Mặt Ngu Đào vẫn đỏ, trên đường đi chẳng hề nói một câu với Địch Lâm Thâm. Địch Lâm Thâm không biết Ngu Đào ngây thơ thật, hay sau khi mất trí nhớ mới trở nên ngây thơ. Tuy hắn nghiêng về cái sau hơn, nhưng cảm giác mà Ngu Đào cho hắn như vậy thật sự rất không tệ, làm hắn luôn muốn trêu cậu, nhưng lại sợ trêu Ngu Đào giận nên vẫn dỗ dành.
Cái người ngay cả con gái cũng không dỗ dành như hắn, vậy mà bắt đầu dỗ Ngu Đào, đúng là cứ như thần kinh nối sai.
Ngu Đào vẫn còn hơi xấu hổ. Nói sao nhỉ? Độ tuổi này của họ đúng là ở tuổi tò mò về “tính” (tnh dc). Nhưng cậu không tò mò, cũng không có ý kiến gì, nhưng nghe người khác nhắc tới, vẫn sẽ cảm thấy hơi xấu hổ. Trước đây hình như cũng không có ai nói những chuyện này với cậu, bởi thế Địch Lâm Thâm bỗng nói thẳng ra, cậu sẽ cảm thấy rất ngại.
Địch Lâm Thâm quay đầu nhìn cái cổ trắng nõn xinh đẹp của cậu, rất muốn nhéo hai cái, lại thấy không quá thích hợp. Nhưng vẫn tiện tay chọt một cái.
Ngu Đào rụt lại, dùng cặp mắt xinh đẹp trừng hắn.
“Còn giận hả?”
“Không giận.” Ngu Đào tuy không được tự nhiên, nhưng cũng không giận, giữa con trai với nhau mà đi giận vì chuyện này, nói thì cũng mất mặt quá.
“Vậy sao không để ý tới tôi? Anh đây đang dạy cậu thực sắc tính dã () đó.” Địch Lâm Thâm cảm thấy hắn đang chỉ dạy bình thường nhất rồi. Ở tuổi này của họ, tuy việc học là chính, nhưng ai mà không biết mấy chuyện đó chứ?
(): Tựa tựa ăn và vấn đề vui vẻ đều là những chuyện mà đời người không thể rời khỏi được.
“Không có, chỉ là không nghĩ phải nói gì thôi.” Ngu Đào tìm cớ.
Địch Lâm Thâm cười, “Sau này anh sẽ dẫn cậu đi kiến thức nhiều hơn.”
“Kiến thức thế nào?” Ngu Đào mặt ngây thơ.
Địch Lâm Thâm tức thì nghẹn lời, cho Ngu Đào đọc sách cấm? Hay dắt Ngu Đào đi xem phim cấm? Hình như đều không hợp. Nhưng nói lại, mặc dù đến tuổi này của họ, hẳn sẽ hiểu những chuyện đó, nhưng dẫn Ngu Đào đi xem, hắn cứ có cảm giác mình đang đầu độc Ngu Đào vậy.
“Tôi còn chưa nghĩ ra, không vội, không vội.” Địch Lâm Thâm lúng túng cười nói.
Ngu Đào thật sự không hứng thú với những chuyện này, cũng không hỏi nhiều nữa. Nhưng sự xấu hổ vừa nãy đã dịu đi hơn rất nhiều.
Ban đầu hai người cho rằng chuyện trên tiết vật lý sẽ cứ thế mà qua. Nhưng không ngờ cô Lâu cứ như đang theo dõi hai người họ. Luôn tìm tra hai người họ, không đứng trong phòng, thì là đứng trên hành lang. Hiển nhiên không muốn cho họ học.
Địch Lâm Thâm thì không thấy gì cả, dù sao hắn cũng không nghe hiểu. Nhưng có hơi đau lòng cho Ngu Đào bị nhắm vào chung với hắn. Trong lòng tính toán đi khiếu nại cô Lâu.
Nói thật, hắn không đánh phụ nữ, vì thế không thể nào chặn cô Lâu úp bao tải đánh một trận. Nói với nhà trường, thì nhà trường vì danh dự, việc này tự nhiên sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, cô Lâu cũng sẽ không cho họ bộ mặt tốt lành gì. Nếu hai bên nhìn ghét nhau, thì cần gì phải ở chung trong một phòng học chứ?
Lớp phó học tập của lớp – Trì Linh có phần không nhìn nổi nữa, hết tiết muốn đi nói cho thầy Khuất. Thật ra bây giờ các bạn học lén tán gẫu với nhau, cũng cảm thấy cô Lâu quá ác. Rõ ràng là do mình không đúng trước, giờ lại bắt đầu dằn vặt học sinh ngày một thậm tệ hơn. Giờ là Ngu Đào và Địch Lâm Thâm, ai biết lấy cái tính nhỏ nhen này của cô Lâu, sau này có thể đến phiên họ không chứ? Nếu họ không tranh thủ quyền lợi cho bản thân, không ra mặt cho bạn học, sau này lớp A sẽ không có gì tốt nữa cả.
Địch Lâm Thâm thì lại không gấp. Ban đầu hắn sợ làm lỡ việc học của Ngu Đào, nhưng sau đó phát hiện Ngu Đào làm bài tập vật lý chẳng có vấn đề nào cả, cũng hơi buông lòng.
Mà lúc Trì Linh và lớp trưởng chuẩn bị đi tìm thầy, Địch Lâm Thâm cản họ lại, nói chuyện với họ hồi lâu, xin họ giúp một chuyện. Hai người thấy Địch Lâm Thâm có cách, hơn nữa còn có lợi cho bạn học lớp A, đều gật đầu đồng ý.
Hôm nay tan học, Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đi ăn cơm như thường, cái đuôi nhỏ Hướng Tân Kiệt cũng ở đây.
Từ khi Ngu Đào ra mặt vì Địch Lâm Thâm, thiện cảm mà Hướng Tân Kiệt dành cho Ngu Đào tựa như ngồi hỏa tiễn gió mạnh bay thẳng lên. Lúc đầu Ngu Đào có hơi ghét bỏ Hướng Tân Kiệt sao cứ luôn ở cùng Địch Lâm Thâm, nhưng sau đấy nghĩ lại, Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt là bạn thân, ăn cơm chung cũng nên. Nhưng còn cậu, là sau này mới cắm ở giữa họ.
Hơn nữa thái độ Hướng Tân Kiệt đối với cậu rất tốt, Ngu Đào cũng không cảm nhận được ác ý, vì thế chậm rãi tiếp nhận bạn học Hướng Tân Kiệt này.
Đi được một nửa, điện thoại Địch Lâm Thâm reng.
Là Viên Tâm Nhụy gọi. Nhà họ Viên và nhà họ Địch là thế giao (), họ là đồng lứa, nhà họ Viên chỉ có một đứa con là Viên Tâm Nhụy, thế nên hết sức yêu chiều, cũng hy vọng cô có thể thành bạn thân với con nhà họ Địch. Mà giờ, quan hệ của mẹ Viên Tâm Nhụy và mẹ kế Địch Lâm Thâm cũng rất tốt, vì thế Viên Tâm Nhụy thỉnh thoảng sẽ sang nhà họ Địch chơi.
(): Thế hệ hai nhà có giao tình.
Viên Tâm Nhụy và Địch Lâm Thâm bằng tuổi, nên qua lại gần với Địch Lâm Thâm hơn một ít. Nhưng với Địch Lâm Thâm mà nói, Viên Tâm Nhụy cũng chỉ là con nhà thế giao, không còn gì nữa.
“Alo?” Địch Lâm Thâm nhận điện thoại.
“Cậu đang làm gì đó?” Viên Tâm Nhụy cười khúc khích hỏi.
“Chuẩn bị đi ăn cơm.” Địch Lâm Thâm không yên lòng trả lời.
“Vậy nửa tiếng sau, mình gặp ở trước cổng trường cậu được không?” Giọng Viên Tâm Nhụy mang theo mấy phần thanh nhã.
“Tôi có việc hẹn bạn rồi.” Địch Lâm Thâm bịa đặt không nháy mắt, nói thiệt, hắn không đối phó được nữ sinh, cũng không muốn tiếp xúc nhiều với nữ. Điều này liên quan tới quá khứ của hắn, đương nhiên, cũng liên quan đến xu hướng tính dục của hắn.
“Chỉ lát thôi là được, tớ đưa bánh kem cho cậu. Hồi chiều tài xế nhà tớ đưa qua đây, mẹ tớ bảo tớ cũng tặng cho cậu một phần, là nhà tự làm, mùi vị rất ngon.” Viên Tâm Nhụy nói.
Địch Lâm Thâm nhíu nhíu mày.
Trường Viên Tâm Nhụy cách Bác Minh không xa, ngồi xe cũng chỉ qua có hai trạm. Không phải chế độ ký túc, vì thế mỗi ngày Viên Tâm Nhụy đều về nhà.
Buổi chiều mẹ Viên Tâm Nhụy đưa bánh kem tới trường, thì cũng hơi ảo quá rồi. Hơn nữa hắn và mẹ Viên Tâm Nhụy cũng không tiếp xúc với nhau bao nhiêu, một năm chắc cũng không gặp mặt được một lần, mẹ Viên Tâm Nhụy sao lại muốn Viên Tâm Nhụy tặng cho hắn một phần chứ?
Thật ra Địch Lâm Thâm cũng không phải không biết Viên Tâm Nhụy thích hắn, cha hắn chẳng hề tỏ ý gì cả, thậm chí còn có ý mặc kệ. Nhưng hắn không hề có cảm giác với Viên Tâm Nhụy, cũng không muốn tiếp xúc nhiều, về cơ bản chỉ giữ vững lễ phép thôi. Nhưng cũng không thể làm cho quá khó coi, nếu không Viên Tâm Nhụy phàn nàn với mẹ cô ta, mẹ cô ta lại nói với mẹ kế hắn, mẹ kế hắn lại đi nói cho cha hắn, cuối cùng người bực mình vẫn là hắn.
“Không cần, tôi không thích ngọt. Cảm ơn ý tốt của mẹ cô.” Địch Lâm Thâm cảm thấy mình trả lời rất được.
“Tớ chuẩn bị xuất phát rồi, tớ kệ đó, dù sao tớ cũng sẽ đi. Nếu cậu không ra, tớ sẽ gọi tên cậu ở cổng trường, cho đến khi cậu ra mà thôi.” Viên Tâm Nhụy cũng không định cho Địch Lâm Thâm cơ hội từ chối, nói câu “Lát gặp”, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Ngu Đào nhìn Địch Lâm Thâm nhíu mày, hỏi: “Sao vậy?”
Địch Lâm Thâm nhức đầu nhéo nhéo mi tâm, “Không có gì, đi ăn cơm thôi.”
Cơm ăn sắp xong, Địch Lâm Thâm nhận được điện thoại của Viên Tâm Nhụy lần nữa, nói cô ta đang ở cổng trường.
Cổng trường Bác Minh phải có thẻ học sinh mới vào được, vì thế Viên Tâm Nhụy chỉ có thể chờ ở ngoài.
Vô luận hắn không có ý với Viên Tâm Nhụy cỡ nào, nếu người đã tới, để một nữ sinh chờ ở ngoài trường, cũng không thích hợp. Huống chi hắn thật sự không nghi ngờ Viên Tâm Nhụy sẽ gọi tên hắn ở bên ngoài.
“Có người tới đưa đồ cho tôi. Hai người ăn xong cứ trực tiếp về phòng ngủ đi, mang một phần bánh mì cho tôi là được.” Địch Lâm Thâm đứng dậy nói.
Ngu Đào gật đầu, cũng không nghĩ nhiều.
Hướng Tân Kiệt cười nói: “Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ đưa Ngu Đào về phòng ngủ một cách an toàn.”
Ngoài cổng trường, Viên Tâm Nhụy mặc chiếc đầm màu trắng, trong tay cầm một cái hộp xinh đẹp, nhìn sao cũng không như đồ nhà làm. Cô ta không tới một mình, có hai bạn nữ theo cô ta, ba người đang nói chuyện ở ngoài trường.
Lúc Địch Lâm Thâm đi tới, một nữ sinh trong đó nhìn thấy, đôi mắt sáng rực chỉ chỉ về phía Địch Lâm Thâm.
Viên Tâm Nhụy quay đầu nhìn thấy Địch Lâm Thâm, nở nụ cười có đôi phần ngại ngùng, bước lên trước mấy bước.
“Cho cậu.” Viên Tâm Nhụy đưa hộp tới trước người Địch Lâm Thâm.
“Cảm ơn.” Địch Lâm Thâm nói: “Sau này bảo dì đừng đưa nữa, tôi không hay ăn mấy cái này.”
“Ừm.” Dường như nhìn thấy Địch Lâm Thâm, Viên Tâm Nhụy đã thỏa mãn, “Cái đó, cậu có thể, ăn một bữa với nhau không?”
“Tôi ăn rồi. Giờ không còn sớm, cô về sớm chút đi.” Địch Lâm Thâm đuổi người nói.
“Không vội, nếu không mình đi dạo ở gần đây đi? Tớ mời cậu uống trà sữa.”
“Không được, tôi còn tiết tự học buổi tối.” Địch Lâm Thâm mặt mày nghiêm túc, “Sau này nếu không có chuyện quan trọng thì đừng qua đây nữa, cô cũng lớp rồi, học cho tốt đi.”
“Thành tích học của tớ vẫn được, không cần liều mạng đọc sách cả ngày.” Viên Tâm Nhụy như chẳng hề nghe ra ý ngoài lời của Địch Lâm Thâm, “Không phải lâu rồi không gặp à? Tớ cũng muốn gặp cậu.”
Địch Lâm Thâm suy nghĩ một lát, nói: “Hai nhà mình tuy là thế giao, nhưng quan hệ cũng không tốt đến nước này. Suy nghĩ của cô tôi cũng hiểu sơ được, nhưng chỉ có thể nói tiếng xin lỗi. Chắc cô hiểu ý của tôi, nói nhiều thì không còn ý nghĩa nữa.”
Nếu không có cảm giác, vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, lúc trước không nói thẳng, là vì suy xét đến lòng tự tôn của Viên Tâm Nhụy, bây giờ quanh co đối phương coi như không nghe hiểu, vậy chỉ có thể nói thẳng, cũng tránh cho sau này rước phiền toái.
Ý cười trên mặt Viên Tâm Nhụy cứng lại, hơi lúng túng nói: “Tớ… Tớ không hiểu cậu đang nói gì.”
Địch Lâm Thâm gật đầu, “Vậy coi như tôi tự kỷ đa nghi, xin lỗi. Tôi về trước, cô đi đường cẩn thận.”
Nói xong, Địch Lâm Thâm liền quay đầu vào cổng trường.
Bỏ qua phương diện xu hướng tính dục này không nói, Địch Lâm Thâm cũng không thích Viên Tâm Nhụy. Dù cho có quen bạn gái, hắn vẫn thích người có tính tình tùy tiện, hoạt bát đáng yêu, không có lòng dạ hơn. Nhưng Viên Tâm Nhụy không phải.
Viên Tâm Nhụy ghen tị, lại tự cho là đúng. Đầu tháng ba lúc tham gia tụ hội dắt theo con cái mà người lớn tổ chức, hắn chính tai nghe thấy Viên Tâm Nhụy nói xấu một cô gái ăn mặc xinh đẹp với mấy cô gái khác, hơn nữa còn nói rất ác. Nói người ta mặc váy đẹp không hề giống công chúa, nói người ta như vậy là lẳng lơ, nói người ta không biết xấu hổ dụ dỗ hắn.
Thật ra hắn và cô bé đó chẳng hề nói gì hết, chỉ là lúc mình đi lấy nước trái cây, đúng lúc đối phương cũng tới lấy, hắn nhường cho lấy trước mà thôi.
Mà trước sau cũng có không ít chuyện khiến hắn cảm thấy Viên Tâm Nhụy không nhìn nổi người xinh đẹp hơn cô ta, hấp dẫn hơn cô ta, thế nên cứ luôn nói xấu người ta khắp nơi. Còn thích khoe đồ của mình, lòng tham địa vị rất nặng, rất hay làm ra vẻ. Khiến hắn càng không hiểu được là, vậy mà vẫn có người hưởng ứng cô ta, đứng chung lập trường với cô ta, đúng là thần kinh.
Vì thế hắn đối với nữ sinh như Viên Tâm Nhụy thì trốn xa chừng nào hay chừng đó.
Hắn cũng rất phiền Viên Tâm Nhụy cứ hở một tí là như hôm nay, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, khăng khăng đến trường tìm hắn. Vì thế hắn cảm thấy vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, có đôi lúc làm con trai nhường nhịn và nhân nhượng cũng phải có mức độ, nếu không người ta chỉ biết càng trắng trợn thêm.
“Về rồi hả? Lấy gì đó?” Ngu Đào rửa tay đi ra, liền thấy Địch Lâm Thâm vào cửa.
“Người ta đưa bánh kem.” Địch Lâm Thâm đặt đồ lên bàn, cũng đi rửa tay, tùy tiện hỏi: “Cậu thích ăn ngọt không?”
“Thích chứ.”
“Vậy cậu ăn đi.”
“Được không đó? Người ta đưa cho cậu mà.” Ngu Đào hơi ngại.
Địch Lâm Thâm thuận miệng nói: “Của tôi là của cậu, thích thì cứ ăn, khách sáo làm gì? Ăn không hết thì đưa hai miếng cho Tân Kiệt, đừng để tới mai là hư.”
Nói xong lời này, Địch Lâm Thâm cũng hơi sửng sốt, gì mà “của tôi là của cậu”, lời này cũng mập mờ quá đi.
Nhưng Ngu Đào dường như cũng không thấy có vấn đề gì, nói tiếng “Cảm ơn, tôi không khách sáo nữa”, liền mở hộp ra, lấy cái nĩa plastic, bắt đầu hưởng bánh kem.
Địch Lâm Thâm thấy cậu ăn cười híp mắt, khóe miệng cũng giương lên một độ cung —— nói chuyện với Ngu Đào thật thoải mái, Ngu Đào đơn thuần, lại đối xử thật lòng với hắn, nên cũng không so đo mấy câu mập mờ đó, cũng không cần hắn giải thích gì thêm.
Như vậy cũng rất tốt, khiến hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm, cũng có xúc động muốn ăn bánh kem chung với Ngu Đào. Được rồi, phần của Hướng Tân Kiệt, miễn.