Trong phòng khách sạn.
Tiêu Lạc ngồi ở mép giường, Lương Diễm thì nửa ngồi xổm trước mặt cô.
Có lẽ là bởi vì say rượu, hai má của Tiêu Lạc đỏ bừng, ngay cả ánh mắt cũng như được phủ một lớp sương mỏng.
Lương Diễm giơ tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, dịu dàng hỏi: "Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Tiêu Lạc: "Nóng!"
Lương Diễm: "Em có muốn đi tắm không?"
Tiêu Lạc gật gật đầu: "Có, em tự tắm cơ."
Lương Diễm không khỏi nhìn cô một cái thật sâu, trong lòng đang tự hỏi không biết vợ nhà mình rốt cuộc là say hay không say, sao anh cứ cảm thấy vợ anh lúc say lại có chút quyến rũ nhỉ, sao lại có lúc tỉnh táo lúc mơ hồ thế này?
Tiêu Lạc nói xong không thấy anh đáp lại, liền lặp lại: "Em tự tắm cơ.
Cô giáo mầm non dạy rồi, nam nữ thụ thụ bất thân."
Lương Diễm gian nan mở miệng: "...Cô giáo mầm non của em thật là có trách nhiệm đấy."
Tiêu Lạc vẻ mặt đắc ý: "Đương nhiên rồi! Còn phải xem là cô giáo mầm non của ai nữa kìa."
Lương Diễm: "...."
Sau khi tự an ủi trong lòng rằng không nên chấp nhặt với kẻ đang say rượu, Lương Diễm rốt cục mới đứng dậy, tìm cho Tiêu Lạc một bộ quần áo ngủ, lại xả nước trong phòng tắm đến khi có độ ấm thích hợp, sau đó mới dắt cô đi đến phòng tắm.
Kết quả vừa đi đến cửa phòng tắm, Tiêu Lạc liền dừng lại, nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Em tự đi tắm."
Lương Diễm bất đắc dĩ buông tay: "....!Được được được, em tự mình tắm, anh ở ngay bên ngoài, có chuyện gì nhớ phải kêu anh đấy nhé."
Tiêu Lạc tắm lần này rất rất lâu, lâu đến mức Lương Diễm suýt không nhịn được muốn tông cửa chạy vào, mới thấy cô đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Lương Diễm vừa thấy cô bước ra, liền không nhịn được mà cười rộ lên.
Thật sự là rất giống một đứa nhóc, sao có thể cài cúc áo lung tung lộn xộn thế kia?
Anh đi qua, cong mắt cười hôn lên môi Tiêu Lạc một cái, sau đó mới cúi đầu cài lại từng cúc áo cho cô.
Tiếp đó lại dắt Tiêu Lạc trở lại phòng tắm, bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi bắt đầu giúp cô đánh răng.
Tiêu Lạc sau khi uống rượu ngoan quá mức bình thường, ngoài việc lặp lại nhiều lần khăng khăng muốn tự mình tắm rửa, thì cơ bản Lương Diễm bảo làm gì thì cô liền làm cái đó.
Tựa như hiện tại, Lương Diễm đánh răng cho cô, cô liền ngoan ngoãn đứng ở một chỗ không nhúc nhích, tuỳ ý để Lương Diễm chải răng cho mình.
Lương Diễm thấy dáng vẻ này của cô, không hiểu sao lại có ảo giác như đang chăm con gái.
Nghĩ đến không lâu nữa, anh và Tiêu Lạc sẽ thật sự có một đứa nhỏ, giống anh, hoặc là giống cô, Lương Diễm bỗng cảm thấy những ngày tháng tương lai tràn ngập chờ mong.
Đợi đến khi Tiêu Lạc lên giường ngủ, Lương Diễm lại nhanh chóng cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, tắm một lúc chưa đến mười phút, sau đó mang theo một thân ướt át cùng hơi lạnh xốc chăn lên chui vào.
Kết quả vừa mới chui vào chăn, liền nghe được âm thanh hô hấp đều đặn của Tiêu Lạc.
Lương Diễm dở khóc dở cười, anh mới tắm có không đến mười phút, nhanh như thế mà Tiêu Lạc đã ngủ say rồi sao?
Anh vẫn không hết hi vọng bèn bật sáng đèn bàn trên tủ đầu giường, dưới ánh sáng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Lạc thật lâu.
Sau đó giữa việc tìm cách khác đánh thức cô với việc hay là để cô ngủ tiếp mà do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn thở dài trong lòng một cái, quyết định không nghĩ nữa, an tĩnh tắt đèn tiếp tục ôm Tiêu Lạc ngủ.
Ban đêm Tiêu Lạc bị khát tỉnh.
Cô vừa động đậy, Lương Diễm liền tỉnh lại theo, giọng nói theo khàn khàn vừa tỉnh ngủ, trong đêm nghe đặc biệt dịu dàng: "Sao thế?"
"Khát."
Lương Diễm giơ tay day day ấn đường, đợi cơn buồn ngủ tan dần mới quay người xuống giường.
Chẳng mấy chốc, trong phòng đã vang lên âm thanh đun sôi ấm nước.
Tiêu Lạc kiên nhẫn chờ đợi, không bao lâu liền thấy Lương Diễm bưng một cốc nước đi vào.
Tiêu Lạc chống cánh tay ngồi dậy, vừa mới chuẩn bị duỗi tay đón lấy, lại thấy Lương Diễm đặt cốc nước lên tủ đầu giường, sau đó lấy cốc nước sôi để nguội mình đã chuẩn bị từ trước hòa với cốc nước mới đun, thấy nước vừa đủ ấm mới ra hiệu cho cô uống cốc nước trên tay mình.
Tiêu Lạc uống hết hơn một nửa cốc nước trên tay Lương Diễm.
Nước ấm làm giảm cảm giác khô nóng trong cổ Tiêu Lạc rất nhiều, cũng khiến sự yêu thích trong lòng cô đối với Lương Diễm lại tăng lên mấy phần.
Lương Diễm nhìn bề ngoài là một đại thiếu gia không hề biết săn sóc người khác, thực tế cũng chẳng có ai khiến anh phải đặc biệt chăm sóc, nhưng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện ra, khi anh muốn đối tốt với một ai đó, sẽ quan tâm người kia đến từng chi tiết.
Tỷ như cốc nước sôi để nguội kia đã được anh chuẩn bị từ trước.
Lăn lộn một hồi như vậy, hai người vốn đang còn buồn ngủ lại có chút tỉnh táo, nằm ở trên giường rất lâu cũng không ngủ lại được.
Dù sao cũng không ngủ được, Tiêu Lạc dứt khoát vắt óc suy nghĩ tìm đề tài để nói chuyện với Lương Diễm: "Tối nay em say rượu phải không?"
Lương Diễm gật gật đầu: "Ừ."
Tiêu Lạc: "Chắc không có làm ra chuyện gì mất mặt đâu nhỉ?"
Lương Diễm khẽ mỉm cười: "Chưa đến mức bị mất mặt, chỉ là trước mặt Hoa tỷ công khai một chút quyền sở hữu của em với anh thôi."
Tiêu Lạc cảm thấy những lời này của Lương Diễm chữ nào cô nghe cũng hiểu, những khi ghép lại thành câu thì cô lại hoàn toàn không biết nó có ý nghĩa là gì cả.
Lương Diễm xoay người nằm đối mặt với Tiêu Lạc.
Trong bóng đêm, Tiêu Lạc vẫn có thể cảm giác được đôi mắt đen sáng ngời của anh.
Lương Diễm hỏi cô: "Em thật sự không nhớ gì nữa sao?"
Tiêu Lạc rất nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó buồn rầu lắc lắc đầu: "Hoàn toàn không nhớ gì cả...."
Lương Diễm: "Không nhớ cũng không sao, thật ra cũng không chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là không cẩn thận nói đại vài lời nói thật thôi."
Tiêu Lạc biết Lương Diễm không muốn nói thì có hỏi cũng không ra, dứt khoát không hỏi nữa mà tự giác tìm đề tài khác: "Trước khi đến em có ghé qua thăm bé mèo rồi, ăn no ngủ kĩ, còn kết rất nhiều bạn mới, cảm giác sống rất vui vẻ đó."
Lương Diễm gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Nói cả một câu dài như vậy, Lương Diễm chỉ đáp bằng có bốn chữ, hơn nữa xem ra anh cũng hoàn toàn không có ý định tìm đề tài để tâm sự với cô.
Tiêu Lạc cuối cùng đành phải đầu hàng: "Anh không có gì muốn nói với em hay sao?"
Lương Diễm: "Có."
Tiêu Lạc: "Là gì?"
Lương Diễm: "Em thích con trai hay là con gái?"
Tiêu Lạc: "..."
Tiêu Lạc còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được Lương Diễm tiếp tục nói: "Anh thì thích con gái hơn, hơn nữa hi vọng con bé có thể giống em nhiều hơn một chút, vậy thì anh sẽ có hai bảo bối một lớn một nhỏ rồi."
"Cho nên, em có đồng ý cho anh cơ hội không?"
Tiêu Lạc cảm thấy đầu óc vốn dĩ đã hơi tỉnh táo lại trở nên choáng váng, nếu không đã không ngốc mà hỏi Lương Diễm: "...!Cơ hội gì cơ?"
"Cơ hội có thêm bảo bối đó."
Tiêu Lạc chớp chớp đôi mắt to, yên lặng cầm cái ly che khuất mặt, sau đó chôn mặt ở trong chăn ồm ồm nói: "Uống rượu loạn tính là không tốt."
Lương Diễm: "...."
Tiêu Lạc: "Nhưng sau khi uống hôn một cái thì có thể."
Lương Diễm: "...."
Tiêu Lạc: "Có muốn hôn không?"
Lương Diễm nhẫn nhịn: "Muốn!"
Cuối cùng đương nhiên là không chỉ hôn một cái, hai người ở trong chăn ấm áp triền miên hôn rất lâu, cuối cùng vẫn là Lương Diễm không chịu nổi nên chủ động ngừng lại.
Tiêu Lạc thấy anh khó chịu, rất chân thành kiến nghị: "Anh có muốn đi tắm nước lạnh hay không?"
Lương Diễm vùi mặt vào cổ Tiêu Lạc, ngay cả hơi thở cũng bỏng rát: "Không cho nói nữa, ngủ!"
Tiêu Lạc không được tự nhiên giật giật: "Nhưng mà anh.."
Lương Diễm không hề buông lỏng tay ôm Tiêu Lạc, chỉ là phần hạ thân nhích cách Tiêu Lạc ra một chút: "Ngủ đi!"
Tiêu Lạc ở Hoành Điếm hai ngày, khi trở về Lương Diễm còn cố ý xin đạo diễn cho nghỉ một ngày rưỡi, cùng cô bay suốt đêm về Bắc thành.
Lần trước đi máy bay cùng với Lương Diễm là đến nước M, khi đó quan hệ của hai người cùng lắm là có chút mập mờ, mặc dù bị chụp được Tiêu Lạc cũng có thể bình thản vô tư, nhưng lúc này quan hệ của hai người đã thay đổi rồi, nếu như bị chụp được, phủ nhận nghĩa là Lương Diễm gạt fans, công khai thì Tiêu Lạc còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cho nên cả chuyến bay lúc nào Tiêu Lạc cũng lo Lương Diễm sẽ bị fans nhận ra.
Thế cho nên chỉ cần Lương Diễm ghé đến nói với cô một câu, trong lòng cô liền run sợ.
Lương Diễm thật sự chịu không nổi dáng vẻ hận không thể phân rõ giới hạn với mình của cô, nhịn không được nghiêng đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "Cứ thoải mái một chút, cho dù thật sự bị fans với người qua đường nhận ra được thì cũng không có gì phải sợ.
Dù sao chúng ta cũng có chứng...."
Nữ tiếp viên hàng không vừa mới chuẩn bị tới tìm Lương Diễm kí tên cho nghe vậy lập tức trợn to mắt.
Tiêu Lạc đã từ chỗ Hoa tỷ biết mình lúc say đã nháo ra chuyện rất mất mặt, cho nên vừa nghe thấy Lương Diễm nhắc tới "chứng" liền biết anh định nói cái gì, cô phản ứng cực nhanh ngăn lại lời tiếp theo của Lương Diễm: "Tôi biết anh có chứng cứ chứng minh hai chúng ta không có quan hệ gì, nhưng vấn đề là fans của anh có tin không?"
Kết quả không nghĩ tới cô tiếp viên hàng không đứng bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: "Tin chứ tin chứ, dù sao Diễm Bảo nhà chúng ta vốn dĩ là người đàn ông không có tình cảm đâu nhé."
Tiêu Lạc trầm mặc.
Cô thật sự không đành lòng nói cho cô ấy, cái người đàn ông mà không có tình cảm trong miệng cô ấy tối hôm qua suýt thì lau súng cướp cò với cô rồi đấy.
Lúc ra sân bay như mọi khi Lương Diễm lại bị fans cùng với người qua đường nhận ra.
Cũng may lần này Tiêu Lạc thông minh hơn, vừa thấy tình huống không ổn liền kéo giãn khoảng cách với Lương Diễm.
Hơn nữa từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ mặt vô tội "Tôi không có quen người này, người này là ai thế?".
Lương Diễm nhìn thấy liền âm thầm nghiến răng.
Mẹ Lương Diễm cố ý đến sân bay đón hai người.
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Tiêu Lạc gặp mẹ Lương Diễm, thế nên cô lúng túng hồi lâu mới nhỏ giọng kêu một tiếng: "Mẹ".
Cũng may Lương mẹ không hề mất hứng, thậm chí dọc đường về còn nhiệt tình chủ động lôi kéo Tiêu Lạc nói chuyện với bà, hoàn toàn bỏ qua luôn thằng con trai ruột nhà mình.
Vì để khớp với lịch trình của Lương Diễm, xe vừa ra khỏi sân bay liền lái thẳng tới bệnh viện.
Thời gian kiểm tra đã được hẹn trước từ năm ngoái, cho nên ba người vừa vào, Lương mẹ liền bắt đầu tiến hành một loạt các thủ tục kiểm tra.
Tiêu Lạc để Lương Diễm đưa mẹ đi làm kiểm tra, còn mình thì chạy tới chạy lui đóng viện phí.
Thời điểm cầm một xấp phiếu hóa đơn đứng xếp hàng, cô nhận được điện thoại của Túc Tiểu Mễ, mở miệng câu đầu tiên chính là: "Tớ phải từ chức, tớ nhịn đủ ông sếp của tớ lắm rồi!"
Tiêu Lạc cầm điện thoại kiên nhẫn lắng nghe cô nàng oán trách nửa phút, tin chắc rằng cô nàng căn bản chì là than phiền thôi chứ không thật sự từ chức, mới cầm hoá đơn tiến dần đến cửa sổ thanh toán, sau đó nhẹ giọng nói: "Tớ đang ở bệnh viện, chờ đến tối rồi tớ sẽ gọi lại cho cậu nhé."
Túc Tiểu Mễ nghe được hai chữ bệnh viện, theo bản năng hỏi: "Có thai?"
Tiêu Lạc: "....Không có!"
Túc Tiểu Mễ: "Lương Diễm biết không?"
Đại khái là giọng nói của Túc Tiểu Mễ thật sự quá lớn, Tiêu Lạc nghe được đầu điện thoại bên kia có giọng nói của một cô gái trẻ tuổi tức giận nói: "Bạn của cô mang thai sao còn phải để Diễm Bảo nhà tôi biết? Thế nào? Muốn ăn vạ đấy hở?".