Thời điểm Cảnh Hoài tỉnh lại, đầu anh đang gối trên cánh tay Quý Tĩnh Duyên.
Mọi khi anh ngủ nghỉ thành thật lắm, chả hiểu sao hôm nay anh không chỉ gác chân lên eo hắn mà hắn còn vòng tay níu lấy bắp đùi anh.
Anh thầm thở phào, ít ra anh chưa đè lên chân đối phương.
Trong lúc điều chỉnh tư thế, Cảnh Hoài ngẩng đầu vừa hay đối diện với đường viền cằm hoàn mỹ của Quý Tĩnh Duyên, và dưới sống mũi cao thẳng là làn môi mỏng gợi cảm.
Tối hôm qua khi hai người náo loạn trong phòng tắm, chính đôi môi này bám lấy anh mãi không chịu buông.
Anh đỏ mặt, phỉ nhổ bản thân mới sáng sớm tinh mơ đã có tư tưởng không chính đáng.
Bức màn dày dặn đã che kín ánh sáng ngoài trời nên anh cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Quý Tĩnh Duyên hãy còn say ngủ, anh cẩn thận rút chân ra khỏi tay hắn rồi nhẹ nhàng di chuyển.
Giường lớn quá không tiện ở điểm này, muốn chạm vào tủ đầu giường cũng tốn thời gian.
Anh mở điện thoại xem giờ.
Kết quả thời gian chưa thấy đã bị giao diện thông báo ngoài màn hình chờ hấp dẫn lực chú ý.
Đợt trước hóng chuyện của Ôn Thi Kỳ xong anh vẫn chưa gỡ Weibo, thành ra có tin gì mới là máy nhắc nhở ngay.
Chẳng qua số tài khoản anh theo dõi quá ít nên mười ngày nửa tháng đều không có tin tức gì, làm anh quên luôn ứng dụng này còn tồn tại trong điện thoại.
——Nhãn hiệu siêu xa xỉ G công bố @Ôn Thi Kỳ trở thành người đại diện khu vực Châu Á...
——Ôn Thi Kỳ huy hoàng trở lại, đạo diễn của《Vạn năm thương》bày tỏ đôi bên đang đàm phán...
——Ôn Thi Kỳ trở thành khách mời mới của chương trình《Siêu minh tinh mùa hai》...
Thông báo nào cũng liên quan đến Ôn Thi Kỳ.
Cảnh Hoài cả kinh, cơn buồn ngủ bay biến sạch sẽ.
Anh ấn vào trang cá nhân của các blogger, bình luận trăm bài như một chỉ toàn người hâm mộ khống chế lời bình, đôi ba người qua đường lên tiếng đã bị họ đè dẹp lép.
Anh lần theo trí nhớ tìm đến khu tìm kiếm từ khóa, bên này đỡ hơn chút đỉnh, không ít người ngu ngơ không hiểu sao thứ nghệ sĩ tự biên tự diễn lừa gạt công chúng lại trở thành người đại diện của nhãn hiệu siêu xa xỉ? Nhà G nghĩ gì thế? Từ bỏ danh dự thương hiệu rồi à?
Cũng có một bộ phận đã quên chuyện cũ, may mà mạng internet là nơi lưu giữ kí ức, các giang cư mận chuyên hóng biến đã đào lại tin cũ để nhắc nhở những người khác.
Nhưng thời gian biến căng nhất đã qua, hóng thêm cũng chả có ích gì nên từ khóa này nhanh chóng bị nhóm hâm mộ và tài khoản marketing chiếm lĩnh.
Cảnh Hoài giận nổ phổi, hôm qua vừa nghe Cảnh Lam báo Ôn Thi Kỳ có thể trở lại, không ngờ hôm nay đã thấy tin.
Anh thở phì phì chuyển phát lại những bình luận ngày trước, nhưng chả gợn lên chút sóng nước nào.
Má nó.
Anh vô tình nện một đấm lên mặt đệm.
“Làm sao vậy?”
Cảnh Hoài vội thu hồi cảm xúc, quay đầu lại thì thấy Quý Tĩnh Duyên mang ánh mắt mơ màng, ngái ngủ nhìn anh.
Thiếu niên ủ rũ: “Em đánh thức anh ạ?”
“Không phải do em, tôi tự tỉnh”
Hắn không tiện hành động, muốn ôm anh lắm mà điều kiện thân thể không cho phép.
Cảnh Hoài tự giác lăn qua, một lần nữa rúc vào lòng hắn rồi giơ điện thoại lên: “Ôn Thi Kỳ trở lại rồi”
Quý Tĩnh Duyên đặt tay lên cái bụng nho nhỏ của anh, thong thả lắng nghe anh thuật lại đầu đuôi câu chuyện xong mới đáp ừ.
“Anh không giận à?”
“Không đáng giá” Hắn vỗ về anh: “Em đừng giận, cứ giao cho tôi xử lí”
Cảnh Hoài còn muốn nói thêm nhưng người kia đã chuyển chủ đề: “Mấy giờ rồi?”
“Bảy rưỡi ạ”
“Rời giường thôi, hôm nay em có tiết phải không?”
Tốc độ sửa soạn của hai người không nhanh lắm.
Tối qua tuy chưa làm đến bước cuối cùng nhưng do đã triền miên hồi lâu nên sáng nay động tác giữa họ thân mật hơn nhiều, đến cái liếc mắt giữa lúc đánh răng rửa mặt cũng có thể sinh lòng lưu luyến.
Cơn giận lúc rời giường của Cảnh Hoài bị hành động nhỏ này đá bay.
Khi Quý Tĩnh Duyên đề nghị đưa anh đi học, anh liền tươi cười đồng ý.
Trên đường đi, điện thoại lại có thêm thông báo mới, Cảnh Hoài muốn làm lơ cũng khó.
Anh ấn vào diễn đàn trên Weibo, sự kiện Ôn Thi Kỳ tái nhậm chức đã dấy lên một làn sóng bình luận, khen chê lẫn lộn, dư luận xôn xao, fan chiến anti, không quản địch ta.
Anh hầm hừ mấy tiếng, ôm điện thoại chọc tới chọc lui, đầu ngón tay xinh đẹp không ngừng bay múa trên màn hình, chả biết nói gì mà gõ lắm thế.
Quý Tĩnh Duyên ngắm nghía tay anh một lát rồi nhắc nhở: “Đến trường rồi”
“Vâng” Thiếu niên cất máy, chưa vội xuống xe mà chỉ ngồi đó nhìn hắn chăm chăm.
Người nào đó im lặng như thóc.
“Anh ơi” Cảnh Hoài chớp mắt: “Em phải đi rồi”
“Ừ”
Cảnh Hoài: “...”
Đúng là xì trây.
Anh thở dài, chủ động ôm eo hắn, rướn người lên đánh cái thơm chụt.
Tài xế với vệ sĩ ngồi hàng ghế trước yên lặng dán sát lưng vào ghế, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
Cảnh Hoài biết Quý Tĩnh Duyên chưa hình thành thói quen nên anh không làm gì quá đáng, chỉ thơm nhẹ một cái rồi rời đi luôn.
Anh vẫy gẫy tay: “Tối gặp lại nha”
Người đàn ông gật đầu: “Ừm”
Khi không còn thấy bóng lưng Cảnh Hoài nữa, Quý Tĩnh Duyên lập tức quay đầu nhìn thẳng về phía trước.
Tài xế với vệ sĩ hú hồn hú vía.
Sau đó họ nghe được giọng nói nghiêm túc lạnh băng của ông chủ: “Sau này đừng nhìn em ấy”
Tài xế + Vệ sĩ: “...Vầng”
Dạ bọn họ hiểu lầm rồi, không phải ông chủ lớn ngượng ngùng.
Thật ra ông chủ lớn sợ ông chủ nhỏ ngại.
Hôm nay chương trình học của Cảnh Hoài kín như bưng, anh có rất nhiều tiết thực hành, với cả do sắp tới kì thi cuối kì nên nội dung ôn tập dày không thể tả.
Hơn nữa anh là sinh viên xuất sắc, làm xong bài thực hành còn phải ghi lại lí luận tâm đắc để nộp cho thầy Chu Thành Vận kiểm tra.
Mãi tới giờ cơm chiều mới coi như hoàn thành nhiệm vụ một ngày, bấy giờ đã lố hơn một tiếng so với thời gian anh hẹn trước với Quý Tĩnh Duyên.
Anh mở điện thoại, bỏ qua tin tức các tài khoản marketing liên tục đẩy lên để ấn vào Wechat.
Tin nhắn gần nhất là vào giữa trưa, anh gửi hình ảnh khay cơm trong nhà ăn trong khi bên kia trả về thực đơn bồi bổ do bậc thầy dinh dưỡng lo liệu.
Cảnh Hoài nhìn đoạn hội thoại giản dị bình yên, không nhịn được mà treo lên nụ cười.
【Cảnh Hoài: Em tan học rồi, anh đang tăng ca ạ?】
Đợi một chốc vẫn chưa có ai trả lời.
Tài xế đã đánh xe tới trước cổng trường, lên tiếng gọi anh: “Cậu Cảnh ôi”
Anh ứng thanh, nán lại thêm một lúc không thấy gì mới ngồi vào xe, ra hiệu cho bác tài xế: “Đến Vân Tích đi ạ”
Chờ chiếc xe vững vàng hòa vào đường lớn, Cảnh Hoài mở Weibo.
Không ngoài dự đoán, các nguồn tài nguyên Ôn Thi Kỳ mới nhận đã được quảng bá khắp nơi.
Đến Cảnh Lam, Cảnh Vân cũng phải gửi tin hỏi xem anh có cần chi viện không.
Hai người họ chuyện gì không làm được chứ mắng chửi người thì nhanh lắm.
Anh dặn dò hai đứa em chớ nên làm bậy.
“Mấy đứa tập trung học hành cho anh, đặc biệt là Cảnh Lam, mọi hành động hôm nay đều là cái cớ để người đời đào ra khi em nổi tiếng, có hiểu được không?”
Em trai em gái bị anh dạy dỗ không dám nói một câu.
Nhưng không bao lâu sau, Cảnh Lam chuyển tiếp một bài báo và một loạt biểu cảm hoảng sợ.
【Cảnh Lam: Anh cả, tin này là thật hả...】
Cảnh Hoài nhìn tiêu đề bài viết, con ngươi giật mạnh một cái——
【Tin nóng giật gân: Bạn trai của Ôn Thi Kỳ thuở mới ra mắt đã lộ diện: Họ Q, là cấp cao của tập đoàn giấu tên, đã kết hôn, thân thể không tốt.
Các hóng-thị-er đoán ra người này là ai chưa?】
Nội dung là tài khoản marketing tự hỏi tự trả lời.
【Không sai, chính là người đã khóa cứng Ôn Thi Kỳ dạo trước.
Hiện tại hồi tưởng lại sự kiện ngày ấy: Ôn Thi Kỳ chạm mặt đôi chồng chồng họ Q, Ôn Thi Kỳ gặp chuyện bất bình mắng chửi người ta, Ôn Thi Kỳ tự biên tự diễn, Ôn Thi Kỳ nhanh chóng bị đóng băng.
Nhưng có vấn đề như này, Ôn Thi Kỳ lúc đấy không biết hai người kia đã là bạn đời nên mới xúc động ăn nói không lựa lời.
Là một nghệ sĩ của công chúng, tôi tin cô ấy không thể nào không biết hậu quả của việc ăn nói lố lăng trước mặt mọi người.
Như vậy nguyên cớ gì có thể khiến cô ấy không kiềm chế được mà nói những lời như vậy với một người xa lạ? Cái biến này có điểm khuất tất】
Trong khu bình luận náo nhiệt cực kì.
【??? Ủa là sao? Chả lẽ biến này chưa kết thúc à? Muốn nối lại tình xưa nhưng chủ tịch Quý có mới nới cũ? Cái kịch bản như này đến biên kịch còn chả dám viết đâu!】
【Ngộ suy đoán vô căn cứ chút đỉnh, có phải ngày ấy đương nhiệm biết Ôn Thi Kỳ là tiền nhiệm nên cố ý diễn sâu trước mặt chủ tịch Quý không?】
【Từ từ, từ từ đã, não tui không bắt kịp.
Vậy là người tự biên tự diễn không phải Ôn Thi Kỳ mà là cái người đương nhiệm ấy hả, rồi anh ta chơi ngược lại Ôn Thi Kỳ à?】
【Sau đó tìm người tung tin, Ôn Thi Kỳ xong đời】
【Càng nghĩ càng mắc ớn, loại người có thể bò lên long sàng của Quý Tĩnh Duyên quả không đơn giản】
【Đờ mờ, thế là Ôn Thi Kỳ cầm kịch bản báo thù à? Cái loại mày muốn tao biến mất, tao nổi tiếng cho mày xem?】
Cảnh Hoài lướt một hồi đã bị chọc đến vui vẻ.
Anh không chia sẻ Weibo này, chỉ tự đăng trạng thái trong trang nhà mình.
@Hoài nghi nhân sinh: Không phải bạn gái cũ; hai bên cùng diễn mà thôi; tâm tư bất chính bị nghiệp quật; mượn lời hay của mấy người, tôi sẽ nỗ lực bò lên long sàng.
Tài khoản anh không có ai theo dõi, có đăng cũng chả sợ bị ai mắng.
【Cảnh Hoài: Giả đấy】
【Cảnh Lam: Thế thì em yên tâm rồi.
Đây có tính là ăn vạ anh rể không?】
【Cảnh Vân: Tính chứ.
Lần trước ả giẫm đạp lên anh cả với anh Quý để tô điểm nhân cách, giờ lại làm thêm lần nữa, sao ả ta cứ bám riết lấy chúng ta vậy?】
Hai đứa nhỏ tức giận bất bình trong nhóm chat.
Người trẻ tuổi thừa năng lượng, càng nói càng lan man, âm mưu gì cũng suy ra được.
Cảnh Hoài phải nhảy vào cắt lời, trấn an hai đứa đôi câu mới yên.
Xe hơi dừng dưới cửa Vân Tích, Cảnh Hoài cất điện thoại rồi bước xuống.
Đã là buổi tối nhưng tòa cao ốc Vân Tích vẫn sáng bừng đèn đuốc.
Anh nhíu mày, đi vào đại sảnh.
Vô số phòng ban bận rộn qua lại, dưới chân mỗi người đều bước ra gió, chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh trên lưng.
Bản kế hoạch quan trọng của tập đoàn xuất hiện sai sót lớn khiến cho mọi nỗ lực lúc trước đổ sông đổ bể, ông chủ nổi giận, ra lệnh nếu không đưa ra phương án giải quyết hợp lí thì không được tan tầm, khiến bao người đến cơm chiều vẫn chưa được ăn.
Mấy thực tập sinh mới tới chịu đựng sự mệt nhọc và cơn buồn ngủ, nơm nớp làm việc của mình.
Có một người không nhịn được bèn ca thán: “Đúng là chịu không nổi mà, cứ tưởng tới đây là bay lên trời, hóa ra chả bay được đến đâu, chỉ toàn là trời cao vời vợi thôi”
Một người khác tiếp lời: “Nào đã đủ, ông không thấy giám đốc phòng ta à, cái biểu tình thấy chết không sờn của giám đốc làm tôi cũng muốn gớt nước mắt đồng tình”
Có người lại nói: “Như này đã là gì? Giám đốc của phòng bên nè, nghe đâu lúc đi lên còn cầm theo đơn từ chức”
“Hội nghị Quý quát lần trước mấy người biết chưa? Bạn cùng trường với tôi theo trưởng phòng lên trên đó, ban đầu còn nghĩ một bước lên tiên, sau khi ra khỏi cửa lại thành thành thật thật khởi nghiệp từ bước cơ bản nhất, không dám chém gió nửa câu”
Người phụ nữ ăn mặc đoan trang đứng sau lưng họ quát lên: “Còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm à? Không làm thì lăn, hôm nay xảy ra chuyện lớn đến thế còn trông cậy ai đến cứu các người nữa hả?”
Trưởng phòng vừa dứt lời đã thấy điện thoại treo trước ngực truyền đến hồi chấn động.
Cô hoảng sợ, nghĩ là các sếp đưa chỉ thị gì xuống, vội vàng móc điện thoại ra gõ ngay hàng chữ “Đã nhận”, lúc chuẩn bị ấn gửi mới đọc được nội dung bên trên.
Trưởng phòng sửng sốt, đọc lại lần nữa cho chắc, hóa ra đây không phải là khung chat công tác mà là nhóm trò chuyện do công nhân viên lén lập ra.
Tin nhắn bên trong là——
“Sống rồi, ông chủ nhỏ tới!!! @all”
“[hình ảnh.jpg]”
Là một thiếu niên đang đợi thang máy, hình ảnh không quá rõ ràng, chỉ chụp được mặt bên.
Sự tích của ông chủ nhỏ đã lan truyền khắp tập đoàn, ai ai cũng tự hiểu sức nặng của anh trong lòng ông chủ lớn.
Những người khác trong tập đoàn có thể không biết chứ nhóm lễ tân nhất định không nhìn lầm.
Em gái thực tập sinh cầm bản báo cáo mới làm, cẩn thận đưa cho cô, nhẹ giọng gọi: “Trưởng phòng...”
Không chờ đối phương nói gì thêm, sắc mặt nghiêm trọng của trưởng phòng thả lỏng, mang cảm giác của người sống sót sau hiểm nguy nói rằng: “Được cứu rồi”
Em gái thực tập sinh không hiểu mô tê gì, trên đỉnh đầu nhảy ra dấu hỏi chấm.
Hết chương Dịch giả có lời muốn nói: Tiến vào màn combat cuối cùng nà, phó bản cuối dài sương sương đến hết truyện luôn.