Chắc hẳn Phương Dư Châu trực tiếp từ tổ tiết mục tới, vẫn còn mặc quần áo huấn luyện thường ngày.
Ánh mắt lãnh đạm của Phó Hành Chu dạo qua một vòng trên người hắn: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Phương Dư Châu dường như không nghĩ rằng Phó Hành Chu sẽ trực tiếp cự tuyệt, nhất thời ngẩn cả người.
Bầu không khí trên hành lang bỗng trở nên khó xử.
Hai cô y tá nhỏ dẫn người vào đây đều là nhân viên mới, căn bản không ngờ sẽ đụng phải Phó Hành Chu ở chỗ này.
Sau khi phản ứng được mình sắp mất việc, bắt đầu một trước một sau vội vội vàng vàng xin lỗi Phó Hành Chu.
Thái độ rất tốt, tư thế cúi đầu cực kỳ chuẩn, lời lẽ các thứ vô cùng hàm súc.
Đến nỗi phòng trực ban chuyên dụng chăm sóc và phòng bệnh đặc biệt khác ở đầu bên kia hành lang cũng nhanh chóng nghe được động tĩnh chỗ này.
Bác sĩ cùng y tá trưởng túc trực suốt đêm bước nhanh từ văn phòng ra, vừa thấy cảnh tượng ngoài hành lang, nghiêm túc cảnh cáo hai y tá kia, đồng thời yêu cầu khách thăm dừng lại và rời đi ngay lập tức, nếu không sẽ gọi bảo vệ tới xử lý.
Phương Dư Châu nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, như có chút bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, Phó tổng.
Địa vị ngài cao nhất, ngài định đoạt.
Nhưng mà hai cô y tá này vô tội, nếu không phải tôi nhờ họ dẫn đường thì đã không gặp chuyện như vậy."
Trên mặt Phó Hành Chu không có biểu tình dư thừa gì: "Mỗi người hẳn là đều phải trả giá cho những chuyện họ đã làm."
Một lời vừa nói.
Mặt mũi hai y tá trắng bệch.
Toàn trường dường như chỉ có Phương Dư Châu cảm thấy những lời này rất có ý tứ.
Hắn cười một chút, lại gật đầu: "Đúng vậy, Phó tổng nói không sai.
Làm người nên trả giá vì chuyện mình đã làm."
Phương Dư Châu ngẩng đầu, đi lên phía trước một bước, tới bên người Phó Hành Chu.
Hạ giọng nói: "Cho nên Phó tổng, thực ra tôi cũng rất tò mò, Phương Vi đến cuối cùng có phải vì chuyện bà đã làm mà phải trả giá hay không."
Sắc mặt Phó Hành Chu ngay lập tức trầm xuống.
Phương Dư Châu lại nhanh chóng nói câu tiếp theo: "Phó tổng, thật ra tôi đã tìm Kiều Kiều từ rất lâu rồi.
Bởi vì tôi vẫn luôn tò mò cuộc sống của cậu ấy như thế nào, năm đó Phương Vi không màng mọi thứ chạy theo Tang Trọng Đức, có phải đối xử với cậu ấy cũng rất tốt không."
Hắn nói tiếp: "Lại nói, ít nhiều cũng nhờ việc ngài cảnh cáo tôi trước đó, tôi mới xác định được Tang Kiều chính là con trai của Phương Vi."
Giọng điệu của Phương Dư Châu có chút khó lường.
Hắn ngừng vài giây, nhẹ giọng nói, "Sau đó tôi phát hiện cậu ấy so với tôi còn thảm hơn......!Phó Hành Chu, tôi đoán anh cũng chướng mắt Tang Kiều, không bằng anh trả lại cậu ấy cho tôi đi? Tôi cùng Tang Kiều......"
Phó Hành Chu nói: "Đừng có nằm mơ."
Đối lập với Phương Dư Châu còn có chút âm sắc trong sáng của thanh niên.
Ngữ khí Phó Hành Chu lạnh lẽo như băng tuyết ngưng tụ.
"Phương Dư Châu, cậu hẳn nên mừng vì hôm nay đụng phải tôi trong bệnh viện."
Phó Hành Chu hít sâu một hơi, giống như cố gắng kìm nén lệ khí của mình xuống, "Tang Kiều còn đang ngủ trong phòng bệnh, tôi sẽ khách khí với cậu nốt một lần cuối cùng, tốt nhất là hiện tại cậu rời khỏi đây ngay."
Mấy năm nay công việc làm ăn của Phó thị càng lúc càng lớn, tự nhiên cũng có rất nhiều việc không hay.
Nhưng Raven hiếm khi nhìn thấy Phó Hành Chu tức giận như bây giờ.
Kinh nghiệm của mấy năm công tác cùng khát vọng sống sót làm Raven lùi về sau hai bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cả người im lặng như gà, thuận tiện dùng ánh mắt ám chỉ hai bác sĩ và y tá đối diện nhanh chóng rời khỏi đây.
Phương Dư Châu lại dường như hoàn toàn không ý thức được biểu tình Phó Hành Chu.
Hắn quay về vị trí cũ, không nhanh không chậm mở miệng: "Phó tiên sinh, có thể ngài không biết rõ về tôi.
Năm năm trước cha tôi qua đời, sau đó tôi mới lấy họ của mẹ làm nghệ danh."
Bác sĩ và y tá ban đầu đứng vây xem đã nhanh chóng tản đi.
Chỉ còn Phó Hành Chu cùng Phương Dư Châu thẳng tắp đứng giữa hành lang, bên cạnh còn có Raven - đi không được mà ở lại cũng không xong......!À, còn cả Giang Đồng.
Phương Dư Châu dang hai tay cho Phó Hành Chu: "Nói ra cũng không sợ ngài chê cười.
Cha mẹ tôi đều mất rồi, con người dù sao cũng phải tìm cho mình huyết mạch tương liên để sống nương tựa vào nhau......!Huống hồ, quan hệ huyết thống chân chính, so với loại liên hôn này của ngài đáng tin cậy hơn nhiều, ngài thấy sao?"
Raven: "......"
Tuy rằng tạm thời vẫn chưa rõ quan hệ giữa Phương Dư Châu và Tang Kiều là thế nào, nhưng cái này e là cả đứa ngốc cũng có thể hiểu.
Thằng nhóc Phương Dư Châu này đang đào góc tường ông chủ hắn ngay trước mặt chính chủ!
Raven theo bản năng nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình, sau đó lập tức thu ánh mắt lại.
Bỏ đi.
Đừng nhìn nữa.
Sợ chết.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp.
Raven đành phải căng da đầu đi lên phía trước hai bước, chuẩn bị giảng hòa cho cái không khí khó xử này.
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng.
Liền nghe giọng nói lạnh như băng của Phó Hành Chu truyền tới từ phía sau: "Tang Kiều là của tôi."
Tất cả các tòa nhà điều trị nội trú trong bệnh viện đa khoa này đều thuộc khu đặc biệt, phòng này của Tang Kiều càng là phòng bệnh chuyên môn trên cả một tầng.
Thời gian sớm đã vào khuya, thêm lớp kính cách âm đã ngăn cách hết tiếng ồn ở thế giới bên ngoài.
Vậy nên giọng nói Phó Hành Chu trong hoàn cảnh này phá lệ âm trầm mà rõ ràng: "Đừng nói là quan hệ huyết thống, cho dù có là cha mẹ ruột muốn đoạt lại em ấy từ chỗ tôi......"
Raven chỉ nhìn thấy dáng vẻ này của Phó Hành Chu thời điểm năm đó đi theo hắn lên nắm quyền ở Phó thị, cũng nhớ rõ kết cục những kẻ năm ấy dám đối đầu với Phó Hành Chu.
Hiện tại khoảng cách những chuyện đó xảy ra đã qua lâu lắm rồi.
Raven đánh chết cũng không muốn Phó Hành Chu trở lại như thế, càng sợ Phó Hành Chu ra tay tàn nhẫn làm ra hậu quả không thể vãn hồi.
Vì thế lập tức ngắt lời Phó Hành Chu, sau đó giữ chặt Phương Dư Châu, quyết đoán mở miệng: "Phương tiên sinh, mời cậu cùng Giang tiên sinh lập tức rời đi.
Bảo vệ sẽ sớm tới đây, chắc Giang tiên sinh cũng không muốn nháo đến tận tai phía trưởng bối phải không"
Giang Đồng là cháu út trong nhà, tuy rằng được yêu thương nhất, nhưng trong chuyện làm ăn trên thương trường, lão gia tử đã nhiều lần nhấn mạnh nhắc nhở hắn không được chọc giận Phó Hành Chu.
Vốn dĩ hôm nay đụng phải Phó Hành Chu ở chỗ này cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Giang Đồng cũng không muốn đứng thêm một giây, duỗi tay kéo Phương Dư Châu: "Chúng ta đi."
Trong ánh mắt Phương Dư Châu có loại ý chí tất đắc của thiếu niên, nhìn Phó Hành Chu thật sâu một cái, mới quay người đi theo Giang Đồng.
Vì để đảm bảo riêng tư tuyệt đối cho những bệnh nhân có thân phận đặc thù trong tòa nhà, toàn bộ nhân viên bảo vệ chỉ đứng gác ở cửa đại sảnh tầng một, thời điểm yêu cầu tập hợp mới có thể điều động.
Chờ bảo vệ dưới tầng đuổi tới.
Phương Dư Châu cùng Giang Đồng đã rời đi bằng thang máy rồi.
Raven cẩn thận nhấn mạnh với các nhân viên an ninh về vấn đề linh hoạt trong công việc.
Sau đó căn cứ vẻ mặt của Phó Hành Chu, điều động một đội bảo vệ lên trên tầng, hơn nữa nghiêm túc nói bọn họ nhất định phải từ chối tất cả khách đến thăm.
Chờ đến khi các nhân viên an ninh rời đi.
Raven rốt cuộc cũng gian nan thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến bên cạnh Phó Hành Chu: "Ông chủ, có cần tôi đi kiểm tra chi tiết thân phận của Phương Dư Châu không?"
Sắc mặt Phó Hành Chu vẫn hết sức âm hàn, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm về hướng Phương Dư Châu và Giang Đồng rời đi, sau một hồi lâu không nhúc nhích.
Lại qua một lúc.
Phó Hành Chu nói: "Đi tra về cuộc sống cùng quan hệ hôn nhân của Phương Vi trước khi theo Tang Trọng Đức."
Raven cả kinh: "Ngài là đang hoài nghi......"
Phó Hành Chu lắc đầu: "Chuyện này cho dù kết quả như thế nào, cũng không cần nói cho Tang Kiều."
Raven lập tức hiểu ý của Phó Hành Chu, chỉ là sau khi hiểu ra rồi lại có chút do dự: "Nhưng ông chủ......!Nếu giữa Phương Dư Châu cùng, Tang tiên sinh thật sự có quan hệ......"
"Tang Kiều không cần người thân khác."
Phó Hành Chu ngắt lời Raven, thu lại ánh mắt dừng ở cửa hành lang, "Em ấy có tôi là đủ rồi."
Raven: "......"
Raven thật sự cảm thấy như vậy không quá đủ.
Nhưng cũng không dám mở miệng.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Hành Chu về tới trước cửa phòng bệnh, đẩy cửa ra, đóng cửa lại.
Vừa mới bước vào phòng bệnh.
Ông chủ Phó liền bắt được bạn học Tang đang trộm chơi điện thoại.
Bởi vì đến giờ đi ngủ, Tang Kiều cũng đã truyền xong dịch hàng ngày.
Lúc nãy bác sĩ có vào rút kim cho cậu.
Vừa lúc thuận tiện Tang Kiều lén lút giở trò trong chăn.
Chỉ là trong phòng bệnh vốn dĩ tối tăm.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại phát ra trông hết sức rõ ràng.
Thế nên thời điểm Phó Hành Chu thong thả ung dung bước đến đầu giường Tang Kiều——
Trong bóng đêm, một thân ảnh mơ hồ yên lặng nương theo ánh sáng từ điện thoại chậm rãi tiến về phía trước, hơn nữa còn mở miệng nói: "Sao giờ còn chưa ngủ?"
Tang Kiều: "A——!!!!!!"
Tang Kiều sợ tới mức trực tiếp ném cả điện thoại ra ngoài, nhát gan cuộn thành một cục trong chăn: "Đừng tới đây tôi có......!Có gậy Kim Cô!! Gào gào!"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu trầm mặc một lúc lâu, vươn tay bật đèn ngủ đầu giường.
Sau đó ngồi xuống bên mép giường, dịu dàng vỗ vỗ Tang Kiều qua chăn bông: "Là tôi."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều co người trong chăn, giống như có chút không chắc chắn, truy vấn nói: "Anh là ai?"
Phó Hành Chu luôn luôn rất kiên nhẫn với Tang Kiều, ngón tay trấn an một cục chăn bông này: "Tôi là Phó Hành Chu."
Tang Kiều im lặng.
Cậu dường như tự mình biện luận trong ổ chăn chốc lát.
Sau đó thật cẩn thận chui nửa đầu ra khỏi mép chăn, chớp chớp mắt phán đoán một chút, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: "Hầy, làm tôi sợ muốn chết......"
Phó Hành Chu nhấc bàn tay truyền dịch của Tang Kiều lên, nhìn nhìn vị trí kim tiêm.
Sau khi xác nhận không có xanh tím sưng đỏ mới thả tay cậu lại trong chăn, xoa xoa đầu Tang Kiều: "Đã giờ rồi, vẫn chưa đi ngủ, còn nghịch điện thoại, hửm?"
Phó Hành Chu đã hoàn toàn thu liễm âm ngoan cùng lệ khí của mình, ở trước mặt Tang Kiều biểu hiện thanh lãnh ôn hòa giống như ngày thường.
Trong thời gian nằm viện, đặc biệt là mấy ngày nay còn ở thời kỳ dưỡng bệnh.
Bác sĩ cũng không kiến nghị Tang Kiều sử dụng điện thoại.
Tới chỗ Phó Hành Chu, không kiến nghị sử dụng liền biến thành không thể sử dụng.
Bởi vậy, rõ ràng là điện thoại cùng nằm viện với mình.
Nhưng thiếu niên nghiện internet Tang Kiều đã nhiều ngày không được sờ đến điện thoại thân ái.
Hôm nay thật vất vả mới cùng điện thoại tương thân tương ái một lúc, lại bị bắt gặp.
Tang Kiều rũ đầu, nỗ lực nói sang chuyện khác: "Tôi......!Muốn xem Weibo một chút......"
Phó Hành Chu thuận tay nhặt chiếc điện thoại vừa bị Tang Kiều ném xuống đất lên, bỏ vào tủ đầu giường, sau đó không chút lưu tình khóa hai vòng.
Hắn từ bên kia trèo lên giường, kéo Tang Kiều vào trong lồng ngực, cúi người hôn cậu: "Phải vậy không, trên Weibo có gì vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Trên Weibo có cái gì? So với chồng còn thú vị hơn sao?
Kiều Kiều: Không có......!Chồng thú vị nhất QAQ
Phó Hành Chu: Ngoan, chồng dạy em thêm nhiều tư thế thú vị hơn nhé, lại đây.
Kiều Kiều: Ô......
Chú thích:
gậy Kim Cô: chắc không cần giải thích đâu he, Như Ý Kim Cô của Tôn Ngộ Không í=)))))
______
Mây: ú oà=))) vch anh em cùng mẹ khác cha.
Ai đã từng nghĩ Phương Dư Châu crs Tang Kiều thì đứng ra đây nào ????..