Thời điểm Cảnh Hoài tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Quý Tĩnh Duyên không có ở trong phòng, có lẽ người điều dưỡng đã tới hỗ trợ.
Đêm qua anh hưng phấn quá mức, cầm bản thảo ngắm lâu thật lâu, nhìn cái nào cũng hài lòng, cái nào cũng đẹp, chỉ muốn đeo đầy lên cả mười ngón tay.
Quý Tĩnh Duyên đã cho anh lễ vật quý giá như vậy nên anh cũng muốn tặng cái gì đó cho hắn.
Ánh mắt vô tình quét qua phòng thay đồ, anh chợt nhớ lần trước vào đó anh từng trông thấy một ngăn kéo toàn măng-sét và nút cài.
Măng-sét và Nút cài
Quý Tĩnh Duyên thường xuyên mặc âu phục nghiêm trang và chỉn chu.
Biết là loại trang sức đi kèm nào hắn cũng có, cũng biết hắn không thiếu mấy món này nhưng Cảnh Hoài vẫn muốn kiểu dáng anh chọn có thể xuất hiện trong tủ đồ.
Cũng may thường ngày hắn không bạc đãi anh nên anh đã tích góp không ít tiền tiêu vặt, còn có thể chịu được sản phẩm hơi quý giá.
Anh dạo thử qua trang web chính thức của các thương hiệu hắn hay dùng…
Quấy rầy rồi.
Nhìn giá cả mà anh phải ôm ngực, lòng đau như cắt.
Món xứng với hắn anh mua không nổi, món anh mua nổi lại không xứng với hắn.
Tuy anh cảm thấy Quý Tĩnh Duyên đeo gì cũng đẹp, nhưng anh không thể mua đồ rẻ vì thế được.
Cảnh Hoài bò qua vài trang web rồi lết sang Weibo, ánh sáng điện thoại cực kì chói mắt giữa phòng tối.
“Xem cái gì thế?”
Anh úp màn hình xuống hòng che giấu ánh sáng, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh: “Em làm anh khó chịu ạ?”
“Không” Quý Tĩnh Duyên đang nghỉ ngơi, mắt nửa khép nửa mở nhìn điện thoại anh rồi hỏi: “Em muốn mua?”
“Không phải” Cảnh Hoài vừa ấn máy xuống sâu hơn vừa liếm môi dưới: “Em chỉ xem bừa thôi”
Tay Quý Tĩnh Duyên rút ra khỏi ổ chăn, trước tịch thu điện thoại anh, sau đó dùng tay khác che đôi mắt anh lại: “Ban ngày rồi xem, giờ không tốt cho mắt đâu”
“Chỉ một lúc thôi…”
“Ngày mai nói sau” Hắn mổ nhẹ lên môi anh rồi mạnh mẽ ôm người vào lòng để dỗ ngủ.
Nửa đêm Cảnh Hoài tỉnh lại một lần, không vì gì cả, chỉ là tự nhiên tỉnh dậy thôi.
Lúc ấy đầu anh còn gác lên ngực Quý Tĩnh Duyên, chăn thì bị kéo qua đỉnh đầu.
Anh hơi nóng nên rướn người lên định thay đổi tư thế, anh cẩn thận dựa đầu lên vai hắn trong khi trán đụng vào mặt đối phương.
Quý Tĩnh Duyên ngủ nông, cho dù thiếu niên đã cố giảm nhẹ động tác mà hắn vẫn bị đánh thức.
Hắn dịu dàng vỗ lưng anh trong vô thức: “Làm sao vậy?”
Tiếng nói lúc ngái ngủ có hơi khàn khàn truyền vào màng nhĩ khiến Cảnh Hoài ngứa ngáy vô cùng.
“Không có gì” Anh không tự giác mềm giọng: “Anh ngủ đi”
Người kia mơ màng đáp ừ, trở mình nằm nghiêng để anh gối đầu lên tay hắn.
Hai người vẫn chưa phát hiện ra điều gì không ổn.
Mãi đến khi Cảnh Hoài gác chân lên eo hắn mới kịp sửng sốt.
Anh đối mặt với Quý Tĩnh Duyên, ngực dán sát ngực, một chân anh đè lên người hắn trong khi hai chân hắn chống lên đầu gối còn lại của anh.
Cảnh Hoài hoàn toàn tỉnh táo, ngồi bật dậy gọi to: “Anh ơi!”
Âm thanh quá lớn khiến Quý Tĩnh Duyên chưa đi vào giấc ngủ cũng phải giật mình, hắn mở mắt ra: “Làm sao vậy?”
Anh nén cơn kích động, bắt lấy tay hắn, khó mà tin được hỏi rằng: “Chân của anh, có phải mới vừa cử động không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên chưa ý thức được vấn đề.
Cảnh Hoài bò đến đầu giường, mở đèn ngủ xong lại loạt xoạt nhích trở lại nhìn chân hắn, giọng anh phát run: “Có phải nó mới cử động không? Lúc anh trở mình chân anh chạm vào đầu gối em!”
Đối phương nghe vậy bèn thử động chân.
Cảnh Hoài mở to mắt, chỉ sợ bỏ lỡ một giây.
Sau đó anh thấy chân Quý Tĩnh Duyên, dịch chuyển từng chút một, từng chút một.
Không phải ảo giác, hắn cử động thật.
Hắn ngẩn người, cứ như không phải đang nhìn vào chân mình: “Cử động”
Anh cũng ngơ ngốc lặp lại: “Cử động”
Rồi anh nhảy cẫng lên: “Anh, chân anh có thể cử động!”
Cảnh Hoài hưng phấn đến không biết làm sao cho phải, niềm vui như muốn phá tan vách tường lao lên trời.
Anh lăn lộn vòng vòng trên giường, bàn chân giẫm ra một dấu ấn sâu ơi là sâu trên đệm mềm.
Quý Tĩnh Duyên không nhịn được nụ cười, tâm tình kích động không còn là gì khi nhìn thấy dáng vẻ của đứa nhỏ nhà mình.
Anh phát tiết trong chốc lát rồi ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ véo lên vùng thịt trên chân hắn: “Đau không anh?”
Quý Tĩnh Duyên: “Không đau”
Thiếu niên có chút thất vọng.
Quý Tĩnh Duyên: “Hơi ngứa”
Anh lập tức ngẩng đầu: “Có cảm giác ạ?”
“Ừ”
Cảnh Hoài cong ngón trỏ cào vào lòng bàn chân hắn: “Chỗ này thì sao?”
Hắn không nói tiếp, đôi chân rụt lại theo bản năng.
Anh cười cười: “Thật sự có cảm giác”
Sau đó anh lại dồn sức cào thêm mấy cái.
“Cảnh Hoài…”
Anh không để ý đến hắn, vẫn tiếp tục nghịch ngơm như là thích lắm.
“Anh à, trước kia đã có ai cào cào anh chưa?”
“Không có”
“Thật hông?”
“Ừm” Chất giọng hắn khàn khàn nhưng không phải kiểu khàn ngái ngủ, hắn bất đắc dĩ lên tiếng: “Ai dám cào, chỉ có em thôi…”
Lời chưa dứt, hắn ngơ ngác nhìn thiếu niên.
Cảnh Hoài trân trọng nâng cẳng chân hắn rồi hôn lên đầu gối hắn, cảm giác ướt át và ấm áp rung động truyền qua lớp vải quần mùa thu mỏng manh.
“Như này thì sao?” Tròng mắt đứa nhỏ sáng lấp lánh: “Có cảm giác không ạ?”
Hồi lâu sau hắn mới mở miệng, ngữ điệu mang theo sự gợi cảm và dục vọng chỉ thuộc về đàn ông trưởng thành: “Em tự xem thử xem có cảm giác hay không”
Tia nắng bên ngoài đã chói chang, Cảnh Hoài che mặt.
Tuy rằng đêm qua hắn chỉ ơm ơm thơm thơm anh một lúc, chưa làm gì hết nhưng Cảnh Hoài vẫn vui vẻ lắm.
Họ còn hẹn nhau chờ khi nào Quý Tĩnh Duyên tan làm sẽ đến bệnh viện kiểm tra.
Dưới tâm tình như vậy, cho dù thấy Ôn Thi Kỳ nhắc tên chồng anh trên mạng hay bị đám fan não tàn mắng là thảo mai thì niềm hân hoan trong anh cũng không giảm một phân.
Cảnh Lam đã làm xong bảng biểu và chuỗi ảnh rồi gửi cho anh, đồng thời còn gửi thêm hai hình quầng thâm mắt.
Cảnh Hoài nhìn nhìn, trật tự rõ ràng quả không hổ danh dân chuyên.
Anh rất hài lòng, chân thành thật tâm gõ ba tiếng “vất vả rồi”.
Cô gái nhỏ mừng rơn, vội biểu hiện ra dáng vẻ quan tâm nhà mẹ đẻ nên có: “Chỉ cần anh và anh rể nhớ đến em là được, có khổ bao nhiêu cũng đáng giá”
“Giả như hai người mang lòng cảm kích thì có thể cho em một tòa biệt thự bên bờ biển gì đó…”
Sau đó cô bị chặn không thương tiếc.
Cảnh Hoài làm lơ lời mời kết bạn của Cảnh Lam và chuỗi chấm hỏi của cô trước khi nhắn vào nhóm ba anh em: “Làm việc đến nơi đến chốn, từng bước tiến lên, cần kiệm liêm chính, tiết kiệm làm giàu”
Nói xong liền lạnh mặt tắt Wechat để mở Weibo, anh tin Cảnh Vân sẽ chuyển lời cho cô nhóc.
Biệt thự bên bờ biển? Không có đâu, ông xã anh nghèo nhắm!
Do có hơi nhiều ảnh nên khi Cảnh Hoài nạp hội viên còn thuận tay đổi tên Weibo.
@Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên: Không biết các người uống được bao cân giả tạo mà ngày hôm qua dám đến chỗ tôi để tẩy trắng cho Ôn Thi Kỳ và bôi đen Quý Tĩnh Duyên, nhà thờ Đức Bà Paris cháy rụi nên mấy người không còn chỗ ở phải không? Nếu không phải ả ăn vạ trên đầu trên cổ ông xã tôi thì ai thèm chú ý tới ả, lâu lâu lại thấy ả giả vờ mang danh bạn gái cũ của Quý Tĩnh Duyên để lừa bịp.
Còn mà luôn mồm cảm thấy bản thân chịu oan thì xem xem ả có dám nói ả đã làm gì với Quý Tĩnh Duyên không? Ả không dám nói.
Các fan nên đi tra lại thời gian Ôn Thi Kỳ mới ra mắt, xem Vân Tích mở cho ả bao nhiêu con đường mà ả đáp trả điều gì khi Vân Tích rung chuyển?
Hi, có nói mấy người cũng tra không ra.
Không sao hết, vì tôi đã tìm được nà [cười to]
Lại đây, tôi chuẩn bị thị cho mấy người, không cần cảm ơn [hình ảnh]x
@Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên: Miễn cho mấy người bảo tôi photoshop bịa đặt, [tệp đính kèm]xN, hoan nghênh đọc thêm.
Không phải ngày nào Weibo anh cũng có người tới xé nên anh đăng bài rất lâu mới bắt đầu nổi sóng.
Ban đầu giang cư mận chỉ cho rằng anh lại giận lẫy, các bình luận đầu toàn là “đặt gạch trước”, “tôi tới rồi”, “chủ nhà trâu bò” linh ta linh tinh.
Phần còn lại là nhóm người hâm mộ của Ôn Thi Kỳ đến chế giễu.
Cho đến tầm hai, ba phút sau, quần chúng khiếp sợ mới online.
【Vãi bíp??? Cái gì đây? Thế là năm đó Ôn Thi Kỳ được Quý Tĩnh Duyên nâng đỡ cho nổi tiếng à?】
【Hình thứ với các bác thấy chưa, lúc Vân Tích gặp loạn, Ôn Thi Kỳ thế mà lại vội chạy đi kí hợp đồng với quản lí của công ti đối địch với Vân Tích.
Cái con mẹ nó tui sợ vãi, nuôi con chó nó còn biết làm vui lòng chủ hơn!】
【Kể chiện cừi nè: Ôn Thi Kỳ thuần khiết không tì vết, Quý Tĩnh Duyên tội ác tày trời】
【Hôm nay Ôn Thi Kỳ còn dám mua hotsearch, làm gì? Thấy Quý Tĩnh Duyên phất lên nên muốn quay đầu là bờ hả?】
【Các fan Ôn trên tường chủ nhà có ổn hong dạ? Mặt có đau hong dạ? Nên đau đi, tui cách cái màn hình còn đau nè!】
【Bị ả ta làm cho ghê tởm…】
Các fan, các fan choáng váng.
Bọn họ không ngờ đối phương có chiêu như này nên đã bị đánh cho không kịp trở tay.
Weibo trình bày rõ ràng, tuyến thời gian rành mạch.
Tài nguyên lúc ra mắt của Ôn Thi Kỳ đều do Vân Tích đầu tư, nói đến là kĩ càng, vừa xem là hiểu ngay.
Còn có thời điểm Vân Tích kề cận bờ vực phá sản, Ôn Thi Kỳ làm thế nào chối bỏ ông chủ đã che chở mình lớn lên, không chút lưu luyến đi cậy nhờ công ti đối thủ.
Từng câu từng chữ văn hay chữ tốt cùng các đường dẫn tới các bài báo có thật, cơ bản không cho họ cơ hội cãi lại.
Sau khi đăng bài Cảnh Hoài cũng không nhàn rỗi, anh gửi văn kiện cho tài khoản marketing đã liên hệ từ trước.
Anh cười lạnh, không phải Ôn Thi Kỳ thích marketing lắm à? Anh cho ả ta nếm đủ!
Không bao lâu sau hotsearch Weibo lần nữa gọi tên Ôn Thi Kỳ, mà xuống dưới một chút là ID tràn ngập hơi thở tươi mát của loài cỏ mai.
...
Gần đây bởi vì Ôn Thi Kỳ tác oai tác quái, phòng quan hệ công chúng và phòng kiểm soát dư luận mạng trong Vân Tích luôn chú tâm vào hướng đi trên mạng.
Khi hotsearch liên quan vừa nổi lên họ đã lập tức chú ý tới, huống chi hotsearch còn dính tên của sếp lớn nhà họ.
——Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên.
…Tự nhiên không biết nên phỉ nhổ chỗ nào.
Ai ngờ được ông chủ của họ còn có người hâm mộ điên cuồng đến thế, đúng là buồn vui lẫn lộn.
Nhân viên công tác vừa ca thán với đồng nghiệp vừa mở bài viết: “Sao lại là Ôn Thi Kỳ nữa?”
Mười giây sau, lời đang nói dở của người này hóa thành một hơi khí lạnh.
Đệt mẹ.
Nhân viên công tác trợn mắt há mồm, đây đâu phải biến bình thường, đây là biến đánh gục ông chủ của họ!
Từ Vấn rất nhanh đã hay tin, y nhìn chằm chằm dòng ID cô vợ bé bỏng, trong lòng dâng lên cảm giác kì quái.
Nhiều năm kinh nghiệm mách bảo y không nên tự mình xử lí sự tình mà phải đi tìm ông chủ trước tiên.
Sau khi Quý Tĩnh Duyên xem hotsearch, trên mặt hắn lộ ra ý cười hiếm thấy: “Để cái hotsearch này treo ở đó, đối phương dùng bao nhiêu tiền để đè xuống thì chúng ta trả gấp đôi để mua về”
Từ Vấn lập tức hiểu được, nhớ tới tính cách của ông chủ nhỏ cũng cười rộ lên.
Thật ra để Vân Tích xử lí sẽ càng có nhiều phương thức giết người không thấy máu hơn.
Ông chủ nhỏ tự làm mà không cẩn thận sẽ lại hại địch một ngàn tự hủy tám trăm.
Nhưng mà, cái vẻ nhảy nhót lung tung của anh thật sự chọc vào lòng người.
Quý Tĩnh Duyên dùng điện thoại của mình đăng kí một tài khoản Weibo, lần theo hotsearch để tìm đến tường nhà Cảnh Hoài.
Sau đó hắn trông thấy em bé nhà hắn đang đại chiến với antifan.
@Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên: Đằng ấy không nên nói bậy à nha [hoảng sợ] Tôi không có nhằm vào mỗi mình ả, còn có người hâm mộ của ả mà! [hoảng sợ] Ghê tởm ông xã tôi lâu như vậy, bây giờ bị nghiệp quật nên định đánh trống bỏ dùi phỏng? Không bằng ở lại cống hiến cho quê hương đất mẹ, biến cái tâm thánh mẫu thành pháo hoa để chiếu sáng toàn bộ bờ vịnh và eo đất, tạo thành bốn tiếng thật to: Tôi yêu Trung Hoa!
@Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên: Không cần mắt thì móc ra đi, bớt bớt quăng rác rưởi ra đường.
Chị nhà mi bú nhiều tài nguyên của Vân Tích như thế còn muốn giả mù à? Kĩ năng xã giao ăn ẻ của Ôn Thi Kỳ rèn từ thời Mãn Thanh hay gì?
@Cô vợ thảo mai bé bỏng của Quý Tĩnh Duyên: Cái con người này thú dzị hen, không biết đọc hiểu cũng chạy đến chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cái gì cũng biết nhưng chắc ả không quen biết người quản lí bên công ti đối thủ của ba Quý nhà mi đâu ha.
Chỉ số thông minh của mi chắc cũng sàng sàng lầu trên nhờ? Nên hình dung mấy người như nào đây… Người thú khác biệt? Vật họp theo loài? Mấy người cứ làm khó tôi [mỉm cười] Đã ngu còn thích tự lừa dối bản thân, fan nhà Ôn đúng là đi một mình trên đỉnh thế giới [mỉm cười]
“...”
Quý Tĩnh Duyên cảm thấy, hôm xưa em bé mắng chửi người trước mặt hắn hãy còn rụt rè lắm.
Hắn lướt xuống dưới.
Weibo của Cảnh Hoài không có nhiều thứ lắm, đa phần bài viết đều đăng sau khi Ôn Thi Kỳ trở lại nên chả mấy chốc hắn đã kéo đến cuối.
Hắn xem thêm đôi lần, không định quấy rối anh mà chỉ lặng lẽ ấn theo dõi.
Lúc chuẩn bị thoát ra, ánh mắt hắn vô tình rơi vào bài chia sẻ rút thăm trúng thưởng.
@Star Official: Sản phẩm mùa đông của Star chính thức ra mắt rồi~ Mọi người có muốn tặng cho nửa kia một món quà ý nghĩa trong mùa lạnh lãng mạn không? Chia sẻ và theo dõi tài khoản chính thức của nhãn hiệu sẽ nhận được cơ hội giành lấy nút tay áo tình nhân mới nhất của Star~ Xem hình chi tiết ở dưới [hình ảnh] x
Đây là thứ Cảnh Hoài đã xem đêm qua, nom có vẻ thích lắm.
Quý Tĩnh Duyên khựng lại, hỏi Từ Vấn: “Nút áo quý mới của Cloud sắp ra mắt phải không?”
Cloud là thương hiệu xa xỉ hạng trung của Vân Tích, đồng thời là một trong ba rường cột của dòng vật phẩm tầm trung cùng với nhà D và Star.
Từ Vấn ngạc nhiên, hiếm khi thấy ông chủ đề cập đến các nhãn hiệu trừ khi là tổng kết cuối năm.
Y trả lời: “Vầng, các nhà thiết kế đã giao thành phẩm lên rồi ạ, ngài có muốn xem qua không?”
Suy nghĩ một chút, y nói tiếp: “Nhà D và Star đã đẩy ra sản phẩm mới, căn cứ vào phương án marketing của cả hai bên, phòng đánh giá thị trường của chúng ta định…”
Quý Tĩnh Duyên xem xong thiết kế của Star, thuận tay tham gia rút thăm rồi nói: “Giao bản vẽ lên đi, những chuyện khác để họ tự quyết định là được”
“Với lại” Chia sẻ xong, hắn cất điện thoại, lạnh lùng đối diện với trợ lí của mình: “Trong vòng một giờ, tôi muốn biết hướng đi và tài nguyên Ôn Thi Kỳ hiện có, bao gồm cả những mục đang chuẩn bị tiến hành”
Từ Vấn có chút hoảng hốt.
Sau khi ông chủ kết hôn, đã lâu y chưa thấy hắn mang cảm xúc uy nghiêm và tối tăm như vậy.
Cơn rét từ lòng bàn chân lan lên song sắc mặt y vẫn không thay đổi: “Vâng!”
Hết chương Dịch giả có lời muốn nói: Này mới là xé sương sương nha, chương sau xé thẳng dzô cái mặt ả =)) Gòi chờ thêm tầm - chương nữa thì xé cho không còn gì luôn
Ấn chương sau đi nè >.