Sau Khi Kết Hôn Ngày Ngày Ăn Dấm

chương 7: đáp lễ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ling_

Chương : Đáp lễ

Lời Khương Dịch Duy nói làm Lộ Kiều loạn nhịp, đang uống nước thì bị sặc, ho đến mức khóe mắt ươn ướt.

Đoạn đường đang đi lại không được đậu xe, Khương Dịch Duy chỉ có thể dùng tay phải vỗ nhẹ lưng Lộ Kiều vài cái. Khóe mắt chú ý tới miệng Lộ Kiều, lại đưa tay sang bên mép giúp cậu lau sạch.

Lộ Kiều cảm thấy mình như đứa ngốc, mặt mũi đều bị vứt hết đi rồi. Cánh tay Khương Dịch Duy vòng qua lưng, đầu ngón tay mơn trớn bên môi mang tới xúc cảm như điện giật, toàn thân tê dại.

Ngoảnh đầu ra ngoài xe, Lộ Kiều đột nhiên che miệng bật cười.

Khương Dịch Duy liếc mắt hỏi cậu: "Em cười cái gì?"

Lộ Kiều vẫn nhìn ngoài cửa sổ, ý cười bên miệng càng rõ, trong lòng ngọt ngào lại lắc đầu nói: "Không có gì, anh lo lái xe đi."

Lúc đến nhà hàng, tiệm trang sức thủ công ở đối diện đang cắt băng khánh thành, còn mời cả ca sĩ biểu diễn.

Bọn họ ngồi bên cửa sổ, vừa hay có thể thu hết màn biểu diễn vào trong mắt.

Lộ Kiều thấy ca sĩ cầm đàn ghi-ta hát dân dao. Hát đến đoạn "Tôi nghĩ mình vẫn luôn yêu em, quá khứ, hiện tại, và cả tương lai.", cậu chống cằm nghe đến say sưa.

Hết bài hát, Lộ Kiều mới thu mắt, lại phát hiện Khương Dịch Duy đang yên lặng nhìn mình.

"Nhìn em làm gì? Ăn cơm thôi!" Lộ Kiều bị nhìn thấy cảm thấy xấu hổ, mặt cũng hơi nóng lên. Cậu chủ động gắp đồ ăn cho Khương Dịch Duy, còn nói: "Nghe nói tiệm đối diện hôm nay có giảm giá, trang sức được làm thủ công rất đẹp. Ăn xong chúng ta qua đó xem nhé?"

Thấy Khương Dịch Duy gật đầu, Lộ Kiều nói tiếp: "Buổi chiều em còn phải đi thăm mẹ, anh đi cùng không?"

Khương Dịch Duy nhận ra Lộ Kiều khá thích món bò xào măng tây, nên hắn đẩy nó đến trước mặt Lộ Kiều, nói: "Đi cùng."

Lộ Kiều thuận tay gắp thịt bò lên, sau khi nuốt xuống mở miệng: "Anh đi cùng em thì đừng hối hận đó! Mẹ em thấy chắc chắn sẽ hỏi chuyện xem mắt, lúc đó hai ta cũng không giấu được."

"Ừm." Khương Dịch Duy gật đầu, khóe miệng hơi cong.

Lộ Kiều đã quen với việc Khương Dịch Duy ít nói, kể cả nụ cười cũng hiếm khi thấy được. Nhưng kể từ sau khi bọn họ xác định quan hệ, cậu đã thấy Khương Dịch Duy cười rất nhiều lần.

Tuy chỉ là mỉm cười, nhưng có thể thấy tâm trạng Khương Dịch Duy rất tốt.

Lộ Kiều cũng cúi đầu nở nụ cười, độ cong khóe môi lớn hơn của Khương Dịch Duy chút, ít nhất thì lộ răng.

Khương Dịch Duy không hiểu sao Lộ Kiều lại cười vui đến vậy, giống như vừa nãy lúc ở trên xe cậu cũng đột nhiên cười như thế, cho nên hỏi: "Em lại cười cái gì?"

Lộ Kiều nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy rất vui."

Đồ ngốc... Đương nhiên là bởi vì chúng ta bên nhau, vui không chịu được mà cười.

Thậm chí lúc ăn xong đi đến tiệm trang sức đối diện, Lộ Kiều vẫn cười.

Cửa tiệm có nhân viên phụ trách việc mở cửa cho khách, sau khi đi vào nhân viên Sales đến tiếp Lộ Kiều và Khương Dịch Duy. Sau khi luật kết hôn đồng tính được thông qua, cô cũng đã gặp không ít gay, cho nên trực tiếp hỏi: "Hai anh muốn chọn trang sức dành cho người yêu phải không ạ?"

Hai chữ "người yêu" làm Lộ Kiều muốn khen cô gái này vài câu, cũng may cậu không tỏ ra đắc ý, giả vờ bình tĩnh mà đáp: "Chúng tôi nhìn thử xem."

Nhân viên sales đưa cho Lộ Kiều quyển sổ quảng cáo của tiệm, trong đó có viết về nguồn gốc của tiệm và một vài bức ảnh chụp trang sức. Dưới phần giới thiệu còn viết rõ: "Ngoại trừ nhẫn kết hôn, mọi đồ trang sức đều có thể đặt riêng."

Lộ Kiều chỉ vào dòng chữ này hỏi nhân viên: "Tại sao không thể đặt nhẫn kết hôn?"

Nhân viên sales nói: "Quy củ do ông chủ quyết định, nói hôn nhân có nghĩa là cuộc sống sau này của hai người sẽ có quan hệ mật thiết với nhau. Thế nhưng con đường tương lai lại ngập tràn mơ hồ..."

Cô còn chưa dứt lời, Lộ Kiều cũng hiểu phần nào.

"Cho nên nhẫn kết hôn ở cửa hàng chúng tôi không thể đặt riêng." Nhân viên sales cười xin lỗi: "Thế nhưng nhẫn cặp thông thường thì có thể. Bên kia có hàng trưng bày, quý khách có thể xem thử, cũng có thể thử đeo."

Lộ Kiều gật đầu, kéo cổ tay Khương Dịch Duy đi theo sau nhân viên đến chỗ trưng bày. Cổ tay Khương Dịch Duy giật giật, nhẹ nhàng thoát khỏi tay Lộ Kiều.

Lộ Kiều nghĩ do cậu vô ý làm cử chỉ thân mật khiến Khương Dịch Duy không kịp thích ứng, lúng túng thu tay về lại bên người. Vậy mà ngay sau đó, cả bàn tay cậu đã bị Khương Dịch Duy nắm trọn.

Hai người sau lừng mình ngừng bước chân, nhân viên sales quay đầu lại nhìn thử. Nhìn thấy bọn họ cùng dắt tay nhau, quay đầu lại cười trộm, giả bộ như chưa thấy gì.

Lộ Kiều vê vê lòng bàn tay Khương Dịch Duy, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng lại cậy mạnh: "Em có đồng ý cho anh nắm tay đâu? Anh lại lôi em như vậy."

Khương Dịch Duy giơ cao tay của cả hai, quơ quơ trước mặt Lộ Kiều: "Em đâu phản kháng."

Lộ Kiều nhướng mày: "Em không phản kháng bởi vì em rộng lượng."

Cậu lia cằm sang quầy trưng bày: "Vậy anh dắt em đến quầy hàng kia, giúp em thử đeo nhẫn xem có đẹp không."

Khương Dịch Duy rất nghe lời Lộ Kiều, nắm tay Lộ Kiều đi tới trước quầy. Cầm lấy nhẫn đeo vào ngón áp út cậu, động tác vừa nhẹ vừa chậm, còn nhìn vào mắt Lộ Kiều nói: "Đã sớm tập cách đeo nhẫn cho em."

Lời này quá mức phạm quy, Lộ Kiều muốn bỏ luôn bước yêu đương rồi kéo Khương Dịch Duy đi cục dân chính lĩnh giấy kết hôn.

Cậu nhìn nhẫn trên tay đến mê mẩn, dù sao cũng là Khương Dịch Duy tự tay đeo cho. Chỉ tiếc hàng trưng bày không bán, nếu không chắc chắn cậu sẽ mua về đeo liền tay.

Khương Dịch Duy vốn định đặt riêng một đôi coi như nhẫn cặp của hai người, thế nhưng lại bị Lộ Kiều kéo đi, nói là nếu sau này hai người kết hôn, đeo nhiều nhẫn trên tay cũng không đẹp.

Khương Dịch Duy cảm thấy tiếc nuối, lúc sắp đi quay đầu lại nhìn cửa hàng này vài lần.

"Đừng nhìn nữa." Lộ Kiều lên xe nói với Khương Dịch Duy: "Nếu như chúng ta kết hôn rồi, cũng đâu thiếu một đôi nhẫn tình nhân. Không phải còn có nhẫn kết hôn sao? Chẳng lẽ anh chỉ muốn đeo nhẫn tình nhân với em?"

"Tôi thấy em rất thích nó." Khương Dịch Duy lái xe đến bệnh viện: "Nếu thích vậy chúng ta đặt làm một đôi."

Lộ Kiều nói: "Cũng tạm, em không thích đến thế."

Cái cậu thích là cảm giác Khương Dịch Duy tự tay đeo nhẫn cho cậu cơ.

Tuy rằng không định đặt nhẫn, không có nghĩa là Lộ Kiều không muốn đặt cái khác, thật ra đặt một cặp vòng tay đôi cũng ok đó chứ.

Đầu Lộ Kiều dựa vào ghế ngồi, ở trên Baidu tìm một tấm ảnh củ gừng lớn lên đẹp mắt. Save nó về xong, trong đầu nghĩ cả thế giới cũng không tìm được mấy người tặng mặt dây chuyền là củ gừng. Hết cách rồi, ai bảo họ của Khương Dịch Duy chỉ có thể làm cậu liên tưởng đến gừng, không nghĩ ra được cái gì khác.

Sau đó Lộ Kiều ngủ một lát, Khương Dịch Duy đỗ xe ở đầu đường bệnh viện. Hắn không đánh thức Lộ Kiều, khẽ khàng xuống xe mua một bó cẩm chướng và hướng dương ở cửa hàng ngay đó.

Để hoa cẩm chướng ra ghế sau, còn hoa hướng dương thì cẩn thận cho vào cốp xe. Bên cạnh còn có mấy tiệm bán trái cây nên mua thêm không ít Khương Dịch Duy mới ngồi trở lại ghế lái, lái xe vào trong trong bệnh viện.

Lộ Kiều tỉnh khi Khương Dịch Duy đang tìm chỗ để xe, sau khi thấy hoa và trái cây trên xe thì thở dài: "Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì! Đồ mấy hôm trước anh mua đến thăm mẹ em có khi còn chưa ăn hết!"

Khương Dịch Duy vừa đỗ xe vừa trả lời: "Một chút lòng thành."

Lộ Kiều xuống xe cầm đồ trong tay, Khương Dịch Duy rất tự nhiên xách thay cậu.

Lộ Kiều không giành lại, nhìn bóng dáng cao to của Khương Dịch Duy, lại thấy người này tốt thật đấy.

Trong phòng bệnh, Đoạn Diễn Lâm vừa khám sức khỏe cho mẹ Lộ. Chân vừa bước ra phòng bệnh thì chạm mặt Lộ Kiều.

Khương Dịch Duy gật đầu với Đoạn Diễn Lâm, gõ cửa phòng bệnh.

Đoạn Diễn Lâm nhìn Lộ Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Lời cậu nói trong Weixin là thật?"

"Là thật mà!" Lộ Kiều gật đầu: "Tớ lừa cậu làm gì? Tớ thật sự xem mắt cùng Khương Dịch Duy, hiện tại đang quen nhau."

Đoạn Diễn Lâm ôm ngực, khó chịu nói: "Nơi này đau."

"Cậu nói với tớ cũng vô dụng." Lộ Kiều chỉ phòng khám: "Cậu đi khám đi, đau ngực là bệnh, phải khám."

Ác quá...

Đoạn Diễn Lâm cảm thấy như dằm đâm vào tim, không dây dưa ở phòng bệnh nữa.

Lộ Kiều đi vào phòng, ngồi cạnh Khương Dịch Duy.

Mẹ Lộ thấy Lộ Kiều vào, liếc Lộ Kiều một cái: "Sao con không ngăn tiểu Khương, lại để cậu ấy mua nhiều đồ như vậy."

Bà nhìn trái cây ở tủ vẫn chưa ăn hết, nói tiếp: "Những thứ này đều là tiểu Khương mua lần trước, lần này lại mua nhiều vậy, rất lãng phí."

Lộ Kiều lắc đầu: "Hôm nay không giống, lần này cậu ấy tặng hoa tặng trái cây là để lấy lòng mẹ đó."

Mặt mẹ Lộ đầy nghi hoặc, vừa định hỏi Lộ Kiều có ý gì, lại nghe thấy Khương Dịch Duy mở miệng nói: "Bác, con và Lộ Kiều đang quen nhau."

"Hả? Các con đang... quen nhau??" Mắt mẹ Lộ mở to, nói lắp: "Vậy. . . Vậy đối tượng xem mắt thứ sáu đâu? Không phải con nói thằng bé ấy rất tốt sao? Sao lại cùng tiểu Khương..."

"Đúng là rất tốt ạ." Lộ Kiều đứng dậy đi tới đằng sau Khương Dịch Duy, hai tay đặt trên vai hắn: "Cho nên con mang người đến cho mẹ duyệt đây."

"Thằng bé ấy... là tiểu Khương?"

Bà chấn động quá mạnh, hồi lâu mới bớt đau hơn. Tại do nhớ đến chuyện Lộ Kiều nói Khương Dịch Duy đã có người thích, cho nên không yên lòng.

Mẹ Lộ muốn hỏi rõ Lộ Kiều nghĩ như thế nào, nhưng Khương Dịch Duy cũng có mặt nên bà không cách nào mở miệng.

Đến tận buổi tối khi hai người chuẩn bị rời đi, mẹ Lộ vẫn không tìm được cơ hội ở riêng với Lộ Kiều.

Thôi vậy! Chỉ có thể gọi điện hỏi sau.

Tiễn người đến cửa, mẹ Lộ dặn dò: "Con nhớ lái xe cẩn thận."

"Dạ vâng." Lộ Kiều quay người lại ôm mẹ, nhỏ giọng nói bên tai bà: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm! Trong lòng con hiểu rõ, hôm nào con với mẹ nói chuyện."

Mẹ Lộ "ừ" một tiếng, muốn nói với Lộ Kiều: Hiểu rõ là được, đã là người trưởng thành, làm chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không thể xúc động.

Nhưng lại sợ Khương Dịch Duy nghe thấy, chỉ có thể gật đầu.

Lái xe đưa Lộ Kiều về nhà, gió thổi từ ngoài cửa xe làm Lộ Kiều thoải mái nhắm mắt. Cậu thấy hơi buồn ngủ, nhưng con đường từ bệnh viện về nhà cậu khá gần, cậu không nỡ nhắm mắt, muốn nhìn Khương Dịch Duy thêm chút.

Khoảng hai mươi phút sau, Lộ Kiều về đến nhà.

Lúc xuống xe Khương Dịch Duy xuống cùng với Lộ Kiều, sau lưng hắn là ánh trăng nhè nhẹ, trước mắt là Lộ Kiều đẹp đẽ.

Hầu kết Khương Dịch Duy khẽ động, tới gần Lộ Kiều nói: "Tôi có thứ muốn đưa cho em."

Lộ Kiều chấm hỏi, nhìn Khương Dịch Duy mở cốp xe, lấy ra bó hoa hướng dương.

Đưa hoa hướng dương tới trước mặt Lộ Kiều, ánh mắt Khương Dịch Duy dịu dàng như mặt nước, giọng nói cũng điềm đạm như vậy: "Lộ Kiều, cám ơn em đã đồng ý quen tôi."

Lộ Kiều bị lag, cả người chóng mặt. Cậu ôm hoa vào trong ngực, cúi đầu nhìn vài giây mới ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Dịch Duy: "Không ngờ bạn trai lại lãng mạn như thế."

Được gọi là "Bạn trai", ý cười lan đến khóe mắt. Khuôn mặt lạnh lùng của Khương Dịch Duy như băng tan mùa xuân về.

Lộ Kiều không khỏi sững sờ, khẽ gọi: "Khương Dịch Duy..."

Hai tay ôm hoa của cậu đổi thành một tay, tay còn lại quơ quơ với Khương Dịch Duy rồi cười nói: "Em muốn đáp lễ lại, cho nên em có thể ôm anh hay không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Lộ, con nghĩ kỹ lại, ngoại trừ ôm ôm, có muốn làm chuyện khác không.

(Còn có, ý nghĩa của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng, mọi người đừng chê Khương tổng phèn ha!)

...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio