Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

phút sau, hai người kia làm chuyện sảng khoái.

Không thể nào.

Cố Dịch Tân và Lục Minh Thời trơ mắt nhìn cảnh quay càng ngày càng bạo, cuối cùng không khỏi hoài nghi khi đi mua vé, những đánh giá họ thấy đều là giả.

Ấm áp nhẹ nhàng?

Tuần tự tiệm tiến?

Tình cảm phát triển trong ngọt có ngược, nhịp nhàng ăn ý, đi vào lòng người, đâu ra đó??

...... Con khỉ mốc.

Đây rõ ràng là câu chuyện xưa lâu ngày sinh tình, bạn giường biến tình nhân!

Khúc dạo đầu xong xuôi, lúc sau có thêm cảm xúc cũng vô cùng tình sắc.

Mặc dù không có nhiều đoạn py thật, nhưng ánh mắt của hai nhân vật chính triền miên đan xen nhau, trong không khí căng thẳng bùm bùm như chợt loé lên tia lửa, giây kế tiếp hoàn toàn có thể nhào vào cắn xé!

Đây là cái hình thức nghệ thuật nghiêm túc gì vậy?

() py: Mình cũng không rõ, nhưng căn cứ vào câu sau thì có lẽ ý của nó là khả năng diễn xuất, biểu đạt á.

Cố Dịch Tân xem nhập tâm.

Lục Minh Thời lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Nam chính trong phim này, lớn lên, có vẻ giống hắn.

Ngay từ đầu nhìn thấy dáng người đã cảm thấy quen quen, chờ khi diễn viên quay mặt về màn hình, hình dạng đôi mắt lại càng có chút giống.

Tưởng tượng lúc bước vào cửa, chị gái soát vé chăm chú nhìn.

Lục Minh Thời lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Lúc này phim nhựa đã chiếu được tầm phút, tới một đoạn hồi tưởng quá khứ, cuối cùng cũng trở về với căn phòng nhỏ lúc đầu kia.

Học trưởng học đệ hai người ở trường học lén lút ở bên nhau, sau khi tốt nghiệp, cả hai đều dấn thân vào con đường riêng của mình, từ nay nhân sinh không còn giao hòa.

Một người vào office building, trở thành tộc người sáng làm chiều nghỉ, một người mở một cửa hàng nhỏ, làm một thợ xăm mình.

Sau khi tốt nghiệp, hai người dần dần mất đi liên lạc, cuối tuần đi sở thú thì vô tình gặp lại nhau.

Cảnh tiếp theo mở ra, đó là tộc đi làm từ lúc vô tình chạm mặt đối phương vẫn luôn nhớ mãi không quên, cuối cùng quyết định một ngày kia đi tìm thợ xăm mình.

Cái cớ, hiển nhiên là tới xăm mình.

Ánh sáng trên màn ảnh rộng lúc tỏ lúc mờ, những tia sáng đó chiếu lên mặt Cố Dịch Tân, trong ánh sáng đôi mắt anh thong thả chớp chớp.

Lông mi khẽ run lên, dưới ánh đèn lộ ra kinh tâm động phách.

Lục Minh Thời nhìn màn hình một cái, nhìn ông xã một cái.

Từ lúc ngồi xuống, máy sưởi trong phòng gần như đã vận hành hết công suất.

Áo khoác được cởi ra ném sang một bên, hai người mặc áo lông hơi mỏng, nhưng vẫn cứ thấy mồ hôi nhễ nhại.

Cố Dịch Tân cách một thời gian sẽ kéo cổ áo lông màu trắng xuống phẩy phẩy một chút.

Quá nóng.

Trên màn hình, cởi ra quần áo đang mặc, tộc đi làm lười nhác nằm trên giường quay đầu lại, nhìn thợ xăm mình đứng hút thuốc bên cửa sổ.

Giọng hắn khàn khàn, mang theo sự bất mãn.

"Do dự cái gì?"

Thợ xăm mình dập tắt điếu thuốc, xoay người, đến gần hơn.

Gã ngồi ở mép giường, lòng bàn tay lướt qua tấm lưng quen thuộc kia, cảm thụ được cột sống bên dưới làn da mà dần dần trượt xuống, vẫn là cái người quen thuộc đó.

Cùng với bàn tay của thợ xăm mình, màn ảnh dần dần di chuyển xuống.

Tộc đi làm thở dốc......

......

Thợ xăm mình cắn lỗ tai tộc đi làm.

"Trước kia em rất sợ đau."

Đối phương bật cười ra tiếng.

"Hiện tại cũng sợ...... Đau, còn sợ ngứa......"

......

Lục Minh Thời mất tự nhiên mà gập đôi chân dài lại, rời mắt khỏi màn hình.

Hắn hít sâu, một bên dùng bàn tay tìm kiếm tay Cố Dịch Tân, gắt gao nắm chặt lấy, hòng giảm bớt đi vài phần khô nóng.

Cố Dịch Tân cảm nhận được cảm xúc của hắn, ánh mắt từ từ chuyển qua trên mặt Lục Minh Thời.

Giữa ánh sáng mờ mờ, vẻ mặt người bên cạnh, tự nhiên là thấy không rõ lắm.

Nhưng lòng bàn tay Lục Minh Thời ướt mồ hôi dầm dề, đã giải thích tất cả cảm xúc của chủ nhân nó.

Màn hình chiếu cảnh tối lửa tắt đèn là lúc, anh cũng ý loạn tình mê.

Chỉ là không biết cái tình mê ý loạn này có bao nhiêu là do bộ phim gợi lên, có bao nhiêu là bắt nguồn từ chính nội tâm của anh?

Khoé môi Cố Dịch Tân khẽ giương lên, đồng thời nắm chặt lại bàn tay Lục Minh Thời.

Đúng lúc này, trên màn ảnh rộng thụ quân rêи ɾỉ đến lợi hại, cuối cùng hóa thành một tiếng nức nở thật dài.

Tựa như một tín hiệu.

Trên tay Cố Dịch Tân dùng sức, kéo cái tên gia hoả không biết còn đang do dự gì kia, lại gần một chút.

Lúc này, thần chí Lục Minh Thời đã chạm đến vạch nguy hiểm, làm sao chịu đựng được một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy.

Màn hình còn đang chiếu cảnh hai người đàn ông bày ra vô số tư thế đặc sắc.

Hai người thanh niên ưu tú trong rạp chiếu phim, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng, làm theo ý mình.

Không biết xấu hổ mà hôn nhau.

Cái hôn nóng ướt, chứa đựng tình nùng như lửa.

Trong lúc nhất thời không thể tách ra được.

Lâu lâu dài dài càng không thể tách ra.

Hai người trao đổi một chút, thân mật một chút, trong sự không thỏa mãn đạt được thỏa mãn, trong sự không viên mãn mà thu hoạch một chút viên mãn.

Bé con trong bụng mẹ đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, bé hết sức kích động, năng lượng ấm áp nhu hòa từng chút một thỏa mãn nhu cầu sinh trưởng của thai nhi, sự liên kết kỳ diệu này, hai người lớn bọn họ đều có thể cảm giác được.

Vì thế hai người họ càng thân mật hơn nữa.

Hai diễn viên trong màn ảnh hết kết thúc lại bắt đầu, bắt đầu rồi lại kết thúc.

Hai người bọn họ ở đây còn dính chặt lấy nhau, như hai đứa trẻ sinh đôi trong bụng mẹ.

......

......

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Tóm lại là thật sự cái gì cũng không xảy ra.

Thật sự.

Cuối cùng.

Cùng với ánh đèn sáng lên khi bộ phim kết thúc, tất cả đều như trở nên đần độn vô vị.

Trên mặt Cố Dịch Tân còn vương lại một chút cảm xúc chưa tận hứng, đuôi mắt hơi hồng hồng, mà môi Lục Minh Thời đã sưng lên.

Tạo hình hiện giờ của hai người bọn họ nhìn qua đều không phải rất tuyệt.

Ánh đèn sáng lên, hai người ghét bỏ mà nhìn lẫn nhau

"Hay là chúng ta......"

"Cần phải trở về."

May là khi ra ngoài có mang theo khẩu trang.

Môi Lục Minh Thời nóng rát đau, trong lòng lại sướng như bay lên trời.

Hắn đeo khẩu trang lên, lại giúp Cố Dịch Tân sửa sửa đầu tóc vừa rồi bị cọ đến rối bùng.

Thật là một ngày tiến triển thuận lợi, Lục tổng thoả mãn nghĩ.

Đợi khi ra cửa rạp chiếu phim, Cố Dịch Tân bỗng dưng nhớ tới một chuyện.

"Hình như rạp chiếu phim nào cũng có camera theo dõi."

Cố Dịch Tân trầm tư nói.

Lục Minh Thời gật gật đầu, vui vẻ nói: "Có có."

Có cũng chẳng hề gì, dù sao cũng là rạp chiếu phim nhà mình.

Lục Minh Thời còn chuẩn bị mang băng ghi hình của bọn họ phát lại xem đây.

Cố Dịch Tân nhìn chằm chằm phản ứng khác thường của hắn: "Có phải em lại đang gạt anh cái gì không."

Lục Minh Thời lắc đầu, khẩn trương nói: "Không có không có."

Cố Dịch Tân nghi ngờ nhìn hắn.

Lục Minh Thời bình tĩnh nhìn lại.

"Tốt nhất là không có."

Cố Dịch Tân lẩm bẩm.

Lục Minh Thời nhẹ nhàng thở ra, ngoài miệng theo bản năng hỏi lại một câu: "Nếu có thì sao?"

"Anh chơi chết em."

Cố Dịch Tân tay đút túi đi về phía trước, để lại một câu nhẹ bẫng.

Ngữ khí của thiếu niên chứa đầy ý vị bá đạo, cảnh cáo cùng tùy hứng.

Lục Minh Thời tim đập nhanh hơn.

Muốn mạng.

Ông xã thật sự quá đẹp trai làm sao bây giờ?

Cố Dịch Tân mất đi cơ hội học tập với bá đạo tổng tài, chỉ có thể mỗi ngày tới đoàn phim thật sớm, một bên vui sướng mà giúp đỡ dọn đạo cụ trong chốc lát, một bên chờ đợi đạo diễn lại đây giảng diễn cho anh.

"Vai diễn này của cậu tuy thiếu thốn lời thoại, nhưng khó khăn không hề giảm bớt chút nào."

Đạo diễn Vương nói lời thấm thía.

"Phải dùng ít lời thoại nhất để biểu đạt ra suy nghĩ phong phú nhất. Mà để làm được chuyện này, quan trọng nhất, chính là ánh mắt của cậu!"

"Có biết vì sao nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như vậy mà tôi không chọn, lại cố tình chọn một người không hề có kinh nghiệm như cậu làm nam chính không?"

Đương nhiên là bởi vì anh rất đẹp trai.

"Đó là vì cậu có một đôi mắt biết nói!"

Cố Dịch Tân ngây thơ mà chớp chớp mắt. Đôi mắt làm sao biết nói chuyện?

"Đúng! Chính là như vậy!" Đạo diễn Vương kích động vỗ tay ba cái, "Cứ giữ trạng thái như vậy, đúng, tốt lắm —— camera tới, máy số nhắm chụp vào biểu cảm trên mặt cậu ta đi!"

Đôi mắt làm sao biết nói chuyện?

Cái này đơn giản, đạo diễn Vương hài lòng mà nhìn chằm chằm hình ảnh.

Chỉ cần anh lớn lên đẹp, đôi mắt tự nhiên sẽ biết nói chuyện.

Người đẹp, chỉ cần đứng ở đó, sẽ có người vì họ mà viết xuôi câu thơ.

Tuy rằng đối với chuyện này họ không hay biết gì cả, cho dù biết, cũng sẽ không để trong lòng.

Bộ phim được chuyển thể từ hệ liệt Tứ Đại Thần Thú IP trong giới văn học mạng vừa khởi quay đã nhận được sự quan tâm rất lớn từ các fans hâm mộ.

Rất nhiều fans chú ý đến bộ phim này từ đầu đến cuối. Không chỉ có fans nguyên tác, mà còn có những khán giả trung thành của đạo diễn, những fans hâm mộ các nam nữ diễn viên từng dính tin đồn liên quan đến bộ phim.

Đừng nhìn đạo diễn Vương chỉ đạo diễn những phim truyền hình không có bức phá, ngay cả giải thưởng phim truyền hình còn chưa đến tay, nhưng ông vẫn hot a.

Ông quay một bộ hot một bộ, Ratings hằng năm đều đạt hạng nhất, không có bất kỳ hạn định nào.

() Ratings: mức độ quan tâm của khán giả đối với một bộ phim.

Nâng người cũng là hàng đầu, có rất nhiều diễn viên tự mình hạ cát xê xuống chỉ để được đóng phim của ông.

Từ lúc đoàn phim bắt đầu quay, đã không ngừng có các nhóm fans tổ chức tới thăm ban.

Chỉ là cái đoàn phim này cũng thật kỳ quái, đã khởi quay được nửa tháng rồi, thế mà không thấy bóng dáng nam chính đâu.

Fans sách và fans phim truyền hình đều đặt ra câu hỏi, nhìn thấy bất cứ nam nhân nào trong đoàn phim đều loại trừ xem hắn có phải là nam chính hay không.

Kết quả rà soát toàn bộ một lần......

Nam chính thật sự không tồn tại!

Cho đến ngày một tháng hai, đoàn phim mới chủ động tung ra một bức ảnh mơ mơ hồ hồ đã qua chỉnh sửa.

Bức ảnh được chêm thêm ba chữ đơn giản cộng với một dấu chấm: Vai nam chính.

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Bức ảnh này chỉ có một bóng người trong đó, nhìn bóng dáng thôi đã có thể cảm nhận được sức bật mạnh mẽ.

Gương mặt thiếu niên rất tinh xảo, vô cùng hút các em loli.

Khí chất và dáng người lại siêu S, khiến cho trái tim các chị em lớn tuổi cũng thình thịch nhảy loạn.

Mọi người trước tiên mò tìm từ các nam nghệ sĩ trong giới giải trí, sau đó là người đã rời khỏi giới nhiều năm hoặc là hăng hái đào đến các nam diễn viên ở góc xó xỉnh, cuối cùng đưa ra kết luận:

Đây...... Là người mới.

Một người mới đến không thể mới hơn, thậm chí chưa một lần nhận phỏng vấn từ giới truyền thông.

Thiếu nữ truy tinh khắp nơi ngo ngoe rục rịch.

() Truy tinh: theo đuổi ngôi sao, thần tượng.

Cái tư chất này, cái vạch xuất phát này, không hot thì thiên lý nan dung mà! Thừa dịp hiện tại vòng fans vẫn chưa hình thành, sớm chút trà trộn vào tương lai sẽ có khả năng trở thành một fans bự, được vô số bé fans nhỏ kính yêu.

Các nàng nhanh chóng hợp thành một tổ chức bí mật.

Ngầm, riêng tư, không gì chặn được.

Lãnh thổ phân chia xong hết, cuối cùng xuất hiện một vấn đề.

Idol mới của chúng ta tên gọi là gì?

Các thiếu nữ vẻ mặt mộng bức, liền nhắn lại vào trang Weibo chính thức.

Phía Weibo chính thức bất động như núi.

Lúc này, chấn động nhất, chính là các thiếu nữ truy tinh ở Yến thị.

Mỗi người ở Yến thị đều biết mặt Cố Dịch Tân.

Mà người trong bức ảnh này, thật sự rất giống chiến sĩ thi đua tiểu Cố của bọn họ.

Yến thị có người mất kiên nhẫn mà đăng ảnh chụp Cố Dịch Tân ở công trường lên mạng, kế bên ghép ảnh người mới kia, một bên @ Weibo chính thức, một bên dò hỏi đồng bạn trên mạng.

Hai người kia có thể nào là cùng một người hay không?

Lần này lại càng tinh phong huyết vũ, hai phái ai theo ý nấy ồn ào đến túi bụi.

Đến cuối cùng, vẫn là phái nói giống chiếm thế thượng phong.

Nhiều fans chiến sĩ thi đua Yến thị rất là khổ sở.

Idol vứt bỏ chúng ta, tự tiện ra mắt trên Cbiz!

Đã nói sẽ làm thiên sứ của chúng ta suốt đời đâu?

Nếu anh dọn gạch, tôi tất ủng hộ!

Nhưng khẩu hiệu "Ước hẹn công trường, thi đua hạng nhất" năm xưa của chúng ta, anh đã quên rồi sao?

Các thiếu nữ bưng kín trái tim màu hồng phấn của các nàng.

Vỡ thành cát bụi.

Đúng lúc này, Weibo của một nữ sinh, giống như sao Mai sáng chói trong trời đêm, thắp sáng các cô bé đang trong sương mù ở Yến thị.

Cô son sắt khẳng định: "Người mới chắc chắn không phải Cố Dịch Tân, mà là một người lớn lên vô cùng giống Cố Dịch Tân, một người đàn ông tên là Cố Mao!"

Đây quả thực là nói hươu nói vượn mà.

Không nói đâu xa, cái tên Cố Mao này, trên cơ bản đều phải cáo biệt giới giải trí.

Nhưng nữ sinh sau khi bị trào phúng một trăm lần, mặc kệ không lên tiếng mà quăng ra một bức ảnh chụp chung.

Cô mosaic bản thân mình, chỉ chừa lại gương mặt trong truyền thuyết "Nam thần người mới Cố Mao".

Sau đó quần chúng sôi nổi trầm mặc.

Nửa tiếng sau, lên thẳng hot search.

Quần chúng sôi nổi tỏ vẻ: Quá giống, chính là người này!

Quần chúng tập thể tán thành, nam thần Cố Mao này, so với chiến sĩ thi đua công trường hạng nhất, căn bản không phải một người, không phải một người a!!

Thừa dịp nhiệt độ siêu cao, đoàn làm phim sau khi thượng lượng với Cố Dịch Tân đạt thành nhận thức chung, đăng lên một Weibo, thừa nhận thân phận chính thức của Cố Mao.

Nhiệt độ cọ cọ cọ lẻn lên đứng đầu bảng, bá bảng ba ngày.

Trong nháy mắt, các thiếu nữ đã nhận định thần tượng cả đời mình, cũng cùng nhau hô to khẩu hiệu:

" Mao yên tâm phi,

Đậu tương vĩnh tương tùy!"

......

Cố Dịch Tân ngồi trước máy tính xem trang web, rơi vào trầm mặc.

Lục Minh Thời từ bên ngoài đi vào, vừa mới lung lay trong vườn hoa một vòng, trên người Lục tổng còn dính hai mảnh bông tuyết, bao trùm một lớp hơi lạnh.

Lục Minh Thời ở trước máy sưởi lặng lẽ nướng cả người ấm lên, đôi mắt không thèm chớp mà nhìn chằm chằm cái bàn đằng trước, Cố Dịch Tân đang ngồi trên ghế giám đốc trong thư phòng.

Anh tựa như lâm vào một ít cảm xúc khổ sở bực bội.

Lục Minh Thời nghĩ ngợi, đợi khi hơi lạnh trên người mình tan bớt, lặng yên không tiếng động mà đi qua, khóa ngồi ở chỗ trống sau lưng Cố Dịch Tân, giống như con lười mà ôm lấy eo anh.

Hắn phóng túng bản thân mình hít sâu mùi vị trên người Cố Dịch Tân.

Tươi mới, trong sáng, thanh minh.

Lúc được nghỉ phép, Cố Dịch Tân xưa nay lười đi ra ngoài. Trạch ở nhà cũng chỉ mặc cái áo ngủ cho thoải mái.

Dưới ngón tay, lông xù xù trên áo ngủ cọ vào lòng bàn tay hắn, Lục Minh Thời lại nhịn không được sờ sờ.

Cố Dịch Tân rốt cuộc phân ra một chút lực chú ý bắt lấy tay hắn, trong miệng chán nản lẩm bẩm vài câu chữ.

Lục Minh Thời nhìn nhìn bình luận trên màn hình, cẩn thận phân tích một chút, Cố Dịch Tân đại khái là đang nói:

"Rõ ràng người làm trên công trường mới đẹp trai, bọn họ đang nói bậy nói bạ gì vậy chứ! Cái gì mà ' vỗ bụi bẩn trên người cùng Mao tổ chức thành đoàn thể debut đi, mỗi ngày dọn gạch làm cái gì thật đáng tiếc '?!"

Hôm nay Cố Dịch Tân không vui.

Lạc thú dọn gạch, làm sao bọn họ có thể hiểu được chứ!

Hết chương

•Có thể các bạn đã biết nhưng dành cho các bạn chưa biết•

() Thiên lý nan dung: Lý trời khó dung chứa.

() Tinh phong huyết vũ: Gió tanh mưa máu.

() " Mao yên tâm bay,

Đậu nành mãi bên cạnh!"

"Đậu nành": ý nói về các fans.

() Cbiz: Showbiz China (Ngành giải trí TQ).

() Trong dân gian Việt Nam, sao Mai xuất hiện lúc bình minh (ở phía Đông) và sao Hôm xuất hiện lúc chập tối (ở phía Tây). Nhưng thực chất ít ai biết rằng cả hai đều là sao Kim. Do góc nhìn của chúng ta từ Trái Đất nên mới có sự phân biệt như vậy.

() Ghế giám đốc

___________________________

Mình edit có chỗ nào khó hiểu các bạn cứ báo với mình nha! Mình sẽ điều chỉnh lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio