Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm

chương 41: khóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Thăng Vinh không nghĩ Khương Dịch Duy sẽ nghe được bọn họ nói chuyện, trong lòng muốn tát cho mình vài cái.

"Cái kia.." Hắn mở miệng, không ngờ bị Khương Dịch Duy đánh gãy.

"Không còn sớm, ta đến đón Tiểu Lộ về." Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều ra khỏi quán bar.

Ngồi vào trong xe, tay hắn dừng ở trên tay lái một lát, mới dẫm ga lái xe đi.

Trong xe an tĩnh, Lộ Kiều đem đầu cúi thấp, giống như đứa trẻ phạm lỗi.

Cậu trầm mặc lúc lâu, mới nói với Khương Dịch Duy: "Mặc kệ có lựa chọn lại bao nhiêu lần, người có thể cùng em kết hôn, đều sẽ là anh, cũng chỉ có thể là anh."

Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, cũng không có phản ứng gì.

Kết hôn với Lộ Kiều lâu như vậy, hắn không nhớ rõ bao nhiêu lần nhìn Lộ Kiều dùng ánh mắt chứa đầy thâm tình nhìn mình. Cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần, Lộ Kiều ở bên tai mình nói lời ngon tiếng ngọt.

Lộ Kiều biết làm nũng, biết dỗ người, hắn căn bản không biết lời Lộ Kiều nói là thật lòng hay không.

Trạng thái hiện tại của Khương Dịch Duy làm Lộ Kiều hoảng loạn, tay trái đặt lên đùi Khương Dịch Duy, gấp gáp nói một câu: "Lời em nói là sự thật."

"Tiểu Lộ." Khương Dịch Duy rốt cuộc mở miệng, hắn lấy tay phải gỡ tay Lộ Kiều ra, mắt nhìn về phía trước nói một câu, "Anh đang lái xe,"

Lộ Kiều nhìn Khương Dịch Duy đẩy tay mình ra, yên lặng đem tay rút về.

Xe dừng ở trước cửa nhà, nhưng không tiến vào gara,

Lộ Kiều nghe Khương Dịch Duy nói với mình: "Em vào nhà nghỉ ngơi trước, anh ra ngoài đi dạo."

Lộ Kiều nhìn Khương Dịch Duy một cái, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Trở về sớm một chút."

"Ân" Khương Dịch Duy gật đầu, nhìn Lộ Kiều vào nhà mới lần thứ hai đạp chân ga, đi về phía giao lộ rồi quẹo phải.

Cả đường là đèn xanh, nơi hắn muốn đến càng lúc càng gần.

Chờ qua ba cái giao lộ, hắn phát hiện khu phố lân cận so với trước còn náo nhiệt hơn.

Trước đây hắn thường xuyên đi qua nơi này, là đến trường học nhìn Lộ Kiều. Khi đó ven đường có không ít quầy hàng ăn vặt, thường xuyên bị đô thị đến bắt.

Có một ông lão báo kẹo hồ lô khi chạy trốn đụng phải chân hắn, hắn chịu đựng cơn đau, lết cái chân què đến nhìn Lộ Kiều một cái rồi với vòng về phòng ký túc dưỡng thương.

Đem xe đỗ ở cổng, Khương Dịch Duy cất bước đi về sân bóng rổ.

Hắn tây trang giày da, tùy tùy tiện tiện ngồi xuống đất. Tay sờ túi lấy thuốc lá ngậm vào miệng.

Một tay che gió, một tay dùng bật lửa châm thuốc, ngón tay lại không tự chủ mà phát run. Ngày thường chỉ cần một chút là có thể châm lửa, hôm nay đến lần thứ ba thứ tư mới thành công.

Xuyên qua khói thuốc, tầm mắt hắn dừng ở phòng ký túc đối diện sân thế dục.

Phòng ký túc đối diện, chính là căn phòng năm đó Lộ Kiều ở. Hắn vô số lần ngồi ở chỗ này ngẩng đầu nhìn lên, tựa hộ chỉ cần có thể nhìn qua cánh cửa số của căn phòng kia, là có thể nhìn thấy gương mặt Lộ Kiều.

Sân thể dục này là nơi hắn ký thác tình yêu thầm lặng của mình.

Cũng chính là ở chỗ này, hắn lần đầu tiên vì Lộ Kiều ra tay đánh Trần Thắng Cảnh.

Ngày đó, lúc Trần Thắng Cảnh vừa nói Lộ Kiều dùng một câu mình đã có người trong lòng để lấy lệ, hắn vừa lúc đi ngang. Kỳ thật người nào biết Lộ Kiều đều biết, Lộ Kiều đặc biệt thích một người.

Cho nên hắn lấy thân phận bạn bè qua mạng tiếp cận Lộ Kiều, cùng cậu yêu đương, nói với cậu ta không ngại ngươi thích người khác. Chúng ta thử một lần, cho ta một cơ hội.

Sau đó Lộ Kiều nói lời chia tay, hắn như điên chạy đi tìm Lộ Kiều, đến nơi dì quản lý ký túc nói Lộ Kiều đã về nhà.

Hắn thất hồn lạc phách trở về trường, lại ngẫu nhiên gặp được Đồng Thần.

Đồng Thần nói hắn chuẩn bị thổ lộ, đem hắn kéo đi hỗ trợ.

Nhìn thấy người khác thổ lộ thành công, trong lòng hắn càng lúc càng hụt hẫng. Trời đổ cơn mưa rất lớn, tựa hồ cười nhạo thất bại của hắn.

Cầm di động, hắn nhắn cho Lộ Kiều, hỏi cậu: |Sau khi mưa tạnh, chúng ta có thể gặp mặt một lần hay không?"

Đáng tiếc Lộ Kiều vô tình lạnh nhạt nói: |Đừng, buổi sáng đã chia tay, gặp cũng không có gì tốt.|

Buổi tối hắn lại gửi vô số tin nhắn cho Lộ Kiều nói ta không muốn chia tay với ngươi. Lộ Kiều không có trả lời, qua mấy ngày sau trực tiếp đổi đi tên tình lữ của bọn họ.

Đối với Lộ Kiều, hắn đã làm trăm phương ngàn kế.

Không chỉ là là yêu đương qua mạng, còn có làm bọn họ thân cận. Hắn hao tâm khổ trí mà tiếp cận Lộ Kiều, dốc hết sức lực cho cậu, chỉ cần Lộ Kiều vui vẻ, hắn như thế nào cũng được.

Nghĩ vậy, Khương Dịch Duy đột nhiên cười.

Rũ đầu hung hăng hút mấy điếu thuốc, toàn bộ lồng ngực hắn vì điếu thuốc nóng lên, như bị bỏng.

Xuất thần hết sức, bên chân Khương Dịch Duy đột nhiên lăn đến một quả bóng rổ.

Cách đó không xa có sinh viên hướng về phía Khương Dịch Duy kêu: "Soái ca hút thuốc, giúp ta ném trái bóng lại đây!"

Khương Dịch Duy đứng dậy, một tay đem bóng ném qua, nghe đối diện hô một tiếng: "Cảm ơn."

Đánh bóng xong, mấy sinh viên cả người đều là mồ hôi đi ngang qua Khương Dịch Duy.

Dừng bước lại, sinh viên được Khương Dịch Duy ném bóng qua hỏi: "Soái ca, thuốc này của ngươi... có thể cho ta một điếu không?"

Khương Dịch Duy nói nói chuyện, không gật đầu, cầm cả hộp thảy cho đối phương.

"Hào phóng như vậy......"

"Ta cai thuốc." Khương Dịch Duy nhẹ nhàng nói.

Nam sinh này cảm thấy Khương Dịch Duy không bình thường, ngoài miệng nói cai thuốc, lại ngồi ở chỗ này một điếu lại một điếu mà hút. Nhưng cơ bản hắn vẫn có lễ phép, nói một tiếng cảm tạ, lại nói: "Không còn sớm, chúng ta đi trước, ngươi cũng mau về nhà đi! Cả buổi tối, ở đây ngốc nhiều bị lạnh a!"

Khương Dịch Duy nhìn thời gian, hơn mười giờ. Chờ thân ảnh đám sinh viên biến mất, hắn xoay người đi ra cổng trường.

Gió thổi cả đêm, làm hắn thanh tỉnh không ít.

Hắn không cần nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần biết trong nhà có người đang đợi hắn. Chỉ cần Lộ Kiều ở bên cạnh hắn, là đủ rồi.

-

Khi Khương Dịch Duy về đến nhà, Lộ Kiều vừa tắm xong, tóc còn ướt nhẹp mà nhỏ nước.

Hắn đi lấy máy sấy, giúp Lộ Kiều sấy khô.

Lộ Kiều môi động động, muốn hỏi Khương Dịch Duy đi đâu vậy. Lời nói đến miệng lại đổi thành: "Sáng mai em đi quay video phỏng vấn, cùng anh đến công ty."

Khương Dịch Duy gật đầu nói được.

Hai người ôm nhau ngủ, không lại giống ngày xưa ngọt ngào ôn nhu.

Lộ Kiều từ không hề buồn ngủ, một lúc sau đã mơ mơ màng màng đi chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Khi sắp ngủ mất, bên tai cậu vang lên thanh âm của Khương Dịch Duy: "Anh sẽ luôn ôm em ngủ, được không?"

Lộ Kiều mắt nhắm một nửa, tuy ý thức không tính là thanh tỉnh, lại theo bản năng mà đáp: "Được.... Cho anh ôm em đến , tuổi... Cả đời em có bao lâu, cho anh ôm bấy lâu..."

Khương Dịch Duy ngơ ngẩn mà nhìn Lộ Kiều, cúi đầu hôn hôn môi Lộ Kiều.

-

Sáng sớm hôm sau, không thấy Khương Dịch Duy.

Lộ Kiều cho rằng Khương Dịch Duy đang làm bữa sáng, phòng bếp lại không có một bóng người. Bữa sáng đặt trên bàn, phía dưới có kẹp tờ giấy.

|Buổi sáng có cuộc họp, bữa sáng nhớ hâm lại.|

Đem tờ giấy cất đi, Lộ Kiều đem bữa sáng bỏ vào lò vi ba.

Quay bữa sáng hai phút, cậu vẫn xuất thần, hốc mắt dần dần đỏ lên. Cậu cảm thấy Khương Dịch Duy đang xa cách mình, trốn tránh mình.

Ăn xong bữa sáng, cậu ăn không ra tư vị gì.

Đứng dậy đến công ty chuẩn bị video phỏng vấn, Phương Húc Tiềm đã chờ ở studio. Chờ nhân viên bố trí bối cảnh xong, liền kêu Lộ Kiều lại quay chụp.

Kết quả trạng thái Lộ Kiều không đúng, chụp mười mấy bức, hiệu quả cũng không tốt.

"Ngươi sao lại thế này?" Phương Húc Tiềm cho Lộ Kiều nghỉ ngơi một lúc. Đem nước cho Lộ Kiều , quan tâm hỏi, "Tâm tình không tốt?"

Lộ Kiều tùy tiện tìm một cái lý do: "Có thể là do quá nóng."

Lời nói dối rõ ràng không thể lừa gạt Phương Húc Tiềm, hắn cho Lộ Kiều nghỉ một giờ để cậu điều chỉnh tâm trạng.

Lộ Kiều thấp giọng nói cảm ơn, sau đó đi về phòng nghỉ.

Ngồi trên sofa phòng nghỉ không bao lâu, liền có người ở sau lưng đánh mình một cái.

Lộ Kiều quay đầu lại, phát hiện người phía sau là Charlie.

"Ngươi làm sao vậy?" Charlie mở miệng liền hỏi, "Vừa mới thấy Phương ca, hắn nói ngươi trạng thái không đúng lắm."

Hắn một bên nói một bên ngồi bên cạnh Lộ Kiều, radar nhạy bén dò xét ra nguyên nhân tâm trạng Lộ Kiều không đúng: "Ngươi và Khương tổng cãi nhau?"

Bị hỏi đến chỗ đau, trong lòng Lộ Kiều tê rần.

Cậu gật đầu, lại lập tức lắc lắc đầu: "Cũng không phải cãi nhau, xem như... chiến tranh lạnh đi..."

Charlie: "Vì sao?"

Tối qua Hứa Thăng Vinh hỏi ta, nếu được lựa chọn lại, ta còn có thể hay không lựa chọn kết hôn với Khương Dịch Duy..." Lộ Kiều dừng một chút, tiếp tục nói, "Sau đó bị Khương Dịch Duy... nghe được, càng muốn chết hơn là, lúc ấy ta chưa trả lời Hứa Thăng Vinh."

"Miệng Hứa Thăng Vinh sao lại tiện như vậy a? Cái gì cũng đều hỏi." Trọng điểm của Charlie trật lất, than câu, "Miệng tiện như vậy, hôn ta một chút thì tốt rồi."

Lộ Kiều đầu đau muốn chết, không rảnh nghe Charlie nói lung tung. Bực bội là vò tóc, cậu muội thanh nói: "Bằng không ta trực tiếp tìm Khương Dịch Duy xin lỗi đi.... Đi nói với hắn thực xin lỗi."

Charlie ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Lộ Kiều một cái: "Thực xin lỗi hữu dụng sao, OOXX để làm cái gì?"

"..." Lộ Kiều cạn ngôn, "Ta cũng không thể hiện tại đi tìm hắn rồi làm một trận kịch liệt trong văn phòng đi...."

"Hai ngươi lại không phải chưa từng ở trong văn phòng làm qua." Charlie nhướn mày nhìn Lộ Kiều, "Thư ký Vương nói với ta, ngày ngươi chụp tạp chí thể thao bị Khương tổng của chúng ta làm đến mệt trong văn phòng."

"Hắn là cái loa sao? Như thế nào lại đi truyền nhanh như vậy."

"Ngươi trước đừng lo người ta là cái gì, ngươi nghe ta hiện tại lập tức lên tìm Khương tổng." Vừa nói xong, Charlie túm lấy cánh tay Lộ Kiều đem người kéo vào thang máy, ấn tầng cao nhất, tiếp tục nói, "Nghe ta, vào văn phòng hắn trực tiếp làm. Xong việc ôn tồn làm nũng, nói lời xin lỗi, đảm bảo hắn sủng ngươi như trước."

"Nhưng mà..."

"Đừng nhưng mà." Cửa thanh máy mở ra, Charlie trực tiếp đẩy Lộ Kiều ra ngoài, "Nghe ta, không sai!"

Văn phòng ngay trước mắt, trong lòng Lộ Kiều tự cổ vũ.

Cậu hít một hơi thật sâu, đặt tay lên tay vịn. Kết quả không đợi cậu đẩy cửa, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.

Lộ Kiều cứ như vậy không phòng bị mà đụng vào Khương Dịch Duy.

Sau đó cậu ngẩng lên, sắp té ngã bị Khương Dịch Duy kéo vào trong lòng ngực

Hành động đơn giản nhưng mà Lộ Kiều không kiềm được cảm xúc.

Cậu dùng sức ôm lấy eo Khương Dịch Duy, đem đầu vùi vào cần cổ hắn.

Khương Dịch Duy vuốt tóc Lộ Kiều, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"

Lộ Kiều không nói chuyện, mắt càng lúc càng chua xót.

"Tiểu Lộ?" ngữ khí Khương Dịch Duy càng thêm mềm mại, để nguyên tư thế ôm đem người hướng vào trong văn phòng.

Lộ Kiều như cũ không hề hé răng, cánh tay ôm Khương Dịch Duy càng lúc càng gấp gáp.

Khương Dịch Duy muốn nâng đầu Lộ Kiều lên, nhìn xem Lộ Kiều rốt cuộc làm sao, kết quả bả vai một mảnh ướŧ áŧ.

Hắn lúc này mới ý thức được, Lộ Kiều khóc.

aug

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio