Thời điểm Dịch Chí Đồng đưa ra yêu cầu gặp mặt, Quý Tĩnh Duyên vừa kết thúc cuộc họp online.
Hắn nhìn màn hình chớp sáng, trực tiếp ấn từ chối.
Chẳng bao lâu sau đối phương gửi tin nhắn sang, điện thoại hắn để chế độ xem trước nên liếc mắt đã thấy được nội dung.
【Đông Sơn tái khởi: Cậu Cảnh nhà cháu】
【Đông Sơn tái khởi: hình ảnh.jpg】
Đôi mắt lạnh lùng nhẹ chớp, hắn do dự đôi giây trước khi mở tin nhắn ra.
Bức hình được chụp bằng máy ảnh chuyên dụng, phóng to lên còn có thể nhìn rõ hàng mi dài của thiếu niên.
Ảnh chụp khi Cảnh Hoài đến nhà Chu Thành Vận học nghề.
Ông lão râu tóc bạc trắng, khuôn mặt hồng hào đứng cạnh đang mỉm cười quan sát động tác của anh, trông có vẻ rất hài lòng.
Quý Tĩnh Duyên thấy tự hào vô cùng.
Đứa nhỏ nhà mình được thầy giáo khen ngợi cũng khiến hắn nở mày nở mặt theo.
Nhưng hắn biết hiện tại không phải lúc để đắc ý.
Dịch Chí Đồng dám cho người theo dõi Cảnh Hoài.
Ngón tay hắn gõ nhịp lên mặt bàn, trả lời ông ta.
【Quý Tĩnh Duyên: Nói】
Đối phương gửi lời mời gọi video, hắn chấp nhận.
Người đàn ông trung niên mặc tây trang có vầng trán giống hệt vị chủ tịch trẻ tuổi.
Ông ta ngồi ghế phụ trên xe hơi, dù đã qua tuổi sáu mươi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, như thể đả kích mấy năm trước chả ảnh hưởng gì đến ông.
“Muốn nói chuyện với chủ tịch Quý còn khó hơn lên trời”
“Có chuyện gì?”
“Đương nhiên là có chuyện tốt” Dịch Chí Đồng nhìn đăm đăm vào màn hình: “Nghe nói Vân Tích đang đàm phán khu đất bên Thiên Lâm để xây khu du lịch giải trí.
Lúc trước đầu tư nhiều như thế mà chính phủ không phê duyệt giấy tờ, chắc tập đoàn tổn thất lớn lắm”
Quý Tĩnh Duyên khép hờ hai mắt, điện thoại đặt hướng lên trên nên trông hắn có dáng vẻ nhìn từ trên cao xuống: “Không liên quan đến ông”
Hắn vừa dứt lời, trên màn hình xuất hiện một phần văn kiện.
Hắn không thấy rõ nội dung, chỉ nhìn được con dấu của chính phủ.
Dịch Chí Đồng cười nói: “Vẫn không liên quan đến cậu hả?”
Đương nhiên Quý Tĩnh Duyên biết ông ta muốn gì, hắn giữ vững nét mặt lạnh nhạt: “Tôi sẽ không hợp tác với ông”
Đối phương không hề ngạc nhiên với câu trả lời của hắn: “Sao thế, sợ cậu chơi xỏ à? Cậu có giấy tờ, cháu có tiền, lợi nhuận của phi vụ này rất hứa hẹn đấy.
Sao cháu không thử buông bỏ thành kiến, hợp tác với cậu một lần?”
“Không cần”
Dịch Chí Đồng quen tính hắn, biết hắn đã quyết rồi thì nói gì cũng bằng thừa.
Ông ta thu hồi nụ cười: “Vậy giờ hai ta dùng thân phận cậu và cháu để thảo luận một vấn đề khác đi”
Quý Tĩnh Duyên không nói chuyện, treo điện thoại ở đấy để bận rộn công chuyện đang làm dở.
“Chừng nào cháu định sinh một đứa?”
Hắn nhăn mày: “Không cần”
“Quý Tĩnh Duyên” Dịch Chí Đồng đen mặt: “Nể mặt mẹ cháu nên cậu mới không muốn để đứa con trai duy nhất của chị ấy sống cô độc cả đời, đến lúc chết không có ai lo ma chay cho”
Đến đây Quý Tĩnh Duyên đã chẳng thể che giấu ánh mắt chán ghét với ông ta: “Ông không có tư cách nhắc tới mẹ tôi”
“Cậu Cảnh nhà cháu có sức hút quá nhỉ, thế mà có thể hâm nóng trái tim sắt đá của cháu”
Hắn thấy chẳng còn gì đáng nghe nữa bèn nói: “Cúp máy”
Không còn âm thanh ồn ào quấy nhiễu, căn phòng khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Điện thoại hắn nằm im trên bàn, không có ai chạm vào nên đã tự động khóa máy.
Hôm nay chân hắn rất khó chịu, chắc trời sắp đổ cơn mưa.
Quý Tĩnh Duyên cầm điều khiển từ xa để kéo mở rèm cửa sổ rồi điều khiển xe lăn qua đó.
Khoảng không trước tầng lầu hắn ngồi tối sầm, nơi phương xa đã mịt mờ sương khói.
Sau cơn mưa này trời sẽ chuyển lạnh.
La Thiến gõ cửa rồi đi vào, đặt thuốc lên mặt bàn: “Chủ tịch, phải uống thuốc rồi”
Từ lúc chân hắn liệt đến nay, gặp thời tiết như này là khổ nhất.
Tiết trời cứ không đẹp là ông chủ phải chịu tội.
Quý Tĩnh Duyên nhìn khay thuốc đầy ắp, không định động vào chúng.
La Thiến thở dài, khuyên hắn: “Chủ tịch à, uống vào mới dễ chịu”
Mỗi năm có biết bao ngày ông trời không vui thì có bấy nhiêu ngày ông chủ của cô không chịu uống thuốc.
Người đàn ông mặt mày vô cảm, vẫn luôn giữ vững vẻ điềm tĩnh và sự kiềm chế, trong công tác thì anh minh quyết đoán, không bới ra được khuyết điểm nào.
Rất dễ khiến người ta quên đi rằng hắn có một đôi chân tàn tật.
Chỉ có những thân tín như họ mới biết ông chủ luôn phải cắn răng chịu đựng nỗi đau.
Hắn sợ bị phụ thuộc vào thuốc.
Quý Tĩnh Duyên cầm điện thoại gọi cho Cảnh Hoài, bên kia truyền tới lời nhắc tắt máy.
Hắn nhíu mày, nói với La Thiến: “Bảo Từ Vấn tự đi đón Cảnh Hoài, đi ngay lập tức”
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, cô giật thót, không dám nhiều lời: “Vâng”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt kính đã dính một lớp nước.
Cơn mưa đến rồi.
–
Sau khi Cảnh Hoài hoàn thành chương trình học và ra khỏi bãi đỗ xe ngầm mới biết trời đổ mưa.
Hạt mưa nặng trĩu rơi tí tách lên khung cửa kính hóa thành vệt nước dài.
Xe hơi chạy chầm chậm, Cảnh Hoài nhàm chán chống cằm.
Đúng lúc này tài xế phanh gấp, anh ngã chúi về trước theo quán tính, làm cái trán nện thẳng lên lưng ghế phụ.
Vệ sĩ hoảng sợ: “Cậu Cảnh!”
Thiếu niên ra dấu mình ổn, vừa che trán vừa ngẩng đầu quan sát, thấy có chiếc xe thương vụ màu đen chắn trước đầu xe họ.
Anh hỏi tài xế: “Có chuyện gì thế?”
“Tôi không rõ” Tài xế nhíu mày nhìn chiếc siêu xe đỗ ngay giữa đường: “Cậu Cảnh chú ý một chút, con xe này không ổn”
Bác vừa dứt lời thì có hai người bước xuống khỏi xe, che ô đen đi qua.
Vệ sĩ của anh vào tư thế sẵn sàng.
Cảnh Hoài nheo mắt, do mưa quá lớn nên anh không thể nhìn rõ mặt của người đến, nhưng trực giác mách bảo anh rằng đây là người của Dịch Chí Đồng.
Đừng thắc mắc, do giác quan thứ sáu của đàn ông.
“Không có việc gì” Anh trấn an anh chàng vệ sĩ đã bước vào trạng thái đề phòng cấp độ một: “Họ chỉ có hai người, chúng ta đông hơn, không phải sợ”
Mấy hôm trước Quý Tĩnh Duyên đã tăng gấp đôi số lượng vệ sĩ cho anh, trừ người trong xe này còn có một chiếc xe nữa theo sau bảo vệ anh.
Cảnh Hoài rất yên tâm, chỉ tay ra sau: “Anh em ta còn…”
Mấy tiếng còn lại kẹt cứng trong cuống họng.
Chỉ thấy trong màn mưa, lấy anh làm trung tâm, bốn phương tám hướng xung quanh đều có một con xe đen bóng trấn giữ, trước cửa xe mở tung còn có người cầm ô sẫm màu, tràn ngập khí thế ông trùm xã hội đen trên phim ảnh.
Mãi lâu sau anh mới phun ra nửa câu còn lại: “…bị bao vây”
Làn mưa giăng trắng, con đường thênh thang, hai chiếc xế xịn, dừng ngay giữa lối, không có người qua, chỉ ta và địch.
Giải thích
Được rồi, chuẩn bị diễn kịch bản xã hội đen thôi.
Cảnh Hoài không chút lo sợ ngồi yên trong xe, xuyên qua màn nước trông thấy một người che ô lại gần.
Cửa sổ xe bị gõ hai cái.
Anh không mở cửa.
Người bên ngoài rất kiên nhẫn, chờ một chốc lại gõ thêm hai lần nữa.
Anh hít sâu một hơi, tay cầm ô gấp tay đặt lên chốt cửa.
Vệ sĩ vội can anh: “Cậu Cảnh!”
“Không sao” Cảnh Hoài khoác ba lô lên vai: “Ban ngày ban mặt, lưới trời rộng lớn, tôi không tin bọn họ dám lấy mạng tôi”
Cửa xe vừa mở ra đã có gió cuốn nước mưa đua nhau tát vào, thiếu niên khoan thai đi ra khỏi xe.
“Cậu Cảnh ạ” Một người đàn ông mặt mũi vô cảm nói: “Ông chủ của chúng tôi cho mời cậu”
–
Tiệm cà phê phong cách hào nhoáng xa hoa đang mở bản nhạc không lời dịu êm, cửa tiệm không người đối lập với cảnh mưa nặng hạt bên ngoài, mang vẻ đẹp yên tĩnh tách biệt với giới phồn hoa.
Cửa tiệm mở ra, Dịch Chí Đồng trông thấy bóng hình thiếu niên mảnh khảnh đi vào.
Nhân viên đón lấy cái ô trong tay anh rồi tươi cười hỏi thăm, thiếu niên quan sát xung quanh, đối diện với tầm mắt của ông.
Ấy là một đôi mắt trầm tĩnh và sáng trong, khi cười rộ lên chắc hẳn sẽ tỏa sáng như ánh dương ấm áp xán lạn.
Ấy là loại sắc thái người của nhà họ Quý và nhà họ Dịch chưa bao giờ có được.
Đáng tiếc vẻ mặt của người sở hữu không tốt lắm, đặc biệt khi thiếu niên thấy ông, biểu cảm tuy chưa tới độ hung dữ nhưng chắc chắn là thiếu thân thiện.
Lưng anh đeo mỗi chiếc ba lô, vệ sĩ theo sát bên người đã bị ngăn lại ngoài cửa.
Dịch Chí Đồng cười tươi đứng dậy, vươn tay với anh: “Xin chào cậu Cảnh”
Cảnh Hoài xòe bàn tay ướt đẫm nước mưa cho ông ta xem: “Xin lỗi, tay tôi không sạch lắm”
Đối phương thu tay rồi ngồi xuống: “Không sao, tôi luôn rất khoan dung với người trẻ tuổi”
Anh cũng ngồi xuống, rút giấy lau tay thật cẩn thận.
Dịch Chí Đồng nhìn những ngón tay thon dài có lực và móng tay mượt mà của anh, nhìn anh tỉ mỉ chà xát từng kẽ tay một.
Động tác lau chùi bình thường áp lên người anh lại mang vẻ hấp dẫn khó tả.
Một đôi tay thích hợp để cầm dao.
“Cậu muốn uống gì? Món latte ở đây không tồi đâu, thử một li không?”
“Không cần” Cảnh Hoài ném khăn giấy vào thùng rác: “Ngài Dịch hùng hổ mời tôi đến có việc gì?”
Dịch Chí Đồng nhìn anh: “Cậu biết tôi là ai à?”
Anh đáp: “Biết”
“Tĩnh Duyên từng nói chuyện của tôi cho cậu?”
“Từng nhắc qua”
Ông ta lớn tiếng cười vang: “Vậy cậu phải gọi tôi là cậu chứ”
Cảnh Hoài dùng đôi mắt lạnh nhìn ông hai giây rồi quay đi: “Tôi không có hứng nhận thân thích lung tung, nếu ngài Dịch không có việc gì thì để tôi đi đi”
“Vẫn nên uống một cốc cà phê đi thôi, hiếm lắm mới được gặp nhau.
Tôi bao cả cửa tiệm này vì cậu, không uống thì đáng tiếc lắm” Giọng điệu người kia vẫn bình tĩnh như thường: “Việc lớn thì không có thật, tôi chỉ muốn tìm hiểu cậu một chút thôi”
Anh à một tiếng, bắt đầu bài nói: “Tôi tên Cảnh Hoài, cao mét bảy tám, năm nay hai hai tuổi, là sinh viên năm tư chuyên ngành châm cứu bấm huyệt tại đại học y dược Tĩnh Giang.
Tôi thích trung y, am hiểu xoa bóp mát xa và châm cứu trị liệu.
Chồng tôi là Quý Tĩnh Duyên, còn nhà mẹ đẻ tôi, tôi tin rằng ngài Dịch rõ ràng hơn tôi nhiều”
Giới thiệu bằng vẻ mặt không cảm xúc xong, anh hỏi: “Giờ tôi đi được chưa?”
Lòng kiên nhẫn của Dịch Chí Đồng rất ổn định: “Cậu Cảnh có vẻ rất ghét tôi”
Cảnh Hoài tỏ vẻ vô tội: “Sao có thể?”
“Đôi mắt cậu không nói như thế”
Anh đáp tiếng à dài, không phủ nhận: “Có chút chút”
Hiển nhiên đối phương không tin: “Chút chút là bao nhiêu?”
Không nhiều đâu, chỉ sương sương ngóng trông ông đi ngắm gà khỏa thân thôi.
Thấy anh không trả lời, Dịch Chí Đồng không để ý lắm, dù sao ông cũng không định thảo luận vấn đề nhạt nhẽo đó với anh: “Chúng ta tâm sự đi”
Ông nói như đang bàn chuyện gia đình bình thường: “Khi nào cậu với Quý Tĩnh Duyên định sinh một đứa?”
Cảnh Hoài:...?
Đề tài quá ngoài dự đoán làm anh không kịp phản ứng.
Sao mấy người lớn tuổi giống nhau thế, cứ thích khuyến khích mọi người sinh con đẻ cái?
Anh rất bất đắc dĩ: “Tiếc quá, hai chúng tôi không thể sinh”
“Không liên quan” Dịch Chí Đồng cười không thấy mặt trời đâu: “Có thể nhờ người mang thai hộ mà.
Cậu có thể không sinh, nhưng nhà họ Quý nhất định phải có đời sau”
Không biết anh có nghiêm túc lắng nghe không nhưng khi ông nói tới đây, mi mắt đang khép hờ của thiếu niên chợt mở ra, vừa cười vừa nói: “Ông nghĩ chồng tôi là lợn à? Cứ tới kì động dục là phải đi tìm nơi phối giống?”
Ông bị thiếu niên dọa cho hết hồn, nụ cười lặn mất tăm.
Ông chế nhạo: “Câu này của cậu làm tôi không biết cậu yêu Quý Tĩnh Duyên hay hận hắn nữa”
Cảnh Hoài nhìn ông, không đáp trả.
Ông già này đâu có quan tâm tới đời sau của Quý Tĩnh Duyên, lão chỉ muốn làm anh mắc ói thôi.
“Nếu không thể sinh con cho Quý Tĩnh Duyên, vậy cậu chỉ có thể li hôn thôi”
“Lời này do Quý Tĩnh Duyên nói với ông?”
“Không phải”
“Ông đại diện cho Quý Tĩnh Duyên?”
“Tất nhiên là không”
Cảnh Hoài: “Thế liên quan éo gì đến ông”
Lông mày ông ta thoáng cau lại rồi giãn ra ngay lập tức.
“Tôi là cậu của nó…”
Cảnh Hoài: “Thế liên quan éo gì đến tôi”
Dịch Chí Đồng: “...”
Ông hít một hơi sâu.
Ông tung hoành trên thương trường nhiều năm như vậy đã gặp qua vô số người dầu muối không ăn, nhưng chưa từng thấy kiểu người như Cảnh Hoài, thẳng thắn không biết kiêng nể, ngông cuồng không coi ai ra gì, mắng chó không ngó mặt chủ.
Chân chính đại diện cho câu nói: Thân ai nấy lo, phận ai nấy giữ.
Người đối diện có làn da trắng nõn, hai mắt hữu thần, vẻ ngoài ôn hòa, chỉ có cái miệng không tha một ai.
Cho dù là bậc trưởng giả cũng phải đau đầu khi đối mặt đứa trẻ tinh quái.
Dịch Chí Đồng nhịn, đổi đề tài khác: “Không thảo luận việc này nữa.
Không biết cậu Cảnh đã suy xét đến tương lai của mình chưa?”
Cuối cùng cũng đi vào chuyện chính, Cảnh Hoài vực dậy tinh thần, hỏi: “Ông muốn nói gì?”
“Hiện giờ thân thể Tĩnh Duyên không ổn, đôi chân đã mang lại quá nhiều bệnh tật cho hắn.
Tôi biết cậu Cảnh không cam tâm tình nguyên kết hôn với Tĩnh Duyên.
Không dối gạt cậu, tôi có quen biết với Dụ Phong, khi nghe nó nhắc tới tên cậu tôi đã rất kinh ngạc.
Tôi vô cùng cảm thông cho sự tình của hai người, đồng thời sợ hãi hành động bổng đả uyên ương của Tĩnh Duyên”
Anh biết ông ta chưa phát biểu xong nên không hé răng.
“Vừa nãy tôi bảo li hôn không phải là nói đùa.
Thứ Quý Tĩnh Duyên cho cậu, tôi cũng có thể cho, chi trả chi phí nuôi nấng của Cảnh gia và sinh hoạt phí của cậu đều không thành vấn đề.
Tôi hay tin cậu đang sống phụ thuộc vào Quý Tĩnh Duyên, mà thân thể nó…” Ông ta lắc đầu, làm ra vẻ tiếc nuối lắm: “Cậu Cảnh không cảm thấy tương lai sẽ rất trắc trở à?”
Dịch Chí Đồng thở dài: “Theo ý kiến cá nhân, tôi nghĩ ở bên Dụ Phong sẽ ổn định hơn đứa cháu dở dở ương ương của tôi”
Không đề cập tới đứa tồi ngu ngục kia còn đỡ, nhắc đến lại làm Cảnh Hoài phát khùng.
Ông ta coi anh là thằng dại tình hay gì, nghĩ anh sẽ đứng chung một chiến tuyến với ông ta vì tên Dụ Phong đần độn á hả.
Bước tiếp theo có phải là muốn anh đi ăn trộm văn kiện của Vân Tích không?
Anh giận đến bật cười: “Ông được lợi ích gì khi tôi li hôn với Quý Tĩnh Duyên?”
“Dĩ nhiên là có lợi” Dịch Chí Đồng đáp: “Nhưng giờ tôi không thể nói cho cậu, lỡ đâu cậu lại kể cho cháu tôi nghe làm nó không chịu kí đơn li hôn, thế khác nào tôi bê đá thả vào chân mình? Tôi nói những lời này với cậu cốt để cậu có thêm lựa chọn vào tương lai tươi sáng”
Nhớ tới điều gì đó, mắt ông ta ánh lên ý cười: “Nhưng chắc chắn cháu tôi sẽ không dễ chịu gì”
Có lẽ anh đã biết lí do Quý Tĩnh Duyên thất bại trong nguyên tác.
Nhìn qua sẽ tưởng trái tim hắn sát đá, thực chất hắn lại trọng tình nghĩa hơn bất kì ai.
Hơn nữa kẻ thù quá hiểu hắn, nắm rõ tính tình hắn trong lòng bàn tay.
Sự phản bội của Ôn Thi Kỳ và thụ nguyên tác đã cắm hàng ngàn con dao vào tấm lòng hắn.
Hắn chả còn lưu luyến gì với thế giới nên đã quyết định nhảy lầu.
Giết người giết từ tâm ra.
Cảnh Hoài phải hít thở sâu mấy hơi, tay đặt hờ trước vùng bụng đau âm ỉ.
Anh dựa vào lưng ghế, mặt không biểu tình: “Tất nhiên tôi… không muốn”
“Hả? Cậu tiếc à?”
Anh lắc lắc ngón tay: “Tôi muốn sửa lại vài lời cho ông”
“Thứ nhất, tôi không yêu Dụ Phong, không định tái hợp với cậu ta, ông nhắc tới cậu ta cũng vô dụng thôi.
Thứ hai, tôi không sống phụ thuộc vào Quý Tĩnh Duyên—— tuy hiện tại có thể thế, nhưng điều này sẽ không kéo dài mãi.
Thứ ba…”
Anh thu hồi vẻ mặt thiếu tập trung, nhìn thẳng vào đối phương rồi gằn từng tiếng: “Ông châm ngòi li gián sai người rồi.
Gợi ý cho nè, có lẽ mọi sự sẽ thuận lợi hơn khi ông tìm Ôn Thi Kỳ đến đối phó với Quý Tĩnh Duyên đấy?”
Miệng cười của Dịch Chí Đồng phai nhạt đi, như con cáo già chờ đến lúc con mồi bước vào hang ổ mới lộ tẩy bộ mặt gian dối vốn có.
Ông ta trầm mặc nhìn Cảnh Hoài.
“Cô ta không phải ứng cử viên sáng giá à?”
Đối phương hồi đáp một cách nhạt nhẽo: “Tuy Ôn Thi Kỳ là nghệ sĩ trong công ti tôi, lại có một đoạn thời gian bầu bạn với Quý Tĩnh Duyên, nhưng cô ta không dính dáng gì tới Vân Tích”
Cảnh Hoài nghĩ ngợi đôi giây rồi gật đầu: “Không sai”
Có dính dáng hay không anh mặc kệ.
Mà đối phương cũng chả cần anh thừa nhận.
Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, đèn đường trong trành phố đã bật sáng.
Khuôn mặt Dịch Chí Đồng phản chiếu lên cửa kính, đường nét tối đen không thể nhìn rõ: “Cậu Cảnh thật sự không muốn?”
“Nhất định không”
Ông ta tỏ vẻ hối lỗi: “Nếu cậu không muốn thì tôi chỉ đành đắc tội”
Tay anh mò vào trong túi áo, lạnh mặt hỏi: “Ông định làm gì?”
“Làm phiền cậu Cảnh đi theo tôi một chuyến”
Cảnh Hoài lập tức thông thấu ý định của ông ta: “Ông muốn dùng tôi để uy hiếp Quý Tĩnh Duyên?”
Dịch Chí Đồng nói: “Mời làm khách thôi mà, không tính là uy hiếp”
“Nếu tôi không theo thì sao?”
Người kia lại cười, nếp nhăn nơi khóe mắt lộ ra mấy phần tăm tối: “Vậy chỉ có thể cưỡng ép mời cậu đi”
Ông ta đánh mắt ra ngoài, Cảnh Hoài nhìn theo.
Bên ngoài nhóm vệ sĩ xếp thành một hàng dài, anh không quen mặt ai cả.
Cảnh Hoài: “...”
Quân địch làm công tác chuẩn bị đầy đủ quá.
Anh giơ tay đầu hàng: “Không cần ông mời, tôi đi theo là được chứ gì.
Nhưng trước tiên có thể để tôi vào vệ sinh không, ngày mưa bụng sinh nhiều nước, không nhịn được”
Dịch Chí Đồng chả sợ anh giở trò: “Để ba lô lại”
Thiếu niên không thèm để ý, bỏ ba lô xuống cái ghế trước mặt ông ta rồi đứng dậy.
Dịch Chí Đồng tận mắt nhìn anh vào trong phía vệ sinh, đến lúc không thấy bóng người mới thu hồi nụ cười.
Mà sau khi rời khỏi tầm mắt ông ta, Cảnh Hoài không vào vệ sinh mà vòng ngược lại sảnh tiệm.
Lối đi nho nhỏ vừa vặn thông đến phía sau ghế ngồi của Dịch Chí Đồng.
Cảnh Hoài tiến lên mấy bước, trông thấy cần cổ ông ta lộ ra khỏi ghế sô pha.
Sống ở trên đời mà thích làm màu thì chỉ có ăn đồng bằng ăn cỏ thôi, nói chuyện cứ phải tìm phòng riêng, rảnh rỗi cứ phải bao nguyên cái cửa tiệm.
Trợn con mắt lên mà nhìn cái cổ lộ ra đây này.
Anh không vội rời đi, may mắn làm sao hôm nay anh mặc áo khoác dài.
Anh vừa ve vuốt đồ vật trong túi áo vừa nghĩ, Quý Tĩnh Duyên khổ sở như thế, sao không để đám người này chịu chung với hắn?
Dịch Chí Đồng đang bưng cốc cà phê chợt cảm giác được gì đó, ông nhanh chóng quay người.
Nhưng đã muộn rồi.
Sau cổ bị một thứ sắc nhọn đâm vào, càng ngày càng sâu.
Không quá đau.
Ông thả cái cốc trên tay ra, cà phê thơm nồng chảy lênh láng khắp bàn.
Lúc ông định vươn tay ra sau theo bản năng mới phát hiện hai tay ông đã không động đậy được.
Sau đó đầu gối ông mềm nhũn, thân thể không có gì chống đỡ lập tức ngã lăn xuống mặt thảm.
Không một âm thanh nào vang lên.
Trước mắt ông xuất hiện đôi giày trắng ướt nước mưa, Cảnh Hoài từ trên cao nhìn xuống ông.
Con ngươi Dịch Chí Đồng co rụt lại: “Cậu——”
Cụm phía sau ông không thể nói thành lời, đầu lưỡi cứng đơ khiến ông chỉ có thể há miệng kêu a a a.
Bộ dáng mắc cười quá đỗi.
Thiếu niên ngồi xổm xuống, vòng tay ra sau cổ ông rồi gỡ vật thể sắc nhọn ra.
Dịch Chí Đồng gắng gượng nâng mắt nhìn mới thấy được đồ vật trong tay anh.
Hai cây kim dài ngoằng ước chừng mười bốn, mười lăm phân đang phản chiếu ánh sáng sắc lạnh.
Kim châm cứu của Cảnh Hoài.
Anh giơ châm lên cho ông ta có thể quan sát rõ ràng, nhếch miệng cười tươi: “Hổ không gầm, ông tưởng tôi là hello kitty à?”
Mặt Dịch Chí Đồng đen như đít nồi, nào còn dáng vẻ ôn hòa lúc nãy.
Ông cứ tưởng chỉ cần khống chế được những người xung quanh thì thiếu niên chân yếu tay mềm này sẽ không dám gây rắc rối.
Do ông chủ quan.
Cảnh Hoài dùng châm chọc vài cái lên mặt ông ta, ông ta muốn tránh nhưng cơ thể lại không thể động đậy.
Chỉ có thể hung tợn trợn mắt lườm anh.
Ánh mắt thiếu niên băng giá hơn tuyết đầu mùa: “Quý Tĩnh Duyên sẽ không khổ sở, nhưng ông sẽ.
Chuyến du lịch bảy ngày đi thăm giường bệnh coi như là quà ra mắt tôi tặng ông, nếu ông còn dám nói bậy nói bạ về Quý Tĩnh Duyên thì tôi sẽ tặng ông vé bao trọn cả đời.
Trong viện điều dưỡng đã có một ông cụ Cảnh, nhiều hơn một người cũng chả tốn kém gì, hiểu chưa?”
Dịch Chí Đồng nằm bò dưới đất, trên trán đọng một tầng mồ hôi.
Người bên ngoài khó mà thấy hoàn cảnh bên trong do góc khuất.
Cả thân thể ông cứng còng mà vẫn còn sức phát ra tiếng cười.
Ông ta nỗ lực di chuyển đầu lưỡi, tiếng nói đứt quãng, thều thào bảo rằng: “Người trẻ tuổi có lá gan lớn, chỉ tiếc lòng lại mềm yếu”
Cảnh Hoài nhướng mày: “Ông muốn nói gì?”
“Nếu là cậu, tôi sẽ lấy mạng”
Thiếu niên tự hỏi trong giây lát rồi cong môi cười.
“Lần sau tôi nhất định sẽ lấy”
–
Mưa càng rơi càng mau, không có dấu hiệu sắp tạnh.
Quý Tĩnh Duyên lần nữa dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Vị giám đốc đang đang trình bày phương án tiêu thụ sản phẩm mùa mới thấy thế liền dừng lại động tác, không biết có nên tiếp tục nói không.
Hội nghị chiều nay, ngài chủ tịch có vẻ mất tập trung.
Đây là tình cảnh ngàn năm khó gặp, khiến một đám người run lẩy bẩy đoán già đoán non.
“Chủ tịch…”
Rè rè rè——
Tiếng rung của điện thoại cắt ngang câu nói của ông giám đốc.
Quý Tĩnh Duyên lập tức nhận máy: “Đón được chưa?”
Bên đầu kia, Từ Vấn nhìn những chiếc xe hơi tư nhân, miệng thở hổn hển, tay lau nước trên mặt, nói chuyện với giọng điệu nghiêm trọng: “Không đón được, tôi không thấy cậu Cảnh”
Bàn tay nắm điện thoại của hắn căng chặt: “Không thấy?”
“Vâng” Từ Vấn báo: “Xe dừng gần bãi đỗ của khu mua sắm, nhưng bên trong không có một ai, cả vệ sĩ lẫn tài xế bên ta đều biến mất, cậu Cảnh không rõ tung tích”
–
Lần đầu tiên trong lịch sử tập đoàn Vân Tích xảy ra trường hợp hoãn hội nghị giữa chừng.
Các giám đốc chi nhánh nhìn ông chủ mang vẻ mặt âm trầm khiến người ta sợ hãi hơn cả mưa to gió dữ bên ngoài, rời đi cùng trợ lí.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không biết nên phản ứng sao cho phải.
Màn hình hiển thị trong thang máy chuyên dụng nhảy từng số, một đường đi thẳng xuống tầng một.
Quý Tĩnh Duyên chưa ngắt liên lạc, liên tục đặt câu hỏi: “…Vệ sĩ anh phái đi bảo vệ Cảnh Hoài không liên hệ với anh?”
“Sáu mống không trông coi nổi một người?”
“…Phế vật!”
La Thiến nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Khi giận dữ, ông chủ của cô thường chỉ uy hiếp người ta chứ xưa nay cô chưa từng thấy hắn lớn tiếng mắng chửi cấp dưới.
“Người đi theo Dịch Chí Đồng đâu? Không báo tin tới?”
Nghe câu trả lời từ đầu dây bên kia xong, giọng hắn nháy mắt hạ thấp: “Tất cả đều biến mất?”
Tinh——
Cửa thang máy mở ra.
Quý Tĩnh Duyên chỉ huy: “Lập tức liên hệ với cảnh sát, nghĩ cách điều tra camera theo dõi ở khu vực phụ cận và biển số xe…”
“…Không có cách chả lẽ không biết vận dụng tư quyền——”
Tiếng quát giận dữ im bặt khi hắn nhìn tới cửa.
Thiếu niên một tay xách túi, tay kia nắm chiếc ô rách nát, mang thân thể ướt sũng sương gió mưa mau đi vào sảnh.
Người anh đẫm nước, mỗi bước đi đều để lại một vũng nước trên mặt sàn.
Tóc mai nhỏ nước, mềm mềm rũ xuống hai má anh, trông rất chật vật.
Từ Vấn còn đang nói song Quý Tĩnh Duyên chả còn nghe được nữa, hắn nghẹn ngào lên tiếng: “Không cần tra”
Cảnh Hoài đi vào, vừa mắng thời tiết vừa chửi Dịch Chí Đồng.
Số anh đen đủi, sau khi ra khỏi tiệm cà phê mới phát hiện điện thoại sập nguồn, ô gấp thì lại để quên ở trong tiệm.
May mà trong túi còn tiền mặt, anh có thể mua tạm cái ô re rẻ.
Mua xong mới thấy cái ô không những rẻ mà chất lượng còn tệ.
Không khỏi nhớ lại mấy phút trước, anh có thể nhẫn nhịn không đấm tòe đầu Dịch Chí Đồng đã là thiện lành lắm rồi.
Cảnh Hoài thở dài, liên tục niệm câu “tuân thủ luật pháp”.
Mãi đến khi bước vào tổng công ti Vân Tích mới tìm về cảm giác an toàn.
Anh ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông cầm điện thoại ở cuối sảnh.
Sắc mặt hắn tối tăm đáng sợ, quanh người tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Còn có vẻ yếu ớt tái nhợt.
Tầm mắt hai người chạm nhau rất lâu, Quý Tĩnh Duyên hoàn hồn, hầu kết nảy lên mấy bận vẫn chưa thể phát ra tiếng.
Cảnh Hoài chạy nhanh đến.
“Anh ơi!”
Hết chương Dịch giả có lời muốn nói: Cảm ơn em bé Cảnh Hoài đã đến bên Quý Tĩnh Duyên.