Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Tử Túc chẳng ngờ Hàn Dịch sẽ nói như vậy.
Tuy nhiên đổi góc nhìn một chút liền cảm thấy có lý, nếu Hàn Dịch không phải người có phẩm hạnh tốt đẹp, tính tình kiên định, hắn sẽ không thể sống sót nhiều năm dưới sự quấy nhiễu của khôi linh.
Hàn tiên sinh đích thị là người tốt!
Hàn Dịch không mảy may hay biết mình vừa bị phát thẻ người tốt còn đang giằng co cùng hung thú, hắn đang đợi thời cơ thích hợp. Nhưng còn chưa chờ được cơ hội dồn ép hung thú, người được hắn che chở sau lưng đã giật giật vạt áo hắn.
"Hàn tiên sinh." Vân Tử Túc đè giọng, "Trước kia ba mẹ em đã dạy em một vài điều, có lẽ sẽ có tác dụng. Anh đứng yên nhé, đừng cử động."
Hung thú cách hai người chưa tới hai mét vẫn đang hướng cặp đồng tử dựng đứng nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng lại rề rà không áp lại gần. Vân Tử Túc hé mắt nhìn qua bả vai Hàn Dịch, nâng tay lên, những lá phù đã được gấp hoàn chỉnh trong tay lần lượt vung ra.
Dường như Hàn Dịch có chút giật mình, nhưng hắn hoàn toàn nghe theo lời Vân Tử Túc, không làm loạn.
Tay trái vung xong liền đổi sang tay phải, chẳng mấy chốc, bảy tấm phù đã bay đến bên người hung thú, quây một vòng xung quanh nó. Cùng lúc vòng tròn được tạo thành, một luồng ánh sáng yếu ớt thoáng hiện, bao phủ con hung thú tỏa đầy khí đen.
Vốn dĩ Vân Tử Túc cho rằng hung thú sẽ phản kháng, còn đặc biệt dùng thêm mấy lá bùa mới vẽ xong. Tuy nhiên dường như vì e ngại Hàn Dịch, mà từ đầu đến cuối hung thú đều không nhúc nhích, ngay cả lúc ánh sáng lóe lên, nó cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Vân Tử Túc đi ra từ phía sau Hàn Dịch, cậu ló mặt rồi mới nhận thấy một điều, cặp đồng tử dựng thẳng chỉ một mực dán lên người Hàn Dịch, hoàn toàn làm lơ bản thân mình.
Cậu thử thăm dò định bước lên phía trước hai bước, còn chưa nhấc chân, đã bị Hàn Dịch giữ lấy tay phải.
"Cẩn thận."
"Không sao." Bàn tay Hàn Dịch rất lạnh, cũng rất thon dài, dễ dàng bao lấy tay Vân Tử Túc. Vân Tử Túc vỗ nhẹ lên mu bàn tay đối phương, "Nó không ra được."
Nhưng Vân Tử Túc cũng không cố chấp đi về hướng hung thú nữa. Cậu bảo Hàn Dịch tiếp tục đứng yên, bản thân thì đi đến chỗ chiếc tủ sát tường, móc một miếng ngọc mỏng từ trong ngăn vách. Cậu kẹp miếng ngọc giữa hai ngón tay, đi tới vị trí cách hung thú không xa, đôi môi lặng lẽ mấp máy mấy lần.
Đó là một loại chú thâu hồn rất cơ bản, chỉ cần có linh lực là có thể sử dụng.
Khí đen xung quanh hung thú từ từ bong tróc, thân hình nó bị khí đen che giấu, sau cùng hóa thành một luồng sáng vàng kim, bị thu vào bên trong miếng ngọc.
Quá trình thu phục vẫn vô cùng thuận lợi, miếng ngọc rơi vào lòng bàn tay Vân Tử Túc, Hàn Dịch đi tới, chỉ thấy miếng ngọc mỏng màu trắng bợt lóe lên tia sáng đẹp tuyệt trần, thứ ánh sáng này khiến cho chất ngọc vốn dĩ không mấy xuất sắc trở nên đắt tiền hơn hẳn.
Hàn Dịch chỉ nhìn miếng ngọc một cái, rồi dời tầm mắt về phía Vân Tử Túc: "Em có sao không?"
Vân Tử Túc đáp lời: "Em không sao." Chỉ là hơi đói chút.
Dù gì cũng vừa mới phải tiêu tốn linh lực.
Nhưng cậu không nói ra lời, chỉ bảo: "Có điều miếng ngọc này đang nóng lên, e rằng không thể vây nó quá lâu được."
Cậu còn chưa biết cụ thể con hung thú này là gì, nếu muốn giải quyết nó dứt điểm, đoán chừng sẽ phải ra tay từ luồng sát khí nồng đậm trên người nó.
Hàn Dịch hỏi: "Nó sẽ trốn ra được à?"
"Trong vòng hai ba ngày nữa thì tạm sẽ không." Vân Tử Túc bày tỏ, "Trước tiên thu nó vào đã, chờ giải quyết xong chỗ này rồi xử lí tiếp."
Cậu vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích với Hàn Dịch như thế nào, mặc dù vừa rồi vin vào ba mẹ, nhưng nhìn những chuyện trước mắt, sợ rằng không thể chỉ dùng đôi ba câu là lừa gạt được.
May mắn là Hàn Dịch cũng không truy hỏi, hắn đi thẳng đến bên cạnh gã trung niên hôn mê sát tường, ngồi xuống kiểm tra tình trạng của gã.
"Còn thở."
"Ừ," Vân Tử Túc cũng xem xét tình trạng Vân Học Binh, "Thứ kia cắn đi tinh khí của bọn họ, thân thể không có vấn đề gì."
Chỉ là tương đối uể oải một thời gian, vật kia cắn vào chỗ hiểm, nếu không có sức mạnh bên ngoài bù đắp, sợ rằng trong vòng chục năm cũng chẳng thể khôi phục về trạng thái bình thường.
Sau chục năm, Vân Học Binh cũng đã năm sáu mươi tuổi, có tinh thần đi nữa thì cũng có thể tinh thần được đến đâu cơ chứ.
Vân Tử Túc không có tình cảm gì dành cho Vân Học Binh, dĩ nhiên sẽ không tốt bụng bù đắp tinh khí cho đối phương. Cậu lấy điện thoại trong túi quần gã, tìm một dãy số, gửi tin nhắn đi, sau khi trả điện thoại trở về, lại lôi ra một tấm phù dính lên mặt gã.
Thực hiện thủ ấn xong, lá bùa tự động bốc cháy, Vân Học Binh cũng bò dậy từ dưới đất.
Trên người gã còn dính tro tàn bụi bặm, mặc dù hai mắt đã mở, nhưng không có tiêu cự gì. Vân Tử Túc chỉ chỉ cửa phòng, Vân Học Binh liền tự mình đi ra một cách đờ đẫn.
Mắt thấy động tác mở cửa đóng cửa của Vân Học Binh, Hàn Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Vân Tử Túc.
"Ông ta muốn đi đâu?"
Vân Tử Túc nói: "Trở về Lâm thành, có người tới đón."
Hàn Dịch hỏi: "Ông ta có nói ra chuyện vừa rồi không?"
Vân Tử Túc đáp: "Không đâu, gã bị cắn trúng vị trí yếu hại, trí nhớ sẽ hỗn loạn một thời gian rất dài."
Nói đơn giản chính là bị tâm thần.
Chờ đến khi Vân Học Binh hồi phục lại trạng thái ban đầu, chẳng nói đến người khác, sợ rằng ngay cả chính bản thân gã cũng sẽ không tin tưởng trí nhớ của mình.
Giải quyết xong Vân Học Binh, Vân Tử Túc lại đi về phía gã trung niên, cậu không rõ tình huống của người này, cũng không biết có nên ra tay cứu người hay không.
Dẫu sao con hung thú ấy bị thu hút tới cũng bởi vì trận pháp cậu bày ra.
Hàn Dịch thấy cậu có chút phiền muộn, mở miệng nói: "Trên người người này không sạch sẽ."
Vân Tử Túc thoáng sửng sốt: "Tại sao anh biết...?"
Hàn Dịch đáp: "Trước khi ông ta bị cắn, trên thân đã mang theo không ít oán khí, những oán khí ấy đang thét chói tai."
Thân là tu sĩ, linh thức của Vân Tử Túc có thể hoàn toàn nhìn thấu việc thiện việc ác của người bình thường, đáng tiếc để tiết kiệm linh lực, đã rất lâu cậu không dùng đến linh thức mà đối với tu sĩ vốn bình thường chẳng khác nào hô hấp. Hơn nữa bên trong căn nhà này đầy ắp âm khí dây ra từ hung thú, vậy nên cậu cũng không chú ý tới oán khí trên người gã trung niên.
Vân Tử Túc hỏi: "Anh có thể nghe rõ chúng nó đang réo gì không?"
Hàn Dịch gật đầu: "Ông ta từng cưỡng bức rất nhiều thanh niên, cả nam lẫn nữ."
Ban đầu hắn cũng không để ý kỹ những tiếng thét chói tai đấy lắm, mãi đến khi phát hiện ánh mắt gã trung niên nhìn Vân Tử Túc không bình thường, mới chịu lắng nghe cẩn thận.
Vân Tử Túc nhíu mày: "Cưỡng bức, hay là cưỡng bức rồi giết?"
Hàn Dịch đáp: "Không có quỷ hình người, hẳn là không lấy mạng ai."
Vân Tử Túc tò mò nhìn Hàn Dịch thêm mấy lần.
Cậu không ngờ Hàn Dịch lại có thể thấy rõ nhiều đồ như vậy, nếu không phải đã chắc chắn đối phương là người bình thường, có lẽ cậu còn cho rằng Hàn Dịch cũng có linh thức.
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc bàn tới những vấn đề này, Vân Tử Túc nghĩ ngợi một hồi, mò ra thêm một tấm phù nói thật, "bặp" một tiếng vỗ hai tấm phù lên ót gã trung niên.
"Cho gã đến đồn công an tự thú đi thôi."
Có khó khăn cứ gặp cảnh sát.
Gã trung niên cũng thừ người rời khỏi căn hộ, Vân Tử Túc muốn đứng dậy, lúc đứng lên lại lảo đảo đôi chút.
May mà Hàn Dịch kịp thời đưa tay đỡ cậu.
"Tiểu Túc?"
Lúc này Vân Tử Túc mới chú ý đến cách gọi mới của Hàn Dịch dành cho cậu, nhưng mà cậu đã không còn sức lực quan tâm vấn đề này.
Dùng hết linh lực rồi, đói quá đi...
Thật ra cậu cũng có thể hấp thu âm khí trong phòng để chuyển hóa sau này, nhưng hung thú đã bị bắt giữ, linh lực từ âm khí còn lại quá ít ỏi, tạp chất lại quá nhiều, so với khôi linh trên người Hàn Dịch, chẳng khác nào cầm một bát cháo lẫn một nửa là cát so sánh với phật nhảy tường.
"Em không sao, chỉ là đứng lên gấp quá mà thôi."
Vân Tử Túc vừa đáp lời, vừa lặng lẽ dỡ một khối khôi linh bự trên tay hắn xuống.
Linh khí trong veo bù đắp lượng linh lực thiếu hụt, Vân Tử Túc hạnh phúc muốn híp mắt.
Có khác nào một người vừa nóng vừa khát giữa nắng bức mùa hè được cắn một ngụm kem phủ sô cô la mát lạnh bể giòn đâu cơ chứ.
Ly kem của cậu đúng là vừa thơm ngon vừa sướng miệng mà!
Nghỉ ngơi mấy giây hồi phục lại xong, Vân Tử Túc mới sực nhớ ra một vấn đề nho nhỏ.
Không đúng.
Nếu Hàn Dịch có thể thấy oán khí...vậy liệu anh ấy, cũng có thể thấy được khôi linh trên người mình hay không?
Nghĩ đến điểm này, cả người Vân Tử Túc đều cứng lại.
Mặc dù ở Tu linh giới, chỉ có tu sĩ mới có thể nhìn thấy khôi linh, nhưng mà Hàn Dịch gặp quỷ từ bé, nếu như anh ấy thật sự nhìn được, vậy mỗi lần thó trộm của mình, không phải là...
Vân Tử Túc ngẩng đầu nhìn Hàn Dịch theo bản năng.
Vì lo ngại cậu đứng không vững, Hàn Dịch vẫn chưa từng buông tay. Lúc Vân Tử Túc rướn cổ, Hàn Dịch cũng đang buông mi nhìn lại cậu, mặt mũi người đàn ông vừa anh tuấn vừa nguội lạnh, thế nhưng cặp con ngươi lại đen sẫm đến độ sáng ngời, chỉ chăm chú nhìn duy nhất một người trong ngực.
Phát hiện phản ứng của Vân Tử Túc, hắn bèn hỏi: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Vân Tử Túc chỉ có thể thấy được sự ân cần trên nét mặt người đàn ông, trông hắn không có vẻ gì của người đã nhận ra hành vi trộm cắp của cậu lắm.
Cậu tạm thời thở phào nhẹ nhõm, lảng sang chuyện khác: "Không phải, tự dưng em nghĩ đến, bọn mình còn chưa đi xem ông đạo sĩ kia."
Dẫu sao người ta cũng rớt thẳng từ cửa sổ tầng mười tám xuống.
Hai người bước đến bên cửa sổ, Vân Tử Túc thò đầu nhìn xuống. Quả thật là cậu có nhìn thấy vị đạo sĩ kia đang ở ngoài ban công tầng mười sáu, nhưng điều khiến cậu phải giật mình là, ngoài ban công cũng không chỉ có mình ông bác.
Một, hai, ba,...
Nói một cách chính xác, đám người ngoài ban công, ngoại trừ đạo sĩ, còn có thêm mười người khác nữa.
Tại sao bỗng dưng tòi ra nhiều người thế?!
Vân Tử Túc lấy làm kinh hãi, còn chưa chờ cho cậu kể lể với Hàn Dịch đứng kế bên, người dưới ban công đã nhìn thấy cậu.
"Anh bạn nhỏ, người này nhảy xuống từ nhà em à?"
Một anh chàng trẻ tuổi mặc áo phông đỏ gọi cậu một tiếng, Vân Tử Túc nhíu mày, anh bạn nhỏ?
Thế nhưng cậu vẫn trả lời: "Ừm."
Vân Tử Túc vừa đục khoét linh lực từ chỗ Hàn Dịch xong, giờ cậu có thể thấy được, mấy vị ngoài ban công có chút khác biệt với người phàm tục thông thường.
Nhớ lại Ngũ đại tông môn mà nhà họ Phí từng đề cập tới, Vân Tử Túc nảy ra một suy đoán mơ hồ trong lòng.
Có thể chạy đến đây trong thời gian ngắn như vậy, chưa biết chừng đám người này có dính líu sâu xa gì đó với ông đạo sĩ. Nếu bọn họ có thể xử lý chuyện của lão ta, vậy thì càng bớt được không ít rắc rối cho Vân Tử Túc.
Hình như đám người bên dưới bàn bạc với nhau mấy câu gì, tiếp đó đồng thời rời khỏi ban công đi vào bên trong tầng mười sáu.
Chẳng mất bao lâu, bên ngoài có người nhấn chuông cửa.
Hàn Dịch mở cửa sổ thông khí trong các phòng, Vân Tử Túc tiến lên mở cửa chính.
Đứng đầu tiên trước mặt Vân Tử Túc là chàng trai áo đỏ chào hỏi cậu ban nãy, cửa vừa mở ra, sắc mặt mấy người đều đồng loạt khẽ biến, hiển nhiên là nhận ra điều gì.
Bên trong nhà tan tác chim muông, còn dính đủ bộ từ âm khí đến sát khí, mặc dù hung thú đã bị nhốt bên trong miếng ngọc, cửa sổ cũng được Hàn Dịch mở hết, nhưng trong thời gian ngắn, các loại âm khí này không thể nào tan đi ngay được.
Vân Tử Túc làm bộ sửng sốt, lộ ra thái độ đề phòng hỏi: "Các anh là?"
Chàng trai áo đỏ nói: "Bọn anh đến giải quyết người này."
Anh ta chỉ chỉ ra đằng sau, là ông đạo sĩ hôn mê đang được hai người khác dìu lấy.
Vân Tử Túc nhủ thầm, quả nhiên là vậy.
Chàng trai áo đỏ hỏi: "Có thể vào trò chuyện được không? Khả năng là đứng ngoài cửa không tiện lắm."
Vân Tử Túc né người, để bọn họ đi vào.
Mười người vừa tiến đến, phòng khách vốn đã lộn xộn nay càng thêm phần chật chội. Vân Tử Túc đang muốn chuyển qua đứng ở vị trí thoáng đãng hơn, lại đột nhiên bị người trước thân cản trở.
"Kẻ nào?!"
Một tiếng quát lanh lảnh vang lên, mười người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía phòng ngủ, đối mặt với kẻ bất ngờ bước ra từ phòng ngủ, bọn họ hoàn toàn cảnh giác, thậm chí có người còn bày ra tư thế sẵn sàng công kích.
Hai bên thái dương của Vân Tử Túc giật một cái.
Người đi ra là Hàn Dịch.
Anh chàng áo đỏ đứng đầu lạnh mắt, nghiêm giọng. Trong tay anh ta đã xuất hiện một tấm bùa vàng, đầu ngón tay chĩa thẳng ngay hướng ấn đường Hàn Dịch.
"Quỷ tà phương nào? Còn không mau hiện hình!"
_____________
Tác giả có lời:
Vân Tử Túc:?!!! Ai?? Ai dám động vào ly kem của ta??!
_____________
- phật nhảy tường