Thực ra Kỷ Lê cũng đâu biết tình huống hiện tại của Kỷ gia.
Giờ cậu đang đăng video của mình lên Tiểu Tranh.
Không có Tiểu Tranh PR, chắc chắn video đầu tiên này sẽ không có lượt tương tác cao, chẳng biết có được k likes không.
Nghĩ nghĩ, rồi Kỷ Lê lại vào shop online của mình đăng hàng lên.
Lần đầu tiên mở shop online nên Kỷ Lê cũng không có kinh nghiệm gì nhiều, cậu lên mạng tra xét tư liệu, thấy nếu dùng máy tính đăng nhập thì việc quản lý sẽ tương đối chuẩn xác hơn, vì thế liền lấy một chiếc notebook cũ của Thẩm Thuật Bạch ra làm.
Thẩm Thuật Bạch muốn mua mới cho cậu nhưng Kỷ Lê không chịu, mở cái shop online thôi mà, đâu cần mua mới, hơn nữa máy cũ của Thẩm Thuật Bạch vẫn còn rất tốt, dùng vẫn ổn, sao phải tốn kém mua thêm làm gì đâu!
Cậu làm theo hướng dẫn trên mạng để đặt tên cho sản phẩm của mình, sau đó cậu đã tìm thấy một sản phẩm có mức độ tìm kiếm cao rồi đưa nó vào danh sách sản phẩm.
Về phần mô tả sản phẩm thì Kỷ Lê làm cũng chưa tốt lắm, cậu chỉ đăng hình ảnh, nhưng những shop khác có vẻ đều dùng phần mềm chỉnh sửa gì đó, ảnh rất đẹp.
Kỷ Lê nghĩ khi nào rảnh cũng phải học hỏi chút mới được.
Sau khi đăng xong, cậu chèn link sản phẩm của mình vào video trên Tiểu Tranh, may mà trên Tiểu Tranh có thể chèn link luôn từ lúc chưa có fan, nếu không chắc cậu cũng chẳng đăng được rồi.
Làm xong xuôi hết thì đã khuya rồi.
Kỷ Lê thu dọn hết rồi lên giường ngủ cùng Thẩm Thuật Bạch.
Thấy Kỷ Lê đã xong việc, Thẩm Thuật Bạch cũng cất máy tính đi.
……
Ngày hôm sau, Kỷ Lê bị tiếng điện thoại đánh thức.
Cậu vươn tay ra khỏi chăn lấy điện thoại trên tủ đầu giường, sau đó mở màn hình.
Thấy thông báo màu lam của app bán hàng online, đôi mắt lim dim lập tức mở to, cả người cũng tỉnh táo hẳn lên.
Cậu lập tức mở điện thoại rep tin nhắn của người kia.
[Dang thiếp cửa hàng.]
[Xoài sấy này có chua không vậy?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Không chua đâu, siêu ngọt đó ~]
Là nhân viên chăm sóc khách hàng lâm thời, Kỷ Lê còn thêm ~ lúc nhắn tin để trông có vẻ thân thiện hơn.
[Có mỏng không?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Không mỏng đâu nè ~]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Một miếng lớn rất dày đó ~]
[Tư vấn có thật không vậy?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Thật mà ~]
[Tự làm sao?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Đúng vậy ~]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Trên trang chủ còn có video nha ~]
[Có bỏ phụ gia gì không?]
[Ăn vào có hại cho cơ thể không vậy?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Không có đâu ~]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Thuần túy là làm thủ công nha, làm xong là đóng gói chân không rồi giao hàng, không có phụ gia đâu.]
[Có khuyến mại gì không?]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Nhận mã giảm giá hai đồng trên trang chủ nha ~]
[Ờ.]
Đại Bạch siêu thích ăn: [Bạn ơi, thích thì đặt đơn sớm nha, đặt sớm giao hàng sớm đó ~]
Đối phương không rep Kỷ Lê nữa.
Kỷ Lê hơi mất mát.
Giây tiếp theo, hai tiếng bíp vang lên trong app.
Một tiếng là bạn có đơn hàng mới!
Một tiếng là người mua đã thanh toán.
Dù chỉ là một đơn hàng có hai mươi mấy đồng, nhưng Kỷ Lê vui tới mức như muốn nhảy lên rồi.
Cậu xuống giường thay đồ xong liền chạy đi tìm Thẩm Thuật Bạch chia sẻ niềm vui của mình.
……
Gần đây công việc của Thẩm Thuật Bạch tương đối bận, để không quấy rầy Kỷ Lê ngủ nên anh tỉnh dậy là tới thư phòng làm việc, giờ đang họp qua video.
Kỷ Lê kích động mở cửa thư phòng rồi chạy tới khóa ngồi trên đùi Thẩm Thuật Bạch: “Đại Bạch! Anh mau xem đi, em có đơn rồi này!!”
Giọng điệu nghe như thể vừa trúng số tận mấy triệu vậy.
Thẩm Thuật Bạch nhìn điện thoại của Kỷ Lê, quả nhiên thấy đã có đơn hàng đầu tiên, anh cũng rất vui cho Kỷ Lê.
“Giỏi ghê.” Anh dịu dàng khen.
Kỷ Lê cảm giác cả người như muốn bay lên rồi.
“Đúng nha!” Kỷ Lê kiêu ngạo nâng cằm, “Chờ sau này em giàu rồi, em sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa nha!”
Thẩm Thuật Bạch cười: “Ừ.”
“Em siêu vui luôn! Đại Bạch em muốn hôn anh một chút!” Kỷ Lê càng nhìn đơn hàng càng vui, rất muốn quay sang hôn hôn Đại Bạch của mình.
Mấy người đầu kia video đã choáng tập thể rồi, tuy họ có biết nhân vật tên Kỷ Lê này, nhưng đâu biết Boss lớn ở chung với phu nhân như nào! Vốn còn tưởng phu nhân sẽ mang chút cảm giác xa cách, ai ngờ lại nhiệt tình như lửa…..
Boss lớn chắc cũng bị cậu ấy hòa tan rồi ấy nhỉ?
Ngay lúc phu nhân chuẩn bị hôn Boss lớn, không biết tên phá đám nào đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Phu nhân ngừng lại: “Anh ho đấy à?”
Kỷ Lê hơi không xác định, vì cậu cứ cảm giác âm thanh kia có gì đó không đúng, phương hướng cũng không đúng.
“Lê, anh đang họp qua video.” Giọng nói còn mang theo ý cười.
Kỷ Lê khựng lại, cả người như muốn bốc khói.
Cậu lập tức nhảy dựng lên khỏi người Thẩm Thuật Bạch, chạy tới sofa đối diện lấy gối che mặt.
Cậu, Kỷ Lê, không mặt mũi gặp người nữa rồi! Oa oa oa……
Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê, dáng vẻ cậu xấu hổ đáng yêu tới mức tim anh cũng rung rinh.
Anh quay đầu nhìn mấy người trong video, ấm áp trong mắt lập tức rút hết: “Hôm nay tới đây thôi.”
Nói xong liền tắt video trước.
Mấy người đầu kia video nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có cả giật mình lẫn hóng chuyện.
“Thấy cả rồi phải không?” Có người hỏi.
Mấy kẻ chuyên cãi vã trong công việc lần đầu tiên thống nhất ngầm hiểu với nhau: “Thấy rồi!”
“Chậc, thì ra ánh mắt của Boss lớn khi nhìn vợ lại dịu dàng như vậy!”
“Lúc nhìn sang chúng ta ấy, lần đầu tiên tôi phát hiện thì ra ánh mắt cũng có thể biến đổi nhanh như vậy!”
Cả đám sôi nổi ca cẩm, sau đó nhìn nhau thở dài: “Giá mà Boss lớn có thể dịu dàng với chúng ta như với phu nhân có phải tốt không!”
……
“Lê, sao lại che mặt vậy?” Thẩm Thuật Bạch buồn cười bước lên.
Kỷ Lê thò mặt ra, tủi thân hề hề: “Tắt video chưa?”
“Tắt rồi.” Thẩm Thuật Bạch trả lời.
Kỷ Lê lại một lần nữa lấy gối che mặt: “Oa oa oa……Em không còn mặt mũi gặp người nữa rồi!! Mất mặt quá đi, xấu hổ tới mức ngón chân đào được một căn biệt thự luôn!”
“Sao có thể?” Thẩm Thuật Bạch cầm gối ôm của Kỷ Lê, “Có xấu hổ thì cũng là họ xấu hổ, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, xấu hổ cái gì?”
Nói vậy mà cũng nói được……
Kỷ Lê giật gối ôm lại: “Hợp pháp cũng vẫn xấu hổ chứ!”
“Ừm…..thế nếu họ mù hết thì sao?”
Kỷ Lê che mặt: “Thế cũng xấu hổ nha!”
Thẩm Thuật Bạch thấy cậu như vậy, không nhịn được lấy gối ôm xuống rồi nhéo mặt cậu.
“Da mặt mỏng như thế, lại còn nộn nữa, nhưng anh rất thích.” Thẩm Thuật Bạch nhếch khóe miệng.
Kỷ Lê nghe vậy cũng muốn nhéo mặt anh.
Điện thoại vang lên một tiếng, là thanh âm quen thuộc của app bán hàng, cậu lập tức hất tay Thẩm Thuật Bạch ra: “Không nói với anh nữa đâu, em phải trả lời tin nhắn đây!”
Nhóc này lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa này.
Thẩm Thuật Bạch nhìn nhìn tay mình bị Kỷ Lê hất ra, lại nhìn Kỷ Lê đang nhìn chăm chú vào điện thoại, ánh mắt có hơi u oán.