Bữa tối hôm nay là củ mài xào cùng với canh đậu hầm móng heo.
Bữa tối Lương Diễm không ăn được gì mấy, vì thế lại cùng Tiêu Lạc ăn thêm một chút, nói là ăn thêm, nhưng người chưa ăn gì như Tiêu Lạc lại ăn còn ít hơn.
Tiêu Lạc thấy thế không nhịn được mà hồ nghi hỏi: "Đừng nói là vì chờ tôi nên cả tối anh vẫn chưa ăn gì chứ?"
Lương Diễm vốn có ý nghĩ muốn phủ nhận, nhưng lời nói đến miệng lại ngoan ngoãn sửa lại thành: "Ừ, bởi vì tôi lo lắng cho em."
Tiêu Lạc vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng hỏi, kết quả vừa nghe Lương Diễm trả lời, ngược lại nắm chiếc đũa sững sờ.
Lương Diễm dựa lưng vào ghế, anh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lạc, rất chân thành nói: "Từ lúc đọc được tờ ghi chú của em dán ở tủ lạnh, tôi vẫn luôn lo lắng cho em, lo đến mức cơm chiều ăn cũng không vô.
Quả thật rất ngốc có phải không? Chính tôi cũng cảm thấy mình thật ngốc.
Nhưng biết làm sao giờ, tôi khống chế không được."
Từ ngày hai người quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Lạc nghe được Lương Diễm nói nhiều đến như vậy.
Cứ như vậy giản dị mà chân thành da diết, không chút cầu kỳ hoa mỹ, nhưng lại hoàn toàn chạm trúng tâm của Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc siết chặt chiếc đũa trong tay, để cho đầu móng tay đâm sâu vào da thịt, tê tê dại dại, hệt như tâm tình của cô lúc này.
Mấy năm nay không phải là không có người từng bày tỏ cảm tình với Tiêu Lạc, nhưng mọi người đều là người trưởng thành rồi, cách thể hiện tình cảm sẽ càng tinh tế hơn, mang theo hai phần thiệt tình hai phần vui đùa ba phần thử....
Ý cô không có nghĩa như vậy là không tốt, nhưng có đôi khi sẽ khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối..
Cũng bởi vì biết rõ cách bày tỏ của người trưởng thành, cho nên giờ phút này lời nói của Lương Diễm mới khiến Tiêu Lạc bất ngờ.
Rõ ràng ở trong một giới giải trí đầy hào nhoáng phù phiếm, nhưng cách bày tỏ của anh lại thẳng thắn tựa như một cậu học sinh mới lớn.
(就像没有出过象牙塔的学生: tựa như không có ra quá ngà voi tháp đích đệ tử, tớ không không hiểu chỗ này lắm, vì thế chỉ edit theo ý hiểu của mình, cầu cao nhân chỉ giáo >.
.