Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần

chương 104: đêm tuyết (hoàn chính văn)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta đi ngược lại với thần tính để yêu người

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Tiểu thanh khí đã bảo hộ cho trọc khí giữa Hỗn Độn một thời gian rất rất dài, cho tới khi hàng loạt thanh khí lần lượt hoá thành Tự Nhiên Chi Thần dưới sự chỉ dẫn của pháp tắc, tiểu thanh khí mới lưu luyến rời khỏi nó.

Trên thế giới xuất hiện những dãy núi tuyết trải dài liên miên, tiểu thanh khí hoá thành Tuyết Thần, chìm vào giấc ngủ tại nơi sâu thẳm trong núi tuyết.

Trải qua một lần chết đi sống lại, Tuyết Thần cũng cần phải trầm miên một khoảng thời gian dài để tĩnh dưỡng, trạng thái cũng không khá hơn Kỳ Dạ là bao. Cậu có thể bảo vệ trọc khí một cách sát sao giữa thời Hỗn Độn cũng là bởi thanh khí sẽ không tuỳ tiện công kích đồng loại.

Lần này thanh khí thành thần sớm hơn trọc khí rất nhiều. Kỳ Dạ chỉ có nửa viên thần cách vốn dĩ đã không chiếm ưu thế trong trận chiến giữa thanh khí và trọc khí, tới khi đám thanh khí kia thành thần lại càng gian nan hơn. Không có tiểu thanh khí che chở, trọc khí luôn bị Tự Nhiên Chi Thần chèn ép, xua đuổi, mãi cho tới khi loài người ra đời, nó mới có được ác niệm tẩm bổ, có được sức mạnh hoá thành Tà Thần, từ đệ nhất Tự Nhiên Chi Thần giờ đã bị giáng xuống là đệ nhất Kỳ Nguyện Chi Thần. Sau khi thành thần nhưng thần hồn hắn vẫn rất yếu, vì vậy nên mới ngủ say trong Tà Thần điện, ôn dưỡng hồn phách.

Quỹ đạo hoạt động của vị này vẫn chỉ là ngủ ngủ và ngủ, toạ độ cũng chẳng nhúc nhích thêm chút nào. Không hề có giá trị tham khảo.

Yến Chiêu chuyển tầm mắt sang Tuyết Thần bên kia.

Tuyết Thần cũng ngủ say dưới núi tuyết một thời gian dài, khi cậu vừa thức tỉnh đã gặp phải một con ác long tới tấn công, sau đó được một vị thần áo đen cứu.

Cho dù vị thần áo đen kia có giả bộ thần bí đến mức nào thì Yến Chiêu vẫn có thể nhận ra qua một cái liếc mắt, tên đó không ai khác chính là Kỳ Dạ trong tương lai đã trở thành Chủ Thần.

Kỳ Dạ hồi tưởng không chỉ có một lần.

Tuyết Thần vừa mới tỉnh giấc, chiến lực không cao, rất có khả năng phải bỏ mạng dưới miệng ác long, Kỳ Dạ cố ý chạy về cứu Tuyết Thần sao?

Lần hồi tưởng thứ hai chính là Hoàng triều Đại Lê của hiện tại. Kỳ Dạ rõ ràng đã đến sớm hơn mấy tháng nhưng vẫn thảnh thơi ung dung du ngoạn sơn thuỷ với Tuyết Thần, một đường chậm rãi tới kinh thành, chính là chờ cho tới khi Tư Mã Phục bị gϊếŧ.

Yến Chiêu bình tĩnh suy nghĩ, Kỳ Dạ đang làm gì vậy?

Rất nhanh sau đó hắn đã biết được đáp án.

Thứ quan trọng nhất của mỗi người mang đại vận khí chính là vận khí, chỉ có vận khí mới là mấu chốt chống đỡ cho sự vận chuyển của thế giới. Nguyên nhân tử vong ngoài ý muốn của người mang đại vận khí thường là do có kẻ từ dị thế tới quấy nhiễu, vận khí bị những kẻ đó đoạt đi, thế giới sẽ lập tức sụp đổ. Nhưng nếu sau khi người mang đại vận tử vong ngoài ý muốn mà vận khí chưa bị đoạt đi, thế giới sẽ không lập tức sụp đổ; chính xác là sau khi người ấy chết đi sẽ dẫn tới tuyến thế giới bị lệch khỏi quỹ đạo một cách nghiêm trọng, mới có thể xuất hiện tình trạng bị huỷ diệt.

Tư Mã Phục là vua của một nước, một quốc gia không thể thiếu đi quân chủ dù chỉ là một ngày, hắn vốn dĩ sẽ dẫn dắt Đại Lê hướng tới thịnh thế, đây là tuyến thế giới của thế giới . Tư Mã Phục tử vong một cách đột ngột sẽ dẫn tới triều đình trên tan rã dưới đại loạn, kế tiếp sẽ là một loạt sự kiện phản loạn phát sinh, thay đổi tuyến thế giới lệch đi quá xa, hoàn toàn không có khả năng dẫn trở về quỹ đạo bình thường, khi đó thế giới mới thực sự sụp đổ.

Nhưng hiện tại, Tư Mã Phục mới chỉ vừa tử vong, vẫn chưa truyền ra ngoài rằng Hoàng đế đã băng hà, những người khác đều không hề hay biết, cũng chưa tạo thành ảnh hưởng đối với thế giới bên ngoài. Trung gian từ "người mang đại vận khí tử vong" tới "tuyến thế giới hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo" là một quá trình dài, cũng chính là cái được các thần sử gọi là "thời gian bổ cứu".

Kiếp trước thế giới bị huỷ diệt là bởi không có thần minh nào phát hiện hoàng cung xảy ra chuyện, để ả xuyển không kia thuận lợi mang khí vận rời đi. Mà nay Tuyết Thần đã kịp thời chạy tới, đánh chết ả trước khi ả có ý định đoạt vận khí rời đi, sau đó biến mình thành dáng vẻ của Tư Mã Phục tiến hành bổ cứu. Chỉ cần trong lúc cậu tại vị không làm cho tuyến thế giới chệch đi quá lớn, cũng có thể bảo hộ thế giới này bình yên vô sự. Tuyết Thần làm việc này cũng có hiệu quả tương tự như các thần sử.

Kỳ Dạ lựa chọn không cứu Tư Mã Phục là bởi vì hắn biết rằng trong lịch sử, Tuyết Thần sẽ thay thế Tư Mã Phục, cho nên Tư Mã Phục cần phải chết, nếu không tuyến lịch sử Kỳ Dạ biết đến sẽ bị thay đổi.

Kỳ Dạ tới đây là để cứu Tuyết Thần, chứ không phải cứu người mang đại vận.

Thần minh đã chết trong quá khứ sẽ không có tương lai, nếu Tuyết Thần ở quá khứ chết đi, Tuyết Thần ở tương lai sẽ lập tức tử vong. Kỳ Dạ lần lượt xuyên tới những thời điểm trước khi Tuyết Thần có nguy cơ tử vong, giúp Tuyết Thần tránh khỏi tử kiếp, cũng khiến thế giới không phải chịu cảnh huỷ diệt bởi tuyến thế giới chệch đi quá xa. Một khi Kỳ Dạ ở tương lai phán đoán nhầm thời điểm hồi tưởng, xuyên tới sau mốc Tuyết Thần tử vong, hoặc sau khi tuyến thế giới đã chệch đi hoàn toàn, đều sẽ tạo thành kết cục không thể vãn hồi.

Để cứu sống Tuyết Thần, Kỳ Dạ đã thiết kế một vòng thời không khép kín, đồng thời tiện tay kéo Yến Chiêu xuống nước, trở thành một yếu tố quan trọng trong đó. Kỳ Dạ gửi phong thư này tới cho Yến Chiêu, Yến Chiêu mới có thể tới quan sát mấy lần hồi tưởng của Kỳ Dạ trong thế giới , mới có thể gϊếŧ chết Lê Tẫn đào lấy thần cách trong năm sau, phái Tư Mã Phục cầm thần cách tới nhắc nhở Kỳ Dạ trở lại quá khứ, rồi mới có Kỳ Dạ trở về quá khứ gửi phong thư này tới cho Yến Chiêu.

Hoàn toàn trùng khớp.

Kỳ Dạ quả thực đã vắt sạch giá trị của hắn. Yến Chiêu cực kỳ không vui, nhưng cũng rất nghi hoặc.

Vậy rốt cuộc là vì sao trong tương lai hắn không độc chiếm thần cách của Lê Tẫn mà lại trao thần cách ấy cho Kỳ Dạ? Những thứ như tình cảm gần như không thể xếp trên thực lực trong mắt Yến Chiêu, huống chi hắn và Kỳ Dạ thì có cái vẹo gì gọi là tình cảm chứ.

Đem việc này vứt ra sau đầu, Yến Chiêu tiếp tục đảm đương Chủ Vạn Thần ở Vạn Thần giới. Cho tới khi tốc độ thời gian của thế giới đã cán mốc năm sau.

năm sau, Tà Thần ngủ say vạn năm đã thức tỉnh, đi tới nhân gian theo sự chỉ dẫn của thần cách.

Hắn đi tìm một nửa viên thần cách kia, đồng thời cũng là một nửa sinh mệnh của hắn.

Kỳ Dạ không nhớ rõ bất cứ điều gì. Hồn phách quá yếu ớt khiến hắn đã quên sạch mọi chuyện ở thời Hỗn Độn, chỉ nhớ rằng trong thời viễn cổ và thượng cổ, hắn vẫn là một luồng trọc khí, nhận hết sự xa lánh ghét bỏ của nhóm Tự Nhiên Chi Thần hoá thân từ thanh khí.

Hắn đã quên rằng từng có một sợi tiểu thanh khí liều mạng bảo hộ hắn ở Hỗn Độn, ngay cả chính bản thân Tuyết Thần cũng đã quên. Bản năng của Kỳ Dạ chán ghét những thứ thuần khiết sạch sẽ, cảm thấy những thứ đó đều là dối trá giả tạo, thanh khí chính là thứ đáng hận nhất trên cõi đời này.

Mà khi hắn đặt chân tới nhân gian, ánh mắt đầu tiên khi hắn nhìn thấy chàng trai ấy, hắn đã tự nhủ đó là sinh linh tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Em ấy thật đáng yêu. Kỳ Dạ đã nghĩ vậy.

Ta yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên.

. . . . . .

Cùng lúc đó, người mang đại vận khí Dung Dữ của thế giới đã thức tỉnh, khiến đại thế giới náo động.

Dung Dữ có năng lực xuyên không, gϊếŧ chết vị thần sử, bắt cóc đánh choáng thần minh bản thổ ở thế giới , rất hiển nhiên, y không phải người mà đám đầu đường xó chợ có thể nhảy ra đối phó được. Để bắt giữ y, Yến Chiêu đã tự thân xuất mã, tốn rất nhiều sức lực.

. . . . . Sau đó mới nhận ra, trốn chạy và bắt cóc có thì có thật, nhưng tội trạng nghiêm trọng nhất là huỷ diệt một đống tiểu thế giới kia lại không phải Dung Dữ làm, Dung Dữ đơn giản chỉ là bị gã Lê Tẫn kia úp nồi.

Thế giới gặp phải mạt thế, Thích Bạch Trà gửi yêu cầu giúp đỡ lên Cục Quản Lý Thời Không, Cục Quản Lý Thời Không phái thần sử Tuyên Diệu tới giải quyết. Thích Bạch Trà thuận tiện đề cập tới vấn đề thế giới xuất hiện một kẻ dị thế là Lê Tẫn, thực lực rất mạnh, Tuyên Diệu nghe vậy liền lập tức trở về báo cáo cho lãnh đạo cấp cao, cuối cùng rơi xuống tai Chủ Thần.

Yến Chiêu nghe xong đã hiểu hết toàn bộ.

Lê Tẫn kia mới là tên đầu sỏ đáng chết, đẩy chuyện phá huỷ các tiểu thế giới kia cho Dung Dữ để đánh lạc hướng hắn, còn gã lại chạy tới thế giới tính kế để Kỳ Dạ và Tuyết Thần gϊếŧ hại lẫn nhau.

Thảm hại hơn chính là, thần hồn của Yến Chiêu ở tiểu thế giới nọ đang nói chuyện yêu đương với Dung Dữ.

Có thể tưởng tượng ra rằng, sau khi chân tướng đã được vạch trần rõ ràng, đối với hành vi hắn đui mù nhận sai hung thủ, Dung Dữ bày tỏ mười hai vạn phần trào phúng, cũng lệnh cho hắn phải tỉnh táo lại, chân thành xin lỗi, xin lỗi về hành vi ngu ngốc của hắn đã suýt đẩy vợ mình vào lò thiêu.

Yến Chiêu: ". . . . . ."

Có thể làm gì bây giờ, viết một bức thư ăn năn, ghim một tin nhắn xin lỗi lên đầu.

Yến Chiêu nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn cũng có ngày hôm nay.

Chủ Thần giận dữ, Lê Tẫn đương nhiên ăn khổ.

Khi ấy Lê Tẫn đang làm quỷ ở thế giới , vừa mới thành công tính kế khiến Kỳ Dạ mất trí nhớ, tà tính bùng nổ, vốn tưởng rằng có thể để Kỳ Dạ gϊếŧ chết Thích Bạch Trà, không ngờ Kỳ Dạ lại trực tiếp ôm Tuyết Thần rời đi.

Loại hành vi không hợp với lẽ thường này khiến Lê Tẫn không tài nào hiểu được, đang muốn đuổi theo lại chợt cảm thấy trong không trung truyền tới một luồng thần lực cường đại đang dao động.

Yến Chiêu tới làm thịt gã.

. . . . . .

Đối chiến chính diện, Lê Tẫn dĩ nhiên không phải đối thủ của Yến Chiêu.

Kết cục cuối cùng là Yến Chiêu đào lấy thần cách của Lê Tẫn.

Yến Chiêu mang theo thần cách Chủ Thần trở lại Vạn Thần giới, bắt đầu dọn dẹp một đống cục diện rối rắm.

Trong lúc đuổi bắt Dung Dữ, Yến Chiêu đã dồn ứ rất nhiều công chuyện chưa xử lý, vừa mới online đã bị nhét cho một tin tức chưa đọc, trong đó có tin dữ rằng Ma Vương Pascal của thế giới đã trốn tới thế giới .

lúc này mới chỉ là một thế giới tân sinh, không có bất kỳ thần minh nào là đối thủ của Pascal. Yến Chiêu lập tức tua lại xem xét, phát hiện ra quả nhiên Chủ Thần Kỳ Dạ cũng đã về tới thời điểm này, gϊếŧ chết Pascal, lần nữa cứu được Tuyết Thần.

Kỳ Dạ hồi tưởng tổng cộng là ba lần.

Sau khi xem xong Yến Chiêu đã hiểu rõ, chia thần cách của Lê Tẫn thành hai mảnh, triệu Tư Mã Phục tới, bảo hắn cầm nửa viên thần cách Chủ Thần giao cho Kỳ Dạ, cũng nhắc nhở Kỳ Dạ hãy trở về ba lần hồi tưởng trong quá khứ để cứu lấy Tuyết Thần.

Còn một nửa viên thần cách khác, trước mắt Yến Chiêu tự mình giữ lại ở đây.

Tuyết Thần cũng sẽ cần tới nửa viên thần cách này để khôi phục hoàn chỉnh thần cách và ký ức, Kỳ Dạ nhất định sẽ tìm tới cửa. Năm đó Kỳ Dạ đã nói ai gặp lại đối phương thì người đó là chó, hắn chờ Kỳ Dạ chủ động nhận mình là chó.

Bị Kỳ Dạ tính kế nhiều lần như vậy, dù sao hắn cũng phải hoà một ván chứ.

Lúc này Yến Chiêu cuối cùng cũng hiểu được vì sao hắn không tự mình hấp thu viên thần cách Chủ Thần ấy.

Chủ Vạn Thần bận rộn vô cùng, cả năm chả có ngày nào được nghỉ phép, do tính chất công việc nên chỉ Chủ Thần mới có thể đảm nhiệm, tìm mỏi mắt chả có ma nào tới thay ca, lấy đâu ra thời gian yêu đương chứ?

Như vậy, công sức hắn theo đuổi Dung Dữ sẽ đổ sông đổ biển hết, công việc tại Vạn Thần giới chồng chất như núi, tương lai như thế sẽ còn xa.

Cần phải chộp hai người tới đây giúp đỡ.

Là Kỳ Dạ và Tuyết Thần thì không còn gì tốt hơn rồi.

Bây giờ hắn cũng đã có bà xã, hắn muốn ở bên bà xã, cần phải có ngày nghỉ.

Thực lực tuy quan trọng nhưng không đáng để nhắc tới so với Dung Dữ.

Yến Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu được vì sao trước đây Kỳ Dạ có thể tình nguyện vì Tuyết Thần mà từ bỏ thần cách và thần vị.

Nắm đó hắn châm chọc mỉa mai, mà nay cũng đã giẫm lên vết xe đổ.

. . . . . .

Sau khi Kỳ Dạ hoàn tất ba lần hồi tưởng, quả nhiên vác mặt lên thẳng Vạn Thần giới, tìm Yến Chiêu lấy nốt nửa viên thần cách còn lại.

Lễ gặp mặt của Yến Chiêu chính là thưởng cho hắn một chưởng trước tiên.

Đúng câu cứ thấy hắn một lần là phải đánh hắn một lần.

Kỳ Dạ không thèm để ý, lấy được thần cách là được.

Cái giá đổi lại là phải đồng ý chia sẻ công việc với Yến Chiêu, Kỳ Dạ lấy được nửa viên thần cách còn lại, trở về nhân gian, dung hợp cho Thích Bạch Trà.

Từ đó có thể hồi tưởng lại toàn bộ ký ức.

_

Trong phòng ngủ, dường như đã qua cả một thế kỷ. Kỳ Dạ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Trà Trà của hắn khôi phục ký ức.

Thời gian trôi qua rất lâu rất lâu, màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ tuyết mịn khẽ bay.

Là một đêm tuyết tuyệt đẹp.

Thiếu niên trong ngực Kỳ Dạ chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu băng lam trong suốt không chút tỳ vết, ngoài sự thuần khiết khi mới ra đời còn nhiều thêm một tia thông suốt.

Cũng như vô vàn năm trước, tuyết trắng ra đời trong vòng tay của đêm đen.

Trà Trà của khi ấy được ca ca của cậu bảo hộ rất tốt, ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự, thậm chí còn không nỡ nhìn một tia gϊếŧ chóc tàn nhẫn, là sự thuần khiết trong trẻo chân chính. Tuyết Thần trong trẻo như vậy, cuối cùng đã lấy thân hiến tế, đổi lại vạn vật bất diệt.

Thích Bạch Trà của kiếp này duyệt tẫn nhân gian, lấy bảo hộ thế giới làm nhiệm vụ của chính mình, không ngại tự tay chém gϊếŧ những kẻ đến từ dị thế, đôi bàn tay ấy đã nhiễm máu tươi. Cậu đã không còn ngây thơ như năm đó, nhưng trải qua thế sự mà vẫn không hề thay đổi ý chí ban đầu, vẫn xứng đáng với một câu ngây thơ.

Cho dù là ở bất cứ đâu hay bất kỳ thời gian nào, Tuyết Thần đều có lòng bảo hộ thế giới, bởi vậy, cậu thành công lấy được tư cách Chủ Thần. Thần cách Chủ Thần của cậu đến từ Kỳ Dạ và Lê Tẫn, nhưng chỉ riêng thần tính của bản thân cậu đã đủ để khiến cậu đạt được sự tán thành của pháp tắc thần minh. Chủ Vạn Thần, chức trách chính là bảo hộ đại thế giới. Chỉ với điểm đó, Thích Bạch Trà thậm chí còn thích hợp với vị trí này hơn cả Yến Chiêu.

Kỳ Dạ chưa từng có lòng muốn bảo hộ thế gian, từ đầu tới cuối, hắn chỉ là thần bảo hộ của riêng mình Thích Bạch Trà.

Hai hàng mi Thích Bạch Trà run rẩy, khẽ gọi một tiếng: "Ca ca."

"Ừ, ca ca đây."

"Chúng ta đã quen nhau từ lâu rồi nhỉ."

Lâu đến nỗi khiến cậu có chút hoảng hốt.

Nghiêm phu nhân đã từng có chấp niệm muốn ở lại hậu thế, hồn phách không chịu tiêu tan, chỉ vì yêu Nghiêm tiên sinh đến tận xương tuỷ. Lúc ấy Thích Bạch Trà chỉ cảm thấy cực kỳ cảm động, vì thế đã thi triển mượn xác hoàn hồn, thành toàn cho đôi bích nhân này. Mà nay nghĩ lại, vì sao lại cảm động?

Chính là đồng cảm với bản thân mình cũng từng như thế.

Cậu cũng từng vì ca ca mà gắng gượng cố giữ thần hồn ở lại thế gian, không chịu rời đi.

Kỳ Dạ luôn thích hôn cậu, hôn đến triền miên kéo dài, vẫn luôn muốn nói yêu cậu nhiều hơn một chút, hôn cậu lâu hơn một chút. Trước đây Thích Bạch Trà chỉ cho rằng đó là tình nồng ý mật của nhân tình thế gian, hiện giờ nghĩ lại, đó chính là những lời chân thật từ tận đáy lòng. Kiếp trước Kỳ Dạ tới Vạn Thần giới thí luyện, trước khi đi đã hôn cậu một lần tạm biệt cuối cùng, từ đó về sau chính là vạn năm từ biệt.

Điều Kỳ Dạ hối hận nhất chính là khi đó sao không hôn cậu nhiều một chút, đến đời này, trong tiềm thức hắn đều muốn đòi lại.

Những năm tháng bọn họ đã yêu nhau còn vượt qua cả vô số thiên trường địa cửu.

"Quả thực rất lâu, sau này sẽ còn lâu hơn thế nữa." Kỳ Dạ xoa xoa tóc cậu, đặt một nụ hôn lên môi cậu, "Trà Trà, anh yêu em, thậm chí có là thời điểm cuối cùng, anh cũng vĩnh viễn không từ bỏ."

Thích Bạch Trà khẽ cười, nhìn thẳng vào đôi mắt Kỳ Dạ.

"Cuộc đời này của em nhất định sẽ bước cùng tiên sinh trải qua tất cả."

Yêu người chính là sự trường tồn mãi mãi của ta.

Khoé môi Kỳ Dạ khẽ cong lên, trong mắt hiện lên một tia sáng nhu hoà nhàn nhạt, đêm nay bóng đêm thật dịu dàng.

Hắn nói: "Một lời đã định."

Ta vốn tưởng rằng, sau khi ngủ say vạn năm trong thần điện, bước xuống nhân gian chỉ để thoáng qua một cái liếc nhìn, nhưng rồi ta đã bắt đầu yêu em.

Sau đó lại nghĩ rằng, ba lần hồi tưởng, cho em ân tình, bạn bè, rồi đến tình yêu, đó là tiền duyên vốn có giữa hai ta.

Cuối cùng nhận ra rằng, hai ta đã quen nhau từ thời Hỗn Độn xa xôi, từ khi thế giới bắt đầu cho tới tận thế, lại từ chảy ngược thời gian trở về khởi điểm.

Giữa dòng chảy thời gian, ký ức biến mất, tình cảm rỗng tuếch, sau đó chỉ còn lại bản năng căm ghét lẫn nhau ——

Ta nguyện đi ngược lại với thần tính để yêu em.

+++++++

Hôm nay Trấn có vài điều muốn thông báo, mọi người cố đọc hết nhá

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio