Khi Từ Vấn đến bệnh viện, áo sơ mi và hai bên tóc mai y đã ướt đẫm mồ hôi nhưng y không rảnh lau đi.
Bước chân y vội vã nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, áo khoác ngoài màu đen vắt trên cánh tay trong khi nút áo ở cổ tay mở tung, lạnh mặt bước vào phòng cấp cứu.
Nhận thấy động tĩnh ngoài cửa, bác sĩ nhìn thoáng qua rồi cười: “Trợ lí Từ đấy à”
Từ Vấn đảo mắt một vòng, trông thấy thiếu niên ngồi trong góc.
Đầu đối phương cuốn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, quần áo nhăn nhúm dễ khiến người ta liên tưởng này kia.
Cảnh Hoài nhìn thấy y, cố căng ra nụ cười: “Trợ lí Từ ạ”
“Cậu Cảnh” Từ Vấn cười không nổi, mặt y đen sì cho dù đang đối diện với người nhà của ông chủ.
Lúc y nhận được điện thoại của bệnh viện, Từ Vấn hận không thể khiến thời gian quay ngược lại thời điểm Cảnh Hoài từ chối dắt theo vệ sĩ.
Y quay sang hỏi bác sĩ: “Tình huống thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn Cảnh Hoài, đáp rằng: “Chấn động não nhẹ, trầy xước một chút ở cổ tay.
Vết thương trên trán thì nặng hơn, máu bầm tan không nhanh.
Còn những chỗ khác không có vấn đề gì”
Ông không biết thiếu niên này là ai, nhưng người có thể khiến vệ sĩ của Quý Tĩnh Duyên đưa đến tận cửa bệnh viện và khiến Từ Vấn tự mình tới hỏi thăm chắc chắn không đơn giản.
Bác sĩ định dặn thêm hai câu nhưng Từ Vấn đã quay đi xem Cảnh Hoài.
“Tại sao lại thế này?”
Bác sĩ đứng dậy đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.
Bệnh viện tư nhân mà, không việc gì phải vội, huống chi bây giờ đã là nửa đêm.
Cảnh Hoài thở dài, nhớ lại màn kịch trong kí túc xá, anh cảm thấy bản thân phi thường dũng mãnh.
Lúc ấy Dụ Phong ấn anh dưới sàn nhà, mặt cậu ta vùi vào cổ anh, không ngừng cọ cọ như con chó cún, cọ cho Cảnh Hoài một lớp da gà da vịt.
Nhưng anh đánh không lại cậu ta, biết làm sao bây giờ?
Ý tưởng chợt lóe, anh nghiêng đầu để miệng kề sát lỗ tai đối phương, hô lên: “Dụ Phong”
Sau đó gằn từng tiếng: “Chin chin cậu thật nhỏ”
Chin, chin, cậu, thật, nhỏ.
Chế nhạo thằng cu của đàn ông luôn là kĩ năng trào phúng bậc nhất.
Theo lí thuyết, hiện tại sử dụng kĩ năng này là không hề sáng suốt.
Nhưng có câu tìm đường sống trong lối chết, sự sống sinh ra từ cõi chết mà.
Cảnh Hoài bí quá hóa liều thôi.
Câu nói hiệu quả rõ rệt, bất kể đang bị dược hiệu khống chế, Dụ Phong vẫn nhận % điểm công kích vật lí, sững cả người.
Trong suy nghĩ của Cảnh Hoài, đây là lúc bắt lấy cơ hội xoay người phản công, thuận lợi thoát hiểm.
Đáng tiếc hiện thực tàn khốc, anh thất bại rồi.
Bởi vì Dụ Phong nổi điên suýt chút nữa bẻ gãy cổ tay anh, làm anh đau quá bật chửi một tiếng “đụ”.
“Con mẹ nó em nói lại lần nữa!” Cậu ta tức giận quá mức, lời lẽ thốt ra toàn gào với thét: “Nhỏ?! Tôi cho em xem rốt cuộc có nhỏ hay không!”
Cậu buông tay, chuyển sang xé quần áo Cảnh Hoài.
Nhưng có lẽ chất lượng vải may quá tốt, cậu xé mấy lần cũng không rách.
Thua keo này ta bày keo khác.
Cảnh Hoài nhỏ bé đáng thương nặn ra nước mắt đau đớn vì cổ tay bị đè đau, đôi môi anh run run: “Dụ Phong, cậu…”
Anh nghẹn họng, nửa muốn nói nửa lại cảm thấy xấu hổ… cái quần què.
Cảnh Hoài: “Dụ Phong cậu là đồ ngu”
Không đợi đối phương phản ứng lại, cánh tay đã khôi phục sự tự do của anh lập tức ôm lấy đầu cậu ta, anh ngửa đầu thật mạnh
——Cộp!
Thanh âm hai cái đầu va vào nhau vang vọng khắp kí túc xá!
Lực tác dụng là như nhau, Dụ Phong bị đòn công bất ngờ đập cho váng đầu hoa mắt thì anh cũng chả khá hơn, cả hai đều choáng váng một hồi! Cảnh Hoài không dám lơi lỏng, anh chịu đựng cảm giác buồn nôn để đè ép Dụ Phong dưới thân.
“Đờ mờ, muốn đè bố à, tự nhìn lại kích cỡ con chim đi rồi nói!”
Dụ Phong phản ứng lại, đáp trả bằng một tiếng chửi bậy.
Sức lực của hai người cách xa, Dụ Phong rất nhanh liền nâng nửa người dậy, nhưng mà—— Cộp!
Trước khi cậu ta hành động, Cảnh Hoài lại hung hăng cụng đầu!
Lần này công kích Dụ Phong gặp phải còn kịch liệt hơn lần trước, bởi gáy cậu đã bị đập xuống đất khiến lỗ tai cậu ù đi mất mấy giây.
Đầu Cảnh Hoài cũng khó chịu muốn chết, anh cắn môi dưới hòng dùng cảm giác đau đớn để duy trì sự tỉnh táo.
Trong khi người kia nằm dài dưới đất không đứng lên nổi, anh vội vàng đi lục tủ đồ rồi rút ra một dây kim châm cứu loại dài.
Anh chọn một cây ở giữa, châm vào huyệt đạo nào đó trên người Dụ Phong theo bản năng.
Người kia nháy mắt liền cảm thấy hai chân tê rần, không tài nào động đậy được!
Tuy cậu không học châm cứu nhưng cậu ở bên Cảnh Hoài lâu như thế, tất nhiên biết kĩ thuật châm cứu của Cảnh Hoài tốt cỡ nào.
Anh mới năm tư, chưa có bậc thầy nào đề cử mà đã có viện trung y tìm tới mời chào.
“Cảnh Hoài!” Giờ phút này mặt Dụ Phong vẫn còn ửng hồng song đã tỉnh táo hơn đôi phần, cậu nhìn anh cầm cây châm thứ hai thì vừa kinh vừa buồn vừa giận, cậu chưa từng nghĩ Cảnh Hoài sẽ dùng kĩ thuật anh tự hào nhất để đối phó với cậu.
Muôn vàn cảm xúc tụ lại một chỗ làm cậu khó chịu: “Em thử đâm anh xem, Tiểu Hoài, Tiểu Hoài… Cảnh Hoài——“
Cảnh Hoài ghim châm không đau, nhưng cây kim nhỏ xinh còn đáng sợ hơn thanh đao phủ.
Cây châm thứ hai đâm xuống, Dụ Phong không thấy đau.
Cậu cảm thấy châm không phải đâm vào chân cậu mà đâm vào cõi lòng khiến tim cậu đau đớn.
Trước khi uống nước thuốc cậu đã do dự, nhưng cậu nghĩ Cảnh Hoài sẽ không cự tuyệt bản thân.
Bọn họ từng có mối quan hệ thân mật nồng nàn, cho dù Cảnh Hoài đã lấy chồng nhưng anh vẫn yêu cậu.
Quý Tĩnh Duyên ở giữa thì làm sao, Cảnh Hoài sẽ không từ bỏ tình cảm của họ.
Nhưng giây phút Cảnh Hoài phản kháng kia, cậu biết cậu sai rồi.
Song tên đã lên dây không thể nào ngừng bắn, chờ sau này… chờ sau này, cậu sẽ bồi thường chu đáo cho Cảnh Hoài.
Cảnh Hoài châm cả thảy bốn châm làm Dụ Phong nằm bất động.
Chính anh cũng không chống đỡ được nữa, cảm giác khó ở váng đầu hoa mắt khiến anh nôn khan, trước mắt tối sầm đi.
Thế mà còn mù tạm thời nữa chứ.
Anh nhịn không nổi chửi một câu ba tiếng.
Câu ba tiếng
“Tiểu Hoài” Giọng Dụ Phong nghèn nghẹn, hình như cậu đã hoàn toàn tỉnh táo: “Em có phải, không còn yêu anh?”
Không biết điện thoại đã văng đi đâu, Cảnh Hoài sờ soạng cánh cửa, ấn mấy lần vẫn không mở được chốt khóa.
Anh ngồi thụp xuống, nhớ ra bạn cùng phòng có để lại một chiếc sáo, dù không có tác dụng nhưng nắm trong tay vẫn có cảm giác an toàn.
Cảnh Hoài nghĩ bụng, còn phải cảm ơn tác giả chỉ viết anh có một thân thể mềm mại dễ đẩy ngã chứ chưa viết thành đi mười bước dòng nước tràn lan, nếu không vừa nãy Dụ Phong cọ hai nháy liền cọ ra lửa.
Nghe được câu hỏi của người kia, anh không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tôi yêu cậu à?”
Đối phương cười khổ: “Anh cảm thấy em không yêu anh”
“Ò, vậy cảm giác của cậu chuẩn đó”
“…Em không thể nói cho dễ nghe à?”
Cảnh Hoài giận đến bật cười: “Cậu suýt nữa cưỡng hiếp tôi mà còn muốn tôi ăn nói dễ nghe, cậu muốn nghe tôi hỏi thăm tổ tiên cậu phỏng?”
“Hỏi thăm tổ tiên là sao?”
“Khen người”
Dụ Phong cảm thấy dễ chịu hơn: “Vậy em nói đi, dùng nó khen anh”
“…” Cảnh Hoài: “Quên đi, chồng tôi không cho tôi nói”
Một lần nữa người kia cười khổ: “Em còn gọi hắn là chồng”
Anh muốn tặng cho Dụ Phong ánh mắt “cậu là đồ ngu hả”, đáng tiếc hiện tại anh là người mù, cậu là người liệt.
Một không nhìn được, một không nhìn thấy.
“Chúng tôi kết hôn hợp pháp, tôi không gọi anh ấy là chồng chả lẽ đi gọi cậu?” Không cho đối phương mở miệng, anh a một tiếng: “Tưởng bở!”
Cảm giác sức lực đã khôi phục mà đầu cũng không còn đau lắm, Cảnh Hoài đứng dậy thử mở cửa.
Không uổng phí sức chín trâu hai hổ, cửa mở được rồi.
“Tiểu Hoài” Dụ Phong gọi anh.
Cảnh Hoài đứng ngoài cửa, giữ nguyên động tác chuẩn bị đóng cửa: “Nói”
Yết hầu cậu ta trượt lên xuống mấy lần mới lên tiếng: “Thật ra, cái thuốc kia anh định cho em uống”
“Thật lòng xin lỗi em”
Cảnh Hoài không đáp.
Dụ Phong nói tiếp: “Em có thấy anh thật đáng ghê tởm không?”
Anh trả lời: “Tôi đã biết”
Ý anh là chuyện bỏ thuốc.
“Sao em biết được?”
“Chuyện ấy không quan trọng” Giọng điệu của anh bình tĩnh lại mang hơi lạnh: “Giờ cậu hối lỗi cũng không thể xóa đi tội trạng đâu.
Người gây hại xin lỗi người bị hại là chuyện cảm động trời đất lắm hả, người bị hại nên nói ‘không hề chi’ hả? Dựa vào cái gì chứ? Người gây hại được tha thứ, nhưng những tổn thương của người bị hại thì ai xoa dịu được đây?”
“Tôi không thể, trên đời không có chuyện tốt như vậy.
Hơn nữa cậu xin lỗi tôi không phải vì cậu thật tâm ăn năn, mà vì cái tội của cậu thất bại”
“Dụ Phong à, cậu nói không sai, cậu thật sự rất đáng ghê tởm”
“Việc cậu xin lỗi là đúng, nhưng tôi sẽ không tha thứ”
Lời nói của anh sắc bén, từng chữ như châu như ngọc.
Dụ Phong há miệng mấy bận, á khẩu không nói gì được.
…
Tiếng gió đêm hè ù ù ngoài cửa sổ bệnh viện.
Cảnh Hoài thuật lại đại khái sự tình nhưng chỉ kể đến đoạn anh đứng ngoài cửa, cuộc đối thoại giữa anh và Dụ Phong thì bị bỏ đi.
Anh muốn xử lí mối quan hệ với nguyên tác công thay cho thụ.
Trong nguyên tác, dẫu có bị công dày vò dằn vặt ngược tâm ngược thân thì thụ vẫn thật lòng yêu công.
Đừng nghĩ nhiều, anh không phải Đức mẹ Maria.
Hai người có thể chung sống hòa bình là tốt nhất, không được thì cũng phải để thế giới được yên.
Anh chỉ thử giúp cậu ta một xíu, đâu nhất định phải cứu vớt cậu ta đâu.
Đối với hành vi của anh, Từ Vấn bình luận một câu duy nhất: “Đánh địch một ngàn, tự hại tám trăm”
Cảnh Hoài biết mình đuối lí nên im như thóc, chấp nhận phán xét.
Y đè những câu giáo huấn dạy bảo dưới đầu lưỡi, không ngừng nhắc nhở bản thân rằng đối phương là người nhà của ông chủ, là người nhà của ông chủ.
“Tôi sắp xếp cho cậu ba vệ sĩ riêng, theo sát bên người”
Anh gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn: “Vưng nạ!”
Từ Vấn: “….Cậu Cảnh này, xin đừng làm nũng với tôi, tôi không phải chủ tịch, không tiếp thu cái điệu này đâu”
Hai ngày trước y sang nhà ông chủ để đưa tài liệu và trợ giúp hắn nửa ngày công tác, giữa chừng y đã được chiêm ngưỡng Cảnh Hoài vận dụng thành thạo ngón nghề “nạ nha na”.
Đó là lần đầu tiên y thấy nam sinh làm nũng, ngọt mà không ngấy, cũng không có vẻ nữ tính.
Xử lí xong công việc, chủ tịch Quý đột nhiên dùng vẻ mặt bình tĩnh hỏi y: “Có phải cậu ấy không vui không? Tại sao lại nói chuyện bằng giọng điệu đó?”
Dù có năng lực phản ứng trăm điểm thì Từ Vấn vẫn tốn mất một lúc mới hiểu.
“Cậu ấy” là Cảnh Hoài, “giọng điệu đó” là không có nạ nha na.
Hiện tại y hãy còn nhớ rõ tâm tình vi diệu của mình lúc đó.
Y là trợ lí hoàn mỹ có thể giải đáp tất cả nghi hoặc của ông chủ: “Cậu Cảnh thấy chúng ta đang làm việc nên mới không tiện quấy rầy chúng ta”
Sự thật đúng là như thế.
Lúc họ làm việc, Cảnh Hoài hiếm khi hoạt động gần họ, có chăng cũng chỉ là bưng trà vào.
Ban đầu y thật lòng có chút xem thường Cảnh Hoài.
Đã có bạn trai, sau lại vì khoản tiền lễ kếch xù mà kết hôn, quan trọng nhất là trong lòng anh không có chủ tịch Quý.
Nhìn kiểu gì cũng thấy không xứng, nhưng việc riêng của chủ tịch không đến phiên y bình luận.
Chủ tịch có vẻ rất vừa lòng với Cảnh Hoài.
Số lần Từ Vấn gặp thiếu niên không nhiều, song mỗi lần đều thấy thiếu niên cười hì hì không chút hận thù, còn rất quan tâm chủ tịch Quý.
Tuy lần này Cảnh Hoài hành xử vô cùng ngớ ngẩn, Từ Vấn như cũ có hảo cảm với anh.
Cảnh Hoài ngồi thẳng lưng, biểu tình nghiêm túc: “Chuyện này có thể không nói cho anh tôi được không”
Từ Vấn giật mình rồi nhíu mày.
Tuy y không nói gì nhưng Cảnh Hoài vẫn hiểu ý y: “Tôi không sợ anh ấy đối phó Dụ Phong.
Đây chỉ là ân oán cá nhân của tôi với Dụ Phong, tự tôi có thể xử lí tốt”.
Ngôn Tình Ngược
Đối phương tiếp tục nhíu mày: “Tôi tin chủ tịch Quý sẽ xử lí càng tốt hơn”
“Không giống nhau” Cảnh Hoài cười cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng: “Chỉ có tôi tự mình xử lí mới có thể xứng đôi với Quý Tĩnh Duyên”
Hiện tại bản thân không trong sạch, anh không xứng với hắn.
Từ Vấn đã hiểu, y ngây người.
Hết chương .