Về đến nhà, Diệp Diễm Thanh bắt đầu sắp xếp lại thức ăn đã mua, có mấy thứ cần phải xử lý trước để tối nay nấu ăn cho nhanh.
“Có cần anh giúp gì không?” Văn Dữ thay quần áo xong, đi vào phòng bếp.
Diệp Diễm Thanh từ chối thẳng thừng: “Không cần, phòng bếp nói nó không thích anh.”
Văn Dữ bật cười: “Anh có phá nó bao giờ đâu, không đến nỗi vậy chứ?”
Diệp Diễm Thanh mở lon soda, đổ nửa ly cho mình, còn lại trực tiếp đưa cho Văn Dữ: “Để em làm một mình còn nhanh hơn.”
Văn Dữ nắm lon coca, dịu dàng nói: “Vậy anh đem đồ ăn vặt lên lầu ha.”
Đồ ăn vặt để một chút ở phòng bếp và phòng ăn, nhưng đa phần là để ở phòng xem phim.
Diệp Diễm Thanh đồng ý, Văn Dữ hay làm chuyện này.
Diệp Diễm Thanh xử lý nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp, Văn Dữ sắp xếp đồ ăn vặt ở trên lầu, tổ quay chụp cũng chia làm hai đội, một đội ở phòng bếp cùng với Diệp Diễm Thanh, một đội theo Văn Dữ lên lầu.
Đạo diễn suy xét một chút, chạy lên lầu, chờ Văn Dữ sắp xếp xong, mới hỏi: “Có thể làm phỏng vấn không?”
Văn Dữ quay đầu nhìn ông: “Buổi sáng hỏi rồi mà?”
Người này sao hỏi lắm thế?
Đạo diễn xoa tay cười nói: “Đó là buổi sáng, còn bây giờ có vài vấn đề muốn hỏi cậu thêm đó mà?”
“OK.” Phải duy trì hình tượng, nếu không không cần chờ chương trình lên sóng, thì Vu Dĩnh đã cầm dao tới cửa rồi.
Điều chỉnh góc quay xong, đạo diễn đứng sau camera hỏi: “Ngày thường cậu thích ăn vặt lắm à?”
Văn Dữ: “Không thích cho lắm.”
Đạo diễn: “Nhưng mà đồ ăn vặt trong tủ khá là nhiều đấy.”
Văn Dữ mỉm cười nói: “Hồi trước là người đại diện chuẩn bị một ít để tôi ăn kèm khi xem phim, sau này ở cùng với Diễm Thanh, mấy món này đều chuyển sang cho em ấy, em ấy thích ăn vặt lúc xem phim ấy mà.”
“Không phải nghệ sĩ vẫn luôn kiêng cữ hay sao?”
“Ngày thường không ăn đâu, chỉ lúc nào bị phim ảnh hưởng mới đụng tới, có đôi khi xem xong sẽ rầu rĩ không vui, ăn đồ ăn vặt có thể phân tán lực chú ý cho em ấy, tôi thấy thế cũng hay đó chứ.”
“Vậy còn cậu thì sao? Có dễ bị cảm động bởi nội dung phim hay không?”
“Có chứ, nhưng tôi là diễn viên, để ý đến kĩ thuật diễn nhiều hơn người thường.”
“Hiểu rồi.” Đạo diễn gật đầu, hỏi tiếp, “Cậu có nói mình là fan của Diệp Diễm Thanh, vậy thì cậu làm cách gì để ủng hộ cậu ấy? Ngoại trừ lần lên Weibo ủng hộ lần trước, vẫn chưa thấy cậu làm gì cả.”
Văn Dữ đoán chuyện này đạo diễn không nhớ tới, hẳn là tổ chương trình lâm thời họp bàn. Vấn đề này khá là nhạy cảm, đạo diễn không có khả năng đắc tội hắn mà hy sinh sự nghiệp của mình.
Văn Dữ đứng lên, đi đến trước một cái tủ đứng, mở cửa tủ lấy ra mấy thứ rồi trở lại trên sô pha.
Màn ảnh phóng đại.
Văn Dữ nhoẻn cười: “Đây là EP mini album đầu tiên của em ấy, còn có poster số lượng có hạn sau khi em ấy gia nhập Five, cùng với một số đĩa đơn hợp tác với nghệ sĩ khác. Tôi nói thật nhé, từ lúc em ấy chưa vào Five thì tôi đã để ý rồi, nói cách khác trong lúc mọi người còn chưa tìm hiểu kĩ về em thì tôi đã biết, còn rất rất thích giọng hát của em ấy. Cho nên tôi vẫn luôn là fan của em ấy, cũng chỉ ủng hộ em ấy mà thôi.”
Đạo diễn có được câu trả lời ngoài ý muốn, ông không ngờ Văn Dữ đã theo đuổi Diệp Diễm Thanh từ hồi nảo hồi nao rồi, ảnh đế đỉnh lưu bắt cóc tiểu idol mà mình tâm tâm niệm niệm, cmn, tình yêu thần tiên phải không?!
Sau đó, Văn Dữ vội làm động tác “Suỵt” như là sợ bị Diệp Diễm Thanh nghe được, nhỏ giọng nói: “Mọi người đừng lỡ miệng nói ra nha, em ấy không biết tôi mua nhiều vậy đâu.”
Đạo diễn chớp chớp mắt: “Cậu ấy sẽ biết sau khi chương trình lên sóng thôi.”
Văn Dữ ra vẻ cạn lời: “Thì chắc là sẽ bất ngờ lắm, nhưng nếu các anh lỡ miệng nói ra thì không còn vui nữa rồi, sự thật là sự thật, nhưng cảm giác lại không giống nhau.”
Đạo diễn giơ ngón tay cái lên: “Chính xác, tại hạ đúng là thẳng nam.”
Diệp Diễm Thanh cũng không cố ý làm một bữa tiệc lớn, chỉ làm bốn món mặn một món canh bình thường.
Sau khi ăn xong, Ngải Trừng ghé thăm. Trang phục Diệp Diễm Thanh đặt mua gửi tới hôm nay, nhân dịp rãnh rỗi nên cô đem tới.
Trợ lý mang giúp trang phục vào nhà, người trong nhà vốn dĩ đã nhiều, thêm người vào càng thêm rối loạn.
“Em đến thử trang phục xem thế nào?” Ngải Trừng thân thiện chào hỏi nhân viên ở đó, rồi gọi Diệp Diễm Thanh đến thử đồ.
Bởi vì Diệp Diễm Thanh muốn chuyển hình tượng, cho nên đống quần áo này mang hơi hướng phong cách mới, có không ít nhãn hiệu hàng xa xỉ, cũng có một ít của nhà thiết kế, nhưng đa phần là nhãn hiệu bình dân.
Hình thức và màu sắc của trang phục lần này mang hơi hướng trầm tĩnh, trưởng thành. Có một số bộ không phân biệt giới tính, nam hay nữ đều có thể mặc, mà quần áo như vậy thường rất đẹp mắt, màu sắc hay kiểu dáng đều thích hợp với độ tuổi của Diệp Diễm Thanh.
Đạo diễn tinh mắt, nhìn là hiểu ngay.
Văn Dữ nhìn giúp hắn, nhưng chỉ chọn được vài món.
Mà đồ trang sức lần này lại hoa lệ và đẹp đẽ hơn nhiều, rất nhiều món phá cách hay ho.
Văn Dữ chọn một bộ khuyên tai ướm thử lên tai Diệp Diễm Thanh: “Cái này đẹp nè, mang lên thử xem.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, đây là việc nhỏ, Văn Dữ thấy đẹp thì hắn cũng vui vẻ mang lên.
Ngải Trừng mượn cớ sửa sang quần áo, kêu Diệp Diễm Thanh vào phòng thay đồ, nơi này không cho phép quay chụp nên thuận tiện cho bọn họ nói chuyện.
“Sao không che cổ lại hả?” Ngải Trừng vừa vào cửa là thấy, không tiện chỉ trỏ trước mặt người lạ, nên chỉ còn cách tìm cơ hội.
“Nói ra thì rất dài, không nói cũng thế……” Diệp Diễm Thanh không muốn nhắc tới, dù sao hắn đã ra cửa đi dạo một vòng dài, quả dâu tây đã bị quay lại hơn một ngàn cảnh rồi.
Ngải Trừng cũng không thể nói gì, chuyện yêu đương của người ta sao người ngoài can thiệp được: “Đến lúc đó không thoát khỏi hot search đâu.”
Diệp Diễm Thanh tự sa ngã nói: “Vậy thì lúc phát sóng tập một, quay tập hai em sẽ không lên mạng, mặc kệ người ta nói gì.”
Ngải Trừng cười gật đầu: “Tùy em thôi.”
Ngải Trừng rời đi rồi, tổ chương trình quay thêm một vài cảnh bữa tối, làm thêm một đoạn hỏi đáp là kết thúc công việc. Bởi vì có tới bốn nhóm khách mời, thời lượng phát sóng lại có hạn nên mỗi nhóm chỉ chiếm được một ít thời gian.
Phân đoạn cuối cùng là ở phòng khách, hai người đều có vẻ tương đối tùy ý, thoải mái.
Đạo diễn: “Hỏi Diễm Thanh trước, quần áo đưa tới hôm nay khác với phong cách trước giờ của cậu, chẳng lẽ cậu đang có ý định đổi phong cách sao?”
Diệp Diễm Thanh nghĩ kĩ, thông qua chương trình đặt nền móng cho việc chuyển đổi phong cách cũng là một chuyện hay, liền nói: “Là muốn thử một chút, đã bắt đầu thử nghiệm từ lúc lên sân khấu với chụp ảnh đại diện rồi, cũng vì tuổi của em không phù hợp với phong cách thiếu niên kia nữa.”
Đạo diễn: “Chính xác, quảng cáo cho EE lần trước quá kinh diễm, có phải đi theo còn đường đó không?”
Diệp Diễm Thanh: “Không tiết lộ trước được, nói nhiều quá sẽ không còn bất ngờ nữa ạ.”
Đạo diễn cũng không miễn cưỡng, có thể lấy được một số thông tin độc quyền là hay lắm rồi: “Vậy được, chừa chút huyền bí cho mọi người. Xin hỏi hai người có đánh gía thế nào với biểu hiện ngày hôm nay?”
Diệp Diễm Thanh nhìn Văn Dữ, Văn Dữ mỉm cười chuyên nghiệp, nói: “Chúng ta ngày thường cũng như vậy, thật sự không có đánh giá gì hết.”
Diệp Diễm Thanh gật đầu, quả thật bọn họ không cố ý làm màu gì hết, có một số lần Văn Dữ hơi để ý đến hình tượng mà thôi. Hắn đột nhiên nghĩ tới dấu hôn Văn Dữ để lại trên cổ mình, sẽ không thay đổi hình tượng của anh ấy đó chứ?
“Câu hỏi cuối cùng, mời hai vị suy đoán hình thức ở chung của ba cặp đôi còn lại.” Đạo diễn nói. Phân đoạn này nói không hay sẽ bị vả mặt, thậm chí có không ít khách mời vì điều nay mà gây hấn với nhau, nhưng đây cũng là điểm nhấn của chương trình, không thể xem nhẹ.
Văn Dữ thoải mái hào phóng nói: “Anh Triệu và chị Lưu từ trước đến nay rất điệu thấp, mọi người đều biết, tôi cảm thấy cuộc sống của họ sẽ vây quanh con trẻ trong nhà nhiều hơn; Ngô Thu và Hà Phan thì tôi không quen, không thể đánh giá, chỉ có thể chờ xem chương trình phát sóng thôi; Trâu Hứa Quân và Củng Tuyết không công khai tình yêu, tôi càng không biết, cơ mà ai cũng là thanh niên trai tráng, chắc không khác gì đâu.”
Ý Văn Dữ chính là—— không thân, không thèm đánh giá.
Đạo diễn chuyển hướng sang Diệp Diễm Thanh: “Diễm Thanh và Ngô Thu từng hoạt động trong một nhóm nhạc, cậu có thể cho người xem biết bộ dáng khi yêu của Ngô Thu là thế nào không?”
Diệp Diễm Thanh rất muốn nói mình không thân với Ngô Thu, nhưng vậy thì khó nghe quá, học theo Văn Dữ nói: “Theo em được biết, trước kia Ngô Thu chưa từng yêu ai, em cũng không tưởng tượng nổi bộ dáng khi yêu của anh ta ra sao cả.”
Đạo diễn không hỏi xoáy đáp xoay nữa, lại đắc tội nhiều người thì mất nhiều hơn được, thu binh đúng lúc mới là người tài giỏi: “Tốt, buổi quay hôm nay kết thúc ở đây, mọi người vất vả.”
Diệp Diễm Thanh và Văn Dữ cùng nhau đứng lên, khách khí nói vất vả với mọi người, tiễn khách ra tận cửa.
“Không ngờ quay chương trình thực tế lại mệt như vậy.” Diệp Diễm Thanh ngã lên sô pha không muốn động đậy.
Hôm nay bọn họ cũng không làm gì nhiều, nhưng vẫn cảm thấy mệt, chắc là do mệt tim.
Văn Dữ ngồi vào kế bên, xoa bóp bả vai cho hắn: “Còn bốn tập nữa thôi, cố lên.”
“Ừ.” Mấy tập sau hẳn là không quay ở nhà nữa, nói đến đây, Diệp Diễm Thanh xoay người nhìn về phía Văn Dữ, “Đồ lừa đảo!”
Văn Dữ vô tội nhướng mày: “Anh làm sao?”
“Anh nói là đừng làm khó xử người ta mà họ có quay cảnh rời giường đâu!” Nhân viên còn không thèm lên lầu nữa kìa, hắn nghi ngờ Văn Dữ có mục đích không đứng đắn gì đó.
Văn Dữ bật cười: “Vậy em thấy sao nếu người ta mở cửa phòng ngủ, chỉ thấy có một người nằm thì sao, đẹp mặt lắm à?”
“Có thể từ chối mà.” Diệp Diễm Thanh nói.
Văn Dữ cúi đầu hôn hắn: “Vậy em nghĩ nhiều quá rồi, bọn họ có nhiệm vụ hết mà, nhóm khác có chúng ta không có thì fans sẽ hoài nghi chúng ta kết hôn giả đó.”
Diệp Diễm Thanh cạn lời, Văn Dữ lúc nào cũng có lý do chính đáng hết trơn.
Ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh đi chụp ảnh poster, từ chương trình thực tế đến album mới đều cần có ảnh tuyên truyền, cần phải chụp trước để tránh đến lúc đó luống cuống tay chân. Trend mới theo khuynh hướng tự nhiên, thế nên trang phục của Diệp Diễm Thanh cũng thoải mái hơn.
Trong khoảng thời gian này, công tác trong tay Diệp Diễm Thanh vẫn chưa dời hết ra ngoài, nhưng đồng thời cũng có không ít thương hiệu tìm tới Diệp Diễm Thanh, Diệp Diễm Thanh không thể nhận thêm hoạt động hay đại ngôn gì nữa nên Ngải Trừng giới thiệu hết cho Tinh Lộ. Hơn nữa, tuy Diệp Diễm Thanh vẫn chưa có tác phẩm tiêu biểu nào, nhưng nhân khí và lưu lượng vẫn luôn đứng ở top đầu, đây cũng là nguyên nhân Tinh Lộ xem trọng hắn. Thương hiệu nghe tin bắt đầu chủ động tìm kiếm muốn hợp tác với Tinh Lộ, bước đầu giải quyết vấn đề không đủ tài nguyên sau khi Văn Dữ rời khỏi Tinh Lộ.
Diệp Diễm Thanh có thể mang đến tiền tài, mặc kệ hắn hợp đồng ký bao lâu, thì Tinh Lộ khẳng định sẽ toàn lực ủng hộ, ra sức làm việc cho hắn. Mà các nghệ sĩ khác cùng công ty cũng không có nửa câu oán hận, Diệp Diễm Thanh ăn thịt, bọn họ có thể uống canh, vậy là đủ rồi. Công ty đã phân chia tài nguyên hợp lý cho mọi người, còn bọn họ có thể đạp một bước lên mây hay không thì còn phải xem vận mệnh.
Văn Dữ hẹn gặp Lộ Ngôn Chi vào buổi tối, đến nhà hàng hội viên mà bọn họ hay tới.
Diệp Diễm Thanh bận rộn cả ngày, về nhà ăn cơm một mình, vẫn chưa gọi điện thoại cho Văn Dữ, cũng không có ý muốn điều tra gì hết, hắn tin tưởng Văn Dữ, nếu hai người đi đến giai đoạn không tin tưởng đối phương, thì tình yêu không còn thú vị nữa.
Thật ra Văn Dữ đã nhắn tin cho hắn rồi, hỏi hắn về nhà chưa, còn nói hơn mười giờ mình sẽ về nhà.
giờ rưỡi, Diệp Diễm Thanh nằm trong chăn xem phim, nhận được điện thoại từ Văn Dữ.
“Bảo bối, em ngủ chưa?” Văn Dữ lười biếng nhấn chữ, có vẻ là uống rất nhiều rượu đây.
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Vẫn chưa, sao vậy?”
Văn Dữ uống rượu có chừng mực, lại uống cùng Lộ Ngôn Chi, nên hắn không lo Văn Dữ sẽ uống đến say mèm.
Văn Dữ: “Vậy em lái xe đến đón anh đi. Du Siêu cảm mạo phát sốt, anh bảo cậu ta nghỉ ở nhà rồi, còn chị Vu Dĩnh là đàn bà con gái, bảo người ta ra đường buổi tối không hay cho lắm.”
“Được thôi, anh phát định vị cho em đi, em tới tìm anh.” Diệp Diễm Thanh đáp.
“Được, anh chờ em.” Văn Dữ vừa cúp điện thoại là phát định vị luôn, cũng nói luôn số phòng để hắn tiện ra vào.
Diệp Diễm Thanh thay quần áo xong liền ra cửa.
Chờ hắn đến hội quán đã hơn mười giờ, báo số phòng và tên xong, nhân viên phục vụ dẫn hắn lên phòng. Kỳ thật hắn cũng không cần báo số phòng làm gì, vừa nhìn mặt là nhân viên đã biết hắn tới tìm ai.
Vào phòng, chỉ còn một người ở đó. Rượu vang đỏ trên bàn đã thấy đáy, đồ ăn không còn nhiều, chỉ có hai cái ly trên bàn, có thể thấy được không có bóng dáng của người thứ ba.
“Anh, anh đi được không vậy?” Diệp Diễm Thanh đi đến bên sô pha.
Văn Dữ cười, một tay kéo hắn lên người mình: “Anh không lái xe tới đây thôi, bằng không gọi người tới lái thay là được.”
Xem ra Văn Dữ không có men say, Diệp Diễm Thanh an tâm, về nhà cũng không cần nấu canh giải rượu: “Ông chủ Lộ đâu?”
“Cậu ta lên phòng riêng rồi.” Người như Lộ Ngôn Chi hay đi xã giao, cũng chỉ có mấy nơi thường tới, mà những nơi đó đều có phục vụ phòng riêng biệt.
“Giờ đi được không?”
Văn Dữ xoa nhẹ đầu tóc Diệp Diễm Thanh, nói: “Chúng ta lên lầu xem Ngôn Chi trước, không có gì xảy ra thì về.”
Nghỉ ngơi ở đây hẳn là không có vấn đề, nhưng dù sao cũng có hơi men trong người, hắn vẫn nên kiểm tra bạn mình một chút.
Khi đi thang máy lên lầu, Diệp Diễm Thanh hỏi Văn Dữ: “Sao anh không đặt phòng ở đây? Nhìn cũng tiện lắm á.”
Văn Dữ cười nhạo: “Anh là người có gia đình rồi nha, sao anh phải đi ngủ ở ngoài hả?”
Diệp Diễm Thanh cười, cũng đúng, Văn Dữ uống về khuya bảo hắn đi đón là được rồi.
Tới đúng tầng, hai người vừa ra thang máy là nhìn thấy một người đàn ông bị đẩy ra từ phòng trong cùng, người đàn ông đó không đứng vững, đụng vào phía tường đối diện, đồ trong tay rớt xuống đất, nhìn rất là chật vật.
Vốn dĩ Diệp Diễm Thanh làm bộ như không thấy gì, không phải là chuyện gì hay ho, nhưng khi hắn nhìn thấy mặt người đó thì rất khó làm ra vẻ không quen biết, bởi vì người kia chính là Trọng Tỉnh.