Cảnh Hoài để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc nguyên tác thụ thích nguyên tác công ở điểm nào.
Thích cái não tàn của cậu ta hả?
Anh nghĩ đi nghĩ lại từ lúc anh xuyên sách đến giờ, cốt truyện càng phát triển càng lệch lạc, sắp lạc sang đảo Java luôn rồi.
Trong một tác phẩm thịt thà phi logic, người có chỉ số thông minh cao thường sẽ lân la đến bên người không có tí IQ nào.
Thôi quên đi, không nên đòi hỏi quá nhiều với một bộ truyện chịch choạc.
Cảnh Hoài kéo đối phương đến một nơi yên tĩnh, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Cậu có phải đã nghe được chuyện gì không?”
Tốt nhất là nói ra cậu sắp mở khóa kiểu bàn tay vàng nào cho tôi còn chuẩn bị đề phòng trước.
Song Dụ Phong chỉ cho anh xem vẻ mặt u sầu và giọng điệu mềm nhẹ của mình: “Không có chuyện gì hết, em không cần lo lắng.
Tốt nghiệp xong anh sẽ ra nước ngoài, em vất vả hai năm, chờ anh về là tốt rồi!”
Cảnh Hoài: “…”
Anh hiểu đại khái rồi, Dụ Phong muốn ra nước ngoài thu thập trang bị đây mà.
Vốn dĩ dựa theo mạch truyện nguyên tác, lúc này anh đã sớm lăn giường với cậu ta rồi mở ra chế độ ngược.
Dụ Phong hẳn phải hẹn hò và bước vào tòa thành hôn nhân trước khi tốt nghiệp, khiến thụ gốc chịu vết thương tinh thần và thể xác, vừa yêu vừa hận công.
Mà công bị nỗi hận trong mắt thụ đâm trúng, kết hợp với việc Quý Tĩnh Duyên đối đãi tử tế với thụ, nhân vật công đi lên con đường ác hóa, trói thụ bên người rồi thi hành các loại trò chơi cầm tù.
Nhưng mà hiện tại giường chưa lăn, Dụ Phong chưa kết hôn.
Những điều kiện này đều bị nhảy cóc đi qua, giờ Cảnh Hoài không tài nào dự đoán được phương hướng phát triển của cốt truyện.
Tuy mạch truyện lệch đường nhưng vẫn có vài tình tiết xảy ra như bản gốc, ví dụ như vụ uống thuốc.
Anh không dám thả lỏng chút nào, thầm mắng cái tốt không linh mà cái xấu cứ nhảy ra.
Cuối cùng Dụ Phong mang vẻ mặt hiên ngang rời đi, để lại Cảnh Hoài đờ đẫn nhìn theo bóng lưng cậu.
–
Quý Tĩnh Duyên sắp về nước, máy bay còn chưa tiếp đất mà anh đã nhận được điện thoại thúc giục hai người mau về Cảnh gia của ông cụ Cảnh.
Giọng điệu ra lệnh gấp gáp của lão khiến anh phản cảm, anh nhàn nhạt đáp một câu “đã biết” rồi cúp máy luôn.
Lần này Quý Tĩnh Duyên đi công tác một tuần, thời gian bay dài cùng lệch múi giờ làm cả người hắn tiều tụy trông thấy.
Dưới mắt hiện lên quầng thâm xanh đen, đôi môi trắng bệch mang vẻ đẹp điêu tàn, chỉ có thân thể vẫn kiên cường dựng thẳng như gốc cây tùng không chịu gục ngã.
Đối với việc Cảnh Hoài cố ý chạy tới đón, hắn kinh ngạc mất vài giây rồi hỏi: “Giờ này sao còn chưa ngủ”
Giờ là rạng sáng hai giờ.
Đêm khuya rồi, cơn gió mùa hè đã tản hết hơi nóng, khi lướt qua mặt sẽ để lại cảm giác man mát.
Trong sân bay không nhiều người, chỉ có vài vị khách cùng chuyến mang khuôn mặt đờ đẫn, máy móc di chuyển ra ngoài.
Cảnh Hoài tiếp nhận xe lăn từ tay La Thiến: “Nghĩ anh sắp về nên em không ngủ được”
Người kia nhìn anh một cái, không trả lời câu này mà nói: “Ở trường học thế nào?”
Khoảng thời gian qua có sự chênh lệch giờ giấc, Quý Tĩnh Duyên còn bận bịu công việc nên hai người ít khi liên lạc với nhau.
Cảnh Hoài nghe nói hắn khó ngủ thành ra cũng không dám gửi tin nhắn.
Giờ nghe hắn nói lời này, thật sự thì anh có quá nhiều thứ muốn nói.
Ví dụ như Dụ Phong chập mạch rồi, ví dụ như thầy giáo khen kĩ thuật châm cứu của anh tiến bộ, ví dụ như có một bạn học nữ thổ lổ với anh,…
Chuyện cuối cùng nằm ngoài dự đoán của Cảnh Hoài.
Anh chỉ tiện tay giúp đỡ bạn nữ đang gặp khó khăn trong tiết thực hành, sau đó mọi chuyện biến thành câu chuyện vườn trường kinh điển.
Anh vừa ngây ngô vừa vô tình đáp lại ánh mắt e lệ thẹn thùng của thiếu nữ.
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi”
Biểu tình của cô ấy không thể dùng “khiếp sợ” để hình dung.
Nhưng cô chỉ nhẹ nhàng nói hai tiếng: “Tốt rồi”
Trong xe thương vụ, Cảnh Hoài ngồi bên cạnh Quý Tĩnh Duyên, người sau đang dựa vào lưng ghế, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Anh đắp thảm lên cho hắn rồi yên lặng bầu bạn, lòng thầm nghĩ, chờ kì khám xét định kì tháng này qua đi, anh sẽ thử liệu pháp châm cứu cho hắn.
“Cậu không thích thiếu nữ hồi hôm?”
Cảnh Hoài sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng, chuông cảnh báo tức khắc kêu ầm ầm.
Cái đệt, thật đúng là…
Anh không bận tâm làm sao Quý Tĩnh Duyên biết chuyện, việc hắn biết như nào không quan trọng, quan trọng là lời này của hắn có ý gì?
Chắc không phải ghen đâu nhỉ?
Người bên cạnh mãi không lên tiếng, Quý Tĩnh Duyên quay sang nhìn anh rồi phát ra một âm tiết không rõ nghĩa: “Hửm?”
Vẻ mặt Cảnh Hoài nghiêm túc: “Anh là bầu trời, anh là mặt đất, là tồn tại duy nhất trong em! Em sao có thể thích một cô gái khác!”
Quý Tĩnh Duyên: “Thế thích chàng trai khác?”
Cảnh Hoài:!!!
Cái đệt, anh cảm thấy Quý Tĩnh Duyên đã tỏ tường vụ việc của Dụ Phong, hơn nữa hắn còn nắm bằng chứng trong tay.
“Sao có thể chứ?” Anh nổi giận đùng đùng: “Là cái miệng nào nói lung tung vớ vẩn với anh, anh không nên nghe họ nói bậy!”
Người kia nhắm mắt lại, giọng nói thả thật nhẹ, không giống trách cứ mà giống như người lớn nói chuyện với con trẻ: “Mấy đứa trẻ ở tầm tuổi cậu, thấy cái gì là yêu cái đấy…”
Não Cảnh Hoài giật giật, lập tức phun ra: “Cứ cho là thấy cái gì yêu cái đấy thì anh cũng sẽ là người mà em yêu nhất!”
Đôi mắt vừa nhắm lại của Quý Tĩnh Duyên mở ra nhìn anh, hắn nhếch miệng như cười như không.
Cảnh đêm lướt nhanh qua cửa kính chỉ kịp lưu lại hình dáng mơ hồ, mà trái tim Cảnh Hoài bị nụ cười của hắn làm cho xốn xang.
Bầu không khí tĩnh lặng lạ thường.
Tài xế mắt nhìn thẳng tắp.
La Thiến ngồi ghế phụ trông như đã ngủ, hô hấp nhẹ gần như không thấy.
Cảnh Hoài hận không thể cho mình cái bạt tai.
Cái miệng mẻ này.
Hết chương .