. Bị ngọn lửa trong lòng làm cho mất trí, Văn Dữ xoa mặt, nhắc nhở bản thân về sau phải chú ý một ít, dù gì Diệp Diễm Thanh vẫn chưa là nửa kia của mình mà.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Diệp Diễm Thanh không còn xấu hổ như tối hôm qua, nghĩ rằng Văn Dữ trêu chọc mình chứ không có ý gì khác.
Hôm nay dì giúp việc đi làm lại, sáng sớm đã tới làm đồ ăn cho bọn họ.
Diệp Diễm Thanh ở dưới lầu gặp được Văn Dữ, hai người không đề cập tới chuyện hồi tối.
Đều là người trong lòng có quỷ, đâu ai dám mở đầu.
“Chào buổi sáng anh.” Diệp Diễm Thanh chào hỏi trước.
Văn Dữ hơi hơi kéo kéo khóe miệng: “Chào buổi sáng, ăn đi.”
Đối với hành vi khiếm nhã của mình tối hôm qua làm Văn Dữ cũng rất xấu hổ, cho nên sáng nay hắn đã tự thôi miên mình —— bình thường chút đi.
Dì giúp việc múc một chén cháo nóng và trứng chiên vàng rượm cho hắn, sau đó lấy bình hoa cúc trên bàn đi đổi nước.
Diệp Diễm Thanh nhớ tới bình luận của fans nói rằng hoa cúc rất dễ nuôi, nhưng hắn không hay đăng hình, mà fans lại hay suy diễn lung tung, vì thế để tránh hiểu lầm không đáng có sau này, vẫn là nên thay đổi đi.
“Anh, hay là lần sau mình đổi hoa đi.” Diệp Diễm Thanh đề nghị.
“Không thích hoa cúc à?” Ánh mắt Văn Dữ thật sự sạch sẽ, giống như không có tâm tư đen tối nào.
Diệp Diễm Thanh không tính đem chuyện ý nghĩa của các loài hoa ra nói, nói tránh rằng: “Không phải, đổi một chút cho mới mẻ đó mà.”
Văn Dữ mỉm cười hỏi: “Em muốn đổi thành hoa nào?”
“Loại nào cũng được.” Hắn không quá kén chọn.
Văn Dữ gật đầu: “Vậy anh bảo trợ lý mua hoa khác.”
Đang nói chuyện thì di động Văn Dữ nhận được tin nhắn. Diệp Diễm Thanh lơ đãng nhìn lướt qua, sau đó cả người căng cứng —— Hình nền trên di động hình như là ảnh chụp của hắn ngày hôm qua nha!!
Văn Dữ làm như không có gì trả lời tin nhắn, xong rồi đặt điện thoại ở một bên.
Diệp Diễm Thanh không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa, giữa xấu hổ lại có chút hưng phấn, hưng phấn lại có chút thẹn thùng, rõ ràng ngày hôm qua Văn Dữ còn hỏi hắn buổi chụp ảnh như thế nào mà? Chính mình còn chưa có ảnh nữa á!
Nghẹn một hồi lâu, ăn cháo cũng không vô, Diệp Diễm Thanh lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi: “Anh, hình trên di động…… Là ảnh chụp em phải không?”
Văn Dữ dám dùng, tất nhiên sẽ không sợ bị hắn phát hiện, thậm chí còn mừng rỡ để hắn phát hiện: “Đúng rồi.”
“Sao anh có vậy?”
“Người ta tặng anh đó.” Văn Dữ bắt đầu nói hươu nói vượn, “Người ta tặng anh ảnh người yêu anh chụp không được sao?”
Diệp Diễm Thanh vô pháp phản bác, chỉ nhu nhu nói: “Vậy cũng nên nói với em một tiếng chứ.”
“Nói cái gì? Nói ảnh em chụp mê người lắm hả?” Văn Dữ nuốt chữ “CMN”, để tránh có vẻ không tôn trọng.
“Không phải……” Diệp Diễm Thanh đỏ mặt từ bỏ tranh luận với Văn Dữ, dù sao Văn Dữ có thể dùng nó làm hình nền thì hẳn là không tồi. Còn chuyện mê người gì đó, Diệp Diễm Thanh cũng không tính hỏi thẳng, Văn Dữ đã gặp qua rất nhiều nghệ sĩ gợi cảm rồi mà, chỉ với mấy tấm ảnh này mà đã mê hoặc được Văn Dữ là niềm vinh hạnh của hắn đó.
Chụp ảnh cho EE xong thì đến ghi âm cho album mới.
Văn Dữ liên hệ với phòng thu bên ngoài cho Diệp Diễm Thanh, bởi vì phòng thu âm ở Tinh Lộ bị bao quanh bởi cửa kính, ca sĩ ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, cho nên hắn sợ Diệp Diễm Thanh hát không nổi, mà không phải lúc nào hắn cũng đi theo Diệp Diễm Thanh được, nên tốt nhất là liên hệ với phòng thu âm không có cửa kính ở bên ngoài, liên lạc toàn dựa vào microphone, sẽ mang lại cảm giác an toàn cho Diệp Diễm Thanh.
Đương nhiên, thầy chỉnh nhạc là người Tinh Lộ mời về, chỉ cần chi tiền đúng chỗ thì Diệp Diễm Thanh ghi âm ở đâu mà chẳng được.
Lần này, Diệp Diễm Thanh không yêu cầu album nhất định phải có mười mấy bài hát, hắn viết bao nhiêu thì ghi âm bấy nhiêu, vì đây là album tạm biệt fans nên toàn là những bài hát hắn sáng tác.
Chắc là phòng ghi âm không có người nhòm ngó nên Diệp Diễm Thanh ghi âm rất thuận lợi, có chất lượng lẫn hiệu suất, điều này cũng giúp ích rất nhiều cho tâm tình của Diệp Diễm Thanh.
Đảo mắt một tháng trôi qua, thời tiết nắng nóng thích hợp với dưa hấu ngọt và lon coca mát lạnh là lúc ảnh quảng cáo cho hãng mỹ phẩm của Văn Dữ chính thức lên sóng, cùng lúc đó, showroom đầu tiên của EE ở trong nước khai trương, đăng ảnh quảng cáo khắp nơi.
Diệp Diễm Thanh lần đầu tiên thay đổi phong cách lập tức biến thành một quả bom mở đầu cho mùa hè.
Tấm poster ngay chính giữa showroom của EE, Diệp Diễm Thanh mặc chiếc áo sơmi hoa, cổ áo mở rộng lệch sang một bên, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện. Diệp Diễm Thanh nằm ở trên ghế sô pha màu đỏ nhung, có vẻ lười biếng lại mê ly, một chân gập lên đạp trên sô pha, một chân đứng trên mặt đất, quần jeans màu đen bao lấy đôi chân thon dài thẳng tắp, bàn chân trần trắng nõn, cánh hoa hồng rơi rụng xung quanh tạo nên một cảnh dâm mĩ, hoa lệ.
【 a a a a a a a, a chết tôi rồi!! 】
【 trời ơi, đây là phong cách mới của Diễm Thanh sao? 】
【 Đồ của EE đã đẹp, Diễm Thanh của chúng ta càng đẹp hơn! 】
【 đây là dụ người phạm tội đi…… Tui rất muốn làm tội phạm. 】
【 mị có thể mị có thể mị có thể a a a a a a ——】
【 đứa trẻ nhà chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi, người mẹ như tui đây chảy nước mắt thành sông luôn. 】
【 người qua đường thừa nhận bị Diệp Diễm Thanh thu hút, tôi chỉ sợ tôi sẽ đổi fandom mất! 】
【 thiệt là quá đẹp trai! Đoàn đội cần được tăng lương nha quí vị!!! 】
【 thích, rất thích phong cách lần này nha! Cầu tiếp tục, đừng có ngừng!! 】
Diệp Diễm Thanh cũng tự mình đi tham gia lễ khai trương, cắt băng khánh thành.
Trước buổi khai trương fans đã xếp hàng dài ngoài cửa, chờ buổi lễ kết thúc, bọn họ sôi nổi vọt vào trong tiệm mua sắm, thề phải quăng tiền cho Diễm Thanh, phải duy trì sự nghiệp cho hắn. Diệp Diễm Thanh cũng ở tại hiện trường kí tên cho hai mươi vị khách đầu tiên, những người đến sau tuy không lấy được chữ kí, nhưng có thể thấy Diệp Diễm Thanh ngoài đời là mừng rồi.
Lúc gần đi, nhãn hiệu tặng cho Diệp Diễm Thanh một cái túi lớn, nói là quà tặng chuẩn bị cho hắn. Diệp Diễm Thanh cũng không cự tuyệt, phỏng chừng là quần áo hoặc là giỏ sách linh tinh, hắn còn khách khí tỏ vẻ trở về nhất định sẽ chụp ảnh đăng Weibo tuyên truyền cho EE.
Nhãn hiệu rất cao hứng, khách khách khí khí tiễn Diệp Diễm Thanh đi.
Chờ Diệp Diễm Thanh về đến nhà mở túi ra, mới phát hiện nhãn hiệu tặng một cặp áo tình nhân! Diệp Diễm Thanh phát sầu —— hắn phải nói thế nào để Văn Dữ đồng ý mặc đồ tình nhân chụp ảnh tuyên truyền đây?