Tang Kiều bị mấy câu nói của Phó Hành Chu dọa cho ngây người, hơn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Mãi đến khi ngơ ngác nhìn Phó Hành Chu hồi lâu, mới load được não, rốt cuộc hiểu "đau" mà Phó Hành Chu nói là "đau" nào.
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nhìn Phó Hành Chu trước mặt, cả người rơi vào trạng thái hoài nghi.
Nghĩ tới nghĩ lui, thậm chí bắt đầu lo lắng có phải bệnh tâm thần của cậu lây sang người khác được không——
Nhưng mà không đúng.
Bệnh tâm thần không có truyền nhiễm mà.
Tang Kiều thu hồi tầm mắt, chậm rãi chui vào chăn bông, sau đó trở mình, rầu rĩ hướng mông về phía Phó Hành Chu: "Tôi không nói chuyện với anh nữa."
Bởi vì động tác Tang Kiều thật sự quá cứng, lúc xoay người làm làm lệch cả một bên chăn bông.
Kết quả là dù đã quay người lại, đầu cũng che kín, những nửa người sau vẫn lộ ra bên ngoài.
Trong đó bao gồm cặp mông mặc đồ ngủ cùng vòng eo hở áo.
Ánh mắt Phó Hành Chu dừng trên phần da thịt kia hồi lâu, nhẹ nhàng duỗi tay túm chăn về, đắp lại cho Tang Kiều: "Ngoan, chui đầu ra nào."
Tang Kiều cứng đầu ở trong chăn một lúc, chậm rì rì chui nửa đầu ra.
Chớp chớp mắt, rất không có đạo lý nói: "Anh cũng không được nói chuyện."
Phó Hành Chu vén mấy sợi tóc trên trán Tang Kiều: "Tại sao tôi không được nói?"
Tang Kiều đặc biệt cảnh giác nhìn Phó Hành Chu, do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Dù sao thì......!Anh đừng nói chuyện, đêm nay anh thật kỳ lạ."
Phó Hành Chu vẫn còn muốn nói, lại có tiếng gõ cửa phòng bệnh.
Thanh âm Raven phát ra từ chuông hình: "Ông chủ, công ty có tài liệu mới cần ngài xem qua.
Bây giờ ngài có tiện không?"
Phó Hành Chu còn chưa kịp trả lời.
Tang Kiều đang nằm trên giường đã nói về phía chuông hình: "Tiện chứ tiện chứ, hắn ra ngay đây!"
Raven: "......"
Phó Hành Chu: "......"
Mặc dù chưa nghe tiếng ông chủ.
Nhưng Raven đứng ngoài cửa, thông qua phán đoán về tình hình bà chủ, đã có thể kết luận rằng ông chủ không tiện cho lắm, hơn nữa hình như còn bị mình cắt ngang.
Quả nhiên.
Giây tiếp theo.
Giọng nói lạnh căm căm của Phó Hành Chu liền vang lên sau Tang Kiều: "Chờ một lát."
Raven: "......"
Raven cạnh cửa phòng bệnh rụt cổ, khát vọng sinh tồn giãy giụa một câu: "Ông chủ, nếu ngài không tiện......"
Raven còn chưa nói xong.
Chuông hình đã ngắt máy.
Phó Hành Chu kéo chăn bông đang che trên đầu Tang Kiều xuống, cười như không cười nhìn cậu một cái: "Kiều Kiều, lá gan em lớn vậy sao?"
Một tay của Tang Kiều vẫn đang truyền dịch, không dám đoạt lại chăn từ trong tay Phó Hành Chu, chỉ có thể lúng túng dùng chân cẩn thận đẩy đẩy hắn: "Không có......!Trợ lý Raven đang chờ anh đấy."
Phó Hành Chu đắp lại chăn bông cho Tang Kiều lần nữa, duỗi tay chơi xấu bắt lấy mắt cá chân cậu: "Muốn đuổi tôi đi đúng không?"
Tang Kiều: "......"
Mắt cá chân Tang Kiều không có mấy lượng thịt, đơn bạc tinh tế, lại bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời mà có vẻ tái nhợt.
Lúc này cổ chân kia bị Phó Hành Chu dễ như trở bàn tay chộp lấy, tùy ý xoa nắn chốc lát, cũng không thấy có ý định buông ra.
Ngược lại giống như khiến cho người khác hứng thú.
Phó Hành Chu dùng ngón cái vuốt ve bàn chân của Tang Kiều một lúc, dừng động tác lại, đột nhiên hỏi: "Sao chỗ này cũng có vết thương?"
Tang Kiều hơi mờ mịt, nhìn theo tầm mắt Phó Hành Chu.
Ở mắt cá chân trái bị nắm lấy đúng là có một vết sẹo đã lành, chắc là có từ rất lâu, màu sắc cũng biến thành nâu nhạt.
Nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu, để lại thành sẹo không thể xóa.
Cả người Tang Kiều đều không được tự nhiên, cực kỳ muốn Phó Hành Chu mau chóng buông cậu ra.
Cho nên thành thật suy nghĩ một lúc, không quá chắc chắn nói: "Có thể là hồi nhỏ bị kính đập vào......"
Kính.
Đập vào?
Phó Hành Chu nhíu mày, thật sự không tưởng tượng nổi kính đập vào người kiểu gì: "Bị thương như thế nào?"
Trên người Tang Kiều thật sự có quá nhiều vết thương, nhất thời cũng không nhớ rõ cái sẹo cũ này: "Hình như là mẹ bảo tôi dọn bàn trà bằng kính......!Tôi không chuyển được, lúc buông tay thì nó đập lên chân."
Cho nên kính vỡ.
Chân mới bị thương.
Trong lòng Phó Hành Chu đột nhiên trầm xuống, mở miệng nói: "Chuyện khi nào?"
Tang Kiều: "Hở......"
Kỳ thật Tang Kiều đúng là không nhớ rõ lắm.
Cậu gãi gãi tóc, có chút buồn rầu lại bất lực lén lút nhìn Phó Hành Chu: "Ờm......!Chắc là tầm lớp hai lớp ba gì đấy? Tôi nhớ lúc đó tôi vẫn còn đi học!"
Đèn trong phòng ấm áp.
Vẻ mặt của Tang Kiều cũng ấm áp.
Ánh mắt cậu nhìn vết thương trông vô tội mà đơn thuần, giống như không hề vì vết sẹo mãi mãi không biến mất này mà oán hận hay khổ sở.
Chỉ có Phó Hành Chu trầm mặc, biểu tình lạnh lẽo như băng tuyết ngưng lại.
Ngón tay tinh tế của hắn sờ lên vết sẹo, so với phần da khác rõ ràng lồi lõm hơn.
Phó Hành Chu nhẹ nhàng nhắm mắt: "Sau đó thì sao?"
Tang Kiều như thể ADHD quay một thân cá mặn của mình lại, đung đưa hai chân: "Sau đó gì cơ?"
Phó Hành Chu nói: "Em làm đổ cái bàn, sau đó thì sao?"
Ký ức Tang Kiều về chuyện này hiển nhiên rõ ràng hơn nhiều, sắc mặt nhanh chóng đau khổ: "Hầy! Đừng nói nữa, tôi bị mẹ đánh một trận! Dùng chân của bàn trà đánh, chân đấy làm bằng kính luôn! Cực kỳ khủng bố!"
Phó Hành Chu mím môi thành đường thẳng: "Đánh thành như vậy, em đi học kiểu gì?"
Tang Kiều nghiêm túc lắc đầu: "Thì nhất định không thể nói là mẹ tôi đánh, cho nên tôi bảo thầy là tôi ở bên ngoài đánh nhau với người ta nha! Lừa được là tốt rồi, hehehe."
Phó Hành Chu: "......"
Nếu đổi thành bất kì một cấp dưới nào quen thuộc với biểu tình của Phó Hành Chu ở chỗ này thì nhất định có thể dễ dàng nhìn ra trên mặt hắn bây giờ đang dày đặc lệ khí cỡ nào.
Nhưng Tang Kiều cũng không hiểu, dù sao trong mắt cậu, Phó Hành Chu căn bản luôn là cao quý lãnh diễm độc mỹ.
Tang Kiều lén rút chân trái ra khỏi bàn tay Phó Hành Chu, chui vào ổ chăn ấm, có chút đắc ý ngáp một cái: "Phó Hành Chu, anh đi nhanh đi, trợ lý Raven còn đang đợi anh đấy."
Phó Hành Chu không trả lời Tang Kiều.
Hắn như hơi suy tư, sau đó ánh mắt đặt trên người Tang Kiều, đột nhiên nói: "Kiều Kiều, mẹ em ở đâu?"
Tang Kiều lập tức cứng đờ.
Những lời này giống như gai góc bén nhọn, nháy mắt đâm xuyên qua lớp vỏ bọc bảo vệ bên ngoài của Tang Kiều, cứa vào da thịt cậu.
Phó Hành Chu thấy rõ vẻ mặt tươi cười của Tang Kiều suy sụp từng chút một rồi biến mất, hiện lên loại cảm xúc phức tạp khó tả.
Giây tiếp theo.
Tang Kiều nắm chặt bàn tay đang truyền dịch.
Kim tiêm dưới da nháy mắt thít chặt lại đau đớn.
Đường ống bị xê dịch sai vị trí, chất lỏng trong kim tiêm chảy vào mô da.
Qua mấy giây, mu bàn tay đã xuất hiện khối phồng sưng tấy.
Mà Tang Kiều dường như hoàn toàn không chú ý tới bất thường của mình.
Ngược lại đau đớn khiến cậu tựa hồ tỉnh táo hơn một chút.
Tang Kiều từ trong trạng thái mờ mịt lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn nhìn Phó Hành Chu rồi gật đầu khẳng định.
Chậm rãi, cố gắng cong cong khóe môi: "À......!Bà ấy chết rồi."
Tang Kiều trước mặt có biểu tình bình thường, đối đáp bình thường, hành vi bình thường.
Giống như một người trưởng thành hoàn toàn khỏe mạnh có thể kiểm soát hành vi của chính mình.
Cậu thậm chí biết nhanh chóng giấu bàn tay truyền dịch đang sưng lên của mình vào trong chăn, làm cơn đau lan tràn ở vỏ đại não.
Thẳng đến vài phút sau.
Mới bị Phó Hành Chu phát hiện.
Đó là lần đầu tiên Tang Kiều nhìn thấy vẻ mặt Phó Hành Chu trầm xuống trước mặt cậu.
Không tức giận, nhưng so với tức giận còn đáng sợ hơn.
Nhân viên y tế rất mau liền chạy vào phòng bệnh, vô cùng nhanh chóng xử lý thảm trạng trên tay Tang Kiều.
Tang Kiều cảm thấy nhất định là do biểu tình của Phó Hành Chu giống như muốn ăn thịt người, mới khiến cho những nhân viên y tế đó vội vàng bảo đảm nhiều lần rằng vết phồng ấy sẽ không lưu lại di chứng gì.
Sau đó.
Khi thay xong kim truyền dịch mới.
Nhân viên y tế nơm nớp lo sợ rời đi.
Chỉ còn lại Phó Hành Chu cùng Tang Kiều trong phòng bệnh.
Có vẻ nhận ra hình như vừa rồi mình chọc giận Phó Hành Chu, Tang Kiều yên lặng nằm trên giường.
Đôi mắt xoay hai vòng, ngoan ngoãn nói: "Phó Hành Chu, tôi muốn uống thuốc."
Sắc mặt Phó Hành Chu vẫn không tốt cho lắm, nhưng ngữ khí lại rất nhẹ nhàng.
Hắn ngồi xuống bên người Tang Kiều: "Thuốc gì?"
Tang Kiều khoa tay múa chân: "Lọ thuốc trong túi của tôi ấy."
Phó Hành Chu rũ mắt nhìn Tang Kiều.
Thời điểm được đưa vào bệnh viện.
Quả thật trong túi áo của Tang Kiều có một lọ thuốc.
Trong lọ đều là thuốc nhập khẩu.
Mãi đến khi Luân Dĩ Nam tới ngày hôm qua, Phó Hành Chu mới biết tên cụ thể và cách dùng của thuốc.
Lúc rời khỏi phòng, nhân viên y tế có bật máy tạo độ ẩm không khí lên.
Làn sương lượn lờ phiêu quanh đầu giường bên kia, làm tầm mắt nhiễm vài phần hương vị mờ ảo không rõ ràng.
Phó Hành Chu sờ sờ tóc Tang Kiều, thấp giọng nói: "Sao lại muốn uống thuốc?"
Tang Kiều có chút phát sầu thở dài một hơi, ngước mắt lên, ngoan ngoãn nói: "Tôi uống thuốc xong, sẽ không chọc anh tức giận nữa."
Tiếng oxy nước đã nhỏ đi nhiều.
Âm thanh máy tạo độ ẩm cũng hầu như không nghe thấy.
Trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ kia của Tang Kiều tràn ngập ngoan ngoãn cùng tri kỷ.
Mà Phó Hành Chu lại nghe rõ tiếng máu chảy đầm đìa khi dao găm sắc bén đâm vào da thịt.
Phó Hành Chu vẫy vẫy tay với Tang Kiều.
Tang Kiều nghĩ rằng Phó Hành Chu sẽ cho cậu thấy cái gì thú vị, đặc biệt phối hợp, hai mắt to tròn nghiêng người về phía trước.
Còn chưa kịp thấy rõ đã bị Phó Hành Chu ôm vào trong lòng.
Một bàn tay thon dài mà mạnh mẽ nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.
Sau đó Phó Hành Chu cúi đầu, hôn Tang Kiều.
Đó là một nụ hôn trấn an lại thể hiện chiếm hữu.
Tay còn lại của Phó Hành Chu đỡ sau cổ cậu, không thể phản kháng, cố định hai người ở khoảng cách vô cùng thân mật.
Thẳng đến khi Tang Kiều có chút không chịu nổi hơi ho khan, hoảng loạn duỗi tay đẩy người đối diện ra.
Phó Hành Chu mới thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn không để cậu tùy ý tự do.
Thỉnh thoảng lại hôn lên môi, lên sườn mặt, lên vành tai của Tang Kiều.
Phó Hành Chu dường như vẫn còn cảm thấy chưa đủ, liền ôm lấy cậu, đè lên gối hôn đi hôn lại.
Sau đó mở miệng nói: "Kiều Bảo ngoan, tôi không có tức giận.
Hôn một chút, chúng ta không uống thuốc, được không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Ngày hôm qua tôi cùng vợ rơi vào cảnh đẹp!!!
Phó Hành Chu: Hôm nay sao lại thành như vậy?!
Phó Hành Chu: Mấy người vì cái gì đều đang cười???
Chú thích:
Chuông hình (raw là 可视电话传): theo mình tra thì thấy nó là kiểu chuông cửa thông minh có lắp điện thoại để nói í.
Chứng ADHD (raw là 多动症): Rối loạn tăng động giảm chú ý (tiếng Anh: attention deficit hyperactivity disorder, viết tắt là ADHD) là một bệnh lý rối loạn phát triển thần kinh có đặc trưng là sự không tập trung chú ý, hoặc sự hiếu động và bốc đồng quá mức so với độ tuổi của người bệnh.
(này mình tra trên mạng không rõ lắm hic).