Trước hôm nay, Phó Hành Chu ở trong lòng Tang Kiều vẫn luôn là một người siêu cấp tốt, tuyệt đối có thể tín nhiệm vô điều kiện.
Ví dụ như nếu hắn nói sẽ không khi dễ mình thì nhất định sẽ không khi dễ mình, hoặc nếu hắn nói chỉ giúp mình sờ sờ đụng đụng một chút thì nhất định chỉ là sờ sờ một chút.
Lại nếu như hắn thấp giọng dỗ mình ngoan ngoãn gọi chồng thì sẽ buông tha cho mình——
Tóm lại.
Sau ngày hôm nay.
Uy tín của Phó Hành Chu ở trong lòng Tang Kiều đã tan vỡ.
Tang Kiều mềm chân bị Phó Hành Chu bế từ phòng tắm lớn trở về giường, ngay cả đôi mắt cũng đỏ hoe.
Vừa mới chạm vào ga giường đã tự động lăn vào chăn, cuốn mình thành một cái ống, vô cùng cảnh giác rướn cổ nhìn chằm chằm Phó Hành Chu.
Nhìn chằm chằm, Tang Kiều liền nấc một cái.
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều sắp tự làm mình tức ngất rồi, cuốn thành chăn rồi quay mặt hướng mông về phía Phó Hành Chu từ chối.
Phó Hành Chu khẽ cười một chút, đứng bên mép giường không nhúc nhích, ánh mắt dừng trên người Tang Kiều, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Vì vậy Tang Kiều bảo trì tư thế này không quá hai phút lại cảm thấy không an toàn quay lại, nhân tiện nắm chặt chăn trên người: "Anh......"
Mặc dù vừa nãy trong phòng tắm không bị Phó Hành Chu ăn sạch sành sanh, nhưng bây giờ Tang chỉ cảm thấy trên tay vẫn còn xúc cảm, làn da phần đùi nóng rát, cứ như bị sử dụng quá độ.
Hơn nữa mấu chốt nhất chính là!
Hắn thật sự một giọt cũng không có......
Đều là đàn ông.
Tang Kiều muốn khóc.
Cố tình Phó Hành Chu còn giống như không hề nhận ra đứng bên mép giường.
Ánh mắt nhìn từ trên xuống, Tang Kiều run run rẩy rẩy, cảm thấy Phó Hành Chu có phải có công năng đặc thù hay không, ví dụ như mắt nhìn xuyên được qua chăn......!Nếu không hắn nhìn chăm chú vậy làm gì!?
Tang Kiều lại đau túng thành một cục trong ổ chăn, hận không thể tìm cái kim khâu chăn lại đảm bảo an toàn.
Có lẽ là ông trời rốt cuộc nghe được lời cầu nguyện thành kính của bạn học Tang Kiều.
Phó Hành Chu đứng mười mấy giây, rốt cuộc ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt mái tóc xù xù của Tang Kiều: "Mệt rồi à?"
Tang Kiều gật đầu giống như có dây cót: "Ừm ừm ừm ừm ừm! Hôm nay không được!"
Hiển nhiên Phó Hành Chu miễn cưỡng có thể coi như ăn uống no đủ trở nên rất dễ nói chuyện, hắn nhẹ giọng ừ một tiếng, cúi người hôn hôn gương mặt Tang Kiều: "Chân đau?"
Tang Kiều: "......"
Vẻ mặt Tang Kiều đau khổ, nhất thời cũng không biết nên nói là đau hay không đau.
Lỡ cậu nói đau xong Phó Hành Chu lại phải xoa xoa cho cậu thì chẳng phải......
Tang Kiều tủi thân sụt sịt.
Còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời vẹn toàn, Phó Hành Chu đã giúp Tang Kiều chỉnh góc chăn, mở miệng nói: "Lúc trước anh đã bảo bác Viên chuẩn bị kem dưỡng rồi, đừng ngủ vội, chờ anh một chút."
Tang Kiều: "???"
Cái gì vậy?
Kem dưỡng?!
Ủa!
Bác Viên sao có thể chủ động chuẩn bị cái này chứ!!!
Tang Kiều trơ mắt nhìn Phó Hành Chu đứng lên, từ mép giường đi qua chỗ ngăn tủ.
Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn——
Căn biệt thự này của Phó Hành Chu hẳn là đã được sửa sang lần hai, toàn bộ tầng hai ngoại trừ phòng làm việc, phòng tập thể dục cùng một cái phòng họp nhỏ, còn có phòng ngủ chính này, nhìn mắt ước lượng chắc tầm khoảng hơn hai trăm mét vuông.
Ngoài phòng để quần áo và tủ trưng bày thiết kế đơn giản ở bên ngoài, còn có một vài ngăn kéo đựng đồ cùng một phòng ngủ trong phòng làm việc.
Tang Kiều nằm trong chăn, cong người đến mép giường như một con gạo kê, ánh mắt dọc theo đường đi của Phó Hành Chu tiến về phía trước——
Càng nhìn càng cảm thấy cái ngăn kéo tủ mà Phó Hành Chu đi tới trông có vẻ quen mắt......
Sau đó Phó Hành Chu mở ngăn kéo.
Ba cái túi giấy xếp trong tủ lộ ra.
Tang Kiều: "!!!"
Đấy đúng là ba cái túi giấy quen thuộc......
Tang Kiều cảm thấy mình cũng die rồi.
Cậu thậm chí tại một giây này bắt đầu nghi ngờ bản thân lúc ấy là luẩn quẩn trong lòng đến mức nào, đần độn đến mức nào, mù quáng đến mức nào, mới có thể chọn đúng cái ngăn kéo mà Phó Hành Chu mở ra này trong vô số ngăn kéo khác!
Rồi còn bỏ hết đồ dùng mình đi mua vào đó.
Hơn nữa.
Quan trọng nhất là.
Vừa rồi.
Ngay vừa rồi!
Tang Kiều tự thể nghiệm qua, cảm thấy khả năng Phó Hành Chu, không, không phải khả năng, mà là nhất định không cần mấy cái thuốc đó.
Tang Kiều đã mất tiền còn thất cả thân càng thêm bi thương ngược thành sông.
Cũng may giấy làm ba cái túi kia nhìn qua rắn chắc lại dày nặng, mặt trên cũng không có in hoa văn chữ viết gì, tóm lại là trông tương đối đáng tin cậy.
Cá mặn Tang Kiều nằm trên giường, ôm tia hy vọng khát khao tốt đẹp cuối cùng rằng Phó Hành Chu phát hiện bản thân tìm nhầm vị trí thì sẽ nhanh chóng đóng ngăn kéo lại, để ba gói đồ kia tiếp tục an tĩnh đến mốc trong tủ.
Nhưng mà.
Nhân sinh quả thực lên xuống thăng trầm như vậy.
Phó Hành Chu không tìm được cái gọi là kem dưỡng, liền tiện tay xách ba cái túi giấy kia ra: "Kiều Kiều, cái này của em à?"
Tang Kiều: "!"
Lúc này ai mà còn thừa nhận không phải là đồ ngốc sao!
Tang Kiều nhanh chóng cuốn mình thành chăn ống từ trên giường đứng lên, cực kỳ chân thành chớp chớp mắt lắc đầu: "Không phải! Này là cái gì vậy!?"
Thâm sắc lóe qua đáy mắt của Phó Hành Chu.
Nếu đổi thành Phó lão gia tử hoặc là Raven ở đây, bọn họ nhất định sẽ khuyên Tang Kiều thành thật thừa nhận đi, như thế nào cũng tốt hơn là rơi vào bẫy của Phó Hành Chu.
Chỉ tiếc Tang Kiều không đủ kinh nghiệm, không chỉ chủ động nhảy vào hố, còn mắt trông mắt mong đào mấy bát đất cho mình.
Phó Hành Chu nhẹ nhàng xách ba cái túi kia lên, áng chừng trọng lượng, vô cùng tự nhiên nói: "Nếu không phải, vậy hẳn là bác Viên để lại cho chúng ta dùng.
Kem dưỡng chắc cũng ở trong này."
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều choáng váng, ngơ ngác chết lặng trên giường hai giây.
Mắt thấy Phó Hành Chu xách túi ngồi xuống mép giường lần nữa, mới cọ đến ôm lấy cánh tay của Phó Hành Chu.
Tang Kiều dùng khóe mắt tuyệt vọng nhìn thoáng qua ba cái túi giấy kia, nội tâm tang thương lại lần nữa xác nhận rằng quả thật đúng là ba cái mà cậu mang về.
Tang Kiều mưu toan giãy giụa nốt lần cuối: "Chỉ là......!Chỉ là em thấy, nói không chừng bên trong không phải kem dưỡng, nói không chừng là, là đồ dùng cá nhân của bác Viên? Chúng ta mở ra có phải không được tốt lắm không......"
Trọng lượng của ba cái túi giấy không nhẹ, chất lượng túi nhìn qua cũng không tồi.
Tang Kiều cảm thấy mạng sống của mình đang treo trên một sợi chỉ, nhìn chằm chằm miệng túi, sợ nó mở ra.
Phó Hành Chu kéo Tang Kiều đang cuộn chăn vào trong lồng ngực, hơi hơi nhéo đầu ngón tay của Tang Kiều, ôn hòa nói: "Trước nay bác Viên chưa từng có sai sót trong công việc, càng sẽ không để đồ dùng cá nhân ở phòng chúng ta, không cần lo lắng, ha?"
Tang Kiều: "......"
Ô!
Bác Viên bác hại cháu rồi!
Tang Kiều thậm chí không quan tâm đến việc bị Phó Hành Chu ăn đậu hũ nữa, sốt ruột đưa tay chặn miệng túi: "Vậy......!Chúng ta đều không biết cái này, lỡ như là vật phẩm gì đó có độc hại, thì......"
"Không có việc gì."
Phó Hành Chu hôn lên môi Tang Kiều, "Chỗ cửa tầng một đi vào có máy theo dõi bằng tia hồng ngoại, sẽ không có vật phẩm nguy hiểm, Kiều Bảo không cần sợ."
Tang Kiều: "......"
Kiều Bảo thật sự muốn loạn lên rồi đấy!
Bởi vì vừa nãy cuốn mình vô cùng cẩn thận, vậy nên bây giờ Tang Kiều vẫn đang trong trạng thái làm chăn ống.
Ống chăn Tang Kiều bị Phó Hành Chu ôm trong ngực.
Tay với chân còn chẳng thể duỗi thẳng ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên cạnh mở túi giấy ra.
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều thậm chí trong nháy mắt này còn nhớ lại rõ ràng rằng những thứ kia đều là cậu mua bằng tiền lương đầu tiên sau khi buổi công diễn đầu phát sóng.
Bởi vì sợ Phó Hành Chu không được, cho nên mỗi cái đều mua loại tốt nhất đắt nhất.
Ba túi lớn đầy ắp.
Vì thế khi túi giấy bị xé mở, đồ vật bên trong liền xiêu xiêu vẹo vẹo rớt ra ngoài.
Tang Kiều: "......"
Nghe đi.
Là âm thanh tâm hóa thành tro tàn.
Đối lập sắc mặt thê lương của Tang Kiều.
Phó Hành Chu ngồi bên cạnh trông có vẻ thong thả ung dung không hoảng không vội.
Hắn nhặt từng cái đồ không vừa trong túi giấy rớt trên giường lên.
Thì thầm bên tai Tang Kiều: "Bác Viên chuẩn bị gì vậy? Ghi bằng tiếng Anh.
Lasting Climax......!Kéo dài cao điểm, mát xa an ủi, Time expand......! Kéo dài thời gian."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều tâm như tro tàn rồi.
Nhưng cậu không nghĩ rằng đây vẫn chưa phải là thời điểm tuyệt vọng nhất ngày hôm nay.
Bởi vì giây tiếp theo.
Phó Hành Chu tùy ý lấy ra một hóa đơn cơm hộp giao hàng từ trong túi giấy, tiếp theo hứng thú cong cong khóe miệng, nói với Tang Kiều: "Bác Viên còn rất bắt kịp thời đại đấy, giờ còn đặt cả cơm hộp."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều tử khí trầm trầm nhìn thoáng qua danh sách giao hàng đặt trước mặt cậu.
Biên lai đóng khung rõ ràng, vừa thấy là đánh máy.
Người nhận hàng: Tiên sinh bạn thô nhất bạn nói chuyện.
Điện thoại: XXXX
Nội dung hàng hóa:......
Tang Kiều: "......"
Ông chủ, rốt cuộc tôi với ông có thù oán gì mà ông lại......
Lúc này Tang Kiều cảm thấy mình giống như một củ hành tây có số phận đau khổ, bị Phó Hành Chu bóc từng lớp từng lớp một.
Giọng nói ấm nóng phả vào tai Tang Kiều, khiến cậu nhẹ nhàng run rẩy.
Phó Hành Chu cúi người, hôn một cái lên chiếc cổ tinh tế của Tang Kiều, dịu dàng hỏi: "Kiều Kiều, em xem số điện thoại trên hóa đơn giao hàng giống của em không kìa?"
Tang Kiều: "......"
A......!Hóa ra đã sớm lòi ra rồi.
Phó Hành Chu cặn bã.
Tang Kiều hữu khí vô lực trừng mắt nhìn Phó Hành Chu một cái, cuộn chăn bông giống con lật đật muốn ra khỏi lồng ngực của người nọ.
Nhưng còn chưa kịp chạy đi chút nào, đã bị chặn ngang trở về.
Cánh tay của Phó Hành Chu hữu lực mà thon dài, ôm Tang Kiều cùng chăn bông vào trong lòng.
Sau đó cởi chiếc chăn quấn quanh người Tang Kiều như lá chắn từng chút một ra, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối Kiều Kiều của anh không vui à?"
Vô nghĩa!
Tang Kiều hầm hừ dùng cả tay chân muốn lăn sang bên kia giường.
Sau đó bị Phó Hành Chu bắt được mắt cá chân mảnh khảnh tóm về lần nữa.
"Kiều Bảo ngoan."
Phó Hành Chu ôm người vào trong ngực, hôn một chút lên trán Tang Kiều, ngữ khí vô cùng chính trực thấp giọng nói, "Đồ Kiều Bảo mua chúng ta đều dùng một lần, đừng không vui, được chứ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: Phó Hành Chu anh là người sao!
Kiều Kiều: Anh là người sao!! A a a a a a a!!!!!!!.