Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương

Cố Dịch Tân bò dậy đánh răng rửa mặt dọn dẹp một chút rồi đi trường thể thao thành phố.

Anh để lại cho Lục Minh Thời một tờ giấy nhắn.

Lục Minh Thời tỉnh dậy đã là giờ sáng, tay hắn hướng về bên cạnh sờ một cái.

Trống không.

Lạnh lạnh.

??

Không phải đóng máy rồi sao?!

Người đâu?

Lục Minh Thời mộng bức bò dậy, ở trong phòng tìm một vòng, không có.

Rửa mặt xong đi ra, lầu trên lầu dưới tìm một lần, không có.

Đại Hắc còn đang ngủ say, cũng không có ra ngoài dắt chó đi dạo.

Lục Minh Thời tâm sự nặng nề trở về phòng ăn, bưng ly sữa bò uống, rốt cuộc thấy tờ giấy nhắn trên bàn.

"Hôm nay anh đi báo danh rồi sẽ trở về, sớm thôi."

Lục Minh Thời bừng tỉnh gật gật đầu, ồ, ra là đi báo danh.

Không đúng, báo danh cái gì cơ?

Đi đâu báo danh?

Hắn đem chuyện buổi sáng kia quên đến trống trơn.

Lục Minh Thời nghĩ thầm, rõ ràng đã biết chúng ta không thiếu tiền, vẫn muốn ra bên ngoài chạy.

Tâm nam nhân này, như kim đáy biển.

Chính là không chịu về nhà.

Lục Minh Thời có chút u buồn.

Hắn nhịn không được cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Cố Dịch Tân.

Cố Dịch Tân đang làm khảo sát.

Vừa đến trường, anh đã phải chịu đãi ngộ cực cao.

Hiệu trưởng đại nhân chưa bao giờ xuất hiện, nghe nói bối cảnh rất lớn, đã đích thân dẫn anh đi đăng ký.

Cháu trai hiệu trưởng đi theo sau lưng ông có chút không vừa ý.

Còn không phải chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, không có bất kỳ cơ sở nào, cần phải coi trọng đến như vậy sao.

Khẳng định là marketing mà ra.

Hiệu trưởng vẻ mặt hòa ái sai bảo cháu trai nhà mình: "Đại Đông, đưa tiểu Cố đi làm khảo sát đi, cần phải giúp cậu ấy quy hoạch con đường tiến bộ nhanh nhất, tốt nhất làm cho cậu ấy đuổi kịp thế vận hội Olympic năm nay."

Đại Đông trừng lớn đôi mắt: "Hiệu trưởng, cái này có chút khó khăn......"

Hiệu trưởng nghiêm mặt: "Có cái gì khó khăn, phía trên bác có người!"

Đại Đông nhanh chóng nhìn trái nhìn phài, xem xung quanh mình có người ngoài nào hay không.

Anh giai.

Không, bác à.

Lời này cũng không thể nói bậy.

Coi chừng bị nghiêm trị.

Hiệu trưởng hồn nhiên không nhận ra, quay đầu về phía Cố Dịch Tân lặp lại một lần nữa.

"Tiểu Cố cậu yên tâm, chúng ta đây đều là những người chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ giúp cậu tìm ra hạng mục thích hợp nhất với mình, năm nay để cho cậu đi tham gia thế vận hội Olympic, lấy cho chúng ta hơn tám cái huy chương vàng!"

Đại Đông nhắc nhở nói: "Hiệu trưởng, hình như chỉ có bơi lội mới có thể một người lấy tám huy chương vàng......"

Cố Dịch Tân cũng có chút khó xử.

"Hiệu trưởng, tuy rằng tôi cũng rất muốn đuổi kịp thế vận hội Olympic năm nay."

"Nhưng mà, năm nay, là không có khả năng."

Anh dừng một chút, chỉ ra trọng điểm.

"Bởi vì Thế vận hội Olympic là ở năm sau."

Hiệu trưởng há miệng thở dốc, lúc này mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng này.

Hiệu trưởng sờ sờ đỉnh đầu bóng loáng của hắn, cười ha hả.

"Cậu xem tôi sao lại quên bén mất. Năm nay không có, không sao không sao, vừa lúc cậu trước tiên ở Toàn vận luyện tập, tạo dựng tên tuổi rồi sang năm đi Thế vận hội Olympic."

() Toàn vận: Đại hội Thể thao toàn quốc.

Cố Dịch Tân gật gật đầu.

"Hiệu trưởng, để trở thành vận động viên đặc cấp quốc gia nhất định phải lấy được huy chương vàng Thế vận hội Olympic mới được sao?"

Nghe được anh nói "Đặc cấp", Đại Đông suýt chút nữa phun ra.

Mục tiêu này có phải hơi cao quá hay không.

Hiệu trưởng giải thích nói: "Trước tiên trở thành vận động viên cấp I, sau đó chứng thực vì quốc gia làm ra cống hiến, quyết định dựa trên phiếu bầu. "

"Quán quân Thế vận hội Olympic là con đường trực tiếp nhất, bất quá, cũng không phải điều kiện cứng nhắc."

"Vận động viên cấp I quốc gia, miễn là trong lúc thi đấu đạt được số liệu tiêu chuẩn cấp bậc từ Tỉnh vận hội trở lên là được."

() TVH: Đại hội Thể thao cấp tỉnh thành phố.

VĐV được phân cấp bậc (ở VN mình cũng có đấy).

Đại Đông nhếch miệng, nghĩ thầm ngài nói ra cũng quá đơn giản.

Cái số liệu tiêu chuẩn này, ngay cả là từ nhỏ bắt đầu luyện tập, phấn đấu hết mình vì mục tiêu, cũng chưa mấy ai có thể đạt được.

Trường thể thao chúng ta đến bây giờ còn chưa bồi dưỡng được ai đâu.

Hai mươi năm bồi dưỡng ra tám cấp II, ảnh chụp đến bây giờ còn treo ở tủ kính, ngay cả hiệu trưởng cũng đều bất mãn, lão nhân gia ngài mỗi buổi sáng đi lau cửa kính, còn vừa lau vừa thở dài kìa.

Này sao nghe giống như mua cải trắng như vậy.

Cố Dịch Tân hỏi: "Vậy ngài xem tôi khi nào mới có thể tham gia thi đấu?"

Hiệu trưởng vung tay lên: "Tuần sau đi!"

Cố Dịch Tân: "Được nha."

Đại Đông: ???

Đại cháu trai dấu chấm hỏi đầy đầu.

Nhưng cậu trước mắt còn chưa biết là.

Chính mình sắp sửa, quỳ rạp trong biển dấu chấm hỏi mênh mông.

Đăng ký xong liền bắt đầu khảo sát thể năng.

Hạng mục đầu tiên, điền kinh.

"Chạy thử mét, mét, mét."

Hiệu trưởng cùng với Đại cháu trai đứng bên cạnh huấn luyện viên đang phụ trách khảo sát, sân chỗ bọn họ toàn bộ đều được tự động giám sát, huấn luyện viên khảo sát chỉ cần cầm trong tay máy đo kết quả.

Cố Dịch Tân đã thay một bộ quần áo ngắn. Thời gian vội vã, không có mua đồ thể dục riêng, một bộ này vẫn là áσ ɭóŧ quần xà lỏn . bao ship của anh, giày thể thao nhưng thật ra là mới mua ở trên đường, mới tinh sáng loáng.

Lúc này anh đứng trước vạch xuất phát, tự hỏi một chút, cúi người bày ra tư thế xuất phát chạy.

Dù không phải vận động viên chuyên nghiệp, nhưng cũng đã xem qua cách vận động viên chuyên nghiệp chạy.

Phát súng lệnh vừa vang, Cố Dịch Tân chần chờ một chút mới hành động.

Huấn luyện viên khẽ lắc đầu.

Phản ứng chậm một nhịp, chạy trăm mét cũng có thể tổn thất quá nhiều.

Vài giây sau y ngây ngẩn cả người.

Huấn luyện viên nhìn chằm chằm kết quả trên máy đo, hoài nghi nhân sinh.

Hiệu trưởng cùng với Đại cháu trai tò mò thò đầu qua xem kết quả cũng ngây ngẩn cả người.

Ba người liếc nhìn nhau, đồng thời hiện ra cùng một ý niệm.

"Dụng cụ lão hoá."

"Thiết bị nên đổi mới."

"Mau tìm người kiểm tra lại đi."

Cố Dịch Tân tò mò mà chạy chậm lại đây, đứng nghiêm nhìn.

"Tôi đạt tiêu chuẩn không huấn luyện viên?"

Huấn luyện viên mồ hôi đầy đầu: "Khoan...... Chờ một lát."

Bọn họ tìm người kiểm tra thiết bị.

"Không bị sao cả." Vốn đang nghỉ phép lại đột nhiên bị gọi lên, sư phó không tài nào hiểu được, "Không phải năm trước mới vừa đổi sao, hoàn toàn không có vấn đề. Yên tâm dùng đi."

Sư phó mang theo thùng dụng cụ sột soạt rời khỏi.

Ba người trường thể thao nhìn theo bóng lưng sư phó rời đi, biểu tình nghiêm nghị.

Sau đó đồng thời xoay người nhìn Cố Dịch Tân càng thêm không hiểu ra sao.

Hiệu trưởng lệ nóng doanh tròng.

Kỳ tích, kỳ tích thật sự xuất hiện.

"Đại ca."

Hiệu trưởng nắm tay Cố Dịch Tân.

"Tôi đã đợi hai mươi năm, suốt hai mươi năm, người trong vận mệnh cuối cùng cũng xuất hiện."

Huấn luyện viên vỗ vỗ bả vai Cố Dịch Tân, ánh mắt kính ngưỡng.

"Giang sơn đời nào cũng có tài tử, các lĩnh phong tao mấy trăm năm. Cậu chính là tương lai của điền kinh nước ta!"

()

Đại cháu trai đã nói không nên lời, đại não cậu đang bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt, cũng muốn bốc khói giống máy đo lường.

Cố Dịch Tân: "Cái kia...... Thành tích là?"

Huấn luyện viên yên lặng giơ lên máy đo trên tay.

Trên màn hình thình lình viết.

.s

Cố Dịch Tân:......

Cố Dịch Tân thử hỏi: "Sợ là thiết bị bị lỗi rồi phải không?"

Anh sao có thể chạy được như vậy.

Anh như thế nào lại không biết.

Anh còn nhớ mang máng, trong thế giới hiện thực trước khi anh xuyên vào, kỷ lục thế giới vẫn thuộc về người Jamaica .s.

Tuy rằng giá hàng của thế giới này có chút hiếm lạ, đại bộ phận vẫn là không chênh lệch mấy so với thế giới ban đầu.

Cũng không nghe nói cực hạn nhân loại cũng thay đổi oa.

Huấn luyện viên thần sắc ngưng trọng mà vỗ vỗ bả vai Cố Dịch Tân: "Người anh em, Tỉnh Vận Hội tuần sau, chúng tôi tranh thủ cho cậu một suất ngoài thẻ dự thi. Lấy tốc độ hiện tại này, tôi thấy cậu cũng không cần luyện tập nữa."

"Nhưng cậu ngàn vạn lần nhớ kỹ một điều."

Cố Dịch Tân nguyện nghe kỹ càng, chăm chú lắng nghe.

Đôi tay huấn luyện viên nắm chặt bả vai anh, thành khẩn mà nói.

"Xin cậu hãy chạy chậm lại một chút."

Cố Dịch Tân:......

Lời huấn luyện viên nói là rất có đạo lý.

Tỉnh Vận Hội nhiều người nhìn chằm chằm. Thành tích bình quân Tỉnh Vận Hội giống nhau ở ., Toàn Vận sẽ còn lại trên dưới ..

Nếu Cố Dịch Tân đi lên liền chạy một mạch ., anh đại khái cái gì cũng không cần làm, trực tiếp bị kéo đến thủ đô phong bế huấn luyện, chờ phá kỷ lục thế giới.

Hơn nữa huấn luyện viên tinh tường nhớ rõ, Cố Dịch Tân lúc xuất phát còn chạy chậm một nhịp.

Này liền chứng minh, cực hạn của anh còn có thể cao hơn nữa.

Cố Dịch Tân vuốt đầu: "Tôi, tôi sẽ cố......?"

Huấn luyện viên: "Nếu cậu khống chế không tốt, chúng ta có thể mỗi buổi sáng ở đây huấn luyện hai giờ, làm sao đem tốc độ chậm lại."

Cố Dịch Tân trịnh trọng gật đầu.

Đại cháu trai nghe đối thoại này, sao lại cảm thấy có chỗ nào không đúng?

Sau khi xác nhận hạng mục điền kinh, bọn họ thuận tiện khảo sát chuyên sâu thêm các hạng mục khác.

Nhảy cao.

Kỷ lục ., anh ..

Nhảy sào.

Kỷ lục nam thế giới .......

Nhưng Cố Dịch Tân là nam tử có thể lấy côn sắt tiến hành sào nhảy.

Bởi vậy sau khi anh cầm lấy sào nhựa thủy tinh chuyên nghiệp,

Ở trên sân thể dục bay lên.

Nhảy xa, nhảy tam cấp,

Thường xuyên ở trên không trung thành thị chơi parkour, Cố Dịch Tân tỏ vẻ hoàn toàn không nói chơi.

Cử tạ, ném đĩa, thiếu chút nữa phá nát sân vận động.

Thời điểm Cố Dịch Tân nhặt lấy cây lao, huấn luyện viên đã điên cuồng lao ra ngăn cản.

"Chúng ta không thể ở bên bờ vực nguy hiểm thăm dò xuống nữa."

Thiết bị giám sát tự động trên sân từ lúc Cố Dịch Tân bắt đầu cầm sào bay lên, liền vẫn luôn xèo xèo xèo mà nhảy tia lửa.

Chờ đến khi môn ném đĩa nện vào khán đài trống không, đã bắt đầu bốc lên khói nhẹ.

Hiệu trưởng cùng huấn luyện viên liếc nhìn nhau, đạt thành chung nhận thức.

Quyết không thể để anh lựa chọn hạng mục nguy hiểm này nữa, thời điểm thi đấu không chú ý một cái, chính là sẽ ra mạng người!!

Cố Dịch Tân kỳ quái mà nhìn thoáng qua Đại Đông sắc mặt dại ra.

"Tại sao trên đầu cậu bốc khói vậy?"

Đại cháu trai suy sụp sờ soạng đỉnh đầu mình một phen.

Một tay bụi xám.

"Đại não trọng tải quá nặng, tự bốc cháy."

Mái đầu đen nhánh đẹp đẽ kia, từ đây bị thiêu trọc một khối.

Cố Dịch Tân nhận điện thoại từ Lục Minh Thời.

"Alo?"

"Anh đi đâu?" Giọng Lục Minh Thời có chút nôn nóng.

"Trường thể thao nha, buổi sáng ở trên giường đã nói với em rồi."

Cố Dịch Tân tự nhiên mà trả lời.

"Anh cũng xong rồi, một lát sẽ về nhà."

Anh cúp điện thoại, không nghi ngờ hắn.

Ba người xung quanh chĩa ánh mắt bát quái tới.

Huấn luyện viên: "Bạn gái tiểu Cố quản thật chặt."

Cố Dịch Tân giải thích nói: "Tôi không có bạn gái."

Đại cháu trai đã khôi phục lại nói tiếp: "Có khi là bạn trai."

Cố Dịch Tân liếc nhìn cậu một cái, lắc đầu nói: "Cũng không phải bạn trai."

Hiệu trưởng ha hả cười: "Không quan trọng không quan trọng, việc riêng nhà người ta, không có gì phải hỏi."

Cố Dịch Tân về nhà.

Lục Minh Thời mắt trông mong đứng ở cửa chờ.

Cố Dịch Tân từ trạm giao thông công cộng chậm rãi trở về, xa xa đã nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa nhà.

Quần áo Lục Minh Thời được làm từ chất liệu đặc biệt tự phát nhiệt, dù trong mùa đông cũng không cần ăn mặc quá dày nặng, lúc trước ăn mặc nhiều chỉ vì che giấu vùng bụng dần dần phồng lên.

Trước mắt đứng ở cửa lớn biệt thự vùng ngoại thành nhà mình, tự nhiên không cần che giấu.

Vì thế lọt vào trong tầm mắt nhất chính là một đôi chân dài kia.

Lên trên nữa là áo khoác da màu nâu, thiết kế ngắn khó khăn lắm vắt ở trên eo.

Thời điểm Cố Dịch Tân nhìn thấy rõ bóng người, Lục Minh Thời đang cúi đầu sửa sang lại nếp nhăn trên áo khoác.

Cố Dịch Tân xa xa hô: "Trở về, đứng ở đầu gió làm cái gì!"

Lục Minh Thời ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên từ xa đi tới gần.

Đại khái là vận động xong nóng lên, đầu mùa xuân gió vẫn như cũ rét lạnh, Cố Dịch Tân lại đem áo khoác cột ở trên eo, bên ngoài áσ ɭóŧ mặc một chiếc hoodie.

Phía dưới ống quần vận động rộng thùng thình, ở trong gió lắc lư, nhìn đã cảm thấy lạnh.

Tràn đầy là hơi thở người trẻ tuổi.

"Em ra đây hóng gió."

Đôi tay Lục Minh Thời cắm vào túi áo khoác, rất khốc nói.

Cố Dịch Tân đã muốn chạy tới trước mặt.

"Anh còn tưởng em đang chờ anh." Anh nhướng mày nói.

Trên người thiếu niên còn còn sót lại hơi nóng sau khi vận động, khoảng cách nửa mét đã cảm thấy không khí nóng lên.

Lục Minh Thời vươn tay.

"Đang đợi anh đấy."

Lục Minh Thời bắt lấy tay Cố Dịch Tân, xúc tua thực lạnh.

Vì thế thuận tay cất vào túi mình.

Lục Minh Thời nắm tay Cố Dịch Tân, đem anh dắt trở về nhà.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio