Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Edit xong là tớ đăng liền nè, cho nên hơi muộn chút xíu ????
Tiêu Lạc có nằm mơ cũng không nghĩ tới, ông chủ mới mà Lương Diễm muốn giới thiệu cho cô, vậy mà lại là mẹ của anh Thẩm Thanh phu nhân.
Cho tới khi ngồi mặt đối mặt với Thẩm Thanh phu nhân rồi, Tiêu Lạc vẫn cảm thấy chuyện này cực kì huyền huyễn.
Tuy nói là cô cũng không mấy quan tâm đến ông chủ mới là ai, nhưng ánh mắt của mẹ Lương nhìn cô cứ làm cho cô cảm thấy là lạ, bởi vì cảm giác thật sự không giống lắm với ánh mắt của bà chủ nhìn đầu bếp, ngược lại có chút giống với....Mẹ chồng nhìn con dâu tương lai?
Nghĩ đến khả năng đó, trước tiên trong lòng Tiêu Lạc rét run một cái, sau đó âm thầm cảnh báo bản thân, Tiêu Tiểu Lạc, mày tuyệt đối là suy nghĩ nhiều, nhất định là thế!
Có điều cảnh báo là cảnh báo, nhắc nhở là nhắc nhở, Tiêu Lạc kiên trì được hơn mười phút, rốt cục cũng không thể chống đỡ nổi ánh mắt tiến công nóng rát này của Thẩm Thanh phu nhân, cuối cùng phải tìm đại lí do phải chuẩn bị bữa trưa cho Lương Diễm rồi trốn vào bếp.
Từ bóng dáng hoàn toàn có thể nhìn ra là cô đang chạy trối chết.
Tiêu Lạc vừa rời khỏi, Lương Diễm lập tức tức muốn hộc máu mà hạ giọng lên án Thẩm Thanh phu nhân: "Mẹ sao mẹ lại như thế? Không phải là con bảo mẹ đừng suy nghĩ lung tung cơ mà?"
Thẩm Thanh cười tủm tỉm nói: "Mẹ có suy nghĩ lung tung đâu! Mẹ chỉ cảm thấy cô bé Tiêu Lạc này rất xinh đẹp, trông rất xứng đôi với con!"
Lương Diễm: "......" Như thế này mà còn bảo là không suy nghĩ lung tung, thì thế nào mới là suy nghĩ lung tung hả?
Thẩm Thanh hoàn toàn không để tâm tới vẻ mặt tuyệt vọng của Lương Diễm, mà tiếp tục lẩm bẩm: "Con không biết là trước đây mẹ đã lo lắng việc con sẽ tìm bạn gái trong giới đến thế nào đâu, dù sao thì ngày thường công việc con bận rộn, nếu như còn tìm bạn gái cũng bận rộn giống con, lúc đó hai người ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm sớm muộn gì rồi cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Cô bé Tiêu Lạc này cũng khá tốt, thời gian công việc tự do, nếu như hai đứa thật sự kết hôn, thời điểm con bận rộn đóng phim con bé có thể đi thăm ban, lúc con không đóng phim hai đứa có thể ở với mẹ nhiều một chút.
Con trai, tuy rằng ánh mắt chọn quần áo của con xác thật là chẳng ra gì, nhưng ánh mắt chọn vợ cũng không tồi đâu nhé."
Lương Diễm giơ tay ấn ấn giữa mày, bất lực nói: "Mẹ đừng nháo, con với Lạc Lạc không phải là như mẹ nghĩ đâu, bọn con thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Thẩm Thanh vui tươi rạo rực nói: "Mẹ biết mẹ biết, giai đoạn yêu đương nghệ sĩ các con thường thích nói như vậy, bảo vệ sự riêng tư chứ gì, mẹ hiểu hết mà!"
Lương Diễm đã hoàn toàn cạn lời.
So với Lương Diễm, Tiêu Lạc trong phòng bếp đã thu lại hoàn toàn tâm tư kiều diễm, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa.
Trưa nay cô chuẩn bị làm thịt gà kho tiêu cùng với cá hấp.
Làm sạch dạ dày heo thì có hơi phiền phức một chút, sau khi rửa thật sạch thì cho rượu, hành lá và gừng vào để khử mùi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hương vị của món canh.
Như thường lệ Tiêu Lạc sẽ chọn gà vườn nuôi thả, mặc dù trong khoảng thời gian này Lương Diễm không giống như hồi mới đầu muốn ăn gà liên tục, nhưng Tiêu Lạc biết anh thích, cho nên cứ ba đến năm ngày sẽ làm cho anh món ngon, tỷ như hôm Túc Tiểu Mễ tới cô làm cánh gà chiên, mà hôm nay chính là gà kho tiêu.
Sau khi rửa sạch gà thì nhồi dạ dày heo vào trong bụng, sau đó dùng tăm để bịt kín miệng, cho vào nồi nước đun sôi trên lửa lớn, hớt họt, tiếp đó thêm các vị táo đỏ, đương quy, đảng sâm, cẩu kỷ, lá hồi, lá nguyệt quế vào phối hợp với nhau, rồi vặn lửa nhỏ lại để hầm.
Sau tiếng thì lấy dạ dày heo ra, cắt đôi rồi thái sợi, sau đó cho dạ dày heo đã thái cho vào bụng gà rồi thả lại vào trong nồi, rắc tiêu rồi đun sôi hơn mười phút thì cho thêm một lượng muối vừa phải là có thể dùng được.
Đây là một món ắn Quảng Đông rất nổi tiếng của người Hẹ, hương vị ngon, quan trọng là rất tốt cho sức khỏe, rất thích hợp với người đang trong thời gian dưỡng thương như Lương Diễm.
( Người Hakka, là một tộc của người Hán)
Tuy nhiên rất nhanh Tiêu Lạc đã ý thức được, thật ra hấp cá cũng không đơn giản, bởi vì để hấp cá thì trước hết phải làm cá, mà thời điểm cô vừa xách từ thùng nước ra một con cá đang tung tăng quẫy đạp chuẩn bị bắt tay vào làm thì Thẩm Thanh tiến vào.
Kỳ thật Tiêu Lạc cảm thấy Lương Diễm lớn lên có chút không giống với Thẩm Thanh phu nhân, có thể là anh giống ba nhiều hơn.
Hơn nữa tính cách cũng không giống, Lương Diễm thì hơi lạnh lùng một chút, thường ngày không nói nhiều lắm, có khi ở chung một ngày, Tiêu Lạc cũng không nói với anh được mấy câu.
Nhưng Thẩm Thanh đối nhân xử thế rõ ràng là dịu dàng hơn, lúc nói chuyện giọng nói rất nhẹ nhàng, mềm mại như nước, làm người khác vừa cảm thấy thoải mái đồng thời lại không thể chống đỡ nổi.
Bà cứ như vậy dựa vào khung cửa phòng bếp, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Lạc làm cá vừa làm như lơ đãng hỏi "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?", "Quê cháu có phải ở Tống Thành không?", "Mấy tuổi thì bắt đầu học nấu cơm?", "Cháu là con một hay có anh chị em gì không?"....
Tiêu Lạc vừa phải phân tâm ứng phó bà, vừa phải xử lí cá trong tay, còn phải để ý gà đang hầm trong nồi, cho nên có chút luống cuống tay chân.
Vì thế Thẩm Thanh liền bình tĩnh kéo tay áo tiến đến hỗ trợ.
Trước đó khi nhìn thấy Thẩm Thanh, Tiêu Lạc cảm thấy bà hẳn là một công chúa được chồng yêu thương, khi chồng qua đời lại được con trai sủng, cho nên những việc như xuống bếp hay khâu vá sẽ không biết làm.
Nhưng vừa thấy tư thế cầm dao làm vẩy cá của bà cô liền biết bản thân đã lầm rồi.
Vì thế cô càng cảm thấy buồn bực, nếu như Lương mẹ có thể tự mình nấu ăn, vậy Lương Diễm tiến cử cô cho bà là có ý gì?
Cũng may lúc ăn cơm Lương Diễm đã chủ động đưa ra lời giải thích cũng coi như hợp tình hợp lí.
Hóa ra là chờ qua tết Thẩm Thanh phu nhân muốn đi bệnh viện kiểm tra tổng quát dạ dày, vì bà đã có tiền sử bệnh dạ dày hơn mười năm, nên đối với kết quả kiểm tra lần này Lương Diễm không thể nào lạc quan được.
Công việc của Lương Diễm bận rộn, hơn nữa lại không thể nấu cơm, lỡ như nếu bệnh viện thật sự yêu cầu phải nằm viện phẫu thuật gì đó sẽ luống cuống tay chân, vì thế Lương Diễm liền nghĩ đến Tiêu Lạc.
Hơn nữa lùi một bước mà nói, mặc dù tới lúc đó kết quả khám của Thẩm Thanh chỉ là bệnh bình thường như đau dạ dày hay viêm loét dạ dày gì đó, thì bệnh dạ dày này chủ yếu vẫn liên quan tới ăn uống.
Có Tiêu Lạc chăm sóc Thẩm Thanh ngày ba bữa, đến lúc đó Lương Diễm cũng tương đối yên tâm.
Thẩm Thanh chuyên chú mà uống bát canh gà kho tiêu thơm phức trên tay, đối với sắp xếp của con trai mình chỉ có một suy nghĩ: "Thằng con trai nhà mình cuối cùng cũng lớn rồi, đã biết thả dây dài câu cá lớn rồi."
Sau khi gặp mặt Lương mẹ, Tiêu Lạc chủ động xoá bài viết "Tìm việc làm" trên vòng bạn bè.
Kỳ thật bên phía Lương mẹ cũng không hoàn toàn phải cần tới Tiêu Lạc, nhưng Tiêu Lạc vẫn cảm thấy, chỉ vì chút việc nhỏ như tìm công việc mới cho mình mà cũng đã đưa cả mẹ Lương vào, về thì về lý cô cũng nên cho Lương Diễm mặt mũi, ít nhất là phải xác định bên phía Lương mẹ có cần tới cô hay không rồi mới suy xét tìm việc khác.
Dù sao thời gian cũng vẫn còn nhiều, không vội không vội.
Kể từ lần gặp Lương mẹ đó, Tiêu Lạc thường thường sẽ nhận được điện thoại gọi đến của mẹ Lương, lấy danh nghĩa là trao đổi thực đơn.
Tiêu Lạc vốn là cảm thấy cũng không có gì, cho đến một ngày cuối tuần ra ngoài ăn cùng Túc Tiểu Mễ, lại trả lời điện thoại của mẹ Lương Diễm.
Chờ cô cúp điện thoại, Túc Tiểu Mễ cười như không cười nói: "Xem ra sau này tớ không cần phải lo lắng về mâu thuẫn mẹ chồng con nàng dâu rồi."
Vẻ mặt Tiêu Lạc ╯□╰ nhìn Túc Tiểu Mễ.
Túc Tiểu Mễ cười tủm tỉm, nâng tay chống cằm, nửa đùa nửa thật trêu chọc cô: " Cậu có biết là fan girl, bọn tớ nhìn nhận chuyện tình cảm của idol như thế nào không?"
Tiêu Lạc rất thành thật lắc đầu, bản thân cô không theo đuổi thần tượng, cho nên đương nhiên sẽ không biết quan hệ giữa fangirl và idol là như thế nào.
Túc Tiểu Mễ kiên nhẫn giải thích: "Đơn giản mà nói, chính là kỳ vọng anh ấy sẽ yêu đương, lại cảm thấy nữ nhân khắp thiên hạ đều không xứng với anh ấy.
Nhưng nếu Lương Diễm thật sự muốn yêu đương, so với tiện nghi người khác, thà tiện nghi cậu còn hơn.
Dù sao nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà!"
Tiêu lạc chưa kịp nói gì thì đã bị Túc Tiểu Mễ nắm tay, sau đó giây tiếp theo cực kì không đâu vào đâu mà nói: "Lạc Lạc, tớ giao người đàn ông mà tớ yêu nhất cho cậu, xin cậu nhất định phải đối tốt với anh ấy, nếu không cho dù có thành quỷ tớ cũng không tha cho cậu đâu."
Tiêu Lạc: "Cậu xác định đó là người đàn ông cậu yêu nhất? Nếu không....
tớ làm cho cậu một bàn cánh gà chiên để cậu nhớ lại một chút?"
Túc Tiểu Mễ: "....."
胡椒猪肚鸡 - Thịt gà kho tiêu
- -----------------------------------------------------
Editor có lời muốn nói:
Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!!
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha
.