Trong giới giải trí, danh tiếng kém không khác gì mang danh hiếu thắng. Danh tiếng kém ít ra còn có người chú ý, có lưu lượng, có cơ hội tẩy trắng; mà không có danh tiếng thì coi như bị vứt bỏ.
Dù như vậy, hành động của Ngô Thu không khỏi làm Diệp Diễm Thanh sợ ngây người. Hắn biết gần đây Ngô Thu không có tài nguyên gì tốt, nhưng cháu đánh cậu là do bị ép rơi vào đường cùng, hay là tự đào hố chôn mình đây? Nếu Tạ Tuấn Nam không phải là ông chủ Gia Nghệ, thì Ngô Thu hoàn toàn có thể đổ tội lên người lão để tẩy trắng cho bản thân; nhưng hiện thực là mọi người đều biết Tạ Tuấn Nam rất chiếu cố Ngô Thu lúc công ty còn ăn nên làm ra. Sau khi Five giải tán, Gia Nghệ thất thế, rồi nhìn con đường phát triển của Ngô Thu là biết con người này không phải vươn lên vì thực lực, mà toàn dựa vào người khác. monalicebebe.com
Bây giờ, Ngô Thu đánh Tạ Tuấn Nam, cho dù có lý hay không thì đây hoàn toàn là vong ân phụ nghĩa. Nếu Tạ Tuấn Nam không cắn người thì còn đỡ, nếu lão không buông tha, thì Ngô Thu đừng nghĩ tới chuyện xoay người nữa, Ngô Thu đã làm gì mấy năm qua nào không liên quan tới Tạ Tuấn Nam chứ?
Ai mà chẳng có tính hiếu kì, huống chi là có liên quan tới Ngô Thu, Diệp Diễm Thanh cũng không ngoại lệ, tranh thủ vẫn còn chút thời gian ngồi ở trong một góc không người gọi điện cho Ngải Trừng.
Ngải Trừng chọc: “Không ngờ em cũng nhiều chuyện quá nhỉ?”
Diệp Diễm Thanh không cho là đúng nói: “Em không bỏ đá xuống giếng là may lắm rồi đó, những chuyện gã đã làm em chưa quên đâu.”
Hắn không trả thù không phải là hắn không mang thù, chỉ là đứng ở vị trí của hắn lúc này mà cứ nhìn chằm chằm vào Ngô Thu thì rất là lãng phí thời gian. Để Ngô Thu tự mình tiêu diệt bản thân là một chuyện rất đáng để theo dõi đó.
Ngải Trừng cười, cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người Ngô Thu, nhưng mà mấy cô gái trong ekip rất thích scandal, cho nên nơi nào có chút tiếng gió là cô đều biết hết.
“Sau khi Tạ Tuấn Nam ly hôn, tài sản được chuyển cho bà Tạ, Gia Nghệ bị thiệt hại tài chính nặng nề, mà trong lúc vụ ly hôn diễn ra, nghệ sĩ trong công ty lần lượt đi ăn máng khác, do Tạ Tuấn Nam ngoại tình ảnh hưởng đến danh dự của công ty, cho nên nhóm nghệ sĩ rời đi mà không cần trả tiền vi phạm hợp đồng. Gia Nghệ trượt dốc không phanh nên đóng cửa luôn rồi.” Ngải Trừng nói, “Ngô Thu đã chuẩn bị chạy trốn từ sớm, chờ tới lúc Tạ Tuấn Nam biết, thì Ngô Thu đã mở phòng làm việc từ lâu.”
“Ngô Thu tự mở phòng làm việc à?” Hành động nhanh thật, Diệp Diễm Thanh không ngờ tới.
“Không ngờ luôn ha? Có điều không tuyên truyền gì hết làm chị không để ý, tới hôm nay có tin đánh người thì chị mới biết. Nghe nói phòng làm việc cộng với Ngô Thu là có năm người, tài nguyên không nhiều.”
Diệp Diễm Thanh cười lạnh: “Em thấy gã tham gia 《 Idol Producer 》, không giống với không có tài nguyên gì hết.”
Nói đến cái này, giọng nói của Ngải Trừng có thêm vài phần khó chịu: “Việc này không thể thiếu sự tham dự của bên cấp cao trong chương trình. Bởi vì không phải do chương trình trực tiếp mời em tham gia, cho nên chúng ta không truy cứu được, chấp nhận vậy thôi.”
“Em hiểu rồi.” Diệp Diễm Thanh không thể giả bộ không biết cách làm ở bên chương trình, chỉ là hiện tại không thích hợp nói nhiều mà thôi. muốn hỏ
Ngải Trừng tiếp tục nói: “Nghe nói lần này Tạ Tuấn Nam tới đòi tiền Ngô Thu, muốn mở lại Gia Nghệ, nhưng Ngô Thu không muốn cho lão một đồng nào. Lão tìm Ngô Thu mấy lần rồi mà lần nào Ngô Thu cũng làm lơ. Không biết lần này vì nguyên nhân gì mà Ngô Thu mới đánh lão.”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Chị nói xem gã có tẩy trắng được không?”
Ngải Trừng nói: “Quá sức, đánh trưởng bối ở ngoài đường, sao mà bênh nổi. Giờ xem Lão Tạ sẽ làm gì, dù sao hai người bọn họ cùng một giuộc mà, chó cắn chó, để xem ai thắng. Ngô Thu muốn lập môn hộ, Tạ Tuấn Nam muốn Đông Sơn tái khởi, chẳng ai nể mặt ai. Cho nên nói con người sống phải có đức một chút, dù ông trời không trừng phạt thì cũng có ma quỷ tới tìm thôi.”
Chẳng biết đây là mê tín hay là châm chọc nữa. Thấy Tạ Tuấn Nam và Ngô Thu đi đến bước này làm Diệp Diễm Thanh thấy sảng khoái lắm, đương nhiên dùng thực lực để vả mặt sẽ sảng khoái hơn nữa, nhưng chưa cần ra tay mà họ đã tự dìm nhau thế này cũng là một loại sảng khoái đúng không?
Ngày hôm sau, Diệp Diễm Thanh đúng giờ đi vào phòng luyện tập, nhóm thực tập sinh đã có mặt từ sớm.
Thấy Diệp Diễm Thanh tiến vào, mọi người tự giác xếp hàng không nói nhiều, chỉ cười tủm tỉm đầy thành thật.
Diệp Diễm Thanh đặt túi xách xuống, cười nói: “Muốn cười thì cười, nhịn làm gì?”
Vừa dứt tiếng là nhóm thực tập sinh ồn ào ngay, không còn rụt rè như ban nãy nữa, ngay cả Ứng Hâm Nguyên cũng cười toác cả miệng.
“Thầy ơi, bọn em có thể tham dự concert của thầy thật ạ?” Một thực tập sinh mạnh dạn hỏi.
Diệp Diễm Thanh vui đùa nói: “Tôi nào dám nói mà không giữ lời chứ.”
“Thầy ơi, concert mở vào lúc nào vậy?”
“Đang bắt đầu chuẩn bị, nhanh nhất là một tháng rưỡi sau.” Khỏang thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, fans thì muốn tới xem biểu diễn ngay; nhưng với nghệ sĩ thì áp lực luyện tập rất là lớn.
“Thầy Diệp muốn bọn em chuẩn bị mấy bài ạ?” Khách mời thường chuẩn bị hai đến ba bài.
Diệp Diễm Thanh nói: “Chuẩn bị ba bốn bài gì đó, chia đều thời gian cho mọi người.”
Concert của hắn mà, ngắn hay dài thì do hắn định đoạt. Có ca sĩ hát năm sáu bài rồi giao lưu với khán giả năm phút, cũng có người hát ba bốn bài mà giao lưu với khán giả cả nửa tiếng, toàn do mỗi người định đoạt. Diệp Diễm Thanh chưa họp bàn cụ thể, nhưng hoàn toàn có thể tạo điều kiện cho nhóm thực tập sinh.
“Thầy ơi, bọn em chọn bài hát nào mới hợp ạ?”
Diệp Diễm Thanh cười nói: “Chờ chương trình này kết thúc mọi người chọn bài cũng chưa muộn, bây giờ vẫn nên tập trung vào kỳ thứ tám thôi, hy vọng mọi người hết sức cố gắng lấy được thứ hạng cao.”
“Vâng ạ.” Nhóm thực tập sinh đồng thanh đáp lời, đầy khí thế.
Kỳ thứ tám là kỳ cuối cùng của chương trình. Mọi người cùng nhau đứng ở trên sân khấu biểu diễn bài hát chủ đề, mỗi người được phân chia đứng ở từng vị trí khác nhau để tránh giành màn ảnh. Gợi ý pass chương : chữ, tiếng Anh, ngày Valentine có bánh kem, hoa hồng và…Người hâm mộ dựa vào màn biểu diễn để bình chọn cho thực tập sinh mà mình yêu thích, còn nhóm huấn luyện viên cũng dựa vào đó mà bỏ phiếu cho người nào có biểu hiện xuất sắc nhất, có thể là người trong nhóm của mình, hoặc là khác nhóm, nhưng cần cần nhất là đánh giá khách quan. Nếu kết quả bầu chọn cuối cùng mà hai bên đưa ra đều giống nhau, thì thực tập sinh đó không còn nghi ngờ gì nữa sẽ giành được giải quán quân, debut thành nghệ sĩ solo; còn nếu kết quả bầu chọn bất đồng, thì huấn luyện viên sẽ chọn ra người đứng ở vị trí thứ hai để PK, tranh giành thứ hạng.
Nhóm thực tập sinh vào trạng thái rất nhanh, vì thành tích cuối cùng nên ai cũng muốn được lọt vào top , nhưng hiện giờ còn dư lại mười hai thực tập sinh, muốn tiến vào top không phải là chuyện dễ dàng gì, cạnh tranh rất quyết liệt. Tuy sau này bọn họ đều được đứng trên sân khấu ở concert của Diệp Diễm Thanh, nhưng nếu lần này không thể lưu lại ấn tượng tốt cho người xem, thì dù là được lên sân khấu, cũng sẽ không được lợi gì cả. Cho nên bọn họ cần phải nắm chắc cơ hội, dù không nắm được cơ hội debut vào cuối chương trình, nhưng được biểu diễn trên sân khấu của Diệp Diễm Thanh, nói không chừng sẽ lọt vào mắt xanh của một công ty giải trí nào đó, có cơ hội debut thì sao.
Trong lúc nhóm thực tập sinh vùi đầu vào luyện tập thì Lâm Kỳ Vũ phát hành single mới, là ca khúc cổ phong mà Diệp Diễm Thanh đã viết. Lần đầu tiên Lâm Kỳ Vũ theo phong cách này, hơn nữa hắn vẫn luôn không có hoạt động chính thức làm các fans vất vả chờ mòn chờ mỏi, vừa ra là được các fans hưởng ứng nhiệt liệt.
Do ca khúc có sự góp mặt của cả Diệp Diễm Thanh và Lâm Kỳ Vũ, cho nên thu hút rất nhiều chú ý, thậm chí có fans còn đăng bài khen ngợi tình bạn giữa hai người, thời gian quen biết khá ngắn mà khắng khít như thế thì hai người quả thật có duyên quá.
Các cô không biết ngoại trừ duyên số và hợp gu thì còn có sự trợ giúp từ Lộ Ngôn Chi nữa.
Single của Lâm Kỳ Vũ tự nhiên đẩy đề tài Ngô Thu xuống. Trải qua mấy ngay xôn xao trên mạng, Ngô Thu giờ đây chỉ còn để lại ấn tượng “Cháu đánh cậu bên đường” với cang dư mận mà thôi.
Cùng ngày phát hành single mới, Diệp Diễm Thanh đặt lẵng hoa gửi tặng, Lâm Kỳ Vũ nhận và đăng lên Weibo, vốn dĩ hai người họ hẹn nhau dùng cơm, nhưng Diệp Diễm Thanh còn phải giám sát thực tập sinh luyện tập, mà Lâm Kỳ Vũ chuẩn bị tiến vào đoàn phim, nên hai người chỉ còn cách dời ngày hẹn.
Kỳ thứ tám lên sóng, Ứng Hâm Nguyên giành được vị trí quán quân như trong dự đoán.
Nhóm của Đinh Tri Nhã có hai người lọt vào top , thuận lợi được debut.
Không nghi ngờ gì nữa Đinh Tri Nhã là một huấn luyện viên thành công. Cô hào phóng mời mọi người trong nhóm thực tập sinh đến dự tiệc. Trong bữa tiệc mọi người uống không ít, hết khóc rồi lại cười, có người vui mừng cho bản thân, có người tiếc nuối cho người khác, có người lại lo lắng cho tương lai của mình. Người được debut tất nhiên là vừa vui mừng vừa âu lo. Ứng Hâm Nguyên được debut solo, nên có thể tùy ý quyết định cho tương lai. Còn những người từ hạng nhì đến hạng bảy, ai cũng có yêu cầu quản lý riêng, nên cần phải họp bàn, hẳn là sẽ mất không ít thời gian, người trong chương trình có thể giúp, nhưng đây không phải chuyện được giải quyết trong một, hai ngày được.
Diệp Diễm Thanh không uống quá nhiều, nhìn mấy người thực tập sinh làm hắn nhớ lại quãng thời gian thi đấu của mình trước kia. Tuy tuổi của hắn không cách biệt với bọn họ là mấy, nhưng làm tiền bối, sẽ khó tránh khỏi cảm giác thời gia trôi qua như thoi đưa. May mắn là không có cảm giác Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nếu không hắn sẽ sống trong lo âu hoài thôi.
Diệp Diễm Thanh ra khỏi phòng tiệc để hít thở không khí, nghĩ nửa tiếng nữa sẽ bảo Ngải Trừng tới đây đón hắn. Ngày mai, hắn dậy sớm một chút để tới công ty, chương trình đã kết thúc rồi nên chuẩn bị họp bàn cho concert thôi.
“Thầy Diệp.”
Ứng Hâm Nguyên không biết ra ngoài từ khi nào, đoán là uống có hơi nhiều nên ra ngoài rửa mặt, tóc hơi ẩm ướt.
“Sao lại ra đây?” Hôm nay, Ứng Hâm Nguyên là nhân vật chính, nên ở bên trong nghe mọi người tán dương mới đúng chứ. Sau này bọn họ sẽ đường ai nấy đi, mặc dù là cùng nhóm nhạc, cũng sẽ có ngày giải tán. Nhóm thực tập sinh sớm chiều gặp nhau từ vòng chung kết đến tận bây giờ, ít nhiều gì cũng có duyên bạn bè, giữ lại mối thân tình sẽ có lợi cho mai sau.
“Vâng, có chuyện em muốn hỏi thầy.” Ứng Hâm Nguyên không hay cười nhưng không phải là người lạnh lùng, có thể là do uống rượu, nên không còn câu nệ như trước.
“Chuyện gì?”
“Em muốn đầu quân vào Tinh Lộ, thầy thấy thế nào?”