Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này của Liên Kỳ Tư rõ ràng là đang đổ tội cho hai người, Vân Tử Túc nghe xong, cười một tiếng.
"Những chỗ trước kia bọn tôi từng đi qua, cũng chẳng có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này."
"Cậu...!" Liên Kỳ Tư bị nghẹn một chút, cậu ta sắp nổi giận đến nơi, lại bị tiếng chuông đột ngột vang lên cắt đứt.
Tiếp máy xong, Liên Kỳ Tư tức khắc thu lại vẻ không vừa lòng trên khuôn mặt.
"A lô? Vâng... được, đã rõ. Ngay lập tức."
Không tới nửa phút, điện thoại đã ngắt, Liên Kỳ Tư không nói thêm lời nào, chỉ nói một câu đi theo tôi, rồi dẫn hai người xuống dưới tầng.
Dù sao trong phòng cũng không có gì quan trọng, mèo báo nhỏ cũng đã được bỏ vào Vô Tự Ấn, Vân Tử Túc và Hàn Dịch trực tiếp đi theo Liên Kỳ Tư rời căn nhà lầu, đi thẳng tới gian phòng gạch.
Phòng gạch náo nhiệt hơn hôm qua rất nhiều, cửa vừa bị mở ra, đã thấy trong phòng có bốn năm người đang đứng, một trong số họ chính là vị tầng năm Luyện Khí gặp hôm qua. Vân Tử Túc vừa giương mắt, đã thấy vị bác sĩ hôn mê nằm bên cạnh bọn họ, nhìn bề ngoài bác sĩ không có thương tích gì, nhưng vẫn một mực mê man.
Sau lưng truyền đến giọng nói có chút quen thuộc.
"Tối qua hai vị có ra ngoài không?"
Là Thẩm Thu Vãn.
Các đệ tử khác đồng loạt nhìn về phía anh ta, còn có các đệ tử bình thường cúi đầu hành lễ, nhìn ra được, tất cả mọi người trong đội đều tôn trọng anh ta vô cùng.
Vân Tử Túc đáp mà mặt không biến sắc: "Không."
Lúc cậu dẫn Phí Dương trở về tối qua, đã tiện tay xóa sạch dấu vết chứng minh Phí Dương ra ngoài.
Thẩm Thu Vãn gật đầu một cái, nói: "Thật không may, bạn đồng hành của bọn tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào thời gian này, mặc dù có lẽ không liên quan nhiều đến hai vị, nhưng thời điểm này có chút nhạy cảm, có lẽ bọn tôi cần giữ hai vị ở lại thêm ít bữa."
Mặc dù anh ta nói cùng một ý với Liên Kỳ Tư, nhưng nghe thuận tai hơn rất nhiều.
Vân Tử Túc và Hàn Dịch còn đang lo lắng nên làm thế nào để ở lại, dĩ nhiên sẽ không có chuyện không gật đầu.
Thẩm Thu Vãn đi tới cùng những người còn lại kiểm tra tình trạng của vị bác sĩ, Vân Tử Túc thấy vậy, liền kéo Hàn Dịch tới chỗ Phí Dương.
Phí Dương còn đang ngủ, cậu ta nhắm chặt hai mắt, không nhìn ra là ngủ thật hay ngủ giả vờ.
Vân Tử Túc nhìn Phí Dương, nhíu mày một cái. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Dịch, lại thấy tầm mắt Hàn Dịch rơi lên lồng ngực Phí Dương.
Vân Tử Túc hỏi: "Sao rồi?"
Hàn Dịch đưa tay, lấy sợi dây chuyền trên cổ Phí Dương ra.
Vân Tử Túc dùng linh thức kiểm tra, liền phát hiện tấm phù bên trong mặt dây chuyền lại mất đi hiệu lực một lần nữa.
Theo lời giải thích của Phí Dương, cậu ta đã đổi phù tổng cộng hai lần, một lần là ở gần linh tuyền bị nóng tỉnh, một lần là ngày hôm qua sau khi tỉnh lại. Hai tấm bùa hộ mệnh đều cháy sém, không thể sử dụng lại.
Tấm phù này là tấm thứ ba Phí Dương mới đổi hôm qua, tối qua khi ba người gặp mặt vẫn còn hoàn hảo, nhưng chỉ sau một đêm, tấm phù đã bị thiêu hủy một lần nữa.
Vân Tử Túc ngẫm nghĩ giây lát, sau đó dứt khoát lấy từ trong túi ra một chuỗi vòng tay.
Chiếc vòng này làm bằng bạch kim, bên trên còn nạm kim cương, mặc dù nhìn qua có chút diêm dúa, nhưng thắng ở chỗ có thể dự trữ linh lực.
Vân Tử Túc xòe tay với Hàn Dịch: "Hàn tiên sinh, giúp em một chuyện, cho em mượn tay phải một chút."
Hàn Dịch đưa tay qua, Vân Tử Túc đan tay với đối phương, bóc một miếng khôi linh dài xuống.
Sau đó cậu rưới linh lực của mình vào vòng tay, rồi dùng một tầng linh lực mỏng bao lấy khôi linh, rồi quấn khôi linh xung quanh vòng tay.
Vân Tử Túc đeo chiếc vòng lên cổ tay Phí Dương, linh lực chứa trong chiếc vòng này bằng cả một trăm tấm phù, hơn nữa nếu có ngoại lực công kích, khôi linh cũng sẽ phản đòn ngay tức khắc.
Hàn Dịch đứng một bên lẳng lặng nhìn hành động của cậu, không hề ngăn cản hay đưa ra nghi vấn gì.
Thiết lập xong phòng ngự hoàn chỉnh cho Phí Dương, lại thấy Thẩm Thu Vãn và Liên Kỳ Tư bước tới.
Thẩm Thu Vãn nói với hai người: "Ban nãy A Liên đã có lời xúc phạm, hy vọng hai vị thứ lỗi."
Liên Kỳ Tư cũng xin lỗi ngay sau đó, thái độ rất chân thành.
Vân Tử Túc có chút ngạc nhiên, cậu nhìn Hàn Dịch, Hàn Dịch liền nói: "Không sao."
Lúc này Liên Kỳ Tư mới thoáng thả lỏng.
Vân Tử Túc hỏi: "Bên các anh tìm được bảy người bọn họ ở đâu vậy?"
Liên Kỳ Tư nói: "Là ở giữa một cánh đồng hoang vu, bọn họ dựng bảy túp lều vải, nhưng bảy người đều nằm trên mặt đất phía ngoài lều, bọn tôi tìm thấy bọn họ xong thì đưa bọn họ trở về."
Khoảnh thời gian mà cậu ta nhắc tới, chính là ngày thứ hai sau khi Phí Dương hôn mê.
Cánh đồng hoang vu, điều này chứng minh thứ mà bọn Phí Dương nhìn thấy căn bản không phải linh tuyền, chẳng qua là không biết tại sao, lại xuất hiện ảo giác tập thể.
Vân Tử Túc lại hỏi: "Lúc các anh đến nơi, bên cạnh có thứ gì kỳ lạ hay không?"
Liên Kỳ Tư lắc đầu: "Xung quanh ngoại trừ cỏ dại và lều vải ra thì không còn gì cả."
Vân Tử Túc hỏi: "Vậy bọn họ nằm như thế nào?"
Liên Kỳ Tư suy nghĩ một chút: "Bọn họ nằm thành ba hàng, hàng thứ nhất một người, hàng thứ hai hai người, hàng thứ ba bốn người."
Vân Tử Túc thầm nghĩ, cái này quả thực giống như một loại trận pháp hiến tế.
May là trong tay Phí Dương còn có bùa hộ mệnh cậu đưa cho, nếu không sợ rằng đến bây giờ cũng chưa thể tỉnh lại.
Thẩm Thu Vãn mở miệng: "Hẳn là bọn họ bị trúng vu thuật bí truyền."
Vân Tử Túc giương mắt nhìn anh ta.
"Một sinh ra hai hai phân thành bốn, đây là bí thuật dùng để hút tinh khí tín đồ. Một hai bốn, vừa đúng bảy người."
Thẩm Thu Vãn nói: "Đây cũng là tin tức tôi mới nghe được từ dân bản địa, bọn tôi vẫn chưa hiểu được, tại sao số người đã đủ, mà lại vẫn tiếp tục tấn công thêm người khác."
Trước đó Vân Tử Túc cũng đã dùng linh thức điều tra tình trạng bác sĩ và những người bên trong, nghe được lời này, lập tức hiểu rõ.
Thẩm Thu Vãn hiểu sai một chỗ, số người chưa đủ, người bị thiếu chính là Phí Dương được bùa hộ mệnh bảo vệ. Sự việc tối qua cũng là do vu thuật không thể ra tay với Phí Dương, nên mới quay lại cướp lấy tinh khí của bác sĩ đi kiểm tra phòng.
Nhưng tại sao cứ nhất định phải là tối hôm qua? Hơn nữa tất cả mọi người chỗ này đều rơi vào hôn mê, kẻ nào có thể ra tay với bác sĩ?
Còn một vấn đề nữa... tại sao Thẩm Thu Vãn lại thẳng thắn kể hết những việc này cho bọn họ?
Hàn Dịch thấy cậu như có điều suy tư, bèn nhận nhiệm vụ tiếp lời: "Loại vu thuật này sẽ gây ảnh hưởng gì cho người trúng phải?"
Thẩm Thu Vãn đáp: "Nó sẽ hút tinh khí trong cơ thể người, khiến cho tinh thần người ta uể oải. Để lâu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tuổi thọ của tín đồ. Tuy nhiên thời gian bọn họ trúng vu thuật rất ngắn, bọn tôi đã mời thầy tu bản địa đến hỗ trợ, chờ lát nữa sẽ chia mọi người vào các phòng khác biệt, để thầy tu loại trừ vu thuật giúp bọn họ."
Vân Tử Túc gật đầu, cậu cũng không lo lắng năng lực của những vị thầy tu này, dù sao bất kể bọn họ làm gì, đều sẽ không thể làm hại đến Phí Dương.
Trò chuyện tương đối ổn thỏa xong, Thẩm Thu Vãn nói với Liên Kỳ Tư: "A Liên, cậu dẫn hai vị đây đi ăn sáng trước đã."
Anh ta xoay đầu lại: "Mới sáng sớm như vậy đã gọi các vị đến, quả thật ngại quá."
Vân Tử Túc và Hàn Dịch không nói gì, im lặng đi theo Liên Kỳ Tư.
Đi được nửa đường, bọn họ còn nhìn thấy chiếc xe SUV của đoàn mình. Người tài xế dân tộc Tạng hôm qua cũng ở lại nơi này, anh ta ở cùng người dẫn đường người Tạng mà đội ngũ mời tới.
Hai người tiện đường lấy túi đồ từ trên xe xuống, rồi mới tiếp tục đến chỗ ăn cơm.
Đội ngũ dùng cơm trong một gian phòng gạch khác, nơi này tạm thời được trưng dụng làm phòng ăn. Vân Tử Túc cứ tưởng bọn họ sẽ được ăn đồ ăn bản địa, còn đang bừng bừng hứng thú giới thiệu cho Hàn Dịch nào là tsampa, trà bơ, dồi cừu.
Kết quả đến nơi xong, hai người mới ngớ hết cả người. Vì bớt giờ bớt việc, và vì điểm sôi ở cao nguyên thấp, cho nên đội ngũ này không nổi lửa buổi sáng, tất cả mọi người đều ăn lương thực dự trữ, mỗi người một phần bánh mì cộng thêm cốc sữa bò, hơn nữa bánh mì còn có hình cục gạch, ngay cả bơ làm nhân kẹp cũng chẳng thấy đâu.
Vân Tử Túc: "..."
Liên Kỳ Tư giới thiệu với bọn họ, nói rằng nếu ăn không đủ no có thể lấy thêm một phần, tuy nhiên nếu lấy thêm thì bánh mì phải đổi thành lương khô, lại còn là cái loại vị tự nhiên.
Vân Tử Túc: "..."
Hàn Dịch thấy vậy, liền nói với Liên Kỳ Tư: "Bọn tôi ăn đồ mình mang đi là được."
Hai người ngồi xuống một chiếc bàn dựa tường, người trong phòng ăn cũng không nhiều, vẫn còn nhiều người chưa tới. Kể cả mấy người đã lĩnh đồ ăn sáng, thì cũng tạm thời chưa bắt đầu ăn ngay.
Hàn Dịch lấy từ trong balo ra một phần sandwich và một chai hồng trà, rồi chuyển balo sang cho Vân Tử Túc. Vân Tử Túc lục một cái, liên tục lấy ra không ít đồ ngon.
Tuy nhiên gần này đồ cũng chưa đến mức dọa người, sau khi luyện thành thể chất thuần linh, sức ăn của cậu đã giảm đi đáng kể.
Liên Kỳ Tư bận bịu chuẩn bị bữa sáng cho hai mươi đệ tử hạch tâm, cậu ta đang phát đồ cho từng đệ tử một, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh ùng ục sôi trào.
Tiếng gì vậy? Liên Kỳ Tư cảnh giác quay đầu, chỉ thấy mười mấy đệ tử bên trong phòng ăn đều bị tiếng động này hấp dẫn, đồng loạt rướn về phía cái góc xa xa----
Có hai người đang ngồi nơi đó, trên bàn còn bày một phần gì mà chỉ nhìn hộp đựng đã thấy cay vô cùng...
Lẩu tự sôi.
Âm thanh sôi sùng sục chính là do cái nồi lẩu này phát ra.
Liên Kỳ Tư: "..."
Vân Tử Túc đưa lưng về phía mọi người, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nét mặt của Hàn Dịch.
Nhưng mà nhìn thấy cũng bằng thừa, vẻ mặt Hàn Dịch vừa bình tĩnh vừa dửng dưng, trông như chẳng xảy ra chuyện gì.
Liên Kỳ Tư trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn thu hồi tầm mắt.
"Còn thiếu bảy hộp sữa bò, hai bình nước trái cây." Cậu ta nói một tiếng với đệ tử đang phát bữa sáng cạnh mình, người nọ mới chịu hoàn hồn khỏi cơn há mồm trợn mắt, luống cuống tay chân tiếp tục cầm bánh mì: "À à, vâng, vâng sư huynh."
Nồi lẩu vẫn đang réo rắt, cuối cùng Vân Tử Túc cũng hoàn hồn, cậu nhỏ giọng, đảm bảo giọng mình bị tiếng sôi ùng ục át mất, chỉ cho một mình Hàn Dịch nghe rõ.
"Thẩm Thu Vãn muốn bảo bọn mình đi tìm linh tuyền cùng đấy."
Cậu vừa mới dùng linh thức nghe được lời mấy người kia thương lượng.
Hàn Dịch nói: "Tại sao?"
Trước đó không phải người này còn kiêng kỵ hai người bọn họ hay sao.
Vân Tử Túc nói: "Anh ta còn sợ bọn mình gây rối tại nơi đóng quân, bẻ gãy vòng tiếp ứng của bọn họ hơn."
Thẩm Thu Vãn đang ở tầng chín Luyện Khí kỳ, theo tin tức Vân Tử Túc nhận được từ Phí Dương, vào Trúc Cơ kỳ là đã có thể vinh quang thăng thành bậc trưởng lão của Ngũ đại tông môn, tuân theo cách tính này, thực lực của Thẩm Thu Vãn cơ bản đã có thể coi là người đứng đầu trong thế hệ trẻ.
So với không biết gì cả, Thẩm Thu Vãn cảm thấy đặt người dưới tầm mắt của mình sẽ càng thêm an toàn.
Hàn Dịch hỏi: "Vậy muốn đi không?"
Vân Tử Túc gật đầu một cái: "Em vẫn cảm thấy vấn đề linh tuyền không đơn giản như vậy, em muốn đi xem một chút."
Cậu lại nhìn Hàn Dịch: "Hàn tiên sinh, anh... đi cùng em được không? Để anh ở lại đây một mình, em không yên tâm lắm."
Nghe được câu này, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một của Hàn Dịch mới thoáng sinh ra chút biến hóa.
Hắn nhanh chóng đáp một tiếng: "Được."
Vân Tử Túc thấy hắn bằng lòng, liền không nghĩ ngợi thêm gì nữa.
Vì vậy, cậu cũng bỏ lỡ biến đổi nét mặt hiếm hoi trên người đối phương.
Sau khi nồi lẩu đủ chín, nhóm đệ tử đông đúc còn lại cũng đã có mặt, bọn họ là tới giao lưu, dẫn đầu bởi mười mấy đệ tử hạch tâm, đám người này vừa tiến vào, căn phòng vốn trống trải lập tức trở nên chật chội, dường như mỗi một chiếc bàn đều được ngồi chật ních.
Mọi người chia nhau nhận đồ ăn sáng rồi tìm chỗ ngồi xuống, một người đàn ông mặc đồng phục đệ tử hạch tâm đứng lên, đi về phía bục sân khấu trước mặt, lấy ra một quyển sổ.
Nhưng ngay tại thời điểm mọi người chuẩn bị gặm bánh mì, chợt có một mùi thơm mê người tràn ngập trong không khí.
Nóng hôi hổi, cay xè xè, gia vị thơm nồng thấm nhuần bầu không khí đìu hiu khô khốc, hô hấp nhạy cảm khi sinh hoạt trên cao nguyên khiến người ta tức khắc bị mùi hương này câu ra nước miếng.
Mùi ở đâu ra?
Người tạo hương lại chẳng hề có chút ý thức nào với sự kiện lần này, Vân Tử Túc kẹp một miếng thịt bò béo mập bỏ vào trong miệng, hài lòng híp cả mắt.
Trước đó cậu đã đặc biệt yêu cầu mấy hộp lẩu từ một nhà chài chuyên đánh bắt trên biển, thịt nhà này vừa nhiều vừa chất lượng.
Tuy nhiên cậu vừa mới gặm một miếng, đã nghe thấy tiếng nói trầm trầm của Thẩm Thu Vãn.
"Vân tiên sinh," Thẩm Thu Vãn ngồi phía trước, cách cậu mấy bàn, nói với Vân Tử Túc, "Điểm sôi ở nơi này thấp, nước không dễ đun chín đồ, mọi người ăn nhớ chú ý một chút, cần ăn chín uống sôi."
Vân Tử Túc gật đầu với anh ta một cái: "Được, cảm ơn anh."
Dĩ nhiên cậu biết nước đun không chín, bát cháo hôm qua Phí Dương ăn, và cả nồi lẩu tự sôi lần này, đều do cậu dùng linh lực nấu chín.
Thẩm Thu Vãn không nhắc nhiều thêm nữa, chỉ ra hiệu với người phía trên. Vị đệ tử hạch tâm này cầm sẵn sổ trên tay, lén lút nuốt nước miếng, rồi mới hắng giọng một cái nói: "Mọi người vừa ăn vừa nghe tôi nói. Tiếp theo đây là danh sách chia tổ hành động. Năm người một tổ. Tổ một, Triệu Lâm..."
Người bàn bên gặm bánh mì trong yên lặng, nhưng vẫn phải liều mình chống lại hương thơm mê người, mới có thể nghe rõ tên mình,
May là tốc độ ăn uống của cái tên chén lẩu đằng kia không chậm, cậu ta vừa ăn xong, lập tức có đệ tử đi tới, dọn ngay chiếc hộp hộ cậu ta.
Mùi hương này mà cứ gieo rắc linh tinh thêm nữa, sợ rằng toàn bộ người trong phòng đều sẽ phát điên.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, người này vừa mới ăn hết lẩu, đã lại tiếp tục lấy ra hai cái đùi gà hun.
"..."
Nếu không phải có Thẩm Thu Vãn ở đây, đám đệ tử có khi còn sinh lòng cướp đùi gà giữa ban ngày ban mặt.
Cuối cùng, đệ tử hạch tâm đang đọc danh sách cũng tăng tốc hoàn thành rồi vội vã xuống đài, toàn đội ngũ không thể không vật vã vượt qua bữa ăn sáng bí bách ngột ngạt và gian nan bậc nhất.
Sau khi bữa sáng kết thúc, các đệ tử bị gọi tên liền sửa soạn hành trang chuẩn bị lên đường, như Vân Tử Túc dự đoán, quả nhiên Thẩm Thu Vãn đến tìm bọn họ.
"Một thầy tu người Tạng nói với tôi, muốn loại trừ vu thuật trên người bọn họ, cần một loài thực vật đặc thù," Thẩm Thu Vãn giải thích, "Loại thực vật này chỉ xuất hiện bên trong khu không người, liệu hai vị có thể đi cùng đoàn chúng tôi được không? Sau khi lấy được, hai vị có thể trở về trước."
Hai người Vân Tử Túc dĩ nhiên không có ý kiến gì.
Chuyện lên đường cứ thế quyết định, Thẩm Thu Vãn đi lo chuyện khác, Hàn Dịch cũng nhận được tin nhắn Phí Trạch hồi âm.
Phí Trạch nói, anh ta đã báo tin về nhà, anh ta sẽ sớm đến nơi này, xem xét tình hình Phí Dương một chút.
Vân Tử Túc kể chuyện vòng tay cho anh ta, tin vừa mới được gửi, đã có người đến nhắc bọn họ, nói là phải lên đường rồi.
Đội ngũ này cũng lái SUV, mỗi chiếc xe chỉ có thể chở người, chuyến đi sắp tới có mười lăm đệ tử hạch tâm và ba mươi đệ tử bình thường, cộng thêm vài người dẫn đường người Tạng, cuối cùng lái tổng cộng tám chiếc xe.
Nhóm Vân Tử Túc tự lái xe của mình, bị kẹp ở giữa đội ngũ, đây cũng là do Thẩm Thu Vãn muốn đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Trước khi đi, tất cả những người phải khởi hành đều xếp hàng kiểm tra, kể cả mấy vị dẫn đường tộc Tạng và người lái xe của Vân Tử Túc cũng xếp hàng phía sau. Vân Tử Túc và Hàn Dịch cũng xếp hàng, hai người bọn họ đứng sau đệ tử huyền môn và trước mấy tay tộc Tạng.
Lúc đầu Vân Tử Túc còn đang nói chuyện phiếm với Hàn Dịch đứng trước, sau đó, sự chú ý của cậu chợt bị một vật gì đó thu hút.
Có hai người phụ trách ghi chép, một người ghi, một người khác cầm trong tay một cột đá to bằng cánh tay người trưởng thành.
Cột đá này gần như trong suốt, người cầm nó đeo găng tay, anh ta đưa cột đá cho lần lượt từng người trong đội ngũ, để cho mỗi người giữ ba giây, sau đó mới cầm trở lại.
Cột đá sẽ phát ra những màu sắc khác nhau trong tay mỗi người, mà người kia cũng sẽ báo màu sắc để cho người phụ trách ghi lại. Vân Tử Túc nhìn một lúc, chỉ thấy màu sắc của cột đá thay đổi liên tục, năm màu sắc hợp thành một tổ, theo thứ tự là vàng, xanh lá cây, xanh da trời, đỏ, nâu.
Sau khi kiểm tra xong năm người này, tổ tiếp theo cũng vẫn lấy thứ tự y hệt.
Vân Tử Túc nhíu mày.
Vàng lục lam đỏ nâu, kim mộc thủy hỏa thổ, loại đá này dùng để dò linh căn?
Phàm tục giới cũng có đồ kiểm tra linh căn sao? Vân Tử Túc có chút bất ngờ. Cậu lại quan sát thêm một hồi, sau đó phát hiện càng tiến dần đến cuối cuộc khảo sát, ánh sáng cột đá phát ra cũng ngày càng ảm đảm. So với những đệ tử nòng cốt phía trước, các đệ tử bình thường phía sau mặc dù cũng được phân tổ theo năm loại linh căn, nhưng linh lực bọn họ rõ ràng yếu hơn so với những nhóm đằng trước.
Vân Tử Túc nhìn một hồi, rồi cũng bớt tò mò lại, loại đá này đối với cậu tuyệt đối không tính là hiếm lạ. Hơn nữa đơn linh căn cực kỳ hiếm gặp, cột đá này chỉ có thể hiển thị một màu một lần, chứng minh rằng nó chỉ có thể kiểm tra ra thuộc tính mạnh nhất, còn lại đều không thể hiện thị được. Có lẽ dù là ở thế giới này, vật này cũng chỉ có thể coi như vật thường, mục đích kiểm tra của bọn họ, cũng chỉ để đảm bảo mỗi tổ có đủ năm người linh căn bất đồng mà thôi.
Hẳn là bọn họ chuẩn bị thực hiện trận pháp nào đó cần năm loại linh căn kết hợp. Vân Tử Túc đang nghĩ ngợi, người nọ đã tới trước mặt Hàn Dịch.
Mấy người đứng trước Hàn Dịch cũng là đệ tử mới bước vào Luyện Khí kỳ, màu sắc trên cột đá nhạt như bị pha nước. Người cầm cột đá cũng không nói gì, thấy vẫn chưa đến mặt mấy tay người Tạng, anh ta liền quen tay đưa cột đá cho Hàn Dịch.
Đến khi Hàn Dịch nhận lấy cột đá, người phụ trách ghi chép mới nhắc nhở: "Danh sách bên mình hoàn thành rồi."
"A," người cầm cột đá bừng tỉnh, đưa tay muốn nhận lại cột đá trong tay Hàn Dịch, "Xin lỗi, hai vị không cần..."
Anh ta còn chưa dứt lời, đã bị một luồng ánh sáng lóa mắt cắt đứt.
Chỉ thấy cột đá trong tay Hàn Dịch, trực tiếp đổi từ trong suốt thành màu tím rực rỡ. Cả cột đá từ trong ra ngoài không một chỗ trống, toàn bộ đều bị ngâm trong thuốc nhuộm, tựa như vốn dĩ nó đã là một khối đá màu tím vậy.
Thậm chí luồng sáng này còn chói đến mức khiến người ta không thể không nheo mắt lại, quần áo của những người xung quanh đều bị phản chiếu đến chuyển màu.
Vân Tử Túc cũng ngẩn người.
Những người kiểm tra xong đã về tổ của mình chuẩn bị lên xe, nghe tiếng động bên này, bọn họ mới quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn một cái, tất cả mọi người đều thừ hết cả người.
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng tĩnh lặng. Ngay sau đó, chợt xuất hiện một âm thanh răng rắc.
Cột đá vẫn đang bị Hàn Dịch cầm trong tay đột nhiên nứt vỡ từ đỉnh chóp, từng mảng đá vụn liên tiếp rơi lả tả trên mặt đất.
Những hòn đá rớt xuống kia dù to dù nhỏ, so với mặt ngoài bóng loáng, những mảnh tan vỡ bị đẽo ra nhiều mặt sần sùi lồi lõm, nhưng vẫn để lộ màu tím nồng đậm không thể xóa nhòa.
___________________
Tác giả có lời:
Hàn Dịch: [Cũng không phải dạng vừa]
Vân bé ngoan (ngốc):...??
___________________________
- tsampa:
- trà bơ:
- dồi dê
- đồ đóng gói sẵn lần lượt gồm đùi gà, lương khô và lẩu tự sôi.