Diệp Diễm Thanh bị hôn đến tối tăm mặt mũi, thở hổn hển, người cũng có vẻ ngốc ngốc.
Văn Dữ nhìn đôi môi đỏ hơn ngày thường rất nhiều của hắn, chọt chọt chóp mũi: “Sao lại ngốc vậy nè?”
Diệp Diễm Thanh chưa hoàn hồn, còn đang đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt của Văn Dữ, không phản bác lấy một câu.
Văn Dữ chọc hắn: “Lấy ra bản lĩnh chụp EE cho anh xem, bị động như vậy là muốn anh ăn thật đấy à?”
Diệp Diễm Thanh không đáp lại, chỉ dùng ngón trỏ tay phải lướt từ cằm qua cổ áo của Văn Dữ, đi đến nút áo đầu tiên của áo sơ mi, không có ý cởi bỏ, đầu ngón tay lại xoay tròn……
Văn Dữ vội vàng bắt tay ngón tay hắn: “Đừng thổi lửa chứ, em biết là anh không khống chế được bản thân với em mà.”
Diệp Diễm Thanh thoáng hoàn hồn, cười rộ lên.
Văn Dữ lại chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên bờ môi của hắn: “Ở bên cạnh em riết rồi đi làm cứ như tra tấn anh vậy, hận không thể mỗi giờ ở bên cạnh em.”
“Không nhìn ra được đó nha.” Diệp Diễm Thanh không nể tình chút nào, như là giả bộ không đọc được không khí ám muội này. Cũng không thể trách hắn, khi Văn Dữ tiễn hắn đi làm, chưa bao giờ làm nũng níu kéo, mà lúc Văn Dữ tự mình ra cửa cũng như hồi trước, không hề câu giờ.
Văn Dữ vừa tức giận vừa buồn cười: “Nếu em nhìn ra được, thì cả thế giới này đều nhìn được hết, đến lúc đó chỉ sợ người ngoài sẽ dán thêm cái nhãn “Mê vợ” lên trán anh, còn Vu Dĩnh khẳng định sẽ đuổi giết anh.”
Diệp Diễm Thanh cười giòn tan: “Vậy thì rất là đáng sợ à nha.”
Đến lúc đó khẳng định hiện tượng fans thoát khỏi fandom sẽ rất là nghiêm trọng. Nói đi nói lại hắn lúc nào mà chẳng muốn ở cạnh Văn Dữ chứ? Nhưng công việc cũng rất quan trọng, không thể được cái này mất cái khác. Là người trưởng thành ai mà chẳng phải trải qua chuyện này, chẳng qua bọn họ là người của công chúng, càng phải chú ý, nếu không sẽ bị bôi xấu, ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Văn Dữ cúi người ôm hắn, nói ở bên tai hắn: “Chờ kì nghỉ lần tới anh sẽ yêu em đàng hoàng.”
Diệp Diễm Thanh không phải là trẻ con, tự nhiên hiểu Văn Dữ có ý gì, mắc cỡ không lên tiếng, nhưng tay lại ôm lấy Văn Dữ. Ở trước mặt người mình thương, bọn họ đều giống nhau.
Chuyện mời Hàn Lệ về làm biên đạo múa là Diệp Diễm Thanh tự mình đề cập với đoàn đội, tổ kế hoạch nói sẽ liên lạc với Hàn Lệ, để xem đối phương có thời gian hay không, mặt khác, bởi vì vẫn chưa xác định được ca khúc chủ đề, cho nên trước mắt chỉ có thể hẹn thời giờ, còn vũ đạo thế nào thì còn phải chờ thêm.
Diệp Diễm Thanh không có ý kiến, không có bài hát nào trong album này mà hắn không thích, cho nên hắn đang rầu thúi ruột đây, hắn và đoàn đội đã bàn luận khá nhiều lần nhưng vẫn chưa thống nhất được ý kiến.
Văn Dữ đột nhiên nhận được điện thoại từ Lộ Ngôn Chi, nói là Tạ Tuấn Nam thông qua quan hệ tìm được tới mình, hy vọng Văn Dữ có thể nể mặt, tìm cơ hội giúp Hà Phan lấy lại hình tượng, đều là người trong giới, không đụng không quen nhau, sau này còn có cơ hội hợp tác, thật sự không cần thiết làm chuyện khó coi như vậy.
Văn Dữ cười lạnh: “Bên Tạ Tuấn Nam ra sao?”
Nói chuyện với Lộ Ngôn Chi, Văn Dữ không cần phải khách khí.
Lộ Ngôn Chi trào phúng: “Nghe nói Hà Phan là tình nhân mới, cưng chiều lắm.”
“Cô nàng này cũng có đầu óc ghê nhỉ, biết đi theo Tạ Tuấn Nam thì không thể truyền ra tai tiếng, cho nên lúc ấy cọ nhiệt độ cũng chỉ đặt mình ở vị trí fans và bạn bè thôi.” Nếu lúc ấy Hà Phan không thông minh kéo tai tiếng với Văn Dữ, thì Tạ Tuấn Nam cũng không có khả năng vứt hết sĩ diện tìm quan hệ nói giúp cho.
“Đúng vậy, không có đầu óc thì sao quyến rũ được cáo già Tạ Tuấn Nam?” Lộ Ngôn Chi rất chướng mắt mấy quy tắc ngầm trong giới, hắn cũng ra lệnh nghiêm cấm nghệ sĩ, người đại diện hay nhân viên của Tinh Lộ có hành vi như vậy, một khi phát hiện lập tức thanh lý hợp đồng.
Văn Dữ cũng không nể mặt nói: “Đừng để ý đến lão, nếu lão lại tìm cậu, cậu bảo lão trực tiếp tìm tớ. Muốn tớ nể tình à, lão là cái thá gì chứ?”
Văn Dữ từ lúc tiến vào giới này đã không nể mặt ai, người chính phái thì không cần, còn những kẻ tâm tư bất chính thì nể mặt họ một lần, họ sẽ leo lên đầu làm ông nội luôn.
Lộ Ngôn Chi cười khẽ: “Tớ đoán cậu sẽ nói như vậy, đã đuổi rồi.”
“Ừ, còn lằng nhằng nữa cứ nói với tớ.” Có một số việc tuy Lộ Ngôn Chi có thể xử lý, nhưng hắn cũng không có lý do để bạn tốt che chắn cho mình.
“À. Tớ nhiều chuyện một chút, cậu với DIệp Diễm Thanh là sao vậy?” Gần đây tin tức của hai người thường xuyên xuất hiện ở hot search, đều là khoe ân ái, mà lấy hiểu biết của anh với Văn Dữ, nếu không phải có thay đổi, thì Văn Dữ sẽ khinh thường làm mấy chuyện vớ vẩn này.
Văn Dữ cười nói: “Quên, chưa nói với cậu, trách tớ, tớ và Diệp Diễm Thanh đến với nhau, cậu chuẩn bị tốt bao lì xì nhá, bữa nào mời bọn này ăn cơm.”
“Ế, cái này hai người phải mời tớ mà?” Lộ Ngôn Chi cũng không bất ngờ, bạn thân tìm được một nửa của mình, là chuyện đáng ăn mừng.
“Tốt xấu gì cũng là em dâu của cậu đó, theo lý thì cậu phải mời.”
“Tớ chỉ lớn hơn cậu có một tháng, hơn nữa cậu có gọi tớ bằng ‘anh’ đâu, giờ có vợ rồi mới nhớ tới chức danh ‘em dâu’ này à?” Lộ Ngôn Chi cà khịa.
Văn Dữ không để ý: “Chờ cậu tìm được chị dâu thì tớ mời lại, công bằng chưa?”
Lộ Ngôn Chi dừng một chút, nói: “Được, nói là làm.”
Cúp điện thoại, Văn Dữ quay đầu đăng Weibo ——
Văn Dữ V: Bạn có người đỡ đầu, tôi cũng có, đừng có ở đó mà lộn xộn, tôi không nể mặt ai hết.
Người bị ám chỉ trong bài đăng thật không rõ ràng, phạm vi lại lớn, gây nên không ít tò mò.
【 Anh Văn Dữ bị gì vậy? 】
【 ai chọc giận anh tui? 】
【 khụ, do tui nghĩ nhiều chăng? Có khi nào liên quan tới Diệp DIễm Thanh không ta? 】
【 hình như có người nói anh nể tình, nhưng anh không thích, nên cảnh cáo người đó chăng. 】
【 một like cho lầu trên, cho bạn điểm . 】
【 tui lấy ghế, cắt dưa, chuẩn bị ngồi hóng. 】
Các fans vô cùng náo nhiệt suy đoán, Văn Dữ cũng không thấy, nhưng rất nhanh sau đó hắn nhận được điện thoại từ Vu Dĩnh.
“Cậu làm cái gì vậy? Muốn chém ai thì cũng nên nói cho chị trước một tiếng chứ?” Vu Dĩnh bị phóng viên gọi đến làm phiền, cô còn tưởng Văn Dữ bị ai nói xấu, ai dè Văn Dữ tự mình trồng dưa, sao trước giờ cô không phát hiện ra Văn Dữ là nông dân trồng dưa chính hiệu chứ?
Văn Dữ cũng không giấu, kể chuyện Lộ Ngôn Chi vừa nói cho Vu Dĩnh nghe.
Vu Dĩnh cạn lời, cô cũng không biết Tạ Tuấn Nam rốt cuộc nghĩ thế nào mà cho rằng Văn Dữ sẽ nể mặt lão mới hay?
Có điều Vu Dĩnh cũng không thể không nói vài câu: “Chị biết cậu không ăn nổi cục tức này, sao không đợi tới lần sau hố Tạ Tuấn Nam, hà tất phải hô hoán lên cho cả thiên hạ đều biết hả?”
Văn Dữ cười lạnh: “Chị coi như em trả thù riêng đi. Lúc trước, nếu không phải Gia Nghệ chẳng quan tâm tới anti, cũng không để ý tới đấu đá nội bộ, thì Diễm Thanh cũng không đến mức bị chứng lo âu sân khấu.”
Vu Dĩnh không phản bác nổi một câu, với quan hệ hiện giờ giữa Văn Dữ và Diệp Diễm Thanh, Tạ Tuấn Nam một hai phải tự mình đụng tới ổ kiến lửa hay sao? Văn Dữ vẫn luôn chờ cơ hội để xả giận, trước kia không có lý do, mà bây giờ, Hà Phan và Tạ Tuấn Nam tự nhiên tới tặng một lý do thì sao Văn Dữ không nhân cơ hội để xả giận chứ?
Vu Dĩnh cũng không muốn quản: “Biết rồi, chị sẽ an bài người khống chế bình luận, cậu cũng đừng làm quá, kẻo người ta lại chuyển sang Diệp Diễm Thanh thì khổ.”
“Em biết.”
Ném điện thoại di động lên sô pha, Văn Dữ khe khẽ thở dài, hắn nuốt không trôi cơn giận này nhưng mà hôm nay chỉ có thể làm như vậy thôi. Mặc dù là với vị trí hiện giờ của hắn thì chuyện gì hắn cũng làm được, như là chuyện Gia Nghệ vậy. Lấy thế lực trong nhà của hắn và Lộ Ngôn Chi, muốn thu mua Gia Nghệ, hoặc là trực tiếp đẩy Gia Nghệ đến phá sản, không phải việc gì khó. Nhưng chuyện gì cũng phải có quy củ của nó, nhà hắn và nhà họ Lộ đều không phải ở trong giới giải trí, tùy tiện nhúng tay vào giới giải trí, chỉ sợ sẽ tạo cảm giác môi hở răng lạnh với các công ty giải trí khác, lỡ như làm không tốt thì sẽ gây phản ứng ngược, ngược lại sẽ gây thêm hỗn loạn, không giúp ích gì cho hắn và Lộ Ngôn Chi.
Cho nên dù muốn phá đổ Gia Nghệ, thì bọn họ phải tự làm, không thể dựa vào trong nhà, mà chuyện này không thể làm được trong một sớm một chiều, hắn cần thêm thời gian.
Trên mạng náo nhiệt thảo luận ai đã chọc tới Văn Dữ, mà cách ngày, Ngô Thu công khai chuyện tình yêu không ai ngờ tới —— Ngô Thu đang yêu đương với Hà Phan.
Diệp Diễm Thanh đang ngồi trên sô pha ở phòng chiếu phim, xoát tới đề tài tình yêu Ngô Thu Hà Phan , cảm thấy thế giới hình như đang sụp đổ, chuyện Hà Phan và Tạ Tuấn Nam, Văn Dữ đã nói với hắn, bây giờ lại rộ lên chuyện Hà Phan yêu đương Ngô Thu làm hắn không thể nói nên lời.
“Phản ứng trên mạng thế nào?” Văn Dữ uống rượu vang đỏ, ngồi ở một bên xem mấy kịch bản mới vừa đưa tới, vốn dĩ muốn Diệp Diễm Thanh xem cùng mình, kết quả Ngải Trừng nhắn tin nói việc của Ngô Thu làm Diệp Diễm Thanh nhảy ra ngoài từ lòng ngực hắn, bắt đầu xoát di động.
“Loạn quá trời.” Diệp Diễm Thanh không thể tổng kết trong một hai câu, “Có người bất mãn muốn thoát fandom, có người tổ chức chống lại Hà Phan, cũng có người ủng hộ Ngô Thu; người qua đường thì ăn dưa chờ xem diễn biến, tài khoản V ngập tràn tin tức rác, có nơi đoán bọn họ kết giao khi nào, cũng có nơi đăng lịch sử vào nghể của Hà Phan, hướng dư luận khá là hài hòa, hẳn là bỏ không ít tiền.”
Nguồn tin tung ra hai người yêu đương là từ một tài khoản giải trí lớn, có ảnh chụp hai người cùng nhau xem điện ảnh, cùng nhau về nhà ở. Bên Gia Nghệ trả lời tin đồn rất nhanh, tỏ vẻ hai người đã kết giao được hai tháng, hy vọng nhận được chúc phúc từ mọi người.
“Sao anh thấy còn náo nhiệt hơn lúc bọn mình công khai kết hôn vậy nè?” Văn Dữ cười trêu chọc, bọn họ đột nhiên kết hôn, đích xác đã tạo tiếng vang lớn, nhưng fans còn có chút lý tính, cho dù có thoát fandom, cũng không làm lớn chuyện, chỉ là đặt nặng tiêu điểm ở trên phương diện “Ông xã của mình bị người ta cướp mất” thôi.
“Chỉ có thể nói là độ lý giải của fans với tình yêu đồng tính và khác giới vẫn còn cách biệt khá xa.” Cũng có thể là bởi vì lúc ấy trạng thái tâm lý của hắn thật không tốt, căn bản không rảnh quan tâm đến những cái đó, cho nên không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Diệp Diễm Thanh tiếp tục xoát di động: “Nói gì thì nói, Ngô Thu lựa chọn lúc này để tung tin đồn với Hà Phan thật sự không sáng suốt, không biết nghĩ thế nào nữa.”
Bởi vì thành tích album không lý tưởng, Ngô Thu gần đây cũng xuống dốc theo, hiện tại lại cột chân với Hà Phan, không biết Gia Nghệ đang nghĩ gì.
Văn Dữ phân tích nói: “Nhiều góc độ để suy xét lắm. Đầu tiên là không biết nội tình thế nào, trước mắt chỉ có thể nói là cậu hố cháu mình, không biết Ngô Thu có biết chuyện Hà Phan với cậu của mình không, sau đó xem Gia Nghệ hành động thế nào để tẩy trắng cho Hà Phan; thứ hai, album của Five kỳ này không nhận được hưởng ứng như mong đợi, có khả năng Ngô Thu đã chuẩn bị solo, vậy thì hắn cần phải thoát khỏi hình tượng vốn có, dựa trên cơ sở này để tạo nên hình tượng bạn trai có thực lực là một lựa chọn không tồi, kiểu như bảo vệ bạn gái vô danh Hà Phan vậy đó, sau này có chia tay hay là ở bên nhau, thì người khác đều sẽ cảm thấy Ngô Thu làm bạn trai không có trốn tránh, việc nên làm đều làm, là người đàn ông bản lĩnh; cuối cùng, dù cho sau này phát triển thế nào, thì bọn họ đã kiếm được lưu lượng cần thiết, mà nhà đầu tư chỉ xem lưu lượng, lần cọ nhiệt này không hoàn toàn bất lợi cho cả họ lẫn nhà đầu tư.”
“Phức tạp thật.” Diệp Diễm Thanh lười sử dụng đầu óc, chỉ muốn làm quần chúng bình tĩnh ăn dưa, mặc dù hắn biết rõ quả dưa này có bao nhiêu là giả tạo.
“Xem bước đi kế tiếp của bọn họ thế nào, nếu Gia Nghệ thừa nhận thống khoái như vậy, thì đã chuẩn bị hết tất cả phương án rồi. Chỉ cần không liên quan đến chúng ta, thì mình cứ ngồi xem náo nhiệt thôi.” Xây dựng hình tượng, xoay ngược ấn tượng của công chúng không thể hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn, biến số quá nhiều, để xem Gia Nghệ có thể an bài chu toàn hay không.
“Em đột nhiên thấy thương hại Ngô Thu, tự nhiên bị truyền scandal với ‘mợ’ của mình, gã là người đầu tiên đó.”
“Cho nên mới nói làm không tốt là chết chìm cả lũ.” Văn Dữ cười khinh thường, cảm thấy đầu óc Tạ Tuấn Nam quả thật không biết nghĩ gì.
Scandal tình cảm của Ngô Thu và Hà Phan kéo dài tận vài ngày, cơ hồ mỗi ngày đều có tin mới, nhưng không ảnh hưởng đến toàn diện, hơn nữa đã bị các fans phân công khống chế tin tức.
Diệp Diễm Thanh bị ép ăn dưa trong hai ngày, cuối cùng cũng phải ra khỏi cửa đi làm.
Thú vị chính là có mấy phóng viên không phỏng vấn được đương sự, thì đi kiếm những thành viên còn lại, nhưng tập thể đều bảo trì im lặng, một chữ cũng chưa nói, làm ngoại giới không rõ thái độ của bọn họ.
Trong lúc náo nhiệt như vậy, Diệp Diễm Thanh nhận được điện thoại từ chị gái, Diệp Nhuy nói mình có kỳ nghỉ nửa tháng, muốn về nước một tuần thăm Diệp Diễm Thanh.
Chị gái muốn về thăm tất nhiên Diệp Diễm Thanh vui lắm, lập tức báo cho Văn Dữ.
“Vậy để chị gái nghỉ ở đây ha?” Ý Văn Dữ là để Diệp Nhuy nghỉ ngơi ở phòng Diệp Diễm Thanh, vậy thì hắn có thể thuận lý thành chương đem Diệp Diễm Thanh vào phòng mình. Ngôn Tình Sủng
Diệp Diễm Thanh lắc đầu: “Sợ chị không quen, cứ để chị ấy ở nhà bên kia đi, ngày mai em bảo chị Trừng gọi người tới quét dọn.”
Nói đến cái này, Diệp Diễm Thanh lại nhớ tới một chuyện: “Em còn chưa nói chuyện hai chúng mình cho chị ấy biết nữa, anh cho em không gian để hai chị em nói chuyện chứ.”
Hắn vẫn mang cảm giác khẩn trương khi nói chuyện tình cảm với phụ huynh.
Văn Dữ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, nhưng nếu Diệp Diễm Thanh muốn tự nói vậy thì hắn sẽ không giành: “Vậy em có phải trở về chăm sóc chị không?”
“Tất nhiên, lần này anh rể không về, không có ngày nghỉ.” Chị đã lâu không về nước, hắn không thể để chị ở nhà một mình được.
Văn Dữ thở dài: “Anh nhớ em thì phải làm gì bây giờ?”
Diệp Diễm Thanh bật cười, ngọt ngào: “Lúc chị gặp gỡ bạn bè thì em đi tìm anh.”
Văn Dữ ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu lúc anh nhớ em mà chị không gặp bạn thì sao?”
“Vậy anh phải chịu đựng chứ sao.” Diệp Diễm Thanh cười nói, đặc biệt đặc biệt tàn nhẫn.
Văn Dữ cảm thấy thương lượng với Diệp Diễm Thanh không ra kết quả, hắn chỉ có thể dùng hành động để chứng minh mình nhịn không nổi mà thôi.