Diệp Diễm Thanh không có bài xích gì với thời trang nữ tính. Bây giờ, thời trang nữ tính chiếm lĩnh thị trường với sức mua không hề nhỏ, hơn nữa ở các lễ trao giải ở nước ngoài, đã có không ít nghệ sĩ nam mặc trang phục dạ hội vào tham dự, với các thiết kế vô cùng bắt mắt, không gây phản cảm. Chẳng qua đây là một quyển tạp chí trong nước mà thôi, quên đi thế giới giả tưởng, nhận thức của thế giới thật mới là thực tế.
“Muốn chụp vậy thật à?” Diệp Diễm Thanh xác định với bọn họ.
Chủ biên cười đi tới: “Ảnh bìa tháng này cũng theo chủ đề phi giới tính, người mẫu là Ông Viện Viện, mặc đồ nam giới, có ảnh cho cậu xem đây.”
Nói xong đưa qua xấp ảnh cho Diệp Diễm Thanh xem.
Ông Viện Viện xuất thân là diễn viên, có một gương mặt vô cùng sáng sủa. Trên ảnh chụp, Ông Viện Viện mặc bộ suit kiểu dáng nam tính, không hề chỉnh sửa. Áo khoát được mở rộng, bên trong là một tầng băng vải quấn quanh ngực, không có ý che ngực, mà giống với che vết thương hơn. Mái tóc đen nhánh được chải ngược ra sau, ánh mắt vô cùng gợi cảm. Có thể nói là bức ảnh bìa đẹp nhất trong năm nay mà Diệp Diễm Thanh đã từng xem.
Diệp Diễm Thanh hít một hơi thật sâu, vuốt tóc, nói: “Được rồi, chụp thôi!”
Chủ biên cười hài lòng. Sở dĩ cô chọn Diệp Diễm Thanh là vì gương mặt của hắn. Diệp Diễm Thanh có một nét đẹp thanh thuần nhưng không quá nam tính, nếu tìm một người rắn rỏi tới chụp loại ảnh này, thì bảo đảm sẽ nhận nhiều gạch đá, Diệp Diễm Thanh lại khác, trên người hắn có loại khí chất có thể dung hòa tất cả mọi phong cách. Loại người này đặc biệt thích hợp chụp làm ảnh bìa, mặc đồ gì cũng dễ nhìn.
Ngải Trừng hôm nay bận việc không tới cùng, chỉ có trợ lý đi theo, Diệp Diễm Thanh không gửi tin chất vấn Ngải Trừng tại sao không báo trước cho hắn, có lẽ hắn chỉ được trải nghiệm phong cách này một lần trong đời, nên phải biết quí trọng.
Kết thúc việc chụp ảnh sau bốn giờ đồng hồ, trước khi tháo trang sức, Diệp Diễm Thanh bảo trợ lý chụp giúp mình một tấm, cười nói để khoe với Văn Dữ.
Chủ biên không có ý kiến, bảo hắn tùy ý.
Văn Dữ không trả lời ngay, phỏng chừng là đang bận.
Chào tạm biệt với người trong studio rồi Diệp Diễm Thanh trở về công ty.
Bởi vì thời gian gấp rút, kỳ thứ năm của《 Idol Producer 》 chỉ cần hắn lộ mặt là được. Mấy ngày nay, thực tập sinh đều tập luyện ở Tinh Lộ, Diệp Diễm Thanh qua đó là được.
Tổ quay của chương trình đã cử một người chờ Diệp Diễm Thanh ở đại sảnh, Diệp Diễm Thanh vừa đến là cầm camera quay liền.
Diệp Diễm Thanh lễ phép gật đầu chào hỏi với nhân viên công tác, vì để tiện biên tập, không nói nửa câu thừa thãi.
Hôm nay, Diệp Diễm Thanh mặc chiếc áo sơ mi xuyên thấu màu đen có thêu hoa văn mà Văn Dữ đã đặt mua, vì để không quá lộ liễu, Diệp Diễm Thanh mặc thêm một chiếc áo ba lỗ ở bên trong. Khi ra cửa, Diệp Diễm Thanh đã thấy bữa nay mình mặc đồ quá phô trương, nhưng lúc vừa chụp xong bộ ảnh bìa kia, hắn đột nhiên cảm thấy bộ đồ mình mặc hôm nay chẳng là gì cả.
Gõ cửa phòng luyện tập, mở ra thì thấy bảy thực tập sinh đang nhảy vừa ngừng lại.
Đinh Tri Nhã nhìn thấy hắn, lập tức cười đứng lên: “Ai dô, đang chờ cậu này.”
Diệp Diễm Thanh cười nói với cô: “Đợi lâu quá chị ha.”
“Chờ lâu thật đấy, nhưng thấy cậu rồi thì chờ lâu đến mấy cũng được.” Đinh Tri Nhã nói xong làm ai cũng vui vẻ.
Diệp Diễm Thanh chọc cô: “Trưa nay chị ăn mấy miếng bánh ngọt vậy? Nói chuyện dễ nghe như thế làm em mắc cỡ quá đi.”
Diệp Diễm Thanh và Đinh Tri Nhã đã là người quen, là bạn tốt trong mắt mọi người, cho nên dù Diệp Diễm Thanh nhỏ hơn Đinh Tri Nhã vài tuổi, thì cách nói chuyện giỡn hớt thế này sẽ không làm người xem phản cảm.
Đinh Tri Nhã kéo cổ tay của hắn đi đến đằng trước: “Tới tới tới, cho cậu gặp mấy đứa nhỏ thực tập sinh này, ai cũng có thực lực hết trơn á, chỉ mong cậu giúp đỡ cho bọn chúng vài lời khuyên.”
Diệp Diễm Thanh xem chương trình từ trước, đã quen mắt với mấy người này.
Nhóm thực tập sinh xếp thàng hàng ngang, Đinh Tri Nhã lần lượt giới thiệu từng người cho Diệp Diễm Thanh. Diệp Diễm Thanh nhìn thấy người thật, lặp lại tên họ để bảo đảm mình sẽ không mắc lỗi, tránh gây xấu hổ.
Chờ Đinh Tri Nhã giới thiệu xong, Diệp Diễm Thanh mới khách khách khí khí nói: “Chào mọi người, tôi là Diệp Diễm Thanh, rất vui được làm quen với các bạn. Đây là lần đầu tiên tôi làm huấn luyện viên, không có nhiều kinh nghiệm, nhưng mà làm một thần tượng, tôi có rất nhiều trải nghiệm phong phú, hy vọng có thể giúp được các bạn. Các bạn có vấn đề gì cứ việc tìm tôi. Hy vọng sau khi chương trình này kết thúc, các bạn sẽ đạt được thành công trên con đường mà mình đã chọn.”
Diệp Diễm Thanh dù sao cũng là nghệ sĩ nổi tiếng, có hắn làm chỉ đạo, thì nhóm thực tập sinh tự nhiên sẽ vui mừng hơn, nhiệt liệt vỗ tay chào mừng.
Cung Nhạc cười tủm tỉm nói: “Em thích thầy Diệp lắm, thầy có thể ký tên cho em không ạ?”
Người có tính cách hoạt bát sẽ dễ dàng vùng vẫy trong các chương trình thực tế, chỉ cần không làm gì quá đáng, thì người xem sẽ dễ tiếp thu, họ sẽ cảm thấy người này hiền lành, dễ ở chung, giống như đứa trẻ nhà hàng xóm thôi.
Diệp Diễm Thanh gật đầu nói: “Cảm ơn bạn đã mến mộ, kết thúc chương trình tôi sẽ ký.”
Cung Nhạc kích động, mặt đỏ bừng.
Diệp Diễm Thanh quay đầu nói với Đinh Tri Nhã: “Chúng ta đừng chậm trễ thời gian nữa, đã chọn được ca khúc chưa?”
Bởi vì thời gian không đủ, bài hát luyện tập kỳ này do Đinh Tri Nhã chọn. May mắn là trước mỗi kỳ quay, nhóm huấn luyện viên đã được thông báo kịch bản, để có thời gian chuẩn bị. Nếu không được biết trước, mà muốn đạt được hiệu quả tốt, thì thời gian có bao nhiêu vẫn không đủ.
“Đã chọn hết rồi, cũng đã điều chỉnh nhạc luôn, có điều vẫn chưa xác định được thứ tự biểu diễn.” Đinh Tri Nhã nói.
“Vậy hát thử một lần cho em nghe đi.” Diệp Diễm Thanh nói. Chương trình tuyển chọn tài năng, khẳng định nhân vật chính là nhóm thực tập sinh, dù hắn là nghệ sĩ nổi tiếng, cũng không thể chiếm nhiều thời gian, hắn cần phải hiểu rõ thứ tự biểu diễn của kỳ này.
Đinh Tri Nhã gọi từng thực tập sinh lên, vừa hát chay vừa nhảy, là một bài thử thách đòi hỏi kĩ thuật cao.
Chủ đề kỳ này là hát liên khúc, mỗi thực tập sinh sẽ tự chọn một ca khúc cho mình, thời gian khiêu chiến thử thách chỉ có ba mươi giây. Lần này không chỉ kiểm tra trình độ hát nhảy, mà còn thử độ nhạy cảm, nếu nắm bắt được mấy giây ngắn ngủi lúc máy quay lia qua, thì sẽ được cộng thêm điểm, với điều kiện biểu cảm phải phù hợp.
Diệp Diễm Thanh xem qua phần biểu diễn của từng người, không khác lắm với suy đoán của hắn, thực tập sinh đi được đến bước này thì ít nhiều sẽ có phong cách riêng, có chói sáng, có hoạt bát, có u buồn…… Mà trong số đó, người có biểu hiện tốt nhất là Ứng Hâm Nguyên. Ứng Hâm Nguyên có chất giọng trong thanh, tay chân phối hợp nhuần nhuyễn, không cố tình, không khoa trương, rất có tố chất; tiếp theo là Cung Nhạc, ưu điểm của hắn là thả lỏng, không giống như là tới đây tham gia thi đấu, mà càng giống với biểu diễn trên sân khấu hơn, nhưng Cung Nhạc lại đi theo con đường gợi cảm, và cũng vì thế âm cuối được hắn luyến láy đầy khiêu khích, với người thích hắn thì đây là quyến rũ, mà với dân qua đường thì đây lại là ra vẻ, làm quá.
Diệp Diễm Thanh mới vừa tham gia chương trình, không có khả năng đi bắt lỗi từng người. Loại chuyện này không cần đoán cũng biết sẽ gây mích lòng, nên hắn tính thảo luận với Đinh Tri Nhã trước rồi mới đưa ra kết luận.
“Được rồi, tôi đã hiểu sơ bộ về các bạn, về thứ tự biểu diễn, tôi sẽ thảo luận với cô Đinh rồi sẽ thông báo cho các bạn biết sau. Tôi sẽ nghe ca khúc mới, nếu có ý kiến hợp lý, thì tôi sẽ đưa ra, nhưng có muốn tiếp thu hay không, thì phải dựa vào các bạn thôi. Tôi hy vọng tôi là người hướng dẫn thân thiện, chứ không phải là người chỉ đạo khó khăn.”
Để lại phòng tập cho các thực tập sinh, Diệp Diễm Thanh và Đinh Tri Nhã đi tới phòng họp nhỏ, nơi này để trống cho bọn họ tiện ghi hình.
“Chúng ta có thể làm theo trình tự ‘ nhanh chậm nhanh chậm ’ để xếp đội hình, vậy thì người xem sẽ không nhàm chán, cũng có thể để bọn họ tạo dấu ấn riêng.” Diệp Diễm Thanh đề nghị.
Đinh Tri Nhã đồng ý: “Chị cũng nghĩ như vậy, vấn đề bây giờ là chị không biết để ai hát đoạn cuối cả.”
Mở đầu và kết bài là điểm nhấn của hát liên khúc, ai cũng muốn nhưng không phải ai cũng đủ điều kiện để đoạt lấy.
Diệp Diễm Thanh nghĩ nghĩ, trả lời: “Em thấy Ứng Hâm Nguyên tương đối thích hợp.”
Ở một chương trình thực tế tìm kiếm tài năng, mỗi thực tập sinh đều có một lượng fans không nhỏ, sắp xếp không hợp lý rất dễ gây xích mích. Chương trình này không hề có ích lợi trực tiếp tới Diệp Diễm Thanh, cho nên lúc này rất thích hợp để hắn nói lên quan điểm của mình.
Đinh Tri Nhã không nghĩ để một mình Diệp Diễm Thanh hứng gạch đá, nên vội vàng phụ họa nói: “Chị cũng thấy Ứng Hâm Nguyên thích hợp, bài hát mà cậu ta chọn cũng thích hợp để kết bài.” Trực tiếp chuyển đề tài tới cách chọn bài sẽ làm fans không kêu ca phản đối, vì bài hát đều do thực tập sinh chọn.
Diệp Diễm Thanh cười: “Cung Nhạc hát rất khá, thích hợp với hát mở đầu hơn.” Hắn không ngốc, biết trong nhóm này ai có khả năng debut nhất, nên kéo đề tài thì vẫn phải kéo.
Đinh Tri Nhã gật đầu: “Vậy quyết định được mở đầu và kết thúc rồi, ở giữa cần sắp xếp lại một chút.”
Bởi vì có máy quay phim ở đây, nên Diệp Diễm Thanh và Đinh Tri Nhã nói chuyện cũng không thể không chú ý. Họp bàn xong, Đinh Tri Nhã lấy cớ đi toilet, Diệp Diễm Thanh cũng nói đi uống miếng nước, thì tổ quay mới ngừng.
Hai người ăn ý trốn vào một phòng tập luyện nhỏ khác, địa bàn ở Tinh Lộ không cần lo lắng có theo dõi.
Đinh Tri Nhã trực tiếp ngồi xuống mặt đất, mắng vốn: “Cậu có biết bây giờ chị khổ biết nhường nào không? Chương trình mang tới nhân khí cho chị thật, cơ mà chị không thể đắc tội mấy đứa thực tập sinh trong kia, khổ tâm ghê nơi.”
Diệp Diễm Thanh cười, đưa ly cà phê cho Đinh Tri Nhã: “Nghỉ ngơi một chút.”
Cà phê trong phòng trà khá ngon, ít nhất không cần phải nấu nước gì cả, nhóm nghệ sĩ cũng rất thích. Phòng trà ở tầng này không cho nhóm thực tập sinh sử dụng, cũng là do sợ nhiều người tay bẩn, làm ra chuyện không an toàn, thế nên giới hạn người ra vào.
Diệp Diễm Thanh cũng ngồi trên mặt đất: “Là do nhóm của chị có hai người nổi quá mà.”
Việc này khá là phiền toái, làm thế nào cũng sẽ bị fans nói thần tượng của mình bị đối xử bất công.
Đinh Tri Nhã thở dài: “Là do chị biết nhìn người, hay là vận khí kém đây?”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Biết nhìn người là thật, vận khí kém thì không hẳn, người nắm quyền là chị mà, làm sao không trái với lương tâm là được.”
“Chị không làm gì phải thẹn với lòng cả, mấy đứa nhỏ đó cũng có liên quan gì tới chị đâu, chỉ là chị muốn công bằng cho mấy đứa nhỏ có thực lực, cho tụi nó có cơ hội để debut mà thôi.”. ngôn tình tổng tài
“Vậy là được rồi.” Làm huấn luyện viên cũng chỉ đến mức này thôi, “Đúng rồi, vừa nãy em nghe Cung Nhạc hát, cậu ta cố tình luyến láy âm cuối đúng không?”
Đinh Tri Nhã gật đầu: “Chị biết, chị có đề cập chuyện này với cậu ta, mà cậu ta nói mình theo đuổi con đường gợi cảm, vả lại thị trường đang thiếu những ca sĩ theo phong cách đó, nên cậu ta nghĩ mình sẽ nhận được phản hồi tích cực. Chẳng qua bây giờ cậu ta còn trẻ, có một số việc chưa đạt được điều kiện, cho nên chỉ có thể bù trừ từ những phương diện khác.”
“Em chẳng thấy nó hay ở chỗ nào cả.” Nếu ngón giọng đỉnh thật, thì coi như là hiếm có khó tìm; còn nếu ngón giọng thường thường, không có gì đột phá, thì một khi chương trình qua cơn sốt, thứ còn đọng lại chỉ là dáng vẻ cố ý làm màu mà thôi.
Đinh Tri Nhã nhún nhún vai: “Cậu ta có chính kiến của mình, chị không tiện nói nhiều, để tránh người khác nói chị không tôn trọng thực tập sinh. Cậu ta tính tình rộng rãi, có qua có lại, là một hạt giống tốt, nhưng không tiếp thu ý kiến của người khác, thì chị cũng chỉ có thể chúc cậu ta thuận lợi đứng vững trên con đường gian khổ này.”
Đúng là không dễ tí nào, Diệp Diễm Thanh không nói gì thêm.
Uống xong cà phê, hai người trở về tiếp tục quay chụp. Khi công bố trình tự biểu diễn, không ai tỏ vẻ bất mãn cả, mỗi người đều vui tươi hớn hở, nhìn rất hài hòa. Sau đó, Diệp Diễm Thanh chỉ dẫn bọn họ cách lấy hơi, cách hát cho tròn chữ, đã tới đây hỗ trợ thì hắn mong mọi người đều sẽ đạt được thành tích tốt nhất.
Buổi tập kết thúc tại đây, mọi người giải tán ngay tại chỗ.
Diệp Diễm Thanh về đến nhà đã có chút mệt mỏi, hâm nóng đồ ăn mà dì giúp việc đã làm.
Một ngày không có động tĩnh Văn Dữ lúc này mới trả lời tin nhắn.
Văn Dữ: Quả ảnh này thật…… Ngoài mong đợi của anh.
Diệp Diễm Thanh: Em cũng không ngờ luôn á, chị Trừng không hề báo trước với em.
Văn Dữ: Em có từ chối không?
Diệp Diễm Thanh: Không thể, nhưng lúc nhìn thấy trang phục em mới bình tĩnh được một chút, cứ như đã làm một việc rất trọng đại á.
Văn Dữ: Đẹp quá.
Diệp Diễm Thanh: ( tiểu khủng long đắc ý.gif)
Văn Dữ: Anh là gay mà anh không có hứng thú với trang phục hay phục sức của phụ nữ chút nào, chỉ khi nào em mặc chúng thì anh mới có hứng thú dạt dào thôi.
Diệp Diễm Thanh im lặng một chút, hình như Văn Dữ đang lái xe phải không? Nhưng mà mình không có chứng cứ! Khó chịu quá đi mất!