Thứ năm sau khi tan học, các học sinh ào ra trường như ong vỡ tổ, đi siêu thị mình thích tranh nhau mua đồ ăn vặt.
Địch Lâm Thâm cũng có siêu thị mình thường đi dạo, ở trung tâm thành phố, bên trong phần lớn đều là thực phẩm nhập khẩu, giá cả hơi cao tí, nhưng mùi vị căn bản sẽ không đạp bom. Hướng Tân Kiệt cũng thích đến đó dạo. Vì thế Địch Lâm Thâm dẫn theo Ngu Đào, với Hướng Tân Kiệt bắt xe, cùng đi trung tâm thành phố.
Ba người tìm một nhà hàng giải quyết bữa tối trước. Sau khi ăn xong, Địch Lâm Thâm mua trà sữa đậu đỏ cho Ngu Đào, bấy giờ mới đi siêu thị —— giờ hắn tiêu tiền cho Ngu Đào cũng đã có hơi quen rồi, mặc dù thỉnh thoảng lúc Ngu Đào kiêng ăn sẽ chê mấy câu, nhưng tiêu tiền cho Ngu Đào hắn cũng không thấy có gì không đáng, thậm chí nhìn Ngu Đào ăn vui vẻ, hắn cũng hài lòng theo. Đôi lúc ngẫm lại, chắc do Ngu Đào khiến hắn cảm nhận được cảm giác làm anh, vì thế mua gì cho Ngu Đào hắn cũng cảm thấy có thể.
“Ô mai có muốn không?” Địch Lâm Thâm đẩy xe đi sau Ngu Đào.
“Không muốn, muốn ăn dứa khô.” Ngu Đào nói. Cậu cũng không yên tâm thoải mái mà chiếm lợi của Địch Lâm Thâm, như Địch Lâm Thâm mua đồ cho cậu, cậu cũng sẽ mua cho Địch Lâm Thâm, chỉ có điều số lần ít hơn Địch Lâm Thâm một chút. Hôm nay ra ngoài mua đồ với Địch Lâm Thâm, cậu cũng chuẩn bị chế độ AA (), về chuyển tiền cho Địch Lâm Thâm.
(): Nghĩa là chia tiền nhau.
“Ô mai khai vị.” Địch Lâm Thâm nói.
Ngu Đào suy nghĩ chút, “Vậy muốn không hạt.”
Địch Lâm Thâm chọn cái không hạt ném vào xe đẩy.
“Sô-cô-la muốn không?” Địch Lâm Thâm hỏi.
“Không muốn.” Ngu Đào uống trà sữa rột rột.
“Thịt bò khô?”
“Không muốn.”
“Nước ngọt?”
“Muốn!”
Mặc kệ Ngu Đào trả lời muốn hay không muốn, Địch Lâm Thâm đều mua một phần.
Lúc dạo tới khu sushi, Địch Lâm Thâm nói: “Chọn một phần, mang về ăn khuya.”
Thời gian này sushi đã bắt đầu giảm giá, cơ bản hai mươi, ba mươi đồng là có thể mua được hai tới ba phần.
“Lâm Thâm?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên phía sau hai người.
Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn, quả nhiên là Viên Tâm Nhụy.
Mặt Viên Tâm Nhụy lộ vẻ vui mừng, cười nói: “Tình cờ thật, cậu cũng tới mua đồ?” Trong lúc nói chuyện, đôi mắt qua lại quan sát Ngu Đào hai lần.
“Ừm.” Địch Lâm Thâm nhàn nhạt gật đầu, cũng không muốn nói nhiều với cô ta.
Viên Tâm Nhụy thì lại chủ động bắt chuyện, “Cậu tới mua đồ cho du lịch mùa thu à?”
“Ừm.”
“Chúng tớ vẫn là đại hội thể dục thể thao, mai tổ chức. Hâm mộ các cậu có thể đi du lịch mùa thu thật, có ý nghĩa hơn tổ chức đại hội thể dục thể thao nhiều.” Viên Tâm Nhụy cười nói.
“Cũng được, đi nhiều thì sẽ không còn ý nghĩa nữa.”
Viên Tâm Nhụy nhìn về phía Ngu Đào, hỏi: “Đây là?”
“Bạn tôi.” Địch Lâm Thâm nói, cũng không giải thích kĩ.
Ngu Đào chọn sushi xong, cũng nhìn về phía Viên Tâm Nhụy. Viên Tâm Nhụy rất xinh đẹp, nhưng cũng không phải bộ dạng con gái mà Ngu Đào đồng ý tiếp xúc. Viên Tâm Nhụy xinh đẹp mang theo kiêu căng và một ít tính công kích, trông không dễ ở chung. Ngu Đào thích nói chuyện với nữ sinh loại hình đáng yêu hơn.
“Xin chào, tôi tên Viên Tâm Nhụy. Là bạn của Lâm Thâm.” Viên Tâm Nhụy mỉm cười nói.
Ngu Đào gật đầu, cũng nói tên của mình, rồi không nói gì thêm.
Lúc này, điện thoại của Địch Lâm Thâm reng.
“Tôi đi nghe điện thoại trước.” Địch Lâm Thâm nói xong, liền đi xa chút.
Ngu Đào cũng không có gì để nói với Viên Tâm Nhụy, đang đẩy xe muốn đi, đã bị Viên Tâm Nhụy cản đường.
“Lúc trước chưa từng nghe Lâm Thâm nhắc tới cậu, trước đây cậu ấy chỉ đi gần với Hướng Tân Kiệt, cậu chắc là bạn cậu ấy mới quen nhỉ?” Giọng điệu Viên Tâm Nhụy mang theo mấy phần ưu việt, dáng vẻ rất hiểu rõ Địch Lâm Thâm.
“Ừ.” Ngu Đào đáp.
“Vậy tôi hỏi cậu chuyện này nhé?” Viên Tâm Nhụy cười nói, cũng mặc Ngu Đào có đồng ý cho cô hỏi hay không, đã trực tiếp hỏi: “Cái đó, Lâm Thâm có bạn gái chưa?”
Ngu Đào nghĩ thầm: Chuyện này mắc mớ gì tới cô?
Nhưng để tránh khỏi việc làm Địch Lâm Thâm bị kẹp giữa lúng túng, nên khẽ nói: “Chưa.”
“Vậy cậu ấy có thích ai không?” Viên Tâm Nhụy dường như cũng không phát hiện Ngu Đào không hề muốn trả lời cô, tự hỏi tiếp.
Ngu Đào nhíu mày, “Không biết.”
“Hai người không phải bạn à? Sao mà không biết?”
“Tôi đâu biết đọc suy nghĩ, ai mà biết cậu ta có thích người nào không chứ.” Ngu Đào mặt mày không vui, bỏ trà sữa vào trong xe, trong lòng cũng có phần khó chịu.
Viên Tâm Nhụy suy nghĩ chút, lại hỏi: “Vậy cậu ấy có qua lại khá gần với nữ sinh nào hay không?”
Ngu Đào phiền, hầm hừ nói: “Có ai từng nói với cậu, con gái tám vậy là không tốt chưa?!”
Viên Tâm Nhụy bị cậu hỏi sửng sốt, sau đấy xấu hổ một trận, đang tính mở miệng dạy đời Ngu Đào hai câu, Địch Lâm Thâm đã trở lại.
Viên Tâm Nhụy tức thì đổi thành mặt oan ức, như đang im lặng lên án Ngu Đào không tốt với cô.
Nhưng Địch Lâm Thâm cũng chẳng thèm quan tâm Viên Tâm Nhụy, chỉ nói với Ngu Đào: “Bên đó có sữa chua, đi lấy mấy hộp đi.”
Thật ra lúc Ngu Đào nói cậu ấy không biết đọc suy nghĩ, hắn đã về rồi, chỉ là đứng sau cái giá không đi ra. Vì thế lúc nghe thấy Ngu Đào nói con gái tám vậy là không tốt, thì không chịu được cười khẽ một tiếng, cảm thấy Ngu Đào rất đáng yêu. Tuy người nhìn như đơn thuần chút, nhưng bản lĩnh oán người thì chẳng hề yếu chút nào.
“Lâm Thâm…” Viên Tâm Nhụy mềm mại gọi Địch Lâm Thâm một tiếng.
Địch Lâm Thâm làm dáng không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cô cứ từ từ chọn, tụi tôi đi trước.”
Nói xong, cũng không chờ Viên Tâm Nhụy chào tạm biệt, đã đẩy xe dẫn Ngu Đào đi qua hướng khác.
Địch Lâm Thâm phát hiện cảm xúc của Ngu Đào không cao như trước nữa, không khỏi đoán có phải lúc hắn nghe điện thoại, Viên Tâm Nhụy đã nói gì cậu nghe không được không.
Ngu Đào im lặng mãi, Địch Lâm Thâm hỏi cậu có muốn cái này có muốn cái kia không, cậu chỉ gật đầu, cũng không phát biểu ý kiến nhiều hơn.
Địch Lâm Thâm dẫn cậu tới khu gia vị không ai đi dạo, dừng lại, hỏi: “Cậu làm sao vậy? Mất hứng?”
“Không có…” Ngu Đào buồn buồn nói.
Địch Lâm Thâm cười khẽ, “Lừa ai đó? Không nói thật với tôi?”
Ngu Đào lắc đầu một cái.
Địch Lâm Thâm cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đúng là không ai bằng, hắn đường đường là một giáo bá, khoảng thời gian này đã sắp chạy về phía học sinh “ba tốt” luôn rồi, tính tình tốt, kiên nhẫn tốt, giọng điệu tốt. Ngay cả mặt mũi cũng không quan tâm, Ngu Đào lại không nói thật với hắn.
Trên mặt Địch Lâm Thâm mang theo nghiêm túc, “Nếu cậu không nói, tôi sẽ không hỏi cậu nữa, du lịch mùa thu ngày mai cũng không đi với cậu.”
Ngu Đào ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt có mấy phần hốt hoảng.
Địch Lâm Thâm cảm thấy Ngu Đào rất dễ lừa, nhưng vẫn tiếp tục nghiêm túc nói: “Nói đi, làm sao?”
Ngu Đào khịt mũi một cái, “Cái đó, cậu có phải thích ai không?”
“A?” Đây là tình huống gì? Hắn làm gì mà thích ai chứ?
“Cậu đừng thích người khác được không?” Ngu Đào nhỏ giọng nói.
Địch Lâm Thâm nhướn mày, thích thú, “Vì sao? Ở tuổi này của mình có người mình thích là chuyện bình thường mà?”
Ngu Đào ấp úng cả buổi, mới nói: “Nếu cậu thích người khác, thì sẽ không tốt như vậy với tôi nữa.”
Địch Lâm Thâm mềm lòng chút, chọc cậu nói: “Mình sớm muộn gì cũng sẽ có người mình thích, sớm muộn gì cũng sẽ không tốt như bây giờ nữa.”
Ít nhất chờ Ngu Đào nhớ tới chuyện trước đây, có lẽ quan hệ của họ sẽ sụp ngay.
Ngu Đào làm mặt không vui.
Địch Lâm Thâm nhếch miệng, “Trừ khi…”
Ngu Đào giương mắt nhìn hắn, “Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi cậu là bạn trai tôi.” Địch Lâm Thâm cười xấu xa nói.
Ngu Đào nháy mắt đỏ mặt, cúi đầu lắp bắp: “Không nên yêu sớm…”
Địch Lâm Thâm cười ha ha, giỡn gì chứ, còn không nên yêu sớm? Buồn cười quá rồi?!
Ngu Đào càng ngại hơn, “Cái đó… Vậy cậu đừng thích ai được không?”
Địch Lâm Thâm đã không đành lòng chọc cậu nữa, “Được rồi, không phải nói không nên yêu sớm à? Lại nói, tôi cũng đâu có thích ai. Yên tâm đi.”
“Ừm, ” Ngu Đào cười yếu ớt gật đầu, cảm xúc cũng khá hơn nhiều.
Sáng thứ sáu, sau khi mọi người tập hợp ở sân thể dục, thì lên xe buýt của mỗi lớp ngồi.
Thầy Khuất yêu cầu hai người cùng bàn ngồi chung với nhau, thế thì dễ kiểm soát nhân số hơn.
Sau khi xe khởi động, Địch Lâm Thâm lấy đồ ăn vặt ra cho Ngu Đào.
Trong xe ồn ào, mọi người đều rất thả lỏng, trò chuyện với nhau, mở chuyện cười với nhau, bầu không khí vô cùng tốt.
Ngu Đào ăn đồ ăn vặt, hỏi Địch Lâm Thâm, “Quốc khánh nghỉ cậu có về nhà không?”
“Bằng không thì sao?” Địch Lâm Thâm cảm thấy Ngu Đào hỏi thừa câu này. Quốc khánh trường cũng nghỉ, phòng ngủ đều khóa, cũng không thể ở trong trường. Hơn nữa hôm qua lúc ở siêu thị, anh hắn cũng đã gọi điện hỏi hắn.
“À…” Ngu Đào có chút xoắn xuýt.
“Sao vậy?” Địch Lâm Thâm hỏi.
“Tôi không muốn về nhà…” Hôm qua lúc ngủ Ngu Đào mới nhớ chuyện Quốc khách sợ rằng phải về nhà, “Tôi và ba mẹ tôi… không quá quen…”
Lời này nếu là người khác nói ra, có thể sẽ nghĩ đứa trẻ này không có lương tâm. Nhưng Ngu Đào là một người mất trí nhớ, đây coi như là hợp tình hợp lý.
“Vậy làm sao giờ?” Địch Lâm Thâm thấy cũng đúng, cứng rắn để Ngu Đào về nhà, không khác gì đưa Ngu Đào đến nơi xa lạ cả.
“Không biết.” Ngu Đào bỗng chốc không có ý nào cả.
Địch Lâm Thâm sa vào im lặng, bên tai vang tiếng ‘crắk’ mà Ngu Đào ăn đồ ăn vặt.
Công viên rừng rậm ở trong thành phố, ngồi xe buýt đi cũng không cần thời gian quá dài.
Sau khi đến nơi, mọi người lục tục xuống xe, sau đó xếp hàng xoát vé vào công viên.
Mới tới trưa, mọi người đứng xếp hàng dạo một vòng lớn trong công viên, tiện thể vào viện bảo tàng thực vật tham quan, còn đến bên nhà gỗ ngắm hoa cúc.
Có thể nói là trong phong phú mang theo buồn chán. Nhưng với các học sinh có thể ra ngoài chơi thì đã rất tốt rồi, coi như không thưởng thức được phong cảnh, thì có thể trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua cũng nhanh.
“Được rồi, tiếp theo là thời gian hoạt động tự do, bốn giờ chiều tập hợp ở cổng công viên về trường. Các em phải chú ý an toàn, đừng đến nơi nguy hiểm. Cũng phải chú ý vệ sinh môi trường, rác thì vứt vào thùng rác. Có chuyện gì thì gọi cho thầy, biết chưa?”
“Dạ biết!” Mọi người sảng khoái đáp lại.
“Được, giải tán.”
Tiếng của thầy Khuất vừa dứt, mọi người ngay lập tức giải tán.
“Mình đi ăn trưa trước đi.” Ngu Đào đề nghị.
“Được.” Địch Lâm Thâm gật đầu.
Hướng Tân Kiệt tự nhiên cũng đi với họ.
Ba người tìm một chiếc ghế dài dưới bóng cây, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm trưa.
Thật ra ăn đồ ăn vặt một đường, họ cũng không đói bụng, nhưng đồ đã mua, nên ăn vẫn phải ăn.
Địch Lâm Thâm mới tháo một cái bánh mì ra chuẩn bị đưa cho Ngu Đào, đã có một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa đi tới.
“Địch Lâm Thâm, tớ là Lục Dao lớp A, đây là cơm hộp cho cậu ăn.” Nói xong, bỏ cơm hộp vào trong tay Địch Lâm Thâm, liền chạy xa.
Phía xa xa có mấy nữ sinh đang chờ cô, có thể là bạn cùng lớp đến xem náo nhiệt. Lục Dao chạy tới đó, các nữ sinh liền cười đùa đi xa.
Hướng Tân Kiệt cười cụng Địch Lâm Thâm liếc nhìn, “Ghê, đi du lịch mùa thu còn được nhận cơm hộp. Nữ sinh thầm mến cậu ở trường mình không ít, nhưng chủ động như vậy thì chẳng có mấy ai.”
Cơm hộp vẫn còn nóng, không biết hâm nóng như thế nào, Địch Lâm Thâm chẳng có lòng dạ đi nghiên cứu, cũng không có ý muốn ăn.
Ngu Đào nhìn cơm hộp trên tay Địch Lâm Thâm, trong lòng hơi khó chịu —— Vì sao người ta lại đưa thức ăn cho anh cậu chứ! Rõ ràng là họ có mua mà! Còn mua rất nhiều! Không vui! Có chút ghen tị!
Dưới sự khó chịu, Ngu Đào cướp lấy hộp cơm trong tay Địch Lâm Thâm, “Tôi muốn ăn, cậu ăn bánh mì đi!”
Địch Lâm Thâm nhìn Ngu Đào đang tháo khăn vải hoa bọc ngoài hộp cơm ra, cũng khó chịu —— hắn mua nhiều đồ ăn ngon cho Ngu Đào như vậy, dựa vào gì Ngu Đào muốn ăn cơm hộp người ta đưa chứ?!
“Không cho ăn.” Địch Lâm Thâm cướp lại, nhét bánh mì cho Ngu Đào, “Tôi đâu có quen cô đó, ai mà biết cái hộp cơm này có độc không chứ? Ăn bánh mì, ăn ngon hơn cơm hộp.”
Dứt lời, Địch Lâm Thâm đưa hộp cơm cho Hướng Tân Kiệt, “Cậu ăn đi.”
Hướng Tân Kiệt ôm hộp cơm, mặt táo bón —— cơm hộp có thể có độc liền cho cậu ta ăn? Lỡ như trong cơm này có độc, trong độc có ct thì làm sao bây giờ?! Đây mà là anh hả!