Hoa ngữ (Ngôn ngữ loài hoa)
Nếu không phải Lộ Kiều vừa mới trải qua giải phẫu, thân thể còn chưa phục hồi. Khương Dịch Duy nhất định sẽ dùng sức ôm lấy cậu, nói cho cậu biết mặc kệ thời gian có quay lại hay không, hắn cũng quý trọng Lộ Kiều từng giờ từng khắc.
Qua hơn nửa đêm, thuốc tê của Lộ Kiều dần mất tác dụng, cảm thấy vết mổ càng ngày càng đau.
Cậu một chút buồn ngủ cũng không có, trừng mắt nhìn trần nhà.
Khương Dịch Duy còn ngồi ở bên giường bồi Lộ Kiều nói chuyện phiếm, thường thường mà hỏi Lộ Kiều có còn đau hay không.
Lộ Kiều buồn cười, vuốt mu bàn tay Khương Dịch Duy: "Đương nhiên đau a, không đau em đã sớm ngủ rồi."
Thấy Lộ Kiều nhanh mồm dẻo miệng như trước, Khương Dịch Duy yên tâm hơn. Vừa định mở miệng nói gì đó, Lộ Kiều lại nhích người muốn ngồi lên.
"Em muốn dựa vào anh." Cánh tay cậu nâng lên, ý là nhanh để em dựa vào.
Động tác của Khương Dịch Duy thực nhẹ, sợ làm đau Lộ Kiều.
Ngồi ở đầu giường, hắn chậm rãi đem Lộ Kiều dựa vào người mình.
"Dựa nửa người vào anh như vậy có thoải mái hay không?" Khương Dịch Duy tri kỷ hỏi.
"Như thế nào sẽ..." ót Lộ Kiều còn cọ cọ vào cằm Khương Dịch Duy. Nghiêng đầu nhìn Khương Dịch Duy, trong đêm ánh mắt cậu cực sáng.
Lộ Kiều nhẹ nhàng nói: "Hai ta như thế nào lại ngốc nghếch như vậy? Cư nhiên bỏ lỡ nhiều năm như vậy."
"Thời điểm vừa mới cùng anh ở bên nhau em thật sự rất sợ, băn khoăn cũng rất nhiều, chính là sợ anh đem em xem như thế thân. Hiện tại ngẫm lại, mình đúng là ngu ngục. Cái gì cũng chưa rõ ràng, liền phỏng đoán lung tung, ghen lung tung."
"Đối với chuyện tình cảm, em chưa từng có dũng cảm.... Thẳng thắn bày tỏ..."
Khương Dịch Duy lắc lắc đầu, hôn hôn lỗ tai Lộ Kiều:" Là anh nên dũng cảm bước thêm một bước, cũng là anh nên đem mọi chuyện nói rõ ràng. Đáng ra ngày trước chúng ta thân cận, anh nên nói cho em biết anh thích em, cho nên mới cùng em thân cận."
"Đoạn tình cảm này chúng ta đều có lỗi, cũng may còn có cơ hội đền bù." Gác cằm trên bả vai Lộ Kiều, thanh âm Khương Dịch Duy làm người yên lòng.
Hắn tiếp tục nói: "Chúng ta về sau cùng nhau tiên về phía trước, đường còn rất dài. Tựa như em đã từng nói vậy, tương lai, một đường của anh đều có em."
"Em còn có thể bồi anh thật thật lâu, yêu anh thật thật lâu, chúng ta sẽ không còn là tình yêu tràn ngập tiếc nuối."
Hốc mắt Lộ Kiều đỏ bừng, thời điểm gật đầu nước mắt chảy xuống, rơi lên mu bàn tay đang đan với Khương Dịch Duy.
Khương Dịch Duy kề vào mặt Lộ Kiều, hôn chóp mũi của cậu, hôn tới nước mắt của cậu, nói: "Ngoan, không khóc."
Lộ Kiều dùng sức gật đầu: "Ân, không bao giờ khóc."
Hôm sau có rất nhiều người đến thăm Lộ Kiều.
Lúc ấy Lộ Kiều còn đang ngủ, Khương Dịch Duy ở cửa dặn dò: "Sáng nay hắn mới ngủ, không cần đánh thức hắn."
Sắc mặt Khương Dịch Duy cũng không tốt bao nhiêu, huống hồ từ ngày Lộ Kiều phải giải phẫu cũng không ngủ đủ giấc, thực sự làm người đau lòng.
Mọi người khuyên Khương Dịch Duy cũng nên đi ngủ một lát, Khương Dịch Duy chỉ lắc đầu, nói: "Chờ các ngươi đi rồi ngủ."
Lộ Kiều ngủ vẫn không yên ổn, động đến vết mổ liền đau.
Mở mắt không thấy Khương Dịch Duy ở bên cạnh, cậu hơi hơi đề cao âm lượng, hướng ra cửa kêu: " Khương Dịch Duy?"
Khương Dịch Duy lập tức đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lộ Kiều: "Anh đây."
Ngữ khí hắn khẩn trương đến không được, làm một đám người phía sau trực tiếp cười ra tiếng.
Lộ Kiều không nỡ nhìn Khương Dịch Duy bị người cười nhạo, nhỏ giọng oán trách một câu:" Có cái gì buồn cười, lại cười không cho các ngươi thăm bệnh a!"
Thăm bệnh người nói nhiều nhất là Charlie.
Hắn đem hoa cắm vào bình, cười đáp: "Ngươi nói không cho liền không cho a? Bộ dáng ngươi tiều tụy, bọn ta cùng nhau chê cười ngươi cũng không tồi."
Lộ Kiều hiện tại không có tinh lực cùng Charlie đấu võ mồm, bằng không cũng sẽ không ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhìn hoa trong bình, cậu bĩu môi: "Ngươi như thế nào mang hoa hướng dương đến thăm bệnh a?"
Charlie nhướng mày, hỏi: "Ngươi không xem Weibo?"
"Ta vừa mới phẫu thuật xong, nào có tâm tư xem Weibo a!"
"Khó trách." Charlie lẩm bẩm một tràng. Hắn nhìn thoáng qua Khương Dịch Duy, nói, "Còn không phải thấy Khương tổng trồng cho ngươi một biển hoa, bọn ta mới mang hoa hướng dương đến thăm bệnh."
"Đợi chút chúng ta đi rồi, ngươi hảo hảo hỏi Khương Dịch Duy xem ý nghĩa của hoa hướng dương là gì." Vỗ vỗ tay Lộ Kiều, Charlie lại nói, "Nếu Khương tổng da mặt mỏng, ngươi liền lên Weibo tìm thử Biển hoa hướng dương Khương Dịch Duy, xem xong ngươi liền hiểu."
Sau khi bọn Charlie rời đi, đôi mắt Lộ Kiều thẳng lăng lăng nhìn Khương Dịch Duy, tựa hồ muốn nói: Nhanh nói cho em biết lời Charlie nói là có ý gì.
Khương Dịch Duy đi đến bên giường, cầm lấy bình hoa dọn dẹp.
Tay lơ đãng mà đụng đến cánh hoa, hắn mới chuyển về hướng Lộ Kiều từng chữ từng chữ nói: "Ý nghĩa của hoa hướng dương là tình yêu thầm."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Tiểu Lộ, có phải anh rất ấu trĩ hay không?"
Khương Dịch Duy không hỏi câu này, Lộ Kiều cũng không cảm thấy ấu trĩ.
Hắn vừa hỏi xong, đáy lòng Lộ Kiều trực tiếp nhũn ra, liền cảm thấy Khương Dịch Duy đáng yêu.
Ấu trĩ hay không căn bản không quan trọng, quan trọng là Khương Dịch Duy muốn dùng hoa hướng dương thổ lộ tình yêu trong lòng.
Ngày đó khi Lộ Kiều vội vàng đến trang viên suối nước nóng, biển hoa hướng dương đã đổi thành hoa hồng đỏ.
Nghĩ vậy, trong lòng cậu đều là tiếc nuối, chỉ có thể lên Weibo tìm kiếm hình ảnh Khương Dịch Duy ở trang viên chờ đợi mình.
Trong ảnh, Khương Dịch Duy ngồi trong nhà kính trồng hoa một thân ảnh cô đơn, thật sự cô đơn.
Phía ngoài nhà kính được hoa hướng dương bao quanh, Lộ Kiều thật sự muốn xuất hiện ở trước mặt Khương Dịch Duy, nắm lấy tay hắn.
Ánh mắt nhìn ra phía sau, cậu phát hiện phía sau Khương Dịch Duy còn có một chiếc Ecosse ES Spirit.
Đôi mắt Lộ Kiều tỏa sáng, ngón tay dừng trên Ecosse ES nói không nên lời.
Bình luận đầu tiên, có người nói Khương Dịch Duy thật đáng thương, đợi ở trang viên suốt một đêm, lại phát hiện cậu cùng nam nhân khác cùng nhau.
Cũng may lúc Lộ Kiều nằm viện, Khương Dịch Duy đã đem sự tình làm sáng tỏ.
Bình luận xoay ngược, hiện tại ở dưới đều là: [Tình yêu thần tiên, làm ta rơi lệ.]
[Ta biết là ta không có chọn sai trạm CP, Tiểu Lộ của chúng ta bị bệnh, nói Tiểu Lộ xuất quỹ, mấy người trợn to mắt chó nhìn cho rõ Khương Dịch Duy đem sự việc làm sáng tỏ sao?]
[Bạn trai ta nó motor ở phía sau giá trị hơn trăm triệu, là thật vậy chăng?]
[Là thật! Hơn nữa phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới có thể lên đường!]
[Đó đều là thứ yếu, quan trọng là lúc đại học hai người bọn họ đã thích nhau a! Đây mới là trọng điểm a! Nhiều năm như vậy bọn họ vẫn yêu nhau, đây mới là chuyện cảm động nhất!]
[Thật lo lắng cho Tiểu Lộ a, cũng không biết hiện tại hắn thế nào.]
[Có người trong bệnh viện nói hắn đã không có việc gì, mấy ngày nay Khương Dịch Duy một tấc cũng không rời mà ở bên. Nghe nói ở cổng bệnh viện có rất nhiều truyền thông, chờ Khương Dịch Duy ra để phỏng vấn hắn một chút. Kết quả ngồi mấy ngày, đến bóng dáng Khương Dịch Duy cũng không thấy."
Nhìn thấy, Lộ Kiều ngẩng đầu nhìn Khương Dịch Duy một cái.
Khương Dịch Duy dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Lộ Kiều chỉ chỉ vào màn hình: "Võng hữu này nối thiệt hay giả a? Hắn nói ở cổng bệnh viện có rất nhiều truyền thông."
Khương Dịch Duy gật đầu: "Mấy ngày trước vây quanh không ít, hiện tại không nhiều như vậy."
Lộ Kiều "Ân" một tiếng, lại đi nhìn ảnh chụp Khương Dịch Duy cùng biển hoa hướng dương. Đem ảnh phóng lớn, cậu than câu: "Thật muốn cảm thụ cảm giác được hoa hướng dương vây quanh."
Khương Dịch Duy đem những lời của Lộ Kiều ghi tạc trong lòng.
Hắn trộm đi tìm Đoạn Diễn Lâm, hỏi hắn Lộ Kiều còn bao lâu mới có thể ra ngoài hít thở không khí.
Đoạn Diễn Lâm nói: "Kỳ thật hiện tại có thể đi. Nhưng mấy ngày nay bên ngoài gió lớn, vẫn là chờ thời tiết tốt hơn một chút hẵng dẫn hắn đi ra ngoài! Bệnh nặng mới khỏi, cảm lạnh không tốt."
Khương Dịch Duy gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Mấy ngày kế tiếp gió cũng không bớt, ngược lại có giông tố đan xen.
Trong lòng Khương Dịch Duy càng nghĩ càng sầu, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào dự báo thời tiết trên di động.
Lộ Kiều nhìn bộ dạng này của Khương Dịch Duy có chút khó chịu, cố ý ôm ngực kêu: " Khương Dịch Duy, ngực em đau quá a!"
Khương Dịch Duy lập tức buông di động, nói với Lộ Kiều: "Anh đi kêu Đoạn Diễn Lâm."
Lộ Kiều kịp thời giữ chặt tay Khương Dịch Duy, hơi dùng sức làm Khương Dịch Duy không thể động đậy.
Vỗ vỗ mép giường, Lộ Kiều nói: "Không cần kêu Đoạn Diễn Lâm, anh ngồi bên cạnh em nhìn em nhiều một chút, ít nhìn điện thoại, ngực em liền không đau."
Khương Dịch Duy bỗng nhiên cười, sờ sờ mặt Lộ Kiều, sủng nịnh nói: "Cùng di động ăn giấm cái gì?"
"Như thế nào lại không thể ăn giấm với di động? Thời gian anh nhìn di động còn nhiều hơn xem em, em không cao hứng." Lộ Kiều giống như trẻ con tóm Khương Dịch Duy quở trách.
Cái miệng còn đang lải nhải làm ý cười của Khương Dịch Duy gia tăng.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng đem Lộ Kiều ôm vào ngực.
Lộ Kiều chịu đủ cái loại tức tối mà phải khắc chế.
Cậu muốn mau khỏi hẳn, muốn ở trong ngực Khương Dịch Duy giương oai.
Đáng tiếc vết mổ lại lớn như vậy, cần thời gian mới khép hẳn lạ.
Lộ Kiều chỉ có thể chịu đựng, không vui mà ngẩng đầu hướng Khương Dịch Duy nói: "Ôm một cái liền xong rồi? Còn không mau hôn em vài cái."
"Ôm không thể dùng sức, nhưng hôn có thể a!"
Đầu ngón tay chỉ chỉ ngực Khương Dịch Duy, Lộ Kiều có chút kiềm chế không được.
Nói thật, mấy ngày dưỡng bệnh này không thể cùng Khương Dịch Duy làm nũng, hại cậu cả người khó chịu.
Chính là chuyện khác không thể làm, hôn vài cái cũng được đi!
Khương Dịch Duy cúi đầu tìm môi Lộ Kiều.
Mấy ngày nay không phải hắn không muốn hôn Lộ Kiều, chỉ là mỗi lần đều sợ hôn đến quên mình mà liên lụy đến vết mổ của Lộ Kiều. Cho nên hắn lướt qua liền dừng, điểm chút liền thôi.
Lần này hôn Lộ Kiều, hắn không ôn như như vậy, mang theo một chút bá đạo.
Lộ Kiều lỗ tai một chút liền đỏ.
Hôn đến một nửa, cậu đẩy bả vai Khương Dịch Duy nói: "Đi... đi đến toilet."
Tay còn gắt gao nhéo cánh tay Khương Dịch Duy, vành tay đỏ hết mức.
Khương Dịch Duy biết Lộ Kiều làm sao. Sờ sờ đầu Lộ Kiều, hắn hiểu rõ cười cười, liền mang Lộ Kiều vào nhà vệ sinh.
Phòng bệnh cao cấp có nhà vệ sinh riêng, Khương Dịch Duy chân dài một mét, cất bước đi vào.
Đóng cửa lại, hắn đem Lộ Kiều đặt nhẹ lên bồn rửa tay.
Tay phải ghì lại sau cổ Lộ Kiều, Khương Dịch Duy lần thứ hai hôn xuống. Tay trái ôm Lộ Kiều, hắn mơ hồ có loại ảo giác có được toàn bộ thế giới.
Phản ứng Lộ Kiều vẫn không thay đổi, não choáng váng.
Tiếng rên trầm thấp làm người thương tiếc, lại làm người nhịn không được muốn làm hư hắn.
Khương Dịch Duy thật sự ôn nhu, kiên nhẫn mà giúp đỡ Lộ Kiều.
Bàn tay vuốt ve Lộ Kiều hết thảy, đụng vào nhược điểm của cậu.
Lộ Kiều giống như bị biển nước bao quanh.
Đang càng trầm luân thì nghe thấy thanh âm thư ký Vương: "Khương tổng? Lộ Kiều? Hai người đâu?"
Lộ Kiều hoảng sợ, nhịn không kịp mà ra trong tay Khương Dịch Duy.
"Hư..." tay phải Khương Dịch Duy xoa xoa tóc Lộ Kiều, thấp giọng nói: "Tiếp tục, đừng quan tâm hắn."
Lộ Kiều cảm thấy mất mặt gần chết, đẩy Khương Dịch Duy: "Không được... Anh mau rửa sạch tay, xem thư ký Vương tìm anh có chuyện gì."
Thư ký Vương mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện trong phòng vệ sinh, liền nồi ở sofa chờ Khương Dịch Duy cùng Lộ Kiều.
Hắn vốn tưởng rằng Lộ Kiều đi vệ sinh không tiện, Khương Dịch Duy hỗ trợ.
Chờ đến khi thấy Lộ Kiều mặt đỏ bừng mà tránh ở phía sau Khương Dịch Duy mới hiểu được, hai cái người này ở trong vệ sinh không làm chuyện tốt gì.
Thư ký Vương gãi đầu, ấp úng mà nói: "Cái kia.... Ta tới không phải thời điểm tốt. Khương... Khương tổng.... Ta chính là đến thăm Lộ Kiều, thuận tiện nói với ngài một tiếng việc ngươi bảo ta làm ta đã làm xong."
Thấy Khương Dịch Duy gật đầu, thư ký Vương không quấy rầy nữa.
Lộ Kiều vẻ mặt tò mò, hỏi Khương Dịch Duy: "Thư ký Vương giúp anh làm chuyện gì? Thần bí như vậy."
Khương Dịch Duy không nói gì, cùng Lộ Kiều chuyển đề tài.
Khương Dịch Duy càng như vậy, Lộ Kiều càng muốn biết rốt cuộc Khương Dịch Duy cùng thư ký Vương đang mưu đồ bí mật gì
Cũng may Khương Dịch Duy không giấu giếm lâu lắm, hai ngày sau đem Lộ Kiều đặt lên xe lăn.
Lộ Kiều ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, tùy ý để Khương Dịch Duy đẩy cậu đi ra ngoài tắm nắng.
Nhưng mục đích của Khương Dịch Duy cũng không đơn gian, đem Lộ Kiều đẩy đến bãi xe, lại cúi người đem người ôm vào trong xe.
Lộ Kiều túm lấy cánh tay Khương Dịch Duy, miệng diêu diêu một chút: "Anh rốt cuộc úp úp mở mở cái gì, tính toán mang em đii nơi nào?"
Khương Dịch Duy nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, thời tiết thực tốt không có gió, chỉ có nắng.
Hắn ngồi ở bên Lộ Kiều, đem người ôm vào trong ngực.
Môi cọ xát bên tai Lộ Kiều, hắn mở miệng nói: "Mang em đi nhìn biển hoa hướng dương, đi nhìn tình yêu thầm lặng."
nov
Editor: =))) tui lại lười nữa rùi nên tuần này chỉ có chương thui.