Lương Diễm đầu tiên là ngạc nhiên, sau khi phản ứng được đáp án của Tiêu Lạc là "Tôi đã từng có một chút rung động với người đàn ông tên Lương Diễm", cả người bỗng như đắm chìm trong mừng rỡ.
Muốn làm cái gì đó, nhưng ở đây nhiều người quá!
Nhưng nếu như không làm cái gì thì cũng không được.
May mắn là Tiêu Lạc ngồi ngay bên cạnh anh, vì thế thừa dịp những người khác đang bắt đầu la hét điên cuồng, Lương Diễm liền với lấy áo khoác cùng khăn quàng cổ trên tay vịn sô pha, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tiêu Lạc, trước mặt mọi người dắt cô ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, âm thanh ồn ào cũng được ngăn cách.
Vừa ra khỏi phòng, Tiêu Lạc lập tức tỉnh táo lại, theo bản năng rút tay mình ra khỏi tay Lương Diễm, nhưng rút không ra được.
Vì thế nhịn không được hạ giọng nói: "Anh buông tay đi, nhỡ có phóng viên thì sao bây giờ?"
Lương Diễm vừa kéo cô đi xuống dưới lầu, vừa dịu dàng trấn an: "Không có đâu, nơi này cũng không phải là trong nước, hơn nữa muộn như thế này, nếu mà còn bị phóng viên bắt gặp thì tôi sẽ đi mua vé số..."
Tâm trạng Lương Diễm thật sự rất tốt, vì thế vừa nói vừa cúi đầu cười ra tiếng: "Nếu không đợi trời sáng tôi thật sự đi mua một cái, nói không chừng có thể trúng giải năm trăm vạn đó!"
Tiêu Lạc còn chưa kịp nói ra suy nghĩ, đã nghe thấy Lương Diễm lắc lắc đầu nói: "Không nên không nên, chắc là trúng không được đâu.
Người ta vẫn nói đen tình đỏ bạc cơ mà, tình duyên của tôi đỏ như vậy rồi, đen bạc mới là hợp lẽ."
Tiêu Lạc làm bộ như không hiểu anh đang nói cái gì.
Lương Diễm cứ thế dẫn Tiêu Lạc ra tới đường lớn, mới buông cánh tay đang mặc áo khoác của cô ra, vừa híp mắt cười vừa hỏi ý kiến Tiêu Lạc: "Đi dạo nhé?"
Tiêu Lạc trợn tròn mắt: ".....Bây giờ á?"
Đang là hơn ba giờ sáng rồi đó!
Đáp lại lời của cô là âm thanh Lương Diễm kéo khóa áo phao dài lên tới tận cổ.
Tiêu Lạc nhìn Lương Diễm kéo khóa xong lại thuận tay kéo mũ áo xuống, nhịn không được có chút xúc động.
Thói quen này của Lương Diễm dường như đã trở thành bản năng, mặc dù là giờ đêm ra ngoài, anh cũng sẽ theo bản năng hóa trang đầy đủ để bảo vệ chính mình và người thân.
Lương Diễm mặc áo xong, rất tự nhiên cầm khăn quàng cổ màu xám nhạt trong tay quàng một vòng quanh cổ Tiêu Lạc.
Động tác nhẹ nhàng chậm rãi, khóe miệng còn ẩn chứa ý cười.
Trước khi ra ngoài anh vừa mới tắm xong, giờ phút này tóc vẫn còn có chút ẩm ướt.
Khi tới gần Tiêu Lạc còn có thể ngửi được mùi hương dịu nhẹ trên người anh, giống như hương cỏ cây thơm mát.
Cô làm như không thèm để ý tới việc Lương Diễm lại gần, nhưng vành tai lại bắt đầu dần dần đỏ lên.
Mãi tới khi Tiêu Lạc bị quấn kín mít đến nỗi chỉ lộ ra đôi mắt long lanh to tròn, anh mới áy náy nhìn cô, nói: "Vốn nên là chờ tới ngày mai, nhưng giờ kém sáng mai tôi phải đi quay quảng cáo, hơn nữa vì để rút ra thời gian làm phẫu thuật, hai ngày tới có lẽ sẽ không có cách nào có thời gian cùng với em.."
Lương Diễm đã nói đến vậy, Tiêu Lạc cũng thôi không cãi lại anh nữa.
Đi dạo thì đi dạo thôi, ai quy định giờ sáng thì không thể đi dạo cơ chứ?
Nói là đi dạo nhưng thật ra cũng chỉ là chậm rãi đi một vòng quanh con đường trước cửa khách sạn.
Hai bên đường phần lớn đều là quán cà phê, giờ phút này tuy rằng cửa hàng nào cửa cũng điều đóng chặt, nhưng hương cà phê đắng vẫn phảng phất đâu đây.
Tiêu Lạc cảm thấy trước tiên có chút chuyện vẫn nên nói rõ ràng với Lương Diễm, nghĩ một hồi trong đầu rồi nhưng đến khi nói ra lại vẫn lung tung lộn xộn: "Ban nãy tôi uống rượu...!Phải....Chính là như vậy....Nhiều người ở đó như vậy mà, đúng không? Hơn nữa tôi là người rất là...!Nói như thế nào nhỉ, chính là rất chậm nhiệt á, tôi thừa nhận là tôi không chán ghét anh, thâm chỉ đối với anh còn có một chút...!rung động, nhưng mà..."
Lương Diễm thấy mặt cô đã nhăn thành cái bánh bao, nhịn không được cười rộ lên: "Tôi hiểu mà."
Tiêu Lạc quay đầu nhìn sống mũi cao cùng khéo môi mỏng đang hơi giương lên của anh, không tin được nói: "Anh thật sự hiểu được không?"
Ngay cả cô còn không hiểu mình đang nói lung tung cái gì nữa cơ mà.
Lương Diễm cho tay vào trong túi áo, nhẹ giọng nói: "Em nói em có chút thích tôi."
Tiêu Lạc: "....."
Sợ Tiêu Lạc ở ngoài lâu sẽ bị gió đêm làm cho cảm lạnh, Lương Diễm chỉ "hẹn hò" ở bên ngoài không đến nửa tiếng đã đưa người về tới cửa phòng.
Thời điểm Tiêu Lạc chuẩn bị vào cửa, Lương Diễm đột nhiên mở miệng gọi cô: "Ngày mai em có muốn tới thăm ban không?"
Nói thật thì Tiêu Lạc đúng là rất có hứng thú, trước đó là do sợ anh hưởng tới công việc của Lương Diễm mới không đề cập tới, nay hiếm khi Lương Diễm chủ động ngỏ lời, Tiêu Lạc cũng liền thuận thế đáp ứng.
Lúc Lương Diễm vào phòng thì những người khác đã rời đi cả rồi, chỉ còn Hoa tỷ còn đang mở cửa chơi game.
Nhìn thấy anh bước vào, anh ta liền ném luôn gamepad chạy ra hóng hớt: "Thế nào thế nào?Xác định quan hệ chưa? Có hôn không thế?"
Lương Diễm cởi áo khoác màu đen trên người xuống: "Liên quan gì đến anh không?"
Hoa tỷ tươi vui hớn hở nói: "Đương nhiên là không liên quan tới tôi rồi, chẳng phải là tôi đang quan tâm cậu đó thôi sao!"
Lương Diễm liếc anh ta một cái, không nói chuyện mà đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Kết quả không nghĩ tới Hoa tỷ thế mà còn chạy theo vào phòng tắm: "Không phải tôi nói cậu chứ thanh niên, cậu như thế là không được đâu nhá! Vừa nãy không phải Tiêu Lạc đã thừa nhận hết rồi đó sao? Người ta trước mặt mọi người thừa nhận có ý tứ với cậu đó! Bây giờ cậu tỏ vẻ chính nhân quân tử làm cái gì hả, lập tức nhào tới luôn cho tôi! Cơ hội thế này cậu nhất định không được run sợ đâu đấy..."
Trong lúc Hoa tỷ đang thao thao bất tuyệt thì Lương Diễm đã đánh răng xong, lại vốc nước hắt lên mặt, sau đó đưa tay lên lau hết bọt nước trên mặt nói: "Yên tâm, em hiểu rõ mà."
Hoa tỷ đương nhiên là không yên tâm, nhưng nghĩ trong chuyện yêu đương này thì anh ta chỉ là người ngoài cuộc, cho dù gấp gáp cũng không giúp được gì nhiều, đành không cam lòng mà nhịn lại những lời muốn nói trong lòng rồi trở về phòng mình.
Đêm nay tất cả mọi người không ai ngủ ngon.
Tiêu Lạc cảm giác mình vừa nhắm mắt lại được một phút, giây tiếp theo đã bị tiếng đập cửa làm đánh thức.
Sau khi xem giờ mới phát hiện ra mình cũng mới chỉ ngủ được ba tiếng.
Lương Diễm còn khổ hơn, bởi vì phải thức dậy trước để trang điểm tạo hình, chưa tới giờ đã bị Hoa tỷ dẫn thợ makeup cùng với stlylist đến đánh thức, tính ra còn chưa ngủ được tới tiếng nữa.
Bởi vì quảng cáo hôm nay được quay ở bờ biển, tới đó phải mất ít nhất tiếng đi từ khách sạn, cho nên để tiết kiệm thời gian, ngay cả bữa sáng cũng là giải quyết ở trong xe.
Lương Diễm vẫn như cũ ăn thật sự rất ít.
Chỉ uống một ly cà phê không đường và một quả trứng luộc.
Nhận được ánh mắt lo lắng của Tiêu Lạc, Lương Diễm mỉm cười vươn tay che mắt cô lại, sau đó lại gần bên tai cô nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, em còn như vậy là tôi sẽ không nhịn được mà ở trước mặt mọi người hôn em đâu nhé!"
Tiêu Lạc bị vây trong bóng tối, có chút không quen với Lương Diễm hiện tại.
Không phải là tối hôm qua chỉ nhất thời mềm lòng đáp lại một chút tâm ý của anh thôi, vì sao lại bị anh coi như hai người đã ước định cả đời thế này?
Vừa bước vào trạng thái công việc, Lương Diễm dường như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Tập trung, nghiêm túc và rất tỉ mỉ.
Tiêu Lạc đứng xa xa ở một bên nhìn anh.
Gió xào xạc thổi qua vạt áo của cô, nhưng anh mắt cô vẫn nhìn về Lương Diễm trước ống kính máy quay cách đó không xa, trong lòng nghĩ không biết chân của anh có thể chịu nổi cường độ công việc như thế này hay không....!
Người hợp tác quay quảng cáo với Lương Diễm hôm nay nghe nói là người mẫu rất nổi tiếng, là con lai, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, quan trọng chính là dáng người vô cùng tốt, trước lồi sau vểnh, thắt lưng nhỏ chân lại dài.
Hai người đứng trước ống kính, vừa nhìn đã thấy đẹp đôi, ngay cả nhân viên công tác đứng vây xem bên cạnh cũng không nhịn được cảm thán hai người này thật xứng đôi vừa lứa.
Tiêu Lạc không ghen, chỉ là cô cảm thấy, Lương Diễm ngày nào cũng nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, rốt cuộc thì vì cái gì mà anh lại thích cô cơ chứ?
Bởi vì cứ nghĩ mãi về vấn đề này, cho nên nhân lúc đợi cảnh quay tiếp theo khi Lương Diễm ôm cốc giữ nhiệt đi về phía cô, cô không thể nhịn nổi mà hỏi ra suy nghĩ trong lòng trước mặt Lương Diễm: "Lương Diễm, anh thích tôi ở điểm nào thế?"
Kết quả Lương Diễm ôm cốc giữ nhiệt cũng không ngẩng đầu lên nói: "Bởi vì em xinh đẹp."
Tiêu Lạc hoàn toàn không tin: "....Thật thế sao? Nhưng tôi cảm thấy trong giới của các anh còn rất nhiều người xinh đẹp hơn tôi rất nhiều cơ.
Anh nhìn xem, Hạ Thiên Nhiên, còn còn có cô người mẫu lai hôm nay nữa kìa..."
Lương Diễm rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: "Nhưng em là xinh đẹp nhất!"
Tiêu Lạc: "....." Thụ sủng nhược kinh a thụ sủng nhược kinh.
Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Lương Diễm nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu như sợ cô không tin: "Tôi thật sự cảm thấy em là xinh đẹp nhất, xinh đẹp hơn tất cả các cô gái mà tôi từng gặp qua mà."
Một quảng cáo mỹ phẩm đơn giản mà quay từ giờ sáng tới tận hơn giờ chiều mới xong.
Sau khi quay xong đoàn người vội vàng ăn chút cơm trưa, sau đó còn phải đi tới vài nơi nữa chụp ảnh.
Tiêu Lạc đối với ý tưởng này là hoàn toàn không có ý tưởng gì cả.
Cho đến khi hoàn thành xong lịch trình ngày hôm nay đã là chuyện của hơn giờ rồi.
Cả đoàn vừa đói lại vừa mệt đến mức nằm nhoài trên xe suốt mà không động đậy.
Tiêu Lạc lấy từ trong túi ra một chiếc bánh ngọt nhỏ trộm đưa cho Lương Diễm, sau đó tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Cho anh nè, ăn lấp bụng trước đi đã.
Chỉ có mỗi cái này thôi đó, đừng để cho Hoa tỷ với Đỗ Vũ phát hiện được."
Mặc dù đã bận rộn cả một ngày, giọng nói Tiêu Lạc vẫn như cũ ngọt ngào mà mềm mại, còn ngọt hơn cả chiếc bánh ngọt trong lòng bàn tay anh.
Tâm trạng có chút nôn nóng và không kiên nhẫn do bận rộn cả một ngày của Lương Diễm trong nháy mắt bỗng hoá thành hư không, thậm chí còn trộm cong khóe môi: "Em đối xử phân biệt như thế, Hoa tỷ mà biết sẽ khóc mất đấy."
Tuy là nói như vậy, nhưng Lương Diễm vẫn ngoan ngoãn mở giấy gói ra, chậm rãi ăn từng chút một.
Hoa tỷ ngồi ở hàng trên nghe được động tĩnh nghĩ muốn quay đầu lại xem, nhưng vừa mới quay được một nửa thì đã bị Lương Diễm đá vào ghế, lập tức ngồi ngay ngắn lại, làm bộ như bản thân không tồn tại.
Tiêu Lạc chờ anh ăn xong lại mở một chai nước đưa tới.
Lương Diễm nhận lấy, cũng không uống luôn mà cứ như vậy nắm ở trong tay, yên lặng chăm chú nhìn cô.
Tiêu Lạc bị anh nhìn đến mức khó hiểu: "Sao vậy?"
Lương Diễm đột nhiên cúi xuống, gác cằm lên vai Tiêu Lạc, sau đó khẽ uể oải nói: "Không sao cả, mệt mỏi, muốn ôm một cái!"