"Gai nhím" chính thức đóng máy, Đới Đức tổ chức tiệc đóng máy trong một căn biệt thự gần đoàn phim.
Tám giờ tối, trong sảnh tiệc của căn biệt thự lớn, người người rộn ràng vô cùng náo nhiệt, không chỉ có nhân viên đoàn phim và diễn viên mà các bên đầu tư của bộ phim cũng đến.
Kim chủ của Dương Vũ dù chỉ là người bỏ vốn ít trong số họ nhưng cũng là người đầu tư nên đương nhiên là đến.
Ôn Du Tịnh và Nhung Thu đứng trò chuyện với nhau, hai người nhìn thấy Dương Vũ đi theo bên cạnh kim chủ kia, người nọ đối xử với cậu ta khá tốt, gặp người khác sẽ dắt cậu ta ra giới thiệu đôi câu.
"Đó là giám đốc Lưu nhỉ." Lôi Tụng đột nhiên đứng phía sau Ôn Du Tịnh.
Ôn Du Tịnh quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, vì không biết về các nhà tư bản nên cậu không trả lời.
Nói về chuyện này thì Nhung Thu biết khá nhiều: "Đúng vậy, thầy Lôi quen à?"
"Không đến mức quen thuộc, chỉ là bộ phim quay trước đây cũng có ông ta đầu tư." Bộ phim "Vương tử số 7" trước đây Lôi Tụng đóng chính, Dương Vũ là khách mời có một phần đầu tư của giám đốc Lưu, việc Dương Vũ dựa vào giám đốc Lưu này chắc chắn là liên quan đến bộ phim đó.
Nhung Thu không nói thêm gì với cậu ta, vì rất nhanh sau đó giám đốc Lưu đã dẫn Dương Vũ đi đến trước mặt Nhung Thu.
"Ảnh đế Nhung! Ngưỡng mộ đã lâu!" Giám đốc Lưu giơ ly champagne trong tay lên, mặt cười rạng rỡ đến nỗi đôi mắt sắp híp thành một cái khe.
Vì thân phận ảnh đế này, hơn nữa Nhung Thu có tiếng nói nhất định trong giới giải trí nên đây không phải lần đầu tiên anh được nhà đầu tư mời rượu khách sáo thế này, Nhung Thu không quá bất ngờ với chuyện này.
Có điều anh chưa từng qua lại với giám đốc Lưu này, anh nở nụ cười vừa khách sáo vừa xa cách quen thuộc: "Chào anh, không biết anh đây là?"
"Thầy Nhung, vị này là ngài Lưu Đằng, ông chủ phía sau truyền thông Hậu Đằng." Dương Vũ đứng ở bên cạnh nhã nhặn giới thiệu.
Lưu Đằng cười ha hả vươn tay đến, Nhung Thu lịch sự bắt tay với ông ta rồi lại cụng ly.
"Tình cảm của ảnh đế Nhung và thầy Ôn tốt thật, tôi từng nghe Dương Vũ nói, quay phim lâu thế mà cậu vẫn luôn ở bên cạnh trong đoàn phim, tình cảm này thật sự khiến người ta hâm mộ, chẳng giống mấy người mạng nói." Lưu Đằng căm giận: "Đám dân mạng đó hàng ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, phải làm ra chuyện gì mới được!"
Dương Vũ ở bên cạnh vội an ủi: "Giám đốc Lưu anh đừng giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe, vì đám dân mạng đó không đáng đâu."
"Đúng đúng đúng, không đáng chút nào, thầy Nhung và thầy Ôn cũng vậy nhé, dù sao cũng đừng để ý đến lời người khác nói ra nói vào." Lưu Đằng vỗ vai Nhung Thu vài cái, vì Nhung Thu dáng cao nên bộ dạng giơ tay lên của ông ta có hơi chật vật.
Mặt Nhung Thu treo nụ cười nhàn nhạt: "Giám đốc Lưu khoan dung quá."
"Nào có nào có!" Lưu Đằng lại vui vẻ trò chuyện với Nhung Thu một lát, càng nói thì trong câu chữ càng chứa ý muốn Nhung Thu giúp đỡ nhiều hơn.
Cũng may Đới Đức và Cừ Lị đi qua mời rượu mới ngừng được câu chuyện của Lưu Đằng.
Đợi đến khi mọi người tản đi gần hết, Ôn Du Tịnh thì thầm với Nhung Thu: "Không giống là do Lưu Đằng."
Nhung Thu và cậu ăn ý nhìn nhau, hai người đã đoán được đại khái.
Thứ nhất Lưu Đằng và nhóm Nhung Thu không có bất kì khúc mắc gì, thứ hai với tính không giữ được miệng kia, hoàn toàn không cần mua bài, ông ta đã không nhịn được mà rêu rao khắp nơi rồi.
Phải nói người hiện tại mà họ nghi ngờ nhất vẫn là Dương Vũ.
Không may là lát sau Nhung Thu bị một nhà tư bản quen biết gọi đi nói chút chuyện, một mình Ôn Du Tịnh không có việc gì làm nên im lặng ăn chút gì đó, cậu vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện không biết từ khi nào mà Dương Vũ đã đi rồi lại vòng về.
"Thầy Ôn, thầy Nhung đâu ạ?" Dương Vũ hoang mang hỏi.
Ôn Du Tịnh chỉ hướng: "Anh ấy có chút việc cần bàn bạc, đang ở bên kia."
"À à, vậy không quấy rầy thầy Nhung." Dương Vũ nhìn lướt theo hướng tay cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy Nhung Thu mặc bộ vest màu đen, cậu ta quay đầu lại khách sáo nâng ly rượu lên: "Thầy Ôn, thật ngại quá, vừa nãy bận rộn tiếp giám đốc Lưu vẫn chưa tự mời rượu anh, em tự phạt một ly."
"Quen biết nhau lâu rồi, không cần khách sáo vậy đâu." Ôn Du Tịnh lịch sự nhấp một ít rượu.
Đô rượu của cậu không cao, đến giờ chưa uống chút nào, cho dù uống cũng chỉ nhấp môi.
Dương Vũ liếc thấy vậy thì hỏi: "Thầy Ôn không uống nhiều thêm chút sao?"
"Đô rượu không được tốt lắm, mong cậu thứ lỗi." Ôn Du Tịnh hơi khựng lại, cậu thành thật trả lời.
"Thì ra là thế, vậy anh vẫn nên uống ít thôi." Dương Vũ nói xong thì nhìn lướt qua sân thượng không người cách đó không xa, cậu ta mời Ôn Du Tịnh: "Nếu uống rượu khó chịu thì ra sân thượng hóng gió đi, thầy Ôn đi cùng nhé."
Dương Vũ nói xong, không chờ Ôn Du Tịnh trả lời đã đi về phía sân thượng trước.
Ôn Du Tịnh do dự một lát, cậu cảm giác Dương Vũ có chuyện gì muốn nói với mình, nghĩ đến chuyện hot search trên Weibo dạo trước nên cậu chọn đi theo cậu ta.
Sân thượng rất rộng, được ngăn cách với sảnh tiệc bởi lớp cửa kính sát đất cho nên vô cùng yên tĩnh.
Nương theo ánh trăng, Ôn Du Tịnh vừa mới đứng dựa vào lan can thì Dương Vũ đã quay đầu qua.
"Thầy Ôn." Vì cả sân thượng rộng chỉ có hai người nên Dương Vũ không giấu cảm xúc của mình nữa, biểu cảm của cậu ta rất lạnh nhạt, hoàn toàn khác với cảm giác thẹn thùng lại dễ nói chuyện mà cậu ta mang lại cho mọi người lúc bình thường.
Ôn Du Tịnh không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cậu ta.
"Tôi có nghe nói một chuyện, vẫn luôn rất tò mò nên muốn chứng thực với anh một chút." Dương Vũ cũng mặc kệ Ôn Du Tịnh không hé răng tự mình nói: "Tôi nghe anh Lý Tùng nói, cuộc hôn nhân của anh và Nhung Thu là giả."
Ôn Du Tịnh không trả lời vội mà tiếp tục chờ đoạn sau của Dương Vũ.
Dương Vũ cắn môi nói tiếp: "Dạo trước anh Lý Tùng uống say, sau đó có nói với tôi hôn nhân của anh và ảnh đế Nhung là hợp đồng, hơn nữa còn nói với tôi là không phải vì kịch bản."
"Chúng tôi đúng là kết hôn giả." Ôn Du Tịnh đặt một tay lên lan can.
Dương Vũ nghe câu trả lời này thì sững sờ. Cậu ta hoàn toàn không ngờ Ôn Du Tịnh sẽ trả lời mình như vậy, cậu ta cho rằng ít nhất đối phương phải tranh cãi đôi câu, vì đáp án bất ngờ này mà Dương Vũ đần người ra.
"Không phải chúng tôi đã nói rồi sao? Để tìm linh cảm cho loại kịch bản mới chưa từng diễn này, chúng tôi chọn cách trải nghiệm tâm trạng của nhân vật chính giống như miêu tả trong kịch bản." Ôn Du Tịnh hờ hững giải thích.
Dương Vũ hoàn toàn không ngờ đến đáp án này, nỗi kinh hoảng vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại căm hận và bất mãn.
"Trung tuần tháng sau đã phải chính thức vào đoàn phim, thật sự không còn nhiều thời gian." Ôn Du Tịnh tiếp tục bổ sung, bởi vì cậu nói sự thật nên tâm trạng kiên định hơn vừa rồi rất nhiều.
"Vậy tại sao anh Lý lại nói chỗ anh ta có bằng chứng các anh kết hôn giả gì đó?" Dương Vũ ra vẻ hoang mang: "Thầy Ôn vẫn nên cẩn thận anh ta chút đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không hay đó."
"Người ngay không sợ bóng nghiêng, thầy Dương lo lắng quá rồi." Không biết Nhung Thu đã bàn xong việc từ lúc nào, anh tìm đến sân thượng: "Tôi tin thầy Dương cũng hiểu rõ đạo lý này, đúng không?"
Dương Vũ thầm cắn căng, khẽ gật đầu nói: "Thầy Nhung nói phải ạ."
"Nhưng cũng cảm ơn cậu đã nhắc nhở, quan hệ giữa cậu và Lý Tùng không tốt lắm à? Có phải anh ta làm ra chuyện gì không hay không?" Nhung Thu nhíu mi hỏi.
"... Không có gì, chỉ là những chuyện tiếp rượu thôi." Dương Vũ theo thế tìm bậc thang cho mình: "Dù sao, dù sao thì thầy Nhung và thầy Ôn nên cẩn thận, các anh cần chú ý nhiều hơn về bằng chứng kết hôn giả mà Lý Tùng nói."
"Bằng chứng kết hôn giả gì?"
Vì hôm nay Dương Vũ ở cạnh kim chủ, Lý Tùng cho cậu ta nhiều không gian riêng để đi cùng kim chủ làm quen một số người, còn mình thì trao đổi kinh nghiệm với các bạn bè làm người đại diện. Nào ngờ muốn ra ngoài hít thở không khí lại nghe được Dương Vũ đang nói nhảm, anh ta giận đến đỏ mặt tía tai, không hề suy nghĩ mà thẳng thừng lên tiếng chất vấn.